Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1292: Anh có tư cách đó sao?

Sau đó, một cảnh tượng cực kì quái dị xuất hiện.
Đám đông đang chen chúc đột nhiên ngã ra như quân bài domino.
Rất nhiều người vô tội bị liên lụy nhao nhao chửi ầm lên, ngay sau đó là một vòng loạn chiến càng hỗn loạn hơn.
Còn người khởi xướng là Tần Mục đã sớm thừa dịp chạy vào sơn động.
Bề ngoài sơn động này dường như rất lớn, như một mê cung, đường mười tám đoạn ngoặt, hơn nữa có một hơi thở cực kì cổ xưa, tồn tại đã rất nhiều năm.
Ba người Lâm Thi Vận tới đây, vách núi đột nhiên sụp đổ, sau đó cửa động mở ra, sao lại trùng hợp như vậy?
Có rất nhiều đường thông nhưng căn bản Tần Mục không cần chọn lựa, trực tiếp chọn một con đường ít người nhất.
Đường ít người nhất chưa chắc đã đúng, nhưng hắn biết rõ con đường này, chắc chắn là đúng.
- Đứng lại, anh không có tư cách đi vào con đường này.
Hai thanh niên Bán Thần tầng bốn chặn giữa đường, không cho Tần Mục qua.
- Sao không có tư cách, đây cũng không phải là nhà anh mở.
Tần Mục cười lạnh.
- Bọn tôi là U Minh tộc và Linh tộc, đường này bị chúng tôi bao rồi, muốn tìm bảo vật thì đi nơi khác đi.
Hai người thanh niên vô cùng ngạo mạn.
- Người hoàng tử cử đi đều kiêu ngạo như vậy sao?
- Anh nói gì?
Hai người giận dữ. Bình thường bọn họ rất ít ra ngoài làm việc, giao lưu cũng chỉ ở trong vòng luẩn quẩn hoàng tộc.
Đối với những hoàng tộc như họ mà nói, người ngoại giới đều hèn mọn.
Trên thực tế, trước đây, bọn họ gặp rất nhiều người, mới đầu còn rất vênh váo, nhưng sau khi biết thân phận đệ tử hoàng tộc của họ, sau cũng rất nịnh nọt, kính cẩn nghe lời.
Nên họ càng khinh thường người ngoại giới.
Nhưng lúc này, tên này đúng là không có mắt, bọn họ kêu cái danh hoàng tộc ra, hắn còn châm chọc.
- Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, để tao dạy mày đạo lý làm người.
Hai người đồng thời ra tay, co ngón tay thành móng vuốt, chộp hướng về phía Tần Mục.
Nhưng còn chưa đợi chúng đụng vào Tần Mục, hắn đã ra tay nhanh như chớp, nắm chúng trong tay.
- Không có mấy bản lĩnh lại dám ra tay giễu võ dương oai, hoàng tộc thì giỏi lắm à?
Tần Mục cười lạnh, hai tay dùng sức vặn.
Rắc
Tần Mục vặn vẹo, cánh tay hai người lập tức biến thành bánh quai chèo, xương cốt trong tay dường như bị nghiền nát toàn bộ. Với cấp độ của hai người đều không thể chịu được nỗi đau đớn kịch liệt này, kêu lên thảm thiết.
- A…buông tay, buông tay.
- Cút.
Tần Mục chẫn dẫm lên vai hai người, đẩy hai người đâm vào vách đá hai bên sơn động, giống như bị khảm nạm vào vậy.
Vốn đã có rất nhiều người tràn vào sơn động, chỉ có điều con đường này bị người của Linh tộc và U Minh tộc canh gác, họ không vào được, nên đều loanh quanh ở ngoài.
Lúc này hành động của Tần Mục khiến rất nhiều người chấn động.
- Mạnh quá, còn dám đánh nhau với đệ tử hoàng tộc.
- Chẳng…chẳng phải hắn là thành chủ Thiên Mạc Thành sao?
- Tôi không nhìn nhầm đâu, thành chủ Thiên Mạc Thành gần đây khí thế rất mạnh, ngay cả hoàng tộc cũng phải kiêng kị, đã vượt qua cả Tiêu Hậu. Vùng thí luyện khe núi Lôi Minh này vì có hắn, dường như không cao thủ nào tới cả, vì không ai nắm chắc có thể tranh giành với hắn.
- Ngay cả hoàng tử cũng không dám mạo hiểm, thực uy phong. Nếu chúng ta có thể theo Tần thành chủ, thì sẽ oai biết bao.
- Đừng có ngốc, người tới đây ai mà không muốn thế, anh có tư cách đó sao?
Có bốn người ngồi xếp bằng trên mặt đất, đều là thanh niên khoảng hai nhăm hai sáu tuổi, thực lực khoảng Bán Thần tầng sáu, rõ ràng là người của Linh tộc và U Minh tộc.
Tuy nhiên Tần Mục không quan tâm mấy người này, tinh thần của hắn bị một hơi thở quen thuộc thu hút.
- Thái Âm thần kiếm.
Không gian này tràn ngập kiếm ý mãnh liệt, chắc chắn là Thái Âm thần kiếm.
Tính ra, Tần Mục hiện đã dung hợp bốn thanh Thái Âm thần kiếm.
Thanh đầu tiên là trong di tích cùng đi với Ngân Hồ.
Lần thứ hai là ở Thiên Hồ đảo hải ngoại.
Lần thứ ba là thu được khi giết chết một người lĩnh ngộ Thái Âm thần kiếm.
Lần thứ tư là ở Côn Luân thiên lộ, cũng chính là lần dung hợp thế giới Hỗn Độn.
Bốn thanh Thái Âm thần kiếm, mỗi lần dung hợp, lực lượng lại tập trung mạnh mẽ hơn nhiều.
Lúc đó Tần Mục lĩnh ngộ ba chiêu Sát kiếm, Tuyệt kiếm, Diệt kiếm trong thần kiếm thái âm, chỉ có điều vẫn chưa có cơ hội dùng, còn hiện tại dường như cũng dùng khá nhiều rồi.
Tuy nhiên nếu lại cho hắn dung hợp một thanh Thái Âm thần kiếm nữa, hắn cảm thấy ba thức kiếm chiêu này cuối cùng dung hợp thành một chiêu.
Chiêu cuối cùng này, uy lực tuyệt đối vượt xa tưởng tượng, thậm chí còn không thua sức mạnh mà Tử Lôi mang lại cho hắn.
- Thanh Thái Âm thần kiếm thứ năm lại xuất hiện ở đây?
Nếu nói Tần Mục không kích động thì là nói dối, bất kể thế nào, hắn cũng phải nắm được thứ này.
Bốn thanh niên hoàng tộc ngồi đó cảm ngộ những kiếm ý tản mạn trong không gian, tuy nhiên cũng nhanh chóng nhận ra Tần Mục, lộ vẻ cảnh giác.
- Anh là ai, vào bằng cách nào?
- Nơi này hình như không phải lãnh địa của hoàng tộc các anh mà, vì sao tôi không thể vào?
Bốn người đều dừng lại, ánh mắt quan sát kĩ Tần Mục, đột nhiên tỉnh ngộ nói:
- Anh là thành chủ Thiên Mạc Thành?
Tần Mục không ngờ đúng là nhiều người biết tới thanh danh của mình, ngay cả đệ tử hoàng tộc cũng có vẻ kiêng kị.
- Tần thành chủ, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Sau khi biết thân phận của Tần Mục, bốn người lập tức thay đổi thái độ, kính cẩn chào hỏi Tần Mục.
Mặc dù nói phần lớn đệ tử hoàng tộc đều không phục cái tin đồn đại kia, nhưng trưởng bối trong tộc đã dặn đi dặn lại, không được trêu vào Tần Mục, bọn họ cũng đành khiêm tốn chút.
- Các người phát hiện ra cái gì ở đây?
Tần Mục hỏi.
- Một kiếm ý tuyệt thế.
Bốn người không giấu diếm. Bọn họ tin Tần Mục có thể cảm nhận được.
- Chỉ là kiếm ý lộ ra đã đủ khiến Bán thân bình thường không thể tới gần, đây tuyệt đối là kiếm ý do cường giả cực mạnh ngưng tụ ra.
Trong lòng Tần Mục cười thầm. Với hiểu biết của hắn về Thái Âm thần kiếm, đây tuyệt đối không phải kiếm ý mà người có thể sáng tạo ra, có lẽ thiên địa tự sinh, kiếm ý Thiên Địa.
- Bên đó có một cửa đá, có lẽ kiếm ý phát ra từ trong cửa đá, chỉ là cửa đá quỷ quái dị thường, căn bản không mở được.
Một người chỉ vào cánh cửa đá trước mặt.
Tần Mục ngạc nhiên. Với hợp lực của bốn người này, đủ để hủy diệt cả một hành tinh, lại không mở nổi một cửa đá?
- Có gì kì quái?
- Cửa đá có thể hấp thu sức mạnh của chúng tôi. Cho dù chúng tôi dùng bao nhiêu sức mạnh tấn công, dường như cũng chỉ như hoa dệt trên gấm, yếu ớt, đừng nói nổ tung cửa đá, cửa đá còn chẳng thèm nhúc nhích cơ.
- Để tôi thử xem.
Tần Mục đi về phía cửa đá.
Bốn người nhìn nhau, bọn họ rất muốn biết có phải Tần Mục đúng như trong truyền thuyết nói không, đã có thể so sánh với hoàng tử, thậm chí mạnh hơn cả cấp bậc hoàng tử.
Đi tới trước cửa đá, quan sát kĩ vài lần, Tần Mục đưa bàn tay khẽ dán vào cửa đá, dường như đang kiểm tra cái gì, khiến bốn người phía sau không hiểu ra sao.
Tần Mục muốn mở cửa đá, đương nhiên sẽ không trực tiếp nổ tung. Nếu bạo lực như vậy cho dù có thể phá cửa đá, chỉ e sơn động này cũng bị hủy theo.
Hắn khẳng định sự kì lạ của cửa đá này là do Thái Âm thần kiếm, trong cơ thể mình đã có lực lượng của Thái Âm thần kiếm, nếu cùng nhau hô ứng, mới có thể mang lại hiệu quả khó mà tưởng tượng được.
Trên thực tế đúng như Tần Mục đoán, khi hắn vận lực lượng Thái Âm thần kiếm lên, dung nhập trên cửa đá, cửa đá phát ra tiếng vang “ầm ầm”, di chuyển lên cao.
- Cái này….
Tròng mắt bốn người phía sau sắp rơi ra, nếu Tần Mục đánh bay cửa đá, bọn họ còn hiểu được, nhưng hiện tại hắn chỉ sờ cửa đá một lúc, cửa đá đã mở ra, vậy là thế nào?
Tuy nhiên bọn họ nhanh chóng nén lại nghi ngờ. Cửa đá đã mở ra, điều quan trọng nhất lúc này chính là xông vào tìm nguồn gốc của kiếm ý này.
Bọn họ có thể có được thu hoạch không nhỏ bên ngoài, nếu tới bên trong, tìm hiểu kiếm ý này từ khoảng cách gần, khó mà đánh giá được hết những lợi ích mà mình có được.
Năm người gần như cùng lao vào trong cánh cửa đá.
Xoạt.
Nhưng đúng lúc này, một màn kim quang bắn ra, cản tầm mắt của mọi người.
Ầm
Ngay sau đó, màn kiếm ý khủng bố mênh mông đánh tới trước mặt, giống như sức mạnh ngàn tấn đổ ập lên người.
Bốn thanh niên Linh tộc và U Minh tộc như bị sét đánh, thân thể bay thẳng ra ngoài.
- Rất thú vị.
Tần Mục không sợ hãi, ngược lại còn cười một tiếng, nghênh đón sự tấn công của sức mạnh ngàn tấn, một bước tiến vào bên trong cửa đá.
Bốn thanh niên bị thương, không thể không xếp bằng tại chỗ chữa trị.
Rất lâu sau, họ mới dần dần thở ra, nhìn cửa đá đã đóng, không kìm được trăm miệng một lời cảm thán một câu.
- Thật cường đại.
Bọn họ không phải cảm thán sự cường đại của kiếm ý, vì kiếm ý cho dù mạnh như nào, họ cũng đã có chuẩn bị về tâm lý.
Mà bọn họ đang cảm thán sự cường đại của Tần Mục, không bị chút thương tổn nào dưới uy thế như vậy, thậm chí còn nghênh khó xông lên, đột phá kiếm ý, cưỡng ép đi vào..

Sau khi tiến vào cửa đá, một lúc sau, Tần Mục mới có thể thích ứng với kim quang mãnh liệt, nhìn thấy rõ ràng.
So với sự trống trải bên ngoài, nơi này chỉ là một không gian nhỏ hẹp.
Ở trung tâm trên cao, một thanh kiếm quang màu vàng hư ảo lơ lửng, tản ra kiếm ý cuồng bạo bốn phía.
Tần Mục biết, cái gọi là cuồng bạo chỉ là đối với người ngoài, nhưng đối với bản thân Thái Âm thần kiếm, có lẽ chỉ là một chút kiếm ý bộc lộ ra mà thôi.
Thanh Thái Âm thần kiếm cuối cùng này hoàn toàn khác so với bốn thanh kiếm trước đây Tần Mục có được.
Thấy Thái Âm thần kiếm mặc dù rất kích động, tuy nhiên ánh mắt Tần Mục chỉ khẽ lướt qua, lập tức đi về phía góc, một cô gái xinh đẹp đang hôn mê ở đó,
Không phải Trần Thiến thì còn là ai?
Tần Mục đỡ cô dậy, kiểm tra cơ thể cô, phát hiện cô thở đều, so với nói là bị thương hôn mê, chi bằng nói là ngủ.
- Tiểu Thiến, tỉnh lại đi.
Tần Mục gọi một tiếng, đồng thời vận chút nguyên lực cho cô.
Trần Thiến từ từ tỉnh lại, thần sắt hơi mơ mang, nhưng mau chóng nhận ra Tần Mục, vui sướng nói:
- Tần đại ca.
- Tiểu Thiến, em sao thế, sao lại ngủ ở đây?
- Em…
Trần Thiến do dự một chút, lắc đầu nói:
- Em không biết, em cùng họ tiến vào, đột nhiên bị một lực lượng hút vào, sau đó không biết gì nữa.
Tần Mục nghi ngờ hỏi.
Không phải hắn nghi ngờ Trần Thiến nói dối, chỉ là cảm thấy Trần Thiến có gì đó rất đặc biệt, nếu không sẽ không thể không dưng bị hút vào đây, Lâm Thi Vận và Tống Thi Thi lại bay ra ngoài.
Hơn nữa, bốn thanh niên Bán Thần tầng sáu bên ngoài cũng không mở được cửa đá, cô ấy vào đây kiểu gì?
- Em chỉ nhớ được như vậy.
Trần Thiến cũng cố gắng nghĩ lại, trong đầu dường như có gì đó chợt lóe lên, rồi lại không nắm bắt được.
- Vậy đừng nghĩ nhiều, em không sao là tốt rồi.
Tần Mục vỗ vai cô, sau đó đứng lên, quay người đi về phía Thái Âm thần kiếm.
- Tần đại ca, thanh kiếm này hình như rất lợi hại, anh muốn luyện hóa nó sao?
Trần Thiến cũng đứng lên, tò mò nhìn chằm chằm Thái Âm thần kiếm.
- À, tôi muốn luyện hóa nó ở đây, chỉ là e rằng sẽ mất nhiều thời gian.
Tần Mục còn nhớ hắn luyện hóa bốn thanh Thái Âm thần kiếm trước đều chỉ cần thời gian mấy ngày. Nhưng lần này thì khác, nhìn kiếm ý phát ra này, bốn thanh kiếm trước cộng lại cũng không mạnh bằng.
- Tần đại ca, anh luyện hóa đi, em đợi anh ở đây, khẳng định sẽ không quấy rầy anh.
- Được.
Tần Mục không do dự. So với thí luyện, hắn quan tâm Thái Âm thần kiếm hơn, dù sao việc tìm cái thứ Lôi quả gì kia, hắn cũng ngại quá phiền phức.
Tần Mục bắt đầu tập trung toàn bộ sự chú ý, dùng tâm thần cảm ngộ kiếm ý, quên đi mọi chuyện.
Trần Thiến thì dịu dàng ngồi cạnh, lẳng lặng nhìn Tần Mục.
Ngồi ngây ra, đương nhiên là việc rất nhàm chán, thường dễ ngủ gật, tuy nhiên Trần Thiến hoàn toàn không buồn ngủ, cũng không thấy nhàm chán.
Có thể nhìn người trong lòng mình một cách an yên như vậy, cũng có thể coi là một loại hạnh phúc.
Tình cảm của Trần Thiến đối với Tần Mục không giống Diệp Khinh Tuyết và Cung Y Y. Trái tim cô rất thuần túy, không cần hứa hẹn, không cần đáp lại, không cần chiếm hữu, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn là đã thấy thỏa mãn.

Một trong thập đại Cấm khu sinh mệnh,
Đây là nơi đầu tiên tổ chức thí luyện, lại từng có tiếng rồng gầm, Long tộc cử rất nhiều cường giả điều tra, cho nên nơi này trở thành vùng thí luyện hỗn loạn nhất.
Khe núi Lôi Minh này lấy tiêu chuẩn là tìm Lôi quả, nhưng vùng đất Bắc Hoang thì lại khác.
Ở Bắc Hoang chi địa có một ngọn núi trọng lực. Núi trọng lực mặc dù không phải ngọn núi cao nhất của Bạch Đế Tinh, nhưng chắc chắn là ngọn núi khó trèo nhất, vì trọng lực ở đây gấp nhiều lần ở những nơi khác.
Đối với những nơi khác, nơi càng cao, trọng lực càng nhỏ.
Nhưng núi trọng lực lại hoàn toàn khác, trọng lực ở chân núi chỉ gấp hai ba lần nơi khác, càng lên cao trọng lực càng lớn, thậm chí có thể đạt tới độ gấp trăm ngàn lần.
Đương nhiên, thật ra chỉ cần là người hơi thông minh một chút sẽ biết đây tuyệt đối không phải trọng lực, mà là một thứ lực quy tắc giở trò.
Cho nên núi trọng lực có một cái tên khác, gọi là núi quy tắc.
Thí luyện ở Bắc Hoang chi địa là nhiệm vụ trèo lên núi quy tắc, ai tới đỉnh núi trước thì thắng.
Hoàng tử của Bắc Hoang chi địa là Vũ Văn Hoa của Nhân Hoàng tộc, có thể bỏ xa tất cả các người thí luyện cùng, một mình leo lên, người sau chỉ có nước hít bụi.
Nhưng lúc này, lại có một người sánh vai cùng y, thậm chí còn không ngừng làm phiền y, khiến người phía sau dần dần đuổi kịp.
- Long Thần, cậu có ý gì?
Vẻ mặt Vũ Văn Hoa lạnh lùng nhìn chằm chằm người thanh niên mặc áo màu bên cạnh:
- Cậu đã có suất chỉ định, sao còn tới núi quy tắc?
Long Thần cười nhạt:
- Anh Vũ Văn, tôi luôn rất ngưỡng mộ anh, sớm muốn bàn luận một lần với anh. Hôm nay là cơ hội tốt, nếu bỏ lỡ, không biết phải đợi tới lúc nào.
Vũ Văn Hoa cảm thấy tức giận, đương nhiên gã biết tên này cố tình quấy nhiễu. Mặc dù làm vậy cũng không ngăn được gã giành được vị trí đứng đầu, nhưng cũng có thể khiến gã khó chịu.
- Cậu muốn luận bàn, đợi thí luyện xong, tôi sẽ tiếp cậu.
- Ôi, anh không phải không biết, quy tắc của Long tộc chúng tôi rất nghiêm khắc, biình thường chúng tôi chỉ có thể ở trong tộc, không thể ra ngoài hành tẩu. Lần này vì có tiếng rồng gầm, các trưởng bối mới cho phép to sang đây xem thử.
- Nói bừa.
Vũ Văn Hoa căn bản không tin lời Long Thần. Với địa vị thân phận như Long Thần, ở Long tộc này ai dám quản gì gã
- Anh Vũ Văn, sao anh không tin tôi, tôi thật sự muốn học hỏi anh.
Vũ Văn Hoa nổi cơn, cười lạnh nói:
- Cậu thật sự cho rằng tôi sợ cậu phải không, tôi thừa nhận khi trước không cẩn thận, thua Vu Diễm. Nhưng nếu khi đó đối thủ là cậu, tôi tuyệt đối sẽ không thua. Khoảng cách giữa tôi và cậu, chỉ là vì Nhân Hoàng tộc xếp thứ ba trong hoàng tộc, còn Long tộc xếp thứ hai mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận