Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1612: Hy sinh

– Tiểu Thiến, bây giờ cũng chỉ còn anh và em, em có sợ không?
Trần Thiến mỉm cười, nói:
- Được ở cùng với Tần đại ca, em vĩnh viễn không sợ.
- Được, lần này là cuộc chiến của hai chúng ta.
Tần Mục nắm tay Trần Thiến thật chặc. Quanh thân hai người quanh quẩn một luồng kim quang.
- Tần Mục, ngươi thật muốn như vậy sao?
Thanh âm lạnh lùng nhưng bình tĩnh của Thiên Đạo truyền đến.
- Ta chỉ còn một chiêu cuối cùng này. Nếu ngươi có thể đỡ nổi, thì chính là ta đã thua.
- Nếu ngươi xuất ra chiêu này, người thua nhất định là ta. Điều này ta rất rõ.
Thiên Đạo nói:
- Kỳ thật, kể từ một khắc ngươi binh giải luân hồi, ta hiểu ta đã bại trong tay của ngươi. Nhưng ta lại không có biện pháp né tránh.
- Ngươi không lo lắng sao?
- Ta đương nhiên là không lo lắng. Bởi vì ta chỉ bại nhất thời, còn ngươi chính là vĩnh viễn.
- Tại sao?
Thiên Đạo cười lạnh:
- Trong thiên địa còn có sinh linh sinh tồn, ác niệm sẽ không ngừng sinh ra. Lần này ngươi tiêu diệt ta, chờ ta tích lũy đủ ác nguyên, lại có thể phục sinh lần nữa. Còn trong thiên địa này lại không có người như ngươi, có được quyết tâm, năng lực cùng ta đối nghịch như vậy.
- Ai có thể biết được chuyện trong tương lai chứ?
- Tương lai là hư ảo. Với khả năng của ngươi, cũng chỉ gửi hy vọng vào loại thuyết pháp này. Cường giả chân chính, vĩnh viễn chỉ dùng thủ đoạn ngày nay trói chặt tương lai.
- Người sở dĩ có hy vọng là vì tương lai vẫn còn chưa xác định được. Nếu như tương lai cũng có thể đoán được, thế thì sống có ý nghĩa gì chứ? Ta và ngươi cũng chỉ đi theo một chương trình mà thôi.
- Xem ra giải thích của chúng ta không giống nhau. Khó trách lại đi đến bước đường ngày hôm nay.
- Đúng vậy, con đường đã không giống nhau, vậy thì nhiều lời cũng vô ích.
- Đến đây đi, để ta biết chiêu cuối cùng của ngươi như thế nào.
- Sẽ như ngươi mong muốn.
Tần Mục nói xong, nhìn Trần Thiến, toàn thân hai người đều bị kim quang bao phủ, dần dần dung hợp, tạo thành một bóng kiếm màu vàng.
Thái Âm thần kiếm, một kiếm cực điểm. Chí đạo một kiếm, chí nhân một kiếm.
…….
Tử Nhi và Tiêu Hậu rời khỏi Cửu Dương Thiên, trở lại Hỗn Độn Thiên Cung.
Còn không đợi mọi người lên tiếng hỏi, đã thấy Cửu Dương Thiên tan vỡ. Một luồng kim quang cực lớn phóng xuống.
Thời gian, không gian, thứ nguyên, trong thời khắc này đều bất động.
Tất cả mọi người hoảng sợ phát hiện, cơ thể của mình không thể động đậy được, còn không gian chung quanh thì nứt vỡ từng khúc.
Bọn họ nhìn thấy cơ thể của mình biến thành một tờ giấy, rơi xuống mặt đất. Còn cơ thể người khác thì vỡ thành mười khối, cũng rơi xuống đất.
Tất cả mọi người đều cho rằng mình đã chết, vỡ vụn cùng với không gian, tiêu tán trong thiên địa.
Nhưng đến khi kim quang tản đi, mọi người mới phát hiện không gian đã được dựng lại. Cơ thể bọn họ cũng hợp lại, trở về chính mình.
- Cái này…rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Mọi người đều kinh nghi.
- Ah.
Cuồng tính Tử Nhi đột nhiên cuồng phát. Cuồng bạo màu tím tan vỡ, lập tức biến mất dưới ánh mắt của mọi người.
Mặc cho ai cũng nhận ra, Tử Nhi đang chịu kích thích rất lớn, không biết đi chỗ nào để phát tiết.
- Tiêu Hậu, Tần Mục…anh ấy sao rồi?
Diệp Khinh Tuyết hỏi.
Nhưng Tiêu Hậu lại lắc đầu, quay người rời đi, dường như không muốn để mọi người nhìn thấy bộ dạng khổ sở của cô.
Dự cảm bất hảo trong lòng Diệp Khinh Tuyết càng lúc càng nhiều, nhìn Nghê Thường khẩn cầu:
- Nghê Thường Tổ Thần, cầu xin cô nói cho tôi biết, Tần Mục rốt cuộc ra sao rồi?
Nghê Thường nhìn Diệp Khinh Tuyết:
- Kỳ thật thì ta đã nói qua, phương pháp đánh bại Thiên Đạo cũng chỉ có độn khứ. Tần Mục binh giải luân hồi, trở thành độn khứ. Cô phải biết, ở đây chỉ chính là bản thân hắn, chứ không phải sức mạnh của hắn.
Mọi người nghe xong liền nhìn nhau.
Nhân Hoàng dường như nghĩ đến điều gì, cau mày hỏi:
- Ngươi nói, có thể đánh bại Thiên Đạo không phải là sức mạnh cường đại mà là bản thân Tần Mục?
- Đúng vậy, muốn triệt để tiêu diệt Ác Thiên Đạo, Tần Mục nhất định phải trả giá bằng tính mạng của mình.
- Cái gì?
Diệp Khinh Tuyết nghe xong, như bị sét đánh, điên cuồng kêu lên:
- Không thể nào. Tôi không tin. Anh ấy không có quyền làm thế. Mạng của anh ấy không phải thuộc về một mình anh ấy.
Cung Y Y, Tả Tư Duyệt, Lâm Thi Vận đều nghe hết, thiếu chút nữa ngất đi. Các cô cũng biết lần đi này của Tần Mục hung hiểm, lại không nghĩ đến phải hy sinh bản thân mình mới có thể tiêu diệt Thiên Đạo.
- Không đâu, không đâu. Anh của em sẽ không chết đâu?
Tần Phỉ Phỉ xông lên, dường như muốn đánh cược với Nghê Thường, nhưng cuối cùng lại nhào vào lòng Nghê Thường mà khóc.
- Ta cũng hy vọng ta đang gạt người.
Nghê Thường nhẹ nhàng thở dài:
- Lúc trước Tần Mục có một môn tuyệt thế thần thông, tên là Chí Đạo Nhất Kiếm. Hắn ở luân hồi, trước đem một kiếm này đánh tan, để cho hắn lưu lạc tất cả mọi nơi ở thế gian này. Môn thần thông này được người bây giờ gọi là Thái Âm Thần Kiếm. Tần Mục đã dùng một kiếm này, dụng thân hóa kiếm, biến ảo thành một kiếm mạnh nhất.
- Chí Đạo Nhất Kiếm chính là ở bên trong lưu lạc, đánh mất linh tính, thiếu khuyết kiếm linh. Mà Trần Thiến lại là kiếm linh thích hợp nhất cho Chí Đạo Nhất Kiếm. Cho nên hai người bọn họ đã dâng tính mạng của mình, biến ảo một kiếm này, giết chết Thiên Đạo. Đó chính là nguyên nhân tại sao Tần Mục lại mang theo Trần Thiến có thực lực yếu nhất.
- Không, đây không phải sự thật.
Không ai có thể tiếp nhận sự thật này. Tần Mục sao có thể chết được?
Sao có thể không chịu trách nhiệm mà chết đi như vậy được?
………
Một ngày, hai ngày.
Một tháng, hai tháng.
Không hề có tin tức.
Mọi người đã lên Cửu Dương Thiên điều tra. Chỗ đó ngoại trừ đổ nát thì chẳng còn cái gì để lại.
Ác Thiên Đạo biến mất, Tần Mục và Trần Thiến cũng biến mất.
Giống như Nghê Thường đã nói, song phương đồng quy vu tận.
- Tại sao anh lại làm như vậy? Anh đã nói sẽ trở về động phòng với em mà? Tại sao anh lại nuốt lời?
Nửa năm qua, Diệp Khinh Tuyết giống như cái xác không hồn, du đãng bên trong chư thiên vạn giới.
Cô đã đi rất nhiều chỗ, đến địa cầu, đến tiểu thế giới, tinh không bốn phía, Trung Thiên Tinh, đến những nơi mà Tần Mục đến lúc trước để tìm hắn.
Cuối cùng, cô đã thật sự mệt mỏi, lại nhớ đến Bạch Đế Tinh, liền trở về thành Thiên Mạc mà ngủ thật sâu.
Những người còn lại cũng không muốn ở lại Hỗn Độn Thiên Cung, liền quay trở lại thành Thiên Mạc.
Ở đây mới chính là nhà của Tần Mục và các cô.
…….
Đảo mắt đã ba năm qua đi.
Ác Thiên Đạo diệt vong, quy tắc Thiên Đạo bắt đầu tiêu tán. Tất cả mọi người đều cảm giác tu vi của mình không còn bị áp chế nữa, không ngừng đột phá cực hạn, tấn thăng lên một cấp độ mới.
- Haha…
Hôm nay, ở Lĩnh Vực Hắc Ám, một đạo kim quang chiếu sáng thiên địa. Khí tức Tạo Hóa mênh mông phóng lên trời, uy nghiêm quét ngang bốn phía.
- Hắn đã đồng quy vu tận với Thiên Đạo. Như vậy, thiên địa này, ta chính là Chúa tể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận