Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 540: Lấy được sức mạnh của Long đế!

Chẳng bao lâu sau, y nhìn thấy một cánh cửa bằng thép.
-Mười tám tầng địa ngục, nghe tên có vẻ huyền bí, nhưng thực chất cũng chỉ là một nhà tù mà thôi!
Long Vô Minh khinh thường cười nhạo.
Đối với người bình thường, cánh của bằng thép này có lẽ rất khó để phá mở, song đối với cao thủ tuyệt đỉnh, nó gần như chẳng có tác dụng gì.
Cầm lấy chìa khóa tra vào ổ, y chuẩn bị bước vào tầng địa ngục thứ nhất.
Nhưng mà đúng lúc này, một luồng năng lượng vô hình đột ngột bay tới, trong nháy mắt đã trói y lại.
-Đây là cái gì?
Long Vô Minh vừa khiếp sợ vừa khó hiểu, dưới sự trói buộc này, với thực lực của y mà cũng không thể nào động đậy được, thậm chí còn không thể phản kháng.
Với tình trạng này, chỉ sợ nếu một tên vô danh tiểu tốt xuất hiện cũng có thể một kiếm chém chết y.
-Vãn bối Long Vô Minh, được giáo hoàng phê chuẩn đi xuống tầng thứ mười địa ngục, mong rằng chư vị cho phép.
Long Vô Minh không dám xem thường nơi đây nữa, ngay tầng thứ nhất đã cất chứa sức mạnh bảo vệ thần bí như thế này, mười bảy tầng phía sau, quả thực không dám tưởng tượng.
Vừa mới dứt lời, hơn mười luồng khí tức đồng loạt ào đến, dò xét Long Vô Minh từ trên xuống dưới.
Một lát sau, hơn mười luồng khí tức này lại rút lui giống như thủy triều.
Mà đồng thời, Long Vô Minh cũng cảm giác cả người được thả lỏng, lực trói buộc đã biến mất không thấy tăm hơi.
-Thật là nơi đáng sợ!
Mặc dù cũng là nhà tù, nhưng thiên lao của Long tổ kém chỗ này quá xa.
Có lẽ chỉ có Long mộ, mới đủ điều kiện để so sánh với mười tám tầng địa ngục!
Hít sâu một hơi, Long Vô Minh thận trọng bước từng bước vào sâu bên trong.
Tiếp đó, mỗi khi bước vào một tầng địa ngục, y đều phải trải qua một lần kiểm tra hà khắc.
Y không thể tưởng tượng, cả mười tám tầng địa ngục rốt cuộc cất giấu bao nhiêu cao thủ.
Tiếp tục đi xuống, mỗi tầng địa ngục đều giam giữ những tội phạm hung ác, những tên này sắc mặt dữ tợn, trên người tản ra khí tức cực kỳ tà ác nguy hiểm, ngay cả Long Vô Minh cũng không muốn lại gần chúng.
Đến tầng thứ mười.
Tầng này không có nhà tù, chỉ có một mật thất tối tăm trống trải.
Tại đây cũng không giam giữ quá nhiều tội phạm, trên chiếc chiếu cỏ trong mật thất bên phải, chỉ có đúng một người đang ngồi.
Người này hơn bốn mươi tuổi, mặc trường bào mộc mạc, lẳng lặng ngồi yên, mi mắt đóng chặt, không hề nhúc nhích.
Long Vô Minh đứng lặng hồi lâu ở cửa ra vào, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, từ từ đi vào.
-Cuối cùng cậu đã tới!
Người đàn ông cuối cùng cũng mở mắt, thần sắc bình tĩnh nhìn Long Vô Minh.
Giống như, ông đã biết Long Vô Minh sẽ đến.
Long Vô Minh ngẩn ra, sau đó lập tức gọi:
-Nghĩa phụ!
Long Vô Minh là thái tử Long tổ, nghĩa phụ trong miệng y là ai, không cần nói cũng biết.
-Bây giờ cậu còn dùng xưng hô này để làm gì?
-Bất kể như thế nào, nghĩa phụ vẫn là người con kính trọng nhất!
Long Vô Minh hờ hững nói:
-Dù cho chuyện đó đã xảy ra, con vẫn luôn nghĩ như vậy.
Long đế ngẩng đầu nhìn Long Vô Minh, bình tĩnh nói:
-Khi người của tứ đại thế lực liên thủ đánh lén ta, ta đã biết cậu chính là người đã bán đứng mình, người biết rõ nhược điểm của ta trên đời này, chỉ có cậu mà thôi.
-Nếu nghĩa phụ không có ý định phế con, con cũng không phải đi đến bước này.
Vẻ mặt Long Vô Minh đau đớn, ảm đạm nói:
-Con biết mấy năm nay nghĩa phụ vẫn tìm kiếm người thừa kế mới, nếu như tìm được, chỉ sợ con sẽ bị phế bỏ ngay lập tức. Mặc dù tất cả mọi thứ của con đều do nghĩa phụ ban cho, nhưng khi con đã đứng trên độ cao này, muốn con trở lại lúc trước là chuyện không thể nào!
Tâm trạng của Long Vô Minh cũng không khó lý giải, một ngươi nếu như nghèo khó cả đời, có lẽ họ chẳng cảm thấy gì.
Nhưng nếu có một ngày anh ta trở thành tỉ phú, sau một thời gian ngắn lại bắt anh ta trở về với cuộc sống nghèo rớt mùng tơi, chắc chắn anh ta sẽ không cam lòng.
-Ta hiểu, đây là tính cách của cậu.
Long đế thở dài,
-Nhưng cậu có từng nghĩ, chính vì bởi tính cách đó mà ta mới phải tìm kiếm người thừa kế khác hay không?
Long Vô Minh ngẩn người, dưới góc độ của y, là vì Long đế vô tình trước nên y mới vô nghĩa.
Long đế muốn phế y, nên y mới phản bội.
Nhưng lúc này Long đế lại nói, bởi vì ông biết rõ y có ý định phản bội, lòng dạ bất chính, thành ra mới muốn phế y.
Quan hệ nhân quả này, nên làm rõ như thế nào đây?
-Cậu có thiên phú, điều này không phải bàn cãi, nhưng tính cách lại bốc đồng, tham vọng, hơn nữa còn ích kỷ, cố chấp. Nếu giao Long tổ cho cậu, sẽ chỉ làm hại muôn dân trăm họ.
Long đế lắc đầu liên tục, vẻ mặt hiện lên sự ăn năn.
Lúc trước suy nghĩ của ông quá cực đoan, cho rằng người kế nhiệm vị trí Long đế, phải có đủ thiên phú để tu luyện Ngạo Long quyết.
Nhưng càng về sau công pháp của Ngạo Long quyết càng quá mức thâm ảo khó hiểu, gần như chưa ai đột phá được tầng thứ bảy.
Ông tìm khắp thiên hạ, gặp được Long Vô Minh khiến ông mừng rỡ không thôi.
Nhưng Long Vô Minh mặc dù có thiên phú, nhưng nhân phẩm tính cách lại có quá nhiều điểm cần phê phán, người như vậy nếu tiếp quản Long tổ, tất sẽ khiến thiên hạ đại loạn.
Cho nên ông đã phải tiếp tục đi tìm người thừa kế mới, ai ngờ lại bị Long Vô Minh nhìn thấu, tạo thành cục diện hôm nay.
Long Vô Minh lại im lặng hồi lâu, cuối cùng như đã hạ quyết định nào đó mới nói:
-Nghĩa phụ, chuyện trước đây con không muốn truy cứu nữa. Bất kể ai đúng ai sai, con cũng đã đi tới bước này, không thể quay đầu lại nữa.
-Ta biết, cậu sẽ tới đây tìm ta, để kể lể nỗi khó xử của cậu.
Mặc dù Long đế bị nhốt tại địa ngục tối tăm không thấy ánh mặt trời này, nhưng dường như không gì có thể qua khỏi mắt ông.
-Nếu như không cần, con cũng không muốn đi đến bước này!
Long đế lạnh nhạt lắc đầu,
-Cậu chi là người hấp hối đang giãy chết mà thôi, từ trước đến nay, tà không bao giờ thằng được chính. Nếu cậu không khiêm tốn lại, cho dù cậu có giải quyết được đối thủ trước mắt, sau này cũng sẽ có ngàn ngàn vạn vạn người nhảy ra phản đối cậu!
-Chuyện sau này con mặc kệ, nhưng người này, con không thể không giết!
Trên người Long Vô Minh toát ra hơi thở hung ác.
Long đế nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Long Vô Minh, đột nhiên cười khẽ,
-Có thể khiến cậu nói ra những lời này, người này có vẻ cũng không đơn giản!
Long Vô Minh tức giận càng sâu, chứng tỏ sỉ nhục y phải chịu đựng càng lớn.
Trong lòng Long đế đã đại khái đoán được người này là ai.
Động tĩnh Tần Mục gây ra tại Yên Kinh không nhỏ, sao ông có thể không chú ý được?
Thậm chí quan hệ giữa Tần Mục và Ngân Hồ ông rõ như lòng bàn tay, chỉ là vẫn chưa có cơ hội gặp mặt chính thức với Tần Mục mà thôi.
-Dù không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận, quả thật hắn rất lơi hại.
-Cho nên cậu muốn lấy đi sức mạnh của ta, để chiến đấu với hắn?
Long Vô Minh quỳ một chân xuống,
Bạn cần đăng nhập để bình luận