Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 292: Không có tiền đừng mò mẫm

Trưởng lão Thần Kiếm Tông nghe được giọng nói này, lúc này biết mình bị chơi xỏ, nghe giọng nói của thằng này, căn bản không chịu chút áp bách nào.
- Hừ, hóa ra là người trong đồng đạo.
Trưởng lão Thần Kiếm Tông hừ lạnh nói:
- Chẳng qua ta muốn nhắc nhở ngươi một chút, đừng đánh chủ ý tới Thiên Hồn Tinh Phách, nếu không xảy ra hậu quả gì, ta không dám cam đoan.
- Này, người của Võ giả công hội đâu?
Tần Mục đột nhiên hô lớn:
- Các người kinh doanh như vậy sao, loại người này cũng không kéo ra ngoài đánh, sau này còn ai dám tới nơi này!
Một câu kéo ra ngoài đánh lại khiến tất cả mọi người dở khóc dở cười, cực phẩm này tới, nếu Võ giả công hội ra tay, sớm đã ra tay rồi.
Trưởng lão Thần Kiếm Tông bình tĩnh nói:
- Các hạ cứ muốn đối địch với Thần Kiếm Tông chúng ta?
- Ngươi có bệnh à, đây là hội đấu giá, ta coi trọng thứ này, ta không thể cạnh tranh sao?
Tần Mục không muốn ồn ào với ông già này, hô lớn:
- Nhanh lên, MC chủ trì, đừng để ý tới tên bệnh tâm thần kia, tôi ra một tỷ mốt, không có người nào cao hơn tôi, nhanh tuyên bố kết quả.
Cô gái mị hoặc vẫn còn sững sờ, dường như không nghe được lời Tần Mục nói.
- Tôi ra 1,5 tỷ!
Trưởng lão Thần Kiếm Tông chần chờ một chút, vẫn báo cái giá cao hơn.
Tần Mục hoàn toàn không cố kỵ sự uy hiếp của lão, hoàn toàn không cố kỵ Thần Kiếm Tông phía sau lão, điều này khiến cho lão có lực lại không thể dùng, nhất thời không thể làm gì.
Chẳng qua hôm nay lão không mang bao nhiêu tài chính, trên thực tế Thần Kiếm Tông cũng không giàu có như Dược Vương Tông, nếu không cũng không cần dùng vũ lực uy hiếp mọi người.
1,5 tỷ là giá cao nhất mà lão có thể bỏ ra, nếu như Tần Mục tiếp tục tăng giá…
- 2 tỷ!
Tần Mục không mặn không nhạt hô.
Rầm!
Mọi người nghe một tiếng động vang lên, dường như là tiếng cái bàn bị đập vỡ, chắc hẳn Trưởng lão Thần Kiếm Tông đã giận dữ không kềm được.
- Ta nhắc nhở ngươi lần cuối cùng, thứ này không phải ngươi có thể có được, nếu không sau này gặp phải tai họa bất ngờ, hối hận cũng muộn rồi.
Thần Kiếm Tông vẫn còn ý đồ uy hiếp Tần Mục.
- Không có tiền cũng đừng mò mẫm, giả bộ cái trứng à!
Tần Mục đương nhiên không để ý lão.
- Vậy thì chờ xem!
Trưởng lão Thần Kiếm Tông không nói chuyện, lão cảm thấy mình nói tiếp, không chừng sẽ bị tức chết.
- Này, còn không tuyên bố sao, đã không có người kêu giá, nhanh lên một chút!
Đúng lúc này, quả thực không có người kêu giá. Trưởng lão Thần Kiếm Tông cũng phục rồi, ai không phục?
Đương nhiên, những người này cũng không phải sợ Tần Mục.
Mà là Trưởng lão Thần Kiếm Tông đã quẳng lời uy hiếp, họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ đối với Thiên Hồn Tinh Phách, đạt được thứ này là phúc hay họa, còn chưa biết được.
Cô gái mị hoặc rất lâu mới phản ứng lại, vững tin Trưởng lão Thần Kiếm Tông không lên tiếng nữa, lúc này mới yếu ớt tuyên bố Thiên Hồn Tinh Phách thuộc về Tần Mục.
Sau khi quét thẻ giao dịch hoàn thành, Tần Mục nhận được viên đá đen thui kia.
- Hình như là viên đá không tồi!
Tần Mục dùng tay ma sát nhẹ phía trên, cảm thấy một cỗ năng lượng kỳ dị đang chậm rãi chảy vào thân thể của mình.
Năng lượng này cực kỳ tinh thuần, không chứa chút tạp chất, cũng không xung đột với năng lượng trong cơ thể hắn, dường như còn đang dung hợp.
- Giá này cũng không lỗ!
Tần Mục thỏa mãn gật đầu, hai tỷ này tiêu đáng giá.
Thiên Hồn Tinh Phách bị mua đi, có nghĩa hội đấu giá này đến đây là kết thúc.
Rất nhiều người bắt đầu quăng ánh mắt về phía phòng của Tần Mục, muốn nhìn một chút cực phẩm công tử dám khiêu chiến Thần Kiếm Tông bộ dạng thế nào.
Ôn Ngọc thấy Tần Mục bất động, không khỏi có chút nghi hoặc.
- Không gấp, vừa rồi mệt chết đi được, để anh ngủ một giấc.
Tần Mục nói xong liền ngả người ra đằng sau, hai tay gối đầu, chân bắt chéo, bộ dạng vô cùng thảnh thơi.
- Ngủ?
Ôn Ngọc không rõ cho lắm. Đại hội đấu giá đã xong, về nhà cũng có thể ngủ mà?
Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ yên lặng đứng một bên, thỉnh thoảng liếc nhìn Tần Mục.
Cô nhìn thấy Tần Mục nhắm hai mắt, hô hấp đều đặn, giống như là đang ngủ.
Tần Mục thì ngủ ngon lành, nhưng phòng đấu giá lại xuất hiện một việc lạ.
Đại hội chấm dứt nửa tiếng, nhưng những người ngồi trong ghế lô đều không ra ngoài.
- Sư tỷ, có chuyện gì vậy? Sao còn chưa ra?
Cô gái của Dược Vương tông suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mỉm cười:
- Có lẽ chúng ta đều nghĩ sai rồi. Đây không phải là nhị thế tổ gì cả. Hắn ta đúng là thâm tàng bất lộ, đem tất cả mọi người đùa nghịch qua một lần.
- Tại sao lại nói như vậy?
- Nếu như tôi đoán không sai, tiểu tử kia cố ý ở bên trong không ra.
- Tại sao?
- Đồ đần, chúng ta nhiều người như vậy, nhưng lại ngồi cùng hắn nửa canh giờ. Cái giá này quá lớn đi.
- Hình như là vậy. Nhưng như vậy cũng quá quắt quá, không sợ đắc tội với người khác sao?
- Ngay cả Thần Kiếm tông hắn còn không sợ, còn sợ đắc tội với ai?
- Nói cũng đúng.
Nửa canh giờ sau, ghế lô của Tần Mục cũng không động đậy. Rất nhiều người không kiên nhẫn được nữa, xông thẳng vào ghế lô của Tần Mục.
Trưởng lão Thần Kiếm tông hừ lạnh:
- Tiểu tử, cậu cho rằng có thể ở trong này trốn cả đời sao?
Nhắc đến cũng trùng hợp, Tần Mục đúng lúc này lại từ trong ghế lô đi ra, lười biếng duỗi lưng một cái:
- Chó nhà ai sao không xích lại nhỉ? Ở đây sủa loạn cả lên. Vừa mới ngủ lại bị đánh thức.
Mọi người nghe xong muốn thổ huyết. Vừa rồi, tiểu tử này chính là ngủ bên trong?
- Quả nhiên là tiểu tử này.
Nhìn thấy Tần Mục, rất nhiều ghế lô truyền đến thanh âm rất nhỏ.
Người trong mấy ghế lô tất nhiên đều là người của các đại gia tộc ở Yến Kinh, nhất là người của Từ gia. Bọn họ có thể nói là hận Tần Mục thấu xương.
Vừa rồi, Tần Mục trước mặt mọi người tát Từ Kiến Thụ một tát, trong lòng bọn họ đều rất rõ, nhưng bọn họ không ra mặt, hoặc là nói không dám ra mặt.
- Đường ca, tiểu tử này đã đánh em trước mặt nhiều người ở Thiên Thượng Nhân Gian lần trước. Thù này không báo, em nuốt không trôi cơn tức này.
Thanh âm này là của Từ Dương.
Từ Dương căm hận Tần Mục, Từ Trùng cũng căm hận Tần Mục, nhưng y so với Từ Dương thì tỉnh táo hơn. Sự đáng sợ của Tần Mục, y đã thấm sâu vào xương.
- Tạm thời Từ gia chúng ta không có năng lực động hắn.
- Chẳng lẽ cứ như vậy mà thôi sao?
Từ Dương không cam lòng.
- Đương nhiên sẽ không để như vậy được rồi. Tiểu tử này có chút thực lực rồi tự cho mình là đúng. Sớm muộn gì anh cũng sẽ bắt hắn quỳ trước mặt anh mà sám hối.
- Không phải anh mới nói gia tộc chúng ta không có năng lực động hắn sao?
- Anh chỉ nói là tạm thời. Anh đã gọi cho sư phụ. Ông ấy rất nhanh sẽ đến Yến Kinh. Đến lúc đó…
Ánh mắt Từ Dương sáng lên, vui mừng nói:
- Sư phụ anh sẽ đến Yến Kinh? Thật tốt quá, lần này nhất định hắn phải chết.
- Đừng cao hứng quá sớm. Em biết rõ tính tình của sư phụ anh. Ông ấy xuất thủ hay không còn phải xem tâm trạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận