Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long
Chương 1557: Dự Ngôn Chi Tử!
Mai Ánh Tuyết xoay người lại, cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn tên nam tử mặc áo bào đen bao phủ toàn thân đứng cách đó không xa.
-Đúng vậy!
Mai Ánh Tuyết khẽ cười hỏi:
-Đường đường là Định Mệnh Tổ Thần, định làm chuyện gì mờ ám hay sao mà lại mặc thành thế này?
-Trước giờ đều vậy, quen rồi.
-Đúng là khó cho ông.
Định Mệnh Tổ Thần thản nhiên nói:
-Vì nghiệp lớn, hi sinh một chút là điều cần thiết!
-Ha ha ha, ông nhìn rất thoáng đó.
Mai Ánh Tuyết cười nhạt nói:
-Có điều, ông tới nơi này, không phải chỉ vì chúc mừng tôi thôi, đúng không?
Định Mệnh Tổ Thần cũng không vòng vo, trực tiếp đi vào điểm chính:
-Có người muốn gặp cô một lần, cô có thể xem là vật chủ do Phượng Hoàng sống lại, có lẽ cũng nên gặp y một lần.
-Y ở đâu?
Mai Ánh Tuyết hờ hững hỏi:
-Muốn gặp tôi, còn không tự mình tới, chẳng lẽ để tôi tới gặp y?
-Phượng Hoàng rất tôn quý cho nên y cũng không muốn thờ ơ, vì vậy y tự mình tới. Có điều, khi tới nơi này, y phát hiện có một người y tạm thời không muốn gặp, y thật sự không thể hiện thân, cho nên chỉ có thể mời các hạ tới một chuyến.
Lúc này, Cung Y Y đột nhiên nắm chặt tay Tần Mục, lòng có chút khẩn trương.
Cô biết Định Mệnh Tổ Thần, cũng biết người mà Định Mệnh Tổ Thần nói là ai.
-Người tạm thời không muốn gặp.
Mai Ánh Tuyết quay đầu lại, liếc mắt hìn Tần Mục một cái rồi hỏi:
-Anh không ngại tôi đi một chuyến chứ?
-Đi đi!
Tần Mục gật đầu một cái.
Mai Ánh Tuyết theo Định Mệnh Tổ Thần rời khỏi.
Dường như Cung Y Y có chút lo lắng, hỏi:
-Tần Mục, anh cứ vậy yên tâm để cô ấy đi ư?
-Nếu không thì sao?
-Em cũng không nghi ngờ gì, chỉ có điều cô ấy dùng phong thái Phượng Hoàng Niết Bàn để sống lại, Định Mệnh Tổ Thần tới là để mời chào cô, hơn nữa Vân Mặc cũng tự mình tới.
-Em lo Mai Ánh Tuyết sẽ phản bội, đứng về phía bọn họ ư?
-Em tiếp xúc với cô ấy không nhiều, không biết tính cách của cô ấy thế nào, đây chỉ là lo lắng cơ bản nhất của em.
-Em từng gặp qua Vân Mặc, đúng không?
Tần Mục đột nhiên hỏi.
Cung Y Y gật đầu nói:
-Trong lần hội nghị đó, y và Định Mệnh Tổ Thần đứng chung một chỗ, em từng gặp một lần.
-Vậy em nói thử xem, anh và Vân Mặc, mị lực của ai lớn hơn?
-Thấy ghét, việc này có gì mà so. Cho dù y có ba hoa chích chòe thế nào đi nữa, lai lai lịch có bất phàm ra sao, thân phận có tôn quý thế nào, danh tiếng được truyền lưu bao lâu, nếu so với anh, ngay cả xách giày y cũng không xứng.
Cung Y Y rất khẳng định nói.
Tần Mục cười nhạt hỏi:
-Đúng thế, mị lực của anh lớn hơn y, vậy có lý do gì để Mai Ánh Tuyết đứng về phía y?
Cung Y Y nghe vậy, lập tức hiểu ra.
Không phải cô nghi ngờ gì Mai Ánh Tuyết, cô chỉ không hiểu Mai Ánh Tuyết, không biết cô ta và Tần Mục có quan hệ thế nào.
Bây giờ, nghe Tần Mục nói vậy cô liền lập tức nắm chắc, đây là một người có thể tin tưởng tuyệt đối.
Phượng Hoàng là tồn tại không kém gì Tổ Long, bên người Tần Mục có thêm một cường giả như vậy làm cho cô cảm thấy rất vui mừng.
Mai Ánh Tuyết đi theo Định Mệnh Tổ Thần tới một nơi yên tĩnh, ở chỗ này, có một thanh niên áo trắng tóc trắng đang đợi.
Có điều, quanh người tên thanh niên này có một tầng khói đen thật mỏng bao phủ, nhìn hơi có vẻ ảo mộng mông lung, không nhìn rõ lắm.
-Định Mệnh Tổ Thần, người mà ông muốn tôi gặp là y ư?
Ánh mắt tò mò của Mai Ánh Tuyết rơi lên người tên thanh niên kia, hỏi:
-Chẳng lẽ đây là con tư sinh của ông? Sao tóc của tên thiếu niên lại bạc rồi, chẳng lẽ không đủ dinh dưỡng?
Cho dù là Định Mệnh Tổ Thần, nghe được câu này y cũng nhịn không được co quắp khóe miệng.
-Hoàng Nữ thật hài hước.
Tên thanh niên kia lại có chút lơ đễnh, y thản nhiên nói:
-Tại hạ Vân Mặc, hôm nay có thể thấy được Phượng Hoàng Niết Bàn sống lại, đúng là may mắn ba đời!
-Sau đó thì sao?
Vân Mặc hơi sửng sờ, Định Mệnh Tổ Thần nói tiếp:
-Hoàng Nữ, hi vọng cô có thể tham gia cùng bọn tôi.
-Tham gia cùng các người?
Mai Ánh Tuyết tỏ vẻ không hiểu, hỏi:
-Là sao?
-Bọn tôi đang mưu tính một cuộc chiến, bọn tôi muốn kết thúc sự thống trị hư vô dài dằng dặc này, lực lượng của cô là sự trợ giúp rất lớn với bọn tôi!
-Há, giống như cuộc chiến của các vị Thần từ xưa tới nay không hề kết thúc phải không?
-Đúng, cũng không đúng!
Định Mệnh Tổ Thần rất có lòng tin nói:
-Lần này, bọn tôi chắc chắn sẽ thành công chứ không thất bại!
Mai Ánh Tuyết liếc y một cái rồi thản nhiên hỏi:
-Mặc dù ông là Định Mệnh Tổ Thần, thế nhưng tôi không thể tin hoàn toàn những gì ông nói được, ông dùng thứ gì để bảo đảm?
-Bảo đảm của tôi chính là y!
Định Mệnh Tổ Thần chỉ Vân Mặc.
-Ồ?
Mai Ánh Tuyết liếc mắt nhìn Vân Mặc một cái rồi hỏi:
-Y chỉ là một Tổ Thần mà thôi, y còn đánh không lại tôi, sao y có tư cách đó?
-Đương nhiên là có!
Vân Mặc nói bằng giọng vua chúa đầy lòng tin, y ngạo ngễ nói:
-Tạm thời lực lượng của tôi không mạnh mẽ lắm, thế nhưng không bao lâu nữa, tôi sẽ trở thành chúa tể duy nhất mang theo các người chinh chiến chín tầng trời.
Mai Ánh Tuyết nghe vậy, chợt mỉm cười, nàng nói:
-Người trẻ tuổi, ăn nhiều một chút để bổ sung dinh dưỡng, ít nằm mộng ban ngày đi, cậu còn chưa đủ tư cách đâu!
Lông mày Vân Mặc hơi cứng lại, y nói:
-Hoàng Nữ, dùng thân phận của tôi, nói cho cô nhiều như vậy đã rất nể mặt cô rồi. Cô nên có ngạo khí, tôi cho phép cô giữ chúng, thế nhưng, đừng có quá mức!
-Quá mức?
Mai Ánh Tuyết buồn cười nói:
-Quá mức trong lời cậu là dùng thước do của chính cậu, thế nhưng, tôi cần dùng tiêu chuẩn của cậu để cân nhắc ư? Cậu cảm thấy quá mức, thế nhưng tôi lại thấy còn rất thiếu. Trong mắt tôi, cậu không đủ tư cách!
-Cô…
Từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Vân Mặc tức giận.
-Hoàng nữ, xin chú ý những gì cô nói, cô cần biết mình đang nói chuyện với ai!
Sắc mặt của Định Mệnh Tổ Thần đã trầm xuống, y không ngờ Mai Ánh Tuyết lại không biết điều tới vậy.
-Đối với người không vừa mắt, trước giờ tôi luôn nói chuyện như thế. Nếu đã không nói chuyện hợp ý, vậy thì chúng ta từ biệt, sau này có duyên gặp lại!
Mai Ánh Tuyết thản nhiên nói:
-Có điều, khi đó là địch hay bạn vẫn rất khó nói.
-Chờ đã!
Sao Định Mệnh Tổ Thần có thể cam tâm để Mai Ánh Tuyết rời khỏi như vậy.
-Còn chuyện gì nữa?
-Hoàng Nữ, cô không nên từ chối bọn tôi.
-Vì sao?
-Bởi vì…
Định Mệnh Tổ Thần do dự một chút rồi liếc mắt nhìn Vân Mặc.
-Bởi vì y là Dự Ngôn Chi Tử?
Mai Ánh Tuyết đột nhiên nói một câu rất kinh người.
Sắc mặt Định Mệnh Tổ Thần và Vân Mặc thay đổi, hai người đồng thanh hỏi:
-Sao cô biết?
-Ha ha ha, các người đúng là buồn cười, làm mình thành kẻ người không giống người quỷ không giống quỷ là để che giấu chân tướng, tự cho là có thể lừa dối mọi người trong thiên hạ. Thế nhưng, các người không biết là thứ mà các người gọi là chân tướng ai cũng biết cả.
-Mọi người đều biết?
Định Mệnh Tổ Thần hét lớn:
-Hoang đường, không thể nào có chuyện này được!
-Định Mệnh Tổ Thần, trong mắt tôi, mưu đồ của ông không đáng nhắc tới. Không cần uổng phí công sức lôi kéo tôi nữa, tôi không có khả năng đứng về phía các người.
Mai Ánh Tuyết rất không nể mặt từ chối hai người, xoay người lại, nàng chuẩn bị rời khỏi, thế nhưng khi đi được vài bước, nàng đột nhiên quay đầu lại.
-Thật ra thì tôi cảm thấy các người rất đáng thương, luôn sống trong ảo tưởng của bản thân. Tôi không muốn đả kích các người, chỉ cần các người không làm kẻ thù của Tần Mục, tôi có thể ủng hộ các người. Buông tay đánh một trận đi, mặc dù, sự thất bại của các người đã được quyết định từ lâu!
-Người phụ nữ này quá mức kiêu ngạo. Hơn nữa, cô ta nói vậy là có ý gì, cô ta biết tôi là Dự Ngôn Chi Tử, lại không đi theo ta mà theo Tần Mục, hơn nữa còn nói chúng ta nhất định sẽ thất bại?
Định Mệnh Tổ Thần trầm giọng nói:
-Mặc dù cô ta thừa kế lực lượng Phượng Hoàng, thế nhưng dù sao đi nữa thì cô ta cũng chỉ là phụ nữ, tuổi tác vẫn còn nhỏ. Đoán chừng là cô chưa nhận rõ tính nghiêm trọng và bản chất của vấn đề cho nên bị Tần Mục mê hoặc.
-Hừ, lại là thế, mạng của Tần Mục do tôi cho hắn, mọi thứ của hắn vốn là của tôi.
Vân Mặc tỏ vẻ rất ghen tị.
Bởi vì Tần Mục có mệnh cách của y mới có được thành tựu ngày hôm nay, nhờ vậy y mới có được vận may nghịch thiên, nhân duyên với phụ nữ cũng nghịch thiên. Thế nhưng, y lại chỉ có thể núp trong bóng tối, không dám lộ mặt gặp người.
Tại sao trên đời lại có chuyện không công bằng tới vậy?
-Định Mệnh Tổ Thần, tôi muốn thu hồi mệnh cách của mình lại!
Vân Mặc nắm chặt hai tay.
Định Mệnh Tổ Thần vội vàng nói:
-Không được, cậu đã nhận nại nhiều năm như vậy, giờ chỉ còn chút thời gian nữa thôi, cậu phải tiếp tục nhẫn nại, nếu không chẳng phải là kiếm củi ba năm đốt trong một giờ?
-Thế nhưng, tôi luôn cảm giác mọi chuyện đã nằm ngoài dự tính của chúng ta. Tần Mục không thể lưu, phải dùng thủ đoạn lôi đình để tiêu diệt hắn.
-Quả thật là Tần Mục đã có chút khó giải quyết, thế nhưng hắn không thể chết được. Mỗi một cử động của hắn đều nằm dưới sự giám sát của Thiên Đạo. Nếu hắn chết, mệnh cách của hắn sẽ trở lại trên người cậu, tới lúc đó cậu sẽ hoàn toàn bại lộ, chúng ta không thể áp dụng kế hoạch được nữa.
-Tôi chịu đủ mùi vị làm thằng hề rồi, người được muôn người chú ý vốn nên là tôi, tại sao phải để người khác thay thế?
-Nở mày nở mặt chỉ là nhất thời, là người sống sót cuối cùng mới là Vĩnh Hằng Bất Hủ. Đắc tội với ông trời, kết quả của hắn sẽ rất thê thảm. Cậu chỉ cần chờ qua đoạn thời gian này là được, dù sao thì thời gian cực khổ đã qua, cậu sắp có thể nắm giữ chín tầng trời rồi, cậu muốn làm loại người nào?
Vân Mặc nghe vậy lệ khí mới giảm đi một ít, trầm tư một lúc, y bình tĩnh nói:
-Được rồi, ông nói đúng, đã nhịn lâu như vậy, tôi cũng không quan tâm chút thời gian này. Chờ khi thời cơ tới, tôi muốn đoạt lại hết thảy mọi thứ của mình. Đến lúc đó, để xem Phượng Hoàng cao ngạo thần phục dưới chân tôi như thế nào!
Không để Tần Mục và Cung Y Y chờ quá lâu, Mai Ánh Tuyết đã trở lại.
-Sao rồi, cô gặp y rồi hả?
Tần Mục hỏi.
-Ừ, gặp rồi!
-Thấy sao, y có đẹp trai bằng tôi không?
Tần Mục rất nghiêm túc, dường như hắn rất quan tâm chuyện này.
Mai Ánh Tuyết trừng mắt nhìn Tần Mục, nói:
-Nếu nói về tướng mạo, quả thật y không kém anh bao nhiêu.
-Vậy đúng là rất đẹp trai!
Tần Mục nói thầm.
Mai Ánh Tuyết và Cung Y Y lập tức không nói gì, đây rõ ràng là biến tướng của việc tự khen mình, người này có biết xấu hổ là gì không?
-Nói mới nhớ, anh không sợ tôi bị y đầu độc ư?
Tần Mục cười nói:
-Tôi tin tưởng ánh mắt của cô, có điều, cho dù là y có dáng ngoài đẹp trai như tôi, thế nhưng nếu nói về nội hàm, cho dù y có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp tôi.
Mai Ánh Tuyết sờ trán một cái rồi bất đắc dĩ nói:
-Nhiều năm rồi không gặp, anh vẫn như trước kia.
-Cô cũng vậy!
-Thật sao?
Mai Ánh Tuyết kinh ngạc nói:
-Tôi thấy mình thay đổi rất nhiều đó!
-Nếu có thay đổi, thì đó là cô đã trở nên đẹp hơn!
Tần Mục thưởng thức nhìn Mai Ánh Tuyết.
Sau khi Niết Bàn, quả thật nàng đẹp tới kinh người.
Khuôn mặt trắng tuyết của Mai ánh Tuyết ửng đỏ, cười nói:
-Tôi thu hồi lại câu vừa nói, bây giờ anh rất biết cách dỗ ngọt phụ nữ.
-Dường như kỹ năng này tôi đã có ngay từ đầu rồi mà?
-Không đúng, lúc trước anh rất cứng ngắc!
-Thật vậy ư?
Tần Mục lại không cảm thấy như vậy.
Cung Y Y nghe hai người nói chuyện phiếm, nhịn không được chen vào một câu:
-Viêm Thành chuẩn bị sửa sang lại, muốn nói chuyện cũ thì chờ trở về thành Thiên Mạc rồi nói, nơi này không tiện để nói chuyện.
-Y Y nói đúng, Phỉ Phỉ thấy cô nhất định sẽ rất vui.
Trước khi quen biết Tả Tư Duyệt và Diệp Khinh Tuyết, Tần Phỉ Phỉ đã quen Mai Ánh Tuyết. Hơn nữa, lúc đó Mai Ánh Tuyết còn cứu mạng Tần Phỉ Phỉ một lần, quan hệ của hai người không cần phải nói nhiều.
-Cũng tốt, ngoại trừ Phỉ Phỉ ra tôi còn muốn gặp một người.
-Ai?
Tần Mục kỳ quái hỏi.
-Mộ Dung Tiêu Tiêu!
-Tiêu Hậu?
Tần Mục nghi ngờ hỏi:
-Cô quen cô ta ư?
-Không quen!
Tần Mục: “...”
Với thực lực Tổ Thần của Mai Ánh Tuyết, cô có thể giống như Tần Mục qua lại trong không gian của Bạch Đế Tinh, Tần Mục còn có thể mang theo Cung Y Y.
Cho nên, hai giờ sau, ba người đã trực tiếp xuất hiện ở một chỗ gần thành Thiên Mạc.
Khi Tần Mục bước vào thành Thiên Mạc, lập tức có người hô to. Sau đó, đám người Diệp Khinh Tuyết, Tần Phỉ Phỉ, Tiểu Thanh, Vu Diễm lần lượt xuất hiện.
-Anh rất giỏi đó, đã bảo là anh không được quá chậm trễ, kết quả là lần này anh ra ngoài hơn hai tháng.
Diệp Khinh Tuyết tức giận nói, cô đã có ý định lên đường tới Viêm Tộc một chuyến luôn rồi.
-Xin lỗi, có chuyện đột nhiên xảy ra.
Tần Mục cũng rất đuối lý, hắn đáp ứng chỉ ra ngoài mấy ngày, ai ngờ lại chậm trễ nhiều thời gian tới vậy.
-Được rồi, nói lý do của anh cho em nghe coi!
Diệp Khinh Tuyết tỏ vẻ đã rửa tai lắng nghe.
-Đúng vậy, nếu không nói được lý do, bọn em sẽ không tha cho anh đâu!
Tần Phỉ Phỉ đứng bên cạnh cũng hung ác lên tiếng.
Tần Mục cười sờ đầu nàng, hắn nói:
-Khi em thấy người, sợ rằng em sẽ chẳng thèm để ý tới anh đâu!
-Hả?
Tần Phỉ Phỉ nghi ngờ hỏi.
Tần Mục tránh ra, Mai Ánh Tuyết đi tới, cười một cách tự nhiên, nói:
-Có vẻ cảm giác tồn tại của tôi rất yếu, tôi đứng phía sau Tần Mục đó, trong mắt các người chỉ có hắn thôi, tôi không tồn tại ư?
Tần Phỉ Phỉ dụi dụi con mắt, lộ vẻ rất khoa trương, nói:
-Chị…Chị Ánh Tuyết?
-Phỉ Phỉ, chẳng lẽ em không nhận ra chị?
-Không phải vậy, chỉ là, quá ngoài bất ngờ rồi.
Tần Phỉ Phỉ rất kích động, sau khi tìm được Tả Tư Duyệt, người cô lo lắng nhất chính là Mai Ánh Tuyết.
Hiện tại, rốt cuộc thì mọi người đã đoàn tụ.
-Chị Mai, sao chị lại tới đây?
Tiểu Thanh còn kinh ngạc hơn cả Tần Phỉ Phỉ.
-Là Tiểu Thanh à, đúng là em đã gặp Tần Mục ở đây.
Mai Ánh Tuyết nói:
-Thật ra thì không lâu sau khi em rời khỏi Thiên Cung Hỗn Độn, chị cũng ra ngoài, sau đó chị ở Viêm Tộc suốt.
-Viêm Tộc?
-Cụ thể ra sao, sau này chị sẽ kể cho em nghe.
Mắt Mai Ánh Tuyết xẹt qua Tiểu Thanh rồi nhìn Vu Diễm, Lâm Thi Vận, Trần Thiến, Tống Thi Thi một lượt. Sau đó, cô thở dài, nói:
-Tần Mục, kho tàng của anh đúng là rất phong phú đó.
-Khục khục… Ánh Tuyết, đừng có nói bậy. Không phải cô muốn gặp Tiêu Hậu ư, cô ta đang ở đó!
Tần Mục chỉ về hướng phủ thành chủ, Tiêu Hậu cũng đi ra, có điều cô không tới đây.
Khi thấy Tần Mục chỉ về phía mình, Tiêu Hậu bay tới, ngừng trước mặt Mai Ánh Tuyết.
-Cô nói cô tới từ Thiên Cung Hỗn Độn?
Hiển nhiên là Tiêu Hậu rất để ý tới Thiên Cung Hỗn Độn.
Mai Ánh Tuyết quan sát Tiêu Hậu mấy lần rồi cười khẽ, nói:
-Đúng vậy, hơn nữa Tử Nhi còn có lời bảo tôi chuyển lời cho cô. Cô ấy nói là: nếu cô rảnh, cô hãy qua đó một chuyến, cô ấy có vài lời muốn nói với cô.
Tiêu Hậu hơi khiếp sợ, thật ra thì cô cũng từng thử tìm vị trí của Thiên Cung Hỗn Độn, tiếc là tới giờ vẫn chưa tìm được.
Nơi đó tràn đầy sự thần bí và không biết, dù là Thiên Đạo cũng không có cách nào theo dõi bí ẩn trong đó. Đó là nơi siêu thoát tam giới, không nằm trong Ngũ Hành.
-Cô ấy không phải là cung chủ, có điều, hiện giờ Thiên Cung Hỗn Độn do cô trông coi. Cho nên, chỉ cần cô ấy gật đầu đồng ý, cô có thể đi vào.
Tiêu Hậu nghe vậy chợt yên lặng một lúc. Ngay sau đó cô nhìn Tần Mục rồi hỏi Mai Ánh Tuyết:
-Tử Nhi quen Tần Mục ư?
-Tôi biết cô đang nghi ngờ điều gì, những gì cô muốn biết, khi gặp Tử Nhi, cô sẽ biết hết!
Dường như Mai Ánh Tuyết đã nhận ra ý nghĩ trong lòng Tiêu Hậu, nói.
Tiêu Hậu không biết thân phận của Tần Mục, thế nhưng cô vẫn không lựa chọn cùng nhóm với Định Mệnh Tổ Thần mà vẫn đứng bên phía Tần Mục. Làm vậy có thể nói rất mạo hiểm, phải chịu nguy hiểm rất lớn.
Nếu như Tần Mục có quan hệ với Thiên Cung Hỗn Độn, vậy thì cho dù đối mặt với phe phái của Định Mệnh Tổ Thần cô cũng không sợ.
-Được, tôi đi Hư không hỗn độn một chuyến!
Tiêu Hậu nói xong lập tức gọi Dạ U Liên tới, nói:
-Cô đi cùng tôi.
-Tôi cũng phải đi ư, không được đâu, người ta chỉ bảo mình cô tới thôi mà.
Dạ U Liên xoa xoa mắt, có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ.
-Nguyên nhân cô ta muốn gặp tôi có hơn một nữa là vì cô.
Tiêu Hậu khẳng định nói.
Mai Ánh Tuyết liếc nhìn Dạ U Liên một cái, tỏ vẻ như đã nghĩ tới điều gì đó.
Tử Nhi dặn cô là Tiêu Hậu không được mang người khác tới. Có điều, nếu Tiêu Hậu đã nói vậy có thể thấy được Dạ U Liên không phải người bình thường, cho nên cô cũng không nói gì.
-Khi các người tới Hư không hỗn độn, sẽ có người tới đón các người.
-Tôi hiểu rồi!
Tiêu Hậu gật đầu, nói xong lập tức dẫn Dạ U Liên đi.
-Chị Ánh Tuyết, mấy năm nay chị sống thế nào, kể cho em nghe đi.
Tần Phỉ Phỉ kéo Mai Ánh Tuyết qua một bên, hai người bắt đầu nói chuyện.
Triệu Thiên Vũ hỏi Cung Y Y:
-Y Y, Thiên Duyệt Cầm của cô lên cấp ư?
-Ừ, vốn là người Viêm Tộc không có bản lĩnh này, có điều may là có Mai cô nương giúp đỡ. Tôi cảm thấy Thiên Duyệt Cầm đã hoàn toàn mới, nó mang trong mình tiềm năng lớn hơn.
Cung Y Y hưng phấn nói:
-Có lẽ tôi cần bế quan một thời gian.
-Vậy thì quá tốt, bảo vật Hỗn độn và thần khí là hai thứ hoàn toàn khác nhau đó.
Đám người Diệp Khinh Tuyết, Vu Diễm lộ vẻ hâm mộ nhìn Cung Y Y làm cho cô cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Có điều chuyến ra ngoài lần này, việc làm cô vui vẻ nhất không phải là chuyện Thiên Duyệt Cầm lên cấp, mà là cô đã giao bản thân mình cho Tần Mục không hề giữ lại, hơn nữa, đó dường như cũng là lần đầu tiên của Tần Mục.
-Được rồi, vào trong rồi bàn tiếp!
Lần đầu thì lạ, lần hai thì quen, sau khi phát sinh lần đầu với Cung Y Y, dường như quan niệm của Tần Mục đã cởi mở hơn. Khi đêm khó ngủ, hắn luôn muốn tìm tới chỗ Cung Y Y.
Thế nhưng, sau khi ngủ một đêm với hắn, Cung Y Y lập tức bế quan, đoán chừng lần này phải bế quan hai ba tháng mới ra.
Tần Mục lập tức cảm thấy khó chịu, hắn vẫn chưa bước qua bước kia với những cô gái còn lại cho nên không biết phải mở miệng thế nào.
Huyền Nữ tâm của Diệp Khinh Tuyết quá mạnh mẽ, tạm thời không thể làm gì với cô.
Vu Diễm luôn ở cùng một chỗ với Vu Linh Nhi, Vu Vũ Mai. Ba người này như hình với bóng làm cho hắn không có chút thời cơ nào để ra tay.
Người dễ ra tay nhất chính là Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh nhỏ tuổi nhất, vẫn còn có chút ngây thơ, hoàn toàn khác với Cung Y Y. Tần Mục khó tránh khỏi đứng núi này trông núi nọ, hắn chuẩn bị tối nay làm hái hoa đạo tặc.
Dựa theo những gì Tần Mục biết thì Tiểu Thanh luôn thích ở một mình.
-Đúng là ra quân bất lợi!
Tần Mục buồn bực, cô nhóc này chạy đi đâu rồi, tại sao tới lúc mấu chốt lại không thấy người thế này.
Hào hứng tới, mất hứng về, Tần Mục cảm thấy hơi buồn rầu.
Có điều, khi đi ngang qua sân, hắn đột nhiên ngừng chân.
Trong chòi nghỉ mát trong sân có một bóng dáng xinh đẹp màu trắng đang yên lặng ngồi ở đó. Cô đang một mình ngẩn người, yên lặng nhìn bầu trời đêm không trăng.
Tần Mục hơi do dự rồi trực tiếp bước tới.
Dường như Lâm Thi Vận đang suy nghĩ chuyện gì đó hết sức nhập thần cho nên không phát hiện Tần Mục đang đi tới.
Thật ra thì Tần Mục luôn biết, nếu như hắn muốn có được một cô gái, Lâm Thi Vận chính là người ít kháng cự mình nhất. Bởi vì, người phụ nữ này không chỉ yêu mình mà còn cảm thấy hổ thẹn với mình.
Trong suy nghĩ của cô, cô luôn xem mình thấp hơn Tần Mục một bậc. Tần Mục vừa là người cô yêu, vừa là người mà cô muốn bồi thường.
Ở Chiến Tộc, quả thật Tần Mục từng bị lời của cô làm rung động, có điều, rung động này không phải làm tình yêu. Hắn vẫn luôn cảm thấy cho dù ở cùng một chỗ với Lâm Thi Vận, cũng cần phải có một thời gian dài để từ từ lắng đọng tình cảm.
Thế nhưng, ngày hôm nay, Tần Mục cảm thấy mình có hơi không nhịn nổi.
Cô gái này đã hoàn toàn thuộc về mình, hắn cần gì phải cố kỵ tới vậy?
Cho nên, hắn trực tiếp bước tới, đưa tay, từ phía sau ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lâm Thi Vận.
Lâm Thi Vận đột nhiên tỉnh lại, nàng giẫy giụa theo bản năng.
-Đừng sợ, là anh!
Giọng nói dịu dàng của Tần Mục truyền tới làm cho tâm thần của Lâm Thi Vận rung lên.
-Tần… Tần đại ca?
Lâm Thi Vận có chút không dám tin, vừa vui mừng vừa kinh ngạc.
Đừng nói là để Tần Mục ôm, cho dù lập tức giao thân thể mình cho Tần Mục, Lâm Thi Vận cũng rất cam tâm tình nguyện.
Thậm chí, từ khi dời tới thành Thiên Mạc tới nay, cô vẫn luôn mong đợi có một ngày Tần Mục sẽ làm vậy với cô, không phải sao?
Có điều, lúc này nội tâm của cô cảm thấy rất khó hiểu. Mặc dù Tần Mục rất tốt với cô, thế nhưng hắn luôn biểu hiện rất lễ độ, cứ như hoàn toàn không xem cô là người yêu của hắn, dường như chỉ xem cô là em gái.
Thế nhưng, sao hôm nay hắn lại đột nhiên mở mang đầu óc vậy?
-Thi Vận, em ngồi đây một mình, suy nghĩ gì mà nhập thần vậy?
Tần Mục ôm lấy thân thể mềm mại động lòng người này vào lòng, ngoại trừ cảm thấy cơ thể mình nóng lên, hắn còn cảm thấy hơi tội lỗi.
-Em…
Mặt Lâm Thi Vận hơi đỏ lên, cúi đầu xuống rồi nhỏ giọng nói:
-Em đang nghĩ tới chuyện lúc trước.
-Chuyện lúc trước đó có anh trong đó không?
Tần Mục hỏi.
-Đương nhiên là có!
Lâm Thi Vận vội vàng trả lời. Thật ra thì cô nghĩ tới rất nhiều chuyện, thế nhưng trên căn bản, những chuyện này đều lấy Tần Mục làm trung tâm.
-Thật ư?
-Ừ!
Lâm Thi Vận khẽ gật đầu, Tần Mục ôm cô làm cho tim cô đập rất nhanh.
Cô không biết tại sao hôm nay Tần Mục lại nghĩ thông rồi. Thế nhưng, cô biết đây là một cơ hội, phải cô phải dùng hết dũng khí thổ lộ toàn bộ tâm ý của mình cho hắn nghe.
Cô rất hưởng thụ sự ôm ấp của Tần Mục. Có điều, cô không chỉ muốn vậy, cô muốn quan hệ của mình và Tần Mục tiến thêm một bước, một bước nữa.
-Tần đại ca, em…Em có lời muốn nói với anh!
-Thi Vận, trời đã tối rồi, có gì để mai hãy nói.
Lúc này, Tần Mục đã quyết định, hắn đưa tay cầm lấy dây buộc quần áo bên hông cô rồi nhẹ nhàng kéo xuống.
Quần áo trắng lỏng ra, chúng từ từ chảy xuống từ hai vai cô.
Thân thể Lâm Thi Vận run lên, nàng rốt cuộc cũng ý thức được. Thế nhưng cô lại không có chút ý định phản kháng nào. Ngược lại, cô còn cảm thấy rất vui trong lòng, cả người hoàn toàn xụi vào ngực Tần Mục.
Hoặc có lẽ, lúc này đầu óc cô đã trống rỗng, hạnh phúc và mừng rỡ vô tận đã chiếm trọn trái tim cô. Cuối cùng, ngay cả được ôm vào phòng thế nào cô cũng không biết.
Thành thật mà nói, Tần Mục làm vậy chỉ vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình mà thôi. Lòng hắn luôn có cảm giác tội lội, cho nên hắn hết sức dịu dàng với Lâm Thi Vận.
Hai người ôm nhau triền miên, một đêm này chứa đầy cảnh xuân, có điều, người ngoài không thể nào biết được.
Ngày thứ hai, khi Tần Mục tỉnh lại, nhìn thân thể hoàn mỹ đang nằm cạnh mình, hắn có chút say mê. Không nhịn được, hắn lại mút thỏa thích hai cái trên đôi môi nhẵn nhụi kia, sau đó hắn giúp cô đắp chăn lại.
Lúc này, cảm giác tội lỗi trong lòng hắn hoàn toàn biết mất, bởi vì hắn cảm thấy người phụ nữ này đã trở thành một phần không thể thiếu trong tánh mạng của hắn.
Có lẽ, cho tới lúc này, Lâm Thi Vận mới có thể tính là đã đi vào lòng hắn.
-Tần đại ca!
Lúc này, Lâm Thi Vận hơi mở mắt ra, khóe mắt hơi ướt, nướt mắt trong suốt bắt đầu chảy xuống.
- Thi Vận, sao em lại khóc?
Tần Mục vội vàng hỏi:
-Là do anh quá đường đột ư?
-Không phải, em đang rất vui!
Cả đời Lâm Thi Vận đều là bi kịch, chưa bao giờ cảm nhận được thứ gì gọi là hạnh phúc.
Thế nhưng, giờ khắc này, cô đã được trải nghiệm, hơn nữa, trải nghiệm này còn khắc ghi trong lòng của nàng.
Tần Mục nghe vậy chợt mĩm cười vuốt ve gò má cô, nói:
-Ngốc quá, hôm qua anh tới tìm em khi không có ý tốt trong đầu đó.
-Em biết, có điều em không quan tâm, mọi thứ của em đều là của anh hết.
Lâm Thi Vận nghiêm túc nhìn Tần Mục, nói:
-Hơn nữa em có thể cảm nhận được, trong lòng của anh đã bắt đầu có em.
Một lần nữa Tần Mục bị lời của cô gái ngốc này làm rung động. Ngay sau đó, dường như nghĩ tới điều gì, hắn hỏi:
-Hôm qua em nói là có gì đó muốn nói với anh, bây giờ có thể nói rồi đó.
-Chuyện này, em thấy không cần thiết phải nói nữa đâu.
Lâm Thi Vận xấu hổ chui đầu vào trong chăn.
Thật ra thì ngày hôm qua cô lấy hết dụng khí muốn thổ lộ với Tần Mục, để hắn muốn bản thân cô. Ai ngờ Tần Mục còn không chờ cô nói xong đã ra tay.
Lúc này, mọi chuyện đã làm xong, còn gì để nói nữa?
Tần Mục hơi ngẩn người, sau đó cười xấu xa một tiếng, khi định trêu chọc cô, đột nhiên hắn nghe được tiếng gõ của từ ngoài truyền tới.
-Tần Mục, anh ở đâu?
-Là Tống Thi Thi, cô tới làm gì?
Tần Mục lập tức nghe ra ai đang gọi, hắn nhìn Lâm Thi Vận.
-Chết rồi, Thi Thi cô ấy…
Lâm Thi Vận lộ vẻ bối rối. Nếu để Tống Thi Thi thấy bộ dáng lúc này của cô, sao cô có thể gặp người được?
Cô theo bản năng muốn xuống giường mặc quần áo. Có điều, khi hơi nhúc nhích, cô lập tức cảm giác được có một cơn đau truyền tới.
Mặc dù tối hôm qua Tần Mục rất dịu dàng, thế nhưng dù sao thì đó cũng là lần đầu tiên. Lâm Thi Vận nằm yên nên không có cảm giác, khi nhúc nhích, cảm giác của cô giống hệt với Cung Y Y lần trước.
-Được rồi, có gì mà phải che giấu, trước sau gì các cô ấy cũng biết, tốt hơn hết em nên tiếp tục nghỉ ngơi đi.
Tần Mục hôn lên má cô một cái rồi nhanh chóng mặc quần áo tử tế, sau đó đứng dậy mở cửa.
Mặt Lâm Thi Vận đỏ lên, không tiếp tục đứng dậy nữa, có điều, cả người cô đã chui vào trong chăn.
Tần Mục mở cửa, quả nhiên Tống Thi Thi đang vô cùng lo lắng đứng ngoài cửa.
-Tần Mục, Thi Vận cả đêm không về, anh có…
Khi Tống Thi Thi nói chuyện, khóe mắt cô đúng dịp nhìn thấy có một người đang ẩn núp trên cái giường trong phòng.
Mặc dù không biết là ai, thế nhưng trong chăn chắc chắn có một người.
-Thi Vận đang ngủ bên trong, cô có thể vào thăm nàng.
Tần Mục nhún nhún vai, nói.
-Á… Hai người…
Tống Thi Thi đột nhiên trừng mắt nhìn Tần Mục rồi xoay người bỏ chạy.
Tần Mục bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đóng cửa rồi trở vào trong phòng.
-Cô ta đi rồi, đừng núp nữa!
Lâm Thi Vận vươn đầu ra, mặt đã đỏ ửng, hỏi:
-Tần đại ca, sau này em phải đối diện người khác thế nào đây?
-Có gì đâu, đây là quá trình họ không thể trốn được, chỉ có điều quá trình này diễn ra với em trước thôi. Nếu các cô ấy dám cười em, sau này em hãy cười lại gấp đôi.
Lòng Lâm Thi Vận hơi động, nói:
-Tần đại ca, chẳng lẽ anh và Khinh Tuyết chưa…
-Khinh Tuyết vẫn chưa, có điều lúc ở Viêm Tộc, anh và Y Y đã… Em là người phụ nữ thứ hai của anh.
-Người thứ hai ư?
Lâm Thi Vận cảm thấy lòng mình rất ngọt ngào. Cô chưa bao giờ có hi vọng xa vời mình là người phụ nữ duy nhất của Tần Mục. Thậm chí, cô còn cảm thấy mình hơi hèn mọn, lại không ngờ, mình lại là người phụ nữ thứ hai của Tần Mục.
-Thành chủ, bên ngoài có hai người phụ nữ muốn gặp ngài!
Lúc này, đột nhiên Tần Mục nghe được truyền âm của Kế Phong
Tần Mục hơi ngừng lại, thần thức của hắn lập tức quét qua, thấy được có hai bóng người đang đứng bên ngoài phủ thành chủ.
-Bọn họ…
Lòng Tần Mục hơi động, nói với Lâm Thi Vận:
-Thi Vận, em nghỉ ngơi đi, có hai người bạn tới, , anh ra tiếp bọn họ.
-Ừ!
Tần Mục đi ra, Yến Vương vẫn cao quý như trước, có điều, hắn không liếc nhìn cô. Ánh mắt của hắn trực tiếp rơi trên người thiếu nữ áo đỏ bên cạnh, sau đó hắn nở nụ cười.
Thiếu nữ áo đỏ nở nụ cười, bên cạnh cô có một Độc Giác Thú màu trắng cao ba thước đứng bên cạnh, nó nhàm chán ngáp một cái.
-Tần Mục!
Dịch Trúc Tuyết nhìn thấy Tần Mục, lập tức cảm thấy rất mừng rỡ.
-Trúc Tuyết, đã lâu không gặp.
-Ừ, đúng là thật lâu rồi!
Ánh mắt của Tần Mục rơi trên người con Độc Giác Thú kia, nói:
-Lúc trước, nghe nói ở bảy vùng cấm sinh mệnh xuất hiện một Thần Nữ Độc Giác Thú, không ngờ là cô thật.
Dịch Trúc Tuyết cười nói:
-Lúc đó tôi mới tới Bạch Đế Tinh, mơ mơ màng màng thế nào lại chạy tới bảy vùng cấm sinh mạng, hơn nữa còn đánh một trận với vài người khác, lại không hiểu tại sao lại bị đẩy làm đệ nhất. Thật lâu sau tôi vẫn không hiểu xảy ra chuyện gì.
-Vậy sao đó thì sao, cô đi U Minh Tộc?
Tần Mục nhíu mày hỏi:
-Cô đi tìm Vân Mặc ư?
Dịch Trúc Tuyết gật đầu một cái, thế nhưng, ngay sau đó, dường như sợ Tần Mục hiểu lầm cho nên cô giải thích:
-Tôi phụng lệnh sự phụ tới gặp y, tôi không hề có quan hệ gì với y cả.
-Trúc Tuyết, con cứ bán sư phụ mình vậy ư?
Yến Vương ở bên cạnh bất đắc dĩ nói:
-Sợ Tần Mục hiểu lầm, cho nên con để ta gánh trách nhiệm?
-Vốn là vậy mà, chừng nào oan uổng mới gọi là gánh tránh nhiệm, thế nhưng mọi chuyện con nói đều là thật, đúng không?
Dịch Trúc Tuyết bĩu môi một cái.
-Ài, cứ coi là vậy đi, xem ra tên đồ đệ này ta dạy không công rồi.
Tần Mục nhịn không được cười nói:
-Trúc Tuyết, hoan nghênh cô tới thành Thiên Mạc làm khách. Có điều, cô tới thật đúng lúc, có thể xem như cô là người cuối cùng đứng về phía tôi!
-Người cuối cùng, là sao?
Dịch Trúc Tuyết và Yến Vương hơi sửng sốt.
-Bởi vì, từ giờ khắc này, màn che đã bắt đầu kéo ra!
Tần Mục đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Lúc này, dường như Độc Giác Thú bên cạnh Dịch Trúc Tuyết cảm nhận được gì đó, dáng vẻ lười biếng của nó đã biến mất, cảnh giác chắn trước mặt Dịch Trúc Tuyết, dường như đang bảo vệ chủ nhân của mình.
-Cung Y Y, tôi biết cô đang ở đây, ra đây đánh một trận với tôi!
Ngay lúc này, đột nhiên có một bóng người dùng phong thái tuyệt thế xuất hiện trên bầu trời của thành Thiên Mạc. Người này cứ như nữ hoàng nhìn thiên hạ bằng nữa con mắt, thế nhưng, trên người nàng lại có một luồng sát khí bức người.
Cũng trong lúc đó, Cung Y Y vốn đang bế quan chợt mở mắt ra.
-Hoắc Đình Đình!
Ánh mắt ngưng tụ lại, mặc dù cô gái áo tím trước mặt này hơi thay đổi, thế nhưng vẫn còn rất giống.
-Hoắc Đình Đình, quả nhiên là cô!
Cung Y Y nhìn chằm chằm Hoắc Đình Đình, khó hiểu hỏi:
-Tại sao cô lại ở đây, hơn nữa, cô tới tìm tôi làm gì?
Khi còn ở Đông Vương Triều của Tinh Không Tứ Phương, cô là công chúa của Đông Vương Triều, Hoắc Đình Đình là Thánh Nữ của Thánh Tông, cả hai đều là nữ thiên tài. Hơn nữa, bởi vì quan hệ của Đông Vương Triều và Thánh Tông, cho nên hai người thường được mang ra so sánh với nhau.
Bởi thế ngay từ đầu, hai người đã không thể tự chủ trở thành đối thủ của nhau.
Chỉ có điều, Cung Y Y cho là từ khi cô lấy được Thiên Duyệt Cầm cùng với gặp được Tần Mục, Thánh Tông hẳn là đã thất bại. Mà cô và Hoắc Đình Đình đã hoàn toàn không phải là người cùng thế giới, không thể nào cùng xuất hiện được nữa.
Thậm chí Tần Mục còn nói cho cô biết: lúc trước, khi hắn ở Bắc Vương Triều, hắn từng thấy tộc Ba Mắt đuổi giết Hoắc Đình Đình. Thánh Tông đã bị diệt, cho nên kết quả của cô hết sức thê thảm.
Cuối cùng, Tần Mục ra tay cứu cô một lần. Nàng yêu cầu Tần Mục nang cô ta tới Bạch Đế Tinh, thế nhưng Tần Mục đã từ chối, vì vậy cô ôm hận rời khỏi.
Hoắc Đình Đình nhìn Cung Y Y trước mặt, ngọn lửa ghen tị vô biên cháy rực trong lòng cô.
Trong khoảng thời gian này, cô bị vô số hành hạ, thế nhưng Cung Y Y lại một đường thẳng tiến. Thậm chí còn có được hạnh phúc lớn nhất trên đời đó là có một nam nhân yêu cô, bảo vệ cô.
Vì sao trên thế gian lại có chuyện không công bằng tới thế?
-Cung Y Y, tôi tới nơi này là để giải quyết hết ân oán giữa hai chúng ta.
Hoắc Đình Đình hơi vẫy tay, ánh sáng màu đen xuất hiện, ma khí tỏa sáng, khuấy động gió mây trong trời đất.
-Lực lượng này là…
Cung Y Y nhíu mày, nàng quát hỏi
-Cô gia nhập Hắc Ám Ma Giới?
-Trong mắt tôi, không có gì là Chính với Ma, trong mắt tôi chỉ có sức mạnh mà thôi!
Hoắc Đình Đình lạnh lùng nói:
-Đây là lực lượng để đánh bại cô!
Cung Y Y bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
-Hoắc Đình Đình, lúc trước, tôi và cô chỉ khác lập trường nhau, thật ra thì hai chúng ta không có thù hận gì. Bây giờ Đông Vương Triều và Thánh Tông đã không còn, cần gì phải như thế? Nếu như có thể, chúng ta có thể làm bạn.
-Bạn?
Hoắc Đình Đình cười lạnh, nói:
-Cô đang châm chọc tôi ư?
Cung Y Y yên lặng không lên tiếng, cảm thấy Hoắc Đình Đình đã lún rất sâu, không thể khuyên được nữa.
Chúng nữ trong thành Thiên Mạc đã bay ra ngoài, có người trong số các cô biết ân oán giữa Cung Y Y và Hoắc Đình Đình, thế nhưng, cũng có người không biết.
Có điều, mặc kệ thế nào, các cô cũng sẽ đứng về phía Cung Y Y.
-Các cô không nên ra tay, đây là ân oán giữa hai người bọn tôi, để bọn tôi tự giải quyết!
Cung Y Y vung tay lên cản mọi người lại, đồng thời Hỗn Độn Thiên Duyệt Cầm cũng xuất hiện rồi lơ lửng giữa trời.
-Hoắc Đình Đình, nếu cô muốn đánh một trận, tôi sẽ đánh với cô!
-Rất tốt!
Chiến ý của Hoắc Đình Đình dâng cao, ma khí trở nên mạnh hơn.
Hai người nhìn nhau, cuộc chiến giữa hai người chỉ cần chạm một cái là nổ ra.
Phía dưới, Yến Vương nhìn Hoắc Đình Đình, dò xét một lúc, nàng thở dài, nói:
-Cô gái này đã nhập ma đạo, nhân tính đã mất hết, thật đáng buồn!
Tần Mục lại xem thường, hắn nói:
-Mọi việc không thể chỉ nhìn mặt ngoài, có lẽ cô ấy có nỗi khổ bất dắc dĩ nào đó!
Yến Vương liếc mắt Tần Mục, cười nói:
-Đối với phụ nữ, cậu vẫn luôn tỏ ra thương hại, cho dù đó là kẻ thù của cậu.
-Trên thực tế, cô ấy vẫn không tính là kẻ thù.
-Ồ?
Yến Vương kinh ngạc hỏi:
-Chẳng lẽ cậu và cô ta có giao tình gì?
-Không có giao tình, có điều, hiện tại tình trạng của cô ta không tốt, bị người điều khiển, không thể làm theo ý mình được.
-Không thể làm theo ý mình?
Yến Vương hơi ngẩn người.
Dịch Trúc Tuyết nghĩ tới câu nói trước đó của Tần Mục, nhịn không được hỏi:
-Tần Mục, anh nói “bắt đầu” là có ý gì?
-Chờ hai người bọn họ đánh xong sẽ biết.
Dịch Trúc Tuyết hơi ngừng lại, sau đó hỏi:
-Vậy anh không can thiệp ư?
-Y Y đã nói đây là chuyện của hai người họ, trước khi phân thắng bại, tôi sẽ không can thiệp.
-Vậy công chúa Y Y sẽ thắng chứ?
Tần Mục lại lắc đầu, hắn nói:
-Không, Y Y sẽ thua!
-Hả?
Dịch Trúc Tuyết rất khó hiểu.
Yến Vương liếc nhìn Thiên Duyệt Cầm một cái rồi nói:
-Số tài liệu hỗn độn mà cậu lấy đi hẳn là đã dung nhập vào Thiên Duyệt Cầm. Tôi có thể nhìn ra, Thiên Duyệt Cầm đã trở thành Hỗn Độn Linh Bảo.
-Quả thật là Thiên Duyệt Cầm đã là Hỗn Độn Linh Bảo, có điều tôi không thêm vào tài liệu hỗn độn, số tài liệu hỗn độn kia bị tôi ném rồi.
Tần Mục bình thản nói.
Khóe miệng của Yến Vương giật một cái. Lúc đầu, khi ở Thiên Ngoại Thiên, Tần Mục chiến đấu với cô là vì tài liệu hỗn độn, hơn nữa hắn còn giết Minh Cửu, kết quả là hắn nói mình đã ném mất tài liệu hỗn độn?
-Nếu Thiên Duyệt Cầm đã là Hỗn Độn Linh Bảo, tại sao cậu lại nói bạn của mình thất bại?
Ánh mắt của Yến Vương rơi trên người Hoắc Đình Đình, nói:
-Mặc dù ma khí của cô ta rất nồng, thế nhưng chỉ có hoa mà không có quả, bên ngoài thì mạnh thế nhưng bên trong lại rất yếu, căn cơ không ổn. Có thể thấy được cô ta cưỡng ép tăng cường tu vi trong thời gian ngắn, tối đa chỉ có thể đánh ngang tay với bạn của cậu thôi.
-Có lúc, thắng thua không phải dựa vào thực lực mà dựa vào tâm cảnh.
-Tâm cảnh?
-Nếu không có lòng tranh hơn thua, vậy thì, thắng có ý nghĩa gì?
Yến Vương nghe vậy mới hiểu ra.
Hoắc Đình Đình nóng lòng đánh bại Cung Y Y để chứng minh bản thân. Cung Y Y thì có vẻ mềm lòng, nhìn có vẻ như chiến đấu rất hăng hái, kỳ thật cô cố ý nhường để thỏa mãn lòng hiếu thắng của Hoắc Đình Đình.
-Xem ra đây là một trận đánh rất buồn chán.
Yến Vương cảm thấy thất vọng.
-Một lúc nữa cô sẽ không cảm thấy vậy đâu.
-Ý cậu là sau khi cuộc chiến của hai người kết thúc, sẽ có một cường giả xuất hiện?
Tần Mục thản nhiên nói:
-Người này rất mạnh, còn mạnh hơn cả sự tưởng tượng của cô!
-Vậy thì thật thú vị, tôi sẽ mở mắt đón chờ!
Ngoài miệng thì Yến Vương nói vậy thế nhưng trong lòng lại không xác định được, cô không biết chuyện Tần Mục nói là thật hay giả.
Cường giả vượt qua tưởng tượng của cô?
Lúc này, ma khí của Hoắc Đình Đình phun trào, cô ra tay trước, sát chiêu dùng hết, đánh tới chỗ Cung Y Y.
Hai tay Cung Y Y bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn dịu dàng nhưng không mất lực.
Hai người lần lượt giao nhau, núi lở mây tan, trời đất chia cách.
-Cung Y Y, sao tiếng đàn của cô không có chút sát khí nào, cô xem thường tôi ư?
Hoắc Đình Đình giận dữ hỏi.
-Tôi chỉ đáp ứng luận bàn với cô một trận chứ không có đáp ứng đánh một trận sống chết với cô, không cần thiết phải vậy.
-Dùng cớ luận bàn chỉ làm cho cô bó tay bó chân mà thôi. Không dùng toàn lực để xác định thắng thua là không có ý nghĩa.
Ngón tay của Cung Y Y ngừng lại, ảm đạm thở dài, nói:
-Đình Đình, thật sự không cần phải như thế!
-Thế nhưng tôi cảm thấy cần phải làm vậy.
-Tại sao, vì Thánh Tông ư?
Cung Y Y không hiểu, nàng nói:
-Thế nhưng, Thánh Tông đã diệt vong rồi.
-Không phải vì Thánh Tông, chỉ vì một nguyện vọng trong lòng.
-Tôi đâu có tranh đua gì với cô, tại sao cô lại tức giận?
Lúc này, Hoắc Đình Đình đột nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt cô di chuyển, sau đó rơi lên người Tần Mục.
Thật ra thì sau khi Thánh Tông bị tộc Ba Mắt tiêu diệt, lòng của cô đã như tro tàn.
Khi bị tộc Ba Mắt đuổi giết, cô gặp được Tần Mục, hơn nữa Tần Mục còn ra tay cứu cô.
Khi đó, cô vừa ngưỡng mộ vừa cảm kích Tần Mục, đây là một người đàn ông rất mạnh mẽ, nếu như có thể nương tựa vào hắn thì tốt biết bao, giống như Cung Y Y vậy.
Cô bảo Tần Mục mang mình tới Bạch Đế Tinh, nếu như Tần Mục đồng ý, có lẽ hết thảy mọi chuyện sẽ không biến thành thế này.
Đáng tiếc Tần Mục đã từ chối, mà lý do hắn từ chối là vì sợ Cung Y Y không vui.
Tại sao Cung Y Y đã có được Thiên Duyệt Cầm, lại còn được một người đàn ông cường đại như vậy bảo vệ? Còn cô cái gì cũng không có?
Cho nên, cô thề, nhất định phải chứng minh mình lần nữa.
Chỉ là cổ ý chí chiến đấu này không biết đến từ Cung Y Y hay là Tần Mục.
Thấy ánh mắt Hoắc Đình Đình nhìn mình, Tần Mục nhịn không được mở miệng nói:
- Hoắc Đình Đình, lúc trước đã cứu cô một lần, tôi cũng chẳng mong cô báo đáp tôi. Nhưng cũng không đến nỗi lấy oán báo ơn chứ?
- Hừ, anh không có tư cách nói tôi.
Hoắc Đình Đình trợn mắt. Ma khí biến ảo thành sát chiêu bay thẳng đến Tần Mục.
- Hoắc Đình Đình, cô ra tay với tôi là được rồi, tại sao lại ra tay với anh ấy?
Cung Y Y giận dữ, hai tay đánh đàn. Tiếng đành nhanh chóng quay ngược lại, lần đầu tiên lộ ra sát ý.
- Ra tay với hắn ta, cô mới tức giận. Xem ra hiệu quả không tệ.
Hoắc Đình Đình cười lạnh, bắt đầu kịch chiến với Cung Y Y.
Tần Mục cau mày, tiện tay hóa giải sát chiêu của Hoắc Đình Đình, đột nhiên tinh thần khẽ động.
Trong tay hắn dường như bắt được thứ gì, hẳn đã được che giấu trong ma khí.
Mở bàn tay, hắn liền nhìn thấy một quả ngọc.
Nghi hoặc, Tần Mục bóp nát quả châu. Một cổ thần niệm truyền vào trong đầu.
- Tần Mục, coi chừng Chi Chủ Hủy Diệt.
Tần Mục khó hiểu, nhưng lập tức khóe miệng giương lên.
Hắn còn tưởng rằng Hoắc Đình Đình lấy oán trả ơn, không nghĩ rằng cô chỉ mượn vẻ hung ác, tìm cơ hội âm thầm nhắc nhở hắn đang có địch nhân theo dõi hắn.
Tuy hắn đã sớm biết điều này, nhưng Hoắc Đình Đình tốt bụng như vậy, hắn vẫn rất vui.
Hoắc Đình Đình thân bất do kỷ, bị người ta khống chế, không thể không diễn kịch.
- Chi Chủ Hủy Diệt?
Tần Mục ghi nhớ cái tên này.
- Người đàn bà này thật ghê tởm. Chờ chị Y Y đánh xong, em nhất định sẽ giáo huấn ả ta một trận.
Tần Phỉ Phỉ tức giận nói với Tần Mục.
Tần Mục vỗ đầu cô:
- Em còn chưa phải là đối thủ của cô ta. Hơn nữa, mọi việc không thể nhìn bề ngoài được.
- Có ý gì vậy?
Tần Phỉ Phỉ khó hiểu hỏi.
- Tu vi của cô ấy không bị thiên đạo áp bách. Thậm chí còn dung hợp với quy tắc thiên đạo. Cô ấy nhìn thì rất hung ác, nhưng vẫn còn hạ thủ lưu tình với Y Y.
- Vậy tại sao lại hạ thủ lưu tình?
Tần Phỉ Phỉ một chút cũng không cảm thấy như vậy. Cái cô nhìn thấy là Hoắc Đình Đình một lòng muốn giết Cung Y Y.
- Dù sao, không giả bộ giống như vậy, rất dễ bị người ta vạch trần.
Lúc này, Hoắc Đình Đình và Cung Y Y đều sử dụng tuyệt chiêu, càng đánh càng kịch liệt. Nhưng thân hình hai người phiêu động, rất nhanh bay đến trên không thành Thiên Mạc, đánh tới phía đông.
- Kế Phong, anh hãy bảo vệ thành Thiên Mạc cho tốt. Trước khi tôi trở lại, bất luận chuyện gì phát sinh, cũng không được cho người ra vào.
Tần Mục phân phó.
- Tuân mệnh.
Kế Phong đối với lời nói của Tần Mục, tất nhiên là nói gì nghe nấy.
Đám người Tần Mục đuổi theo Cung Y Y và Hoắc Đình Đình, rất nhanh bay về phía đông.
Bành.
Khi mọi người đuổi tới nơi, hai người vẫn đang đánh nhau kịch liệt.
Nhưng Hoắc Đình Đình chỉ lui một bước, Cung Y Y đã lui mấy chục bước, rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong.
- Thắng bại đã định. Cung Y Y, cô thua rồi.
Hoắc Đình Đình nói. Nhìn Tần Mục chạy đến, cô liền hóa thành một đạo lưu quang bay đi mất.
- Y Y, em không sao chứ?
Cung Y Y lắc đầu:
- Em không sao, chỉ là có cảm giác kỳ quái.
- Kỳ quái chỗ nào?
- Nói không được. Ngoài miệng thì cô ấy nói hận em thấu xương, nhưng dường như lại hạ thủ lưu tình với em.
- Y Y, chị cũng hạ thủ lưu tình với cô ta mà? Bằng không, làm sao có thể thua bởi cô ta chứ?
Tần Phỉ Phỉ nhếch miệng.
- Haiz, chị hy vọng để cô ta thắng chị, trong lòng cô ta sẽ thoải mái hơn một chút. Bây giờ cô ta cũng rất đáng thương.
- Loại người lấy oán trả ơn, có cái gì đáng thương chứ?
……….
Bạch Đế Tinh, Thiên Ngoại chi điện.
Một cô gái dáng người thon gọn, đầu đội vương miệng, ăn mặc xinh đẹp ngạo nghễ ngồi chính giữa. Hai bên là hai người đàn ông.
Bên trái là một người thanh niên lạnh lùng, bên phải là người đàn ông trung niên tóc dài.
Nếu Tần Mục có ở đây, tất nhiên sẽ nhận ra hai người này. Người đàn ông tóc dài là Ma Hoàng của Ma giới mà hắn đã từng gặp lúc trước. Còn người thanh niên lạnh lùng, chính là học trò của hắn đã mất tích từ lâu, Trần Minh.
Vù.
Một đạo lưu quang chợt rơi xuống, là Hoắc Đình Đình.
- Chủ thượng.
Hoắc Đình Đình quỳ gối trước cô gái xinh đẹp.
- Chuyện của ngươi đã hoàn thành chưa?
Cô gái nhẹ giọng hỏi.
- Đa tạ chủ thượng đã cho Đình Đình cơ hội giải quyết xong tâm nguyện.
- Giải quyết xong tâm nguyện?
Cô gái mỉm cười:
- Ngươi chỉ muốn chiến một trận với Cung Y Y hay là mật báo cho người đàn ông kia?
Thần sắc Hoắc Đình Đình thay đổi:
- Chủ thượng, ta…
Bành.
Cô gái vung tay lên. Một luồng sức mạnh mênh mông đánh vào người Hoắc Đình Đình, khiến cho thân hình mảnh mai của cô như diều đứt dây, bay thẳng ra ngoài.
Chỉ một kích, Hoắc Đình Đình cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình nát bấy, thần trí tán loạn, rơi vào hấp hối.
- Ta giữ lại một hơi tàn cho ngươi, để ngươi mở to mắt nhìn ta chấm dứt tính mạng người đàn ông kia, hủy diệt thiên địa này, để cho chúng thấy chúng bất lực đến cỡ nào.
Cô gái chắp tay sau lưng bỏ đi.
- Cung kính chủ thượng.
Ma Hoàng và Trần Minh cung kính quỳ xuống tiễn đưa.
Cô gái đi rồi, Trần Minh bước đến bên cạnh Hoắc Đình Đình.
- Trần Minh, ngươi muốn làm cái gì?
- Cứu nàng.
- Không được. Chủ thượng biết, ngươi sẽ chết.
Ma Hoàng kinh hãi nói.
- Ta biết, nhưng nàng ấy trọng tình với huấn luyện viên như vậy, tại sao ta có thể trơ mắt nhìn nàng chết đi?
Trong hắc uyên vô tận.
Vận Mệnh Tổ Thần đột nhiên ngưng trọng.
- Chi Chủ Hủy Diệt xuất hiện. Đoán chừng nàng ta muốn giết thiên tội giả. Trận chiến này, chúng ta phải ra tay thôi.
- Vì sao, thiên tội giả chết thì có liên quan gì đến chúng ta?
- Thiên tội giả kế thừa mệnh cách của Vân Mặc. Cho nên, Chi Chủ Hủy Diệt sẽ ngộ nhận hắn là người mà lời tiên đoán nói sẽ chết, nhất định sẽ giết hắn. Còn chúng ta là người đã tạo nên thiên tội giả là Tần Mục để lừa gạt, để cho thiên tội giả chính thức của lời tiên đoán là Vân Mặc ẩn núp.
- Nhưng đã diễn thì phải diễn cho giống chứ. Chỉ có chúng ta toàn diện ra tay, bảo vệ thiên tội giả, lúc đó mới khiến cho Chi Chủ Hủy Diệt càng thêm khẳng định, thiên tội giả phải chết theo như lời tiên đoán.
- Thì ra là thế. Xem ra trận chiến này không thể né tránh.
- Vậy thì bắt đầu chiến thôi.
………
- Tần Mục, cậu không phải nói sẽ có cường giả hiện thân sao? Người đâu?
Yến Vương hỏi Tần Mục.
Nhưng còn không đợi Tần Mục trả lời, đột nhiên thần sắc khẽ biến, nhìn về phía xa.
Cuối chân trời, một luồng ánh sáng rơi xuống. Đại địa đang im lặng bỗng nhiên sáng bừng.
Một cô gái tuyệt đẹp từ trong luồng sáng bước ra. Vừa mới đặt chân xuống đất, mặt đất liền sụp đổ.
- Đạn chỉ băng vân liệt sơn xuyên, phúc thủ vi vũ khuynh vạn hải. (Trong nháy mắt có thể làm sông núi sụp đổ, trở tay làm mưa có thể nghiêng vạn biển)
- Chi Chủ Hủy Diệt ta quân lâm, đám người các ngươi sẽ run rẩy.
Yến Vương kinh hãi nhìn chằm chằm vào cô gái.
Chỉ là hai chân đạp đất, lại khiến cho sông núi văng tung tóe. Uy thế gì vậy chứ?
Tổ Thần mà bà tiếp xúc không ít. Nhưng tuyệt không ai có được uy thế như cô gái này.
- Tôi bắt đầu hiểu được lời nói của cậu rồi đấy. Đây mới là cường giả tuyệt đối.
Yến Vương trịnh trọng nói.:
- Mặc dù biết cuối cùng sẽ rất khó khăn, nhưng sự cường đại này hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của tôi.
- Cuối cùng?
Tần Mục lắc đầu:
- Chỉ là trận chiến đầu tiên thôi. Cô ta mạnh, nhưng không phải địch nhân lớn nhất của chúng ta. Tối đa cũng chỉ là người đi tiên phong mà thôi.
Ánh mắt Yến Vương ngưng trọng, hít sâu một hơi:
- Mục tiêu của cô ta là cậu, cậu dự định xử lý như thế nào?
- Chuyện cho đến bây giờ cũng không còn biện pháp né tránh, thuận theo ý trời, đi một bước tính một bước.
Diệp Khinh Tuyết, Vu Diễm, Nam Cung Lâm, Mai Ánh Tuyết đều tập trung đến toàn bộ, thần sắc ngưng trọng nhưng vẫn quyết tâm cùng chiến một trận với Tần Mục.
Dịch Trúc Tuyết ngồi xổm xuống, thò tay vuốt ve con thú một sừng của mình, nói cái gì bên tai của nó.
Độc giác thú ngửa đầu, ô ô vài tiếng, cọ cọ mép váy Dịch Trúc Tuyết, không chịu rời đi.
- Đừng trách tôi nói không dễ nghe. Trước mặt thực lực tuyệt đối, cho dù các người có đồng tâm hiệp lực đến đâu cũng không có tác dụng. Đừng lấy trứng chọi đá.
Yến Vương không chút lưu tình mà đả kích:
- Hủy Diệt Chi Chủ, ít nhất là nhân vật Tổ Thần đỉnh phong, thực lực không hề thua kém Tổ Long thời kỳ toàn thịnh.
Tổ Long và Hỗn Độn Tổ Thần là hai chiến lực cường đại nhất trong thiên địa. Nhưng cô gái mang sứ mạng tiên phong này lại có thể sánh ngang chiến lực với hai người kia. Như vậy, cường giả sau lưng cô có thể khiến người ta tuyệt vọng như thế nào.
- Vậy bà nói xem nên xử lý như thế nào?
Tần Mục nhìn Yến Vương, nói:
- Chẳng lẽ biết rõ đánh không lại, rồi để mặc cho cô ta giết sao? Chiến đấu, phản kháng chính là bản năng cầu sinh.
Yến Vương im lặng, không hề lên tiếng.
- Sư phụ, người có biện pháp cứu Tần Mục phải không?
Dịch Trúc Tuyết đột nhiên hỏi:
- Nhân Hoàng giao cho người…
- Không được. Vật kia còn chưa đến lúc sử dụng.
Yến Vương cắt ngang lời nói của Dịch Trúc Tuyết.
- Sư phụ, Tần Mục là người vô tội nhất trong chuyện này. Các người muốn mưu đồ đại sự, tại sao lại liên lụy anh ấy vào? Cuối cùng còn hy sinh cả anh ấy. Chuyện này đối với anh ấy không công bằng chút nào.
Yến Vương thở dài:
- Vì đại cục, hy sinh bản thân là chuyện rất bình thường. Phải hiểu lấy được thì buông được mới có thể thành công.
- Các người quá ích kỷ rồi.
Dịch Trúc Tuyết tức giận nói:
- Cho dù Vân Mặc chính là người trong lời tiên đoán đó, con cũng rất chán ghét anh ta. Anh ta là loại người trong tương lai có thể đả đảo cựu quyền thành công thì cũng chỉ là một tân bạo quân mà thôi.
- Im ngay.
Yến Vương quát lớn.
- Cho dù con có thành kiến với cậu ấy, cũng không nên nói cậu ấy như vậy. Người mà Nhân Hoàng tôn sùng, tuyệt đối sẽ mang đến hy vọng mới.
Trong lúc Dịch Trúc Tuyết còn muốn phản bác, Tần Mục kéo cô sang một bên, cười an ủi:
- Tiểu Trúc Tuyết à, được rồi, đừng để ý đến bà ta nữa. Bà ta không giúp đỡ, chúng ta tự nghĩ cách thôi.
Nghe Tần Mục xưng hô mập mờ như vậy, gương mặt Dịch Trúc Tuyết đỏ lên, nhưng vẫn thấp giọng nói:
- Đến bây giờ mà anh vẫn còn tâm trạng nói giỡn?
- Yên tâm đi, cho dù tôi muốn chết, những người khác chỉ sợ không muốn đấy chứ.
- Sao?
Dịch Trúc Tuyết nghi ngờ hỏi:
- Là ai?
- Đương nhiên là người trong lời tiên đoán và Vận Mệnh Tổ Thần. Bọn họ không nỡ để tôi chết đâu. Cho nên mạng của tôi mới được xuất hiện trên cõi đời này.
Tần Mục mỉm cười, đột nhiên hỏi lại:
- Đúng rồi, cô vừa mới nói Nhân Hoàng để lại cho Yến Vương cái thứ gì vậy? Có thể đối kháng Hủy Diệt Chi Chủ không?
- Là Nhân Hoàng Bút.
- Nhân Hoàng Bút?
Tần Mục đánh giá một chút. Dường như là một đại sát khí?
- Trúc Tuyết, cái không nên nói, không cần nói nhiều.
Yến Vương cảnh cáo một câu.
- Được rồi, tôi không hỏi nữa.
Tần Mục cũng không muốn làm khó Dịch Trúc Tuyết:
- Trúc Tuyết, cô không cần vì tôi mà bất bình. Tuy nói tôi là người bị cài bẫy, nhưng cũng không tính là người vô tội.
- Tại sao lại nói như vậy?
- Bởi vì…
Tần Mục còn chưa nói dứt lời, đột nhiên dừng lại.
- Cuộc nói chuyện có lẽ đến đây là kết thúc được rồi.
Một thanh âm lạnh lùng truyền đến. Thân ảnh Hủy Diệt Chi Chủ chậm rãi đáp xuống, ánh mắt xẹt qua tất cả mọi người, trực tiếp dừng lại trên người Tần Mục.
Mọi người giống như lâm đại địch, thủ hộ bên cạnh Tần Mục.
Tần Mục vẫy tay một cái, hô to với tất cả mọi người:
- Khi tôi chưa lên tiếng, tất cả không được động thủ.
- Đúng là vẫn còn hiểu biết đấy.
Cô gái nhìn chằm chằm vào Tần Mục, thản nhiên nói:
- Tuy nói bằng sức mạnh của các người giống như trứng chọi đá. Nhưng không để cho bọn họ động thủ, chẳng lẽ chuẩn bị chịu chết sao?
- Tôi sống còn chưa đủ, tạm thời chưa muốn chết.
- Cái này chỉ sợ không phải do ngươi quyết định.
Cô gái vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của mình, nói:
- Hôm nay ta tự mình ra tay, ngươi chết là không thể nghi ngờ.
- Tư thế chọc người như vậy, rất khó tưởng tượng Hủy Diệt Chi Chủ có thể làm được.
Tần Mục cười nhún vai:
- Nhưng cô muốn giết tôi, chỉ sợ không dễ dàng như vậy?
- Ồ, ngươi có được sự tự tin từ chỗ nào thế?
- Bởi vì tôi là chi tử trong lời tiên đoán. Đã là chi tử, há lại không có bảo tiêu bên cạnh?
Dịch Trúc Tuyết và Yến Vương nghe xong, đồng thời giật mình, không thể tin nổi nhìn Tần Mục.
Các cô cho rằng Tần Mục sẽ phản kháng lại kế hoạch của Vận Mệnh Tổ Thần, sẽ nói ra hết thảy, lại không nghĩ đến hắn lại đặt mình vào nhân vật mà Vận Mệnh Tổ Thần an bài cho hắn.
- Dự ngôn chi tử?
Cô gái cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười không khỏi che giấu sự khinh miệt.
- Mục đích của ta đến đây, chính là giết chết chi tử của lời tiên đoán đó.
- Vậy thì phải xem cô có thực lực này hay không?
Trong lúc đó, mười mấy đạo nhân ảnh lăng không mà đến, hình thành một vòng vây, bao vây cô gái lại.
Thần sắc của cô gái vẫn bình thường, một chút cũng không kinh ngạc.
Ánh mắt khẽ quét qua đám người mới đến, cô gái phát ra tiếng cười khẽ như chuông bạc:
- Ái cha, đều là những khuôn mặt cũ. Thật khiến cho người ta phải hoài niệm.
- Yêu nữ, có chúng ta ở đây, tuyệt đối không cho ngươi tổn thương một cọng tóc của dự ngôn chi tử.
Tất cả mọi người đều tăng cường khí thế.
Áp lực cường đại tản ra. Diệp Khinh Tuyết, Tần Phỉ Phỉ đều cảm giác một luồng áp lực khó có thể nói nên lời.
- Nếu tất cả các ngươi còn là thời kỳ đỉnh phong như lúc trước, có lẽ ta còn chút kiêng kỵ. Chỉ tiếc, mười kẻ tàn phế cùng một chỗ thì vẫn là tàn phế, có cái gì đáng nói chứ?
Cô gái vung tay lên, thản nhiên nói:
- Tất cả lên hết đi.
- Cuồng vọng.
Hỗn Độn Tổ Thần chính là lãnh đạo của những người còn lại. Cho dù ông ta không còn sáu thành chiến lực, nhưng vẫn là một Tổ Thần cường đại.
- Nếu là lúc trước, một mình ta có thể giết ngươi. Chẳng qua bây giờ chúng ta có nhiều người như vậy, đánh bại ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hơn mười Tổ Thần bao vây cô gái. Tùy ý một chưởng phong, chính là sông núi đảo ngược, vật đổi sao dời.
Lúc này, mỗi một khu vực ở Bạch Đế Tinh đều lắc lư. Từ hoàng tộc đến con sâu cái kiến, mặc kệ Thánh Linh gì cũng đều lo sợ bất an.
Bên ngoài chiến trường, ngoại trừ Tần Mục, Mai Ánh Tuyết và Yến Vương, những người còn lại không thể không đem hết toàn lực ngăn cản ảnh hưởng của cuộc chiến. Mặc dù vậy, bọn họ vẫn cảm thấy khí huyết sôi trào, có lúc không thể chịu nổi.
- Giao phong giữa Tổ Thần Cảnh, đúng là chênh lệch quá xa.
Diệp Khinh Tuyết nói.
- Các người lui xa một chút.
Tần Mục nói với đám người Diệp Khinh Tuyết.
- Anh, em muốn ở cùng với anh.
Tần Phỉ Phỉ cầm lấy cánh tay Tần Mục, căn bản không chịu rời khỏi.
Cô không khích lệ Tần Mục rời khỏi, bởi vì cô biết, với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không rời khỏi.
Tuy bình thường Tần Mục chẳng có biểu hiện gì cao ngạo, nhưng thực chất bên trong của hắn lại cao ngạo hơn bất cứ kẻ nào. Chưa đánh đã chạy không phải là chuyện mà hắn có thể làm được.
Nhưng địch nhân lần này quá đáng sợ. Hủy Diệt Chi Chủ không biết từ đâu xuất hiện, bị hơn mười Tổ Thần vây công vẫn bình thường như cũ.
Mặc dù Hỗn Độn Tổ Thần nói rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế ai cũng có thể thấy được, mười mấy người liên thủ cũng không nắm chắc phần thắng.
Cho nên, mặc dù rất có lòng tin với Tần Mục, Tần Phỉ Phỉ vẫn không thể không lo lắng.
Nhưng lo lắng thì lo lắng, chỉ cần để cô ở cùng với Tần Mục, cho dù chết cũng cam tâm tình nguyện.
- Lúc này anh bảo mọi người rời xa anh, anh cho rằng có thể sao?
-Đúng vậy!
Mai Ánh Tuyết khẽ cười hỏi:
-Đường đường là Định Mệnh Tổ Thần, định làm chuyện gì mờ ám hay sao mà lại mặc thành thế này?
-Trước giờ đều vậy, quen rồi.
-Đúng là khó cho ông.
Định Mệnh Tổ Thần thản nhiên nói:
-Vì nghiệp lớn, hi sinh một chút là điều cần thiết!
-Ha ha ha, ông nhìn rất thoáng đó.
Mai Ánh Tuyết cười nhạt nói:
-Có điều, ông tới nơi này, không phải chỉ vì chúc mừng tôi thôi, đúng không?
Định Mệnh Tổ Thần cũng không vòng vo, trực tiếp đi vào điểm chính:
-Có người muốn gặp cô một lần, cô có thể xem là vật chủ do Phượng Hoàng sống lại, có lẽ cũng nên gặp y một lần.
-Y ở đâu?
Mai Ánh Tuyết hờ hững hỏi:
-Muốn gặp tôi, còn không tự mình tới, chẳng lẽ để tôi tới gặp y?
-Phượng Hoàng rất tôn quý cho nên y cũng không muốn thờ ơ, vì vậy y tự mình tới. Có điều, khi tới nơi này, y phát hiện có một người y tạm thời không muốn gặp, y thật sự không thể hiện thân, cho nên chỉ có thể mời các hạ tới một chuyến.
Lúc này, Cung Y Y đột nhiên nắm chặt tay Tần Mục, lòng có chút khẩn trương.
Cô biết Định Mệnh Tổ Thần, cũng biết người mà Định Mệnh Tổ Thần nói là ai.
-Người tạm thời không muốn gặp.
Mai Ánh Tuyết quay đầu lại, liếc mắt hìn Tần Mục một cái rồi hỏi:
-Anh không ngại tôi đi một chuyến chứ?
-Đi đi!
Tần Mục gật đầu một cái.
Mai Ánh Tuyết theo Định Mệnh Tổ Thần rời khỏi.
Dường như Cung Y Y có chút lo lắng, hỏi:
-Tần Mục, anh cứ vậy yên tâm để cô ấy đi ư?
-Nếu không thì sao?
-Em cũng không nghi ngờ gì, chỉ có điều cô ấy dùng phong thái Phượng Hoàng Niết Bàn để sống lại, Định Mệnh Tổ Thần tới là để mời chào cô, hơn nữa Vân Mặc cũng tự mình tới.
-Em lo Mai Ánh Tuyết sẽ phản bội, đứng về phía bọn họ ư?
-Em tiếp xúc với cô ấy không nhiều, không biết tính cách của cô ấy thế nào, đây chỉ là lo lắng cơ bản nhất của em.
-Em từng gặp qua Vân Mặc, đúng không?
Tần Mục đột nhiên hỏi.
Cung Y Y gật đầu nói:
-Trong lần hội nghị đó, y và Định Mệnh Tổ Thần đứng chung một chỗ, em từng gặp một lần.
-Vậy em nói thử xem, anh và Vân Mặc, mị lực của ai lớn hơn?
-Thấy ghét, việc này có gì mà so. Cho dù y có ba hoa chích chòe thế nào đi nữa, lai lai lịch có bất phàm ra sao, thân phận có tôn quý thế nào, danh tiếng được truyền lưu bao lâu, nếu so với anh, ngay cả xách giày y cũng không xứng.
Cung Y Y rất khẳng định nói.
Tần Mục cười nhạt hỏi:
-Đúng thế, mị lực của anh lớn hơn y, vậy có lý do gì để Mai Ánh Tuyết đứng về phía y?
Cung Y Y nghe vậy, lập tức hiểu ra.
Không phải cô nghi ngờ gì Mai Ánh Tuyết, cô chỉ không hiểu Mai Ánh Tuyết, không biết cô ta và Tần Mục có quan hệ thế nào.
Bây giờ, nghe Tần Mục nói vậy cô liền lập tức nắm chắc, đây là một người có thể tin tưởng tuyệt đối.
Phượng Hoàng là tồn tại không kém gì Tổ Long, bên người Tần Mục có thêm một cường giả như vậy làm cho cô cảm thấy rất vui mừng.
Mai Ánh Tuyết đi theo Định Mệnh Tổ Thần tới một nơi yên tĩnh, ở chỗ này, có một thanh niên áo trắng tóc trắng đang đợi.
Có điều, quanh người tên thanh niên này có một tầng khói đen thật mỏng bao phủ, nhìn hơi có vẻ ảo mộng mông lung, không nhìn rõ lắm.
-Định Mệnh Tổ Thần, người mà ông muốn tôi gặp là y ư?
Ánh mắt tò mò của Mai Ánh Tuyết rơi lên người tên thanh niên kia, hỏi:
-Chẳng lẽ đây là con tư sinh của ông? Sao tóc của tên thiếu niên lại bạc rồi, chẳng lẽ không đủ dinh dưỡng?
Cho dù là Định Mệnh Tổ Thần, nghe được câu này y cũng nhịn không được co quắp khóe miệng.
-Hoàng Nữ thật hài hước.
Tên thanh niên kia lại có chút lơ đễnh, y thản nhiên nói:
-Tại hạ Vân Mặc, hôm nay có thể thấy được Phượng Hoàng Niết Bàn sống lại, đúng là may mắn ba đời!
-Sau đó thì sao?
Vân Mặc hơi sửng sờ, Định Mệnh Tổ Thần nói tiếp:
-Hoàng Nữ, hi vọng cô có thể tham gia cùng bọn tôi.
-Tham gia cùng các người?
Mai Ánh Tuyết tỏ vẻ không hiểu, hỏi:
-Là sao?
-Bọn tôi đang mưu tính một cuộc chiến, bọn tôi muốn kết thúc sự thống trị hư vô dài dằng dặc này, lực lượng của cô là sự trợ giúp rất lớn với bọn tôi!
-Há, giống như cuộc chiến của các vị Thần từ xưa tới nay không hề kết thúc phải không?
-Đúng, cũng không đúng!
Định Mệnh Tổ Thần rất có lòng tin nói:
-Lần này, bọn tôi chắc chắn sẽ thành công chứ không thất bại!
Mai Ánh Tuyết liếc y một cái rồi thản nhiên hỏi:
-Mặc dù ông là Định Mệnh Tổ Thần, thế nhưng tôi không thể tin hoàn toàn những gì ông nói được, ông dùng thứ gì để bảo đảm?
-Bảo đảm của tôi chính là y!
Định Mệnh Tổ Thần chỉ Vân Mặc.
-Ồ?
Mai Ánh Tuyết liếc mắt nhìn Vân Mặc một cái rồi hỏi:
-Y chỉ là một Tổ Thần mà thôi, y còn đánh không lại tôi, sao y có tư cách đó?
-Đương nhiên là có!
Vân Mặc nói bằng giọng vua chúa đầy lòng tin, y ngạo ngễ nói:
-Tạm thời lực lượng của tôi không mạnh mẽ lắm, thế nhưng không bao lâu nữa, tôi sẽ trở thành chúa tể duy nhất mang theo các người chinh chiến chín tầng trời.
Mai Ánh Tuyết nghe vậy, chợt mỉm cười, nàng nói:
-Người trẻ tuổi, ăn nhiều một chút để bổ sung dinh dưỡng, ít nằm mộng ban ngày đi, cậu còn chưa đủ tư cách đâu!
Lông mày Vân Mặc hơi cứng lại, y nói:
-Hoàng Nữ, dùng thân phận của tôi, nói cho cô nhiều như vậy đã rất nể mặt cô rồi. Cô nên có ngạo khí, tôi cho phép cô giữ chúng, thế nhưng, đừng có quá mức!
-Quá mức?
Mai Ánh Tuyết buồn cười nói:
-Quá mức trong lời cậu là dùng thước do của chính cậu, thế nhưng, tôi cần dùng tiêu chuẩn của cậu để cân nhắc ư? Cậu cảm thấy quá mức, thế nhưng tôi lại thấy còn rất thiếu. Trong mắt tôi, cậu không đủ tư cách!
-Cô…
Từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Vân Mặc tức giận.
-Hoàng nữ, xin chú ý những gì cô nói, cô cần biết mình đang nói chuyện với ai!
Sắc mặt của Định Mệnh Tổ Thần đã trầm xuống, y không ngờ Mai Ánh Tuyết lại không biết điều tới vậy.
-Đối với người không vừa mắt, trước giờ tôi luôn nói chuyện như thế. Nếu đã không nói chuyện hợp ý, vậy thì chúng ta từ biệt, sau này có duyên gặp lại!
Mai Ánh Tuyết thản nhiên nói:
-Có điều, khi đó là địch hay bạn vẫn rất khó nói.
-Chờ đã!
Sao Định Mệnh Tổ Thần có thể cam tâm để Mai Ánh Tuyết rời khỏi như vậy.
-Còn chuyện gì nữa?
-Hoàng Nữ, cô không nên từ chối bọn tôi.
-Vì sao?
-Bởi vì…
Định Mệnh Tổ Thần do dự một chút rồi liếc mắt nhìn Vân Mặc.
-Bởi vì y là Dự Ngôn Chi Tử?
Mai Ánh Tuyết đột nhiên nói một câu rất kinh người.
Sắc mặt Định Mệnh Tổ Thần và Vân Mặc thay đổi, hai người đồng thanh hỏi:
-Sao cô biết?
-Ha ha ha, các người đúng là buồn cười, làm mình thành kẻ người không giống người quỷ không giống quỷ là để che giấu chân tướng, tự cho là có thể lừa dối mọi người trong thiên hạ. Thế nhưng, các người không biết là thứ mà các người gọi là chân tướng ai cũng biết cả.
-Mọi người đều biết?
Định Mệnh Tổ Thần hét lớn:
-Hoang đường, không thể nào có chuyện này được!
-Định Mệnh Tổ Thần, trong mắt tôi, mưu đồ của ông không đáng nhắc tới. Không cần uổng phí công sức lôi kéo tôi nữa, tôi không có khả năng đứng về phía các người.
Mai Ánh Tuyết rất không nể mặt từ chối hai người, xoay người lại, nàng chuẩn bị rời khỏi, thế nhưng khi đi được vài bước, nàng đột nhiên quay đầu lại.
-Thật ra thì tôi cảm thấy các người rất đáng thương, luôn sống trong ảo tưởng của bản thân. Tôi không muốn đả kích các người, chỉ cần các người không làm kẻ thù của Tần Mục, tôi có thể ủng hộ các người. Buông tay đánh một trận đi, mặc dù, sự thất bại của các người đã được quyết định từ lâu!
-Người phụ nữ này quá mức kiêu ngạo. Hơn nữa, cô ta nói vậy là có ý gì, cô ta biết tôi là Dự Ngôn Chi Tử, lại không đi theo ta mà theo Tần Mục, hơn nữa còn nói chúng ta nhất định sẽ thất bại?
Định Mệnh Tổ Thần trầm giọng nói:
-Mặc dù cô ta thừa kế lực lượng Phượng Hoàng, thế nhưng dù sao đi nữa thì cô ta cũng chỉ là phụ nữ, tuổi tác vẫn còn nhỏ. Đoán chừng là cô chưa nhận rõ tính nghiêm trọng và bản chất của vấn đề cho nên bị Tần Mục mê hoặc.
-Hừ, lại là thế, mạng của Tần Mục do tôi cho hắn, mọi thứ của hắn vốn là của tôi.
Vân Mặc tỏ vẻ rất ghen tị.
Bởi vì Tần Mục có mệnh cách của y mới có được thành tựu ngày hôm nay, nhờ vậy y mới có được vận may nghịch thiên, nhân duyên với phụ nữ cũng nghịch thiên. Thế nhưng, y lại chỉ có thể núp trong bóng tối, không dám lộ mặt gặp người.
Tại sao trên đời lại có chuyện không công bằng tới vậy?
-Định Mệnh Tổ Thần, tôi muốn thu hồi mệnh cách của mình lại!
Vân Mặc nắm chặt hai tay.
Định Mệnh Tổ Thần vội vàng nói:
-Không được, cậu đã nhận nại nhiều năm như vậy, giờ chỉ còn chút thời gian nữa thôi, cậu phải tiếp tục nhẫn nại, nếu không chẳng phải là kiếm củi ba năm đốt trong một giờ?
-Thế nhưng, tôi luôn cảm giác mọi chuyện đã nằm ngoài dự tính của chúng ta. Tần Mục không thể lưu, phải dùng thủ đoạn lôi đình để tiêu diệt hắn.
-Quả thật là Tần Mục đã có chút khó giải quyết, thế nhưng hắn không thể chết được. Mỗi một cử động của hắn đều nằm dưới sự giám sát của Thiên Đạo. Nếu hắn chết, mệnh cách của hắn sẽ trở lại trên người cậu, tới lúc đó cậu sẽ hoàn toàn bại lộ, chúng ta không thể áp dụng kế hoạch được nữa.
-Tôi chịu đủ mùi vị làm thằng hề rồi, người được muôn người chú ý vốn nên là tôi, tại sao phải để người khác thay thế?
-Nở mày nở mặt chỉ là nhất thời, là người sống sót cuối cùng mới là Vĩnh Hằng Bất Hủ. Đắc tội với ông trời, kết quả của hắn sẽ rất thê thảm. Cậu chỉ cần chờ qua đoạn thời gian này là được, dù sao thì thời gian cực khổ đã qua, cậu sắp có thể nắm giữ chín tầng trời rồi, cậu muốn làm loại người nào?
Vân Mặc nghe vậy lệ khí mới giảm đi một ít, trầm tư một lúc, y bình tĩnh nói:
-Được rồi, ông nói đúng, đã nhịn lâu như vậy, tôi cũng không quan tâm chút thời gian này. Chờ khi thời cơ tới, tôi muốn đoạt lại hết thảy mọi thứ của mình. Đến lúc đó, để xem Phượng Hoàng cao ngạo thần phục dưới chân tôi như thế nào!
Không để Tần Mục và Cung Y Y chờ quá lâu, Mai Ánh Tuyết đã trở lại.
-Sao rồi, cô gặp y rồi hả?
Tần Mục hỏi.
-Ừ, gặp rồi!
-Thấy sao, y có đẹp trai bằng tôi không?
Tần Mục rất nghiêm túc, dường như hắn rất quan tâm chuyện này.
Mai Ánh Tuyết trừng mắt nhìn Tần Mục, nói:
-Nếu nói về tướng mạo, quả thật y không kém anh bao nhiêu.
-Vậy đúng là rất đẹp trai!
Tần Mục nói thầm.
Mai Ánh Tuyết và Cung Y Y lập tức không nói gì, đây rõ ràng là biến tướng của việc tự khen mình, người này có biết xấu hổ là gì không?
-Nói mới nhớ, anh không sợ tôi bị y đầu độc ư?
Tần Mục cười nói:
-Tôi tin tưởng ánh mắt của cô, có điều, cho dù là y có dáng ngoài đẹp trai như tôi, thế nhưng nếu nói về nội hàm, cho dù y có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp tôi.
Mai Ánh Tuyết sờ trán một cái rồi bất đắc dĩ nói:
-Nhiều năm rồi không gặp, anh vẫn như trước kia.
-Cô cũng vậy!
-Thật sao?
Mai Ánh Tuyết kinh ngạc nói:
-Tôi thấy mình thay đổi rất nhiều đó!
-Nếu có thay đổi, thì đó là cô đã trở nên đẹp hơn!
Tần Mục thưởng thức nhìn Mai Ánh Tuyết.
Sau khi Niết Bàn, quả thật nàng đẹp tới kinh người.
Khuôn mặt trắng tuyết của Mai ánh Tuyết ửng đỏ, cười nói:
-Tôi thu hồi lại câu vừa nói, bây giờ anh rất biết cách dỗ ngọt phụ nữ.
-Dường như kỹ năng này tôi đã có ngay từ đầu rồi mà?
-Không đúng, lúc trước anh rất cứng ngắc!
-Thật vậy ư?
Tần Mục lại không cảm thấy như vậy.
Cung Y Y nghe hai người nói chuyện phiếm, nhịn không được chen vào một câu:
-Viêm Thành chuẩn bị sửa sang lại, muốn nói chuyện cũ thì chờ trở về thành Thiên Mạc rồi nói, nơi này không tiện để nói chuyện.
-Y Y nói đúng, Phỉ Phỉ thấy cô nhất định sẽ rất vui.
Trước khi quen biết Tả Tư Duyệt và Diệp Khinh Tuyết, Tần Phỉ Phỉ đã quen Mai Ánh Tuyết. Hơn nữa, lúc đó Mai Ánh Tuyết còn cứu mạng Tần Phỉ Phỉ một lần, quan hệ của hai người không cần phải nói nhiều.
-Cũng tốt, ngoại trừ Phỉ Phỉ ra tôi còn muốn gặp một người.
-Ai?
Tần Mục kỳ quái hỏi.
-Mộ Dung Tiêu Tiêu!
-Tiêu Hậu?
Tần Mục nghi ngờ hỏi:
-Cô quen cô ta ư?
-Không quen!
Tần Mục: “...”
Với thực lực Tổ Thần của Mai Ánh Tuyết, cô có thể giống như Tần Mục qua lại trong không gian của Bạch Đế Tinh, Tần Mục còn có thể mang theo Cung Y Y.
Cho nên, hai giờ sau, ba người đã trực tiếp xuất hiện ở một chỗ gần thành Thiên Mạc.
Khi Tần Mục bước vào thành Thiên Mạc, lập tức có người hô to. Sau đó, đám người Diệp Khinh Tuyết, Tần Phỉ Phỉ, Tiểu Thanh, Vu Diễm lần lượt xuất hiện.
-Anh rất giỏi đó, đã bảo là anh không được quá chậm trễ, kết quả là lần này anh ra ngoài hơn hai tháng.
Diệp Khinh Tuyết tức giận nói, cô đã có ý định lên đường tới Viêm Tộc một chuyến luôn rồi.
-Xin lỗi, có chuyện đột nhiên xảy ra.
Tần Mục cũng rất đuối lý, hắn đáp ứng chỉ ra ngoài mấy ngày, ai ngờ lại chậm trễ nhiều thời gian tới vậy.
-Được rồi, nói lý do của anh cho em nghe coi!
Diệp Khinh Tuyết tỏ vẻ đã rửa tai lắng nghe.
-Đúng vậy, nếu không nói được lý do, bọn em sẽ không tha cho anh đâu!
Tần Phỉ Phỉ đứng bên cạnh cũng hung ác lên tiếng.
Tần Mục cười sờ đầu nàng, hắn nói:
-Khi em thấy người, sợ rằng em sẽ chẳng thèm để ý tới anh đâu!
-Hả?
Tần Phỉ Phỉ nghi ngờ hỏi.
Tần Mục tránh ra, Mai Ánh Tuyết đi tới, cười một cách tự nhiên, nói:
-Có vẻ cảm giác tồn tại của tôi rất yếu, tôi đứng phía sau Tần Mục đó, trong mắt các người chỉ có hắn thôi, tôi không tồn tại ư?
Tần Phỉ Phỉ dụi dụi con mắt, lộ vẻ rất khoa trương, nói:
-Chị…Chị Ánh Tuyết?
-Phỉ Phỉ, chẳng lẽ em không nhận ra chị?
-Không phải vậy, chỉ là, quá ngoài bất ngờ rồi.
Tần Phỉ Phỉ rất kích động, sau khi tìm được Tả Tư Duyệt, người cô lo lắng nhất chính là Mai Ánh Tuyết.
Hiện tại, rốt cuộc thì mọi người đã đoàn tụ.
-Chị Mai, sao chị lại tới đây?
Tiểu Thanh còn kinh ngạc hơn cả Tần Phỉ Phỉ.
-Là Tiểu Thanh à, đúng là em đã gặp Tần Mục ở đây.
Mai Ánh Tuyết nói:
-Thật ra thì không lâu sau khi em rời khỏi Thiên Cung Hỗn Độn, chị cũng ra ngoài, sau đó chị ở Viêm Tộc suốt.
-Viêm Tộc?
-Cụ thể ra sao, sau này chị sẽ kể cho em nghe.
Mắt Mai Ánh Tuyết xẹt qua Tiểu Thanh rồi nhìn Vu Diễm, Lâm Thi Vận, Trần Thiến, Tống Thi Thi một lượt. Sau đó, cô thở dài, nói:
-Tần Mục, kho tàng của anh đúng là rất phong phú đó.
-Khục khục… Ánh Tuyết, đừng có nói bậy. Không phải cô muốn gặp Tiêu Hậu ư, cô ta đang ở đó!
Tần Mục chỉ về hướng phủ thành chủ, Tiêu Hậu cũng đi ra, có điều cô không tới đây.
Khi thấy Tần Mục chỉ về phía mình, Tiêu Hậu bay tới, ngừng trước mặt Mai Ánh Tuyết.
-Cô nói cô tới từ Thiên Cung Hỗn Độn?
Hiển nhiên là Tiêu Hậu rất để ý tới Thiên Cung Hỗn Độn.
Mai Ánh Tuyết quan sát Tiêu Hậu mấy lần rồi cười khẽ, nói:
-Đúng vậy, hơn nữa Tử Nhi còn có lời bảo tôi chuyển lời cho cô. Cô ấy nói là: nếu cô rảnh, cô hãy qua đó một chuyến, cô ấy có vài lời muốn nói với cô.
Tiêu Hậu hơi khiếp sợ, thật ra thì cô cũng từng thử tìm vị trí của Thiên Cung Hỗn Độn, tiếc là tới giờ vẫn chưa tìm được.
Nơi đó tràn đầy sự thần bí và không biết, dù là Thiên Đạo cũng không có cách nào theo dõi bí ẩn trong đó. Đó là nơi siêu thoát tam giới, không nằm trong Ngũ Hành.
-Cô ấy không phải là cung chủ, có điều, hiện giờ Thiên Cung Hỗn Độn do cô trông coi. Cho nên, chỉ cần cô ấy gật đầu đồng ý, cô có thể đi vào.
Tiêu Hậu nghe vậy chợt yên lặng một lúc. Ngay sau đó cô nhìn Tần Mục rồi hỏi Mai Ánh Tuyết:
-Tử Nhi quen Tần Mục ư?
-Tôi biết cô đang nghi ngờ điều gì, những gì cô muốn biết, khi gặp Tử Nhi, cô sẽ biết hết!
Dường như Mai Ánh Tuyết đã nhận ra ý nghĩ trong lòng Tiêu Hậu, nói.
Tiêu Hậu không biết thân phận của Tần Mục, thế nhưng cô vẫn không lựa chọn cùng nhóm với Định Mệnh Tổ Thần mà vẫn đứng bên phía Tần Mục. Làm vậy có thể nói rất mạo hiểm, phải chịu nguy hiểm rất lớn.
Nếu như Tần Mục có quan hệ với Thiên Cung Hỗn Độn, vậy thì cho dù đối mặt với phe phái của Định Mệnh Tổ Thần cô cũng không sợ.
-Được, tôi đi Hư không hỗn độn một chuyến!
Tiêu Hậu nói xong lập tức gọi Dạ U Liên tới, nói:
-Cô đi cùng tôi.
-Tôi cũng phải đi ư, không được đâu, người ta chỉ bảo mình cô tới thôi mà.
Dạ U Liên xoa xoa mắt, có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ.
-Nguyên nhân cô ta muốn gặp tôi có hơn một nữa là vì cô.
Tiêu Hậu khẳng định nói.
Mai Ánh Tuyết liếc nhìn Dạ U Liên một cái, tỏ vẻ như đã nghĩ tới điều gì đó.
Tử Nhi dặn cô là Tiêu Hậu không được mang người khác tới. Có điều, nếu Tiêu Hậu đã nói vậy có thể thấy được Dạ U Liên không phải người bình thường, cho nên cô cũng không nói gì.
-Khi các người tới Hư không hỗn độn, sẽ có người tới đón các người.
-Tôi hiểu rồi!
Tiêu Hậu gật đầu, nói xong lập tức dẫn Dạ U Liên đi.
-Chị Ánh Tuyết, mấy năm nay chị sống thế nào, kể cho em nghe đi.
Tần Phỉ Phỉ kéo Mai Ánh Tuyết qua một bên, hai người bắt đầu nói chuyện.
Triệu Thiên Vũ hỏi Cung Y Y:
-Y Y, Thiên Duyệt Cầm của cô lên cấp ư?
-Ừ, vốn là người Viêm Tộc không có bản lĩnh này, có điều may là có Mai cô nương giúp đỡ. Tôi cảm thấy Thiên Duyệt Cầm đã hoàn toàn mới, nó mang trong mình tiềm năng lớn hơn.
Cung Y Y hưng phấn nói:
-Có lẽ tôi cần bế quan một thời gian.
-Vậy thì quá tốt, bảo vật Hỗn độn và thần khí là hai thứ hoàn toàn khác nhau đó.
Đám người Diệp Khinh Tuyết, Vu Diễm lộ vẻ hâm mộ nhìn Cung Y Y làm cho cô cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Có điều chuyến ra ngoài lần này, việc làm cô vui vẻ nhất không phải là chuyện Thiên Duyệt Cầm lên cấp, mà là cô đã giao bản thân mình cho Tần Mục không hề giữ lại, hơn nữa, đó dường như cũng là lần đầu tiên của Tần Mục.
-Được rồi, vào trong rồi bàn tiếp!
Lần đầu thì lạ, lần hai thì quen, sau khi phát sinh lần đầu với Cung Y Y, dường như quan niệm của Tần Mục đã cởi mở hơn. Khi đêm khó ngủ, hắn luôn muốn tìm tới chỗ Cung Y Y.
Thế nhưng, sau khi ngủ một đêm với hắn, Cung Y Y lập tức bế quan, đoán chừng lần này phải bế quan hai ba tháng mới ra.
Tần Mục lập tức cảm thấy khó chịu, hắn vẫn chưa bước qua bước kia với những cô gái còn lại cho nên không biết phải mở miệng thế nào.
Huyền Nữ tâm của Diệp Khinh Tuyết quá mạnh mẽ, tạm thời không thể làm gì với cô.
Vu Diễm luôn ở cùng một chỗ với Vu Linh Nhi, Vu Vũ Mai. Ba người này như hình với bóng làm cho hắn không có chút thời cơ nào để ra tay.
Người dễ ra tay nhất chính là Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh nhỏ tuổi nhất, vẫn còn có chút ngây thơ, hoàn toàn khác với Cung Y Y. Tần Mục khó tránh khỏi đứng núi này trông núi nọ, hắn chuẩn bị tối nay làm hái hoa đạo tặc.
Dựa theo những gì Tần Mục biết thì Tiểu Thanh luôn thích ở một mình.
-Đúng là ra quân bất lợi!
Tần Mục buồn bực, cô nhóc này chạy đi đâu rồi, tại sao tới lúc mấu chốt lại không thấy người thế này.
Hào hứng tới, mất hứng về, Tần Mục cảm thấy hơi buồn rầu.
Có điều, khi đi ngang qua sân, hắn đột nhiên ngừng chân.
Trong chòi nghỉ mát trong sân có một bóng dáng xinh đẹp màu trắng đang yên lặng ngồi ở đó. Cô đang một mình ngẩn người, yên lặng nhìn bầu trời đêm không trăng.
Tần Mục hơi do dự rồi trực tiếp bước tới.
Dường như Lâm Thi Vận đang suy nghĩ chuyện gì đó hết sức nhập thần cho nên không phát hiện Tần Mục đang đi tới.
Thật ra thì Tần Mục luôn biết, nếu như hắn muốn có được một cô gái, Lâm Thi Vận chính là người ít kháng cự mình nhất. Bởi vì, người phụ nữ này không chỉ yêu mình mà còn cảm thấy hổ thẹn với mình.
Trong suy nghĩ của cô, cô luôn xem mình thấp hơn Tần Mục một bậc. Tần Mục vừa là người cô yêu, vừa là người mà cô muốn bồi thường.
Ở Chiến Tộc, quả thật Tần Mục từng bị lời của cô làm rung động, có điều, rung động này không phải làm tình yêu. Hắn vẫn luôn cảm thấy cho dù ở cùng một chỗ với Lâm Thi Vận, cũng cần phải có một thời gian dài để từ từ lắng đọng tình cảm.
Thế nhưng, ngày hôm nay, Tần Mục cảm thấy mình có hơi không nhịn nổi.
Cô gái này đã hoàn toàn thuộc về mình, hắn cần gì phải cố kỵ tới vậy?
Cho nên, hắn trực tiếp bước tới, đưa tay, từ phía sau ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lâm Thi Vận.
Lâm Thi Vận đột nhiên tỉnh lại, nàng giẫy giụa theo bản năng.
-Đừng sợ, là anh!
Giọng nói dịu dàng của Tần Mục truyền tới làm cho tâm thần của Lâm Thi Vận rung lên.
-Tần… Tần đại ca?
Lâm Thi Vận có chút không dám tin, vừa vui mừng vừa kinh ngạc.
Đừng nói là để Tần Mục ôm, cho dù lập tức giao thân thể mình cho Tần Mục, Lâm Thi Vận cũng rất cam tâm tình nguyện.
Thậm chí, từ khi dời tới thành Thiên Mạc tới nay, cô vẫn luôn mong đợi có một ngày Tần Mục sẽ làm vậy với cô, không phải sao?
Có điều, lúc này nội tâm của cô cảm thấy rất khó hiểu. Mặc dù Tần Mục rất tốt với cô, thế nhưng hắn luôn biểu hiện rất lễ độ, cứ như hoàn toàn không xem cô là người yêu của hắn, dường như chỉ xem cô là em gái.
Thế nhưng, sao hôm nay hắn lại đột nhiên mở mang đầu óc vậy?
-Thi Vận, em ngồi đây một mình, suy nghĩ gì mà nhập thần vậy?
Tần Mục ôm lấy thân thể mềm mại động lòng người này vào lòng, ngoại trừ cảm thấy cơ thể mình nóng lên, hắn còn cảm thấy hơi tội lỗi.
-Em…
Mặt Lâm Thi Vận hơi đỏ lên, cúi đầu xuống rồi nhỏ giọng nói:
-Em đang nghĩ tới chuyện lúc trước.
-Chuyện lúc trước đó có anh trong đó không?
Tần Mục hỏi.
-Đương nhiên là có!
Lâm Thi Vận vội vàng trả lời. Thật ra thì cô nghĩ tới rất nhiều chuyện, thế nhưng trên căn bản, những chuyện này đều lấy Tần Mục làm trung tâm.
-Thật ư?
-Ừ!
Lâm Thi Vận khẽ gật đầu, Tần Mục ôm cô làm cho tim cô đập rất nhanh.
Cô không biết tại sao hôm nay Tần Mục lại nghĩ thông rồi. Thế nhưng, cô biết đây là một cơ hội, phải cô phải dùng hết dũng khí thổ lộ toàn bộ tâm ý của mình cho hắn nghe.
Cô rất hưởng thụ sự ôm ấp của Tần Mục. Có điều, cô không chỉ muốn vậy, cô muốn quan hệ của mình và Tần Mục tiến thêm một bước, một bước nữa.
-Tần đại ca, em…Em có lời muốn nói với anh!
-Thi Vận, trời đã tối rồi, có gì để mai hãy nói.
Lúc này, Tần Mục đã quyết định, hắn đưa tay cầm lấy dây buộc quần áo bên hông cô rồi nhẹ nhàng kéo xuống.
Quần áo trắng lỏng ra, chúng từ từ chảy xuống từ hai vai cô.
Thân thể Lâm Thi Vận run lên, nàng rốt cuộc cũng ý thức được. Thế nhưng cô lại không có chút ý định phản kháng nào. Ngược lại, cô còn cảm thấy rất vui trong lòng, cả người hoàn toàn xụi vào ngực Tần Mục.
Hoặc có lẽ, lúc này đầu óc cô đã trống rỗng, hạnh phúc và mừng rỡ vô tận đã chiếm trọn trái tim cô. Cuối cùng, ngay cả được ôm vào phòng thế nào cô cũng không biết.
Thành thật mà nói, Tần Mục làm vậy chỉ vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình mà thôi. Lòng hắn luôn có cảm giác tội lội, cho nên hắn hết sức dịu dàng với Lâm Thi Vận.
Hai người ôm nhau triền miên, một đêm này chứa đầy cảnh xuân, có điều, người ngoài không thể nào biết được.
Ngày thứ hai, khi Tần Mục tỉnh lại, nhìn thân thể hoàn mỹ đang nằm cạnh mình, hắn có chút say mê. Không nhịn được, hắn lại mút thỏa thích hai cái trên đôi môi nhẵn nhụi kia, sau đó hắn giúp cô đắp chăn lại.
Lúc này, cảm giác tội lỗi trong lòng hắn hoàn toàn biết mất, bởi vì hắn cảm thấy người phụ nữ này đã trở thành một phần không thể thiếu trong tánh mạng của hắn.
Có lẽ, cho tới lúc này, Lâm Thi Vận mới có thể tính là đã đi vào lòng hắn.
-Tần đại ca!
Lúc này, Lâm Thi Vận hơi mở mắt ra, khóe mắt hơi ướt, nướt mắt trong suốt bắt đầu chảy xuống.
- Thi Vận, sao em lại khóc?
Tần Mục vội vàng hỏi:
-Là do anh quá đường đột ư?
-Không phải, em đang rất vui!
Cả đời Lâm Thi Vận đều là bi kịch, chưa bao giờ cảm nhận được thứ gì gọi là hạnh phúc.
Thế nhưng, giờ khắc này, cô đã được trải nghiệm, hơn nữa, trải nghiệm này còn khắc ghi trong lòng của nàng.
Tần Mục nghe vậy chợt mĩm cười vuốt ve gò má cô, nói:
-Ngốc quá, hôm qua anh tới tìm em khi không có ý tốt trong đầu đó.
-Em biết, có điều em không quan tâm, mọi thứ của em đều là của anh hết.
Lâm Thi Vận nghiêm túc nhìn Tần Mục, nói:
-Hơn nữa em có thể cảm nhận được, trong lòng của anh đã bắt đầu có em.
Một lần nữa Tần Mục bị lời của cô gái ngốc này làm rung động. Ngay sau đó, dường như nghĩ tới điều gì, hắn hỏi:
-Hôm qua em nói là có gì đó muốn nói với anh, bây giờ có thể nói rồi đó.
-Chuyện này, em thấy không cần thiết phải nói nữa đâu.
Lâm Thi Vận xấu hổ chui đầu vào trong chăn.
Thật ra thì ngày hôm qua cô lấy hết dụng khí muốn thổ lộ với Tần Mục, để hắn muốn bản thân cô. Ai ngờ Tần Mục còn không chờ cô nói xong đã ra tay.
Lúc này, mọi chuyện đã làm xong, còn gì để nói nữa?
Tần Mục hơi ngẩn người, sau đó cười xấu xa một tiếng, khi định trêu chọc cô, đột nhiên hắn nghe được tiếng gõ của từ ngoài truyền tới.
-Tần Mục, anh ở đâu?
-Là Tống Thi Thi, cô tới làm gì?
Tần Mục lập tức nghe ra ai đang gọi, hắn nhìn Lâm Thi Vận.
-Chết rồi, Thi Thi cô ấy…
Lâm Thi Vận lộ vẻ bối rối. Nếu để Tống Thi Thi thấy bộ dáng lúc này của cô, sao cô có thể gặp người được?
Cô theo bản năng muốn xuống giường mặc quần áo. Có điều, khi hơi nhúc nhích, cô lập tức cảm giác được có một cơn đau truyền tới.
Mặc dù tối hôm qua Tần Mục rất dịu dàng, thế nhưng dù sao thì đó cũng là lần đầu tiên. Lâm Thi Vận nằm yên nên không có cảm giác, khi nhúc nhích, cảm giác của cô giống hệt với Cung Y Y lần trước.
-Được rồi, có gì mà phải che giấu, trước sau gì các cô ấy cũng biết, tốt hơn hết em nên tiếp tục nghỉ ngơi đi.
Tần Mục hôn lên má cô một cái rồi nhanh chóng mặc quần áo tử tế, sau đó đứng dậy mở cửa.
Mặt Lâm Thi Vận đỏ lên, không tiếp tục đứng dậy nữa, có điều, cả người cô đã chui vào trong chăn.
Tần Mục mở cửa, quả nhiên Tống Thi Thi đang vô cùng lo lắng đứng ngoài cửa.
-Tần Mục, Thi Vận cả đêm không về, anh có…
Khi Tống Thi Thi nói chuyện, khóe mắt cô đúng dịp nhìn thấy có một người đang ẩn núp trên cái giường trong phòng.
Mặc dù không biết là ai, thế nhưng trong chăn chắc chắn có một người.
-Thi Vận đang ngủ bên trong, cô có thể vào thăm nàng.
Tần Mục nhún nhún vai, nói.
-Á… Hai người…
Tống Thi Thi đột nhiên trừng mắt nhìn Tần Mục rồi xoay người bỏ chạy.
Tần Mục bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đóng cửa rồi trở vào trong phòng.
-Cô ta đi rồi, đừng núp nữa!
Lâm Thi Vận vươn đầu ra, mặt đã đỏ ửng, hỏi:
-Tần đại ca, sau này em phải đối diện người khác thế nào đây?
-Có gì đâu, đây là quá trình họ không thể trốn được, chỉ có điều quá trình này diễn ra với em trước thôi. Nếu các cô ấy dám cười em, sau này em hãy cười lại gấp đôi.
Lòng Lâm Thi Vận hơi động, nói:
-Tần đại ca, chẳng lẽ anh và Khinh Tuyết chưa…
-Khinh Tuyết vẫn chưa, có điều lúc ở Viêm Tộc, anh và Y Y đã… Em là người phụ nữ thứ hai của anh.
-Người thứ hai ư?
Lâm Thi Vận cảm thấy lòng mình rất ngọt ngào. Cô chưa bao giờ có hi vọng xa vời mình là người phụ nữ duy nhất của Tần Mục. Thậm chí, cô còn cảm thấy mình hơi hèn mọn, lại không ngờ, mình lại là người phụ nữ thứ hai của Tần Mục.
-Thành chủ, bên ngoài có hai người phụ nữ muốn gặp ngài!
Lúc này, đột nhiên Tần Mục nghe được truyền âm của Kế Phong
Tần Mục hơi ngừng lại, thần thức của hắn lập tức quét qua, thấy được có hai bóng người đang đứng bên ngoài phủ thành chủ.
-Bọn họ…
Lòng Tần Mục hơi động, nói với Lâm Thi Vận:
-Thi Vận, em nghỉ ngơi đi, có hai người bạn tới, , anh ra tiếp bọn họ.
-Ừ!
Tần Mục đi ra, Yến Vương vẫn cao quý như trước, có điều, hắn không liếc nhìn cô. Ánh mắt của hắn trực tiếp rơi trên người thiếu nữ áo đỏ bên cạnh, sau đó hắn nở nụ cười.
Thiếu nữ áo đỏ nở nụ cười, bên cạnh cô có một Độc Giác Thú màu trắng cao ba thước đứng bên cạnh, nó nhàm chán ngáp một cái.
-Tần Mục!
Dịch Trúc Tuyết nhìn thấy Tần Mục, lập tức cảm thấy rất mừng rỡ.
-Trúc Tuyết, đã lâu không gặp.
-Ừ, đúng là thật lâu rồi!
Ánh mắt của Tần Mục rơi trên người con Độc Giác Thú kia, nói:
-Lúc trước, nghe nói ở bảy vùng cấm sinh mệnh xuất hiện một Thần Nữ Độc Giác Thú, không ngờ là cô thật.
Dịch Trúc Tuyết cười nói:
-Lúc đó tôi mới tới Bạch Đế Tinh, mơ mơ màng màng thế nào lại chạy tới bảy vùng cấm sinh mạng, hơn nữa còn đánh một trận với vài người khác, lại không hiểu tại sao lại bị đẩy làm đệ nhất. Thật lâu sau tôi vẫn không hiểu xảy ra chuyện gì.
-Vậy sao đó thì sao, cô đi U Minh Tộc?
Tần Mục nhíu mày hỏi:
-Cô đi tìm Vân Mặc ư?
Dịch Trúc Tuyết gật đầu một cái, thế nhưng, ngay sau đó, dường như sợ Tần Mục hiểu lầm cho nên cô giải thích:
-Tôi phụng lệnh sự phụ tới gặp y, tôi không hề có quan hệ gì với y cả.
-Trúc Tuyết, con cứ bán sư phụ mình vậy ư?
Yến Vương ở bên cạnh bất đắc dĩ nói:
-Sợ Tần Mục hiểu lầm, cho nên con để ta gánh trách nhiệm?
-Vốn là vậy mà, chừng nào oan uổng mới gọi là gánh tránh nhiệm, thế nhưng mọi chuyện con nói đều là thật, đúng không?
Dịch Trúc Tuyết bĩu môi một cái.
-Ài, cứ coi là vậy đi, xem ra tên đồ đệ này ta dạy không công rồi.
Tần Mục nhịn không được cười nói:
-Trúc Tuyết, hoan nghênh cô tới thành Thiên Mạc làm khách. Có điều, cô tới thật đúng lúc, có thể xem như cô là người cuối cùng đứng về phía tôi!
-Người cuối cùng, là sao?
Dịch Trúc Tuyết và Yến Vương hơi sửng sốt.
-Bởi vì, từ giờ khắc này, màn che đã bắt đầu kéo ra!
Tần Mục đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Lúc này, dường như Độc Giác Thú bên cạnh Dịch Trúc Tuyết cảm nhận được gì đó, dáng vẻ lười biếng của nó đã biến mất, cảnh giác chắn trước mặt Dịch Trúc Tuyết, dường như đang bảo vệ chủ nhân của mình.
-Cung Y Y, tôi biết cô đang ở đây, ra đây đánh một trận với tôi!
Ngay lúc này, đột nhiên có một bóng người dùng phong thái tuyệt thế xuất hiện trên bầu trời của thành Thiên Mạc. Người này cứ như nữ hoàng nhìn thiên hạ bằng nữa con mắt, thế nhưng, trên người nàng lại có một luồng sát khí bức người.
Cũng trong lúc đó, Cung Y Y vốn đang bế quan chợt mở mắt ra.
-Hoắc Đình Đình!
Ánh mắt ngưng tụ lại, mặc dù cô gái áo tím trước mặt này hơi thay đổi, thế nhưng vẫn còn rất giống.
-Hoắc Đình Đình, quả nhiên là cô!
Cung Y Y nhìn chằm chằm Hoắc Đình Đình, khó hiểu hỏi:
-Tại sao cô lại ở đây, hơn nữa, cô tới tìm tôi làm gì?
Khi còn ở Đông Vương Triều của Tinh Không Tứ Phương, cô là công chúa của Đông Vương Triều, Hoắc Đình Đình là Thánh Nữ của Thánh Tông, cả hai đều là nữ thiên tài. Hơn nữa, bởi vì quan hệ của Đông Vương Triều và Thánh Tông, cho nên hai người thường được mang ra so sánh với nhau.
Bởi thế ngay từ đầu, hai người đã không thể tự chủ trở thành đối thủ của nhau.
Chỉ có điều, Cung Y Y cho là từ khi cô lấy được Thiên Duyệt Cầm cùng với gặp được Tần Mục, Thánh Tông hẳn là đã thất bại. Mà cô và Hoắc Đình Đình đã hoàn toàn không phải là người cùng thế giới, không thể nào cùng xuất hiện được nữa.
Thậm chí Tần Mục còn nói cho cô biết: lúc trước, khi hắn ở Bắc Vương Triều, hắn từng thấy tộc Ba Mắt đuổi giết Hoắc Đình Đình. Thánh Tông đã bị diệt, cho nên kết quả của cô hết sức thê thảm.
Cuối cùng, Tần Mục ra tay cứu cô một lần. Nàng yêu cầu Tần Mục nang cô ta tới Bạch Đế Tinh, thế nhưng Tần Mục đã từ chối, vì vậy cô ôm hận rời khỏi.
Hoắc Đình Đình nhìn Cung Y Y trước mặt, ngọn lửa ghen tị vô biên cháy rực trong lòng cô.
Trong khoảng thời gian này, cô bị vô số hành hạ, thế nhưng Cung Y Y lại một đường thẳng tiến. Thậm chí còn có được hạnh phúc lớn nhất trên đời đó là có một nam nhân yêu cô, bảo vệ cô.
Vì sao trên thế gian lại có chuyện không công bằng tới thế?
-Cung Y Y, tôi tới nơi này là để giải quyết hết ân oán giữa hai chúng ta.
Hoắc Đình Đình hơi vẫy tay, ánh sáng màu đen xuất hiện, ma khí tỏa sáng, khuấy động gió mây trong trời đất.
-Lực lượng này là…
Cung Y Y nhíu mày, nàng quát hỏi
-Cô gia nhập Hắc Ám Ma Giới?
-Trong mắt tôi, không có gì là Chính với Ma, trong mắt tôi chỉ có sức mạnh mà thôi!
Hoắc Đình Đình lạnh lùng nói:
-Đây là lực lượng để đánh bại cô!
Cung Y Y bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
-Hoắc Đình Đình, lúc trước, tôi và cô chỉ khác lập trường nhau, thật ra thì hai chúng ta không có thù hận gì. Bây giờ Đông Vương Triều và Thánh Tông đã không còn, cần gì phải như thế? Nếu như có thể, chúng ta có thể làm bạn.
-Bạn?
Hoắc Đình Đình cười lạnh, nói:
-Cô đang châm chọc tôi ư?
Cung Y Y yên lặng không lên tiếng, cảm thấy Hoắc Đình Đình đã lún rất sâu, không thể khuyên được nữa.
Chúng nữ trong thành Thiên Mạc đã bay ra ngoài, có người trong số các cô biết ân oán giữa Cung Y Y và Hoắc Đình Đình, thế nhưng, cũng có người không biết.
Có điều, mặc kệ thế nào, các cô cũng sẽ đứng về phía Cung Y Y.
-Các cô không nên ra tay, đây là ân oán giữa hai người bọn tôi, để bọn tôi tự giải quyết!
Cung Y Y vung tay lên cản mọi người lại, đồng thời Hỗn Độn Thiên Duyệt Cầm cũng xuất hiện rồi lơ lửng giữa trời.
-Hoắc Đình Đình, nếu cô muốn đánh một trận, tôi sẽ đánh với cô!
-Rất tốt!
Chiến ý của Hoắc Đình Đình dâng cao, ma khí trở nên mạnh hơn.
Hai người nhìn nhau, cuộc chiến giữa hai người chỉ cần chạm một cái là nổ ra.
Phía dưới, Yến Vương nhìn Hoắc Đình Đình, dò xét một lúc, nàng thở dài, nói:
-Cô gái này đã nhập ma đạo, nhân tính đã mất hết, thật đáng buồn!
Tần Mục lại xem thường, hắn nói:
-Mọi việc không thể chỉ nhìn mặt ngoài, có lẽ cô ấy có nỗi khổ bất dắc dĩ nào đó!
Yến Vương liếc mắt Tần Mục, cười nói:
-Đối với phụ nữ, cậu vẫn luôn tỏ ra thương hại, cho dù đó là kẻ thù của cậu.
-Trên thực tế, cô ấy vẫn không tính là kẻ thù.
-Ồ?
Yến Vương kinh ngạc hỏi:
-Chẳng lẽ cậu và cô ta có giao tình gì?
-Không có giao tình, có điều, hiện tại tình trạng của cô ta không tốt, bị người điều khiển, không thể làm theo ý mình được.
-Không thể làm theo ý mình?
Yến Vương hơi ngẩn người.
Dịch Trúc Tuyết nghĩ tới câu nói trước đó của Tần Mục, nhịn không được hỏi:
-Tần Mục, anh nói “bắt đầu” là có ý gì?
-Chờ hai người bọn họ đánh xong sẽ biết.
Dịch Trúc Tuyết hơi ngừng lại, sau đó hỏi:
-Vậy anh không can thiệp ư?
-Y Y đã nói đây là chuyện của hai người họ, trước khi phân thắng bại, tôi sẽ không can thiệp.
-Vậy công chúa Y Y sẽ thắng chứ?
Tần Mục lại lắc đầu, hắn nói:
-Không, Y Y sẽ thua!
-Hả?
Dịch Trúc Tuyết rất khó hiểu.
Yến Vương liếc nhìn Thiên Duyệt Cầm một cái rồi nói:
-Số tài liệu hỗn độn mà cậu lấy đi hẳn là đã dung nhập vào Thiên Duyệt Cầm. Tôi có thể nhìn ra, Thiên Duyệt Cầm đã trở thành Hỗn Độn Linh Bảo.
-Quả thật là Thiên Duyệt Cầm đã là Hỗn Độn Linh Bảo, có điều tôi không thêm vào tài liệu hỗn độn, số tài liệu hỗn độn kia bị tôi ném rồi.
Tần Mục bình thản nói.
Khóe miệng của Yến Vương giật một cái. Lúc đầu, khi ở Thiên Ngoại Thiên, Tần Mục chiến đấu với cô là vì tài liệu hỗn độn, hơn nữa hắn còn giết Minh Cửu, kết quả là hắn nói mình đã ném mất tài liệu hỗn độn?
-Nếu Thiên Duyệt Cầm đã là Hỗn Độn Linh Bảo, tại sao cậu lại nói bạn của mình thất bại?
Ánh mắt của Yến Vương rơi trên người Hoắc Đình Đình, nói:
-Mặc dù ma khí của cô ta rất nồng, thế nhưng chỉ có hoa mà không có quả, bên ngoài thì mạnh thế nhưng bên trong lại rất yếu, căn cơ không ổn. Có thể thấy được cô ta cưỡng ép tăng cường tu vi trong thời gian ngắn, tối đa chỉ có thể đánh ngang tay với bạn của cậu thôi.
-Có lúc, thắng thua không phải dựa vào thực lực mà dựa vào tâm cảnh.
-Tâm cảnh?
-Nếu không có lòng tranh hơn thua, vậy thì, thắng có ý nghĩa gì?
Yến Vương nghe vậy mới hiểu ra.
Hoắc Đình Đình nóng lòng đánh bại Cung Y Y để chứng minh bản thân. Cung Y Y thì có vẻ mềm lòng, nhìn có vẻ như chiến đấu rất hăng hái, kỳ thật cô cố ý nhường để thỏa mãn lòng hiếu thắng của Hoắc Đình Đình.
-Xem ra đây là một trận đánh rất buồn chán.
Yến Vương cảm thấy thất vọng.
-Một lúc nữa cô sẽ không cảm thấy vậy đâu.
-Ý cậu là sau khi cuộc chiến của hai người kết thúc, sẽ có một cường giả xuất hiện?
Tần Mục thản nhiên nói:
-Người này rất mạnh, còn mạnh hơn cả sự tưởng tượng của cô!
-Vậy thì thật thú vị, tôi sẽ mở mắt đón chờ!
Ngoài miệng thì Yến Vương nói vậy thế nhưng trong lòng lại không xác định được, cô không biết chuyện Tần Mục nói là thật hay giả.
Cường giả vượt qua tưởng tượng của cô?
Lúc này, ma khí của Hoắc Đình Đình phun trào, cô ra tay trước, sát chiêu dùng hết, đánh tới chỗ Cung Y Y.
Hai tay Cung Y Y bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn dịu dàng nhưng không mất lực.
Hai người lần lượt giao nhau, núi lở mây tan, trời đất chia cách.
-Cung Y Y, sao tiếng đàn của cô không có chút sát khí nào, cô xem thường tôi ư?
Hoắc Đình Đình giận dữ hỏi.
-Tôi chỉ đáp ứng luận bàn với cô một trận chứ không có đáp ứng đánh một trận sống chết với cô, không cần thiết phải vậy.
-Dùng cớ luận bàn chỉ làm cho cô bó tay bó chân mà thôi. Không dùng toàn lực để xác định thắng thua là không có ý nghĩa.
Ngón tay của Cung Y Y ngừng lại, ảm đạm thở dài, nói:
-Đình Đình, thật sự không cần phải như thế!
-Thế nhưng tôi cảm thấy cần phải làm vậy.
-Tại sao, vì Thánh Tông ư?
Cung Y Y không hiểu, nàng nói:
-Thế nhưng, Thánh Tông đã diệt vong rồi.
-Không phải vì Thánh Tông, chỉ vì một nguyện vọng trong lòng.
-Tôi đâu có tranh đua gì với cô, tại sao cô lại tức giận?
Lúc này, Hoắc Đình Đình đột nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt cô di chuyển, sau đó rơi lên người Tần Mục.
Thật ra thì sau khi Thánh Tông bị tộc Ba Mắt tiêu diệt, lòng của cô đã như tro tàn.
Khi bị tộc Ba Mắt đuổi giết, cô gặp được Tần Mục, hơn nữa Tần Mục còn ra tay cứu cô.
Khi đó, cô vừa ngưỡng mộ vừa cảm kích Tần Mục, đây là một người đàn ông rất mạnh mẽ, nếu như có thể nương tựa vào hắn thì tốt biết bao, giống như Cung Y Y vậy.
Cô bảo Tần Mục mang mình tới Bạch Đế Tinh, nếu như Tần Mục đồng ý, có lẽ hết thảy mọi chuyện sẽ không biến thành thế này.
Đáng tiếc Tần Mục đã từ chối, mà lý do hắn từ chối là vì sợ Cung Y Y không vui.
Tại sao Cung Y Y đã có được Thiên Duyệt Cầm, lại còn được một người đàn ông cường đại như vậy bảo vệ? Còn cô cái gì cũng không có?
Cho nên, cô thề, nhất định phải chứng minh mình lần nữa.
Chỉ là cổ ý chí chiến đấu này không biết đến từ Cung Y Y hay là Tần Mục.
Thấy ánh mắt Hoắc Đình Đình nhìn mình, Tần Mục nhịn không được mở miệng nói:
- Hoắc Đình Đình, lúc trước đã cứu cô một lần, tôi cũng chẳng mong cô báo đáp tôi. Nhưng cũng không đến nỗi lấy oán báo ơn chứ?
- Hừ, anh không có tư cách nói tôi.
Hoắc Đình Đình trợn mắt. Ma khí biến ảo thành sát chiêu bay thẳng đến Tần Mục.
- Hoắc Đình Đình, cô ra tay với tôi là được rồi, tại sao lại ra tay với anh ấy?
Cung Y Y giận dữ, hai tay đánh đàn. Tiếng đành nhanh chóng quay ngược lại, lần đầu tiên lộ ra sát ý.
- Ra tay với hắn ta, cô mới tức giận. Xem ra hiệu quả không tệ.
Hoắc Đình Đình cười lạnh, bắt đầu kịch chiến với Cung Y Y.
Tần Mục cau mày, tiện tay hóa giải sát chiêu của Hoắc Đình Đình, đột nhiên tinh thần khẽ động.
Trong tay hắn dường như bắt được thứ gì, hẳn đã được che giấu trong ma khí.
Mở bàn tay, hắn liền nhìn thấy một quả ngọc.
Nghi hoặc, Tần Mục bóp nát quả châu. Một cổ thần niệm truyền vào trong đầu.
- Tần Mục, coi chừng Chi Chủ Hủy Diệt.
Tần Mục khó hiểu, nhưng lập tức khóe miệng giương lên.
Hắn còn tưởng rằng Hoắc Đình Đình lấy oán trả ơn, không nghĩ rằng cô chỉ mượn vẻ hung ác, tìm cơ hội âm thầm nhắc nhở hắn đang có địch nhân theo dõi hắn.
Tuy hắn đã sớm biết điều này, nhưng Hoắc Đình Đình tốt bụng như vậy, hắn vẫn rất vui.
Hoắc Đình Đình thân bất do kỷ, bị người ta khống chế, không thể không diễn kịch.
- Chi Chủ Hủy Diệt?
Tần Mục ghi nhớ cái tên này.
- Người đàn bà này thật ghê tởm. Chờ chị Y Y đánh xong, em nhất định sẽ giáo huấn ả ta một trận.
Tần Phỉ Phỉ tức giận nói với Tần Mục.
Tần Mục vỗ đầu cô:
- Em còn chưa phải là đối thủ của cô ta. Hơn nữa, mọi việc không thể nhìn bề ngoài được.
- Có ý gì vậy?
Tần Phỉ Phỉ khó hiểu hỏi.
- Tu vi của cô ấy không bị thiên đạo áp bách. Thậm chí còn dung hợp với quy tắc thiên đạo. Cô ấy nhìn thì rất hung ác, nhưng vẫn còn hạ thủ lưu tình với Y Y.
- Vậy tại sao lại hạ thủ lưu tình?
Tần Phỉ Phỉ một chút cũng không cảm thấy như vậy. Cái cô nhìn thấy là Hoắc Đình Đình một lòng muốn giết Cung Y Y.
- Dù sao, không giả bộ giống như vậy, rất dễ bị người ta vạch trần.
Lúc này, Hoắc Đình Đình và Cung Y Y đều sử dụng tuyệt chiêu, càng đánh càng kịch liệt. Nhưng thân hình hai người phiêu động, rất nhanh bay đến trên không thành Thiên Mạc, đánh tới phía đông.
- Kế Phong, anh hãy bảo vệ thành Thiên Mạc cho tốt. Trước khi tôi trở lại, bất luận chuyện gì phát sinh, cũng không được cho người ra vào.
Tần Mục phân phó.
- Tuân mệnh.
Kế Phong đối với lời nói của Tần Mục, tất nhiên là nói gì nghe nấy.
Đám người Tần Mục đuổi theo Cung Y Y và Hoắc Đình Đình, rất nhanh bay về phía đông.
Bành.
Khi mọi người đuổi tới nơi, hai người vẫn đang đánh nhau kịch liệt.
Nhưng Hoắc Đình Đình chỉ lui một bước, Cung Y Y đã lui mấy chục bước, rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong.
- Thắng bại đã định. Cung Y Y, cô thua rồi.
Hoắc Đình Đình nói. Nhìn Tần Mục chạy đến, cô liền hóa thành một đạo lưu quang bay đi mất.
- Y Y, em không sao chứ?
Cung Y Y lắc đầu:
- Em không sao, chỉ là có cảm giác kỳ quái.
- Kỳ quái chỗ nào?
- Nói không được. Ngoài miệng thì cô ấy nói hận em thấu xương, nhưng dường như lại hạ thủ lưu tình với em.
- Y Y, chị cũng hạ thủ lưu tình với cô ta mà? Bằng không, làm sao có thể thua bởi cô ta chứ?
Tần Phỉ Phỉ nhếch miệng.
- Haiz, chị hy vọng để cô ta thắng chị, trong lòng cô ta sẽ thoải mái hơn một chút. Bây giờ cô ta cũng rất đáng thương.
- Loại người lấy oán trả ơn, có cái gì đáng thương chứ?
……….
Bạch Đế Tinh, Thiên Ngoại chi điện.
Một cô gái dáng người thon gọn, đầu đội vương miệng, ăn mặc xinh đẹp ngạo nghễ ngồi chính giữa. Hai bên là hai người đàn ông.
Bên trái là một người thanh niên lạnh lùng, bên phải là người đàn ông trung niên tóc dài.
Nếu Tần Mục có ở đây, tất nhiên sẽ nhận ra hai người này. Người đàn ông tóc dài là Ma Hoàng của Ma giới mà hắn đã từng gặp lúc trước. Còn người thanh niên lạnh lùng, chính là học trò của hắn đã mất tích từ lâu, Trần Minh.
Vù.
Một đạo lưu quang chợt rơi xuống, là Hoắc Đình Đình.
- Chủ thượng.
Hoắc Đình Đình quỳ gối trước cô gái xinh đẹp.
- Chuyện của ngươi đã hoàn thành chưa?
Cô gái nhẹ giọng hỏi.
- Đa tạ chủ thượng đã cho Đình Đình cơ hội giải quyết xong tâm nguyện.
- Giải quyết xong tâm nguyện?
Cô gái mỉm cười:
- Ngươi chỉ muốn chiến một trận với Cung Y Y hay là mật báo cho người đàn ông kia?
Thần sắc Hoắc Đình Đình thay đổi:
- Chủ thượng, ta…
Bành.
Cô gái vung tay lên. Một luồng sức mạnh mênh mông đánh vào người Hoắc Đình Đình, khiến cho thân hình mảnh mai của cô như diều đứt dây, bay thẳng ra ngoài.
Chỉ một kích, Hoắc Đình Đình cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình nát bấy, thần trí tán loạn, rơi vào hấp hối.
- Ta giữ lại một hơi tàn cho ngươi, để ngươi mở to mắt nhìn ta chấm dứt tính mạng người đàn ông kia, hủy diệt thiên địa này, để cho chúng thấy chúng bất lực đến cỡ nào.
Cô gái chắp tay sau lưng bỏ đi.
- Cung kính chủ thượng.
Ma Hoàng và Trần Minh cung kính quỳ xuống tiễn đưa.
Cô gái đi rồi, Trần Minh bước đến bên cạnh Hoắc Đình Đình.
- Trần Minh, ngươi muốn làm cái gì?
- Cứu nàng.
- Không được. Chủ thượng biết, ngươi sẽ chết.
Ma Hoàng kinh hãi nói.
- Ta biết, nhưng nàng ấy trọng tình với huấn luyện viên như vậy, tại sao ta có thể trơ mắt nhìn nàng chết đi?
Trong hắc uyên vô tận.
Vận Mệnh Tổ Thần đột nhiên ngưng trọng.
- Chi Chủ Hủy Diệt xuất hiện. Đoán chừng nàng ta muốn giết thiên tội giả. Trận chiến này, chúng ta phải ra tay thôi.
- Vì sao, thiên tội giả chết thì có liên quan gì đến chúng ta?
- Thiên tội giả kế thừa mệnh cách của Vân Mặc. Cho nên, Chi Chủ Hủy Diệt sẽ ngộ nhận hắn là người mà lời tiên đoán nói sẽ chết, nhất định sẽ giết hắn. Còn chúng ta là người đã tạo nên thiên tội giả là Tần Mục để lừa gạt, để cho thiên tội giả chính thức của lời tiên đoán là Vân Mặc ẩn núp.
- Nhưng đã diễn thì phải diễn cho giống chứ. Chỉ có chúng ta toàn diện ra tay, bảo vệ thiên tội giả, lúc đó mới khiến cho Chi Chủ Hủy Diệt càng thêm khẳng định, thiên tội giả phải chết theo như lời tiên đoán.
- Thì ra là thế. Xem ra trận chiến này không thể né tránh.
- Vậy thì bắt đầu chiến thôi.
………
- Tần Mục, cậu không phải nói sẽ có cường giả hiện thân sao? Người đâu?
Yến Vương hỏi Tần Mục.
Nhưng còn không đợi Tần Mục trả lời, đột nhiên thần sắc khẽ biến, nhìn về phía xa.
Cuối chân trời, một luồng ánh sáng rơi xuống. Đại địa đang im lặng bỗng nhiên sáng bừng.
Một cô gái tuyệt đẹp từ trong luồng sáng bước ra. Vừa mới đặt chân xuống đất, mặt đất liền sụp đổ.
- Đạn chỉ băng vân liệt sơn xuyên, phúc thủ vi vũ khuynh vạn hải. (Trong nháy mắt có thể làm sông núi sụp đổ, trở tay làm mưa có thể nghiêng vạn biển)
- Chi Chủ Hủy Diệt ta quân lâm, đám người các ngươi sẽ run rẩy.
Yến Vương kinh hãi nhìn chằm chằm vào cô gái.
Chỉ là hai chân đạp đất, lại khiến cho sông núi văng tung tóe. Uy thế gì vậy chứ?
Tổ Thần mà bà tiếp xúc không ít. Nhưng tuyệt không ai có được uy thế như cô gái này.
- Tôi bắt đầu hiểu được lời nói của cậu rồi đấy. Đây mới là cường giả tuyệt đối.
Yến Vương trịnh trọng nói.:
- Mặc dù biết cuối cùng sẽ rất khó khăn, nhưng sự cường đại này hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của tôi.
- Cuối cùng?
Tần Mục lắc đầu:
- Chỉ là trận chiến đầu tiên thôi. Cô ta mạnh, nhưng không phải địch nhân lớn nhất của chúng ta. Tối đa cũng chỉ là người đi tiên phong mà thôi.
Ánh mắt Yến Vương ngưng trọng, hít sâu một hơi:
- Mục tiêu của cô ta là cậu, cậu dự định xử lý như thế nào?
- Chuyện cho đến bây giờ cũng không còn biện pháp né tránh, thuận theo ý trời, đi một bước tính một bước.
Diệp Khinh Tuyết, Vu Diễm, Nam Cung Lâm, Mai Ánh Tuyết đều tập trung đến toàn bộ, thần sắc ngưng trọng nhưng vẫn quyết tâm cùng chiến một trận với Tần Mục.
Dịch Trúc Tuyết ngồi xổm xuống, thò tay vuốt ve con thú một sừng của mình, nói cái gì bên tai của nó.
Độc giác thú ngửa đầu, ô ô vài tiếng, cọ cọ mép váy Dịch Trúc Tuyết, không chịu rời đi.
- Đừng trách tôi nói không dễ nghe. Trước mặt thực lực tuyệt đối, cho dù các người có đồng tâm hiệp lực đến đâu cũng không có tác dụng. Đừng lấy trứng chọi đá.
Yến Vương không chút lưu tình mà đả kích:
- Hủy Diệt Chi Chủ, ít nhất là nhân vật Tổ Thần đỉnh phong, thực lực không hề thua kém Tổ Long thời kỳ toàn thịnh.
Tổ Long và Hỗn Độn Tổ Thần là hai chiến lực cường đại nhất trong thiên địa. Nhưng cô gái mang sứ mạng tiên phong này lại có thể sánh ngang chiến lực với hai người kia. Như vậy, cường giả sau lưng cô có thể khiến người ta tuyệt vọng như thế nào.
- Vậy bà nói xem nên xử lý như thế nào?
Tần Mục nhìn Yến Vương, nói:
- Chẳng lẽ biết rõ đánh không lại, rồi để mặc cho cô ta giết sao? Chiến đấu, phản kháng chính là bản năng cầu sinh.
Yến Vương im lặng, không hề lên tiếng.
- Sư phụ, người có biện pháp cứu Tần Mục phải không?
Dịch Trúc Tuyết đột nhiên hỏi:
- Nhân Hoàng giao cho người…
- Không được. Vật kia còn chưa đến lúc sử dụng.
Yến Vương cắt ngang lời nói của Dịch Trúc Tuyết.
- Sư phụ, Tần Mục là người vô tội nhất trong chuyện này. Các người muốn mưu đồ đại sự, tại sao lại liên lụy anh ấy vào? Cuối cùng còn hy sinh cả anh ấy. Chuyện này đối với anh ấy không công bằng chút nào.
Yến Vương thở dài:
- Vì đại cục, hy sinh bản thân là chuyện rất bình thường. Phải hiểu lấy được thì buông được mới có thể thành công.
- Các người quá ích kỷ rồi.
Dịch Trúc Tuyết tức giận nói:
- Cho dù Vân Mặc chính là người trong lời tiên đoán đó, con cũng rất chán ghét anh ta. Anh ta là loại người trong tương lai có thể đả đảo cựu quyền thành công thì cũng chỉ là một tân bạo quân mà thôi.
- Im ngay.
Yến Vương quát lớn.
- Cho dù con có thành kiến với cậu ấy, cũng không nên nói cậu ấy như vậy. Người mà Nhân Hoàng tôn sùng, tuyệt đối sẽ mang đến hy vọng mới.
Trong lúc Dịch Trúc Tuyết còn muốn phản bác, Tần Mục kéo cô sang một bên, cười an ủi:
- Tiểu Trúc Tuyết à, được rồi, đừng để ý đến bà ta nữa. Bà ta không giúp đỡ, chúng ta tự nghĩ cách thôi.
Nghe Tần Mục xưng hô mập mờ như vậy, gương mặt Dịch Trúc Tuyết đỏ lên, nhưng vẫn thấp giọng nói:
- Đến bây giờ mà anh vẫn còn tâm trạng nói giỡn?
- Yên tâm đi, cho dù tôi muốn chết, những người khác chỉ sợ không muốn đấy chứ.
- Sao?
Dịch Trúc Tuyết nghi ngờ hỏi:
- Là ai?
- Đương nhiên là người trong lời tiên đoán và Vận Mệnh Tổ Thần. Bọn họ không nỡ để tôi chết đâu. Cho nên mạng của tôi mới được xuất hiện trên cõi đời này.
Tần Mục mỉm cười, đột nhiên hỏi lại:
- Đúng rồi, cô vừa mới nói Nhân Hoàng để lại cho Yến Vương cái thứ gì vậy? Có thể đối kháng Hủy Diệt Chi Chủ không?
- Là Nhân Hoàng Bút.
- Nhân Hoàng Bút?
Tần Mục đánh giá một chút. Dường như là một đại sát khí?
- Trúc Tuyết, cái không nên nói, không cần nói nhiều.
Yến Vương cảnh cáo một câu.
- Được rồi, tôi không hỏi nữa.
Tần Mục cũng không muốn làm khó Dịch Trúc Tuyết:
- Trúc Tuyết, cô không cần vì tôi mà bất bình. Tuy nói tôi là người bị cài bẫy, nhưng cũng không tính là người vô tội.
- Tại sao lại nói như vậy?
- Bởi vì…
Tần Mục còn chưa nói dứt lời, đột nhiên dừng lại.
- Cuộc nói chuyện có lẽ đến đây là kết thúc được rồi.
Một thanh âm lạnh lùng truyền đến. Thân ảnh Hủy Diệt Chi Chủ chậm rãi đáp xuống, ánh mắt xẹt qua tất cả mọi người, trực tiếp dừng lại trên người Tần Mục.
Mọi người giống như lâm đại địch, thủ hộ bên cạnh Tần Mục.
Tần Mục vẫy tay một cái, hô to với tất cả mọi người:
- Khi tôi chưa lên tiếng, tất cả không được động thủ.
- Đúng là vẫn còn hiểu biết đấy.
Cô gái nhìn chằm chằm vào Tần Mục, thản nhiên nói:
- Tuy nói bằng sức mạnh của các người giống như trứng chọi đá. Nhưng không để cho bọn họ động thủ, chẳng lẽ chuẩn bị chịu chết sao?
- Tôi sống còn chưa đủ, tạm thời chưa muốn chết.
- Cái này chỉ sợ không phải do ngươi quyết định.
Cô gái vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của mình, nói:
- Hôm nay ta tự mình ra tay, ngươi chết là không thể nghi ngờ.
- Tư thế chọc người như vậy, rất khó tưởng tượng Hủy Diệt Chi Chủ có thể làm được.
Tần Mục cười nhún vai:
- Nhưng cô muốn giết tôi, chỉ sợ không dễ dàng như vậy?
- Ồ, ngươi có được sự tự tin từ chỗ nào thế?
- Bởi vì tôi là chi tử trong lời tiên đoán. Đã là chi tử, há lại không có bảo tiêu bên cạnh?
Dịch Trúc Tuyết và Yến Vương nghe xong, đồng thời giật mình, không thể tin nổi nhìn Tần Mục.
Các cô cho rằng Tần Mục sẽ phản kháng lại kế hoạch của Vận Mệnh Tổ Thần, sẽ nói ra hết thảy, lại không nghĩ đến hắn lại đặt mình vào nhân vật mà Vận Mệnh Tổ Thần an bài cho hắn.
- Dự ngôn chi tử?
Cô gái cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười không khỏi che giấu sự khinh miệt.
- Mục đích của ta đến đây, chính là giết chết chi tử của lời tiên đoán đó.
- Vậy thì phải xem cô có thực lực này hay không?
Trong lúc đó, mười mấy đạo nhân ảnh lăng không mà đến, hình thành một vòng vây, bao vây cô gái lại.
Thần sắc của cô gái vẫn bình thường, một chút cũng không kinh ngạc.
Ánh mắt khẽ quét qua đám người mới đến, cô gái phát ra tiếng cười khẽ như chuông bạc:
- Ái cha, đều là những khuôn mặt cũ. Thật khiến cho người ta phải hoài niệm.
- Yêu nữ, có chúng ta ở đây, tuyệt đối không cho ngươi tổn thương một cọng tóc của dự ngôn chi tử.
Tất cả mọi người đều tăng cường khí thế.
Áp lực cường đại tản ra. Diệp Khinh Tuyết, Tần Phỉ Phỉ đều cảm giác một luồng áp lực khó có thể nói nên lời.
- Nếu tất cả các ngươi còn là thời kỳ đỉnh phong như lúc trước, có lẽ ta còn chút kiêng kỵ. Chỉ tiếc, mười kẻ tàn phế cùng một chỗ thì vẫn là tàn phế, có cái gì đáng nói chứ?
Cô gái vung tay lên, thản nhiên nói:
- Tất cả lên hết đi.
- Cuồng vọng.
Hỗn Độn Tổ Thần chính là lãnh đạo của những người còn lại. Cho dù ông ta không còn sáu thành chiến lực, nhưng vẫn là một Tổ Thần cường đại.
- Nếu là lúc trước, một mình ta có thể giết ngươi. Chẳng qua bây giờ chúng ta có nhiều người như vậy, đánh bại ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hơn mười Tổ Thần bao vây cô gái. Tùy ý một chưởng phong, chính là sông núi đảo ngược, vật đổi sao dời.
Lúc này, mỗi một khu vực ở Bạch Đế Tinh đều lắc lư. Từ hoàng tộc đến con sâu cái kiến, mặc kệ Thánh Linh gì cũng đều lo sợ bất an.
Bên ngoài chiến trường, ngoại trừ Tần Mục, Mai Ánh Tuyết và Yến Vương, những người còn lại không thể không đem hết toàn lực ngăn cản ảnh hưởng của cuộc chiến. Mặc dù vậy, bọn họ vẫn cảm thấy khí huyết sôi trào, có lúc không thể chịu nổi.
- Giao phong giữa Tổ Thần Cảnh, đúng là chênh lệch quá xa.
Diệp Khinh Tuyết nói.
- Các người lui xa một chút.
Tần Mục nói với đám người Diệp Khinh Tuyết.
- Anh, em muốn ở cùng với anh.
Tần Phỉ Phỉ cầm lấy cánh tay Tần Mục, căn bản không chịu rời khỏi.
Cô không khích lệ Tần Mục rời khỏi, bởi vì cô biết, với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không rời khỏi.
Tuy bình thường Tần Mục chẳng có biểu hiện gì cao ngạo, nhưng thực chất bên trong của hắn lại cao ngạo hơn bất cứ kẻ nào. Chưa đánh đã chạy không phải là chuyện mà hắn có thể làm được.
Nhưng địch nhân lần này quá đáng sợ. Hủy Diệt Chi Chủ không biết từ đâu xuất hiện, bị hơn mười Tổ Thần vây công vẫn bình thường như cũ.
Mặc dù Hỗn Độn Tổ Thần nói rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế ai cũng có thể thấy được, mười mấy người liên thủ cũng không nắm chắc phần thắng.
Cho nên, mặc dù rất có lòng tin với Tần Mục, Tần Phỉ Phỉ vẫn không thể không lo lắng.
Nhưng lo lắng thì lo lắng, chỉ cần để cô ở cùng với Tần Mục, cho dù chết cũng cam tâm tình nguyện.
- Lúc này anh bảo mọi người rời xa anh, anh cho rằng có thể sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận