Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1483: Màn xiếc nhỏ!

Nhưng Tần Mục lại không chút do dự lấy nó để chữa trị cho Vu Vũ Mai gần như không quen biết với hắn, đã thế còn chịu để Vu Diễm đánh một chưởng vào lúc mấu chốt nữa.
Vậy mà Tần Mục không thèm để ý đến vết thương của mình, không gián đoạn công việc chữa trị cho Vu Vũ Mai.
Tại sao trên đời lại có người ngốc như vậy?
Cây Sinh Mệnh không hổ là nguồn gốc của mọi sinh mệnh trong vũ trụ. Ngay khi Tần Mục hoàn tất việc di dời nó vào trong cơ thể của Vu Vũ Mai, nó lập tức phát huy hiệu quả.
Miệng vết thương nằm ngay trước ngực của Vu Vũ Mai, thứ làm cho ai thấy cũng sợ hãi, bây giờ mắt thường nhìn cũng thấy rõ nó đang khép dần lại, sự sống trong cơ thể của cô cũng dần dần khôi phục, hơi ấm cơ thể, khí huyết chậm rãi có xu hướng trở lại bình thường.
Chỉ có điều khiến cho Tần Mục khó hiểu chính là không biết tại sao mà Vu Vũ Mai vẫn không thở, tim không đập, nhìn cô giống như là người thực vật vậy.
- Này tiểu tử, lúc cô ta chết, hồn phách đã rời khỏi thể xác rồi. Cậu có thể dùng Cây Sinh Mệnh khôi phục lại sinh cơ trong thân thể cô ta, nhưng việc ngưng tụ hồn phách trở lại thì cần phải có thời gian dài, từ từ mà chờ đợi thôi!
Bạch Cốt vừa giao đấu với Vu Diễm, vừa phải giải thích cho Tần Mục hiểu.
Tần Mục giật mình, đồng thời liếc nhìn Bạch Cốt, nghĩ thầm Bạch Cốt quả thật không đơn giản, tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường.
- Tiền bối, để cho hồn phách quay về thân thể cần bao nhiêu thời gian?
- Cô ta mới chết cách đây không lâu, hồn phách cũng chưa tiêu tán hoàn toàn. Chắc không lâu đâu. Ta nghĩ chỉ cần từ ba đến năm ngày là đủ rồi.
- Ba đến năm ngày mà không dài à?
Tần Mục hỏi:
- Có thể dùng phương pháp nào để gọi hồn phách quay về trong ba đến năm giờ không?
- Có!
- Cách gì vậy?
- Nằm mơ đấy!
Bạch Cốt hùng hùng hổ hổ nói.
Tần Mục nghe vậy liếc Bạch Cốt. Thằng này lại bắt đầu già mà không nên nết rồi.
- Này, nhanh đến giúp ta đi, ta không cản được cô ta!
- Tôi đang bị thương, tôi cần điều dưỡng. Ông cố gắng chống đỡ một lúc nữa nha, chờ vết thương của tôi hồi phục, tôi sẽ giúp ông.
- Ồ, thằng nhóc thúi tha này, đừng tưởng rằng ta không nhìn ra được, bị cô gái đánh cho một chưởng đối với cậu chỉ như bị xước da mà thôi, căn bản không làm cho cậu bị thương tới căn cơ, vậy cậu dưỡng thương cái gì!
Bạch Cốt mắng to.
- Bị xước da thì cũng là bị thương!
Tần Mục nghiêm trang nói.
- Được được được, không cò ke với cậu nữa. Cho dù không muốn giúp ta, thì cũng cần phải cân nhắc tình huống của cô gái này chớ. Còn để nữa, không thuốc nào cứu được cô ta nữa đâu. Cây Sinh Mệnh chỉ có một, chỉ có thể cứu được một người thôi.
Tần Mục nghe vậy, lúc này mới coi trọng, đúng là tình hình Vu Diễm không hề lạc quan, không thể để cô ấy tiếp tục điên cuồng như vầy nữa.
-Tôi đến đây!
Thân ảnh của Tần Mục nhoáng lên một cái, lập tức xuất hiện bên cạnh Vu Diễm, ngón tay liên tục điểm vào những vị trí khác nhau trên cơ thể Vu Diễm.
- Phược thần chú!
Theo câu thuật ngữ đó, một đường ánh sáng theo đầu ngón tay của Tần Mục chảy vào cơ thể của Vu Diễm, bắt đầu phong bế các huyệt đạo… trên người của Vu Diễm.
Thân thể của Vu Diễm run lên, sắc mặt vặn vẹo, cực lực giãy dụa. Có lẽ do thủ pháp của Tần Mục quá kỳ lạ, khiến cho Vu Diễm không thể nào dùng lực mà đánh được.
- Ồ, chiêu này là chiêu gì vậy?
Bạch Cốt ngạc nhiên.
Trong một cuộc chiến sống còn, nhất định ông ta sẽ không sợ Vu Diễm. Nhưng trong trường hợp không được khiến cô nhóc bị thương thì… Đúng là bó tay bó chân, trong thời gian ngắn ông hông thể làm gì được Vu Diễm.
- Một ít trò mèo thôi. Chỉ là dù có là một màn xiếc nhỏ thì nó cũng có tác dụng riêng.
Tần Mục không giải thích thêm.
Câu chú Phược Thần này quả thật là một trò xiếc nhỏ. Ở Thiên Xà cung, Tư Đồ Hạo từng dùng chiêu này khống chế Thượng Quan Phù.
Nhưng trò xiếc nhỏ này, phải xem ai là người sử dụng.
Trò xiếc của Tần Mục và thủ thuật của Tư Đồ Hạo không thuộc về cùng một cấp bậc.
- Điện hạ cô ấy không sao chứ?
Vu Linh Nhi chạy tới, thấy Vu Diễm tuy đã mất khả năng hành động nhưng mi mắt vẫn trống rỗng, cả người toát ra lệ khí.
Tần Mục cũng không rõ cho lắm, chỉ có thể nhìn Bạch Cốt hỏi thăm:
- Lão đầu, tình huống của cô ấy là thế nào?
Bạch cốt bĩu môi nói.
- Tôi gọi ông là “tiền bối” chắc là ông không đảm đương nổi đâu. Ông xem này, bộ dáng của ông hiện giờ đâu có xíu xiu phong phạm tiền bối nào đâu.
- Vô liêm sỉ! Cậu vừa nói cái gì vậy? Ta không có phong phạm tiền bối ở chỗ nào?
- Tính toán chi li không phải là phong phạm nên có ở một tiền bối.
Bạch Cốt nghẹn lời. Xét về công phu mồm mép, ông lão thua xa Tần Mục.
- Được rồi, nói nhanh lên, tình huống hiện tại của cô ấy là thế nào, phải làm thế nào để giúp cô ấy tỉnh táo lại?
- Cái này à... Kỳ thật cô ấy sở dĩ biến thành như vậy, chỉ là do huyết mạch thức tỉnh thôi. Có điều vì thức tỉnh đột ngột, lại thêm cô ấy phải chịu một cú sốc lớn làm cho cô ấy tạm thời mất đi khả năng tự mình điều khiền được hành vi của mình!
- Huyết mạch thức tỉnh a?
Tần Mục như có điều suy nghĩ.
- Nếu ta không nhìn nhầm, cô ấy chắc hẳn là hậu nhân của Vu tộc nhỉ?
- A, Bạch Cốt tiền bối ơi, sao người biết rõ như vậy?
Vu Linh Nhi kinh ngạc.
Chuyện này không khiến Tần Mục bất ngờ cho lắm. Hắn đoán chừng khi Bạch Cốt còn sống có thể là Tổ Thần. Mà Tổ Thần thì đã vượt qua cực hạn của thế giới, nên chắc hẳn ông đã đi qua các giao diện hết rồi.
- Ta từng có chút giao tình với Vu Tổ, tiếc là thời gian không tha cho ai cả.
Bạch Cốt cảm thán.
Vu Linh Nhi mở to mắt hơn nữa, Vu Tổ, là chỉ người sáng lập đầu tiên – Vu Tổ đó sao?
Người có giao tình với Vu Tổ, thật là nhân vật của niên đại nào?
- Vu tổ cũng là Tổ Thần?
Tần Mục nghi hoặc hỏi thăm.
Bạch Cốt liếc nhìn Tần Mục, nói :
- Đương nhiên, lúc trước thực lực của Vu Tổ còn mạnh hơn tôi!
- Không phải mỗi giao diện chỉ có thể có một Tổ Thần thôi sao?
Dựa theo lời Tiểu Thanh nói, cả Bạch Đế Tinh có lẽ chỉ có thể xuất hiện một vị Tổ Thần, mà Bạch Đế Tinh có mười hoàng tộc lớn, và Vu Tộc chỉ là một trong mười tộc lớn đó, đã thế địa vị còn không cao lắm.
Vu tộc có thể xuất hiện Tổ Thần, vậy Thần tộc, Long tộc, Nhân Hoàng tộc thài sao?
- Nếu là giao diện bình thường thì đúng là chỉ có thể xuất hiện một vị Tổ Thần, nhưng có một nơi không bị hạn chế.
- Đó là nơi nào vậy?
- Hỗn Độn Hư Không. Là vị diện chỗ Hỗn Độn Thiên Cung. Chẳng qua Hỗn Độn Thiên Cung không thể vào mà không có người hướng dẫn.
Tần Mục khẽ giật mình, Hỗn Độn Thiên Cung không phải là chỗ của Tử Nhi sao?
- Hỗn Độn giới đã xuất hiện hai vị Tổ Thần. người đứng nhất là Hỗn Độn Tổ Thần, chẳng qua vị này mất sớm, còn sớm hơn tôi một thế kỷ. Sau khi ông ta chết, có một người nữa chứng đạo thành Tổ Thần, chính là Luân Hồi Tổ Thần.
Bạch Cốt nói đến đây dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Vu Linh Nhi mấy lần, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì.
Tần Mục biết rõ Bạch Cốt nhìn ra Vu Linh Nhi và Tổ Thần có quan hệ.
- Đúng là tạo hóa trêu người!
Bạch Cốt cảm thán một câu rồi tiếp tục nói:
- Bạch Đế tinh chỉ sinh ra một vị Tổ Thần, chính là U Minh tộc, U Minh Tổ Thần!
-U Minh Tổ Thần?
Tần Mục nghi ngờ, nói:
- Ông không phải mới vừa nói Vu tổ cũng là Tổ Thần sao?
- Ba Tổ Thần Hỗn Độn, Luân Hồi, U Minh đều là những vị đã chứng đạo ở Bạch Đế tinh, chứ không bao gồm những vị đã chứng đạo trong hỗn độn hư không. Đó là tình huống thứ hai, cần được chia ra rõ ràng.
Tần Mục hiểu rõ gật đầu, lại hỏi:
- Thập Đại Hoàng tộc sinh ra đời là do Tổ Thần sao?
- Đương nhiên không có khả năng, từ xưa đến nay, Tổ Thần rất ít ỏi. Trong mười Hoàng tộc, cũng chỉ có ba tộc là Long tộc, Nhân Hoàng tộc và U Minh tộc từng xuất hiện Tổ Thần, hơn nữa…
Ánh mắt của Bạch Cốt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Tần Mục:
- Truyền thừa của Tổ Long có lẽ là ở trên người cậu ha?
Tần Mục cũng không phủ nhận, gật đầu nói:
- Đúng vậy, hoàn toàn chính xác, trên người của tôi có lực lượng Kim Long.
- Á à, quả là vậy, xem ra lại đến giai đoạn kết thúc công việc rồi.
Bạch Cốt thở dài một hơi, hỏi:
- Cậu hiểu được bao nhiêu về chuyện của bản thân?
Tần Mục có cảm giác Bạch Cốt đã biết thân phận của mình, có lẽ còn biết nhiều hơn Thao Thiết.
- Không có người nào nói với tôi, nhưng chính tôi có thể tự suy đoán được một số chuyện.
- Cậu không muốn biết?
Tần Mục cười nhạt một tiếng:
- Ông có nguyện ý nói cho tôi biết không?
Bạch Cốt dừng lại một hồi:
- Cậu không biết như vậy trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút.
- Vậy là tốt rồi, tôi sẽ không hỏi các ông định làm gì, tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề thôi.
- Cậu nói đi!
- Là ai gài bẫy tôi?
Bạch Cốt do dự một hồi:
- Cậu biết rồi thì sẽ làm thế nào đây?
- Tóm lại nên cho tôi biết là ai thiếu nợ tôi chứ, tương lai cũng có cơ hội tìm bọn họ đòi nợ!
- Kỳ thật… điều này đối với cậu mà nói có lẽ là không công bằng, nhưng vì đại cục…
Bạn cần đăng nhập để bình luận