Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1602: Hỗn Độn Thiên Cung

– Hỗn Độn Thiên Cung?
Dịch Trúc Tuyết hỏi:
- Đến đó để làm gì?
- Đương nhiên là để triệu tập nhân mã. Hỗn Độn Thiên Cung mạnh bao nhiêu, không người nào biết được. Nếu như có thể nhận được sự ủng hộ của Hỗn Độn Thiên Cung, trận chiến này càng thêm nắm chắc.
- Nhưng Hỗn Độn Thiên Cung không phải đã siêu thoát khỏi ngũ hành, rời khỏi chư thiên vạn giới, không tham gia bất luận một phân tranh gì sao? Bọn họ không có lý nhúng chân vào vũng nước đục này?
- Cũng không đúng.
Vân Mặc không biết từ chỗ nào bay đến, nói với Dịch Trúc Tuyết:
- Hỗn Độn Thiên Cung sở dĩ một mực ở ẩn, chỉ là vì chờ đợi sự xuất hiện của tôi mà thôi. Bây giờ tôi đến rồi, bọn họ nên thần phục tôi.
- Đúng là không biết sống chết.
Mai Ánh Tuyết và Tiểu Thanh hừ lạnh, giọng nói cực kỳ trào phúng.
Nhưng các cô cũng không muốn giải thích.
Dịch Trúc Tuyết cau mày:
- Anh đi chỗ khác đi. Tôi không muốn nói chuyện với anh.
Thần sắc Vân Mặc trầm xuống:
- Trúc Tuyết, phụ nữ đối với tôi mà nói chỉ là phụ. Tôi rất khó có hứng thú với một cô gái nào. Kiên nhẫn cũng có giới hạn của nó. Hy vọng cô đừng khiến tôi mất đi sự kiên nhẫn của mình.
Dịch Trúc Tuyết nói:
- Anh đừng tự luyến bản thân như vậy. Nếu như anh không phải dự ngôn chi tử, trong mắt tôi, anh chỉ là một phế vật.
- Cô…
Vân Mặc không nghĩ đến Dịch Trúc Tuyết lại nói ra những lời này.
Yến Vương cau mày, thấp giọng khiển trách:
- Trúc Tuyết, không được vô lễ.
Dịch Trúc Tuyết nhìn Yến Vương, cũng không nói gì, chỉ quay sang nói với độc giác thú:
- Tiểu bạch, chúng ta qua chỗ Khinh Tuyết đi.
Um, um. Độc giác thú rống lên hai tiếng về phía Vân Mặc.
Dịch Trúc Tuyết vỗ vào đầu độc giác thú một cái:
- Ngươi là Yêu Thần, không phải chó, không được kêu như vậy.
Um, um. Độc giác thú không hiểu cho lắm, chớp chớp mắt làm nũng với Dịch Trúc Tuyết.
Dịch Trúc Tuyết bất đắc dĩ, mang con thú chuẩn bị rời đi.
- Đứng lại.
Vân Mặc đột nhiên hét lớn.
- Còn có chuyện gì không?
Vân Mặc trầm giọng hỏi:
- Tôi không tin cô một chút cảm giác đối với tôi cũng không có. Cô chỉ cần dựa vào tôi là có thể đạt được hết thảy, trở thành người phụ nữ tôn quý nhất trên đời. Chẳng lẽ cô không động tâm sao?
- Nhàm chán.
Dịch Trúc Tuyết xì mũi coi thường:
- Cũng không phải cô gái nào cũng truy cầu mấy thứ hư vô này.
- Hừ.
Vân Mặc hỏi:
- Cô cự tuyệt tôi, lại qua lại thân mật với tên phế vật kia, chẳng phải là đã thích hắn?
Bước chân Dịch Trúc Tuyết dừng lại, quay lại nhìn chằm chằm vào Vân Mặc:
- Tôi thích Tần Mục thì sao? Anh không có tư cách đánh giá anh ấy. Ngay cả xách giày cho anh ấy, anh cũng không xứng.
- Xách giày cho hắn cũng không xứng?
Vân Mặc nghe xong, đột nhiên cười như phát rồ.
- Haha, buồn cười, đúng là buồn cười. Hắn chẳng qua chỉ là một thế thân của tôi mà thôi. Tất cả các người gặp hắn, thậm chí thích hắn, kỳ thật đều do tôi thúc đẩy.
- Anh nói hươu nói vượn gì đấy?
Không chỉ Dịch Trúc Tuyết tức giận, đám người Diệp Khinh Tuyết, Cung Y Y cũng đã bước đến, lạnh lùng nhìn Vân Mặc.
- Các người không tin?
Vân Mặc cười lạnh:
- Lúc trước, Vận Mệnh Tổ Thần vì muốn che giấu thân phận dự ngôn chi tử của tôi, cho nên mới đem mệnh cách của tôi đổi cho Tần Mục. Mệnh cách của một người có ý nghĩa gì, các người biết không?
- Mệnh cách bao hàm rất nhiều thứ. Số mệnh, tao ngộ…tất cả đều phải có mệnh cách quyết định. Không có mệnh cách của tôi, có lẽ các người sẽ không quen biết Tần Mục.
Vân Mặc nói:
- Mạng của hắn là của tôi cho đấy. Cho nên, người mà các người yêu mến phải là tôi.
- Nói láo.
Cho dù là Diệp Khinh Tuyết cũng không nhịn được phải mắng to một câu. Làm sao mà cô tin tưởng việc này được?
- Khinh Tuyết, đừng để ý đến lời nói điên khùng của y. Tần Mục đã nói với tôi, nhất định phải tin vào cảm giác của mình. Cảm giác của tôi đối với Tần Mục rất chân thành, không hề giả dối.
Cung Y Y an ủi Diệp Khinh Tuyết.
Diệp Khinh Tuyết gật đầu:
- Tôi biết.
Cảm giác đối với Tần Mục như thế nào, các cô đều nắm chắc, không phải mệnh cách có thể quyết định được.
- Vân Mặc, anh đừng có ý đồ dùng tà thuyết mê hoặc người khác. Chúng tôi không dễ bị mắc lừa đâu. Bất luận thế nào, cũng không có ai có thể thay thế được Tần Mục trong suy nghĩ của chúng tôi.
Vân Mặc nghe xong, cũng không tức giận như trước, chỉ cười lạnh:
- Rất tốt, đúng là yêu rồi thì không hối hận. Chẳng qua, nếu tên phế vật kia chết thì sao?
Thần sắc tất cả mọi người đều thay đổi, quát hỏi:
- Anh có ý gì?
- Có ý gì?
Vân Mặc nhún vai:
- Cô không để ý sao, trong đội ngũ chúng ta thiếu đi một người. Cô đoán xem người đó sẽ đi đâu?
Diệp Khinh Tuyết thông minh như thế nào, chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu được ý tứ của Vân Mặc.
- Anh…muốn chết.
Đột nhiên, một luồng sức mạnh mênh mông từ trong cơ thể Diệp Khinh Tuyết tuôn ra.
Cùng một thời gian, Cung Y Y, Lâm Thi Vận, Triệu Thiên Vũ, Đông Phương Vô Song…chủ nhân của mười hai thần khí đều cảm nhận được thần khí trong tay không thể khống chế, sức mạnh không tự chủ được mà dẫn dắt lên người Diệp Khinh Tuyết.
- Sao?.
Vân Mặc cau mày.
Diệp Khinh Tuyết là Huyền Nữ chi tâm của mười hai thần khí, nhưng chỉ khi nào đủ mười một người phối hợp với cô, cô mới có thể bộc phát được sức mạnh cường đại nhất.
Nhưng bây giờ, trong tình huống này, Diệp Khinh Tuyết dường như có quyền chủ đạo. Cho dù những người còn lại có đồng ý hay không, cô cũng có thể cưỡng ép thu lấy sức mạnh.
Nhưng Vân Mặc đã trở thành Chi Chủ Tạo Hóa, căn bản không chút úy kỵ, thần sắc không hề biến hóa.
Chỉ cần Diệp Khinh Tuyết ra tay, y nắm chắc có thể chế ngự cô trong nháy mắt.
- Khinh Tuyết, đừng xúc động.
Lúc này, Mai Ánh Tuyết xuất hiện bên cạnh Diệp Khinh Tuyết. Phượng hoàng chi lực rót vào trong cơ thể, áp chế sự phẫn nộ của cô.
- Ánh Tuyết, Tần Mục đang gặp nguy hiểm, chúng ta phải lập tức quay về.
Lúc này, Diệp Khinh Tuyết cũng không muốn tiếp tục tính sổ với Vân Mặc. An nguy của Tần Mục là quan trọng nhất.
Nhưng Mai Ánh Tuyết lại cười nhạt;
- Cô không tin người đàn ông của mình sao?
- Tôi tin, nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì cả. Cô cứ an tâm mà chờ ở đây. Nói không chừng sẽ có kinh hỉ đấy.
- Anh ấy sẽ đến đây sao?
Diệp Khinh Tuyết nghi hoặc hỏi.
- Cô quên tôi và Tiểu Thanh là từ đâu ra à?
...................
Vận Mệnh Tổ Thần và những tuyệt thế cường giả khác chạy qua chạy lại mấy ngày ở Hỗn Độn hư không, trong lúc mơ hồ, liền nhận được một luồng dẫn dắt không hiểu, dẫn bọn họ đến một tòa cung điện nguy nga.
- Hỗn Độn Thiên Cung, rốt cuộc cũng tìm được rồi.
Vận Mệnh Tổ Thần vui mừng quá đỗi, suất lĩnh mọi người tiến vào trong cung điện.
Vừa mới bước vào, tất cả đều cảm nhận được một luồng khí tức mênh mông đánh tới trước mặt, chỉ cảm thấy cung điện này sao quá đỗi thần thánh, khiến bọn họ không dám khinh nhờn.
- Hoan nghênh chư vị đến thiên cung của ta làm khách.
Một thanh âm to lớn vang lên, mọi người vô ý mà nhìn lại, chỉ thấy có ba người chậm rãi từ trên đại điện đi xuống.
Bên phải là một người đàn ông trung niên uy nghiêm, lạnh lùng, bên trái là một cô gái mặc chiếc váy màu tím, ánh mắt cũng màu tím.
Còn chính giữa là một người đàn ông đeo mặt nạ kỳ lân, nhìn không rõ gương mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận