Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1069: Một loại dự cảm

Tần Mục cười nghiền ngẫm:
- Cô đang nói cái gì thế? Tôi nghe chẳng hiểu gì cả.
Cung Y Y xấu hổ:
- Chuyện đã đến nước này, cậu nên nói cho rõ ràng. Tôi đã có sự lựa chọn cho mình. Bây giờ cậu muốn tôi gả cho cậu, tôi cũng có thể đồng ý.
Cung Y Y đã bằng bất cứ giá nào rồi. Đau dài không bằng đau ngắn. Dù sao cô cũng đã bị ước định của Tần Mục trói chặt.
- Cô cả ngày chẳng làm chuyện gì cả, trong đầu loạn thất bát tao rồi sao?
Tần Mục nghiêm túc nói:
- Nguyệt Thần ký thác kỳ vọng rất cao vào cô, cô lại đi phát xuân, nghĩ đến chuyện lập gia đình. Nếu để Nguyệt Thần biết, hơn phân nửa sẽ bị chọc giận mà chết.
- Tôi mới là bị cậu làm cho tức chết đấy.
Cung Y Y cả giận nói:
- Đều là tại cậu bức tôi.
- Tôi bức cô cái gì chứ?
Tần Mục bày ra vẻ mặt vô tội.
- Chính là cái ước định đó. Cậu thật vô sỉ, lợi dụng người ta gặp khó khăn. Lúc đó cũng là do não của tôi có vấn đề nên mới đáp ứng cậu.
- Ước định kia rất hay, có vấn đề gì sao?
Tần Mục cười nhạt:
- Cô còn nhớ rõ lúc đó tôi nói gì không?
- Cậu nói, cậu…cậu muốn tôi.
Thanh âm Cung Y Y càng lúc càng nhỏ.
- Đúng, tôi chỉ nói là muốn cô, chứ không nói cái gì khác.
Tần Mục gian trá:
- Ai nói cô nhất định phải trở thành vợ của tôi chứ? Tôi cảm thấy nữ nô, thị nữ gì thì cũng được mà.
- Nữ nô? Thị nữ?
Cung Y Y mở to mắt, không hề có chút thục nữ mà đạp Tần Mục:
- Sao cậu không đi chết đi?
Tần Mục tránh né sát khí phô thiên cái địa mà đến, nghiêm chỉnh nói:
- Được rồi, không giỡn với cô nữa.
Cung Y Y thở phì phì:
- Vậy rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?
- Kỳ thật tôi cũng chẳng biết làm cái gì.
Tần Mục nói.
- Sao?
Cung Y Y nghi hoặc nhìn hắn.
Tần Mục bình tĩnh nói:
- Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi có một loại cảm giác…
- Cảm giác gì?
- Nói cô cũng không hiểu đâu.
Tần Mục nhìn thẳng vào mắt Cung Y Y:
- Lúc trước tôi không muốn giúp cô, nhưng đột nhiên trong đầu có một thanh âm bảo tôi giúp cô.
Có lẽ bị ngữ khí trịnh trọng của Tần Mục lây nhiễm, Cung Y Y im lặng lắng nghe, không chen vào.
- Cho nên, khi tôi đưa ra điều kiện đó, không phải là muốn cô gả cho tôi, mà là hy vọng chúng ta duy trì một sự ràng buộc. Trong tương lại, tôi có lẽ sẽ cần sự trợ giúp của cô.
- Ràng buộc?
Cung Y Y không nghĩ đến mục đích của Tần Mục lại đơn giản như vậy.
- Đúng vậy, cũng giống như Nguyệt Thần đã nói.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời:
- Thiên mệnh.
- Thì ra là như vậy.
Cung Y Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút mất mát.
- Kỳ thật cậu chỉ vẽ vời cho thêm chuyện thôi. Ràng buộc giữa bạn bè không phải dựa vào một ước định mà gắn bó, là là cùng nhau trải qua hoạn nạn mới dần dần tạo dựng nên.
- Tôi biết, cho nên tôi mới nói ước định kia chỉ là thuận miệng nói cho vui.
- Thiệt là, sao không nói sớm? Làm tôi suy nghĩ lung tung.
Cung Y Y cảm giác mình bị chơi khăm. Nhưng quan hệ giữa cô và Tần Mục xích lại gần thêm một chút.
- Tuy ước định là nói đùa, nhưng cô cũng đừng nghĩ đến việc lấy chồng. Không có sự cho phép của tôi, cô không được lấy.
Tần Mục đột nhiên nói.
Cung Y Y nhướng mắt, nhếch miệng:
- Phụ vương tôi còn chưa có quyền quản tôi như vậy, cậu dựa vào cái gì chứ?
- Lần trước Nguyệt Thần nhờ tôi quản giáo cô cho tốt, có phải ngay cả lời nói của Nguyệt Thần cô cũng không nghe?
- Ai biết cậu nói thật hay giả. Tôi không tin đâu. Trừ phi cậu bảo Nguyệt Thần đại nhân đến nói với tôi.
Nguyệt Thần lúc này đang ngủ say, đương nhiên không có khả năng đi ra. Bằng không Tần Mục cũng không đem Nguyệt Thần ra nói đùa.
Cung Y Y an bài xong cho Tần Mục ở Thiên điện nghỉ ngơi, sau đó liền rời đi. Cô vẫn còn nhiều việc cần giải quyết.
Cô sẽ chẳng gả cho Thương Minh cũng như Doãn Thiên Thương. Nhưng đối mặt với Thánh tông như thế nào, đó là một vấn đề.
Cung Cửu Thiên và Cung Cửu Viêm vẫn còn trong đại điện thương lượng. Ngoài cửa, mấy đạo nhân ảnh đáp xuống, sau đó bước vào.
- Nghe nói công chúa Y Y đã trở về rồi? Cô ấy đang ở đâu?
Một thanh niên anh tuấn dường như không chờ đợi được, đi theo đằng sau y là đám vương giả Nam Vương triều rời đi lúc trước.
Thân phận của người thanh niên này chính là vương tử Nam Vương triều, Thương Minh.
- Cửu Thiên huynh, công chúa Y Y đâu? Vương tử chúng tôi vừa nghe cô ấy trở về, ngựa không dừng vó mà trở về gặp cô ấy.
- Cái này…Y Y có chút mệt mỏi nên lui xuống nghỉ ngơi rồi.
- Vậy để tôi đi thăm cô ấy.
Thương Minh nói xong liền chạy ra ngoài. Cung Cửu Thiên cũng không kịp ngăn cản.
- Có chuyện gì xảy ra vậy, Cửu Thiên huynh? Nhìn dáng vẻ của anh, dường như đang gặp khó khăn?
Một vương giả Nam Vương triều lên tiếng hỏi.
- Về quan hệ thông gia giữa Y Y và Thương Minh vương tử xuất hiện một chút rắc rối.
- Có rắc rối gì?
Vương giả Nam Vương triều thận trọng hỏi. Trước kia bọn họ không quan tâm đến Cung gia, nhưng bây giờ liên quan đến Thiên Duyệt Cầm, không thể coi thường được nữa.
Cung Cửu Thiên chần chừ một chút liền đem chuyện Tần Mục nói ra.
Ông ta thêm mắm dặm muối cho mối quan hệ giữa Tần Mục và Cung Y Y, khiến cho đám người kia xuất hiện suy nghĩ xấu.
Từ đó mượn tay bọn họ giải quyết Tần Mục.
- Cái gì? Có việc này sao?
Đám người kia giận dữ nói.
Cung Cửu Thiên vội vàng nói:
- Thương Lan huynh không nên tức giận. Người này là do Y Y mang từ bên ngoài về, tôi cũng cảm thấy bất ngờ. Nhưng anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối ủng hộ các người. Chỉ là bây giờ cần phải nghĩ biện pháp giải quyết phiền toái này.
Nghe Cung Cửu Thiên tỏ rõ lập trường, sắc mặt đám người kia mới tốt hơn một chút.
- Cửu Thiên huynh đã nói như vậy, vậy thì đơn giản rồi. Để tôi phái người tìm tiểu tử kia nói chuyện. Nếu cậu ta nghe lời thì tốt. Còn nếu không nghe lời, Cửu Thiên huynh không ngại tôi sử dụng một số thủ đoạn chứ?
- Đương nhiên rồi.
Tần Mục không biết phân biệt, Cung Cửu Thiên liền nổi lên suy nghĩ xấu. Chỉ là ông ta sợ động vào Tần Mục sẽ làm quan hệ cha con của ông trở nên xấu đi.
Bây giờ do người của Nam Vương triều động thủ, Y Y có truy cứu, tối đa cũng chỉ hờn dỗi. Thời gian lâu tự nhiên sẽ quên đi.
Hai tay Tần Mục gối đầu, nằm ngửa trên chiếc giường lớn, suy nghĩ rất nhiều.
- Qua một thời gian rồi, Phỉ Phỉ và Trần Thiến sẽ rất lo lắng. Đợi giải quyết xong việc của Cung Y Y, lập tức trở lại ngay.
Đang lầm bầm lầu bầu, đột nhiên hắn giật mình, nhìn về phía cửa sổ.
- Bằng hữu, đi đường có mệt không? Vào nói chuyện đi.
Kẹt!
Cửa sổ bị mở ra, một đạo nhân ảnh vọt vào, động tác nhẹ nhàng vô cùng, không hề phát ra thanh âm.
- Hảo tiểu tử, có thể phát hiện ta sớm như vậy, đúng là xem thường cậu rồi.
- Đêm khuya đến thăm, còn lén lút đi bằng đường cửa sổ, hẳn là lai giả bất thiện rồi.
- Nếu cậu thông minh, chắc chắn đã đoán ra được mục đích của tôi đến đây làm gì.
Người đàn ông lãnh đạm nói, nhìn Tần Mục giống như nhìn người đã chết.
- Cung Cửu Thiên phái ông đến hay sao?
Tần Mục hỏi một câu nhưng rất nhanh lắc đầu:
- Không đúng. Nếu là người của Cung Cửu Thiên, nhất định sẽ che mặt, không để cho tôi biết rõ thân phận.
Người đàn ông nhếch miệng cười:
- Nói tiếp đi.
- Bộ râu này của ông rất đặc biệt, cho nên dễ nhận ra. Ông không cố ý che giấu thân phận, ngược lại còn phô bày, thu hút sự chú ý, khiến người ta không hoài nghi Cung Cửu Thiên sao?
- Không nghĩ đến cậu cũng có chút khôn vặt như vậy. Nhưng tôi không che mặt là vì căn bản không cần che mặt.
Người đàn ông cười lạnh:
Bạn cần đăng nhập để bình luận