Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long
Chương 143: Người của Tần gia!
- Chẳng lẽ anh không biết cô ấy là chị dâu tương lai của tôi?
Cô gái áo đỏ lạnh lùng cười nói.
- Băng Ngưng, cô đừng nói hàm hồ, làm hủy hoại thanh danh của tôi. Ai là chị dâu cô!
Dư Khiết tức giận đi ra.
Cô gái váy đỏ nhìn Dư Khiết. Cô ta biết Dư Khiết không thích anh trai mình. Nhưng dù phải dùng thủ đoạn gì, cô ấy cũng phải bắt Dư Khiết gả vào nhà mình.
Giờ Dư Khiết mới 21 tuổi, đã là phó tổng giám độc tập đoàn dược họ Dư. Có thể thấy rằng, không bao lâu nữa, cha cô ấy sẽ trao lại cho cô ấy toàn bộ gia sản.
Chỉ cần lấy được Dư Khiết, tập đoàn dược họ Dư sẽ trở thành của hồi môn!
Dù là gia tộc của cô ấy, cũng không thể cưỡng lại sự hấp dẫn to lớn này!
- Chị dâu, tên này…
- Cô vẫn gọi à!
- Được rồi, chúng ta không nói vấn đề này nữa!
Cô gái váy đỏ chỉ vào Tần Mục rồi nói:
- Người này làm nhục anh trai tôi. Giờ tôi phải dạy cho hắn một bài học, cô không có ý kiến gì chứ?
- Không được!
Dư Khiết sao có thể để Tần Mục bị thương, cô tức giận nói:
- Anh ấy là bạn tôi, tôi đặc cách mời đến để chúc mừng sinh nhật tôi. Dù cô có lý do gì, cũng không được làm anh ấy bị thương!
Cô gái váy đỏ lạnh lùng nói:
- Quả nhiên mối quan hệ giữa cô và hắn ta không bình thường!
- Dù thế nào, cũng không liên quan đến cô!
Dư Khiết chẳng thèm giải thích.
- Hắn ta làm nhục anh trai tôi, chẳng lẽ còn không liên quan gì đến tôi sao? Cô đi ra, tôi nhất định phải dạy cho tiểu tử này một bài học!
Dư Khiết đang định nói lại, thì Tần Mục đã không nhìn tiếp được nữa, hắn đứng dậy nhìn cô gái váy đỏ rồi nói:
- Trông cô cũng xinh xắn, mà tính cách lại đanh đá như vậy, không dịu dàng một chút, thì về sau ai rước!
- Anh nói gì?
Cô gái váy đỏ tức giận. Không ai rước ư? Thật là nực cười. Người theo đuổi cô ta toàn con cháu nhà danh giá, có thế xếp vài vòng quanh thành Yến Kinh này!
- Này, cô có thể đừng léo nhéo bên tai tôi nữa không. Tôi nghe mà ù cả tai.
Sắc mặt đám người biến đổi, dám nói vậy với em gái Phong thiếu, đúng là không biết trời cao đất dày!
Dư Khiết cũng lo ngay ngáy. Cô đắc tội cô gái váy đỏ này thì không sao, nhưng Tần Mục đối đầu với cô ta nhất định sẽ gây chuyện lớn.
- Cô không phải lo, tôi tự biết mình!
Tần Mục nói với Dư Khiết.
Giang Tiểu Mạn đứng bên cạnh chỉ muốn chửi lớn. Anh tự biết mình cái quái gì, chút nữa toi mạng cũng không biết lý do tại đâu!
Cô gái váy đỏ nhìn Tần Mục, ánh mắt sắc lạnh, cười giận dữ:
- Được lắm, tôi không biết từ lúc nào Yến Kinh lại có một nhân vật như anh, đúng là khiến tôi phải mở mắt rồi!
- Tôi vừa tới Yến Kinh, cô không quen cũng phải thôi!
Sắc mặt Tần Mục vẫn bình thường.
- Hừ, đúng là tên nhà quê.
Cô gái váy đỏ nghe thấy Tần Mục vừa tới Yến Kinh không lâu, càng khinh bỉ Tần Mục hơn. Cô ta nói với Vương Lập Trung:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh liệt giường hắn ta cho tôi!
- Vâng, thưa tiểu thư!
Nếu như là trước đó, Vương Lập Trung không dám quá đáng với Tần Mục. Nhưng giờ đã có sự cho phép của cô gái váy đỏ, y có thể không cần sợ gì nữa.
Giờ đây Dư Khiết và Giang Tiểu Mạn cũng đã nhận ra, Vương Lập Trung là người luyện võ. Nếu y ra tay, Tần Mục sẽ không còn đường thoát.
- Tần Băng Ngưng, cô gây chuyện đủ chưa, dừng tay lại cho tôi!
Dư Khiết tức giận quát.
Tần Mục vốn đang bình tĩnh giờ nghe thấy vậy, sắc mặt thay đổi.
Tần Băng Ngư, họ Tần. Chẳng lẽ đây là người của Tần gia?
- Cô ta họ Tần, có phải là Tần gia ngũ tiểu gia tộc không?
Giang Tiểu Mạn nhìn thấy sắc mặt Tần Mục, bèn mắng:
- Đồ ngốc. Giờ thì anh biết sợ rồi phải không. Cô ta là người của Tần gia đấy. Cô ta và anh trai Tần Phong của mình đều là con cháu chính thống của Tần gia, không phải hạng thường đâu!
Tần Băng Ngưng cũng nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tần Mục, cô ta cười lạnh nói:
- Đồ nhà quê. Xem ra anh cũng nghe đến danh tiếng của Tần gia rồi. Nể mặt anh còn biết điều, chỉ cần quỳ xuống dập đầu mấy cái thật kêu, rồi cút khỏi Yến Kinh, tôi có thể suy nghĩ về việc tha cho anh!
Những người đang xem ở ngoài đều cảm thấy hả hê. Họ thầm nghĩ Tần Mục là tên ngốc không biết ngoi ở đâu lên. Hắn phản ứng quá chậm chạp. Giờ biết là gây sự với người của Tần gia, lại sợ thành ra thế này.
Có người thậm chí còn muốn nhìn thấy cảnh Tần Mục quỳ xuống xin thua, chắc chắn sẽ rất thú vị đây.
Vương Lập Trung đứng trước mặt Tần Mục, không ra tay, như đợi Tần Mục xin lỗi.
Nhưng, vượt ngoài dự định của tất cả mọi người, khóe miệng Tần Mục nở nụ cười lạnh lùng:
- Người của Tần gia chứ gì?
Ngay sau đó, Tần Mục vơ lấy một bình rượu vang bên cạnh, đập thẳng vào đầu Vương Lập Trung.
Bốp!
Một tiếng chói tai vang lên, tiếng bình rượu thủy tinh vỡ nát, màu đỏ chảy tung tóe ra đất.
- A…
Vương Lập Trung đau đớn ôm lấy đầu.
Đám người ngớ ra mấy giây. Sau khi hiểu ra mọi chuyện, họ nhìn Tần Mục bằng ánh mắt kinh hoàng. Biến cố này xảy ra quá nhanh, không ai ngờ được.
Sau khi biết Tần Băng Ngưng là người của Tần gia, Tần Mục không những không sợ, mà còn trở nên tức giận và bạo lực hơn, ra tay ngay lập tức.
- Mẹ kiếp, người của Tần gia phải không. Ta đang tìm các ngươi đây, các ngươi còn chạy đến trước mặt ta mà hống hách à!
Tần Mục vốn không muốn gây chuyện trong bữa tiệc sinh nhật của Dư Khiết. Nhưng người gây sự với hắn lại chính là người Tần gia, điều này khiết hắn không thể nhẫn nhịn được nữa.
Bốp!
Vương Lập Trung vẫn đang ôm đầu, lại bị Tần Mục đá lăn ra đất. Sau đó Tần Mục lại lao lên, đá bồi thêm mấy cú nữa. Rồi hắn ngồi xổm xuống, táp bôm bốp vào mặt Vương Lập Trung.
- Họ Tần thì hơn người sao?
Bốp!
- Họ Tần này!
Bốp!
- Ta đánh người họ Tần đấy!
Bốp bốp bốp!
Rất nhanh, Vương Lập Trung bị tát mặt sưng húp như mặt heo, không nhìn ra gì nữa.
Giờ đây y vừa sợ, vừa muốn chửi thề. Ta có phải mang họ Tần đâu, mà ngươi cứ đánh ta, phải đánh Tần Băng Ngưng mới phải chứ!
Giờ đây Tần Băng Ngư hoàn toàn ngớ người ra. Cô ta biết bản lĩnh của Vương Lập Trung. Mặc dù không phải là một cổ võ giả, nhưng cũng có chút bản lĩnh, có thể đánh ngã mấy người vệ sĩ hẳn hoi.
Vốn cô ta tưởng rằng bảo Vương Lập Trung đối phó với Tần Mục sẽ rất chắc ăn. Nhưng không ngờ màn kịch lại thay đổi như vậy.
- Tần Mục, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người mất!
Dư Khiết sợ hãi vì dáng điệu hung hãn của Tần Mục. Người thiếu niên trông rất dịu dàng này khi đã nổi giận quả khiến cho người ta kinh hoàng.
Tần Mục cũng không biết do nghe lời Dư Khiết, hay vì cảm thấy đã đánh đủ, nên hắn ngừng tay lại.
- Người của Tần gia rất hơn người đúng không?
Ánh mắt Tần Mục chuyển sang Tần Băng Ngưng.
Đám người đều kinh ngạc. Chẳng lẽ Tần Mục đánh Vương Lập Trung còn chưa hả giận, muốn ra tay với cả Tần Băng Ngưng ư?
- Ngươi…Ngươi dám động vào ta, Tần gia nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!
Tần Băng Ngưng không còn sự cao ngạo như trước nữa, chỉ còn sự kinh hoàng đối với Tần Mục.
- Tần gia không tha cho ta à, ta còn không định tha cho chúng đấy!
Tần Mục cười lạnh.
- Ngươi có thù với Tần gia?
Tần Băng Ngưng run rẩy nói.
- Ha ha, trước đó chẳng phải cô cảm thấy ta trông rất quen sao?
Tần Mục biết rằng trước kia Tần Băng Ngưng biết hắn. Chỉ là vì trong ba năm nay, diện mạo của Tần Mục đã thay đổi lớn. Lần trước lại uống mấy viên đơn dược không biết tên, lúc đó ngay Tần Phi Phi đều rất kinh ngạc vì sự thay đổi diện mạo của hắn.
Vì vậy lúc đầu Tần Băng Ngưng chỉ cảm thấy quen, chứ không nhận ra hắn ngay!
- Nói cho cô biết, ta cũng mang họ Tần!
Tần Mục vừa nói xon câu này, Dư Khiết và Giang Tiểu Mạn chợt nhận ra.
Đúng thế, Tần Mục, anh ta cũng mang họ Tần. Chẳng lẽ anh ta là người của Tần gia? Nhưng tại sao anh ta lại như rất hận Tần gia vậy?
Tần Băng Ngưng nhìn chằm chằm vào Tần Mục, lông mày nhíu vào nhau.
- Vẫn chưa nhớ ra sao. Chẳng lẽ các người đã quên hết việc ba năm trước rồi à?
Tần Mục lạnh lùng nhắc.
- Tần…Tần Mục. Ngươi là Tần Mục!
Tần Băng Ngư đột nhiên kinh ngạc kêu lên:
- Sao…Sao ngươi lại ở đây?
- Cuối cùng thì cũng nhớ ra rồi!
Tần Mục không định ra tay với Tần Băng Ngưng. Chỉ cảm thấy hơi nực cười:
- Cô hỏi tại sao tôi lại ở đây? Cô không phải ngu bình thường đâu nhỉ. Tôi về Yến Kinh, đương nhiên là để đòi nợ!
Đòi nợ, đòi nợ Tần gia!
Những người xung quanh nghe vậy, mỗi người mang một sắc thái biểu cảm khác nhau, họ nhao nhao bàn tán.
- Tần Mục, hèn gì, hóa ra là hắn!
Những người tham gia bữa tiệc phần lớn là người nối tiếng giới làm ăn, cũng có các mối quan hệ, có một số người đã từng nghe nói về việc ba năm về trước!
Còn một số người chưa từng nghe về Tần Mục, liền hiếu kỳ hỏi:
- Tần Mục có chuyện gì nổi tiếng sao?
- Đương nhiên rồi, chuyện ba năm trước cũng tạo thành tiếng vang nho nhỏ đấy. Còn nhớ tiên nữ bị bệnh nan y của Lâm gia không? Lúc đó cô ấy còn công bố với bên ngoài rằng có người xúc phạm cô ấy, nhân vật nam chính là Tần Mục!
- Mẹ kiếp, khủng khiếp vậy sao. Tôi đã từng vinh hạnh gặp Lâm tiên nữ một lần, đúng là người đẹp như bức vẽ vậy. Chỉ là cô ấy mắc bệnh nan y, không có thuốc chữa!
Giang Tiểu Mạn và Dư Khiết đều chưa từng nghe nói đến chuyện này. Giờ họ biết được qua lời bàn tàn của những người đó, đều nhìn Tần Mục với ánh mắt kinh ngạc.
Mặc dù quen Tần Mục không lâu, hắn có phải là tên háo sắc hay không thì chưa biết, nhưng ít nhất không phải là tên gian ác dê xồm, sao lại xúc phạm Lâm Thi Vận chứ?
- Đòi nợ, ngươi điên rồi sao, ngươi tưởng dựa vào sức một mình ngươi mà chống lại được với cả Tần gia ư?
Tần Băng Ngư nhìn Tần Mục bằng ánh mắt không dám tin. Tên con trai yếu hèn nhát gan ba năm trước, mà đã thay đổi hoàn toàn, trở thành một người đàn ông oai hùng với sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén thế này.
Thay đổi quá lớn!
- Có chống lại được Tần gia hay không, không cần cô quan tâm.
Tần Mục cười lạnh nhìn Tần Băng Ngưng:
- Tôi nể mặt cô là phụ nữ, nên không làm khó cô. Nếu anh cô ở đây, hôm nay hắn sẽ phải nằm mà ra về!
- Đồ nghiệp chướng, khẩu khí lớn quá nhỉ!
Đúng lúc này, đã xảy ra một biến cố. Một bóng người nhanh như một luồng điện, bay vào từ phía ngoài đám người. Một chưởng đánh thẳng về phía Tần Mục.
Đám người kêu thất thanh, cùng lùi rạp ra, nét mặt Dư Khiết và Giang Tiểu Mạn biến đổi lớn.
Thần sắc Tần Mục không hề thay đổi, đối mặt với một đòn đột ngột ập đến như vậy hắn không đỡ lại, mà nhẹ nhàng quay người, xoay sang bên trái!
Bộp!
Người đó đánh trượt, đập thẳng lên chiếc ghế gỗ phía sau. Kết quả có thể đoán được, chiếc ghế gỗ vỡ tan thành, thành một đống gỗ vụn!
Ồ, giỏi đấy nhỉ!
Người đó ngạc nhiên vì Tần Mục tránh được một chưởng của mình. Y ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Mục.
Người này khoảng sáu mươi tuổi, rất nghiêm nghị, toàn thân phát ra khí thế uy nghiêm lúc ẩn lúc hiện. Vừa nhìn là biết không hề đơn giản.
Cao thủ cổ võ!
- Tần Mục, không ngờ hôm nay ngươi còn dám đặt chân đến đất Yến Kinh. Đây là tự đâm đầu vào chỗ chết!
Không chỉ có một người sáu mươi tuổi đến, mà còn có một thanh niên tuấn tú tầm 26, 27 tuổi.
- Phong thiếu!
Có người đã nhận ngay ra người thanh niên tuấn tú đó, đó chính là anh trai của Tần Băng Ngưng – Tần Phong!
Tần Băng Ngư nhìn thấy Tần Phong, lập tức mừng rơn.
- Em đứng ra phía sau đã, anh muốn xem xem tên bỏ đi ba năm trước giờ có bản lĩnh gì rồi!
Tần Phong kéo Tần Băng Ngư vào phía sau mình, lạnh lùng nhìn Tần Mục.
Tần Mục cũng nhìn Tần Phòng, đột nhiên hắn cười nói:
- Anh đến đúng lúc lắm. Thường tôi không ra tay với phụ nữ, còn anh thì…Vừa nãy tôi đã nói rồi, nếu như anh tới, thì tôi sẽ cho anh nằm mà về!
Sắc mặt Tần Phong không thay đổi, y khinh bỉ nói:
- Ba năm rồi, mồm miệng thì giỏi hơn rồi đấy. Nhưng muốn tôi nằm xuống, phải xem thực lực của anh ra sao!
Tần Phong là truyền nhân chính thống của Tần gia, từ nhỏ đã được Tần gia bồi dưỡng chăm chút. Tần gia có ba cao thủ cổ võ, đều là thầy giáo của y.
Trong số những người trẻ ở Yến Kinh, nếu luận về thực lực, rất ít người có thể thắng được y!
Trong lòng y, Tần Mục chỉ là một tên bỏ đi bị gia tộc lãng quên mà thôi, y có thể bóp chết rất dễ dàng.
Tần Mục đương nhiên nhận ra Tần Phong luyện cổ võ, và đã vô cùng tự tin, vì vậy hắn cười nói:
- Có muốn thử một chút không?
Quả nhiên, Tần Phong không hề do dự, y nhìn người già sáu mươi tuổi kia rồi nói:
- Hình lão, ông không cần ra tay, để tôi dạy tên không biết trời cao đất dày này!
Hình lão hơi chau mày, nhắc nhở:
- Phong thiếu, tên nghiệp chướng này hình như đã học được gì đó trong ba năm. Tốt nhất là hãy cẩn thận!
Đột nhiên Tần Phong hơi khó chịu:
- Hình lão nói vậy là coi thường tôi sao?
- Không dám, chỉ là…
- Được rồi, nếu không đối phó được với cả loại bỏ đi này, thì bao năm qua tôi tu hành còn nghĩa lý gì?
Hình lão thở dài, không nói thêm nữa, đứng sang một bên.
Tần Phong bước lên trước một bước, nhìn chằm chằm vào Tần Mục nói:
- Tôi nhường anh đánh trước!
- Tần Mục, đừng bị lừa, anh không phải là đối thủ của anh ta đâu!
Dư Khiết đứng vào giữa hai người, cô hiểu rất rõ về sự đáng sợ của Tần Phong.
Tần Mục đang nghĩ liệu có phế luôn Tần Phong không, không ngờ Dư Khiết chạy ra đây, khiến hắn rất ngán ngẩm. Phụ nữ đúng là sinh vật phiền toái nhất!
- Tiêu Khiết, em bảo vệ một tên đàn ông khác trước mặt anh ư?
Sắc mặt Tần Phong tối sầm lại. Đương nhiên gia tộc của y mong y lấy được Dư Khiết, nhưng y theo đuổi Dư Khiết cũng do tình cảm thật lòng. Bất kỳ một thằng đàn ông nào nhìn thấy người phụ nữ mình thích chống lại mình vì một tên đàn ông khác đều không thể chấp nhận được.
Càng huống hồ người này lại là Tần Mục, người mà y cực kỳ khinh thường.
- Điều này có liên quan đến trước mặt ai sao? Tần Phong, anh đừng tự coi mình trở thành gì đó của tôi. Tôi chưa hứa hẹn với anh điều gì hết!
- Dư Khiết, cô không biết xấu hổ sao. Người này trước kia đã xúc phạm Lâm Thi Vận, mà cô còn bảo vệ hắn?
Tần Băng Ngưng mắng.
- Tôi không bao giờ nghe lời đồn. Tôi chỉ tin vào cảm giác của mình. Tần Mục không phải là người như vậy!
- Tôi thấy cô đúng là nhục nhã!
- Được rồi Băng Ngưng.
Tần Phong hét lên một tiếng, rồi sầm mặt nhìn Tần Mục.
- Nếu là một thằng đàn ông thì đừng núp sau lưng phụ nữ. Chẳng phải anh muốn tôi nằm mà về sao. Đấu riêng với tôi một trận xem!
- Dư Khiết, cô lùi ra một chút đi, cô chắn tôi thế này tôi không tiện ra tay!
- Tần Mục, anh đừng hành động theo cảm tính!
Tần Mục ngán ngẩm:
- Ai bảo tôi hành động theo cảm tính, tôi đang rất nghiêm túc muốn đánh ngã hắn đấy chứ.
- Đến rồi đến rồi!
Đúng lúc này, đột nhiên Giang Tiêu Mạn chạy từ ngoài vào, còn thở hồng hộc.
Dư Khiết vui mừng nói:
- Tiểu Mạn, cô báo cảnh sát rồi sao, nhanh vậy ư?
- Báo cảnh sát?
Tần Mục và Tần Phong đều chau mày. Vừa rồi họ không chú ý tới Giang Tiểu Mạn, cô ấy đã chạy đi báo cảnh sát rồi sao?
Hai người họ đều rất tự tin với thực lực của mình, muốn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Báo cảnh sát sẽ làm sự việc phiền hơn.
Nhưng Dư Khiết và Giang Tiểu Mạn không nghĩ như vậy. Hai người đều thấy rằng Tần Mục đấu với Tần Phong sẽ lành ít dữ nhiều. Họ đều là nữ giới, không giúp được gì, đành phải gọi cảnh sát đến giúp.
- Ha…Sao chỗ này lại đông vui vậy nhỉ, có phải tôi đã bỏ lỡ việc gì không?
Ba người đàn ông mặc áo gió bước từ ngoài cửa vào. Người đầu tiên có gương mặt vuông, dáng người khôi ngô, mang theo một nụ cười.
Dư Khiết thấy ba người này không mặc quần áo cảnh sát, bèn hỏi nhỏ Giang Tiểu Mạn:
- Tiểu Mạn, họ là cảnh sát sao?
- Đúng vậy, vừa rồi tôi gọi điện cho cảnh sát, đồn cảnh sát nói đội trưởng của họ đang ăn tối ở đối diện chỗ chúng ta.
- Vậy thì tốt quá, có cảnh sát ở đây, Tần Phong cũng không dám làm bừa!
Dư Khiết thở phào.
Tần Phong quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ba người rồi hỏi:
- Các anh là cảnh sát sao?
Người đàn ông khôi ngô mặt vuông nhìn thấy Tần Phong, nụ cười trên mặt vụt tắt, y vội bước tới, cung kính nói:
- Phong thiếu, sao anh lại ở đây?
Người này tên là Hoàng Đại Vĩ, là đội trưởng đội trị an nam thành yến kinh. Vừa rồi y ăn cơm bên ngoài cùng hai vị đồng nghiệp. Đột nhiên đồn cảnh sát gọi điện tới, nói là nơi này xảy ra việc, thế là y bèn tới đây.
Y đương nhiên biết về Thời Quang Mạn Bộ. Những người vào đây đều là con nhà giàu có. Trước đó y chưa từng tới đây.
Lần này gặp đúng người báo cảnh sát. Y thầm nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội để vào đây xem.
Nhưng y chưa kịp ra vẻ, đã nhìn thấy Tần Phong.
Điều này khiến y sợ đến nỗi suýt nữa tè ra quần.
Người làm cảnh sát, nếu không quen những công tử ở Yến Kinh, không cẩn thận đắc tội họ, mất việc chỉ là chuyện nhỏ, sợ nhất là không biết chừng một ngày nào đó, mình sẽ mất tích một cách bí hiểm, rồi phơi thây ngoài hoang mạc.
- Anh quen tôi à?
Tần Phong lạnh lùng nhìn Hoàng Đại Vĩ.
- Ôi xem anh kìa, Hoàng Đại Vĩ tôi sao có thể không biết anh chứ!
Hoàng Đại Vĩ hết lòng nịnh nọt, rồi lại hỏi:
- Phong thiếu, vừa nãy có người ở đây báo cảnh sát, không biết là…
Tần Phong dừng lại một chút. Mặc dù Hoàng Đại Vĩ rất cung kính với y, nhưng dù sao đối phương cũng là cảnh sát. Nếu phế Tần Mục ngay trước mặt cảnh sát, dù rằng cuối cùng sẽ chẳng sao, nhưng đồn ra ngoài cũng không hay.
- Hoàng Đại Vĩ phải không. Người này vô duyên vô cớ đánh cấp dưới của tôi, khiến anh ấy trọng thương. Anh đã đến, thì tự giải quyết đi!
Tần Phong chỉ vào Tần Mục rồi nói.
Khiến Tần Phong vào đồn cảnh sát hình như cũng là một sự lựa chọn không tồi. Vào đồn cảnh sát chẳng phải cũng sẽ tùy y xử lý sao?
- Gì cơ, to gan lớn mật quá nhỉ. Ngay giữa ban ngày ban mặt mà dám hành hung công khai. Hoàng Đại Vĩ tôi là đội trưởng đội trị an, nhất định phải xử lý đúng pháp luật, trừng trị không tha!
Hoàng Đại Vĩ nói vậy rồi quay ra nói với hai người cảnh sát phía sau:
- Bắt tên hung đồ này đi!
Tần Mục nhìn hai người cảnh sát bước tới, lấy còng tay ra, còng mình lại, không còn nước để phản kháng.
Dù là cao thủ cổ võ đỉnh cao, Tần Mục cũng không bị động đến như vậy. Nhưng với cảnh sát, hắn thật sự không biết nên làm thế nào.
Chống người thi hành công vụ?
Tội danh này có thể không lớn, nhưng dù thế nào, cuối cùng cũng gây việc vào mình. Hắn không muốn gặp phiền phức.
Hai tay bị còng chặt, hai tên cảnh sát quát:
- Tử tế vào, đi theo chúng tôi!
- Này, là hai cô báo cảnh sát à, các cô làm vậy là hại tôi rồi!
Tần Mục ngán ngẩm nhìn Dư Khiết và Giang Tiểu Mạn. Sao hai cô gái này lại ngốc vậy nhỉ, hay là phụ nữ đều là sinh vật ngốc như vậy?
- Vào đồn cảnh sát còn tốt hơn là mất mạng mà!
Giang Tiểu Mạn nói.
Dư Khiết cũng an ủi:
- Chúng tôi cũng hết cách rồi, đành để anh chịu thiệt thòi trước, tôi sẽ nghĩ cách đưa anh ra ngoài!
Suy nghĩ của hai cô rất đơn giản. Tần Phong đáng sợ hơn cảnh sát rất nhiều. Vào cảnh sát có lẽ sẽ phải chịu phạt, nhưng ít nhất còn toàn mạng được. Sau này họ có thể nhờ quan hệ đưa Tần Mục ra ngoài.
- Đúng là hết nói!
Tần Mục không làm được gì, đành nói.
- Tần Mục, ngươi không nên về Yến Kinh. Mặc dù ngươi đã thay đổi không nhỏ, nhưng vẫn quá ngây thơ. Muốn đòi nợ từ Tần gia ư, ngươi dựa vào đâu?
Tần Băng Ngưng chế giễu.
- Loại không biết trời cao đấy dày là gì này, anh phải trừng trị thật thích đáng!
Tần Phong ám thị với Hoàng Đại Vĩ.
Hoàng Đại Vĩ hiểu ý, vỗ ngực đảm bảo:
- Phong thiếu an tâm, Hoàng Đại Vĩ tôi nhất định sẽ trừng trị tên không coi pháp luật ra gì này.
Hai người cảnh sát lĩnh ý Hoàng Đại Vĩ, kéo Tần Mục đi.
- Đợi chút!
Tần Mục nói.
- Tiểu tử, còn chuyện gì nữa?
Hoàng Đại Vĩ cười lạnh nói.
Tần Mục lạnh lùng nhìn y rồi nói:
- Đột nhiên tôi phát hiện ra mình còn một việc chưa làm.
Rồi hắn quay ra nhìn Tần Phong, giễu cợt nói:
- Tôi đã nói, hôm nay tôi phải khiến anh nằm mà về.
Gần như vào đúng lúc dứt lời, cơ thể Tần Mục đã biến mất trong vòng khống chế cả hai người cảnh sát.
Bụp!
Trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, cơ thể Tần Phong bỗng bay giật lùi ra, đập vỡ mười mấy chiếc bàn ghế.
Người phá vỡ không gian tĩnh lặng là Tần Mục. Không biết hắn đã đứng vào vị trí Tần Phong đứng trước đó từ lúc nào, hắn thở dài rồi nói:
- Được rồi, tôi làm xong việc của mình rồi, anh cảnh sát, chúng ta đi thôi!
Tần Mục lại trở về cạnh hai người cảnh sát thường phục, chiếc còng trên tay vẫn còn.
- Phong thiếu!
Hình lão đã ngộ ra, y nhanh chóng phi tới kiểm tra vết thương của Tần Phong, phát hiện Tần Phong chỉ ngất đi, nhưng xương sườn dường như đã vỡ nát hết, phải đưa đi cấp cứu.
- Hoàng Đại Vĩ, dẫn người vào đồn cảnh sát. Nếu như anh thả hắn ra, hãy đợi nhận lấy cơn giận của Tần gia!
Hình lão nói với Hoàng Đại Vĩ, rồi nhanh chóng cõng Tần Phong lên chạy ra ngoài.
- Đại…Đại ca!
Hai người cảnh sát thường phục kia run rẩy nói. Tần Mục giờ đứng trước mặt họ không hề phản kháng, nhưng họ vẫn muốn giữ khoảng cách với hắn.
Người này quá đáng sợ.
- Này, có đến đồn cảnh sát nữa không. Nếu không đi thì thả tôi ra.
Tần Mục sốt sắng nói.
Hoàng Đại Vĩ cũng kinh hãi vì thể hiện khủng khiếp vừa rồi của Tần Mục. Mang theo còng tay, dưới sự chú ý của mọi người, mà đã hạ gục Tần Phong ngay trong chớp mắt. Đó là thực lực gì chứ?
Nếu người này nổi đóa lên, thì ba người họ liệu có đối phó được không?
Nhưng may mà Tần Mục dám đánh Tần Phong nhưng lại rất khách khí với họ, có lẽ vì họ là cảnh sát.
- Đúng vậy, chúng ta là cảnh sát. Dù hắn có là cổ võ giả, cũng không dám đánh cảnh sát công khai ở Yến Kinh, nhóm Thần Ưng và Long không phải hạng vừa đâu!
Nghĩ đến đây, mắt Hoàng Đại Vĩ sáng lên. Mặc dù người cổ võ lợi hại, nhưng cũng phải tuân thủ pháp luật.
Thậm chí nếu người cổ võ vượt giới, ra tay với người thường, sẽ bị trừng phạt nặng!
Đã tự tin hơn, Hoàng Đại Vĩ lại quát với Tần Mục:
- To gan lớn mật, dám gây chuyện ở Yến Kinh sao, dẫn về đồn cho tôi.
- Đại ca, dẫn đi thật sao?
- Sợ gì chứ, cứ kéo đi!
- Ôi…Thôi, không phải kéo đâu, tôi tự đi được. Đúng rồi, có xe đưa không, đi bộ tốn thời gian lắm!
Tần Mục thấy cũng muộn rồi, em gái và cô ngốc Diệp có lẽ cũng về nhà rồi.
- Anh tưởng mời anh đi ăn cơm đấy à, còn có xe đưa đi, dẫn đi mau!
Hoàng Đại Vĩ sầm mặt quát.
Hai người cảnh sát không dám đến quá gần Tần Mục. Tần Mục tự đi ra ngoài. Nhưng đột nhiên hắn quay đầu lại nói lạnh lùng với Tần Băng Ngưng vẫn đang ngây người:
- Về nói với người của Tần gia, rằng Tần Mục về rồi.
Thật ra Tần Mục không biết phải xử trí thế nào với Tần gia.
Với hắn, Tần gia chỉ là kẻ thù. Nhưng với Tần Phi Phi, Tần gia vừa có thù hận, lại có tình thân không thể gạt bỏ.
Quả nhiên là không có xe đưa đi, Hoàng Đại Vĩ và hai người còn lại dẫn Tần Mục đi bộ về đồn cảnh sát.
- Này, tôi muốn gọi một cuộc điện thoại, các anh bỏ tôi ra đã!
Tần Mục thấy nếu cứ thế này không xong, phải nghĩ cách thoát thân.
Đương nhiên không phải là “chạy án”. Nếu hắn muốn đi thật, chẳng ai giữ hắn được cả.
Phải đi một cách danh chính ngôn thuận!
- Thả anh ra ư, anh mơ đấy à!
Hoàng Đại Vĩ cho rằng dù Tần Mục rất lợi hại, nhưng nhất định là đầu óc có vấn đề.
Tần Mục không nói được gì, hắn nghĩ liệu có nên bỏ còng tay ra không. Bởi lẽ với hắn, một chiếc còng tay bằng thép tinh chế này thật ra chẳng khác gì đống sắt vụn.
Nhưng nghĩ lại vẫn thôi. Nhất định khi em gái về đến nhà, không thấy hắn, sẽ gọi điện tới.
Khoảng nửa giờ sau, ba người vào đồn trị an nam thành Yến Kinh.
Vào phòng, Hoàng Đại Vĩ bảo Tần Mục ngồi lên ghế. Lúc này một người cảnh sát nam mặc đồng phục bước ra từ văn phòng.
- Lão Hoàng, anh bắt người này ở đâu vậy.
Người đàn ông nói vậy rồi lại vỗ vào trán:
- Đúng rồi, tôi lú lẫn quá. Vừa rồi có người gọi điện báo cảnh sát, nói Thời Quang Mạn Bộ có người đánh nhau, là tên tiểu tử này sao?
Người đàn ông thấy rất kỳ lạ. Vì bình thường học sinh đánh nhau, dù có người báo cảnh sát, nếu sự việc không nghiêm trọng thì họ cũng chỉ khuyên giải một chút là xong, không cần dẫn về đồn.
Hơn nữa dù có dẫn người về, thì ít nhất cũng phải dẫn hai người, đánh nhau sao có thể tự đánh mình được chứ?
- Hừ, đánh nhau à, nói dễ dàng nhỉ!
- Ồ, chẳng lẽ còn ẩn khúc gì sao?
Người đàn ông hứng thú hỏi.
- Anh biết tên tiểu tử này đánh ai không?
- Ai vậy?
- Phong thiếu, Phong thiếu của Tần gia!
Mặt người đàn ông biến sắc:
- Anh không đang nói đùa với tôi chứ?
Hoàng Đại Vĩ hừ lạnh nói:
- Giờ tôi đâu còn thời gian nói đùa với anh. Tôi đang không biết phải xử lý tên tiểu tử này thế nào đây.
Người đàn ông nhìn Hoàng Đại Vĩ không giống như đang nói dối, bèn nói:
- Đã đánh Phong thiếu thì có gì khó nhằn đâu. Chúng ta chơi thế nào cũng không sợ.
Hoàng Đại Vĩ nhìn người đàn ông đầy thâm ý:
- Anh giỏi thì anh cứ chơi đi, chơi vui vào, đừng chơi đến tàn phế là được!
- Thế là sao?
Hoàng Đại Vĩ đang định giải thích, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Tần Mục.
- Này, điện thoại của tôi kêu rồi, giúp tôi nghe máy với!
- Tôi giúp anh nghe!
Người cảnh sát bước đến cạnh Tần Mục, lấy điện thoại từ túi áo Tần Mục ra rồi ấn nút nghe.
- Anh, anh đang ở đâu vậy?
Người cảnh sát nhận ra là em gái Tần Mục, liền lạnh lùng nói:
- Anh trai cô gây ra việc lớn, giờ đang ở đồn cảnh sát đây.
- A….Có chuyện gì thế?
Tần Phi Phi lo lắng nói.
- Để anh ta tự nói với cô!
Người đàn ông đưa điện thoại đến cạnh tai Tần Mục.
- A lô, anh, anh thế nào rồi?
Tần Mục an ủi:
- Đừng nghe anh ta nói linh tinh, anh không sao!
- Anh đừng lừa em, anh đang ở đồn cảnh sát nào, em sẽ đến ngay!
- Không cần đâu, em cứ ngoan ngoãn đợi ở nhà, anh sẽ về ngay!
- Anh không làm gì thật sao, về được thật sao?
Tần Phi Phi bán tín bán nghi.
- Trước mười giờ nhất định anh sẽ về, em và Khinh Tuyết ngủ trước đi!
- Mười giờ ngủ cái quái gì, em đợi anh về, mau lên đấy!
Tút….
Điện thoại bị người cảnh sát cúp máy.
- Tiểu tử, chảnh quá nhỉ. Giờ gần chín giờ rồi, mà anh còn bảo trước mười giờ sẽ về. Anh tưởng đây là quán cơm à?
Người cảnh sát lạnh lùng nói:
- Đắc tội Phong thiếu, đừng nói là tối nay không về được. Về sau cũng chưa chắc có cơ hội về!
Tần Mục không để tâm đến tên này mà nói thẳng:
- Giúp tôi gọi một cuộc điện thoại, tôi muốn tìm một người.
- Ồ, anh còn muốn nhờ người thân à?
Người cảnh sát khinh bỉ nói. Một đứa học sinh nghèo, thì quen được nhân vật lớn nào chứ. Chẳng lẽ bì được với Tần gia?
Thầm nghĩ vậy, nhưng người cảnh sát vẫn cười nói:
- Nói đi, muốn gọi điện cho ai nào, gọi cho thủ trưởng số 1 à?
- Trong danh bạ có người tên là…
Tần Mục đang định bảo người đàn ông gọi điện cho Lý Sâm, thì điện thoại của hắn bỗng vang lên.
- Nhiều người tìm anh đấy chứ!
Người cảnh sát hơi khó chịu, y liếc nhìn tên cuộc gọi đến rồi cúp máy.
Nhưng vài giây sau, chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này người cảnh sát nghe máy, trầm giọng hỏi:
- Ai thế?
Lý Sâm vừa họp xong ở chỗ Ưng Vương, sau khi biết được tin lớn đó, y rất lo, vội gọi điện cho Tần Mục.
- Mẹ kiếp, tên tiểu tử này còn không nghe máy nữa. Giờ đâu phải lúc đùa!
Lý Sâm không do dự, lại gọi điện tiếp. Hôm nay không tìm thấy Tần Mục thì đêm nay y không tài nào ngủ được.
Lần này có người nghe máy, nhưng người đó không phải là tiếng Tần Mục khiến y hơi ngớ ra.
- Anh là ai?
- Ha ha, anh tìm tên tiểu tử chủ nhân chiếc điện thoại này đúng không?
Tần Sâm nghi ngờ:
- Đúng thế, tôi tìm Tần Mục, sao điện thoại của anh ấy lại ở trong tay anh?
- Anh là bạn anh ta?
- Coi thế đi!
Lý Sâm hơi khó chịu, y không thích lằng nhằng.
- Anh tìm anh ta làm gì?
- Không liên quan gì đến anh, đưa điện thoại cho Tần Mục đi!
Lý Sâm không biết người này có quan hệ gì với Tần Mục nên vẫn chưa tức giận.
- Có lẽ anh ta không tiện nghe máy đâu.
Lý Sâm hơi ngớ ra:
- Thế là sao?
- Anh ta phạm tội, giờ đang uống trà ở đồn cảnh sát đấy.
- Gì cơ?
Lý Sâm không ngờ người nói chuyện với y không phải là bạn Tần Mục mà là cảnh sát. Y lập tức tức giận nói:
- Thả người ra ngay cho tôi!
Người cảnh sát ngớ ra một lát rồi lập tức lạnh giọng:
- Tôi nói rồi, anh ta phạm pháp.
- Phạm pháp cái con mẹ nhà anh, anh ở đơn vị nào!
Lý Sâm mắng.
- Anh dám mắng tôi ư?
Lý Sâm không những chửi mà còn muốn đánh người nữa kìa:
- Anh có thả người ra không?
- Anh tưởng anh là ai, bảo thả là thả à.
Tên cảnh sát có thái độ rất khinh bỉ.
- Được rồi, giờ đây người của đồn cảnh sát đều vênh vang như vậy đúng không, đợi đấy!
Nói xong, Lý Sâm liền cúp máy.
Người cảnh sát ở đầu dây bên này nổi trận lôi đình, suýt nữa thì ném bốp cả cái điện thoại. Y lạnh lùng nhìn Tần Mục nói:
- Bạn của anh rất hách dịch đấy chứ nhỉ, khẩu khí lớn đến như vậy!
- Cũng ổn!
Tần Mục bình tâm lại. Những lời vừa rồi của Lý Sâm hắn đã nghe hết cả. Hình như Lý Sâm tìm hắn có chuyện gấp, nếu không cũng sẽ không tức giận như vậy.
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
- Này, mở còng ra cho tôi đi!
Tần Mục nói:
- Chút nữa tôi xin cho các anh!
Hợ!
Người cảnh sát nhìn Tần Mục với ánh mắt nực cười:
- Tên tiểu tử này, nói lung tung gì vậy. Bọn tôi có làm sao đâu mà phải nhờ anh xin cho?
- Anh phải suy nghĩ cho kỹ đấy. Đây là cơ hội cuối cùng của anh, giờ thả tôi ra vẫn kịp!
Người cảnh sát chẳng thèm để tâm đến Tần Mục, y quay người trở về bên cạnh Hoàng Đại Vĩ, cười nói:
- Tên tiểu tử này đúng là một thằng điên. Đã đánh Phong thiếu, giờ còn nói nhảm ở đây. Mới nói mấy câu mà đã muốn tôi thả hắn ta ra, tưởng tôi sợ chết khiếp rồi à!
- Lão Hoàng, anh sao thế, sao sắc mặt khó coi vậy?
Người cảnh sát thấy mặt Hoàng Đại Vĩ tối sầm, không nói gì, không biết đang nghĩ gì, nên hơi lạ.
Vừa rồi Lý Sâm nói rất to, gần như là hét vào tai. Hoàng Đại Vĩ cũng đã nghe thấy, nên y hơi hoảng.
Người này chỉ là phô trương thanh thế thôi sao?
Nghĩ đến thực lực kinh khủng vừa rồi của Tần Mục, và thái độ thư thái của hắn, Hoàng Đại Vi lo ngại. Y hối hận vì đã tham gia vào chuyện này.
Tần Mục là đứa con bị Tần gia vất bỏ ba năm về trước. Giờ dám một mình chạy tới Yến Kinh, còn tuyên bố đòi nợ Tần gia!
Nếu hắn không phải là tên ngốc, có nghĩa là phía sau hắn có một thế lực rất lớn làm chỗ dựa.
Là một thế lực đủ để đối đầu với Tần gia!
Nghĩ đến đây, mồ hôi Hoàng Đại Vĩ chảy ầm ầm. Y rất dằn vặt, nếu như vậy thật, thì phải làm thế nào đây?
Thả Tần Mục ra, thì sau khi Tần Phong tỉnh lại, nhất định sẽ không tha cho y.
Còn nếu không thả Tần Mục, ai biết thế lực phía sau hắn là gì?
Khi Hoàng Đại Vĩ đang tiến thoái lưỡng nan, điện thoại trong văn phòng vang lên.
- Thật kỳ lạ, đến giờ này rồi, còn ai gọi điện đến văn phòng nữa nhỉ?
Người cảnh sát nam nghi ngờ nói.
Tim Hoàng Đại Vĩ giật thót. Một dự cảm không mấy tốt đẹp dồn lên, y nhìn về phía Tần Mục.
Tần Mục vẫn đang bình tĩnh nhìn y, và cười nói:
- Đi nghe điện thoại đi, làm mất thời gian của cấp trên các anh, cẩn thận bị mắng đấy!
- Tự cho là thông minh à, đại đội trưởng của chúng tôi giờ đang bận đánh bài, đâu có thời gian mà gọi điện cho tôi!
Người cảnh sát liếc sang Tần Mục, rồi bước vào phòng nghe điện thoại.
- A lô, ai vậy?
- Là đồn công an Nam Thành sao, tôi là Dương Đông An!
Bên đó vang lên giọng nói rất cấp bách.
- Dương Đông An?
Người cảnh sát do dự một lát, rồi sau đó mặt biến sắc, suýt nữa thì rơi cả cái điện thoại.
- Cục, cục trưởng Dương?
- Là tôi đây, đừng nhiều lời nữa. Tôi đang tìm một người. Tôi chỉ hỏi anh, chỗ anh có bắt một thanh niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tên là Tần Mục không!
Tần Mục, vừa rồi Lý Sâm có nhắc đến qua điện thoại. Người cảnh sát biết rằng người bên ngoài kia là Tần Mục.
- Cục trưởng Dương, không ngờ việc này kinh động đến cả ông. Ông an tâm, tên tiểu tử này dám đánh Phong thiếu, chúng tôi nhất định sẽ trừng trị thích đáng!
Người cảnh sát nghĩ rằng Dương Đông An gọi đến là vì việc Tần Phong bị đánh, bảo y phải “chăm sóc” tử tế cho Tần Mục.
Tần Phong là đệ tử chính tông quan trọng của tần gia. Sau này rất có thể sẽ là người kế thừa Tần gia. Y bị người khác đánh, việc này lan đến cả tổng cục cũng là điều bình thường.
- Gì cơ, là các anh bắt thật à?
Dương Đông An lập tức nổi trận lôi đình. Vừa nãy y gọi mấy cuộc điện thoại, đến cả đại đội cảnh sát hình sự, đại đội cảnh sát giao thông, họ đều nói là không bắt ai cả. Hóa ra là đội trị an bắt.
- Mẹ kiếp, thả người ngay ra cho tôi, muốn về quê ăn cám hết hả, mai tôi sẽ tìm người thay các anh luôn?
- A…Cục trưởng Dương, ông bớt giận…Tên…tên tiểu tử đó đã đánh Phong thiếu, nên…
- Phong thiếu Cẩu thiếu cái gì. Người đó là huấn luyện viên của tổ chức Thần Ưng. Anh dám bắt cả hắn, giờ còn sống được để nói chuyện với tôi là may mắn lắm rồi đấy!
- Huấn luyện viên tổ chức Thần…Thần Ưng?
Viên cảnh sát ngớ người.
Địa vị của tổ chức Thần Ưng ở Trung Quốc rất đặc biệt, đó là một đội ngũ đặc biệt được thành lập để giữ gìn trật tự trị an ở Yến Kinh.
Có thể nói rằng đội ngũ này không hề có quyền chức gì, nhưng đồng thời cũng có thể nói nó vượt ngoài tất cả quyền lực của bất kỳ một chức vụ nào.
Sự tồn tại của tổ chức Thần Ưng đại diện cho một loại pháp luật đặc thù khác. Chỉ cần nó định tội cho anh, thì hoàn toàn có thể xử lý anh.
Mặc dù viên cảnh sát gọi điện trong phòng, nhưng với thính lực hiện thời của Tần Mục, cũng nghe thấy được.
- Chẳng lẽ huấn luyện viên của tổ chức Thần Ưng là một chức vị cao cấp sao?
Tần Mục thầm tặc lưỡi. Vốn hắn tưởng rằng huấn luyện viên chỉ là một danh hiệu chẳng có quyền thế gì mà thôi. Không ngờ mang ra bên ngoài lại có sức ảnh hưởng lớn vậy. Ngay cả Cục trưởng công an thành phố Yến Kinh cũng phải sợ chết khiếp.
Tần Mục không phản kháng khi bị bắt chỉ vì không muốn gặp phiền toái, mang tội danh chống người thi hành công vụ trên người.
Giờ thì hắn thấy mình quá ngốc. Lúc đó dù có đánh nhau với cả ba người bên Hoàng Đại Vĩ có lẽ cũng chẳng sao.
Viên cảnh sát thất thểu bước ra khỏi văn phòng. Hoàng Đại Vĩ nhìn thấy bộ dạng của y, lòng sợ hãi.
Vừa rồi y đã dự cảm rằng cuộc điện thoại này gọi đến để cứu Tần Mục, y sợ đến nỗi không dám nghe.
Giờ nhìn bộ dạng lúc đi vào thì ung dung, lúc ra thì thất thểu của viên cảnh sát, không còn nghi ngờ gì nữa, dự cảm của y đã thành sự thật.
Phía sau Tần Mục quả nhiên có chỗ dựa lớn.
- Mẹ kiếp, Hoàng Đại Vĩ, anh hại chết tôi rồi!
Viên cảnh sát chửi, rồi run rẩy đi về phía Tần Mục.
- Tần…Tần tiên sinh, để tôi mở còng cho anh.
- Ý, anh nghĩ thông rồi sao? Nhưng đột nhiên tôi không muốn đi nữa phải làm sao đây. Nửa đêm nửa hôm thế này, nhà tôi lại ở xa đây, có lẽ không về được nữa rồi!
Tần Mục cười nói.
Viên cảnh sát xụ mặt nói:
- Tôi…Tôi có xe, để tôi đưa anh về!
Tần Mục nhìn đối phương, rồi lắc đầu nói:
- Thôi, đưa điện thoại của tôi cho tôi!
Viên cảnh sát vội lấy chiếc điện thoại trên bàn trả lại cho Tần Mục.
Tần Mục nhận lấy điện thoại rồi quay người chuẩn bị rời đi.
- Tần tiên sinh, không cần đưa anh về sao?
- Không cần đâu. Anh cứ nghĩ xem phải đối phó với Tần gia thế nào đi! Đúng rồi, trả anh cái này!
Tần Mục nói đoạn, rồi vất chiếc còng tay qua, rồi bước ra khỏi cửa.
Viên cảnh sát ngớ người. Giờ y mới nhớ ra, vừa nãy mình chưa đưa cho Tần Mục chìa khóa, sao hắn mở ra được?
Lại nhìn sang chiếc còng. Nó vẫn chưa mở ra, vẫn đang khóa mà?
- A lô, là Tần Mục sao?
Điện thoại bắt máy rất nhanh.
- Là tôi, tổ trưởng Lý, tìm tôi có việc gì vậy?
Tần Mục ngạc nhiên hỏi.
- Việc lớn, việc lớn liên quan đến tính mạng!
Lý Sâm rất kích động.
Đường đường là tổ trưởng tổ chức Thần Ưng, kích động đến thế này, khiến Tần Mục cũng phải chau mày:
- Tổ trưởng Lý, anh cứ bình tĩnh. Chuyện lớn gì uy hiếp đến tính mạng của anh?
- Không phải tôi, mà là cậu, nếu không tôi tìm cậu làm gì.
Lý Sâm hậm hực.
Tần Mục hơi ngớ người:
- Anh nói là liên quan đến tính mạng của tôi?
- Ừm, nếu việc này là thật, trong thiên hạ này, trừ phi cậu trốn đến tổng bộ Long Tổ, để Long Đế bảo vệ cậu, nếu không chắc chắn cậu sẽ chết!
- Mẹ kiếp, anh đừng dọa tôi!
Tần Mục suýt nữa thì nhảy dựng lên, việc gì mà khoa trương vậy chứ?
- Không phải dọa cậu, ôi…Nói ra thì cậu đúng là đen đủi.
- Có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi, cứ lằng nhằng chẳng nói được vấn đề chính gì hết!
Tần Mục hết lời với Lý Sâm.
- Cậu cũng biết đấy, sáng nay Ưng Vương tìm tôi để họp, là về việc của Hoshino.
Tần Mục chợt nói:
- Ý anh nói là Hoshino sẽ đến báo thù tôi ư? Chẳng phải cô ta bị các anh bắt rồi sao?
- Chúng tôi đã bắt cô ta rồi, nhưng Long Tổ điều tra được rằng, gần đây có rất nhiều cao thủ không rõ tên đột nhập vào Yến Kinh. Mục đích của họ có thể là cứu Hoshino.
- Xem ra Hoshino rất quan trọng. Có phải cô ta đã mang một bí mật gì đó không?
Tần Mục kinh ngạc.
- Có lẽ vậy. Vì thế gần đây Ưng tổ và Long tổ đều nghiêm túc nhìn nhận việc này, có thể sẽ bộc phát một trận đại chiến bất kỳ lúc nào!
Ngữ khí của Lý Sâm rất nghiêm nghị.
Tần Mục rất ngán ngẩm, hắn ngáp rồi nói:
- Hình như đâu liên quan gì đến tôi. Tôi cứ đợi ở nhà là được mà.
- Sao không liên quan gì đến cậu chứ. Cậu đã đánh bại Hoshino, chúng tôi mới bắt được cô ta. Nếu cô ta ra khỏi ngục, không chừng sẽ tìm đến cậu đầu tiên!
- Cô ta không phải là đối thủ của tôi. Tôi đánh bại được cô ta một lần, thì sẽ có lần hai, lần ba.
- Cậu có thể đối phó với mình cô ta. Nhưng nếu cộng thêm cả những người đến cứu cô ta thì sao?
Tần Mục nói:
- Thần Ưng Tổ và Long Tổ các anh đứng ngoài hóng chuyện, không biết giúp tôi sao? Dù gì tôi cũng giúp các anh bắt Hoshino kia mà.
- Đương nhiên chúng tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nhưng phải xem lần này ai tới. Nếu là người mà chính phủ Đông Doanh mời tới, trừ phi Long Đế ra tay, nếu không chúng tôi cũng chịu.
- Ai?
Người có thể khiến tổ trưởng tổ Thần Ưng Lý Sâm nói những lời thế này, nhất định không phải là người thường. Tần Mục thấy khá thú vị.
Lý Sâm không biết có phải đang cố tình trầm ngâm không, y dừng một lúc lâu sau mới nói:
- Người đứng top 1 trong giới xã hội đen, Sát Thần!
Sát Thần!
Chỉ nghe tên thôi đã khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc. Hơn nữa lại là top1 giới xã hội đen, thực lực không thể nghi ngờ.
- Người này rất lợi hại sao?
Tần Mục trầm ngâm rồi hỏi.
- Không thể nói là lợi hại hay không. Chỉ có thể nói là đáng sợ. Nghe nói trên thế giới không ai từng nhìn thấy y ra tay, bởi lẽ người nhìn thấy đều đã chết cả rồi.
- Khoa trương đến thế cơ à?
- Không khoa trương đâu. Cả Hoa Hạ này, ngoài Long Đế, có lẽ không tìm thấy người thứ hai có thể đối địch với y!
Tần Mục chỉ cười chứ không mấy để tâm đến lời này của Lý Sâm.
Một người chỉ sống trong thế giới quan của mình, thì không bao giờ nhận thức được sự nhỏ bé của mình, không bao giờ hiểu được thiên hạ này to lớn thế nào!
Tần Mục không phủ nhận thực lực của Long Đế, chỉ là thiên hạ này quá lớn.
- Được rồi, anh chỉ muốn nói những điều này thôi phải không, vậy tôi cúp máy nhé?
- Tôi chỉ nhắc cậu một chút thôi. Nếu là người khác đến, chúng tôi nhất định sẽ không để họ tiếp cận được cậu. Nhưng nếu người đó là Sát Thần…Có lẽ chúng tôi chưa kịp hành động gì, cậu đã chết rồi.
- Cút đê, anh có thể nói dễ nghe hơn chút được không!
Tần Mục cảm thấy tên Lý Sâm này như đang thèm ăn đòn.
- Hì hì, việc này nói đến đây thôi nhé. Đúng rồi, giờ cậu đã là huấn luyện viên của tổ Thần Ưng đúng không? Tôi đã làm cho cậu một tờ giấy phép, để về sau không xảy ra những việc như hôm nay nữa. Tổ Thần Ưng có kém đến mấy cũng không thể để người khác muốn ức hiếp thế nào cũng được!
- Nói thế còn nghe được. Mai tôi sẽ tìm anh để lấy. Tôi phải về đây, cúp máy nhé!
Không đợi Lý Sâm đáp lại, Tần Mục đã cúp mau rồi nhanh chóng đi về.
Tần Mục về đến nhà là 9:50, hắn thở phào, cuối cùng thì cũng về đúng giờ.
Tần Phi Phi và Diệp Khinh Tuyết đều chưa ngủ. Hai cô gái trông tiều tụy, đứng ngồi không yên. TV bật để đó nhưng không ai xem.
- Hi, hai vị mỹ nữ, còn chưa ngủ sao?
- Anh!
Tần Phi Phi nhìn thấy Tần Mục, cuối cùng cô cũng an tâm. Vừa rồi khi gọi điện thoại người đó nói rằng Tần Mục bị bắt, khiến cô rất lo lắng.
- Vừa rồi rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Anh bị bắt thật rồi sao?
- Không sao, vừa rồi anh đi tham dự bữa tiệc sinh nhật của một người bạn, đã xảy ra chút mâu thuẫn.
Tần Mục không nói về Tần Phong, sợ cô lo lắng.
- Anh có bạn ở Yến Kinh sao?
Tần Phi Phi nghi ngờ nhìn Tần Mục.
Ba năm trước tính cách của Tần Mục rất hướng nội. Trong gia tộc cũng không có bạn, đừng nói là bên ngoài.
Huống hồ ba năm rồi không về Yến Kinh, dù là có bạn thật, có lẽ cũng quên nhau lâu rồi.
- Người bạn này quen ở Ninh Giang. Anh cũng không ngờ cô ấy là người Yến Kinh.
Diệp Khinh Tuyết đến hỏi:
- Vậy sao anh lại xảy ra mâu thuẫn với người khác, đến nỗi phải vào đồn cảnh sát, nhất định không phải là chuyện nhỏ đúng không?
Tần Mục đang định trả lời, Tần Phi Phi đột nhiên kêu to lên:
- A…Em biết rồi, người bạn đó của anh nhất định là con gái, anh giành người yêu với người khác à?
Tần Mục đổ mồ hôi, sao nó đoán được nhỉ?
Tần Phi Phi nhìn thấy bộ dạng của Tần Mục, liền nói:
- Em nói trúng rồi à. Xem ra những gì chị Tư Duyệt nói là đúng. Gần đây anh mắc số đào hoa, đi đến đâu cũng gây họa cho phụ nữ.
Tần Phi Phi khá khổ não. Lúc đầu khi Tả Tư Duyệt nói sẽ trở thành chị dâu của cô, cô rất vui, vì cô cho rằng Tần Mục kiếm được một người bạn gái như vậy quá ư may mắn.
Tả Tư Duyệt từng nói, Tần Mục là người có số đào hoa. Lúc đó Tần Phi Phi chỉ coi thường, không tin điều đó.
Nhưng giờ đây…
- Phi Phi, em nói gì đấy, anh hại ai chứ?
Tần Mục không hiểu.
- Chị Tư Duyệt, chị Khinh Tuyết, họ đều là hoa hậu trường cấp 3 Vân Lan, mà đã bị anh…
- Phi Phi!
Tần Phi Phi còn chưa dứt lời, Diệp Khinh Tuyết đã giương nanh múa vuốt nhào tới:
- Em nói linh tinh gì thế, ai bị anh ấy hại chứ!
- Ha ha…Không phải sao. Xem ra sau này ít nhất là em sẽ có 2 chị dâu!
Tần Phi Phi nói rồi cười lớn.
- Nha đầu chết tiệt kia, xem chị trừng phạt em đây!
Diệp Khinh Tuyết đỏ bừng mặt. Tần Phi Phi cũng không chịu thua, hai cô gái giằng kéo nhau.
- Sao đang nói tự nhiên lại đánh nhau chứ.
Tần Mục lầm bầm.
Nhưng Tần Mục thầm vui mừng. Xem ra em gái hắn và Diệp Khinh Tuyết rất hợp nhau, nên cũng không sao.
Ngày hôm sau, Tần Mục đến tổ Thần Ưng, nhưng bị chặn ở ngoài cửa, không để hắn vào.
Hết cách, hắn đành gọi điện cho Lý Sâm. Lý Sâm đích thân ra đón, khiến người bảo vệ sợ chết khiếp, vội vàng xin lỗi Tần Mục.
Đối phương chỉ là làm đúng trách nhiệm của mình, đương nhiên Tần Mục sẽ không trách y.
Đi cùng Lý Sâm vào doanh trại tổ Thần Ưng, Tần Mục liền hỏi:
- Anh đã cho người đi bảo vệ họ chưa?
- Lão đệ an tâm, sao tôi quên được việc đã hứa với cậu chứ. Tôi đã phái hai thành viên tinh anh của tổ Thần Ưng đi rồi, buổi sáng sẽ đi theo họ, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì!
Lý Sâm đã quen với Tần Mục, bắt đầu gọi hắn là lão đệ.
Buổi tối có Tần Mục ở cạnh họ, đương nhiên không có chuyện gì.
- Vậy thì tốt rồi.
Tần Mục cảm thấy có người của tổ Thần Ưng ngầm bảo vệ, người của Tần gia dù có đến gây chuyện, cũng không đơn giản đến vậy.
Còn về cái tên Sát Thần kia, danh tiếng nổi như cồn như vậy. Nếu y ra tay thật, nhất định sẽ lao đến chỗ hắn luôn, không làm gì em gái hắn.
- Đúng rồi, nghe nói hôm qua Tiền Kế Hùng gây rối, bảo cậu đi gây sự với đám đó. Không bị họ làm gì chứ?
Lý Sâm sau khi họp xong với Ưng Vương, vội xử lý những việc có thể xảy ra mấy ngày nay. Cả đêm không được chợp mặt. Về chuyện của Tần Mục, y cũng mới được biết từ chỗ Vương Đình.
Vương Đình chỉ là một kẻ chạy việc, y cũng không biết cuối cùng Tần Mục có xảy ra xung đột với đám người đó hay không, nên không nói được nhiều thông tin với Lý Sâm.
Những gì Lý Sâm biết là Tần Mục bị Tiền Kế Hùng lừa tới chỗ đám người đó, nhưng không biết kết quả ra sao.
Với những gì y đoán, có lẽ Tần Mục không làm gì được đám người Từ Trùng, cuối cùng tức giận bỏ đi.
Vì vậy y đang chuẩn bị làm công tác tư tưởng cho Tần Mục, bảo hắn đừng để tâm.
- Ý tổ trưởng Lý là gì vậy. Tôi là huấn luyện viên, họ là học sinh của tôi, sao tôi bị họ làm gì được chứ?
Lý Sâm ngớ người:
- Cậu không bị họ đuổi đi sao?
- Đương nhiên là tôi không thể bị đuổi đi. Nhưng có vài học sinh không phục tôi, bị tôi đuổi đi rồi.
- Gì cơ?
Lý Sâm kinh ngạc:
- Cậu đuổi ai đi rồi?
- Có bảy tám người đi rồi. Tôi không biết tên của họ. Nhưng người đứng đầu hình như tên là Từ Trùng!
- Không thể nào, cậu đuổi cả Từ Trùng đi rồi sao?
Lý Sâm nhìn Tần Mục như nhìn một quái vật.
- Loại đệ tử thối tha đó, tôi chẳng buồn dạy đâu…Sao anh lại nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ anh thấy tôi làm vậy không đúng ư?
- Không phải!
Lý Sâm lắc đầu, cười khổ:
- Chỉ là Từ Trùng là một nhân tài. Từ gia đặt kỳ vọng rất lớn ở cậu ta, mới đưa cậu ta đến đây để chúng ta dạy dỗ. Giờ không phải cậu ta tự rút lui, mà là cậu đuổi cậu ta đi, tôi sợ Từ gia sẽ hận cậu đấy.
- Từ gia rất lợi hại ư?
Tần Mục hỏi lơ đãng một câu. Dù sao thì giờ kẻ địch của hắn cũng nhiều, thêm một người nữa cũng không sao.
- Từ gia là một trong ngũ tiểu gia tộc. Nhưng nghe nói thực lực của Từ gia không hề thua kém tam đại gia tộc. Có lẽ không lâu sau, bố cục ở Yến Kinh sẽ thay đổi, trở thành tứ đại gia tộc và tứ tiểu gia tộc!
- Ừm, thế coi như tôi đen đủi.
- Thật ra tôi cũng có trách nhiệm về việc này. Nhưng cậu cũng đừng lo. Giờ cậu là huấn luyện viên của tổ Thần Ưng, dù Từ gia có muốn gây khó dễ cho cậu cũng phải cân nhắc.
- Chưa biết ai phải sợ đâu. Họ dám đến thì cứ thử xem!
Tần Mục thầm khinh thường. Hắn không coi cả Lâm gia ra gì, huống hồ là Từ gia.
- Từ Sung đi rồi, có lẽ vẫn còn một vài người đúng không. Những người đó đồng ý chấp nhận cậu sao?
- Sao không chấp nhận chứ, đi đâu mà tìm được một huấn luyện viên vừa đẹp trai vừa tài giỏi như tôi?
Lý Sâm nghe vậy bèn lườm hắn, không hỏi thêm nữa.
Trong lòng y khẳng định rằng Tần Mục đang nói lung tung, mèo khen mèo dài đuôi.
Lý Sâm đến văn phòng của mình, lấy ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho Tần Mục rồi nói:
- Giấy là giấy chứng nhận huấn luyện viên của cậu. Có nó, về sau sẽ tiện hơn rất nhiều.
- Ừm, vậy tôi đi dạy đây.
Tần Mục nhận lấy cuốn sổ rồi quay người đi.
- Hay tôi cũng qua đó xem thế nào.
Lý Sâm không an tâm lắm, sợ mấy người còn lại sẽ ức hiếp người mới như Tần Mục.
Tần Mục nhún nhún vai. Hai người đi lên tầng hai.
Tầng hai, Ninh Vi Vi và sáu người khác đều đã đến đầy đủ. Và xem ra họ đã đợi rất lâu rồi.
- Hôm nay những người này rất quy củ mà.
Lý Sâm hơi kinh ngạc. Bình thường y thi thoảng đến kiểm tra một chuyến. Mỗi lần đến luôn nhìn thấy rất nhiều người ngồi túm năm tụm ba, nói nói cười cười, thậm chí còn mang theo đồ ăn vặt hay hạt dưa.
Bảy người đang đứng tại chỗ tập bài khởi động, vận động gân cốt. Thấy Tần Mục và Lý Sâm bước tới, họ bèn kích động.
Họ tự động đứng thành một thàng. Đến khi Tần Mục tiến lại gần, sáu người Trần Minh cùng chào Tần Mục rất kính cẩn.
- Chào huấn luyện viên!
Ninh Vi Vi thì đứng đờ tại chỗ. Thấy sáu người kia đều đã chào, mặc dù lòng không muốn nhưng cô cũng làm lấy lệ.
Tần Mục nhìn bộ dạng miễn cưỡng của Ninh Vi Vi cũng cảm thấy nực cười.
Lý Sâm bên cạnh ngớ người. Chuyện gì thế này, sao những người này lại trở nên lịch sự vậy?
- Huấn luyện viên, không biết nội dung luyện tập hôm nay của chúng tôi là gì?
Trần Minh là người sốt sắng nhất. Hôm qua Tần Mục đã hứa với họ, hắn có thể dạy cho tất cả mọi người ở đây qua được bài sát hạch hai tháng tới, trở thành thành viên chính thức của tổ Thần Ưng.
Tần Mục đều nhỏ hơn nữa, nhưng thực lực lại rất mạnh. Nếu Tần Mục chịu truyền kinh nghiệm cho họ, việc trước đó gần như không thể này có thể sẽ thành hiện thực.
- Trước khi tập luyện, anh không thấy nên làm điều gì trước sao?
Tần Mục ám thị.
- Huấn luyện viên, cho tôi số thẻ đi. Cha tôi không chịu cho tôi, nhưng tôi vẫn còn chút tiền mừng tuổi.
Cô gái ngại ngùng nói.
Cô gái này tên là Đới Đình Đình. Đới gia mặc dù không phải là một trong bát đại gia tộc, nhưng cũng gần như thế, thực lực gia tộc không thể coi thường.
- Tiền mừng tuổi của cô nhiều quá nhỉ.
Tần Mục cười nói.
Hơn 2000000 tiền mừng tuổi, mà chỉ là số còn lại nữa chứ.
Lúc này Trần Minh mới nhớ ra:
- Suýt nữa thì quên mất, huấn luyện viên, số thẻ của anh là bao nhiêu.
Tần Mục nói số thẻ của mình, bảy người liền lấy điện thoại ra chuyển tiền.
Lý Sâm lại đờ người, thắc mắc:
- Tần Mục, họ lấy số thẻ của cậu làm gì?
- Nộp học phí.
Tần Mục điềm đạm nói.
- Học…Học phí?
Lý Sâm kinh ngạc.
- Huấn luyện viên, 2000000, tôi chuyển xong rồi.
Đới Đình Đình là người đầu tiên lên tiếng.
Lý Sâm nghe vậy, kinh hãi đến nỗi cằm như sắp rơi xuống.
Tần Mục không những bảo họ nộp học phí, mà còn đòi mỗi người nộp 2000000.
Điều khó hiểu hơn nữa là, bảy người này đã ngoan ngoãn nộp thật.
Rất nhanh, bảy người đều chuyển tiền xong.
Tần Mục lúc này mới cười nói:
- Được lắm, tôi đã thấy thành ý của mọi người.
- Được huấn luyện viên chỉ đạo, 2000000 có là gì.
Trần Minh hâm mộ Tần Mục thật sự, chỉ bởi Tần Mục rất mạnh.
Những người khác đều tỏ vẻ đồng ý. Với họ, 2000000 không là gì.
Nếu 2000000 có thể mua vé vào tổ Thần Ưng, thì có lẽ biết bao người đã đạp vỡ cửa tổ Thần Ưng từ lâu rồi.
Lý Sâm cảm thấy mình như người thừa vậy. Y là tổ trưởng tổ 7, bình tường y đi đến đâu cũng được người khác tôn trọng, cũng được người ta chú ý.
Nhưng hôm nay lần đầu tiên y bị lạnh nhạt. Bảy người trước mắt đây đều tập trung tất cả vào Tần Mục, như chẳng chú ý gì đến y.
- Khụ khụ…Tần Mục, vậy tôi đi trước đây, cậu dạy họ nhé.
Lý Mục ho khan.
- Tổ trưởng Lý, anh đi thong thả!
Tần Mục gật đầu nói.
Lý Sâm quay người rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng ngạc nhiên phát lên từ phía sau.
- Ý, Tổ trưởng Lý đến từ khi nào vậy?
Lý Sâm nghe vậy, chân lảo đảo, suýt nữa thì vấp ngã. Sau đó y vội vã đi xuống dưới, thầm nghĩ, thật quá dơ!
- Huấn luyện viên, giờ đã có thể nói cho chúng tôi nội dung huấn luyện rồi chứ?
Trần Minh lại nôn nóng hỏi.
- Đương nhiên rồi.
Ánh mắt của Tần Mục nhìn xung quanh rồi nói:
- Căn phòng này nhỏ quá, không đủ để hoạt động, chúng ta đến bãi tập thôi.
Bãi tập của tổ Thần Ưng rất lớn, gần 1000 mét vuông.
Bảy người đi theo Tần Mục đến bãi tập, lòng họ đều rất mong chờ, nghĩ xem Tần Mục sẽ dạy họ điều gì.
Hai tháng có thể thông qua sát hạch của tổ Thần Ưng, những phương pháp huấn luyện thông thường không thể nào làm được.
- Rất tốt, chỗ này được lắm.
Tần Mục gật đầu:
- Chỗ này đủ rộng, rất thích hợp để chạy bộ.
- Chạy bộ?
Bảy người nghe vậy đều té xỉu.
Đây có phải là huấn luyện đặc biệt đâu?
- Này, thái độ của mọi người kiểu gì vậy hả. Chạy bộ tốt cho sức khỏe mọi người đấy.
Ninh Vi Vi tức giận:
- Huấn luyện viên, chúng tôi đến đây để học, chứ không phải để rèn luyện sức khỏe.
Không chỉ Ninh Vi Vi, những người còn lại cũng lộ vẻ không hiểu, họ nhìn Tần Mục.
Tần Mục nhún vai:
- Các anh chị có chạy không?
Sau một lúc yên lặng, Đới Đình Đình lên tiếng:
- Huấn luyện viên, tôi tin anh, tôi sẽ chạy!
Nói thật, Đới Đình Đình không hề xinh đẹp, cô thuộc vào dạng người hơi thô, nhưng Tần Mục càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Đới Đình Đình đi đầu, Trần Minh và những người khác cũng bắt đầu chạy vòng quanh bãi tập.
- Nếu không có hiệu quả, hãy xem tôi sẽ trừng trị anh thế nào.
Ninh Vi Vi nghiến răng, tức giận trừng mắt với Tần Mục, rồi cũng bắt đầu chạy theo.
Tần Mục cười, rồi nói to với tất cả mọi người:
- Không có lệnh của tôi, không được dừng lại.
Bảy người Ninh Vi Vi chạy vòng quanh bãi tập. Tốc độ của họ đều rất chậm.
Tần Mục không nói chạy bao nhiêu vòng, tức là phải chạy lâu, không có ai ngốc đến mức chạy nhanh như chạy nước rút.
Yến Kinh tháng bảy, thời tiết rất nóng bức. May mà giờ vẫn là buổi sáng, mặt trời vừa mọc, xung quanh bãi tập đều là tòa nhà cao tầng nên cũng mát.
Tần Mục ngồi trên nền đất nghỉ ngơi, nhìn họ chạy bộ. Một lúc sau, không có việc gì làm, hắn nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Ninh Vi Vi đang chạy nhìn thấy Tần Mục nhàn rỗi như vậy, lòng rất tức giận, chỉ muốn chạy tới đạp cho hắn một nhát.
Trần Minh và những người khác nhìn Tần Mục, lòng cũng cảm thấy nghi ngờ.
Thực lực của Tần Mục quả thật rất lớn mạnh, nhưng nếu đối phương không muốn dạy họ, thì phải làm sao?
Cứ thế, họ chạy nửa canh giờ vòng quanh bãi tập, mồ hôi ướt hết áo.
Nhìn lại Tần Mục, hắn vẫn nằm trên bãi cỏ, như đã ngủ mất rồi vậy.
- Chẳng lẽ anh ta cứ để chúng ta chạy cả ngày thế này sao?
Có người bắt đầu trở nên bất mãn.
Với họ, chạy chậm nửa canh giờ thế này không thành vấn đề. Nhưng họ bắt đầu nghi ngờ Tần Mục, họ thiếu lòng kiên trì.
- Vi Vi, hay là cô đi hỏi huấn luyện viên xem?
- Sao lại bảo tôi đi?
Ninh Vi Vi nhếch miệng nói.
- Vì cô xinh gái, dù huấn luyện viên có lợi hại đến mấy, cũng là một người đàn ông đầy sức trẻ mà…
- Đúng đúng, dùng mỹ nhân kế đi!
- Cút ngay, tôi không muốn để ý đến tên đó, muốn hỏi thì các người tự đi mà hỏi.
Ninh Vi Vi tức giận mắng. Tốc độ của cô nhanh hơn, lập khoảng cách với những người còn lại.
Đới Đình Đình vừa thở vừa nói:
- Mọi người nôn nóng quá đấy. Hôm qua còn nói nghe lời huấn luyện viên. Sao giờ mới bảo mọi người chạy nửa canh giờ đã không chịu được rồi?
Trần Minh nhìn Đới Đình Đình rồi nói:
- Nếu anh ấy dạy tôi những thứ lợi hại, tôi có khổ mấy cũng chịu được. Nhưng chạy bộ có là gì chứ, chẳng bằng huấn luyện của người thường, sao bì được với những đợt huấn luyện của bộ đội đặc chủng?
- Huấn luyện viên làm vậy nhất định là có nguyên do. Chúng ta chỉ cần làm theo là được rồi. Dù anh có muốn nghi ngờ, cũng nên đợi một tuần nữa. Giờ đã nghi ngờ, chẳng đủ kiên nhẫn gì hết.
Trần Minh yên lặng một lúc rồi gật đầu nói:
- Cô nói cũng phải.
Mấy người lại bắt đầu yên lặng chạy tiếp, mồ hôi túa ra như mưa.
- Ồ, ai nấy đều chăm chỉ cả nhỉ. Sáng sớm đã dậy chạy bộ, thật đáng nêu gương!
Đúng lúc này, một người đàn ông cường tráng mặc bộ quân phục ngụy trang bước đến, nhìn bảy người Ninh Vi Vi, trong tiếng cười mang theo đầy đủ hàm ý giễu cợt.
- Thật nực cười quá, một đám thiếu gia tiểu thư nhà giàu, mà chỉ có thể chạy bộ rèn luyện sức khỏe, vậy mà còn muốn vào tổ Thần Ưng để tôi rèn, đúng là không biết trời cao đất dày.
Ninh Vi Vi là người nóng tính nhất, y hét với đám người:
- Các người có ý gì?
Ninh Vi Vi và những người còn lại đều là con nhà đại gia tộc, thân phận bất phàm. Nhưng những người này đều không sợ, trên mặt lộ vẻ khinh thường và chế giễu.
- Nói thế vẫn không hiểu sao? Các người chỉ là những bông hoa trong nhà kính thôi. Không ở trong tổ Thần Ưng được đâu, về nhà sớm đi.
Trần Minh sầm mặt nói:
- Dù chúng tôi bắt đầu muộn hơn các người, nhưng chúng tôi luôn cố gắng, có một ngày sẽ đuổi kịp các người.
- Đừng có mơ. Các cô cậu tưởng vào tổ Thần Ưng dễ như chơi đồ hàng à? Rèn luyện bằng cách chạy bộ như thế này, cả đời cũng không đạt đến tiêu chuẩn của tổ Thần Ưng.
Đới Đình Đình giận dữ nói:
- Ít nhất chúng tôi cũng đang chạy bộ. Các người chỉ ở đây bốc phét.
- Bốc phét?
Đối phương hừ lạnh.
- Mấy người có phải cảm thấy mình rất chăm chỉ? Ha ha, nói cho các người biết, tập luyện hàng ngày của tổ Thần Ưng chúng ta bắt đầu từ 2 giờ sáng. Cũng có nghĩa là vừa rồi chúng tôi vừa tập về xong.
Miệng Trần Minh run lên, hỏi:
- Vậy buổi sáng các người còn luyện quyền ở đại sảnh…
- Nực cười, mấy người tưởng tập luyện của tổ Thần Ưng như trò đùa sao? Từ sáng sớm, chúng tôi đã tập ở ngoài trời. Chỉ cần bất cẩn một chút là mất mạng. Ban ngày chúng tôi luyện quyền có thể nói là thời gian nghỉ ngơi mà thôi…
- Thời gian nghỉ ngơi…
Bảy người nghe vậy đều quay ra nhìn nhau, rồi nhụt chí.
Bởi lẽ tổ Thần Ưng không cho người tới huấn luyện cho họ, vì vậy bình thường họ đều tới tầng 2 xem trộm người của tổ Thần Ưng luyện tập, và dựa theo mức độ tập của họ để đề ra độ khó luyện tập của mình.
Vốn dĩ họ tưởng rằng, chỉ cần ngày nào mình cũng chăm chỉ làm theo tiêu chuẩn này, sẽ đạt được tới trình độ của tổ Thần Ưng.
Nhưng hôm nay mới biết, những gì mà họ theo đuổi, với người khác, chỉ là sự nghỉ ngơi sau luyện tập thôi sao?
Huấn luyện ngoài trời, bất cẩn là toi mạng. Đây quả là điều mà những con cháu nhà danh giá này không thể tưởng tượng nổi.
- Tôi không chạy nữa đâu.
Trần Minh cảm thấy lòng y có một sự giận dữ không thể xả được, y quát lên với đối phương:
- Có gì hơn người chứ, ngày mai tôi muốn đi huấn luyện ngoài trời cùng các người. Các người làm được, tôi cũng làm được.
- Ha ha ha…
Lời của Trần Minh gây một tràng cười:
- Tiểu tử, đừng ngốc nữa. Với cơ thể đã quen với nuông chiều này của cậu, đến đó chắc chắn sẽ toi ngay. Đây là lý do mà tổ trưởng không dẫn các cậu đi tập đấy.
Trần Minh nắm chặt nắm đấm. Mấy năm gần đây y khắc khổ luyện tập, mà giờ đây lại bị đối phương nói là quen nuông chiều. Đây là sự sỉ nhục lớn nhất với y.
Trần Minh không ra tay, bởi lẽ y biết rằng, dù đánh với bất kỳ một ai trong số những người này, y đều thất bại.
Y đi thẳng đến bên cạnh Tần Mục đang ngủ, Trần Minh gọi:
- Huấn luyện viên!
Tần Mục ngồi dậy, dụi dụi mắt, như vừa mới tỉnh ngủ vậy, rồi ngẩng đầu nhìn Trần Minh.
- Sao anh không chạy nữa. Tôi đã nói không có lệnh của tôi thì không được dừng cơ mà?
- Huấn luyện viên, tôi chỉ hỏi anh một câu, có phải anh đang thật lòng dạy chúng tôi không?
Trần Minh nhìn chằm chằm vào Tần Mục.
Tần Mục nhìn sang mười mấy người đàn ông đang mặc quân phục ngụy trang, rồi lại quay về, hỏi Trần Minh:
- Anh không tin tôi à?
- Nếu anh thật lòng dạy tôi, tôi sẽ rất kính trọng anh. Nhưng đáng tiếc là anh không định làm vậy, tôi chỉ có thể rời khỏi đội ngũ này.
Tần Mục bình tĩnh hỏi:
- Anh chắc chắn muốn rời đội chứ?
Trần Minh đúng là đã dao động. Hôm nay y bị đả kích lớn.
Do dự một lát, cuối cùng y gật đầu nói:
- Tôi nhất định sẽ gia nhập tổ Thần Ưng. Không thể cứ tốn thời gian thế này được. Anh không dạy tôi, tôi sẽ dùng cách khác để tập luyện.
- Hóa ra anh cho rằng đi theo tôi là phí thời gian.
Tần Mục thờ dài:
- Vốn tôi còn tưởng rằng trong số bảy người, anh là người có tiềm năng nhất. Xem ra tôi nghĩ sai rồi.
- Nếu anh đã muốn đi, thì tôi sẽ không giữ anh lại. Nhưng anh đã nộp 2000000 học phí, tôi sẽ tặng anh chút đồ.
Tần Mục lấy ra một chiếc bình đưa cho Trần Minh.
Trần Minh hơi ngớ một lát rồi hỏi:
- Đây là gì?
- Là thứ uống được, anh cứ coi là nước giải khát đi.
- Tôi không uống thứ này. Lần này là do tôi tự đổi ý, vì thế anh cũng không cần trả lại 2000000 cho tôi, thế nhé, xin chào!
Trần Minh quay người, đi thẳng.
Tần Mục nhìn Trần Minh rời đi, thầm thấy tiếc. Nếu Trần Minh không đi, anh ta sẽ trở thành người có tiềm lực nhất trong số bảy người.
Nhưng anh ta tự muốn bỏ đi. Tần Mục sẽ không hạ mình chạy theo mời anh ta về.
Dù có thiên phú, có tiềm lực đến mấy, cũng không đáng!
- Huấn luyện viên, anh không có chút cảm giác gì sao?
Ninh Vi Vi bước đến, lạnh lùng nhìn Tần Mục.
- Cảm giác gì?
Ninh Vi Vi tức giận nói:
- Trần Minh vì tức anh quá nên mới bỏ đi. Anh không cảm thấy là mình nên làm điều gì đó sao?
- Ừm, đúng là nên làm gì đó rồi.
Tần Mục gật đầu, rồi gọi đám Đới Đình Đình tới.
- Trong số mọi người còn ai muốn đi nữa, tôi trả lại học phí cho.
- Anh…Tôi tức chết mất.
Ninh Vi Vi không ngờ Tần Mục lại nói ra những lời này.
Những người còn lại đều rất thất vọng về Tần Mục, có người giận dữ nói:
- Huấn luyện viên, chúng tôi cũng có câu hỏi tương tự. Rốt cuộc anh có thật lòng dạy chúng tôi không?
- Tại sao phải hỏi câu này. Nếu không tin tôi thì có thể đi luôn, tôi không giữ đâu.
Tần Mục lạnh lùng nói.
- Ha ha…Tỉnh lại đi, đội ngũ này của các cô cậu quá kém cỏi. Thành viên thì không có tiềm lực, huấn luyện viên thì không có năng lực. Còn mơ gia nhập vào tổ Thần Ưng. Nếu không phải vì nể mặt ông bà già nhà các cô cậu, các cô cậu đã bị đuổi đi lâu rồi!
Mười mấy người đàn ông mặc trang phục ngụy trang cố ý đến gây chuyện. Họ lại bước đến, sỉ nhục đám người.
Tần Mục chau mày, nhìn họ rồi nói:
- Ai cho các người chen miệng vào đấy, cút về doanh trại của các người đi.
- Anh nói cái gì?
Sắc mặt mấy người trong số đó lập tức cau lại.
- Tôi bảo các người cút, không hiểu à?
Tần Mục đứng dậy.
Những người đàn ông đó tưởng Tần Mục muốn ra tay. Họ không hề sợ hãi, mà còn khinh thường.
- Ngày nào chúng tôi tập luyện xong cũng đến đây hoạt động. Dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi.
Có người tranh nói.
- Tôi là huấn luyện viên của tổ Thần Ưng, tôi muốn dùng chỗ này, chẳng lẽ không được?
- Nếu là huấn luyện viên chính quy thì đương nhiên là dược. Nhưng tên tiểu tử vào luồn lách cửa sau như anh thì có tư cách quái gì?
Câu này có ý đồ rất rõ, chúng muốn sỉ vả Tần Mục và gây khó dễ.
Tần Mục cười lạnh nói:
- Tiền Kế Hùng bảo các người đến đây à?
Có vài người mắt lóe lên chút hoảng loạn, nhưng lại bình tĩnh ngay:
- Việc này liên quan gì đến tổ trưởng Tiền. Chúng tôi coi thường loại học sinh cấp ba như anh. Dựa vào đâu mà làm được đến huấn luyện viên tổ Thần Ưng chứ. Chẳng lẽ anh là họ hàng với tổ trưởng Lý?
- Các người muốn biết dựa vào đâu à?
Tần Mục bước về phía họ.
Một người đàn ông áo ngụy trang trong số đó cũng hống hách bước ra, nhìn Tần Mục nói:
- Muốn trở thành huấn luyện viên của tổ Thần Ưng, ít nhất phải có thực lực cấp Tinh Anh…
Bốp!
Người đàn ông còn chưa dứt lời, cả người đã bay ra ngoài.
- Đến gây sự chứ gì. Nói lắm thế để làm gì. Ra tay luôn đi!
Có lẽ vì Trần Minh rời đi khiến Tần Mục hơi tức giận, muốn tìm chỗ để xả.
Đám người ngớ ra, rồi giận dữ nói:
- Anh ra tay trước đấy nhé, đừng trách bọn tôi. Cùng lên đi.
Mười mấy người vây lấy Tần Mục. Từ nhỏ họ đã được huấn luyện, cơ thể rất rắn rỏi và cường tráng. Tần Mục so với họ trông rất nhỏ, không bì được.
Nhưng to lớn trước mặt Tần Mục cũng có ưu thế gì?
- Đám tạp binh như các người mà cũng dám tự xưng là bộ đội đặc chủng. Đồn ra ngoài chỉ khiến người khác chê cười thôi.
Tần Mục cười, bước ra một bước, xuất hiện trước mặt một người đàn ông cao lớn, đánh ra một chưởng.
Rắc!
Tiếng xương gãy rất chói tai, người đàn ông cao hơn Tần Mục một cái đầu ngã ra trên đất, lăn lộn kêu đau, trông rất thê thảm.
Những người này mỗi ngày đều trải nghiệm những cuộc huấn luyện thực chiến bên ngoài vô cùng tàn khốc. Bị thương đối với họ là chuyện không thể tránh khỏi. Trong những lần tập huấn như thế, mức độ rắn rỏi của cơ thể cũng đạt đến mức độ kinh người.
Nhưng Tần Mục mới đập nhẽ một cái, cơ thể cường tráng đó liền đổ ầm xuống đất giống như một công trình kém chất lượng rồi rên rỉ trong đau đớn.
Những người còn lại đều thất thần trong chớp mắt. Nhưng Tần Mục không cho họ thời gian để than thở hay hối hận.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Bóng người bay tán loạn, Tần Mục như đang chém dưa thái rau vấy. Mười mấy người đàn ông cường tráng đều bị thương với mức độ nặng nhẹ không giống nhau trong thời gian chưa đầy 1 phút, ngã hết ra đất.
Ninh Vi Vi, Đới Đình Đình và những người khác đều ngớ ra. Họ biết rằng Tần Mục rất mạnh, từ những biểu hiện trong phòng quyền anh hạng nặng hôm qua đã có thể nhận ra điều đó.
Nhưng hôm qua họ chỉ nhìn thấy một loạt số liệu, mặc dù rất kinh ngạc, nhưng cũng không thể chấn động như cảnh họ nhìn thấy tận mắt giờ đây.
Mười mấy người này đều không phải người thường, họ đều là người được chọn lựa kỹ càng, sát hạch nhiều lần, mới vào được tổ Thần Ưng.
Một đám người như vậy mà trước mặt Tần Mục lại trở thành như cá nằm trên thớt, để hắn muốn làm gì thì làm.
Nếu nói là một trận chiến, thì thà nói đây là một cuộc tàn sát đơn phương!
- Tần Mục, dừng tay lại cho tôi!
Đúng lúc này, Tiền Kế Hùng và ba người huấn luyện viên chạy vội vàng từ trên tầng tòa nhà số 1 đến.
Thật ra, lúc này Tần Mục đã dừng tay từ lâu rồi. Bởi lẽ trên sân giờ chỉ còn một mình hắn đứng, mười mấy người kia đều đang lăn lộn trên nền đất, không bò dậy được.
Tần Mục quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Tiền Kế Hùng. Tiền Kế Hùng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tần Mục, người run lên.
Tiền Kế Hùng biết về việc của Hoshino, nhưng y chưa bao giờ cho rằng một mình Tần Mục có thể đánh bại được Hoshino.
Dù sao thì đó cũng là Ninja của Đông Doanh, ngoài mấy người tổ trưởng và Ưng Vương của tổ Thần Ưng, không ai một mình mà bắt được cô ta!
Tiền Kế Hùng và Lý Sâm không hợp nhau. Tần Mục là người Lý Sâm dẫn vào, đương nhiên y phải tìm cách gây khó dễ, thậm chí đuổi Tần Mục đi.
Vì thế mới có trò vui ngày hôm nay.
Nhưng Tiền Kế Hùng không ngờ được rằng, thực lực của Tần Mục khủng khiếp đến vậy. Vừa rồi ở trên tầng, y nhìn thấy Tần Mục ra tay trước, đã chạy vội xuống ngay.
Chỉ trong chưa đầy một phút từ khi y chạy xuống, mà trận đấu đã kết thúc. Khi y ra khỏi cầu tháng, chỉ nhìn thấy đám người nằm la liệt trên nền đất.
Thế là thế nào?
- Tổ trưởng Tiền, trùng hợp thật!
Tần Mục điềm đạm nói.
Tiền Kế Hùng cố nén sự sợ hãi khó hiểu, tức giận chất vấn:
- Tần Mục, cậu đã làm gì, là một huấn luyện viên mà cậu lại vô cớ đánh học viên ư?
- Sao anh biết là tôi vô cớ, nhỡ đâu họ đến gây sự thì sao?
- Đừng nói bừa. Vừa nãy tôi đứng ở kia và nhìn thấy rồi, cậu ra tay trước!
Hai huấn luyện viên phía sau Tiền Kế Hùng cũng đứng ra nói:
- Tần Mục, cậu cậy có tổ trưởng Lý đứng sau, không coi chúng tôi ra gì, đánh học viên, hủy hoại thanh danh của tổ Thần Ưng chúng tôi, không xứng đáng làm huấn luyện viên!
- Ha ha, các anh hát kịch chán như vậy, tôi còn chẳng buồn vạch mặt các anh!
Tần Mục nhún vai:
- Tôi đánh người đấy, các anh muốn làm gì?
Tần Mục thấy rất bình thường, dù sao thì do Lý Sâm cứ ép hắn làm huấn luyện viên, chứ hắn cũng chẳng thấy tổ Thần Ưng có gì hấp dẫn.
- Tổ trưởng Tiền, vừa rồi chúng tôi ở ngay tại đây. Họ cố ý khiêu khích huấn luyện viên của chúng tôi trước.
Đới Đình Đình đứng ra nói.
- Đúng, họ nói phải kiểm chứng thực lực của huấn luyện viên, cuối cùng tự rước họa vào thân, không thể trách huấn luyện viên được!
Những người khác cũng nói đỡ cho Tần Mục.
Tiền Kế Hùng đã gặp khó khăn. Dù thực lực của Tần Mục lớn cỡ nào, y cũng không sợ. Nhưng những con cháu nhà gia tộc có bối cảnh lớn này, y không tiện đắc tội.
Đưa mắt với viên huấn luyện viên bên cạnh, người đó hiểu ý, đứng ra nói:
- Những người này đều là học viên của tôi. Tôi tin họ không cố ý khiêu khích huấn luyện viên Tân. Huống hồ huấn luyện viên Tần quá trẻ, được làm huấn luyện viên tổ Thần Ưng, bị người khác chỉ trích cũng là điều dễ hiểu.
- Vậy thì giờ các ông cũng nhìn thấy rồi đấy. Thực lực của huấn luyện viên Tần thừa sức để đảm nhận vị trí này.
Đới Đình Đình bảo vệ Tần Mục.
- Với một huấn luyện viên đạt chuẩn, thực lực của bản thân chỉ là một phía, điều quan trọng hơn nữa là người đó phải dạy được cho người khác.
- Nói hay lắm!
Tiền Kế Hùng nhân lúc này, hừ lạnh nói:
- Không ai nghi ngờ gì về thực lực của huấn luyện viên Tần, nhưng khả năng dạy của cậu ấy…Tôi nhớ hôm qua cậu ấy vừa tới đã đuổi mất những nhân tài xuất chúng như Từ Trùng. Vừa rồi lại khiến Trần Minh bỏ đi. Rất khó để đảm bảo rằng các cô cậu sau này cũng thế.
- Là một huấn luyện viên, không ngừng khiến học sinh bỏ đi, có thể trở thành một huấn luyện viên tốt được sao?
- Điều này…
Đới Đình Đình nhìn sang Tần Mục. Cô không tìm được lời phản bác lại câu này.
Tần Mục cười nói:
- Tổ trưởng Tiền, tổ Thần Ưng là một nơi thần thánh. Thà ít người mà chất còn hơn. Những người bị tôi đuổi đi kia chỉ là đám rác rưởi mà thôi. Những người ở lại mới là tinh anh thật sự.
Cô gái áo đỏ lạnh lùng cười nói.
- Băng Ngưng, cô đừng nói hàm hồ, làm hủy hoại thanh danh của tôi. Ai là chị dâu cô!
Dư Khiết tức giận đi ra.
Cô gái váy đỏ nhìn Dư Khiết. Cô ta biết Dư Khiết không thích anh trai mình. Nhưng dù phải dùng thủ đoạn gì, cô ấy cũng phải bắt Dư Khiết gả vào nhà mình.
Giờ Dư Khiết mới 21 tuổi, đã là phó tổng giám độc tập đoàn dược họ Dư. Có thể thấy rằng, không bao lâu nữa, cha cô ấy sẽ trao lại cho cô ấy toàn bộ gia sản.
Chỉ cần lấy được Dư Khiết, tập đoàn dược họ Dư sẽ trở thành của hồi môn!
Dù là gia tộc của cô ấy, cũng không thể cưỡng lại sự hấp dẫn to lớn này!
- Chị dâu, tên này…
- Cô vẫn gọi à!
- Được rồi, chúng ta không nói vấn đề này nữa!
Cô gái váy đỏ chỉ vào Tần Mục rồi nói:
- Người này làm nhục anh trai tôi. Giờ tôi phải dạy cho hắn một bài học, cô không có ý kiến gì chứ?
- Không được!
Dư Khiết sao có thể để Tần Mục bị thương, cô tức giận nói:
- Anh ấy là bạn tôi, tôi đặc cách mời đến để chúc mừng sinh nhật tôi. Dù cô có lý do gì, cũng không được làm anh ấy bị thương!
Cô gái váy đỏ lạnh lùng nói:
- Quả nhiên mối quan hệ giữa cô và hắn ta không bình thường!
- Dù thế nào, cũng không liên quan đến cô!
Dư Khiết chẳng thèm giải thích.
- Hắn ta làm nhục anh trai tôi, chẳng lẽ còn không liên quan gì đến tôi sao? Cô đi ra, tôi nhất định phải dạy cho tiểu tử này một bài học!
Dư Khiết đang định nói lại, thì Tần Mục đã không nhìn tiếp được nữa, hắn đứng dậy nhìn cô gái váy đỏ rồi nói:
- Trông cô cũng xinh xắn, mà tính cách lại đanh đá như vậy, không dịu dàng một chút, thì về sau ai rước!
- Anh nói gì?
Cô gái váy đỏ tức giận. Không ai rước ư? Thật là nực cười. Người theo đuổi cô ta toàn con cháu nhà danh giá, có thế xếp vài vòng quanh thành Yến Kinh này!
- Này, cô có thể đừng léo nhéo bên tai tôi nữa không. Tôi nghe mà ù cả tai.
Sắc mặt đám người biến đổi, dám nói vậy với em gái Phong thiếu, đúng là không biết trời cao đất dày!
Dư Khiết cũng lo ngay ngáy. Cô đắc tội cô gái váy đỏ này thì không sao, nhưng Tần Mục đối đầu với cô ta nhất định sẽ gây chuyện lớn.
- Cô không phải lo, tôi tự biết mình!
Tần Mục nói với Dư Khiết.
Giang Tiểu Mạn đứng bên cạnh chỉ muốn chửi lớn. Anh tự biết mình cái quái gì, chút nữa toi mạng cũng không biết lý do tại đâu!
Cô gái váy đỏ nhìn Tần Mục, ánh mắt sắc lạnh, cười giận dữ:
- Được lắm, tôi không biết từ lúc nào Yến Kinh lại có một nhân vật như anh, đúng là khiến tôi phải mở mắt rồi!
- Tôi vừa tới Yến Kinh, cô không quen cũng phải thôi!
Sắc mặt Tần Mục vẫn bình thường.
- Hừ, đúng là tên nhà quê.
Cô gái váy đỏ nghe thấy Tần Mục vừa tới Yến Kinh không lâu, càng khinh bỉ Tần Mục hơn. Cô ta nói với Vương Lập Trung:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh liệt giường hắn ta cho tôi!
- Vâng, thưa tiểu thư!
Nếu như là trước đó, Vương Lập Trung không dám quá đáng với Tần Mục. Nhưng giờ đã có sự cho phép của cô gái váy đỏ, y có thể không cần sợ gì nữa.
Giờ đây Dư Khiết và Giang Tiểu Mạn cũng đã nhận ra, Vương Lập Trung là người luyện võ. Nếu y ra tay, Tần Mục sẽ không còn đường thoát.
- Tần Băng Ngưng, cô gây chuyện đủ chưa, dừng tay lại cho tôi!
Dư Khiết tức giận quát.
Tần Mục vốn đang bình tĩnh giờ nghe thấy vậy, sắc mặt thay đổi.
Tần Băng Ngư, họ Tần. Chẳng lẽ đây là người của Tần gia?
- Cô ta họ Tần, có phải là Tần gia ngũ tiểu gia tộc không?
Giang Tiểu Mạn nhìn thấy sắc mặt Tần Mục, bèn mắng:
- Đồ ngốc. Giờ thì anh biết sợ rồi phải không. Cô ta là người của Tần gia đấy. Cô ta và anh trai Tần Phong của mình đều là con cháu chính thống của Tần gia, không phải hạng thường đâu!
Tần Băng Ngưng cũng nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tần Mục, cô ta cười lạnh nói:
- Đồ nhà quê. Xem ra anh cũng nghe đến danh tiếng của Tần gia rồi. Nể mặt anh còn biết điều, chỉ cần quỳ xuống dập đầu mấy cái thật kêu, rồi cút khỏi Yến Kinh, tôi có thể suy nghĩ về việc tha cho anh!
Những người đang xem ở ngoài đều cảm thấy hả hê. Họ thầm nghĩ Tần Mục là tên ngốc không biết ngoi ở đâu lên. Hắn phản ứng quá chậm chạp. Giờ biết là gây sự với người của Tần gia, lại sợ thành ra thế này.
Có người thậm chí còn muốn nhìn thấy cảnh Tần Mục quỳ xuống xin thua, chắc chắn sẽ rất thú vị đây.
Vương Lập Trung đứng trước mặt Tần Mục, không ra tay, như đợi Tần Mục xin lỗi.
Nhưng, vượt ngoài dự định của tất cả mọi người, khóe miệng Tần Mục nở nụ cười lạnh lùng:
- Người của Tần gia chứ gì?
Ngay sau đó, Tần Mục vơ lấy một bình rượu vang bên cạnh, đập thẳng vào đầu Vương Lập Trung.
Bốp!
Một tiếng chói tai vang lên, tiếng bình rượu thủy tinh vỡ nát, màu đỏ chảy tung tóe ra đất.
- A…
Vương Lập Trung đau đớn ôm lấy đầu.
Đám người ngớ ra mấy giây. Sau khi hiểu ra mọi chuyện, họ nhìn Tần Mục bằng ánh mắt kinh hoàng. Biến cố này xảy ra quá nhanh, không ai ngờ được.
Sau khi biết Tần Băng Ngưng là người của Tần gia, Tần Mục không những không sợ, mà còn trở nên tức giận và bạo lực hơn, ra tay ngay lập tức.
- Mẹ kiếp, người của Tần gia phải không. Ta đang tìm các ngươi đây, các ngươi còn chạy đến trước mặt ta mà hống hách à!
Tần Mục vốn không muốn gây chuyện trong bữa tiệc sinh nhật của Dư Khiết. Nhưng người gây sự với hắn lại chính là người Tần gia, điều này khiết hắn không thể nhẫn nhịn được nữa.
Bốp!
Vương Lập Trung vẫn đang ôm đầu, lại bị Tần Mục đá lăn ra đất. Sau đó Tần Mục lại lao lên, đá bồi thêm mấy cú nữa. Rồi hắn ngồi xổm xuống, táp bôm bốp vào mặt Vương Lập Trung.
- Họ Tần thì hơn người sao?
Bốp!
- Họ Tần này!
Bốp!
- Ta đánh người họ Tần đấy!
Bốp bốp bốp!
Rất nhanh, Vương Lập Trung bị tát mặt sưng húp như mặt heo, không nhìn ra gì nữa.
Giờ đây y vừa sợ, vừa muốn chửi thề. Ta có phải mang họ Tần đâu, mà ngươi cứ đánh ta, phải đánh Tần Băng Ngưng mới phải chứ!
Giờ đây Tần Băng Ngư hoàn toàn ngớ người ra. Cô ta biết bản lĩnh của Vương Lập Trung. Mặc dù không phải là một cổ võ giả, nhưng cũng có chút bản lĩnh, có thể đánh ngã mấy người vệ sĩ hẳn hoi.
Vốn cô ta tưởng rằng bảo Vương Lập Trung đối phó với Tần Mục sẽ rất chắc ăn. Nhưng không ngờ màn kịch lại thay đổi như vậy.
- Tần Mục, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người mất!
Dư Khiết sợ hãi vì dáng điệu hung hãn của Tần Mục. Người thiếu niên trông rất dịu dàng này khi đã nổi giận quả khiến cho người ta kinh hoàng.
Tần Mục cũng không biết do nghe lời Dư Khiết, hay vì cảm thấy đã đánh đủ, nên hắn ngừng tay lại.
- Người của Tần gia rất hơn người đúng không?
Ánh mắt Tần Mục chuyển sang Tần Băng Ngưng.
Đám người đều kinh ngạc. Chẳng lẽ Tần Mục đánh Vương Lập Trung còn chưa hả giận, muốn ra tay với cả Tần Băng Ngưng ư?
- Ngươi…Ngươi dám động vào ta, Tần gia nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!
Tần Băng Ngưng không còn sự cao ngạo như trước nữa, chỉ còn sự kinh hoàng đối với Tần Mục.
- Tần gia không tha cho ta à, ta còn không định tha cho chúng đấy!
Tần Mục cười lạnh.
- Ngươi có thù với Tần gia?
Tần Băng Ngưng run rẩy nói.
- Ha ha, trước đó chẳng phải cô cảm thấy ta trông rất quen sao?
Tần Mục biết rằng trước kia Tần Băng Ngưng biết hắn. Chỉ là vì trong ba năm nay, diện mạo của Tần Mục đã thay đổi lớn. Lần trước lại uống mấy viên đơn dược không biết tên, lúc đó ngay Tần Phi Phi đều rất kinh ngạc vì sự thay đổi diện mạo của hắn.
Vì vậy lúc đầu Tần Băng Ngưng chỉ cảm thấy quen, chứ không nhận ra hắn ngay!
- Nói cho cô biết, ta cũng mang họ Tần!
Tần Mục vừa nói xon câu này, Dư Khiết và Giang Tiểu Mạn chợt nhận ra.
Đúng thế, Tần Mục, anh ta cũng mang họ Tần. Chẳng lẽ anh ta là người của Tần gia? Nhưng tại sao anh ta lại như rất hận Tần gia vậy?
Tần Băng Ngưng nhìn chằm chằm vào Tần Mục, lông mày nhíu vào nhau.
- Vẫn chưa nhớ ra sao. Chẳng lẽ các người đã quên hết việc ba năm trước rồi à?
Tần Mục lạnh lùng nhắc.
- Tần…Tần Mục. Ngươi là Tần Mục!
Tần Băng Ngư đột nhiên kinh ngạc kêu lên:
- Sao…Sao ngươi lại ở đây?
- Cuối cùng thì cũng nhớ ra rồi!
Tần Mục không định ra tay với Tần Băng Ngưng. Chỉ cảm thấy hơi nực cười:
- Cô hỏi tại sao tôi lại ở đây? Cô không phải ngu bình thường đâu nhỉ. Tôi về Yến Kinh, đương nhiên là để đòi nợ!
Đòi nợ, đòi nợ Tần gia!
Những người xung quanh nghe vậy, mỗi người mang một sắc thái biểu cảm khác nhau, họ nhao nhao bàn tán.
- Tần Mục, hèn gì, hóa ra là hắn!
Những người tham gia bữa tiệc phần lớn là người nối tiếng giới làm ăn, cũng có các mối quan hệ, có một số người đã từng nghe nói về việc ba năm về trước!
Còn một số người chưa từng nghe về Tần Mục, liền hiếu kỳ hỏi:
- Tần Mục có chuyện gì nổi tiếng sao?
- Đương nhiên rồi, chuyện ba năm trước cũng tạo thành tiếng vang nho nhỏ đấy. Còn nhớ tiên nữ bị bệnh nan y của Lâm gia không? Lúc đó cô ấy còn công bố với bên ngoài rằng có người xúc phạm cô ấy, nhân vật nam chính là Tần Mục!
- Mẹ kiếp, khủng khiếp vậy sao. Tôi đã từng vinh hạnh gặp Lâm tiên nữ một lần, đúng là người đẹp như bức vẽ vậy. Chỉ là cô ấy mắc bệnh nan y, không có thuốc chữa!
Giang Tiểu Mạn và Dư Khiết đều chưa từng nghe nói đến chuyện này. Giờ họ biết được qua lời bàn tàn của những người đó, đều nhìn Tần Mục với ánh mắt kinh ngạc.
Mặc dù quen Tần Mục không lâu, hắn có phải là tên háo sắc hay không thì chưa biết, nhưng ít nhất không phải là tên gian ác dê xồm, sao lại xúc phạm Lâm Thi Vận chứ?
- Đòi nợ, ngươi điên rồi sao, ngươi tưởng dựa vào sức một mình ngươi mà chống lại được với cả Tần gia ư?
Tần Băng Ngư nhìn Tần Mục bằng ánh mắt không dám tin. Tên con trai yếu hèn nhát gan ba năm trước, mà đã thay đổi hoàn toàn, trở thành một người đàn ông oai hùng với sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén thế này.
Thay đổi quá lớn!
- Có chống lại được Tần gia hay không, không cần cô quan tâm.
Tần Mục cười lạnh nhìn Tần Băng Ngưng:
- Tôi nể mặt cô là phụ nữ, nên không làm khó cô. Nếu anh cô ở đây, hôm nay hắn sẽ phải nằm mà ra về!
- Đồ nghiệp chướng, khẩu khí lớn quá nhỉ!
Đúng lúc này, đã xảy ra một biến cố. Một bóng người nhanh như một luồng điện, bay vào từ phía ngoài đám người. Một chưởng đánh thẳng về phía Tần Mục.
Đám người kêu thất thanh, cùng lùi rạp ra, nét mặt Dư Khiết và Giang Tiểu Mạn biến đổi lớn.
Thần sắc Tần Mục không hề thay đổi, đối mặt với một đòn đột ngột ập đến như vậy hắn không đỡ lại, mà nhẹ nhàng quay người, xoay sang bên trái!
Bộp!
Người đó đánh trượt, đập thẳng lên chiếc ghế gỗ phía sau. Kết quả có thể đoán được, chiếc ghế gỗ vỡ tan thành, thành một đống gỗ vụn!
Ồ, giỏi đấy nhỉ!
Người đó ngạc nhiên vì Tần Mục tránh được một chưởng của mình. Y ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Mục.
Người này khoảng sáu mươi tuổi, rất nghiêm nghị, toàn thân phát ra khí thế uy nghiêm lúc ẩn lúc hiện. Vừa nhìn là biết không hề đơn giản.
Cao thủ cổ võ!
- Tần Mục, không ngờ hôm nay ngươi còn dám đặt chân đến đất Yến Kinh. Đây là tự đâm đầu vào chỗ chết!
Không chỉ có một người sáu mươi tuổi đến, mà còn có một thanh niên tuấn tú tầm 26, 27 tuổi.
- Phong thiếu!
Có người đã nhận ngay ra người thanh niên tuấn tú đó, đó chính là anh trai của Tần Băng Ngưng – Tần Phong!
Tần Băng Ngư nhìn thấy Tần Phong, lập tức mừng rơn.
- Em đứng ra phía sau đã, anh muốn xem xem tên bỏ đi ba năm trước giờ có bản lĩnh gì rồi!
Tần Phong kéo Tần Băng Ngư vào phía sau mình, lạnh lùng nhìn Tần Mục.
Tần Mục cũng nhìn Tần Phòng, đột nhiên hắn cười nói:
- Anh đến đúng lúc lắm. Thường tôi không ra tay với phụ nữ, còn anh thì…Vừa nãy tôi đã nói rồi, nếu như anh tới, thì tôi sẽ cho anh nằm mà về!
Sắc mặt Tần Phong không thay đổi, y khinh bỉ nói:
- Ba năm rồi, mồm miệng thì giỏi hơn rồi đấy. Nhưng muốn tôi nằm xuống, phải xem thực lực của anh ra sao!
Tần Phong là truyền nhân chính thống của Tần gia, từ nhỏ đã được Tần gia bồi dưỡng chăm chút. Tần gia có ba cao thủ cổ võ, đều là thầy giáo của y.
Trong số những người trẻ ở Yến Kinh, nếu luận về thực lực, rất ít người có thể thắng được y!
Trong lòng y, Tần Mục chỉ là một tên bỏ đi bị gia tộc lãng quên mà thôi, y có thể bóp chết rất dễ dàng.
Tần Mục đương nhiên nhận ra Tần Phong luyện cổ võ, và đã vô cùng tự tin, vì vậy hắn cười nói:
- Có muốn thử một chút không?
Quả nhiên, Tần Phong không hề do dự, y nhìn người già sáu mươi tuổi kia rồi nói:
- Hình lão, ông không cần ra tay, để tôi dạy tên không biết trời cao đất dày này!
Hình lão hơi chau mày, nhắc nhở:
- Phong thiếu, tên nghiệp chướng này hình như đã học được gì đó trong ba năm. Tốt nhất là hãy cẩn thận!
Đột nhiên Tần Phong hơi khó chịu:
- Hình lão nói vậy là coi thường tôi sao?
- Không dám, chỉ là…
- Được rồi, nếu không đối phó được với cả loại bỏ đi này, thì bao năm qua tôi tu hành còn nghĩa lý gì?
Hình lão thở dài, không nói thêm nữa, đứng sang một bên.
Tần Phong bước lên trước một bước, nhìn chằm chằm vào Tần Mục nói:
- Tôi nhường anh đánh trước!
- Tần Mục, đừng bị lừa, anh không phải là đối thủ của anh ta đâu!
Dư Khiết đứng vào giữa hai người, cô hiểu rất rõ về sự đáng sợ của Tần Phong.
Tần Mục đang nghĩ liệu có phế luôn Tần Phong không, không ngờ Dư Khiết chạy ra đây, khiến hắn rất ngán ngẩm. Phụ nữ đúng là sinh vật phiền toái nhất!
- Tiêu Khiết, em bảo vệ một tên đàn ông khác trước mặt anh ư?
Sắc mặt Tần Phong tối sầm lại. Đương nhiên gia tộc của y mong y lấy được Dư Khiết, nhưng y theo đuổi Dư Khiết cũng do tình cảm thật lòng. Bất kỳ một thằng đàn ông nào nhìn thấy người phụ nữ mình thích chống lại mình vì một tên đàn ông khác đều không thể chấp nhận được.
Càng huống hồ người này lại là Tần Mục, người mà y cực kỳ khinh thường.
- Điều này có liên quan đến trước mặt ai sao? Tần Phong, anh đừng tự coi mình trở thành gì đó của tôi. Tôi chưa hứa hẹn với anh điều gì hết!
- Dư Khiết, cô không biết xấu hổ sao. Người này trước kia đã xúc phạm Lâm Thi Vận, mà cô còn bảo vệ hắn?
Tần Băng Ngưng mắng.
- Tôi không bao giờ nghe lời đồn. Tôi chỉ tin vào cảm giác của mình. Tần Mục không phải là người như vậy!
- Tôi thấy cô đúng là nhục nhã!
- Được rồi Băng Ngưng.
Tần Phong hét lên một tiếng, rồi sầm mặt nhìn Tần Mục.
- Nếu là một thằng đàn ông thì đừng núp sau lưng phụ nữ. Chẳng phải anh muốn tôi nằm mà về sao. Đấu riêng với tôi một trận xem!
- Dư Khiết, cô lùi ra một chút đi, cô chắn tôi thế này tôi không tiện ra tay!
- Tần Mục, anh đừng hành động theo cảm tính!
Tần Mục ngán ngẩm:
- Ai bảo tôi hành động theo cảm tính, tôi đang rất nghiêm túc muốn đánh ngã hắn đấy chứ.
- Đến rồi đến rồi!
Đúng lúc này, đột nhiên Giang Tiêu Mạn chạy từ ngoài vào, còn thở hồng hộc.
Dư Khiết vui mừng nói:
- Tiểu Mạn, cô báo cảnh sát rồi sao, nhanh vậy ư?
- Báo cảnh sát?
Tần Mục và Tần Phong đều chau mày. Vừa rồi họ không chú ý tới Giang Tiểu Mạn, cô ấy đã chạy đi báo cảnh sát rồi sao?
Hai người họ đều rất tự tin với thực lực của mình, muốn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Báo cảnh sát sẽ làm sự việc phiền hơn.
Nhưng Dư Khiết và Giang Tiểu Mạn không nghĩ như vậy. Hai người đều thấy rằng Tần Mục đấu với Tần Phong sẽ lành ít dữ nhiều. Họ đều là nữ giới, không giúp được gì, đành phải gọi cảnh sát đến giúp.
- Ha…Sao chỗ này lại đông vui vậy nhỉ, có phải tôi đã bỏ lỡ việc gì không?
Ba người đàn ông mặc áo gió bước từ ngoài cửa vào. Người đầu tiên có gương mặt vuông, dáng người khôi ngô, mang theo một nụ cười.
Dư Khiết thấy ba người này không mặc quần áo cảnh sát, bèn hỏi nhỏ Giang Tiểu Mạn:
- Tiểu Mạn, họ là cảnh sát sao?
- Đúng vậy, vừa rồi tôi gọi điện cho cảnh sát, đồn cảnh sát nói đội trưởng của họ đang ăn tối ở đối diện chỗ chúng ta.
- Vậy thì tốt quá, có cảnh sát ở đây, Tần Phong cũng không dám làm bừa!
Dư Khiết thở phào.
Tần Phong quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ba người rồi hỏi:
- Các anh là cảnh sát sao?
Người đàn ông khôi ngô mặt vuông nhìn thấy Tần Phong, nụ cười trên mặt vụt tắt, y vội bước tới, cung kính nói:
- Phong thiếu, sao anh lại ở đây?
Người này tên là Hoàng Đại Vĩ, là đội trưởng đội trị an nam thành yến kinh. Vừa rồi y ăn cơm bên ngoài cùng hai vị đồng nghiệp. Đột nhiên đồn cảnh sát gọi điện tới, nói là nơi này xảy ra việc, thế là y bèn tới đây.
Y đương nhiên biết về Thời Quang Mạn Bộ. Những người vào đây đều là con nhà giàu có. Trước đó y chưa từng tới đây.
Lần này gặp đúng người báo cảnh sát. Y thầm nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội để vào đây xem.
Nhưng y chưa kịp ra vẻ, đã nhìn thấy Tần Phong.
Điều này khiến y sợ đến nỗi suýt nữa tè ra quần.
Người làm cảnh sát, nếu không quen những công tử ở Yến Kinh, không cẩn thận đắc tội họ, mất việc chỉ là chuyện nhỏ, sợ nhất là không biết chừng một ngày nào đó, mình sẽ mất tích một cách bí hiểm, rồi phơi thây ngoài hoang mạc.
- Anh quen tôi à?
Tần Phong lạnh lùng nhìn Hoàng Đại Vĩ.
- Ôi xem anh kìa, Hoàng Đại Vĩ tôi sao có thể không biết anh chứ!
Hoàng Đại Vĩ hết lòng nịnh nọt, rồi lại hỏi:
- Phong thiếu, vừa nãy có người ở đây báo cảnh sát, không biết là…
Tần Phong dừng lại một chút. Mặc dù Hoàng Đại Vĩ rất cung kính với y, nhưng dù sao đối phương cũng là cảnh sát. Nếu phế Tần Mục ngay trước mặt cảnh sát, dù rằng cuối cùng sẽ chẳng sao, nhưng đồn ra ngoài cũng không hay.
- Hoàng Đại Vĩ phải không. Người này vô duyên vô cớ đánh cấp dưới của tôi, khiến anh ấy trọng thương. Anh đã đến, thì tự giải quyết đi!
Tần Phong chỉ vào Tần Mục rồi nói.
Khiến Tần Phong vào đồn cảnh sát hình như cũng là một sự lựa chọn không tồi. Vào đồn cảnh sát chẳng phải cũng sẽ tùy y xử lý sao?
- Gì cơ, to gan lớn mật quá nhỉ. Ngay giữa ban ngày ban mặt mà dám hành hung công khai. Hoàng Đại Vĩ tôi là đội trưởng đội trị an, nhất định phải xử lý đúng pháp luật, trừng trị không tha!
Hoàng Đại Vĩ nói vậy rồi quay ra nói với hai người cảnh sát phía sau:
- Bắt tên hung đồ này đi!
Tần Mục nhìn hai người cảnh sát bước tới, lấy còng tay ra, còng mình lại, không còn nước để phản kháng.
Dù là cao thủ cổ võ đỉnh cao, Tần Mục cũng không bị động đến như vậy. Nhưng với cảnh sát, hắn thật sự không biết nên làm thế nào.
Chống người thi hành công vụ?
Tội danh này có thể không lớn, nhưng dù thế nào, cuối cùng cũng gây việc vào mình. Hắn không muốn gặp phiền phức.
Hai tay bị còng chặt, hai tên cảnh sát quát:
- Tử tế vào, đi theo chúng tôi!
- Này, là hai cô báo cảnh sát à, các cô làm vậy là hại tôi rồi!
Tần Mục ngán ngẩm nhìn Dư Khiết và Giang Tiểu Mạn. Sao hai cô gái này lại ngốc vậy nhỉ, hay là phụ nữ đều là sinh vật ngốc như vậy?
- Vào đồn cảnh sát còn tốt hơn là mất mạng mà!
Giang Tiểu Mạn nói.
Dư Khiết cũng an ủi:
- Chúng tôi cũng hết cách rồi, đành để anh chịu thiệt thòi trước, tôi sẽ nghĩ cách đưa anh ra ngoài!
Suy nghĩ của hai cô rất đơn giản. Tần Phong đáng sợ hơn cảnh sát rất nhiều. Vào cảnh sát có lẽ sẽ phải chịu phạt, nhưng ít nhất còn toàn mạng được. Sau này họ có thể nhờ quan hệ đưa Tần Mục ra ngoài.
- Đúng là hết nói!
Tần Mục không làm được gì, đành nói.
- Tần Mục, ngươi không nên về Yến Kinh. Mặc dù ngươi đã thay đổi không nhỏ, nhưng vẫn quá ngây thơ. Muốn đòi nợ từ Tần gia ư, ngươi dựa vào đâu?
Tần Băng Ngưng chế giễu.
- Loại không biết trời cao đấy dày là gì này, anh phải trừng trị thật thích đáng!
Tần Phong ám thị với Hoàng Đại Vĩ.
Hoàng Đại Vĩ hiểu ý, vỗ ngực đảm bảo:
- Phong thiếu an tâm, Hoàng Đại Vĩ tôi nhất định sẽ trừng trị tên không coi pháp luật ra gì này.
Hai người cảnh sát lĩnh ý Hoàng Đại Vĩ, kéo Tần Mục đi.
- Đợi chút!
Tần Mục nói.
- Tiểu tử, còn chuyện gì nữa?
Hoàng Đại Vĩ cười lạnh nói.
Tần Mục lạnh lùng nhìn y rồi nói:
- Đột nhiên tôi phát hiện ra mình còn một việc chưa làm.
Rồi hắn quay ra nhìn Tần Phong, giễu cợt nói:
- Tôi đã nói, hôm nay tôi phải khiến anh nằm mà về.
Gần như vào đúng lúc dứt lời, cơ thể Tần Mục đã biến mất trong vòng khống chế cả hai người cảnh sát.
Bụp!
Trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, cơ thể Tần Phong bỗng bay giật lùi ra, đập vỡ mười mấy chiếc bàn ghế.
Người phá vỡ không gian tĩnh lặng là Tần Mục. Không biết hắn đã đứng vào vị trí Tần Phong đứng trước đó từ lúc nào, hắn thở dài rồi nói:
- Được rồi, tôi làm xong việc của mình rồi, anh cảnh sát, chúng ta đi thôi!
Tần Mục lại trở về cạnh hai người cảnh sát thường phục, chiếc còng trên tay vẫn còn.
- Phong thiếu!
Hình lão đã ngộ ra, y nhanh chóng phi tới kiểm tra vết thương của Tần Phong, phát hiện Tần Phong chỉ ngất đi, nhưng xương sườn dường như đã vỡ nát hết, phải đưa đi cấp cứu.
- Hoàng Đại Vĩ, dẫn người vào đồn cảnh sát. Nếu như anh thả hắn ra, hãy đợi nhận lấy cơn giận của Tần gia!
Hình lão nói với Hoàng Đại Vĩ, rồi nhanh chóng cõng Tần Phong lên chạy ra ngoài.
- Đại…Đại ca!
Hai người cảnh sát thường phục kia run rẩy nói. Tần Mục giờ đứng trước mặt họ không hề phản kháng, nhưng họ vẫn muốn giữ khoảng cách với hắn.
Người này quá đáng sợ.
- Này, có đến đồn cảnh sát nữa không. Nếu không đi thì thả tôi ra.
Tần Mục sốt sắng nói.
Hoàng Đại Vĩ cũng kinh hãi vì thể hiện khủng khiếp vừa rồi của Tần Mục. Mang theo còng tay, dưới sự chú ý của mọi người, mà đã hạ gục Tần Phong ngay trong chớp mắt. Đó là thực lực gì chứ?
Nếu người này nổi đóa lên, thì ba người họ liệu có đối phó được không?
Nhưng may mà Tần Mục dám đánh Tần Phong nhưng lại rất khách khí với họ, có lẽ vì họ là cảnh sát.
- Đúng vậy, chúng ta là cảnh sát. Dù hắn có là cổ võ giả, cũng không dám đánh cảnh sát công khai ở Yến Kinh, nhóm Thần Ưng và Long không phải hạng vừa đâu!
Nghĩ đến đây, mắt Hoàng Đại Vĩ sáng lên. Mặc dù người cổ võ lợi hại, nhưng cũng phải tuân thủ pháp luật.
Thậm chí nếu người cổ võ vượt giới, ra tay với người thường, sẽ bị trừng phạt nặng!
Đã tự tin hơn, Hoàng Đại Vĩ lại quát với Tần Mục:
- To gan lớn mật, dám gây chuyện ở Yến Kinh sao, dẫn về đồn cho tôi.
- Đại ca, dẫn đi thật sao?
- Sợ gì chứ, cứ kéo đi!
- Ôi…Thôi, không phải kéo đâu, tôi tự đi được. Đúng rồi, có xe đưa không, đi bộ tốn thời gian lắm!
Tần Mục thấy cũng muộn rồi, em gái và cô ngốc Diệp có lẽ cũng về nhà rồi.
- Anh tưởng mời anh đi ăn cơm đấy à, còn có xe đưa đi, dẫn đi mau!
Hoàng Đại Vĩ sầm mặt quát.
Hai người cảnh sát không dám đến quá gần Tần Mục. Tần Mục tự đi ra ngoài. Nhưng đột nhiên hắn quay đầu lại nói lạnh lùng với Tần Băng Ngưng vẫn đang ngây người:
- Về nói với người của Tần gia, rằng Tần Mục về rồi.
Thật ra Tần Mục không biết phải xử trí thế nào với Tần gia.
Với hắn, Tần gia chỉ là kẻ thù. Nhưng với Tần Phi Phi, Tần gia vừa có thù hận, lại có tình thân không thể gạt bỏ.
Quả nhiên là không có xe đưa đi, Hoàng Đại Vĩ và hai người còn lại dẫn Tần Mục đi bộ về đồn cảnh sát.
- Này, tôi muốn gọi một cuộc điện thoại, các anh bỏ tôi ra đã!
Tần Mục thấy nếu cứ thế này không xong, phải nghĩ cách thoát thân.
Đương nhiên không phải là “chạy án”. Nếu hắn muốn đi thật, chẳng ai giữ hắn được cả.
Phải đi một cách danh chính ngôn thuận!
- Thả anh ra ư, anh mơ đấy à!
Hoàng Đại Vĩ cho rằng dù Tần Mục rất lợi hại, nhưng nhất định là đầu óc có vấn đề.
Tần Mục không nói được gì, hắn nghĩ liệu có nên bỏ còng tay ra không. Bởi lẽ với hắn, một chiếc còng tay bằng thép tinh chế này thật ra chẳng khác gì đống sắt vụn.
Nhưng nghĩ lại vẫn thôi. Nhất định khi em gái về đến nhà, không thấy hắn, sẽ gọi điện tới.
Khoảng nửa giờ sau, ba người vào đồn trị an nam thành Yến Kinh.
Vào phòng, Hoàng Đại Vĩ bảo Tần Mục ngồi lên ghế. Lúc này một người cảnh sát nam mặc đồng phục bước ra từ văn phòng.
- Lão Hoàng, anh bắt người này ở đâu vậy.
Người đàn ông nói vậy rồi lại vỗ vào trán:
- Đúng rồi, tôi lú lẫn quá. Vừa rồi có người gọi điện báo cảnh sát, nói Thời Quang Mạn Bộ có người đánh nhau, là tên tiểu tử này sao?
Người đàn ông thấy rất kỳ lạ. Vì bình thường học sinh đánh nhau, dù có người báo cảnh sát, nếu sự việc không nghiêm trọng thì họ cũng chỉ khuyên giải một chút là xong, không cần dẫn về đồn.
Hơn nữa dù có dẫn người về, thì ít nhất cũng phải dẫn hai người, đánh nhau sao có thể tự đánh mình được chứ?
- Hừ, đánh nhau à, nói dễ dàng nhỉ!
- Ồ, chẳng lẽ còn ẩn khúc gì sao?
Người đàn ông hứng thú hỏi.
- Anh biết tên tiểu tử này đánh ai không?
- Ai vậy?
- Phong thiếu, Phong thiếu của Tần gia!
Mặt người đàn ông biến sắc:
- Anh không đang nói đùa với tôi chứ?
Hoàng Đại Vĩ hừ lạnh nói:
- Giờ tôi đâu còn thời gian nói đùa với anh. Tôi đang không biết phải xử lý tên tiểu tử này thế nào đây.
Người đàn ông nhìn Hoàng Đại Vĩ không giống như đang nói dối, bèn nói:
- Đã đánh Phong thiếu thì có gì khó nhằn đâu. Chúng ta chơi thế nào cũng không sợ.
Hoàng Đại Vĩ nhìn người đàn ông đầy thâm ý:
- Anh giỏi thì anh cứ chơi đi, chơi vui vào, đừng chơi đến tàn phế là được!
- Thế là sao?
Hoàng Đại Vĩ đang định giải thích, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Tần Mục.
- Này, điện thoại của tôi kêu rồi, giúp tôi nghe máy với!
- Tôi giúp anh nghe!
Người cảnh sát bước đến cạnh Tần Mục, lấy điện thoại từ túi áo Tần Mục ra rồi ấn nút nghe.
- Anh, anh đang ở đâu vậy?
Người cảnh sát nhận ra là em gái Tần Mục, liền lạnh lùng nói:
- Anh trai cô gây ra việc lớn, giờ đang ở đồn cảnh sát đây.
- A….Có chuyện gì thế?
Tần Phi Phi lo lắng nói.
- Để anh ta tự nói với cô!
Người đàn ông đưa điện thoại đến cạnh tai Tần Mục.
- A lô, anh, anh thế nào rồi?
Tần Mục an ủi:
- Đừng nghe anh ta nói linh tinh, anh không sao!
- Anh đừng lừa em, anh đang ở đồn cảnh sát nào, em sẽ đến ngay!
- Không cần đâu, em cứ ngoan ngoãn đợi ở nhà, anh sẽ về ngay!
- Anh không làm gì thật sao, về được thật sao?
Tần Phi Phi bán tín bán nghi.
- Trước mười giờ nhất định anh sẽ về, em và Khinh Tuyết ngủ trước đi!
- Mười giờ ngủ cái quái gì, em đợi anh về, mau lên đấy!
Tút….
Điện thoại bị người cảnh sát cúp máy.
- Tiểu tử, chảnh quá nhỉ. Giờ gần chín giờ rồi, mà anh còn bảo trước mười giờ sẽ về. Anh tưởng đây là quán cơm à?
Người cảnh sát lạnh lùng nói:
- Đắc tội Phong thiếu, đừng nói là tối nay không về được. Về sau cũng chưa chắc có cơ hội về!
Tần Mục không để tâm đến tên này mà nói thẳng:
- Giúp tôi gọi một cuộc điện thoại, tôi muốn tìm một người.
- Ồ, anh còn muốn nhờ người thân à?
Người cảnh sát khinh bỉ nói. Một đứa học sinh nghèo, thì quen được nhân vật lớn nào chứ. Chẳng lẽ bì được với Tần gia?
Thầm nghĩ vậy, nhưng người cảnh sát vẫn cười nói:
- Nói đi, muốn gọi điện cho ai nào, gọi cho thủ trưởng số 1 à?
- Trong danh bạ có người tên là…
Tần Mục đang định bảo người đàn ông gọi điện cho Lý Sâm, thì điện thoại của hắn bỗng vang lên.
- Nhiều người tìm anh đấy chứ!
Người cảnh sát hơi khó chịu, y liếc nhìn tên cuộc gọi đến rồi cúp máy.
Nhưng vài giây sau, chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này người cảnh sát nghe máy, trầm giọng hỏi:
- Ai thế?
Lý Sâm vừa họp xong ở chỗ Ưng Vương, sau khi biết được tin lớn đó, y rất lo, vội gọi điện cho Tần Mục.
- Mẹ kiếp, tên tiểu tử này còn không nghe máy nữa. Giờ đâu phải lúc đùa!
Lý Sâm không do dự, lại gọi điện tiếp. Hôm nay không tìm thấy Tần Mục thì đêm nay y không tài nào ngủ được.
Lần này có người nghe máy, nhưng người đó không phải là tiếng Tần Mục khiến y hơi ngớ ra.
- Anh là ai?
- Ha ha, anh tìm tên tiểu tử chủ nhân chiếc điện thoại này đúng không?
Tần Sâm nghi ngờ:
- Đúng thế, tôi tìm Tần Mục, sao điện thoại của anh ấy lại ở trong tay anh?
- Anh là bạn anh ta?
- Coi thế đi!
Lý Sâm hơi khó chịu, y không thích lằng nhằng.
- Anh tìm anh ta làm gì?
- Không liên quan gì đến anh, đưa điện thoại cho Tần Mục đi!
Lý Sâm không biết người này có quan hệ gì với Tần Mục nên vẫn chưa tức giận.
- Có lẽ anh ta không tiện nghe máy đâu.
Lý Sâm hơi ngớ ra:
- Thế là sao?
- Anh ta phạm tội, giờ đang uống trà ở đồn cảnh sát đấy.
- Gì cơ?
Lý Sâm không ngờ người nói chuyện với y không phải là bạn Tần Mục mà là cảnh sát. Y lập tức tức giận nói:
- Thả người ra ngay cho tôi!
Người cảnh sát ngớ ra một lát rồi lập tức lạnh giọng:
- Tôi nói rồi, anh ta phạm pháp.
- Phạm pháp cái con mẹ nhà anh, anh ở đơn vị nào!
Lý Sâm mắng.
- Anh dám mắng tôi ư?
Lý Sâm không những chửi mà còn muốn đánh người nữa kìa:
- Anh có thả người ra không?
- Anh tưởng anh là ai, bảo thả là thả à.
Tên cảnh sát có thái độ rất khinh bỉ.
- Được rồi, giờ đây người của đồn cảnh sát đều vênh vang như vậy đúng không, đợi đấy!
Nói xong, Lý Sâm liền cúp máy.
Người cảnh sát ở đầu dây bên này nổi trận lôi đình, suýt nữa thì ném bốp cả cái điện thoại. Y lạnh lùng nhìn Tần Mục nói:
- Bạn của anh rất hách dịch đấy chứ nhỉ, khẩu khí lớn đến như vậy!
- Cũng ổn!
Tần Mục bình tâm lại. Những lời vừa rồi của Lý Sâm hắn đã nghe hết cả. Hình như Lý Sâm tìm hắn có chuyện gấp, nếu không cũng sẽ không tức giận như vậy.
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
- Này, mở còng ra cho tôi đi!
Tần Mục nói:
- Chút nữa tôi xin cho các anh!
Hợ!
Người cảnh sát nhìn Tần Mục với ánh mắt nực cười:
- Tên tiểu tử này, nói lung tung gì vậy. Bọn tôi có làm sao đâu mà phải nhờ anh xin cho?
- Anh phải suy nghĩ cho kỹ đấy. Đây là cơ hội cuối cùng của anh, giờ thả tôi ra vẫn kịp!
Người cảnh sát chẳng thèm để tâm đến Tần Mục, y quay người trở về bên cạnh Hoàng Đại Vĩ, cười nói:
- Tên tiểu tử này đúng là một thằng điên. Đã đánh Phong thiếu, giờ còn nói nhảm ở đây. Mới nói mấy câu mà đã muốn tôi thả hắn ta ra, tưởng tôi sợ chết khiếp rồi à!
- Lão Hoàng, anh sao thế, sao sắc mặt khó coi vậy?
Người cảnh sát thấy mặt Hoàng Đại Vĩ tối sầm, không nói gì, không biết đang nghĩ gì, nên hơi lạ.
Vừa rồi Lý Sâm nói rất to, gần như là hét vào tai. Hoàng Đại Vĩ cũng đã nghe thấy, nên y hơi hoảng.
Người này chỉ là phô trương thanh thế thôi sao?
Nghĩ đến thực lực kinh khủng vừa rồi của Tần Mục, và thái độ thư thái của hắn, Hoàng Đại Vi lo ngại. Y hối hận vì đã tham gia vào chuyện này.
Tần Mục là đứa con bị Tần gia vất bỏ ba năm về trước. Giờ dám một mình chạy tới Yến Kinh, còn tuyên bố đòi nợ Tần gia!
Nếu hắn không phải là tên ngốc, có nghĩa là phía sau hắn có một thế lực rất lớn làm chỗ dựa.
Là một thế lực đủ để đối đầu với Tần gia!
Nghĩ đến đây, mồ hôi Hoàng Đại Vĩ chảy ầm ầm. Y rất dằn vặt, nếu như vậy thật, thì phải làm thế nào đây?
Thả Tần Mục ra, thì sau khi Tần Phong tỉnh lại, nhất định sẽ không tha cho y.
Còn nếu không thả Tần Mục, ai biết thế lực phía sau hắn là gì?
Khi Hoàng Đại Vĩ đang tiến thoái lưỡng nan, điện thoại trong văn phòng vang lên.
- Thật kỳ lạ, đến giờ này rồi, còn ai gọi điện đến văn phòng nữa nhỉ?
Người cảnh sát nam nghi ngờ nói.
Tim Hoàng Đại Vĩ giật thót. Một dự cảm không mấy tốt đẹp dồn lên, y nhìn về phía Tần Mục.
Tần Mục vẫn đang bình tĩnh nhìn y, và cười nói:
- Đi nghe điện thoại đi, làm mất thời gian của cấp trên các anh, cẩn thận bị mắng đấy!
- Tự cho là thông minh à, đại đội trưởng của chúng tôi giờ đang bận đánh bài, đâu có thời gian mà gọi điện cho tôi!
Người cảnh sát liếc sang Tần Mục, rồi bước vào phòng nghe điện thoại.
- A lô, ai vậy?
- Là đồn công an Nam Thành sao, tôi là Dương Đông An!
Bên đó vang lên giọng nói rất cấp bách.
- Dương Đông An?
Người cảnh sát do dự một lát, rồi sau đó mặt biến sắc, suýt nữa thì rơi cả cái điện thoại.
- Cục, cục trưởng Dương?
- Là tôi đây, đừng nhiều lời nữa. Tôi đang tìm một người. Tôi chỉ hỏi anh, chỗ anh có bắt một thanh niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tên là Tần Mục không!
Tần Mục, vừa rồi Lý Sâm có nhắc đến qua điện thoại. Người cảnh sát biết rằng người bên ngoài kia là Tần Mục.
- Cục trưởng Dương, không ngờ việc này kinh động đến cả ông. Ông an tâm, tên tiểu tử này dám đánh Phong thiếu, chúng tôi nhất định sẽ trừng trị thích đáng!
Người cảnh sát nghĩ rằng Dương Đông An gọi đến là vì việc Tần Phong bị đánh, bảo y phải “chăm sóc” tử tế cho Tần Mục.
Tần Phong là đệ tử chính tông quan trọng của tần gia. Sau này rất có thể sẽ là người kế thừa Tần gia. Y bị người khác đánh, việc này lan đến cả tổng cục cũng là điều bình thường.
- Gì cơ, là các anh bắt thật à?
Dương Đông An lập tức nổi trận lôi đình. Vừa nãy y gọi mấy cuộc điện thoại, đến cả đại đội cảnh sát hình sự, đại đội cảnh sát giao thông, họ đều nói là không bắt ai cả. Hóa ra là đội trị an bắt.
- Mẹ kiếp, thả người ngay ra cho tôi, muốn về quê ăn cám hết hả, mai tôi sẽ tìm người thay các anh luôn?
- A…Cục trưởng Dương, ông bớt giận…Tên…tên tiểu tử đó đã đánh Phong thiếu, nên…
- Phong thiếu Cẩu thiếu cái gì. Người đó là huấn luyện viên của tổ chức Thần Ưng. Anh dám bắt cả hắn, giờ còn sống được để nói chuyện với tôi là may mắn lắm rồi đấy!
- Huấn luyện viên tổ chức Thần…Thần Ưng?
Viên cảnh sát ngớ người.
Địa vị của tổ chức Thần Ưng ở Trung Quốc rất đặc biệt, đó là một đội ngũ đặc biệt được thành lập để giữ gìn trật tự trị an ở Yến Kinh.
Có thể nói rằng đội ngũ này không hề có quyền chức gì, nhưng đồng thời cũng có thể nói nó vượt ngoài tất cả quyền lực của bất kỳ một chức vụ nào.
Sự tồn tại của tổ chức Thần Ưng đại diện cho một loại pháp luật đặc thù khác. Chỉ cần nó định tội cho anh, thì hoàn toàn có thể xử lý anh.
Mặc dù viên cảnh sát gọi điện trong phòng, nhưng với thính lực hiện thời của Tần Mục, cũng nghe thấy được.
- Chẳng lẽ huấn luyện viên của tổ chức Thần Ưng là một chức vị cao cấp sao?
Tần Mục thầm tặc lưỡi. Vốn hắn tưởng rằng huấn luyện viên chỉ là một danh hiệu chẳng có quyền thế gì mà thôi. Không ngờ mang ra bên ngoài lại có sức ảnh hưởng lớn vậy. Ngay cả Cục trưởng công an thành phố Yến Kinh cũng phải sợ chết khiếp.
Tần Mục không phản kháng khi bị bắt chỉ vì không muốn gặp phiền toái, mang tội danh chống người thi hành công vụ trên người.
Giờ thì hắn thấy mình quá ngốc. Lúc đó dù có đánh nhau với cả ba người bên Hoàng Đại Vĩ có lẽ cũng chẳng sao.
Viên cảnh sát thất thểu bước ra khỏi văn phòng. Hoàng Đại Vĩ nhìn thấy bộ dạng của y, lòng sợ hãi.
Vừa rồi y đã dự cảm rằng cuộc điện thoại này gọi đến để cứu Tần Mục, y sợ đến nỗi không dám nghe.
Giờ nhìn bộ dạng lúc đi vào thì ung dung, lúc ra thì thất thểu của viên cảnh sát, không còn nghi ngờ gì nữa, dự cảm của y đã thành sự thật.
Phía sau Tần Mục quả nhiên có chỗ dựa lớn.
- Mẹ kiếp, Hoàng Đại Vĩ, anh hại chết tôi rồi!
Viên cảnh sát chửi, rồi run rẩy đi về phía Tần Mục.
- Tần…Tần tiên sinh, để tôi mở còng cho anh.
- Ý, anh nghĩ thông rồi sao? Nhưng đột nhiên tôi không muốn đi nữa phải làm sao đây. Nửa đêm nửa hôm thế này, nhà tôi lại ở xa đây, có lẽ không về được nữa rồi!
Tần Mục cười nói.
Viên cảnh sát xụ mặt nói:
- Tôi…Tôi có xe, để tôi đưa anh về!
Tần Mục nhìn đối phương, rồi lắc đầu nói:
- Thôi, đưa điện thoại của tôi cho tôi!
Viên cảnh sát vội lấy chiếc điện thoại trên bàn trả lại cho Tần Mục.
Tần Mục nhận lấy điện thoại rồi quay người chuẩn bị rời đi.
- Tần tiên sinh, không cần đưa anh về sao?
- Không cần đâu. Anh cứ nghĩ xem phải đối phó với Tần gia thế nào đi! Đúng rồi, trả anh cái này!
Tần Mục nói đoạn, rồi vất chiếc còng tay qua, rồi bước ra khỏi cửa.
Viên cảnh sát ngớ người. Giờ y mới nhớ ra, vừa nãy mình chưa đưa cho Tần Mục chìa khóa, sao hắn mở ra được?
Lại nhìn sang chiếc còng. Nó vẫn chưa mở ra, vẫn đang khóa mà?
- A lô, là Tần Mục sao?
Điện thoại bắt máy rất nhanh.
- Là tôi, tổ trưởng Lý, tìm tôi có việc gì vậy?
Tần Mục ngạc nhiên hỏi.
- Việc lớn, việc lớn liên quan đến tính mạng!
Lý Sâm rất kích động.
Đường đường là tổ trưởng tổ chức Thần Ưng, kích động đến thế này, khiến Tần Mục cũng phải chau mày:
- Tổ trưởng Lý, anh cứ bình tĩnh. Chuyện lớn gì uy hiếp đến tính mạng của anh?
- Không phải tôi, mà là cậu, nếu không tôi tìm cậu làm gì.
Lý Sâm hậm hực.
Tần Mục hơi ngớ người:
- Anh nói là liên quan đến tính mạng của tôi?
- Ừm, nếu việc này là thật, trong thiên hạ này, trừ phi cậu trốn đến tổng bộ Long Tổ, để Long Đế bảo vệ cậu, nếu không chắc chắn cậu sẽ chết!
- Mẹ kiếp, anh đừng dọa tôi!
Tần Mục suýt nữa thì nhảy dựng lên, việc gì mà khoa trương vậy chứ?
- Không phải dọa cậu, ôi…Nói ra thì cậu đúng là đen đủi.
- Có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi, cứ lằng nhằng chẳng nói được vấn đề chính gì hết!
Tần Mục hết lời với Lý Sâm.
- Cậu cũng biết đấy, sáng nay Ưng Vương tìm tôi để họp, là về việc của Hoshino.
Tần Mục chợt nói:
- Ý anh nói là Hoshino sẽ đến báo thù tôi ư? Chẳng phải cô ta bị các anh bắt rồi sao?
- Chúng tôi đã bắt cô ta rồi, nhưng Long Tổ điều tra được rằng, gần đây có rất nhiều cao thủ không rõ tên đột nhập vào Yến Kinh. Mục đích của họ có thể là cứu Hoshino.
- Xem ra Hoshino rất quan trọng. Có phải cô ta đã mang một bí mật gì đó không?
Tần Mục kinh ngạc.
- Có lẽ vậy. Vì thế gần đây Ưng tổ và Long tổ đều nghiêm túc nhìn nhận việc này, có thể sẽ bộc phát một trận đại chiến bất kỳ lúc nào!
Ngữ khí của Lý Sâm rất nghiêm nghị.
Tần Mục rất ngán ngẩm, hắn ngáp rồi nói:
- Hình như đâu liên quan gì đến tôi. Tôi cứ đợi ở nhà là được mà.
- Sao không liên quan gì đến cậu chứ. Cậu đã đánh bại Hoshino, chúng tôi mới bắt được cô ta. Nếu cô ta ra khỏi ngục, không chừng sẽ tìm đến cậu đầu tiên!
- Cô ta không phải là đối thủ của tôi. Tôi đánh bại được cô ta một lần, thì sẽ có lần hai, lần ba.
- Cậu có thể đối phó với mình cô ta. Nhưng nếu cộng thêm cả những người đến cứu cô ta thì sao?
Tần Mục nói:
- Thần Ưng Tổ và Long Tổ các anh đứng ngoài hóng chuyện, không biết giúp tôi sao? Dù gì tôi cũng giúp các anh bắt Hoshino kia mà.
- Đương nhiên chúng tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nhưng phải xem lần này ai tới. Nếu là người mà chính phủ Đông Doanh mời tới, trừ phi Long Đế ra tay, nếu không chúng tôi cũng chịu.
- Ai?
Người có thể khiến tổ trưởng tổ Thần Ưng Lý Sâm nói những lời thế này, nhất định không phải là người thường. Tần Mục thấy khá thú vị.
Lý Sâm không biết có phải đang cố tình trầm ngâm không, y dừng một lúc lâu sau mới nói:
- Người đứng top 1 trong giới xã hội đen, Sát Thần!
Sát Thần!
Chỉ nghe tên thôi đã khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc. Hơn nữa lại là top1 giới xã hội đen, thực lực không thể nghi ngờ.
- Người này rất lợi hại sao?
Tần Mục trầm ngâm rồi hỏi.
- Không thể nói là lợi hại hay không. Chỉ có thể nói là đáng sợ. Nghe nói trên thế giới không ai từng nhìn thấy y ra tay, bởi lẽ người nhìn thấy đều đã chết cả rồi.
- Khoa trương đến thế cơ à?
- Không khoa trương đâu. Cả Hoa Hạ này, ngoài Long Đế, có lẽ không tìm thấy người thứ hai có thể đối địch với y!
Tần Mục chỉ cười chứ không mấy để tâm đến lời này của Lý Sâm.
Một người chỉ sống trong thế giới quan của mình, thì không bao giờ nhận thức được sự nhỏ bé của mình, không bao giờ hiểu được thiên hạ này to lớn thế nào!
Tần Mục không phủ nhận thực lực của Long Đế, chỉ là thiên hạ này quá lớn.
- Được rồi, anh chỉ muốn nói những điều này thôi phải không, vậy tôi cúp máy nhé?
- Tôi chỉ nhắc cậu một chút thôi. Nếu là người khác đến, chúng tôi nhất định sẽ không để họ tiếp cận được cậu. Nhưng nếu người đó là Sát Thần…Có lẽ chúng tôi chưa kịp hành động gì, cậu đã chết rồi.
- Cút đê, anh có thể nói dễ nghe hơn chút được không!
Tần Mục cảm thấy tên Lý Sâm này như đang thèm ăn đòn.
- Hì hì, việc này nói đến đây thôi nhé. Đúng rồi, giờ cậu đã là huấn luyện viên của tổ Thần Ưng đúng không? Tôi đã làm cho cậu một tờ giấy phép, để về sau không xảy ra những việc như hôm nay nữa. Tổ Thần Ưng có kém đến mấy cũng không thể để người khác muốn ức hiếp thế nào cũng được!
- Nói thế còn nghe được. Mai tôi sẽ tìm anh để lấy. Tôi phải về đây, cúp máy nhé!
Không đợi Lý Sâm đáp lại, Tần Mục đã cúp mau rồi nhanh chóng đi về.
Tần Mục về đến nhà là 9:50, hắn thở phào, cuối cùng thì cũng về đúng giờ.
Tần Phi Phi và Diệp Khinh Tuyết đều chưa ngủ. Hai cô gái trông tiều tụy, đứng ngồi không yên. TV bật để đó nhưng không ai xem.
- Hi, hai vị mỹ nữ, còn chưa ngủ sao?
- Anh!
Tần Phi Phi nhìn thấy Tần Mục, cuối cùng cô cũng an tâm. Vừa rồi khi gọi điện thoại người đó nói rằng Tần Mục bị bắt, khiến cô rất lo lắng.
- Vừa rồi rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Anh bị bắt thật rồi sao?
- Không sao, vừa rồi anh đi tham dự bữa tiệc sinh nhật của một người bạn, đã xảy ra chút mâu thuẫn.
Tần Mục không nói về Tần Phong, sợ cô lo lắng.
- Anh có bạn ở Yến Kinh sao?
Tần Phi Phi nghi ngờ nhìn Tần Mục.
Ba năm trước tính cách của Tần Mục rất hướng nội. Trong gia tộc cũng không có bạn, đừng nói là bên ngoài.
Huống hồ ba năm rồi không về Yến Kinh, dù là có bạn thật, có lẽ cũng quên nhau lâu rồi.
- Người bạn này quen ở Ninh Giang. Anh cũng không ngờ cô ấy là người Yến Kinh.
Diệp Khinh Tuyết đến hỏi:
- Vậy sao anh lại xảy ra mâu thuẫn với người khác, đến nỗi phải vào đồn cảnh sát, nhất định không phải là chuyện nhỏ đúng không?
Tần Mục đang định trả lời, Tần Phi Phi đột nhiên kêu to lên:
- A…Em biết rồi, người bạn đó của anh nhất định là con gái, anh giành người yêu với người khác à?
Tần Mục đổ mồ hôi, sao nó đoán được nhỉ?
Tần Phi Phi nhìn thấy bộ dạng của Tần Mục, liền nói:
- Em nói trúng rồi à. Xem ra những gì chị Tư Duyệt nói là đúng. Gần đây anh mắc số đào hoa, đi đến đâu cũng gây họa cho phụ nữ.
Tần Phi Phi khá khổ não. Lúc đầu khi Tả Tư Duyệt nói sẽ trở thành chị dâu của cô, cô rất vui, vì cô cho rằng Tần Mục kiếm được một người bạn gái như vậy quá ư may mắn.
Tả Tư Duyệt từng nói, Tần Mục là người có số đào hoa. Lúc đó Tần Phi Phi chỉ coi thường, không tin điều đó.
Nhưng giờ đây…
- Phi Phi, em nói gì đấy, anh hại ai chứ?
Tần Mục không hiểu.
- Chị Tư Duyệt, chị Khinh Tuyết, họ đều là hoa hậu trường cấp 3 Vân Lan, mà đã bị anh…
- Phi Phi!
Tần Phi Phi còn chưa dứt lời, Diệp Khinh Tuyết đã giương nanh múa vuốt nhào tới:
- Em nói linh tinh gì thế, ai bị anh ấy hại chứ!
- Ha ha…Không phải sao. Xem ra sau này ít nhất là em sẽ có 2 chị dâu!
Tần Phi Phi nói rồi cười lớn.
- Nha đầu chết tiệt kia, xem chị trừng phạt em đây!
Diệp Khinh Tuyết đỏ bừng mặt. Tần Phi Phi cũng không chịu thua, hai cô gái giằng kéo nhau.
- Sao đang nói tự nhiên lại đánh nhau chứ.
Tần Mục lầm bầm.
Nhưng Tần Mục thầm vui mừng. Xem ra em gái hắn và Diệp Khinh Tuyết rất hợp nhau, nên cũng không sao.
Ngày hôm sau, Tần Mục đến tổ Thần Ưng, nhưng bị chặn ở ngoài cửa, không để hắn vào.
Hết cách, hắn đành gọi điện cho Lý Sâm. Lý Sâm đích thân ra đón, khiến người bảo vệ sợ chết khiếp, vội vàng xin lỗi Tần Mục.
Đối phương chỉ là làm đúng trách nhiệm của mình, đương nhiên Tần Mục sẽ không trách y.
Đi cùng Lý Sâm vào doanh trại tổ Thần Ưng, Tần Mục liền hỏi:
- Anh đã cho người đi bảo vệ họ chưa?
- Lão đệ an tâm, sao tôi quên được việc đã hứa với cậu chứ. Tôi đã phái hai thành viên tinh anh của tổ Thần Ưng đi rồi, buổi sáng sẽ đi theo họ, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì!
Lý Sâm đã quen với Tần Mục, bắt đầu gọi hắn là lão đệ.
Buổi tối có Tần Mục ở cạnh họ, đương nhiên không có chuyện gì.
- Vậy thì tốt rồi.
Tần Mục cảm thấy có người của tổ Thần Ưng ngầm bảo vệ, người của Tần gia dù có đến gây chuyện, cũng không đơn giản đến vậy.
Còn về cái tên Sát Thần kia, danh tiếng nổi như cồn như vậy. Nếu y ra tay thật, nhất định sẽ lao đến chỗ hắn luôn, không làm gì em gái hắn.
- Đúng rồi, nghe nói hôm qua Tiền Kế Hùng gây rối, bảo cậu đi gây sự với đám đó. Không bị họ làm gì chứ?
Lý Sâm sau khi họp xong với Ưng Vương, vội xử lý những việc có thể xảy ra mấy ngày nay. Cả đêm không được chợp mặt. Về chuyện của Tần Mục, y cũng mới được biết từ chỗ Vương Đình.
Vương Đình chỉ là một kẻ chạy việc, y cũng không biết cuối cùng Tần Mục có xảy ra xung đột với đám người đó hay không, nên không nói được nhiều thông tin với Lý Sâm.
Những gì Lý Sâm biết là Tần Mục bị Tiền Kế Hùng lừa tới chỗ đám người đó, nhưng không biết kết quả ra sao.
Với những gì y đoán, có lẽ Tần Mục không làm gì được đám người Từ Trùng, cuối cùng tức giận bỏ đi.
Vì vậy y đang chuẩn bị làm công tác tư tưởng cho Tần Mục, bảo hắn đừng để tâm.
- Ý tổ trưởng Lý là gì vậy. Tôi là huấn luyện viên, họ là học sinh của tôi, sao tôi bị họ làm gì được chứ?
Lý Sâm ngớ người:
- Cậu không bị họ đuổi đi sao?
- Đương nhiên là tôi không thể bị đuổi đi. Nhưng có vài học sinh không phục tôi, bị tôi đuổi đi rồi.
- Gì cơ?
Lý Sâm kinh ngạc:
- Cậu đuổi ai đi rồi?
- Có bảy tám người đi rồi. Tôi không biết tên của họ. Nhưng người đứng đầu hình như tên là Từ Trùng!
- Không thể nào, cậu đuổi cả Từ Trùng đi rồi sao?
Lý Sâm nhìn Tần Mục như nhìn một quái vật.
- Loại đệ tử thối tha đó, tôi chẳng buồn dạy đâu…Sao anh lại nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ anh thấy tôi làm vậy không đúng ư?
- Không phải!
Lý Sâm lắc đầu, cười khổ:
- Chỉ là Từ Trùng là một nhân tài. Từ gia đặt kỳ vọng rất lớn ở cậu ta, mới đưa cậu ta đến đây để chúng ta dạy dỗ. Giờ không phải cậu ta tự rút lui, mà là cậu đuổi cậu ta đi, tôi sợ Từ gia sẽ hận cậu đấy.
- Từ gia rất lợi hại ư?
Tần Mục hỏi lơ đãng một câu. Dù sao thì giờ kẻ địch của hắn cũng nhiều, thêm một người nữa cũng không sao.
- Từ gia là một trong ngũ tiểu gia tộc. Nhưng nghe nói thực lực của Từ gia không hề thua kém tam đại gia tộc. Có lẽ không lâu sau, bố cục ở Yến Kinh sẽ thay đổi, trở thành tứ đại gia tộc và tứ tiểu gia tộc!
- Ừm, thế coi như tôi đen đủi.
- Thật ra tôi cũng có trách nhiệm về việc này. Nhưng cậu cũng đừng lo. Giờ cậu là huấn luyện viên của tổ Thần Ưng, dù Từ gia có muốn gây khó dễ cho cậu cũng phải cân nhắc.
- Chưa biết ai phải sợ đâu. Họ dám đến thì cứ thử xem!
Tần Mục thầm khinh thường. Hắn không coi cả Lâm gia ra gì, huống hồ là Từ gia.
- Từ Sung đi rồi, có lẽ vẫn còn một vài người đúng không. Những người đó đồng ý chấp nhận cậu sao?
- Sao không chấp nhận chứ, đi đâu mà tìm được một huấn luyện viên vừa đẹp trai vừa tài giỏi như tôi?
Lý Sâm nghe vậy bèn lườm hắn, không hỏi thêm nữa.
Trong lòng y khẳng định rằng Tần Mục đang nói lung tung, mèo khen mèo dài đuôi.
Lý Sâm đến văn phòng của mình, lấy ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho Tần Mục rồi nói:
- Giấy là giấy chứng nhận huấn luyện viên của cậu. Có nó, về sau sẽ tiện hơn rất nhiều.
- Ừm, vậy tôi đi dạy đây.
Tần Mục nhận lấy cuốn sổ rồi quay người đi.
- Hay tôi cũng qua đó xem thế nào.
Lý Sâm không an tâm lắm, sợ mấy người còn lại sẽ ức hiếp người mới như Tần Mục.
Tần Mục nhún nhún vai. Hai người đi lên tầng hai.
Tầng hai, Ninh Vi Vi và sáu người khác đều đã đến đầy đủ. Và xem ra họ đã đợi rất lâu rồi.
- Hôm nay những người này rất quy củ mà.
Lý Sâm hơi kinh ngạc. Bình thường y thi thoảng đến kiểm tra một chuyến. Mỗi lần đến luôn nhìn thấy rất nhiều người ngồi túm năm tụm ba, nói nói cười cười, thậm chí còn mang theo đồ ăn vặt hay hạt dưa.
Bảy người đang đứng tại chỗ tập bài khởi động, vận động gân cốt. Thấy Tần Mục và Lý Sâm bước tới, họ bèn kích động.
Họ tự động đứng thành một thàng. Đến khi Tần Mục tiến lại gần, sáu người Trần Minh cùng chào Tần Mục rất kính cẩn.
- Chào huấn luyện viên!
Ninh Vi Vi thì đứng đờ tại chỗ. Thấy sáu người kia đều đã chào, mặc dù lòng không muốn nhưng cô cũng làm lấy lệ.
Tần Mục nhìn bộ dạng miễn cưỡng của Ninh Vi Vi cũng cảm thấy nực cười.
Lý Sâm bên cạnh ngớ người. Chuyện gì thế này, sao những người này lại trở nên lịch sự vậy?
- Huấn luyện viên, không biết nội dung luyện tập hôm nay của chúng tôi là gì?
Trần Minh là người sốt sắng nhất. Hôm qua Tần Mục đã hứa với họ, hắn có thể dạy cho tất cả mọi người ở đây qua được bài sát hạch hai tháng tới, trở thành thành viên chính thức của tổ Thần Ưng.
Tần Mục đều nhỏ hơn nữa, nhưng thực lực lại rất mạnh. Nếu Tần Mục chịu truyền kinh nghiệm cho họ, việc trước đó gần như không thể này có thể sẽ thành hiện thực.
- Trước khi tập luyện, anh không thấy nên làm điều gì trước sao?
Tần Mục ám thị.
- Huấn luyện viên, cho tôi số thẻ đi. Cha tôi không chịu cho tôi, nhưng tôi vẫn còn chút tiền mừng tuổi.
Cô gái ngại ngùng nói.
Cô gái này tên là Đới Đình Đình. Đới gia mặc dù không phải là một trong bát đại gia tộc, nhưng cũng gần như thế, thực lực gia tộc không thể coi thường.
- Tiền mừng tuổi của cô nhiều quá nhỉ.
Tần Mục cười nói.
Hơn 2000000 tiền mừng tuổi, mà chỉ là số còn lại nữa chứ.
Lúc này Trần Minh mới nhớ ra:
- Suýt nữa thì quên mất, huấn luyện viên, số thẻ của anh là bao nhiêu.
Tần Mục nói số thẻ của mình, bảy người liền lấy điện thoại ra chuyển tiền.
Lý Sâm lại đờ người, thắc mắc:
- Tần Mục, họ lấy số thẻ của cậu làm gì?
- Nộp học phí.
Tần Mục điềm đạm nói.
- Học…Học phí?
Lý Sâm kinh ngạc.
- Huấn luyện viên, 2000000, tôi chuyển xong rồi.
Đới Đình Đình là người đầu tiên lên tiếng.
Lý Sâm nghe vậy, kinh hãi đến nỗi cằm như sắp rơi xuống.
Tần Mục không những bảo họ nộp học phí, mà còn đòi mỗi người nộp 2000000.
Điều khó hiểu hơn nữa là, bảy người này đã ngoan ngoãn nộp thật.
Rất nhanh, bảy người đều chuyển tiền xong.
Tần Mục lúc này mới cười nói:
- Được lắm, tôi đã thấy thành ý của mọi người.
- Được huấn luyện viên chỉ đạo, 2000000 có là gì.
Trần Minh hâm mộ Tần Mục thật sự, chỉ bởi Tần Mục rất mạnh.
Những người khác đều tỏ vẻ đồng ý. Với họ, 2000000 không là gì.
Nếu 2000000 có thể mua vé vào tổ Thần Ưng, thì có lẽ biết bao người đã đạp vỡ cửa tổ Thần Ưng từ lâu rồi.
Lý Sâm cảm thấy mình như người thừa vậy. Y là tổ trưởng tổ 7, bình tường y đi đến đâu cũng được người khác tôn trọng, cũng được người ta chú ý.
Nhưng hôm nay lần đầu tiên y bị lạnh nhạt. Bảy người trước mắt đây đều tập trung tất cả vào Tần Mục, như chẳng chú ý gì đến y.
- Khụ khụ…Tần Mục, vậy tôi đi trước đây, cậu dạy họ nhé.
Lý Mục ho khan.
- Tổ trưởng Lý, anh đi thong thả!
Tần Mục gật đầu nói.
Lý Sâm quay người rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng ngạc nhiên phát lên từ phía sau.
- Ý, Tổ trưởng Lý đến từ khi nào vậy?
Lý Sâm nghe vậy, chân lảo đảo, suýt nữa thì vấp ngã. Sau đó y vội vã đi xuống dưới, thầm nghĩ, thật quá dơ!
- Huấn luyện viên, giờ đã có thể nói cho chúng tôi nội dung huấn luyện rồi chứ?
Trần Minh lại nôn nóng hỏi.
- Đương nhiên rồi.
Ánh mắt của Tần Mục nhìn xung quanh rồi nói:
- Căn phòng này nhỏ quá, không đủ để hoạt động, chúng ta đến bãi tập thôi.
Bãi tập của tổ Thần Ưng rất lớn, gần 1000 mét vuông.
Bảy người đi theo Tần Mục đến bãi tập, lòng họ đều rất mong chờ, nghĩ xem Tần Mục sẽ dạy họ điều gì.
Hai tháng có thể thông qua sát hạch của tổ Thần Ưng, những phương pháp huấn luyện thông thường không thể nào làm được.
- Rất tốt, chỗ này được lắm.
Tần Mục gật đầu:
- Chỗ này đủ rộng, rất thích hợp để chạy bộ.
- Chạy bộ?
Bảy người nghe vậy đều té xỉu.
Đây có phải là huấn luyện đặc biệt đâu?
- Này, thái độ của mọi người kiểu gì vậy hả. Chạy bộ tốt cho sức khỏe mọi người đấy.
Ninh Vi Vi tức giận:
- Huấn luyện viên, chúng tôi đến đây để học, chứ không phải để rèn luyện sức khỏe.
Không chỉ Ninh Vi Vi, những người còn lại cũng lộ vẻ không hiểu, họ nhìn Tần Mục.
Tần Mục nhún vai:
- Các anh chị có chạy không?
Sau một lúc yên lặng, Đới Đình Đình lên tiếng:
- Huấn luyện viên, tôi tin anh, tôi sẽ chạy!
Nói thật, Đới Đình Đình không hề xinh đẹp, cô thuộc vào dạng người hơi thô, nhưng Tần Mục càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Đới Đình Đình đi đầu, Trần Minh và những người khác cũng bắt đầu chạy vòng quanh bãi tập.
- Nếu không có hiệu quả, hãy xem tôi sẽ trừng trị anh thế nào.
Ninh Vi Vi nghiến răng, tức giận trừng mắt với Tần Mục, rồi cũng bắt đầu chạy theo.
Tần Mục cười, rồi nói to với tất cả mọi người:
- Không có lệnh của tôi, không được dừng lại.
Bảy người Ninh Vi Vi chạy vòng quanh bãi tập. Tốc độ của họ đều rất chậm.
Tần Mục không nói chạy bao nhiêu vòng, tức là phải chạy lâu, không có ai ngốc đến mức chạy nhanh như chạy nước rút.
Yến Kinh tháng bảy, thời tiết rất nóng bức. May mà giờ vẫn là buổi sáng, mặt trời vừa mọc, xung quanh bãi tập đều là tòa nhà cao tầng nên cũng mát.
Tần Mục ngồi trên nền đất nghỉ ngơi, nhìn họ chạy bộ. Một lúc sau, không có việc gì làm, hắn nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Ninh Vi Vi đang chạy nhìn thấy Tần Mục nhàn rỗi như vậy, lòng rất tức giận, chỉ muốn chạy tới đạp cho hắn một nhát.
Trần Minh và những người khác nhìn Tần Mục, lòng cũng cảm thấy nghi ngờ.
Thực lực của Tần Mục quả thật rất lớn mạnh, nhưng nếu đối phương không muốn dạy họ, thì phải làm sao?
Cứ thế, họ chạy nửa canh giờ vòng quanh bãi tập, mồ hôi ướt hết áo.
Nhìn lại Tần Mục, hắn vẫn nằm trên bãi cỏ, như đã ngủ mất rồi vậy.
- Chẳng lẽ anh ta cứ để chúng ta chạy cả ngày thế này sao?
Có người bắt đầu trở nên bất mãn.
Với họ, chạy chậm nửa canh giờ thế này không thành vấn đề. Nhưng họ bắt đầu nghi ngờ Tần Mục, họ thiếu lòng kiên trì.
- Vi Vi, hay là cô đi hỏi huấn luyện viên xem?
- Sao lại bảo tôi đi?
Ninh Vi Vi nhếch miệng nói.
- Vì cô xinh gái, dù huấn luyện viên có lợi hại đến mấy, cũng là một người đàn ông đầy sức trẻ mà…
- Đúng đúng, dùng mỹ nhân kế đi!
- Cút ngay, tôi không muốn để ý đến tên đó, muốn hỏi thì các người tự đi mà hỏi.
Ninh Vi Vi tức giận mắng. Tốc độ của cô nhanh hơn, lập khoảng cách với những người còn lại.
Đới Đình Đình vừa thở vừa nói:
- Mọi người nôn nóng quá đấy. Hôm qua còn nói nghe lời huấn luyện viên. Sao giờ mới bảo mọi người chạy nửa canh giờ đã không chịu được rồi?
Trần Minh nhìn Đới Đình Đình rồi nói:
- Nếu anh ấy dạy tôi những thứ lợi hại, tôi có khổ mấy cũng chịu được. Nhưng chạy bộ có là gì chứ, chẳng bằng huấn luyện của người thường, sao bì được với những đợt huấn luyện của bộ đội đặc chủng?
- Huấn luyện viên làm vậy nhất định là có nguyên do. Chúng ta chỉ cần làm theo là được rồi. Dù anh có muốn nghi ngờ, cũng nên đợi một tuần nữa. Giờ đã nghi ngờ, chẳng đủ kiên nhẫn gì hết.
Trần Minh yên lặng một lúc rồi gật đầu nói:
- Cô nói cũng phải.
Mấy người lại bắt đầu yên lặng chạy tiếp, mồ hôi túa ra như mưa.
- Ồ, ai nấy đều chăm chỉ cả nhỉ. Sáng sớm đã dậy chạy bộ, thật đáng nêu gương!
Đúng lúc này, một người đàn ông cường tráng mặc bộ quân phục ngụy trang bước đến, nhìn bảy người Ninh Vi Vi, trong tiếng cười mang theo đầy đủ hàm ý giễu cợt.
- Thật nực cười quá, một đám thiếu gia tiểu thư nhà giàu, mà chỉ có thể chạy bộ rèn luyện sức khỏe, vậy mà còn muốn vào tổ Thần Ưng để tôi rèn, đúng là không biết trời cao đất dày.
Ninh Vi Vi là người nóng tính nhất, y hét với đám người:
- Các người có ý gì?
Ninh Vi Vi và những người còn lại đều là con nhà đại gia tộc, thân phận bất phàm. Nhưng những người này đều không sợ, trên mặt lộ vẻ khinh thường và chế giễu.
- Nói thế vẫn không hiểu sao? Các người chỉ là những bông hoa trong nhà kính thôi. Không ở trong tổ Thần Ưng được đâu, về nhà sớm đi.
Trần Minh sầm mặt nói:
- Dù chúng tôi bắt đầu muộn hơn các người, nhưng chúng tôi luôn cố gắng, có một ngày sẽ đuổi kịp các người.
- Đừng có mơ. Các cô cậu tưởng vào tổ Thần Ưng dễ như chơi đồ hàng à? Rèn luyện bằng cách chạy bộ như thế này, cả đời cũng không đạt đến tiêu chuẩn của tổ Thần Ưng.
Đới Đình Đình giận dữ nói:
- Ít nhất chúng tôi cũng đang chạy bộ. Các người chỉ ở đây bốc phét.
- Bốc phét?
Đối phương hừ lạnh.
- Mấy người có phải cảm thấy mình rất chăm chỉ? Ha ha, nói cho các người biết, tập luyện hàng ngày của tổ Thần Ưng chúng ta bắt đầu từ 2 giờ sáng. Cũng có nghĩa là vừa rồi chúng tôi vừa tập về xong.
Miệng Trần Minh run lên, hỏi:
- Vậy buổi sáng các người còn luyện quyền ở đại sảnh…
- Nực cười, mấy người tưởng tập luyện của tổ Thần Ưng như trò đùa sao? Từ sáng sớm, chúng tôi đã tập ở ngoài trời. Chỉ cần bất cẩn một chút là mất mạng. Ban ngày chúng tôi luyện quyền có thể nói là thời gian nghỉ ngơi mà thôi…
- Thời gian nghỉ ngơi…
Bảy người nghe vậy đều quay ra nhìn nhau, rồi nhụt chí.
Bởi lẽ tổ Thần Ưng không cho người tới huấn luyện cho họ, vì vậy bình thường họ đều tới tầng 2 xem trộm người của tổ Thần Ưng luyện tập, và dựa theo mức độ tập của họ để đề ra độ khó luyện tập của mình.
Vốn dĩ họ tưởng rằng, chỉ cần ngày nào mình cũng chăm chỉ làm theo tiêu chuẩn này, sẽ đạt được tới trình độ của tổ Thần Ưng.
Nhưng hôm nay mới biết, những gì mà họ theo đuổi, với người khác, chỉ là sự nghỉ ngơi sau luyện tập thôi sao?
Huấn luyện ngoài trời, bất cẩn là toi mạng. Đây quả là điều mà những con cháu nhà danh giá này không thể tưởng tượng nổi.
- Tôi không chạy nữa đâu.
Trần Minh cảm thấy lòng y có một sự giận dữ không thể xả được, y quát lên với đối phương:
- Có gì hơn người chứ, ngày mai tôi muốn đi huấn luyện ngoài trời cùng các người. Các người làm được, tôi cũng làm được.
- Ha ha ha…
Lời của Trần Minh gây một tràng cười:
- Tiểu tử, đừng ngốc nữa. Với cơ thể đã quen với nuông chiều này của cậu, đến đó chắc chắn sẽ toi ngay. Đây là lý do mà tổ trưởng không dẫn các cậu đi tập đấy.
Trần Minh nắm chặt nắm đấm. Mấy năm gần đây y khắc khổ luyện tập, mà giờ đây lại bị đối phương nói là quen nuông chiều. Đây là sự sỉ nhục lớn nhất với y.
Trần Minh không ra tay, bởi lẽ y biết rằng, dù đánh với bất kỳ một ai trong số những người này, y đều thất bại.
Y đi thẳng đến bên cạnh Tần Mục đang ngủ, Trần Minh gọi:
- Huấn luyện viên!
Tần Mục ngồi dậy, dụi dụi mắt, như vừa mới tỉnh ngủ vậy, rồi ngẩng đầu nhìn Trần Minh.
- Sao anh không chạy nữa. Tôi đã nói không có lệnh của tôi thì không được dừng cơ mà?
- Huấn luyện viên, tôi chỉ hỏi anh một câu, có phải anh đang thật lòng dạy chúng tôi không?
Trần Minh nhìn chằm chằm vào Tần Mục.
Tần Mục nhìn sang mười mấy người đàn ông đang mặc quân phục ngụy trang, rồi lại quay về, hỏi Trần Minh:
- Anh không tin tôi à?
- Nếu anh thật lòng dạy tôi, tôi sẽ rất kính trọng anh. Nhưng đáng tiếc là anh không định làm vậy, tôi chỉ có thể rời khỏi đội ngũ này.
Tần Mục bình tĩnh hỏi:
- Anh chắc chắn muốn rời đội chứ?
Trần Minh đúng là đã dao động. Hôm nay y bị đả kích lớn.
Do dự một lát, cuối cùng y gật đầu nói:
- Tôi nhất định sẽ gia nhập tổ Thần Ưng. Không thể cứ tốn thời gian thế này được. Anh không dạy tôi, tôi sẽ dùng cách khác để tập luyện.
- Hóa ra anh cho rằng đi theo tôi là phí thời gian.
Tần Mục thờ dài:
- Vốn tôi còn tưởng rằng trong số bảy người, anh là người có tiềm năng nhất. Xem ra tôi nghĩ sai rồi.
- Nếu anh đã muốn đi, thì tôi sẽ không giữ anh lại. Nhưng anh đã nộp 2000000 học phí, tôi sẽ tặng anh chút đồ.
Tần Mục lấy ra một chiếc bình đưa cho Trần Minh.
Trần Minh hơi ngớ một lát rồi hỏi:
- Đây là gì?
- Là thứ uống được, anh cứ coi là nước giải khát đi.
- Tôi không uống thứ này. Lần này là do tôi tự đổi ý, vì thế anh cũng không cần trả lại 2000000 cho tôi, thế nhé, xin chào!
Trần Minh quay người, đi thẳng.
Tần Mục nhìn Trần Minh rời đi, thầm thấy tiếc. Nếu Trần Minh không đi, anh ta sẽ trở thành người có tiềm lực nhất trong số bảy người.
Nhưng anh ta tự muốn bỏ đi. Tần Mục sẽ không hạ mình chạy theo mời anh ta về.
Dù có thiên phú, có tiềm lực đến mấy, cũng không đáng!
- Huấn luyện viên, anh không có chút cảm giác gì sao?
Ninh Vi Vi bước đến, lạnh lùng nhìn Tần Mục.
- Cảm giác gì?
Ninh Vi Vi tức giận nói:
- Trần Minh vì tức anh quá nên mới bỏ đi. Anh không cảm thấy là mình nên làm điều gì đó sao?
- Ừm, đúng là nên làm gì đó rồi.
Tần Mục gật đầu, rồi gọi đám Đới Đình Đình tới.
- Trong số mọi người còn ai muốn đi nữa, tôi trả lại học phí cho.
- Anh…Tôi tức chết mất.
Ninh Vi Vi không ngờ Tần Mục lại nói ra những lời này.
Những người còn lại đều rất thất vọng về Tần Mục, có người giận dữ nói:
- Huấn luyện viên, chúng tôi cũng có câu hỏi tương tự. Rốt cuộc anh có thật lòng dạy chúng tôi không?
- Tại sao phải hỏi câu này. Nếu không tin tôi thì có thể đi luôn, tôi không giữ đâu.
Tần Mục lạnh lùng nói.
- Ha ha…Tỉnh lại đi, đội ngũ này của các cô cậu quá kém cỏi. Thành viên thì không có tiềm lực, huấn luyện viên thì không có năng lực. Còn mơ gia nhập vào tổ Thần Ưng. Nếu không phải vì nể mặt ông bà già nhà các cô cậu, các cô cậu đã bị đuổi đi lâu rồi!
Mười mấy người đàn ông mặc trang phục ngụy trang cố ý đến gây chuyện. Họ lại bước đến, sỉ nhục đám người.
Tần Mục chau mày, nhìn họ rồi nói:
- Ai cho các người chen miệng vào đấy, cút về doanh trại của các người đi.
- Anh nói cái gì?
Sắc mặt mấy người trong số đó lập tức cau lại.
- Tôi bảo các người cút, không hiểu à?
Tần Mục đứng dậy.
Những người đàn ông đó tưởng Tần Mục muốn ra tay. Họ không hề sợ hãi, mà còn khinh thường.
- Ngày nào chúng tôi tập luyện xong cũng đến đây hoạt động. Dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi.
Có người tranh nói.
- Tôi là huấn luyện viên của tổ Thần Ưng, tôi muốn dùng chỗ này, chẳng lẽ không được?
- Nếu là huấn luyện viên chính quy thì đương nhiên là dược. Nhưng tên tiểu tử vào luồn lách cửa sau như anh thì có tư cách quái gì?
Câu này có ý đồ rất rõ, chúng muốn sỉ vả Tần Mục và gây khó dễ.
Tần Mục cười lạnh nói:
- Tiền Kế Hùng bảo các người đến đây à?
Có vài người mắt lóe lên chút hoảng loạn, nhưng lại bình tĩnh ngay:
- Việc này liên quan gì đến tổ trưởng Tiền. Chúng tôi coi thường loại học sinh cấp ba như anh. Dựa vào đâu mà làm được đến huấn luyện viên tổ Thần Ưng chứ. Chẳng lẽ anh là họ hàng với tổ trưởng Lý?
- Các người muốn biết dựa vào đâu à?
Tần Mục bước về phía họ.
Một người đàn ông áo ngụy trang trong số đó cũng hống hách bước ra, nhìn Tần Mục nói:
- Muốn trở thành huấn luyện viên của tổ Thần Ưng, ít nhất phải có thực lực cấp Tinh Anh…
Bốp!
Người đàn ông còn chưa dứt lời, cả người đã bay ra ngoài.
- Đến gây sự chứ gì. Nói lắm thế để làm gì. Ra tay luôn đi!
Có lẽ vì Trần Minh rời đi khiến Tần Mục hơi tức giận, muốn tìm chỗ để xả.
Đám người ngớ ra, rồi giận dữ nói:
- Anh ra tay trước đấy nhé, đừng trách bọn tôi. Cùng lên đi.
Mười mấy người vây lấy Tần Mục. Từ nhỏ họ đã được huấn luyện, cơ thể rất rắn rỏi và cường tráng. Tần Mục so với họ trông rất nhỏ, không bì được.
Nhưng to lớn trước mặt Tần Mục cũng có ưu thế gì?
- Đám tạp binh như các người mà cũng dám tự xưng là bộ đội đặc chủng. Đồn ra ngoài chỉ khiến người khác chê cười thôi.
Tần Mục cười, bước ra một bước, xuất hiện trước mặt một người đàn ông cao lớn, đánh ra một chưởng.
Rắc!
Tiếng xương gãy rất chói tai, người đàn ông cao hơn Tần Mục một cái đầu ngã ra trên đất, lăn lộn kêu đau, trông rất thê thảm.
Những người này mỗi ngày đều trải nghiệm những cuộc huấn luyện thực chiến bên ngoài vô cùng tàn khốc. Bị thương đối với họ là chuyện không thể tránh khỏi. Trong những lần tập huấn như thế, mức độ rắn rỏi của cơ thể cũng đạt đến mức độ kinh người.
Nhưng Tần Mục mới đập nhẽ một cái, cơ thể cường tráng đó liền đổ ầm xuống đất giống như một công trình kém chất lượng rồi rên rỉ trong đau đớn.
Những người còn lại đều thất thần trong chớp mắt. Nhưng Tần Mục không cho họ thời gian để than thở hay hối hận.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Bóng người bay tán loạn, Tần Mục như đang chém dưa thái rau vấy. Mười mấy người đàn ông cường tráng đều bị thương với mức độ nặng nhẹ không giống nhau trong thời gian chưa đầy 1 phút, ngã hết ra đất.
Ninh Vi Vi, Đới Đình Đình và những người khác đều ngớ ra. Họ biết rằng Tần Mục rất mạnh, từ những biểu hiện trong phòng quyền anh hạng nặng hôm qua đã có thể nhận ra điều đó.
Nhưng hôm qua họ chỉ nhìn thấy một loạt số liệu, mặc dù rất kinh ngạc, nhưng cũng không thể chấn động như cảnh họ nhìn thấy tận mắt giờ đây.
Mười mấy người này đều không phải người thường, họ đều là người được chọn lựa kỹ càng, sát hạch nhiều lần, mới vào được tổ Thần Ưng.
Một đám người như vậy mà trước mặt Tần Mục lại trở thành như cá nằm trên thớt, để hắn muốn làm gì thì làm.
Nếu nói là một trận chiến, thì thà nói đây là một cuộc tàn sát đơn phương!
- Tần Mục, dừng tay lại cho tôi!
Đúng lúc này, Tiền Kế Hùng và ba người huấn luyện viên chạy vội vàng từ trên tầng tòa nhà số 1 đến.
Thật ra, lúc này Tần Mục đã dừng tay từ lâu rồi. Bởi lẽ trên sân giờ chỉ còn một mình hắn đứng, mười mấy người kia đều đang lăn lộn trên nền đất, không bò dậy được.
Tần Mục quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Tiền Kế Hùng. Tiền Kế Hùng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tần Mục, người run lên.
Tiền Kế Hùng biết về việc của Hoshino, nhưng y chưa bao giờ cho rằng một mình Tần Mục có thể đánh bại được Hoshino.
Dù sao thì đó cũng là Ninja của Đông Doanh, ngoài mấy người tổ trưởng và Ưng Vương của tổ Thần Ưng, không ai một mình mà bắt được cô ta!
Tiền Kế Hùng và Lý Sâm không hợp nhau. Tần Mục là người Lý Sâm dẫn vào, đương nhiên y phải tìm cách gây khó dễ, thậm chí đuổi Tần Mục đi.
Vì thế mới có trò vui ngày hôm nay.
Nhưng Tiền Kế Hùng không ngờ được rằng, thực lực của Tần Mục khủng khiếp đến vậy. Vừa rồi ở trên tầng, y nhìn thấy Tần Mục ra tay trước, đã chạy vội xuống ngay.
Chỉ trong chưa đầy một phút từ khi y chạy xuống, mà trận đấu đã kết thúc. Khi y ra khỏi cầu tháng, chỉ nhìn thấy đám người nằm la liệt trên nền đất.
Thế là thế nào?
- Tổ trưởng Tiền, trùng hợp thật!
Tần Mục điềm đạm nói.
Tiền Kế Hùng cố nén sự sợ hãi khó hiểu, tức giận chất vấn:
- Tần Mục, cậu đã làm gì, là một huấn luyện viên mà cậu lại vô cớ đánh học viên ư?
- Sao anh biết là tôi vô cớ, nhỡ đâu họ đến gây sự thì sao?
- Đừng nói bừa. Vừa nãy tôi đứng ở kia và nhìn thấy rồi, cậu ra tay trước!
Hai huấn luyện viên phía sau Tiền Kế Hùng cũng đứng ra nói:
- Tần Mục, cậu cậy có tổ trưởng Lý đứng sau, không coi chúng tôi ra gì, đánh học viên, hủy hoại thanh danh của tổ Thần Ưng chúng tôi, không xứng đáng làm huấn luyện viên!
- Ha ha, các anh hát kịch chán như vậy, tôi còn chẳng buồn vạch mặt các anh!
Tần Mục nhún vai:
- Tôi đánh người đấy, các anh muốn làm gì?
Tần Mục thấy rất bình thường, dù sao thì do Lý Sâm cứ ép hắn làm huấn luyện viên, chứ hắn cũng chẳng thấy tổ Thần Ưng có gì hấp dẫn.
- Tổ trưởng Tiền, vừa rồi chúng tôi ở ngay tại đây. Họ cố ý khiêu khích huấn luyện viên của chúng tôi trước.
Đới Đình Đình đứng ra nói.
- Đúng, họ nói phải kiểm chứng thực lực của huấn luyện viên, cuối cùng tự rước họa vào thân, không thể trách huấn luyện viên được!
Những người khác cũng nói đỡ cho Tần Mục.
Tiền Kế Hùng đã gặp khó khăn. Dù thực lực của Tần Mục lớn cỡ nào, y cũng không sợ. Nhưng những con cháu nhà gia tộc có bối cảnh lớn này, y không tiện đắc tội.
Đưa mắt với viên huấn luyện viên bên cạnh, người đó hiểu ý, đứng ra nói:
- Những người này đều là học viên của tôi. Tôi tin họ không cố ý khiêu khích huấn luyện viên Tân. Huống hồ huấn luyện viên Tần quá trẻ, được làm huấn luyện viên tổ Thần Ưng, bị người khác chỉ trích cũng là điều dễ hiểu.
- Vậy thì giờ các ông cũng nhìn thấy rồi đấy. Thực lực của huấn luyện viên Tần thừa sức để đảm nhận vị trí này.
Đới Đình Đình bảo vệ Tần Mục.
- Với một huấn luyện viên đạt chuẩn, thực lực của bản thân chỉ là một phía, điều quan trọng hơn nữa là người đó phải dạy được cho người khác.
- Nói hay lắm!
Tiền Kế Hùng nhân lúc này, hừ lạnh nói:
- Không ai nghi ngờ gì về thực lực của huấn luyện viên Tần, nhưng khả năng dạy của cậu ấy…Tôi nhớ hôm qua cậu ấy vừa tới đã đuổi mất những nhân tài xuất chúng như Từ Trùng. Vừa rồi lại khiến Trần Minh bỏ đi. Rất khó để đảm bảo rằng các cô cậu sau này cũng thế.
- Là một huấn luyện viên, không ngừng khiến học sinh bỏ đi, có thể trở thành một huấn luyện viên tốt được sao?
- Điều này…
Đới Đình Đình nhìn sang Tần Mục. Cô không tìm được lời phản bác lại câu này.
Tần Mục cười nói:
- Tổ trưởng Tiền, tổ Thần Ưng là một nơi thần thánh. Thà ít người mà chất còn hơn. Những người bị tôi đuổi đi kia chỉ là đám rác rưởi mà thôi. Những người ở lại mới là tinh anh thật sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận