Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 881: Ngược dòng lỗ đen

Tuy Diệp Khinh Tuyết đang bế quan, nhưng chấn động lớn như vậy đã quấy nhiễu cô.
Khi cô chạy ra khỏi phòng xem xét, lập tức bị cảnh tượng này hù dọa. Trực giác nói cho cô biết, lần này lành ít dữ nhiều rồi.
- Tần Mục.
Phản ứng đầu tiên của cô cũng không khác gì Tần Mục, luôn nghĩ đến nhau.
Hai người từ xa đã nhìn thấy đối phương, muốn tận hết sức mình để chạy về phía người mình yêu.
Sát.
Nhưng lực thôn phệ của lỗ đen đã triệt để bộc phát. Hai người không tự chủ được, cùng với mảnh vỡ của chiến hạm cuốn vào trong lỗ đen.
- Tần Mục, Khinh Tuyết.
Lúc này, Lăng Ba và Trần Nghiên cũng vọt ra, nhưng ngay cả Tần Mục cũng ngăn không nổi lực hút của lỗ đen, huống chi là hai người.
- Xong đời rồi. Sức mạnh của lỗ đen có thể chôn vùi tất cả. Sức của con người không thể chống cự được.
Gương mặt Lăng Ba tràn đầy tuyệt vọng.
Nhưng lúc này, bình tĩnh nhất vẫn là Trần Nghiên. Cô đã sớm không để sinh tử vào mắt.
Trong lòng Tần Mục nóng như lửa đốt. Hắn không thể buông xuôi như vậy được, nhất định phải nghĩ biện pháp đưa đám người Diệp Khinh Tuyết ra ngoài.
Dưới lực hút của lỗ đen, nếu không có điểm mượn lực, chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân, bất luận thế nào cũng trốn không thoát, chỉ có thể chờ vận mệnh cắn nuốt mình.
- Thế giới hỗn độn.
Biện pháp duy nhất mà Tần Mục nghĩ đến bây giờ chính là lợi dụng sức mạnh của thế giới hỗn độn để đưa đám người Diệp Khinh Tuyết ra ngoài.
Nhưng thế giới hỗn độn vẫn chỉ là hình thức ban đầu, vô cùng yếu ớt. Nếu như cưỡng ép đưa con người ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị sụp đổ.
Hơn nữa, hắn còn phải dùng thế giới hỗn độn để đối kháng với lực hút của lỗ đen. Khi đó, tỷ lệ sụp đổ cơ hồ là 100%.
Nhưng bây giờ còn biện pháp xử lý nào tốt hơn nữa chứ?
Lúc này, chỉ có thể đi một bước tính một bước, còn tốt hơn so với toàn quân bị diệt.
- Khinh Tuyết.
Tần Mục hạ quyết tâm, hô to một tiếng với Diệp Khinh Tuyết.
Tuy Diệp Khinh Tuyết không khống chế được cơ thể của mình, nhưng ánh mắt của cô vẫn ôn nhu nhìn Tần Mục:
- Tần Mục, có thể chết cùng một chỗ với anh, em một chút cũng không cảm thấy sợ hãi.
- Đừng nói bậy. Bây giờ anh sẽ đưa mọi người ra ngoài. Các người hãy cố bảo trọng, chờ anh trở lại.
Diệp Khinh Tuyết, Lăng Ba, Trần Nghiên nghe xong đều biến sắc. Mọi người đều nhìn ra Tần Mục còn không khống chế được hành động của mình trong lỗ đen, làm sao đưa được các cô ra ngoài?
Huống hồ hắn nói chờ hắn trở về? Nói cách khác, cho dù có thể đưa các cô ra ngoài, hắn cũng không ra ngoài được.
- Không được, em nhất định phải ở lại với anh.
Tuy Diệp Khinh Tuyết không biết Tần Mục muốn làm cái gì, nhưng cô biết biện pháp của hắn vô cùng nguy hiểm.
- Khinh Tuyết, không còn thời gian nữa đâu. Em nhất định phải tin tưởng anh. Hãy chờ anh trở lại.
Tần Mục điên cuồng thúc giục thế giới hỗn độn, bao phủ Diệp Khinh Tuyết, Lăng Ba và Trần Nghiên vào bên trong.
Một khắc ba người tiến vào thế giới hỗn độn, Tần Mục liền kêu lên một tiếng, tinh thần bị chấn động.
Hắn đang cưỡng ép để đưa người vào thế giới hỗn độn. Và nó đang có dấu hiệu bị rạn nứt.
Ba người Diệp Khinh Tuyết đều bị trói chặt, nhưng có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Các cô nhìn thấy sắc mặt của Tần Mục bắt đầu trắng bệch, không khỏi lo lắng trong lòng.
- Tần Mục.
- Đi.
Tần Mục đem hết toàn lực, dùng thế giới hỗn độn bao quanh ba người, đẩy các cô ra ngoài.
Nhưng vừa dụng lực, lực hút của lỗ đen lại bắt đầu phản công.
Sát.
Tần Mục có thể cảm nhận được thế giới hỗn độn đang bị nứt ra.
Nhưng bây giờ không còn thời gian suy nghĩ nhiều nữa. Một thế giới hỗn độn có thể đổi được mạng của Diệp Khinh Tuyết, hắn sẽ không chút do dự.
Ba người Diệp Khinh Tuyết đều cảm thấy mình đang nhanh chóng bay ra khỏi lỗ đen. Lực hút của lỗ đen càng lúc càng nhỏ, rất nhanh đã đi vào khu vực an toàn.
Nhưng không người nào vui nổi. Thế giới hỗn độn bị rạn nứt, khiến tinh thần của Tần Mục bị hao tổn, liên tục phun máu, cả người buông xuôi, cuốn vào trong lỗ đen, dần dần biến mất trong tầm mắt.
- Tần Mục.
Diệp Khinh Tuyết không nói nổi nên lời.
Trần Nghiên nhìn thấy Tần Mục bị lỗ đen nuốt vào, trong thời khắc nguy hiểm nhất đã dùng tính mạng của mình đưa ba người ra ngoài, trong lòng liền dâng lên một cảm giác chưa bao giờ có.
Đưa Diệp Khinh Tuyết và Lăng Ba ra ngoài thì có thể hiểu được, nhưng tại sao hắn lại đưa cô ra?
Cô không tin rằng việc đưa hai hay ba người ra ngoài là không có sự khác biệt. Bởi vì lúc này, đưa thêm một người ra ngoài là hắn gặp thêm một phần nguy hiểm.
Trong ba người, Lăng Ba tỉnh táo hơn cả.
Cũng không phải nói tình cảm của cô đối với Tần Mục không sâu, chỉ là tính cách của cô như vậy. Tần Mục không có ở đây, cô nhất định phải chăm sóc cho Diệp Khinh Tuyết và Trần Nghiên.
- Đi, chúng ta lập tức rời khỏi đây.
Lỗ đen rốt cuộc là vật gì, không ai biết được.
Sau khi Tần Mục đưa ba người Diệp Khinh Tuyết ra ngoài, hoàn toàn bị lỗ đen nuốt vào.
Thế giới hỗn độn bị sụp đổ, tinh thần của hắn cũng bị tổn thương thật lớn, cộng thêm lực hút của lỗ đen, ngay cả ý thức cũng dần dần tán loạn.
Vô số cường giả trên chiến hạm bị lỗ đen nuốt chửng. Bọn họ yếu ớt hơn Tần Mục rất nhiều. Sau khi bị hút vào lỗ đen liền bị cắt nát, ngay cả bã cũng không còn.
Tần Mục cảm thấy mình không chống cự nổi nữa. Nếu như không xuất hiện kỳ tích, chỉ sợ hắn cũng không thoát khỏi vận mệnh bị cắn nát.
Lỗ đen giống như một cái lối đi, nhìn không thấy đáy.
Tần Mục cứ như vậy mà phiêu đãng trong lỗ đen.
Rất nhanh, huyết nhục của hắn nứt vỡ ra.
Sau đó là xương cốt.
Trong lỗ đen không có trọng lực, huyết nhục nứt vỡ cứ như vậy mà trôi đi.
Tần Mục cảm thấy ý thức của hắn có lẽ rất nhanh sẽ bị phai mờ, nhưng qua thật lâu vẫn không thấy có việc gì.
Cho dù rất yếu nhưng nói chung là vẫn còn sống.
Chỉ cần có ý thức, đồng nghĩa với việc chưa chết.
Rốt cuộc đến một thời điểm, hắn cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa. Hắn phải tìm biện pháp thoát khốn.
Trong thoáng chốc, hắn cảm nhận được cái mâm tròn trong cơ thể hắn bay ra, lơ lửng trước mặt hắn, tản ra một chút ánh sáng trong lỗ đen.
Lỗ đen có thể nuốt quang tử, nhưng mâm tròn có thể phát ra ánh sáng trong lỗ đen, hiển nhiên không phải vật thường.
Tần Mục vô thức chộp về phía cái mâm tròn.
Không có vật gì.
Hắn không bắt được mâm tròn, nhưng giống như bắt được một loại cảm giác.
Nghịch …lưu.
Trong đầu giống như có cái gì bạo phát ra ngoài.
Ngay sau đó, hắn phát hiện phương thức vận chuyển của lỗ đen đã thay đổi.
Lỗ đen vốn không ngừng hút đồ đạc, nhưng lúc này không ngừng nhả đồ vật ra ngoài. Hắn cảm giác bản thân mình cũng đang bị lỗ đen bài xích.
Qua không biết bao nhiêu lâu, hắn rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng. Một thế giới lạ lẫm đang hiện ra trước mặt hắn.
Dưới lực ảnh hưởng của lỗ đen, hắn bị đẩy nhanh về phía trước, dần dần tiến sát vào thế giới đó.
Bành.
Rốt cuộc hắn đã hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của lỗ đen, thoát khỏi ác mộng vô biên vô hạn, rơi xuống một vùng đất lạ lẫm.
Trang 50# 9
- Chắc là chết rồi.
- Đừng có ăn nói lung tung.
- Em đâu có ăn nói lung tung. Người đó bị thương nặng như vậy, trong thời gian ngắn không cách nào tỉnh lại được. Nếu trị liệu muộn một chút, khả năng đã đi đời nhà ma rồi.
- Tiểu Yêu, vậy em tính xử lý như thế nào? Tại nơi hoang dã này, trong số chúng ta không có ai biết y thuật cả.
- Tiểu thư, tình huống chúng ta bây giờ còn chưa lo nổi cho mình. Có thể cứu được hắn cũng xem như là duyên phận, mà không cứu được thì cũng không nên cưỡng cầu, chỉ có thể thuận theo thiên ý mà thôi.
Khi Tần Mục khôi phục lại ý thức lần nữa, liền nghe được tiếng hai cô gái nói chuyện với nhau, dường như là chủ tớ.
Sau khi rơi ra khỏi lỗ đen, hắn giống như tiến vào một đại lục khác, được hai chủ tớ này cứu.
Bây giờ các cô đang đứng trong một sơn mạch rất nguy hiểm, bản thân khó mà bảo toàn. Có thể cứu được hắn, mang hắn lên xe ngựa, xác thực là đã hết lòng giúp đỡ rồi.
Kỳ thật, đối với thương thế của mình, Tần Mục hoàn toàn không để trong lòng.
Xương cốt và huyết nhục của hắn đã bị lỗ đen cắt nát, nhưng bây giờ nó đã hồi phục như cũ.
Trong cơ thể hắn còn có Kim Long chi lực, còn có Mộc chi lực lĩnh ngộ ở tháp Linh Lung, năng lực tái sinh rất mạnh, căn bản không cần bất luận trị liệu gì.
Nhưng tổn thương cơ thể thì có thể phục hồi, còn tổn thương tinh thần và linh hồn thì không dễ dàng như vậy. Hắn rất cần linh dược để bổ trợ. Nếu không thì không thể động võ.
Còn thế giới hỗn độn, có lẽ nó đã tan thành mảnh vỡ. Muốn ngưng tụ lần nữa, rất cần kỳ trân dị bảo, xây dựng sườn móng cho nó.
- Ồ, anh tỉnh rồi sao?
Đúng lúc này, màn xe được kéo ra, một cô gái mặc bộ quần áo màu xanh lá cây, dáng người nhỏ nhắn ló đầu vào, ngạc nhiên nhìn Tần Mục.
Tần Mục cũng đánh giá cô bé, ước chừng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặt trái xoan, mày cong, cái miệng đỏ hồng, khi nói chuyện, hai bên má hiện lên hai cái lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu.
Ho nhẹ một tiếng, Tần Mục giả bộ yếu ớt, nói:
- Tôi mới tỉnh lại, cảm ơn các người đã cứu tôi.
Cô gái áo xanh cũng không trả lời, chạy vội ra ngoài.
- Tiểu thư, người kia đã tỉnh. Cô mau vào xem đi.
- Tiểu Yêu, không phải em nói hắn bị thương rất nặng sao? Rất có thể sẽ chết sao?
- Không biết nữa. Em còn tưởng rằng anh ta sẽ chết, không nghĩ đến đột nhiên lại sống lại. Thật là kỳ quái. Có lẽ là hồi quang phản chiếu không chừng.
- Mỏ quạ đen. Nào có chuyện rủa người khác như vậy?
Rất nhanh, màn xe một lần nữa được kéo ra. Cô gái áo xanh đi cùng với một cô gái mặc áo gấm bước vào.
So với cô gái áo xanh, cô gái này cao quý phong nhã, khí chất tuyệt hảo. Nhìn qua là biết dạng tiểu thư khuê các rồi.
- Công tử, anh cảm thấy sao rồi?
Tần Mục khoát tay, nói:
- Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ tiểu thư đã cứu.
- Kỳ quái, anh thật sự đã khỏe rồi sao?
Thiếu nữ áo xanh nghiêng đầu, nhìn Tần Mục từ trên xuống dưới.
- Tiểu Yêu, đừng vô lễ.
Tần Mục nhịn không được, bật cười:
- Không sao, Tiểu Yêu muội muội rất thẳng tính. Tôi rất thích.
Tiểu Yêu nghe xong, sắc mặt đỏ lên, trừng mắt nói:
- Anh chẳng biết e ngại là gì. Vừa gặp mặt đã nói thích, nhìn qua là biết người mồm mép, phong lưu thành tính.
Tần Mục lập tức im bặt.
- Tiểu Yêu, người ta nói thích không phải là tình yêu nam nữ, chỉ là nói thích tính cách của em thôi. Em đừng hiểu lầm người ta như vậy.
- Hừ, em thấy chưa chắc là hiểu lầm.
Cô gái bất đắc dĩ, cũng không tranh chấp nữa, quay sang nói với Tần Mục:
- Tiểu nữ tử Tô Nhã, không biết tên của anh là gì?
- Tần Mục.
- Thì ra là Tần công tử. Không biết tại sao Tần công tử lại.
- Đúng rồi, đây là chỗ nào vậy?
- A, không phải đầu óc của anh bị hư mất rồi sao? Đây là chỗ nào cũng không biết?
Tiểu Yêu mở to mắt, hoài nghi nhìn Tần Mục.
Tô Nhã đáp:
- Tần công tử, đây là rừng Đoạn Hồn. Anh chưa từng nghe nói qua sao?
- Rừng Đoạn Hồn?
Tần Mục biết đây hẳn là một thế giới trong tinh không vũ trụ. Hắn không phải là người của thế giới này, đương nhiên không biết rừng Đoạn Hồn là gì.
Nhưng nghe tên thôi cũng đủ biết nó hung hiểm rồi.
Tần Mục nhìn hai cô gái, hỏi:
- Hai người là con gái, thực lực yếu ớt như vậy, tại sao lại đến chỗ này?
Tiểu Yêu nghe xong, lập tức bất mãn, nói:
- Anh ăn nói cái gì thế nhỉ? Cái gì mà bảo là thực lực chúng tôi yếu? Chẳng lẽ anh lợi hại lắm sao?
Tần Mục nghe xong, liền lắc đầu. Tô Nhã và Tiểu Yêu cùng lắm cũng chỉ là Kim Đan cảnh, trong mắt hắn tất nhiên là kém cỏi rồi.
Ở đây không giống Thiên Châu. Thế giới Thiên Châu, giới trẻ có thể tu luyện đến Kim Đan cảnh đã là thiên tài rồi.
Nhưng nơi này là thế giới bên ngoài tinh không. Quy tắc thiên đạo nguyên vẹn hơn so với Thiên Châu, linh khí cũng đầy đủ không biết bao nhiêu lần. Kim Đan cảnh quả thật có chút không đủ dùng.
Ánh mắt đẹp của Tô Nhã mở to, sau đó thở dài:
- Không dối gạt anh, tôi và Tiểu Yêu đang chạy nạn.
- Chạy nạn?
Tần Mục còn tưởng rằng hai người vào trong ngọn núi này là để hái thuốc.
- Bây giờ bản thân của chúng tôi còn khó bảo toàn. Cho nên, cứu được anh, còn mang anh theo cùng đã là hết lòng hết sức rồi. Anh cũng đừng cầu xin gì nữa đấy.
Tiểu Yêu nói chuyện vẫn chanh chua như trước.
Nhưng Tần Mục cũng không so đo với cô, chỉ hỏi:
- Tô tiểu thư, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Ccác người bị người ta đuổi giết sao?
Tô Nhã gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Nhìn bộ dạng của hai người, không giống dễ dàng kết thù với người khác.
Tô Nhã chần chừ một chút rồi nói:
- Tô gia của chúng tôi ở Lâm Dương thành là một đại gia tộc. Nhưng bởi vì đắc tội với dư nghiệt của Thiên Ma Tông nên phải đến Dương thành thị nạn. Đám ma tu kia muốn đuổi cùng giết tuyệt Tô gia chúng tôi. Tô gia chúng tôi bất đắc dĩ phải chia nhau đào tẩu, đến Tiên Vấn thành nhờ Tiên Vấn Tông hỗ trợ.
- Tiên Vấn Tông là đệ nhất tông môn ở Phượng Dương đại lục này. Năm đó, Thiên Ma Tông đã bị Tiên Vấn Tông đánh bại.
Tần Mục nghe xong, thần thức bắt đầu tản mát, quét qua tất cả mọi người một lần, phát hiện chỉ có hai ba Ngưng Thần cảnh. Xem ra thực lực của Tô gia không cao.
- Chỉ dựa vào các người mà muốn trốn thoát khỏi Thiên Ma Tông đuổi giết, chỉ sợ cửu tử nhất sinh rồi.
Tô Nhã lên tiếng:
- Thiên Ma Tông đã hạ lệnh tất sát Tô gia chúng tôi. Cho nên chúng tôi bí quá hóa liều, xuyên qua rừng Đoạn Hồn. Nếu chính diện chống lại Thiên Ma Tông, chỉ còn một con đường chết. Tuy đi vào trong này rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần một đường sinh cơ đã là may mắn lắm rồi.
- Thì ra là vậy.
Tần Mục không nghĩ tới tình cảnh của các cô lại nguy hiểm như vậy.
- Có việc gì cần giúp đỡ thì cứ nói.
- Thôi đi, nhìn anh có vẻ bệnh hoạn, có thể chết bất cứ lúc nào, còn muốn giúp chúng tôi.
Tiểu Yêu nói.
Tô Nhã mỉm cười:
- Mặc dù Tiểu Yêu nói hơi khó nghe, nhưng tâm địa con bé rất tốt, Tần công tử đừng để bụng. Trên thực tế, muốn xuyên qua rừng Đoạn Hồn cũng không có nguy hiểm gì đâu. Nếu như có nguy hiểm, cũng không chỉ dựa vào sức của một người là có thể giải quyết được. Cho nên, Tần công tử cứ an tâm dưỡng thương. Về phần là phúc hay họa, cứ nghe theo mệnh trời.
Trang 50#10
- Tần công tử nghỉ ngơi cho khỏe, tôi xin phép ra ngoài trước.
- Tô tiểu thư xin tùy ý.
Tô Nhã và Tiểu Yêu đi ra ngoài, Tần Mục bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Hắn biết cơ thể của mình không có bao nhiêu thương thế, chủ yếu là tinh thần và linh hồn đang bị thương, rất cần nghỉ ngơi.
Qua nửa canh giờ, Tiểu Yêu bưng vào một chén canh.
- Tiểu Yêu muội muội, em đây là…
- Cố ý nấu cho anh đấy. Trong rừng Đoạn Hồn này không có thứ gì tốt, anh chịu khó vậy.
Tần Mục kinh ngạc nhìn cô. Một tiểu nha đầu lúc nào cũng ăn nói chanh chua, nhưng tâm địa thì lại rất tốt.
- Cảm ơn.
Tuy chén canh chỉ mang đến một sự trợ giúp cực kỳ nhỏ bé, nhưng dù sao cũng là tâm ý của người ta. Nếu từ chối thì không được lịch sự cho lắm.
Nhìn Tần Mục rất nhanh uống xong chén canh nóng, trên gương mặt Tiểu Yêu liền nở nụ cười rạng rỡ.
- Anh có cần tôi múc thêm một chén nữa hay không?
Tần Mục vội vàng lắc đầu:
- Không cần, uống nhiều đồ bổ quá, ngược lại không tốt.
- Cũng đúng.
Tiểu Yêu khẽ gật đầu, ánh mắt đảo một vòng, hai má lúm đồng tiền lại lộ ra, hỏi:
- Này, anh ở đâu vậy? Làm nghề gì thế?
- Tôi chỉ là một tán tu, lang thang bốn phía mà thôi.
- Định lừa gạt tôi à? Nghe qua cũng biết là câu trả lời cho có.
- Ồ, không nhìn ra em rất khôn khéo đấy.
Tiểu Yêu đắc ý nói:
- Đó là đương nhiên rồi.
Tần Mục lại hỏi:
- Tiểu thư của em đâu?
Ai ngờ sắc mặt Tiểu Yêu sầm xuống:
- Anh cho rằng tiểu thư nhà tôi nhàn rỗi, có thể đến đây chăm sóc anh như tôi sao?
Nói xong, cô bé bưng cái chén ra ngoài, không thèm nói gì.
Thái độ đột nhiên thay đổi của Tiểu Yêu khiến Tần Mục có chút khó hiểu. Hắn chẳng biết mình đắc tội với cô bé chỗ nào.
Chẳng lẽ là vì hắn không nói cho cô biết thân phận của hắn.
Mặc dù ấn tượng của Tần Mục đối với Tiểu Yêu và Tô Nhã không tệ, nhưng có một số việc không thể nói ra.
Buổi chiều cũng không có người đến quấy rầy hắn.
Nhưng chạng vạng, hắn bỗng nhiên giật mình.
Mặc dù hồn lực của hắn đang bị thương, nhưng hắn vẫn cảm nhận được một luồng sát ý.
- Xem ra sát niệm của Thiên Ma Tông đối với Tô gia rất sâu, không tiếc tiến vào rừng Đoạn Hồn.
Tần Mục biết ân oán giữa Thiên Ma Tông và Tô gia không đơn giản. Bằng không thì Thiên Ma Tông cũng không thể không chết không buông như vậy.
- Tiểu Yêu, tâm trạng của em làm sao vậy? Cả buổi trưa rầu rĩ không vui?
Tô Nhã cưỡi ngựa đến bên cạnh Tiểu Yêu.
Tuy Tiểu Yêu là thị nữ của cô, nhưng hai người lại như tỷ muội.
- Không có. Em chỉ đang lo chúng ta có thể tránh được một kiếp này hay không.
Tiểu Yêu vội vàng phủ nhận. Nhưng đúng là khi đối mặt với nguy hiểm, ai có thể bình tĩnh được chứ?
Cô như vậy, Tô Nhã cũng không khác gì.
- Tiểu Yêu, em đừng lo lắng. Nơi này nổi tiếng hung hiểm nhất đại lục Phượng Dương. Người của Thiên Ma Tông không dám vào đâu. Chỉ cần chúng ta rời khỏi được khu rừng Đoạn Hồn, có thể đến Tiên Vấn thành. Đến lúc đó, cho dù Thiên Ma Tông càn rỡ cũng không làm gì được chúng ta.
- Sự nguy hiểm này không giống như trong lời đồn nhỉ? Chúng ta đi đến đây, một chút nguy hiểm cũng không gặp phải.
- Không thể nói như vậy. Em quên rằng chúng ta có mang theo Yêu hoa phấn xua đuổi yêu thú sao? Chỉ cần chúng ta không trêu chọc yêu thú cường đại, bình thường chúng sẽ không công kích chúng ta. Cho nên chúng ta mới không gặp nguy hiểm.
- Chính vì vậy em mới lo lắng.
Tô Nhã sững sờ:
- Có ý gì vậy?
- Haha, đường đường là một tiểu thư Tô gia, còn không thông minh bằng một nha hoàn.
Đúng lúc này, trong rừng Đoạn Hồn đột nhiên xoáy lên từng trận cuồng phong, mang theo sát ý lạnh thấu xương.
Chim không thể bay, thú không thể chạy.
Xoạt xoạt xoạt.
Hơn mười hắc y nhân mang theo khí tức khủng bố đột nhiên bay xuống, bao quanh đoàn xe của Tô Nhã.
Quần áo của đám hắc y nhân đều có thêu một thanh ma đao.
- Thiên Ma Tông.
Khi nhìn thấy đám người này, sắc mặt Tô Nhã và Tiểu Yêu lập tức trở nên trắng bệch. Đúng là nói cái gì thì cái đó đến.
- Hừ, tự cho mình thông minh, biết dùng Yêu hoa phấn để đuổi yêu thú. Chẳng lẽ Thiên Ma Tông chúng ta là đồ đần, không biết dùng sao?
- Bảo vệ tiểu thư.
Hộ vệ của Tô Nhã vọt lên, đem Tô Nhã và Tiểu Yêu đẩy về phía sau.
- Dư nghiệt Thiên Ma Tông, ở đây rất gần với Tiên Vấn thành. Nếu các người dám giương oai ở chỗ này, kinh động cường giả Tiên Vấn Tông, toàn bộ các người đều phải chết.
Hắc y nhân cười lạnh:
- Phải chết cũng là các người chết trước. Mau mang thứ đó giao ra đây.
- Tiểu thư, bây giờ chúng ta xử lý như thế nào?
Tô Nhã cau mày. Kỳ thật, nếu có giao thứ đó ra, đối phương cũng chưa chắc tha cho các cô.
- Dù sao cũng là một lần chết, liều mạng với tụi nó.
Cường giả Ngưng Thần cảnh của Tô gia bắt đầu ngưng tụ sức mạnh.
Ngồi chờ chết, chi bằng đọ sức một lần.
Nhưng Tô Nhã lại lắc đầu. Trong mười mấy người Thiên Ma Tông, có đến tám chín người là Ngưng Thần cảnh. Bốn người là Phá Hư Cảnh. Cứng đối cứng với bọn họ, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
- Các vị tiền bối, đồ có thể giao cho các người. Nhưng ở đây có mấy người không phải người của Tô gia, không liên quan đến ân oán của chúng ta. Không biết có thể buông tha cho bọn họ hay không?
- Vậy thì phải xem tâm trạng của chúng ta rồi.
- Được, Tứ trưởng lão, mang thứ đó ra đây.
Một trưởng lão Ngưng Thần cảnh chần chừ, sau đó lấy từ trong giới chỉ một cái hộp gỗ, ném cho hắc y nhân.
Hắc y nhân tiếp nhận hộp gỗ, có chút kích động, lập tức mở ra.
Nhưng sau khi nhìn thấy đồ bên trong, bọn họ liền giận tím mặt.
- Khốn kiếp.
Hắc y nhân ném cái hộp ra ngoài, văng vào một tảng đá.
- Đáng giận, định đùa với chúng ta à? Không muốn sống nữa sao?
Mười mấy người ngưng tụ sát ý, phát ra khí thế giống như lưỡi đao, có thể cắt đứt da người.
Tô Nhã nhìn thấy, trong lòng trăm mối vẫn không có cách giải.
- Sao có thể như vậy được? Tứ trưởng lão…
Lão giả Ngưng Thần cảnh cũng mờ mịt:
- Tiểu thư, tôi thật sự không biết. Sau khi gia chủ giao thứ đó cho tôi, tôi vẫn không đụng qua, không thể nào là giả được.
- Nguy rồi, trúng kế rồi.
Người Thiên Ma Tông mắng to.
- Giỏi cho lão hồ ly gian trá. Dám đem con gái ruột thịt của mình ra làm mồi nhử? Đúng là không biết xấu hổ.
Tuy Tô Nhã không muốn thừa nhận, nhưng cô không phải người ngu ngốc. Người của Thiên Ma Tông có thể nhìn ra được, chẳng lẽ cô không nhìn ra?
- Tiểu thư, cái này…cái này…
Tất cả người của Tô gia đều luống cuống. Gia chủ đã bán đứng tất cả mọi người, ngay cả con gái ruột cũng đẩy ra? Sao mà tuyệt tình đến vậy?
Tâm Tô Nhã chết như tro, một chút phản ứng cũng không có.
- Tiểu thư, em yểm hộ cô, cô mau đi đi.
Tiểu Yêu dự định đẩy Tô Nhã đi.
- Đáng chết. Mau giết sạch bọn chúng.
Người của Thiên Ma Tông hét lên.
Nhiều Ngưng Thần cảnh và Phá Hư cảnh đồng loạt tấn công, không chút lưu tình, thanh thế có thể nghĩ đến.
Tiểu Yêu vốn định dốc sức liều mạng, nhưng khi khí thế này áp bách xuống người cô, cô biết mình đã quá ngây thơ rồi.
Cô biết rõ, trừ phi kỳ tích xuất hiện. Bằng không thì…
Sát.
Đúng lúc này, chung quanh đoàn xe, mặt đất đột nhiên sụp xuống.
Hơn mười Thiên Ma Tông cũng không ngoại lệ. Tất cả đều quỳ hai chân xuống đất, tinh thần kịch chấn, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi.
Trang 51# 1
Vốn trong lòng đã tuyệt vọng, Tiểu Yêu và người của Tô gia chỉ có thể chờ chết đều nhìn người của Thiên Ma Tông với ánh mắt khiếp hãi, sao mấy người này bỗng nhiên lại quỳ xuống dợ?!
Cho dù Tô Nhã đang đắm chìm trong đau đớn bị cha ruột bán đứng cũng hồi thần, vô cùng kinh ngạc.
Người của Thiên Ma Tông quỳ xuống, đến cả mặt đất cũng bị sụp xuống, hiển nhiên là đã phải chịu một áp lực mạnh mẽ vô cùng, chỉ là bọn họ không cảm thấy mà thôi.
Nói cách khác, áp lực mạnh mẽ này hoàn toàn nhằm vào người của Thiên Ma Tông.
Chẳng lẽ có tiền bối cao nhân âm thầm giúp đỡ ư?
Có thể không cần xuất hiện, chỉ dùng khí thế mà đã có thể chèn ép tám gã ở cảnh giới Ngưng Thần, bốn gã ở cảnh giới Phá Hư, chỉ e là ngay cả cường giả cảnh giới Tinh Thần cũng chưa chắc đã làm được.
Mà cường giả cảnh giới Tinh Thần Siêu Việt, khắp cả đại lục Phượng Dương chỉ có trong Vấn Tiên Tông mà thôi.
-Là tiền bối của Vấn Tiên Tông!
Tất cả người của Tô gia đều mừng rỡ, hiện giờ sự kính phục của bọn họ đối với Vấn Tiên Tông đã tăng lên đến level không đếm được, túm lại là mức cao nhất.
-Đáng chết, sao người của Vấn Tiên Tông lại có thể xuất hiện ở đây được chứ!
Mấy người bọn Thiên Ma Tông nghiến răng ken két, bọn chúng không ngờ chỉ một Tô gia thôi mà lại khiến Vấn Tiên Tông coi trọng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận