Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1313: Thần nữ Dịch Trúc Tuyết

Thác Bạt Vân Điệp là ai, không ai biết.
Nhưng người có nhãn lực đều nhìn ra được, tuy cô gái này là Bán Thần tầng chín, nhưng căn cơ chưa vững chắc, khí tức không cô đọng, cũng chỉ mới đạt được Bán Thần tầng chín mà thôi.
So sánh với hoàng tử thiên tài nhất niệm thành thần, tu vi của cô chẳng tính là gì. Thác Bạt Vũ phía sau còn mạnh hơn cô nhiều.
Về phần Minh Vưu, tuy y là đệ nhất hoàng tử của U Minh tộc, nhưng trong bài danh mười đại hoàng tử, ngay cả người cuối cùng cũng không bằng, dường như không có tư cách ngồi hàng thứ hai.
Huống chi người biết Minh Vưu cũng nhiều. Hoàng Phủ Dật nói y là khách quý đặc biệt, có vẻ như không đúng.
- Chư vị đừng hiểu lầm.
Nhìn ra được sự nghi hoặc của mọi người, Hoàng Phủ Dật giải thích:
- Hai vị khách quý của chúng tôi bởi vì có chút nguyên nhân nên không thể tự mình đến được. Vân Điệp tiên tử và Minh Vưu là đại diện cho hai người đó.
Mọi người giật mình. Thì ra là thế.
Nhưng rất nhanh lại có người ý thức được một vấn đề.
Minh Vưu chính là đệ nhất hoàng tử của U Minh tộc. Luận tư cách, địa vị, cũng có thể đứng vào hàng top 10 của yến hội lần này.
Nhưng bây giờ y lại đại diện cho một người khác. Người đó có giá đỡ lớn như vậy sao?
Lúc này, Thác Bạt Vân Điệp đứng dậy, ôm quyền với tất cả mọi người:
- Bởi vì thần nữ chúng tôi đang bế quan đến thời điểm mấu chốt, không thể phân thân. Cho nên mới đặc biệt phái tôi đến đây. Nếu có chỗ nào bất kính, mong rằng chư vị rộng lòng tha thứ.
- Thần nữ Tu La tộc là người kia sao?
- Trong truyền thuyết chưa bao giờ xuất hiện Tu La tóc xanh. Thiên phú cũng chỉ thấy được lốm đốm.
- Chưa bao giờ xuất hiện cũng không đồng nghĩa với việc rất mạnh. Hai vị hoàng tử của Long tộc và Nhân tộc đó ngay cả Hoàng Phủ Dật cũng không dám tranh phong. Thác Bạt Lam Mị mới xuất đạo không bao lâu liền trở thành thần nữ. Cái này có phải có chút hơi quá không?
- Hoàng Phủ Dật không có bất kỳ dấu hiệu không hài lòng nào. Hình như cũng đã chấp nhận thần nữ này. Tu La tộc mới quật khởi sao?
Trong thập đại hoàng tộc, đây là người đầu tiên được phong làm thần nữ. Cho nên lời chỉ trích tất nhiên rất nhiều. Vô số người đều nghi ngờ cô có tư cách hay không.
Tần Mục nghe xong, tinh thần khẽ động. Thì ra Thác Bạt Vân Điệp là người của Tả Tư Duyệt. Đợi tan tụ hội, hắn sẽ tìm cô hỏi thăm một chút.
Sau khi Thác Bạt Vân Điệp báo ra thân phận, ánh mắt mọi người rơi xuống người Minh Vưu, đợi hắn nói vài lời.
Nhưng Minh Vưu chỉ ngồi uống rượu, một câu cũng không nói, bỏ qua ánh mắt mọi người, tâm trạng dường như không được tốt.
Người không biết còn tưởng rằng y đang bị chứng tự bế.
Hoàng Phủ Dật thấy không khí có chút xấu hổ, liền nói:
- Tất cả mọi người đều nghe được chuyện xảy ra ở rừng U Ảnh. Mà vị khách quý đặc biệt thứ hai chính là người đạt được danh hiệu đệ nhất thí luyện rừng U Ảnh, Dịch Trúc Tuyết tiên tử.
- Cái gì?
Hoàng Phủ Dật vừa nói xong, Tần Phỉ Phỉ đã kinh hô lên. Tuy cô chưa thấy qua Dịch Trúc Tuyết, nhưng cái tên này nghe qua rất quen thuộc.
- Anh, Dịch Trúc Tuyết có phải là…
Lúc này, Tần Mục cũng chấn động vô cùng. Dịch Trúc Tuyết là cùng tên hay là cô ấy thật?
Nhưng nghĩ đến lời nói của Chiến Văn Vũ, cô đến từ tinh không bốn phía, rất có thể là Dịch Trúc Tuyết đó.
Nhưng thực lực của Dịch Trúc Tuyết ra sao, Tần Mục biết rất rõ. Cho dù không gặp nhau một thời gian ngắn, cũng không đến mức tăng lên trình độ khủng bố như vậy.
Trừ phi…
Tần Mục nhớ đến Yến Vương. Lúc trước Yến Vương đưa cho Dịch Trúc Tuyết một quả trứng, sau đó Dịch Trúc Tuyết trở về, bắt đầu bế quan.
Chiến Văn Vũ nói cô cưỡi một con độc giác thú màu trắng, hẳn là quả trứng nở ra sao?
Nhưng quả trứng nhỏ như vậy, rất khó tưởng tượng được có thể ấp ra một con thú lớn như thế.
Chẳng qua, nếu như thật là Dịch Trúc Tuyết, thực lực của cô tăng lên, chỉ sợ là có quan hệ rất lớn với Yến Vương.
- Hai người biết cô ấy?
Diệp Khinh Tuyết và Cung Y Y kinh ngạc hỏi. Cô gái thần bí này chẳng lẽ lại là người quen?
- Nếu quả thật là cô ấy thì sự việc đã bắt đầu thú vị rồi.
Tần Mục mỉm cười, hai tay ôm Cung Y Y bắt đầu không yên.
Cung Y Y tức giận vỗ vào tay hắn một phát:
- Có phải anh đang nhớ đến người phụ nữ khác? Vậy thì đừng đụng em.
- Sao vậy? Anh và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường.
- Như vậy là anh thừa nhận đang nhớ đến cô ấy?
Tần Mục hậm hực im miệng, cảm thấy càng giải thích thì càng loạn hơn.
- Anh, Dịch Trúc Tuyết đến Bạch Đế Tinh rồi sao? Tại sao không đến tìm anh, ngược lại đến tìm Minh Vưu?
Tần Phỉ Phỉ lo lắng nói:
- Anh phải cẩn thận một chút, đừng để chị ấy bị người ta cướp mất. Đây là trận doanh của chúng ta.
Đối với điều này, Tần Mục có chút nghi hoặc. Tại sao Dịch Trúc Tuyết lại vô duyên vô cớ chạy đến U Minh tộc?
- Thì ra cô ấy chính là Dịch Trúc Tuyết, người thần bí đánh bại Cổ Dương và Minh Vưu ở rừng U Ảnh, nghe nói là cưỡi một con độc giác thú màu trắng.
- Có lẽ cũng là một thần nữ. Không biết có lợi hại hơn Tu La tóc xanh hay không?
- Dường như cô ấy có quan hệ sâu xa với U Minh tộc, cho nên Minh Vưu mới đại diện cô đến tham gia yến hội.
Mọi người lại bắt đầu nghị luận thân phận Dịch Trúc Tuyết, đem cô ra so sánh với Tả Tư Duyệt.
- Cái gì thế? Điện hạ của chúng ta cũng có thể đánh bại Cổ Dương và Minh Vưu mà. Muốn phong làm thần nữ, điện hạ mới là người có tư cách nhất.
Vu Linh Nhi bên cạnh Vu Diễm nhỏ giọng nói.
Vu Vũ Mai lên tiếng:
- Trước đó Dịch Trúc Tuyết không hề có danh tiếng, đột nhiên xuất hiện đánh bại hai hoàng tử, khiến người ta cảm thấy chấn động. Còn điện hạ chúng ta đánh bại Cổ Dương và Minh Vưu, mọi người sẽ cho rằng đó là điều đương nhiên.
Vu Linh Nhi chợt nói:
- Đây chính là một cảm giác mới lạ đúng không? Đợi cảm giác này qua đi, điện hạ chúng ta vẫn là lợi hại nhất.
- Hai người kia không đơn giản đâu. Tôi cũng không nắm chắc có thể đánh bại được họ.
Vu Diễm thản nhiên nói:
- Nhưng tôi vẫn có thể chiến một trận với các cô.
- Điện hạ nhất định sẽ không thua đâu.
- Được rồi, ngoại trừ hai người này. Hôm nay chúng ta còn có một vị khách đặc biệt thứ ba. Về danh tiếng của cậu ấy, chắc hẳn ở đây cũng có không ít người biết.
Hoàng Phủ Dật nói xong, ánh mắt rơi xuống người Tần Mục.
- Là thành chủ thành Thiên Mạc, Tần Mục, cũng là người chiến thắng trong cuộc thí luyện của Lôi Minh hạp cốc.
Lập tức, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về hắn, thần sắc có chút cổ quái.
Bởi vì tình huống của Tần Mục hiện tại đúng là có chút “khó coi”.
- Anh, nhắc đến anh rồi đấy.
Tần Phỉ Phỉ kinh ngạc nói.
Cung Y Y dường như nhận ra được điều gì, mặt đỏ bừng, thấp giọng nói:
- Tần Mục, mau buông em ra. Tất cả mọi người đang nhìn chúng ta đấy.
Nhưng Tần Mục chẳng những không buông Cung Y Y, ngược lại còn ôm chặt hơn.
- Sợ cái gì chứ? Chỗ ngồi của chúng ta ít quá chứ không phải chúng ta sai.
Tần Mục chẳng quan tâm ánh mắt của người khác.
- Hừ, tôi cứ tưởng là một nhân vật khó lường, thì ra là một tên tiểu tử hoang dâm vô đạo, hoàn toàn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Lúc này, một thanh âm trào phúng vang lên.
Tần Mục biết rõ người này muốn nhảy ra, liền thản nhiên nói:
- Xem ra họ Thác Bạt các người là cùng một đức hạnh, một chút gia giáo cũng không có.
- Rốt cuộc là ai không có gia giáo?
Thác Bạc Vũ khinh thường nói:
- Thần tử giới thiệu cậu, cậu cũng nên đứng lên nói một câu cho mọi người biết chứ?
- Mắt anh mù à? Không thấy tôi đang bất tiện sao?
Tần Mục ôm chặt Cung Y Y, đúng là đứng lên có chút bất tiện.
Trong lòng Cung Y Y mắng thầm. Cô vốn đẩy Tần Mục ra, nhưng hắn lại không cho. Có thể thấy hắn không muốn đứng lên đón ý nói hùa với Hoàng Phủ Dật.
Tần Mục nói như vậy, vẻ trào phúng trên gương mặt Thác Bạc Vũ lại càng đậm:
- Buổi tụ hội long trọng như vậy, cậu rõ ràng không biết cấp bậc lễ nghĩa, công nhiên tán tỉnh thị nữ. Quả thật không đem mọi người để vào mắt.
Một câu liền đặt Tần Mục đứng về phía đối lập với tất cả mọi người. Đã có không ít người bắt đầu chỉ trỏ Tần Mục.
Nhưng đại đa số người không phải người ngu. Tuy hành vi của Tần Mục có chút hoang đường, nhưng có liên quan gì đến bọn họ chứ? Tự dưng vô duyên vô cớ gây thù với cường địch.
Tần Mục đang muốn lên tiếng, Vu Diễm hàng phía trước đột nhiên mở miệng:
- Thác Bạc Vũ, đó là tình nhân của người ta, thân phận ngang hàng với nhau, tất nhiên không thể đứng đằng sau như tùy tùng. Chỉ trách thiết kế của hội trường này không hợp lý, không có chỗ ngồi dư thừa.
Mọi người vô cùng kinh ngạc. Khi bọn họ nhìn thấy Tần Mục đi cùng với Vu Diễm vào trong, lúc đó bọn họ đã nghi ngờ không biết quan hệ giữa Tần Mục và Vu Diễm là gì.
Lúc này, Vu Diễm lại chủ động nói chuyện cho Tần Mục, ý vị lại càng sâu xa.
Đừng nói là người bên ngoài, ngay cả người trong cuộc là Tần Mục cũng kinh ngạc không thôi. Đây không giống như tính cách của Vu Diễm.
Thần sắc Thác Bạc Vũ âm tình bất định, nhìn Vu Diễm:
- Mỗi bàn có ba chỗ ngồi, một người là tình nhân của hắn, chẳng lẽ ba người còn lại cũng vậy sao?
- Lời này anh nói đúng đấy. Những người tôi mang đến toàn bộ đều là người yêu của tôi. Cho nên tất cả đều không thể đứng, có vấn đề gì sao?
Tần Mục hỏi lại.
Vu Diễm lạnh lùng nói:
- Thác Bạc Vũ, đức hạnh của anh ra sao, tôi còn không biết? Chứ không phải anh thấy bạn gái anh ta xinh đẹp nên cảm thấy bất bình trong lòng?
- Hừ.
Thác Bạc Vũ hừ lạnh. Trên thực tế đúng là y có chút ghen ghét.
Y là một người háo sắc. Trong Tu La tộc cũng có mấy cô gái có tư sắc. Chỉ cần không có quan hệ họ hàng huyết thống, số còn lại đều bị y chà đạp.
Nhưng đám nữ nhân mà y chơi đùa so với những cô gái đi bên cạnh Tần Mục kém không biết bao nhiêu bậc.
Những cô gái mà y chơi, hơn phân nửa đều yêu mị phóng đãng. Chỉ cần y trêu chọc vài lần, họ đã chủ động bò lên giường của y.
Mà bốn người bên cạnh Tần Mục có thể nói là khí chất xuất trần.
Những cô gái như vậy tất nhiên đều còn trinh tiết, sẽ không dễ dàng khuất phục dưới thân đàn ông, đồng thời cũng khó mà chấp nhận người đàn ông của mình có người phụ nữ khác.
Thác Bạc Vũ rất khó tưởng tượng được tại sao Tần Mục lại có thể thu được bốn người này dưới tay? Và tại sao các cô đều chung thủy với Tần Mục?
Những người vây chung quanh năm người Tần Mục bắt đầu nghị luận. Đừng nói là Thác Bạc Vũ, ngay cả bọn họ cũng ghen ghét không thôi.
- Vu Diễm, cô và tiểu tử này có quan hệ gì? Tại sao lại bảo vệ cho hắn như vậy?
Thác Bạc Vũ đem đầu mâu chỉ vào Vu Diễm:
- Hơn nữa, dường như cô rất quen thuộc với tình huống của Tần Mục. Chẳng lẽ cô muốn làm tình nhân của hắn?
- Làm càn! Không được ăn nói suồng sã như vậy.
Đông Phương Vô Song đứng dậy, nhìn hằm hằm Thác Bạc Vũ.
Để giữ gìn Vu Diễm, cho dù là đệ nhất hoàng tử của Tu La tộc, y cũng không sợ.
Thác Bạc Vũ khinh miệt nhìn Đông Phương Vô Song:
- Cậu là cái thá gì? Tôi đang nói chuyện với chủ tử của cậu, đến phiên cậu xen vào sao?
Đông Phương Vô Song, Thiếu thành chủ Bạch Đế thành, chi chủ Bạch Đế Kiếm, thân phận hiển hách như thế nào.
Nhưng trước mặt Thác Bạc Vũ, y đúng là không có tư cách.
- Thác Bạc Vũ, tôi có thể cho rằng đây là anh đang khiêu khích tôi không?
Ánh mắt Vu Diễm nhìn chằm chằm vào Thác Bạc Vũ.
Người có nhãn lực đều nhìn ra, quanh thân Vu Diễm đã ngưng tụ một cổ sức mạnh yêu dị thần bí, dường như rất tức giận.
- Vu Diễm, tôi không cố ý đắc tội cô. Chuyện này là do cô bới móc trước.
Thác Bạc Vũ hờ hững nói:
- Nhưng nếu cô muốn đánh, tôi cũng chẳng sợ cô, tùy thời phụng bồi.
- Hai vị, xin dừng tay.
Lúc này, Hoàng Phủ Dật đứng lên ngăn cản hai người.
- Nếu hai người muốn luận bàn, tôi tất nhiên là cao hứng. Nhưng nếu vì tư dục bản thân, ngươi chết ta sống, chủ nhà là tôi không thể ngồi yên được rồi.
Thác Bạc Vũ nghe xong, lập tức thay đổi sắc mặt:
- Thần tử thật biết nói đùa. Tôi và hoàng nữ không có cừu hận, cũng không cần đấu nhau sống chết. Khi đánh cũng phải có điểm dừng.
Rất nhanh, y lại chỉa đầu mâu về phía Tần Mục:
- Tôi và tiểu tử này có chút mâu thuẫn, khả năng phải cần dùng đến phương thức cực đoan để xử lý.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Nói như vậy là anh chuẩn bị đấu nhau sống chết với tôi?
Hoàng Phủ Dật nhìn Tần Mục, rồi lại nhìn Thác Bạc Vũ, hỏi:
- Thác Bạc huynh, anh và Tần thành chủ có cừu hận gì vậy?
- Hắn dựa vào thực lực cao cường của mình, ức hiếp hai đệ đệ của tôi. Khi đó trong tửu lâu có rất nhiều người chứng kiến. Ngay cả Hoàng tử Vu Văn và hoàng tử Hách Liên cũng có thể làm chứng.
Hoàng Phủ Dật hỏi:
- Tần thành chủ, có việc này sao?
Tần Mục nhìn Hoàng Phủ Dật, nói:
- Anh là Thần tử của Thần tộc, chuyện này phát sinh trong phạm vi Thần tộc các anh. Đừng nói với tôi là anh không biết nhé? Nếu đã biết, cần gì phải hỏi?
Thần sắc bình thường vốn không thay đổi của Hoàng Phủ Dật rốt cuộc đã có sự biến ảo. Thậm chí toàn bộ hội trường đều tĩnh lặng.
Ngay từ ban đầu, Vu Diễm đã trực tiếp cãi lại Hoàng Phủ Dật, khiến cho mọi người đều cảm thấy cô quá cao ngạo, quá cuồng vọng.
Nhưng lúc này, mọi người mới phát hiện, sự cuồng vọng của Vu Diễm so với Tần Mục thì chẳng đáng nhắc đến.
- Tên này đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, dám nói chuyện như vậy với Thần tử.
- Hừ, tôi cũng thấy quá mức cuồng vọng rồi, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá.
Mọi người đều nghị luận, ngay cả Vu Diễm cũng nhìn Tần Mục, ánh mắt mang theo chút dị sắc.
Mặc kệ là thời điểm nào, mặc kệ đối mặt với người nào, hắn cũng đều có bộ dạng như vậy, không vì người khác mà khom lưng.
Lúc trước đối với cô là như thế, bây giờ đối với Hoàng Phủ Dật cũng là như thế.
- Thần tử, anh thấy chưa? Người này chính là vô lễ như vậy. Hắn căn bản không đáng xuất hiện ở nơi này.
Thác Bạc Vũ cười lạnh trong lòng. Tần Mục càng cuồng vọng thì kết thù lại càng nhiều. Bây giờ ngay cả Thần tử cũng đắc tội, chỉ sợ không cần y động thủ, Tần Mục cũng sẽ bị diệt vong.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Hoàng Phủ Dật sẽ không nhịn nổi nữa. Dù sao Thần tử cũng có tôn nghiêm của mình, không thể tùy ý cho người khác mạo phạm.
Nhưng thần sắc biến ảo của Hoàng Phủ Dật lại nhanh chóng phục hồi, gương mặt tươi cười như trước:
- Thác Bạc huynh, Tần thành chủ, oan gia nên giải không nên kết. Chi bằng nể mặt tôi, chuyện này xem như xong, thế nào?
Y rất hiểu cách làm người của Hoàng Phủ Dật. Tuy nói bình thường rất gần gũi, không cao ngạo, nhưng nếu để y chính thức nổi giận, tuyệt đối sẽ rất đáng sợ. Ở đây không có người nào có thể thừa nhận được lửa giận của y.
Lời nói và việc làm của Tần Mục, theo lý đã xúc phạm đến giới hạn của y. Nhưng vì sao y lại điềm nhiên như không có việc gì?
Để giải thích cho nghi hoặc của Thác Bạt Vũ, Hoàng Phủ Dật nói:
- Thác Bạt huynh, anh và Tần thành chủ đều là thiên tài đỉnh cấp. Trong tương lai sẽ còn bắt tay hợp tác với nhau. Tại sao lại phải gây gổ với nhau chứ?
- Bắt tay hợp tác?
Thác Bạt Vũ nghi hoặc nhìn Hoàng Phủ Dật.
- Trước đây hoàng nữ Vu Diễm cũng đã đề cập qua rồi. Vốn tôi định để đến cuối cùng mới nói, nhưng bây giờ nhìn các người sắp đánh nhau, tôi không thể không đem lợi hại trong đó mà nói rõ.
Hoàng Phủ Dật nói:
- Thác Bạt huynh ngồi xuống nghe tôi nói cho hết lời.
Thác Bạt Vũ nhìn Tần Mục, không dám không nể mặt, liền ngồi xuống ngay.
- Vốn tưởng rằng có đánh nhau, không ngờ bỏ lỡ một trò hay.
Thấy Thác Bạt Vũ không gây phiền toái nữa, Tần Phỉ Phỉ dường như không được cao hứng cho lắm.
Diệp Khinh Tuyết nói:
- Phỉ Phỉ, em đúng là sợ thiên hạ không loạn mà. Tại sao lại hy vọng anh trai mình đánh nhau với anh ta chứ?
- Được rồi.
Tần Mục tức giận nói:
- Tính đem anh ra làm trò đùa sao?
Tần Phỉ Phỉ cười hì hì:
- Người này xem ra đã lâu rồi không được ăn đòn. Em chỉ muốn anh dạy anh ta một bài học thôi.
- Ừm, điều này nghe cũng đúng. Đúng là đã lâu rồi không bị ăn đòn mà.
Tần Mục đồng ý:
- Nhưng trước tiên hãy nghe Hoàng Phủ Dật nói cái gì. Việc của Thác Bạt Vũ không gấp, đoán chừng anh ta cũng sẽ không buông tha chúng ta đâu.
- Thần tử, anh nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Thác Bạt Vũ hỏi.
Mọi người đều tập trung tinh thần. Bọn họ biết chuyện kế tiếp mới chính là mục tiêu của yến hội lần này. Bằng không thì Vu Diễm cũng sẽ không nói như vậy.
Hoàng Phủ Dật dừng lại một chút, giọng điệu trở nên nghiêm túc:
- Chuyện của Chiến tộc, chắc hẳn tất cả mọi người đều biết.
Cảm nhận được ngữ khí ngưng trọng, tim mọi người cũng nhấc lên.
Chuyện Chiến tộc, toàn bộ Bạch Đế Tinh có ai mà không biết.
Trận chiến mười năm sau sẽ liên quan đến sinh tử tồn vong của Bạch Đế Tinh.
- Thần tử, anh đang nói đến Hỗn Độn tộc sao?
Hoàng Phủ Dật gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là Hỗn Độn tộc. Đây là một chủng tộc có lịch sử cực kỳ lâu, lại vô cùng hung ác. Bọn họ muốn phát động chiến tranh xâm lược, nô dịch chúng ta.
- Hừ, bất quá cũng chỉ là một đám sinh linh hoang dại, còn muốn nô dịch chúng ta? Quả thật không biết tự lượng sức mình.
Có người khinh thường nói.
- Đúng vậy, với sức mạnh của thập đại hoàng tộc, Hỗn Độn tộc quả thật giống như gà đất chó kiểng, không đáng nhắc tới.
Tần Mục nghe xong lời nói cuồng vọng của những người này, trong lòng âm thầm lắc đầu.
Đầu tiên, mặc kệ là Hỗn Độn tộc mạnh hay là thập đại hoàng tộc mạnh, trong tình huống hai phe chinh chiến, người nào có thái độ coi trời bằng vung, chẳng khác nào thua trước một nửa.
Còn nữa, hắn đã từng giao thủ với đạo hư ảnh của Hỗn Độn tộc, biết rõ thực lực của đối phương là cấp độ nào, tuyệt không phải thế hệ hời hợt.
Đương nhiên, Tần Mục chỉ là đứng trên lập trường của Bạch Đế Tinh mà nhìn.
Tuy nói đạo hư ảnh kia không bằng một phần mười sức mạnh bản thể, nhưng hắn đã có thể đuổi giết được hư ảnh, cho dù bản thể có đến cũng chỉ có cùng một kết quả.
Chết.
- Chư vị, tuy chúng ta không sợ chiến, nhưng không nên coi thường thực lực của đối phương. Theo như tôi được biết, Hỗn Độn tộc cũng không thiếu cường giả trong truyền thuyết. Có lẽ mười năm sau sẽ thức tỉnh, chỉ sợ đây sẽ là một cuộc chiến lâu dài.
- Hoàng Phủ Dật, mục đích của anh chẳng lẽ chính là muốn nhắc nhở chúng ta chuẩn bị cuộc chiến cho mười năm sau?
Vu Diễm nói.
Nhưng bộ dạng của cô bề ngoài thì giống như hỏi, nhưng dường như đã sớm biết chuyện gì, chỉ cố ý hỏi như vậy mà thôi.
Hoàng Phủ Dật cười nhạt một tiếng:
- Đợi chi mười năm sau, chiến tranh đã bắt đầu từ lúc giới vực hai bên ở Hỗn Độn châu bị phá vỡ.
- Cái gì?
Mọi người khiếp sợ nói.
Thời gian mười năm nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Vốn mọi người còn cho rằng sẽ có thời gian giảm xóc, nhưng Hoàng Phủ Dật nói chiến tranh đã sớm bắt đầu, thế thì chuyện gì đã xảy ra?
- Thần tử, rốt cuộc là có chuyện gì?
Thác Bạt Vũ cau mày nói.
- Hỗn Độn châu chính là Hỗn Độn linh bảo, có khả năng khai thiên tích địa. Tác dụng của nó không chỉ là phá vỡ giới vực hai giới mà thôi.
Hoàng Phủ Dật nói:
- Mà Hỗn Độn giới lại trùng với Bạch Đế Tinh.
- Trùng?
- Đúng vậy, Hỗn Độn giới và Bạch Đế Tinh vốn là hai không gian không quấy nhiễu lẫn nhau. Thậm chí có thể nói là không đồng nhất. Nhưng Hỗn Độn châu lại khiến cho giao diện của hai thế giới không ngừng đến gần nhau, từ đó xảy ra trọng điệp.
Thần sắc mọi người trở nên khác thường;
- Thần tử, hai thế giới hòa vào nhau sẽ phát sinh chuyện gì?
- Hiện tại quy tắc của Bạch Đế Tinh đã bị nghiền nát, cho nên luận quy tắc cường độ, sẽ không bằng Hỗn Độn giới. Nếu như hai thế giới dung hợp với nhau, quy tắc thế giới sẽ va chạm, khả năng Bạch Đế Tinh sẽ bị nghiền nát.
- Cái này…
Mọi người bắt đầu hoảng sợ. Bạch Đế Tinh bị nghiền nát, vậy chẳng phải bọn họ sẽ bị chết hay sao?
Đám người Diệp Khinh Tuyết cũng có chút biến sắc, ánh mắt tập trung trên người Tần Mục. Bây giờ các cô đã có thói quen ỷ lại vào Tần Mục rồi.
Tần Mục cũng cau mày, nhưng rất nhanh lại nói:
- Lời của Hoàng Phủ Dật vẫn chưa xong. Nếu Bạch Đế Tinh bị nghiền nát, trận chiến này không cần phải đánh nữa.
Quả nhiên, Tần Mục vừa nói xong, Hoàng Phủ Dật đã lên tiếng:
- Chư vị không cần hoảng sợ. Tuy Hỗn Độn châu lợi hại, nhưng Bạch Đế Tinh cũng có chí bảo đối kháng với nó.
- Chúng ta cũng có Hỗn Độn châu sao?
- Dường như chưa từng nghe nói qua. Không phải mười hai thần khí chứ?
- Mười hai thần khí chỉ khi nào hợp cùng một thời điểm thì mới bộc phát sức mạnh lớn nhất. Bây giờ vẫn còn chưa tập trung được hết. Huống hồ chi chủ thần khí cất bước quá muộn, chiến lực không bằng cấp bậc hoàng tử.
Đối mặt với phần đông nghi hoặc, Hoàng Phủ Dật nói:
- Chí bảo Sơn Hà Đồ của Bạch Đế Tinh chúng ta cũng tương đương với Hỗn Độn linh bảo, có địa vị ngang với Hỗn Độn châu, ngăn cản hai thế giới dung nhập. Chỉ có điều…
Nghe được có vật có thể ngăn cản hai thế giới dung nhập, mọi người thở phào một hơi.
- Thần tử, chỉ có điều như thế nào?
Vu Diễm đột nhiên đứng lên nói:
- Sơn Hà Đồ chỉ ngăn cản hai thế giới dung hợp, nhưng trước khi Sơn Hà Đồ phát động, hai thế giới đã có nơi dung nhập rồi.
- Xem ra hoàng nữ điện hạ đã biết rồi.
Hoàng Phủ Dật liếc Vu Diễm, sau đó gật đầu:
- Đúng vậy, chi địa cực tây của Bạch Đế Tinh đã biến thành khu vực hắc ám, trở thành khu vực dung hợp của hai giới. Khu vực này đã không còn thuộc về Bạch Đế Tinh. Có thể nói là đã độc lập, tự tạo thành một mảng không gian riêng.
Nếu Hỗn Độn tộc đến, Bạch Đế Tinh không phải sẽ đại loạn sao?
- Đúng là như thế, nhưng Thần tộc chúng ta đã phái người canh gác chỗ đó, sẽ không để mặc cho quân địch tiến vào một cách đơn giản. Trừ phi là đối phương cường công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận