Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1611: Binh giải luân hồi hóa thành một

(2)
Nhưng hôm nay, bọn họ mới biết được Nghê Thường căn bản không phải không kém Vận Mệnh Tổ Thần một cách đơn giản. Thứ mà cô hiểu, chỉ sợ còn muốn cao hơn Vận Mệnh Tổ Thần rất nhiều.
- Nghê Thường muội tử, chúng ta đều là người ngu muội. Còn muội là trí giả, kính xin giải thích nghi hoặc cho chúng ta.
Nhân Hoàng chân thành thỉnh giáo.
- Nhân Hoàng khách khí rồi.
Nghê Thường gật đầu nói:
- Thiên Đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn mươi chín. “Độn khứ”, ý là khi Thiên Đạo đạt đến con số năm mươi thì chính là viên mãn, nhưng khả năng chưởng khống cũng chỉ có bốn mươi chín. “Độn khứ” chính là điểm yếu của Thiên Đạo. Muốn chặt đứt Thiên Đạo, cũng chỉ có thể từ “mất một” này mà thôi.
- Nhưng ngay từ ban đầu, Thiên Đạo đã viên mãn rồi. Ông ta nắm trong tay hết năm mươi, không còn tồn tại thuyết pháp “Độn khứ”. Tần Mục suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định binh giải nhập luân hồi, vứt đi tính mạng của mình rồi sinh ra lần nữa. Sau khi luân hồi, bản thân hắn sẽ chuyển hóa thành “Độn khứ” kia.
- Binh giải luân hồi, bản thân biến thành “Độn khứ”.
Mọi người hít sâu một hơi. Điều này phải cần dũng khí đến như thế nào?
- Trước khi Tần Mục binh giải, đem toàn bộ sức mạnh của mình lưu giữ trong cơ thể Tử Nhi. Hơn nữa, phong ấn luôn Tử Nhi và cả Hỗn Độn Thiên Cung. Cho nên, sau khi Tần Mục gặp được Tử Nhi, đã bắt đầu thức tỉnh ý thức nguyên bản của mình. Sức mạnh cũng dần dần trở về người của hắn.
- Nói cách khác, cho đến nay, Tần Mục đều trong trạng thái từng bước cởi bỏ niêm phong của mình?
- Có thể nói như vậy. Nhưng cũng không hoàn toàn đúng.
Nghê Thường thở dài một hơi:
- Dù sao thì hắn cũng đã luân hồi qua, cũng có sự thay đổi. Hắn chính là hắn của hiện tại chứ không phải là hắn của lúc trước.
Đám người Diệp Khinh Tuyết nhìn nhau, trong lòng thở phào một hơi.
Tần Mục vẫn là Tần Mục mà các cô yêu thích, không hề thay đổi.
- Không nghĩ đến bên trong lại ly kỳ như vậy. Để tiêu diệt Thiên Đạo, Tần Mục đã hy sinh quá nhiều.
Tất cả mọi người đều cảm khái.
Vận Mệnh Tổ Thần nói ông ta vì kế hoạch của mình mà trả giá rất nhiều. Nhưng so với Tần Mục, quả thật chẳng đáng vào đâu.
- Bây giờ nói hy sinh thì còn quá sớm.
- Sao?
Diệp Khinh Tuyết đột nhiên có một dự cảm không tốt, nhịn không được hỏi:
- Nghê Thường Tổ Thần, lời này của cô là có ý gì?
Nghê Thường Tổ Thần lắc đầu, cũng không nói tiếp, chỉ chăm chú nhìn lên chín tầng trời.
Tất cả mọi người đều nhìn lên cuộc chiến trên trời cao.
Một ngày, hai ngày…
Mọi người dường như quên mất thời gian, cũng không biết trận chiến này giằng co bao lâu.
Trên chín tầng trời, Tử Nhi và Tiêu Hậu thở hồng hộc, mình đầy thương tích. Nhưng chiến ý của hai người vẫn không giảm, chặt chẽ nhìn vào hư không bên trên.
- Không phải các người đang uổng phí sức mạnh của mình sao? Tử Lôi cũng vậy mà Sáng Thế Chi Liên cũng thế, đều do ta khống chế, cũng là thứ thuộc về ta. Các ngươi dự định dùng đồ của ta để đánh bại ta, không khỏi quá ngây thơ rồi.
- Tử Nhi, Tiêu Hậu, để tôi.
Tần Mục thở dài, bảo hai người lui sang một bên.
- Không được, em vẫn còn có thể tái chiến.
Tử Nhi quật cường nói.
- Tử Nhi, em không thắng được ông ta đâu.
- Nhưng em không thể để anh làm như vậy được?
Tử Nhi cắn môi nhìn Tần Mục.
Tần Mục bước đến, sờ đầu của cô, cười nói:
- Không cần lo lắng. Em và Tiêu Hậu trở xuống đi. Anh sẽ trở lại.
- Anh thật sự còn có thể trở về?
- Đương nhiên, trước đây rất lâu anh cũng đã nói với em những lời này, không phải anh cũng đã làm được sao?
Ánh mắt Tử Nhi phủ đầy một tầng sương mù.
- Anh nhất định phải tuân thủ lời hứa. Bất luận bao lâu, em cũng sẽ chờ anh.
- Ừm.
- Đừng quên, còn có rất nhiều người đang chờ cậu. Đừng để cho bọn họ thất vọng.
Tiêu Hậu nói xong, cùng với Tử Nhi bước ra khỏi Cửu Dương Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận