Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 936: Cổ Vũ Nhu lựa chọn!

Tần Mục cũng không muốn vào trong.
- Cố làm ra vẻ?
Dịch Trúc Tuyết hé miệng cười, nói:
- Anh dám nói thế sao? Nếu như hai tên kia nghe được, nói không chừng sẽ giận sôi người đó.
- Hình như bắt đầu rồi.
Lúc này, gia chủ Cổ gia Cổ Cổ vốn đang nói chuyện với hai vị Thánh Tử đã đứng dậy, y cao giọng nói với mọi người:
-Hoang nghênh các vị tới đây cổ vũ. Hôm nay tiểu nữ Cổ Thanh sẽ chọn một trong các vị làm lang quân như ý của nó, ai cũng có cơ hội hết.
Cổ Cổ vừa mới dứt lời, hiện trường lập tức xôn xao, có người đứng ra hỏi:
- Cổ tiền bối, không phải đã nói là hai vị tiểu thư kén rể cùng lúc ư? Sao chỉ có một mình nhị tiểu thư Cổ Thanh vậy?
-Chuyện này…
Cổ Cổ thở dài một hơi, nói:
-Thật không dám giấu giếm, nghi thức kén rể ngày hôm qua của tiểu nữ Vũ Nhu có chút vấn đề, Linh Hồ bị chính con bé bắt. Vốn dĩ định tổ chức kén rể cho nó trong ngày hôm nay luôn. Có điều, tốt qua nó chợt nói với tôi nó đã có người trong lòng. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi và trưởng lão trong tộc quyết định tôn trọng ý kiến của nàng.
Mọi người nghe xong liền hiểu ý, ánh mắt của mọi người hầu như đều tập trung trên người Đổng Thiên Vũ, người yêu của Cổ Vũ Nhu ngoài tên này ra còn ai khác được?
Lòng Đổng Thiên Vũ mừng như nở hoa. Hắn vốn nghĩ còn phải trải qua một phen trắc trở mới có thể ôm mỹ nữ về, không ngờ chưa gì Cổ Cổ đã đồng ý.
-Cổ thúc thúc thật là hiểu rõ đại nghĩa, tiểu chất bội phục.
Đổng Thiên Vũ cảm thấy y nhất định phải nói vài lời, nếu không sẽ lộ vẻ không có lễ phép.
Chu Diệu Long, Giang Minh Đào bên cạnh cười điểu, nói:
-Đổng huynh, anh còn kêu thúc thúc ư?
Đổng Thiên Vũ kịp phản ứng, y vội nói với Cổ Cổ:
-Thiên Vũ bái kiến cha vợ.
Đổng Thiên Vũ xếp thứ hai trong năm đại công tử, Đổng gia ở Trung Thiên Tinh vừa vặn xếp ngay sau Cổ gia, có được một tên rể hiền như vậy ai cũng nghĩ Cổ Cổ sẽ rất hài lòng.
Nhưng kết quả thường khác với dự đoán, khi nghe Đổng Thiên Vũ gọi “Cha vợ”, Cổ Cổ không những không thích, ngược lại còn trầm mặt xuống, y nhỏ giọng trách mắng:
-Đổng công tử chớ có gọi bậy!
Đổng Thiên Vũ chợt sững sờ, y hỏi:
-Cha… Cổ thúc thúc, ý ngài là sao?
Mọi người thấy chuyện này có chút khác thường cho nên nghi ngờ nhìn về phía Cổ Cổ.
Cổ Cổ do dự một chút, y không để ý tới Đổng Thiên Vũ mà đi tới bên cạnh một người thanh niên áo tím, nói:
-Tôi xin giới thiệu với mọi người một chút, có lẽ mọi người cũng không xa lạ gì. Vị này chính là Thánh tử Đông Phương Dao của Thánh Địa Kim Loan, đây cũng là lang quân như ý của Vũ Nhu. Từ nay về sau, Cổ gia chúng ta và Thánh Địa Kim Loan kết làm thông gia, tuy hai mà một.
-Cái gì?
Lời Cổ Cổ nói như sấm giữa trời quang làm cho đám người nổ tung, náo loạn tới mức muốn lật trời.
Thì ra người Cổ Vũ Nhu chọn không phải là Đổng Thiên Vũ mà là Thánh tử Đông Phương Dao?
-Không thể nào, nhất định là có sai sót ở chỗ nào đó, tôi không tin Vũ Nhu sẽ chọn người khác.
Đổng Thiên Vũ gầm thét điên cuồng giống như đã phát điên.
Cũng khó trách y chịu không nổi đả kích như thế, y và Cổ Vũ Nhu từ sớm đã có tình cảm với nhau, mặc dù còn chưa xảy ra việc gì, có điều quan hệ giữa hai người không thể chối được.
Hai ngày nay y luôn hưng phấn bởi vì quyền quyết định nằm trong tay Cổ Vũ Nhu, vậy 100% y sẽ trở thành con rể của Cổ gia.
Đương nhiên, 100% này chỉ là 100% trong tưởng tượng của y mà thôi.
Thực tế, thường hết sức tàn khốc!
-Ái chà, chơi vui thật đó, quá bùng nổ.
Hai mắt Dịch Trúc Tuyết sáng lên. Cô vô cùng hứng thú, đồng thời cũng là người hưng phấn nhất khi tuồng kịch thay đổi.
Cổ Cổ trầm mặt quát.
-Cổ thúc thúc, Vũ Nhu đâu rồi? Ngài gọi Vũ Nhu ra đây đi, tôi không tin cô ấy sẽ chọn Đông Phương Dao!
Đổng Thiên Vũ có chút rối loạn, y có chút không khống chế nổi tâm trạng của mình.
-Xem ra cậu rất có ý kiến với tôi đúng không Đổng Thiên Vũ?
Thanh niên áo tím Đông Phương Dao đứng dậy, mặt lạnh nhạt nhìn Đổng Thiên Vũ.
Mặc dù không có tận lực thể hiện nhưng ánh mắt của y giống như ánh mắt nhìn từ trên xuống của một vị vua, ánh mắt nhìn Đổng Thiên Vũ chứa đầy sự khinh thường.
-Không có, cháu chỉ không phục, người Vũ Nhu thích là cháu, không thể có việc cô ấy chọn người khác được.
-Ngu ngốc.
Đông Phương Dao cười nhạo một tiếng.
-Anh nói gì?
Mặt Đổng Thiên Vũ đầy khó chịu nhìn chằm chằm Đông Phương Dao.
Thánh Địa Kim Loan mạnh hơn Đổng gia rất nhiều là chuyện chẳng ai nghi ngờ. Nhưng cùng là thiên tài trẻ tuổi, Đổng Thiên Vũ không nghĩ mình yếu hơn bất cứ ai.
Thậm chí, nếu cho y cơ hội, y tuyệt đối dám khiêu chiến Đông Phương Dao!
-Được rồi, anh không phải muốn tự rướt lấy nhục hay sao? Tôi tác thành cho anh.
Đông Phương Dao mỉa mai nói.
Ngay lúc này, Cổ Cổ hô một câu:
-Vũ Nhu, Thanh Thanh, cả hai ra đi.
Có hai cô gái xinh đẹp tuyệt sắc từ trong hậu đường đi ra.
Người đi bên trái mặc bộ quần áo màu vàng, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, gương mặt tinh xảo, người này là Cổ Vũ Nhu.
Đi bên phải là một cô gái áo trắng, da thịt trắng như ngọc, dịu dàng động lòng người, dù là tướng mạo hay khí chất đều hơn Cổ Vũ Nhu một phần, người này chắc hẳn là nhị tiểu thư của Cổ gia, Cổ Thanh.
-Vũ Nhu!
Đổng Thiên Vũ thấy Cổ Vũ Nhu lập tức chạy tới, kéo tay nàng, gấp gáp hỏi:
-Vũ Nhu, đây không phải là chọn lựa của em, do bọn họ tự quyết định, đúng không?
Cổ Vũ Nhu yên lặng một chút, hơi vùng vẫy muốn rút tay khỏi bàn tay của Đổng Thiên Vũ.
Chút phản ứng này đủ để chứng minh mọi chuyện.
Ngay tức khắc, vô số ánh mắt đồng tình nhìn về phía Đổng Thiên Vũ.
Đương nhiên, cũng có không ít châm biếm, cười trên nổi đau của người khác.
-Đổng Thiên Vũ, buông tôi ra!
Cổ Vũ Nhu đột nhiên quát một tiếng, giọng nói chứa đầy sự lạnh lùng.
Đổng Thiên Vũ cảm thấy cơn tức trong lòng bị nghẹn lại, không thể tản mát, thiếu chút nữa tức đến ngất đi.
-Vũ Nhu, không… Chuyện này không phải là thật, người em thích là anh mới đúng!
-Đổng Thiên Vũ, bây giờ Vũ Nhu là nữ nhân của tôi, anh lại dám chạm vào cô ấy, anh không muốn giữ hai bàn tay đó nữa hả?
Đông Phương Dao tức giận hô.
Đổng Thiên Vũ không để ý tới Đông Phương Dao, ánh mắt y như phun ra lửa, y nhìn chằm chằm Cổ Vũ Nhu.
-Đổng Thiên Vũ, chuyện hôn nhân đại sự không phải là chuyện có thể đùa. Trước kia chúng ta còn trẻ không hiểu chuyện, huống chi tôi và anh chẳng có cam kết gì, lại chưa có gì xảy ra cho nên cứ để mọi chuyện trôi qua đi.
-Không thể nào!
Sự tuyệt tình của Cổ Vũ Nhu cộng thêm ánh mắt thương hại trào phùn xung quanh làm cho Đổng Thiên Vũ mất lý trí.
-Vậy chuyện của cô và Đông Phương Dao là sao, cô thích anh ta ư?
Cổ Vũ Nhu không nói lời nào, Đổng Thiên Vũ tiếp tục cười lạnh, nói:
-Không phải là xuất thân của anh tốt hơn tôi thôi sao, chẳng lẽ cô nghĩ anh có tiền đồ hơn tôi cho nên muốn nịnh hót anh ta sao? Không ngờ cô cũng là loại phụ nữ như thế.
-Anh… Anh nói bậy nói bạ cái gì?
- Chột dạ à?
-Anh tốt xấu gì cũng giữ cái danh hiệu “công tử”, sao lại ngây thơ thế hả Đổng Thiên Vũ?
Đông Phương Dao giễu cợt, nói:
- Đàn ông là chỗ dựa của phụ nữ, cho nên lựa chọn bạn đời cũng phải chọn người ưu tú. Anh nghĩ mình có điểm nào xứng với Vũ Nhu?
- Đông Phương Dao anh chỉ có xuất thân là tốt hơn tôi một chút thôi. Nếu không có Thánh Địa Kim Loan, chưa chắc tôi đã thua anh.
Đông Phương Dao nghe vậy, lại cười một tiếng, nói:
-Anh muốn thử một chút không?
Mọi người nghe vậy lập tức giật mình, chẳng lẽ hai người này muốn đánh nhau vì Cổ Vũ Nhu?
Nhóm người trẻ tuổi cao cấp nhất của Trung Thiên Tinh chính là năm đại công tử hai đại Thánh tử và một Thánh nữ.
Bởi vì Thánh Địa mạnh hơn tông môn gia tộc rất nhiều, cho nên mọi người coi Thánh tử và Thánh nữ mạnh hơn năm đại công tử là chuyện đương nhiên.
Nhưng trên thực tế, Đông Phương Dao và Đổng Thiên Vũ chưa từng chính thức tỉ thí lần nào.
-Thử thì thử, tôi sớm đã muốn đánh với anh một trận!
Người Đổng Thiên Vũ tỏa ra khí thế mạnh mẽ, y nói:
-Nếu như anh thua, anh phải từ bỏ Vũ Nhu, không dược dây dưa với cô ấy nữa.
- Anh yên tâm đi, chuyện đó không bao giờ xuất hiện đâu.
Đông Phương Dao đưa một ngón tay ra lắc lắc, vẻ mặt vô cùng ngả ngớn, hoàn toàn không coi Đổng Thiên Vũ ra gì.
-Đổng Thiên Vũ, anh đừng có ếch ngồi đáy giếng nữa.
Cổ Vũ Nhu đột nhiên tức giận quát một tiếng, nói:
- Sức mạnh của truyền nhân Thánh Địa không phải là thứ anh đủ sức tưởng tượng đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận