Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 241: Rốt cuộc có phải là ám chỉ hay không?

Sau khi Tần Mục về đến nhà, phát hiện em gái đến công ty còn chưa trở về, liền gọi điện thoại cho cô.
- Phỉ Phỉ, Hoa Yên Vũ nói sao?
- Anh, bây giờ tụi em đang ký hợp đồng. Đợi em về rồi nói sau.
Tần Phỉ Phỉ cúp điện thoại.
Tần Mục bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng Hoa Yên Vũ đang ký hợp đồng? Đó là một chuyện tốt.
Cuộc sống đại học thật là nhàn rỗi, thường xuyên không có tiết. Cả ngày hôm nay cũng chỉ có hai tiết. Buổi chiều không cần đến trường.
Buổi trưa, Tần Phỉ Phỉ trở về, tâm trạng thật cao hứng, xem ra là đã đạt được mục đích.
- Anh, anh có phải là đã đem Trú Nhan Đan cho Hoa Yên Vũ uống không? Cô ấy trở nên thật xinh đẹp, chẳng khác nào tiên nữ giáng trần.
Tần Mục nhịn không được cười lên:
- Nào có khoa trương như em nói.
- Thật mà. Vốn nhân khí của Hoa Yên Vũ đã cao, bây giờ trở nên xinh đẹp như vậy, nhân khí lại càng cao hơn một cấp. Em không dám tưởng tượng sau này fan hâm mộ của cô ấy sẽ càng điên cuồng đến cỡ nào.
Tuy nói minh tinh không nhất định phải đẹp, nhưng trên thực tế có rất ít người không chú trọng vẻ bề ngoài. Có tài lại có sắc mới càng được nhiều người ưa thích.
Rạng sáng, sau khi tắm rửa xong, Hoa Yên Vũ vô tình soi gương, kết quả dọa cô làm rớt gương, còn tưởng rằng xuất hiện ảo giác.
Từ phòng tắm đi ra, ngay cả Lôi Tiêu Hi cũng bị Hoa Yên Vũ dọa đến ngây người.
Hiệu quả của Trú Nhan Đan kỳ thật có liên quan đến thể chất của từng người. Nó cũng không nhất định có thể cải biến vẻ bề ngoài của con người quá lớn, nhưng nó có một điểm rất giống nhau.
Chính là sau khi dùng Trú Nhan Đan, làn da của người sử dụng sẽ trở nên vô cùng đẹp, giống như da em bé mới sinh ra, vô cùng mịn màng.
Ngũ quan của Hoa Yên Vũ không xấu, nhìn qua vẫn rất duyên dáng, cái không được ưng ý nhất chính là làn da.
Sau khi dùng Trú Nhan Đan, sự thay đổi của cô là có thể nghĩ. Cho dù Lôi Tiêu Hi là hoa hậu giảng đường cũng nhịn không được mà cảm thấy đố kỵ.
Hoa Yên Vũ lúc nào cũng để mặt mộc. Không phải là cô không thích đẹp, mà là cô biết bất luận đồ trang điểm nào cũng có hại cho làn da. Trên thị trường hầu như không có đồ trang điểm nào từ thiên nhiên cả.
Cho nên cô không sử dụng đồ trang điểm, cũng không làm người phát ngôn cho bất cứ một hãng mỹ phẩm nào.
Nhưng sau khi Tần Mục cho cô uống Trú Nhan Đan, suy nghĩ của cô đã thay đổi. Cô biết rất rõ không phải là nhờ bôi thứ gì mà làn da mới trở nên đẹp mắt như vậy.
Sự thay đổi này là thay đổi từ bên trong lẫn bên ngoài. Xem như một lần thay mới cho làn da.
Đây không phải là khát vọng của phụ nữ sao?
Hoa Yên Vũ vội tìm danh thiếp của Tần Mục để lại, chạy đến công ty của hắn, đồng thời gọi điện thoại cho Giang Tiểu Mạn.
Sau đó, Giang Tiểu Mạn đã mang cô đi tham quan các sản phẩm làm trắng da của công ty.
Sau khi xem xong, tuy Hoa Yên Vũ cảm thấy sản phẩm này còn kém Trú Nhan Đan mà cô đã dùng, nhưng cũng rất hài lòng, vì vậy đã quyết định hợp tác với Giang Tiểu Mạn.
Cô cũng không phải để tâm đến phí phát ngôn mà Giang Tiểu Mạn đưa ra, chỉ là muốn đem sản phẩm hữu dụng này đến cho tất cả mọi người.
- Phỉ Phỉ, em có chụp lại hình của cô ấy không?
Diệp Khinh Tuyết vừa gội đầu xong, từ trong phòng tắm đi ra, nghe được đề tài này cũng cảm thấy hứng thú.
- Đương nhiên rồi, để em cho anh xem.
Tần Phỉ Phỉ rút điện thoại ra, mở một số tấm ảnh chụp được ở công ty.
- Thật sự là thay đổi rất lớn.
Diệp Khinh Tuyết nhìn tấm ảnh chụp Hoa Yên Vũ, lập tức nhìn Tần Mục, tò mò hỏi:
- Cái này là do Trú Nhan Đan của cậu làm sao?
- Nói cậu cũng không hiểu đâu, hỏi nhiều để làm gì?
Tần Mục cũng không trả lời, trực tiếp bước vào phòng của mình.
- Phỉ Phỉ, em có cảm thấy anh của em càng lúc càng thần bí không?
- Hình như là vậy.
Tần Phỉ Phỉ như có điều suy nghĩ, sau đó lắc đầu:
- Nhưng mặc kệ thế nào thì anh ấy cũng là anh trai em. Anh ấy trưởng thành, có một số bí mật riêng tư, em cũng không can thiệp nữa.
Được em gái nói là trưởng thành, Tần Mục nghe xong, không khỏi lắc đầu liên tục.
Ngày hôm sau, Tần Phỉ Phỉ lại chạy đến công ty. Còn Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết đi học như bình thường.
Buổi trưa, đúng như dự liệu của Tần Mục, Ninh Vi Vi gọi điện thoại cho hắn.
- Huấn luyện viên.
- Vi Vi, gần đây như thế nào rồi?
Vốn Ninh Vi Vi và Đới Đình Đình đều đi học tại đại học Yên Kinh. Nhưng bây giờ đã gia nhập tổ Thần Ưng, tất cả đều ở lại, không đi học nữa.
Ninh Vi Vi nghe Tần Mục hỏi thăm, trong lòng có chút vui vẻ:
- Bình thường thôi. Không có huấn luyện viên, mấy người chúng tôi có chút cảm giác không thú vị.
- Lý Sâm không an bài nhiệm vụ cho các người sao?
Sau khi gia nhập tổ Thần Ưng, sẽ thường xuyên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, thậm chí có liên hệ với người của giới cổ võ, nhất định sẽ gặp phong hiểm.
- Tạm thời còn chưa có, nhưng rất nhanh sẽ có thôi.
- Ừ, vậy thì chị gọi đến có việc gì không?
Tuy Tần Mục đã đoán được, nhưng vẫn cố tình hỏi.
- Tôi nghe em trai nói, tối nay cậu muốn tham gia đại hội đua xe với bọn họ?
- Ừ, đúng vậy, tôi muốn đi chơi một chút.
- Chỗ đó có cái gì thú vị chứ?
Ninh Vi Vi im lặng. Tần Mục lợi hại như vậy, lại chạy đến đua xe với đám thanh niên không ra gì, thật sự là ăn no không có việc gì làm mà.
- Nhân sinh tịch mịch như vậy đấy. Yên ổn lâu quá cũng không tốt, tìm chút kích thích cho vui.
Ninh Vi Vi sờ ót. Cô cảm giác Tần Mục lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ rồi.
Nghĩ một chút, Ninh Vi Vi nói:
- Vậy thì được. Tối nay tôi đến cổ động cho cậu.
- Cổ động cho tôi?
Tần Mục kinh ngạc. Ninh Vi Vi ghét nhất là mấy chỗ đó mà.
- Tôi cũng tịch mịch quá rồi, đi tìm chút việc vui để làm.
Ninh Vi Vi nhếch miệng, thầm nghĩ cậu không đứng đắn thì tôi cũng không đứng đắn.
Tần Mục nghe xong, im lặng một lát rồi nói:
- Chị nói mình tịch mịch, chị đang muốn ám chỉ tôi cái gì vậy?
Ninh Vi Vi chần chừ hai giây:
- Cút.
Tít tít tít.
Điện thoại bị cúp.
- Rốt cuộc có phải là ám chỉ tôi hay không?
Tần Mục càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi.
Buổi chiều tan học, Tần Mục đưa Diệp Khinh Tuyết về nhà, sau đó ra ngoài.
Hắn muốn đến bãi đua xe, nhưng không lái chiếc Audi, mà đến ven đường, lấy điện thoại cầm tay gọi cho Tống Thi Thi.
- Này, đừng lẩn trốn nữa, mau đến đón tôi.
Không đợi Tống Thi Thi trả lời, Tần Mục cúp điện thoại.
Rất nhanh, chiếc Buggati màu bạc đậu trước mặt Tần Mục. Tống Thi Thi khó chịu nhìn hắn:
- Tại sao cậu lại biết tôi ở gần đây?
Tần Mục chẳng muốn giải thích. Nếu hắn ngay cả người theo dõi cũng không biết, chi bằng chết đi cho rồi.
Huống hồ hắn biết rất rõ tính cách của Tống Thi Thi. Tối nay hắn đi đua xe, hơn phân nửa cô nàng sẽ lén lút đến tham gia náo nhiệt.
Bước vào trong xe, Tần Mục khoan thai nói:
- Vừa lúc tôi không biết bãi đua xe ở đâu.
Tống Thi Thi nhìn bộ dạng đắc ý của Tần Mục, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cảm giác mình giống như bị người ta điều khiển, phẫn nộ nhấn ga. Chiếc xe bắt đầu lao đi.
Chiếc Bugatti của Tống Thi Thi là loại xe sang trọng thật sự, giá trị và tính năng của nó còn cao hơn chiếc Ferrari của Ninh Hạo.
- Này, chút nữa phải đua xe, cậu cho tôi mượn chiếc xe dởm này dùng một lát.
- Cậu nghĩ hay quá nhỉ? Vạn nhất bị trầy xước, đem cậu đi bán cũng đền không nổi đâu.
Tống Thi Thi tất nhiên không có khả năng đồng ý. Đám đua xe ở Yên Kinh đều là những tên điên. Tông hỏng xe nhau trên đường đua cũng là chuyện bình thường.
- Chiếc xe này của cậu tối thiểu cũng phải hơn một ngàn vạn. Ông của cậu thật đúng là chịu chơi.
Tuy Tống Thạch là thần y trong giới y học, có mối quan hệ tốt với các đại gia tộc, nhưng ông lại rất ghét a dua, xu nịnh, chắc sẽ không thu nhận quà tặng quý giá của người khác. Tài sản trong nhà hẳn không nhiều. Bỏ ra mấy ngàn vạn mua xe xịn cho Tống Thi Thi, quả thật có chút ngoài suy nghĩ của Tần Mục.
- Ai cần cậu lo.
Tống Thi Thi nổi nóng.
Kỳ thật chiếc xe này không phải Tống Thạch mua cho Tống Thi Thi, mà là lão gia tử của Tiêu gia bệnh nghiêm trọng, một bước bước vào Quỷ Môn Quan. Nhưng may nhờ y thuật có một không hai của Tống Thạch đã cứu ông trở về.
Tiêu gia tất nhiên vô cùng cảm kích Tống Thạch, bỏ ra cái giá trên trời cũng muốn hồi báo ông. Nhưng đáng tiếc Tống Thạch không nhận, chỉ nhận mấy vạn tiền thuốc.
Tiêu lão gia tử cảm thấy bất an, chẳng lẽ cái mạng của ông chỉ đáng giá mấy vạn?
Vì vậy, bọn họ đã nhắm vào đứa cháu gái Tống Thạch thương yêu nhất, mua cho cô chiếc Bugatti này.
Bugatti là loại xe thể thao được sản xuất với số lượng hạn chế trên thế giới, cũng không phải trên ngàn vạn như Tần Mục đã nói. Tống Thi Thi đoán chừng, chiếc xe này ít nhất phải trên năm ngàn vạn.
Loại xe cấp bậc như thế này, cho dù là con cháu gia tộc Yên Kinh, cũng không có mấy ai được sở hữu.
Tống Thi Thi lái xe của mình đến cổng vào bãi đua xe, nhưng lại bị bảo an ngăn lại.
- Vị tiểu thư này, xin lấy giấy chứng minh của mình.
Bảo an tiến lên hỏi.
Bãi đua xe này là do đám con cháu các gia tộc ở Yên Kinh hùn nhau xây thành. Dương Bằng và Ninh Hạo là hai trong số đó.
Trong đó, Dương Bằng với kỹ thuật lái xe rất mạnh, nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của mọi người.
Gã bảo an nhìn ra được cấp bậc của chiếc Bugatti, nghĩ thầm người trên xe hẳn không đơn giản. Nếu bình thường, người như vậy muốn vào, gã sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho vô.
Nhưng tối nay lại là thời điểm đặc biệt. Nửa năm một lần, bãi đua xe sẽ tổ chức một trận đua xe lớn. Rất nhiều công tử có thân phận ở Yên Kinh đều tham gia.
Vạn nhất hôm nay xảy ra sai lầm gì, đám bảo an bọn họ đoán chừng sẽ phải cút xéo hết tất cả.
- Anh nói cái gì? Bổn cô nương muốn vào cũng phải chứng minh thân phận?
Tống Thi Thi gắt giọng.
- Xin lỗi tiểu thư, nơi này là khu vực tư nhân.
Gã bảo an khó khăn nói. Gã sợ nhất là đụng phải loại tình huống này.
Tống Thi Thi đang muốn nói tiếp, Tần Mục ngăn cô lại:
- Cậu nổi nóng với anh ta làm gì? Bọn họ cũng chỉ làm đúng phận sự của mình mà thôi.
- Vậy cậu xử lý như thế nào?
- Để tôi gọi điện thoại.
Tần Mục lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Vi Vi.
- Huấn luyện viên, tôi đang muốn điện thoại cho cậu. Bây giờ cậu đi chưa?
- Tôi đã đi rồi, hiện tại đang ở ngoài cổng, bị bảo an chặn lại.
Tần Mục không nghĩ đến Ninh Vi Vi lại đến thật.
- Ừ, để tôi bảo Ninh Hạo ra đón cậu.
Rất nhanh, Ninh Hạo từ bên trong đi ra, khiển trách bảo an một trận rồi cung kính mời Tần Mục vào.
Ninh Hạo phát hiện mình quả nhiên đã xem thường Tần Mục. Chị gái không những đưa xe cho cậu ta, mà còn theo tới bãi đua xe. Quả thật quá thần kỳ.
Xem ra căn bản không phải huấn luyện viên gì cả, mà là anh rể tương lai.
Bãi đua xe đã tập trung hơn mười người ăn mặc sang trọng. Đám người này đều là hội viên của hội đua xe, đến từ các gia tộc lớn nhỏ trong Yên Kinh.
Khi Tống Thi Thi lái chiếc Bugatti vào, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người. Một số thì kinh ngạc, một số thì hâm mộ.
Khi Tống Thi Thi từ trên xe bước xuống, nhìn cặp đùi thon dài, dáng người gợi cảm của cô, một số người bắt đầu chảy nước miếng không kềm chế được.
Bãi đua xe có rất ít phụ nữ bước vào, mỹ nữ lại càng thiếu.
Vừa rồi Ninh Hạo dẫn chị của mình đến cũng đã nhấc lên một đợt sóng.
Lúc này Tống Thi Thi đến, đợt sóng lại càng cao hơn.
Chỉ cần là đàn ông, ai cũng muốn thể hiện mình, nhất là thể hiện trước mặt mỹ nữ. Bọn họ đang nghĩ lát nữa sẽ phô trương thanh thế của mình trên đường đua, làm cho các mỹ nữ phải lác mắt.
Ninh Vi Vi đang ứng phó với một đám thanh niên, nhìn thấy Tần Mục liền chạy đến, không thèm để ý đến Tống Thi Thi.
- Huấn luyện viên.
Ninh Vi Vi gọi một câu, sau đó không nói gì nữa, chỉ lặng yên nhìn Tần Mục.
Tần Mục đánh giá Ninh Vi Vi, gật đầu nói:
- Xem ra gần đây chị tập luyện rất chăm chỉ.
- Tuy bây giờ tổ trưởng Lý đã bắt đầu dạy những thứ khác cho chúng tôi, nhưng những gì huấn luyện viên đã dạy, chúng tôi vẫn đặt lên hàng đầu, không dám lơ là.
- Ừm, sau này mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ, nhất định phải cẩn thận.
- Tần Mục, cậu thật đúng là có năng lực. Đi đến đâu cũng có mỹ nữ.
Tống Thi Thi thấy Ninh Vi Vi trò chuyện với Tần Mục, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Khi hắn nói chuyện với cô, chưa từng có giọng điệu quan tâm như vậy.
Ninh Vi Vi nhìn Tống Thi Thi, nghi ngờ hỏi:
- Cô là cháu gái của thần y Tống Thạch?
Khi Tống Thạch còn ở Yên Kinh, Tống Thi Thi thường xuyên ra ngoài với ông. Cho nên, Tống Thi Thi có thể nói là có chút danh tiếng trong giới trẻ ở Yên Kinh.
- Không nghĩ đến Ninh đại tiểu thư cũng biết tôi, thật sự là vinh hạnh.
Tống Thi Thi dường như cũng nhận ra Ninh Vi Vi.
- Huấn luyện viên, cậu có quan hệ gì với cô ấy vậy?
Ninh Vi Vi hỏi Tần Mục.
- Thế chị có quan hệ gì với cậu ta?
Tống Thi Thi hỏi ngược lại.
- Xa Thần ca là anh rể của tôi.
Ninh Hạo xen vào. Cậu ta tất nhiên là muốn giúp chị gái của mình.
- Nói bậy cái gì đấy?
Tần Mục và Ninh Vi Vi rất ăn ý, mỗi người một cái tát, tát bay Ninh Hạo.
- Tôi thấy dường như cậu ta không có nói bậy.
Tống Thi Thi hoài nghi. Hai người này nhất định là có gian tình.
- Không thèm nói với cậu nữa.
Tần Mục cũng chẳng muốn đấu võ mồm với Tống Thi Thi. Hôm nay hắn đến đây là để làm chuyện đứng đắn.
Đúng lúc này, Dương Bằng dẫn đầu đám người đua xe bước đến.
Tống Thi Thi và Ninh Vi Vi bao quanh Tần Mục, khiến cho bọn họ cảm thấy không được thoải mái.
Nhất là Dương Bằng, lại càng quyết tâm làm nhục Tần Mục.
- Đã đến đông đủ, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.
Dương Bằng mở miệng nói.
- Được, bắt đầu nhanh đi. Tôi không thể chờ đợi được nữa.
Ninh Hạo kích động chạy trở về. Chỉ cần được lái xe, đau nhức gì cũng tan biến mất.
Dương Bằng nhìn Tần Mục, trêu tức:
- Xa Thần ca, không biết là cậu dùng xe gì?
- Đương nhiên là chiếc Bugatti này. Có vấn đề gì không?
Dương Bằng sững sờ:
- Xe này không phải của cậu.
Với tư cách là con cháu dòng chính Dương gia, một trong tam đại gia tộc, Dương Bằng biết rõ chiếc Bugatti này là quà tặng của Tống Thi Thi.
- Không phải xe của tôi thì tôi không thể lái sao?
Tần Mục nói xong, quay sang nói với Tống Thi Thi:
- Này, tôi biết rõ cô sẽ không keo kiệt như vậy đâu. Cho tôi mượn dùng một lát.
Ánh mắt Dương Bằng hiện lên dị sắc, trong lòng không biết quan hệ giữa Tần Mục và Tống Thi Thi là gì.
Muốn nói quan hệ giữa hai người tốt, Tần Mục sẽ không nói chuyện với Tống Thi Thi bằng giọng điệu không lịch sự như vậy, rõ ràng là dùng từ “này” để gọi Tống Thi Thi.
Nhưng nếu quan hệ giữa hai người không tốt, Tần Mục sẽ không đến mức ngốc mượn xe của Tống Thi Thi.
Phải biết giá trị của chiếc xe thể thao này phải trên năm ngàn vạn, hơn nữa số lượng bán ra trên thế giới đều hạn chế. Rất nhiều người có tiền cũng không mua tiền.
Cho dù là bạn bè tốt nhất cũng khó mà cho mượn chiếc xe này.
Huống chi Tần Mục lại còn dùng nó để đua xe. Nếu bị hư hỏng gì đó, đoán chừng chỉ biết trốn vào toilet mà khóc thôi.
Nhưng Dương Bằng lại không ngờ đến, Tống Thi Thi chỉ chần chừ một chút rồi gật đầu:
- Được, nhưng tôi muốn ngồi phía trên.
Tần Mục sửng sốt, nói:
- Đua xe rất nguy hiểm, cậu ngồi ở trên để làm gì?
- Tôi thích. Nếu cậu không cho tôi ngồi, tôi không cho cậu mượn xe.
- Được, được, ngồi thì ngồi.
Tần Mục chẳng quan tâm.
Điều này lại càng khiến đám người Dương Bằng ghen ghét không thôi. Tống Thi Thi nói mượn là cho mượn, ngay cả thổ hào cũng chưa chắc sảng khoái như vậy.
Dương Bằng im lặng, khóe miệng bỗng hiện lên nụ cười lạnh.
Y cảm thấy nếu Tần Mục dùng chiếc Bugatti này để đua xe thì thật sự quá tốt. Đến lúc đó tùy tiện gây phiền toái cho hắn, hủy xe, xem hắn ăn nói thế nào với Tống Thi Thi.
- Huấn luyện viên, tôi cũng muốn đi chung với cậu.
Ninh Vi Vi dường như không phục, muốn tranh với Tống Thi Thi.
- Được, đi thì đi.
Tần Mục cảm thấy mang theo hai người cũng không thành vấn đề.
- Không được.
Tống Thi Thi mất hứng:
- Nếu chị ấy đi, tôi không đi nữa.
- Không đi thì thôi, cũng có mượn cậu đi đâu.
- Hừ, vậy tôi không cho cậu mượn xe nữa.
- Sao cậu nói chuyện không có đạo lý vậy?
Tần Mục hết cách.
- Tôi là vậy đấy.
Tống Thi Thi ngang ngược nói.
Tuy trong lòng bất mãn, nhưng Ninh Vi Vi không muốn cho Tần Mục khó xử, đành nói:
- Tôi không lên xe nữa đâu. Huấn luyện viên, cậu cố gắng lên nhé.
Ninh Hạo thấy chị gái tức giận, bèn nói:
- Chị, lên xe em đi. Em mang chị đi đua xe.
- Tránh qua một bên, chị say xe.
Ninh Vi Vi hờn dỗi nói.
Phù phù.
Ninh Hạo muốn té xuống đất, trong lòng thầm nghĩ cho dù chị không muốn lên xe của em cũng phải tìm một lý do nào hay hơn chứ?
- Đợi một chút.
Trong lúc Tần Mục chuẩn bị lên xe, Dương Bằng hô lên:
- Đua xe đơn thuần không thì không hay. Chi bằng chúng ta bỏ thêm chút tiền xem như phần thưởng?
- Chủ ý này của Bằng thiếu không tệ. Có phần thưởng mới có liều mạng.
Đám người kia đều xem Dương Bằng là thủ lĩnh. Dương Bằng nói cái gì, bọn họ đều phụ họa theo.
Dương Bằng nhìn Tần Mục, đề nghị này của y chính là nhắm vào Tần Mục.
- Tôi thì sao cũng được. Nhưng phần thưởng sẽ được phân thế nào?
Tần Mục thuận miệng nói.
Dương Bằng cười, đáp:
- Đua xe thì chỉ cần vị trí thứ nhất. Các thứ tự còn lại không quan trọng. Giải thưởng tất nhiên là dành hết cho người thắng cuộc.
Ánh mắt Tần Mục sáng lên. Đám ăn chơi này quả thật là mang tiền đến cho hắn mà.
- Được, tôi đồng ý. Phần thưởng là bao nhiêu?
Ninh Hạo cũng đồng ý.
Tuy kỹ thuật của cậu ta cũng khá tốt, nhưng vẫn còn kém hơn Dương Bằng.
Nhưng cậu ta lại càng hiểu, Dương Bằng tuyệt đối không bằng Tần Mục.
Tần Mục là anh rể của cậu. Cho dù cậu thua, tiền kia còn không phải rơi vào tay người trong nhà sao?
- Trận đua xe này nửa năm mới tổ chức một lần. Nếu phần thưởng quá ít, không khỏi có chút mất thân phận.
Dương Bằng cân nhắc một chút rồi nói:
- Tôi thấy chi bằng mỗi người một trăm triệu.
Phù.
Ninh Hạo lảo đảo, kinh hãi nói:
- Bao nhiêu? Một…một trăm triệu?
Mỗi người một trăm triệu, ở đây có mười mấy người, còn không phải trên một tỷ sao?
Đây mà gọi là phần thưởng? Là ăn cướp thì có.
Đối với bề trên trong các gia tộc ở Yên Kinh, một trăm triệu cũng không tính là lớn.
Nhưng đối với tiểu bối mà nói, muốn có được một trăm triệu là rất khó.
Ninh Hạo không tin ở đây ngoại trừ Dương Bằng còn có người thứ hai có thể xuất ra một trăm triệu.
- Bằng thiếu, anh không nói đùa chứ?
- Hạo tử, cậu biết tôi chưa bao giờ nói đùa mà.
Dương Bằng bình tĩnh nói.
Những người phía sau cũng phụ họa theo:
- Hạo tử, lần này chơi sang đi. Một trăm triệu cũng không nhiều mà. Nếu ít quá, chỉ sợ khó mà tận hứng.
- Im đi, các người mà có thể xuất ra được một trăm triệu, tôi không tin đâu.
Ninh Hạo kích động nói. Nếu cậu ta có một trăm triệu, xe thể thao nào mà không thể mua?
- Lần này chỉ bấy nhiêu thôi. Đương nhiên không cần lập tức chung liền. Nhưng tin rằng những người ở đây đều có thân phận, không đến mức quỵt nợ.
Dương Bằng nói xong, lại quay sang nhìn Tần Mục:
- Tôi nghĩ với tư cách là Xa Thần, sẽ không sợ chút khiêu chiến đó chứ?
Tuy biết đây là phép khích tướng, nhưng Tần Mục vẫn rất phối hợp:
- Đương nhiên rồi. Mặc dù tôi không có một trăm triệu, nhưng nếu thua, tôi sẽ đem chiếc xe này thế chấp cho các người.
- Cậu nghĩ hay nhỉ? Đây là xe của bổn cô nương mà.
Tống Thi Thi bó tay luôn. Tên này còn muốn đem xe của cô đi thế chấp?
Tuy lúc mua chiếc xe này khả năng không đến một trăm triệu, nhưng nếu mang đi đấu giá, giá của nó chắc chắn sẽ cao hơn một trăm triệu. Chiếc xe được bán với số lượng có hạn này không phải có tiền là có thể mua được.
- Haha, Xa Thần ca thật biết nói đùa. Nhìn khí độ của cậu, một trăm triệu hẳn chỉ bằng một bữa ăn sáng?
Dương Bằng cười nói.
- Tôi rất thích cách tâng bốc này. Nhìn ra được anh rất có tiền đồ đấy.
Tần Mục cười nói.
Miệng Dương Bằng thiếu chút nữa lệch sang một bên, không thể tưởng tượng được Tần Mục lại phán một câu như vậy.
Dương Bằng tôi cần nịnh nọt cậu sao?
Không nhìn lại bộ dạng của mình à?
- Hừ.
Hừ lạnh một tiếng, Dương Bằng quay người bước về xe của mình.
Những người còn lại không thèm quan tâm Tần Mục, nhao nhao lên xe, chuẩn bị bắt đầu trận đấu.
- Anh rể, bọn họ không lừa chúng ta chứ?
Ninh Hạo rốt cuộc cũng nhìn ra được ẩn tình trong đó.
- Thế cậu nói như thế nào?
- Vậy thì phải xử lý làm sao?
Ninh Hạo sốt ruột. Một trăm triệu lận đấy. Nếu thua, chỉ sợ sẽ bị đuổi cổ ra khỏi nhà.
- Sợ thì đừng có tham gia.
Tần Mục không để ý đến Ninh Hạo, ngồi vào trong xe.
Ninh Hạo cắn răng, đồng thời cũng chui vào trong xe.
Nếu bảo cậu ta từ bỏ đua xe, chi bằng giết cậu ta đi. Huống hồ cậu ta tin tưởng vào thực lực của Tần Mục.
Chỉ cần Tần Mục có thể đoạt giải nhất, thua bao nhiêu tiền cũng được.
Bãi đua xe này ngoại trừ đám con cháu gia tộc còn có nhân viên khác. Dù sao cũng phải có người quản lý và trông coi.
Tất cả các xe đều vào vạch xuất phát. Nhân viên công tác mở đèn chỉ thị.
Đèn xanh sáng lên, tất cả các xe đều lao ra ngoài.
- Tống đại tiểu thư, là cậu muốn lên đấy nhé. Ngồi cho vững một chút. Lát nữa đừng bị dọa mà khóc lên.
Tần Mục nhắc nhở.
- Im. Cậu làm như bổn cô nương chưa từng đua xe qua.
Tống Thi Thi không cho là đúng.
- Vậy à? Vậy thì tôi yên tâm rồi.
Tần Mục nói xong, giẫm mạnh chân ga.
Tính năng của chiếc Bugatti có thể nói là ăn đứt đám xe ở đây. Trong thời gian ngắn tốc độ đã được đẩy lên mức nhanh nhất. Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy một bóng màu bạc vụt qua mà thôi.
Sau đó, không còn sau đó nữa.
- Chó chết, tiểu tử này vừa ra đã đẩy nhanh tốc độ như vậy rồi.
Xe của đám người Dương Bằng đều lắp đặt thiết bị thông tin, có thể nói chuyện lẫn nhau.
- Hừ, ỷ vào tính năng xe tốt mà thôi. Hắn căn bản không quen thuộc đường đua này. Còn chúng ta thì rõ như lòng bàn tay. Đợi lát nữa đến ngã rẽ, chúng ta có thể chơi hắn.
- Nói đúng. Dù sao đây cũng là sân nhà của chúng ta, cho dù hắn có dùng xe gì cũng công cốc thôi.
Tất cả mọi người đều cười lạnh, bắt đầu gia tăng tốc độ đuổi theo.
- Này, cậu cẩn thận một chút. Đường rẽ ở đây rất biến thái.
- Cô đã đến đây trước đó?
- Không, nhưng tôi nghe nói ở đây thường xuyên xảy ra chuyện hủy xe người vong. Mà người đến đây đua xe đều là những tên điên biến thái.
- Vậy còn cô?
Tần Mục quay đầu, dùng ánh mắt quái dị nhìn Tống Thi Thi.
- Không được phân tâm, nhìn đường kìa.
Tống Thi Thi có chút sợ hãi. Tên này lái nhanh như vậy, lại còn dám xoay đầu nhìn cô. Không muốn sống chăng?
- Không đụng chết đâu, làm cái gì mà khẩn trương như vậy?
Tần Mục không thèm đếm xỉa đến.
Tống Thi Thi nghiêng đầu nhìn thoáng qua đằng trước, vội vàng hô:
- Đường rẽ, đường rẽ.
- Thấy rồi, cô ngồi xuống đi.
Tần Mục nói xong, giẫm lên chân ga, tốc độ đẩy lên 200km/h.
Tống Thi Thi bị dọa đến không nói ra lời, đến đường rẽ rồi mà hắn còn gia tăng tốc độ?
Vận tốc 200km/h để qua đường rẽ, căn bản người bình thường còn chưa khống chế được, huống chi Tần Mục còn chưa quen thuộc với bãi đua xe này.
Lúc này Tống Thi Thi có chút hối hận vì đã cho mượn xe. Tên này so với Dương Bằng sợ còn điên cuồng hơn.
Bãi đua xe tiêu chuẩn quốc tế, bình thường một vòng cua cũng đã năm sáu km, đó là để tiện cho người xem quan sát.
Nhưng đám người Dương Bằng vì để tận hứng, đã xây bãi đua xe này rất rộng. Một vòng khoảng chừng 10km. Chính giữa đường rẽ được thiết kế theo như lời Tống Thi Thi đã nói, thập phần biến thái, không cẩn thận sẽ phát sinh sự cố.
Qua mười phút, đám người Dương Bằng đã chạy hơn một vòng, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng Tần Mục, không khỏi có chút nghi hoặc.
- Chúng ta đã lái rất nhanh, vì sao lại không nhìn thấy hắn?
- Ở đây thiết kế rất nhiều đường rẽ 180o, tiểu tử kia lần đầu tiên lái xe ở chỗ này, có lẽ không thể nhanh như thế mới đúng chứ?
Sắc mặt Dương Bằng âm trầm, không nói một lời, hung hăng nhấn ga. Y không tin không đuổi kịp tên hai lúa Tần Mục.
Ninh Hạo vẫn luôn căng thẳng, cuối cùng phát ra tiếng sói tru. Cậu ta đang hưởng thụ cảm giác khoái cảm tuyệt đỉnh này.
- Tập thể dục chấm dứt, bây giờ là lúc mình thể hiện.
Ninh Hạo nói xong, chuẩn bị gia tốc. Qua đường rẽ chính là điểm mạnh của cậu ta.
Xoạt.
Một bóng dáng màu bạc đuổi theo đằng sau. Vốn đã vượt qua nhưng tốc độ từ từ chậm lại, cho đến lúc song song.
Bị dọa!
- Anh rể…anh từ phía sau lên sao?
Ninh Hạo mở to mắt nhìn Tần Mục.
Vừa rồi cậu ta nhìn thấy rất rõ ràng, Tần Mục lái xe như bão tố, trên đường cậu ta cũng không nhìn thấy xe của Tần Mục.
Nhưng hắn lại từ phía sau vọt lên, chẳng lẽ đã vượt qua bọn họ một vòng?
Đậu xanh nó chứ, giờ này mới chạy được mười phút, hắn đã chạy được hai vòng rưỡi?
Ninh Hạo tính toán một chút, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối. Mười phút hai vòng rưỡi, nói cách khác, tốc độ bình quân là 200km/h.
- Anh rể, anh thật sự là cha ruột của em đấy.
Ninh Hạo biết rõ Tần Mục rất mạnh, nhưng ban đầu còn lo lắng hắn chưa quen thuộc đường đua, sẽ bị Dương Bằng kéo một khoảng cách, bây giờ nghĩ lại, thật sự là lệ rơi đầy mặt mà.
Tần Mục không để ý đến Ninh Hạo hồ ngôn loạn ngữ, hỏi:
- Trận đua này phải đua mấy vòng?
Ninh Hạo vội nói:
- Bởi vì đường băng có 15km. Cho nên chỉ cần chạy mười vòng là được.
- Được rồi, cậu chậm rãi chơi đi nhé. Tôi đi trước.
Tần Mục nói xong, chân phải giẫm ga, vèo một cái phóng lên trên.
Ý chí hùng tâm vừa rồi liền tắt ngóm. Có để cho tôi đua một trận sảng khoái không vậy?
Tần Mục lái chiếc Bugatti này rất thuận lợi, trong lòng không nhịn được tán thưởng một câu. Đúng là xe tốt.
Sau khi vượt qua Ninh Hạo, hắn nhìn thấy mấy chiếc xe đang chạy phía trước.
- Tốt lắm, vượt qua hết đi.
Tống Thi Thi kêu lớn lên.
Tần Mục nghe xong, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn vốn cho rằng nữ sinh như Tống Thi Thi sẽ rất sợ loại đua xe tốc độ cao. Mà trên thực tế, ban đầu Tống Thi Thi cũng rất sợ hãi.
Nhưng sau khi Tần Mục dễ dàng chạy qua hai vòng, Tống Thi Thi cảm thấy an tâm hơn. Cô biết rõ kỹ thuật lái xe của Tần Mục thậm chí còn vượt qua cả tay đua xe số 1 thế giới.
Sau khi an tâm, tất nhiên là hưởng thụ.
Sự kích thích khi trái tim sắp nhảy ra ngoài, bình thường sẽ không cách nào thể nghiệm được.
Xoạt xoạt xoạt.
Tần Mục lái chiếc Bugatti xẹt qua giống như một tia chớp màu bạc hình cung, lắc trái lắc phải. Chỉ trong nháy mắt đã vượt qua mấy chiếc xe.
- Chuyện gì vậy?
Có người dụi mắt, chần chừ vài giây, sau đó mới hô lớn vào máy truyền tin:
- Bằng thiếu, không ổn rồi, tên kia quá biến thái, vượt qua chúng ta một vòng rồi.
- Đúng đúng, vượt qua cả tôi rồi. Mẹ nó, làm cái gì mà giỏi vậy?
- Cái gì? Hắn đã vượt qua một vòng? Không thể nào?
Dương Bằng không tin. Y tin rằng trình độ đua xe của mình không hề thua kém các tay đua chuyên nghiệp. Cho dù Tần Mục có lợi hại cũng không có khả năng chỉ trong thời gian ngắn đã vượt qua y một vòng.
Nhưng trước mắt y lại lóe lên thân ảnh màu bạc, một lần nữa vượt qua y, rồi rất nhanh biến mất.
- Bằng thiếu, bây giờ phải làm sao? Chúng ta đuổi theo không kịp.
Có người bắt đầu bối rối.
Theo như lời Ninh Hạo nói, ở đây ngoại trừ Dương Bằng, không ai có thể xuất ra được một trăm triệu.
Trước đó đã thương lượng xong. Bọn họ cho rằng Dương Bằng cầm chắc giải nhất rồi. Một trăm triệu này không cần phải bỏ ra. Bọn họ chỉ muốn nhắm vào Tần Mục mà thôi.
Bây giờ, thực lực của Tần Mục biểu hiện ra ngoài không thể tưởng tượng nổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ nhất định phải thua.
- Một trăm triệu lận đấy. Nếu cha tôi mà biết, không đánh chết tôi là không được đâu.
Dương Bằng tỉnh táo lại, quát:
- Sợ cái gì? Trận đấu này còn chưa chấm dứt mà.
- Bằng thiếu, anh có biện pháp nào không?
Tất cả mọi người chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên người Dương Bằng.
- Các người nghe tôi nói, như vầy…như vầy…
Tần Mục cảm thấy chẳng vui gì cả. Mấy tên này quả thật giống như gà chết, hoàn toàn không có tính khiêu chiến, giống như trong toàn bộ đường đua chỉ có hắn là bão táp.
Sau ba vòng, Tần Mục đã quen thuộc đối với đường băng. Qua đường rẽ giống như ăn cơm, uống nước, căn bản không cần giảm tốc độ.
Chỉ một lát sau, Tần Mục đã đuổi theo chiếc Porsche của Ninh Hạo, trong lòng có chút nghi hoặc.
Tốc độ tên này rõ ràng xuống đến 30, 40km/h, chẳng khác nào ốc sên, có còn muốn đua nữa hay không?
Nhưng khi hắn lại gần, bỗng nhiên liền hiểu.
Đường băng phía trước, tám chiếc xe xếp thành một hàng, chặn con đường lại, cứ chạy một cách rì rì.
Bọn họ đương nhiên là không vội rồi. Chỉ cần chặn con đường này, Tần Mục sẽ không cách nào thông qua. Dương Bằng ở phía sau chạy nước rút, rất nhanh có thể đuổi theo, thậm chí còn vượt qua Tần Mục.
- Anh rể, phải làm sao đây?
Ninh Hạo không hứng thú nổi. Cậu ta không nghĩ đến Dương Bằng lại nghĩ ra cách này. Đây rõ ràng là ăn gian.
- Quá hèn.
Tống Thi Thi tức giận nói.
Tần Mục nhìn Ninh Hạo:
- Thế mà cậu lại đi theo đám người này?
Ninh Hạo oán giận nói:
- Tôi không biết bọn họ lại là người như vậy. Sau này, tôi sẽ không lui tới với bọn họ nữa.
- Nghĩ thông suốt thì tốt rồi. Sau này nghe lời chị của cậu nhiều hơn đi.
- Tôi biết rồi, nhưng bây giờ phải làm sao? Chúng ta sẽ thua à?
Ninh Hạo rất lo lắng vấn đề này.
- Thua cái gì? Cứ trực tiếp tiến lên.
- Tiến lên?
Ninh Hạo khó hiểu hỏi.
Tần Mục không để ý đến Ninh Hạo, ngồi trở lại trong xe, bắt đầu xông về phía trước.
- Này, như vậy sẽ tông xe đấy. Dừng lại.
Tống Thi Thi kinh hãi. Cô rất đau lòng chiếc xe của mình, không muốn Tần Mục làm hư hỏng nó.
- Im miệng chút đi.
Tần Mục hét lên một tiếng. Sau khi chiếc Bugatti cách tám chiếc xe phía trước khoảng hai ba mét, bỗng nhiên cách cửa sổ xe đánh ra một chưởng.
Bốp.
Hai bánh chiếc xe Ferrari đằng trước bị nổ lốp, phải ngừng lại.
Tần Mục tranh thủ thời gian, mãnh liệt nhấn ga, lập tức lao tới.
- Cái này mà cũng xảy ra à?
Ninh Hạo nhìn chiếc Ferrari bị thủng lốp, chần chừ hai giây, sau đó phát ra tiếng cười quái dị, lái xe vọt qua.
Ninh Hạo không biết tại sao lốp xe Ferrari lại bị thủng xăm, nhưng Tống Thi Thi trong xe lại nhìn thấy rõ ràng, che miệng khiếp sợ nhìn Tần Mục.
- Cậu…vừa rồi cậu làm cách nào vậy?
Tống Thi Thi không thể lý giải được cái vung tay tùy tiện của Tần Mục. Cách xa như vậy lại có thể đánh thủng lốp xe.
- Cô đoán đi.
Tần Mục thản nhiên nói.
- Đoán cái đầu cậu đấy.
Tống Thi Thi nhếch miệng nói:
- Không nói thì thôi. Có cái gì giỏi chứ?
Dương Bằng không ngừng gia tăng tốc độ. Xe của y cũng đạt đến tốc độ 180km/h, đồng thời cười lạnh. Cho dù hôm nay dùng chút thủ đoạn hèn hạ cũng muốn chơi chết Tần Mục.
Nhưng rất nhanh y cười không nổi. Bởi vì y lại trơ mắt nhìn chiếc Bugatti màu bạc từ phía sau lao lên, sau đó vượt qua mình.
Tốc độ này là 250km/h.
- Có chuyện gì vậy? Đã bảo các người ngăn hắn lại rồi cơ mà?
Dương Bằng rống to vào máy truyền tin.
- Bằng thiếu, xe tiểu Lý đột nhiên bị thủng xăm. Không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
- Thủng xăm?
Dương Bằng cau mày. Y biết rất rõ chiếc xe Ferrari của tiểu Lý. Tính năng của xe hoàn toàn không chênh lệch so với những xe khác, sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ bị thủng xăm.
Trực giác nói cho y biết, chuyện này khẳng định có liên quan đến Tần Mục, nhưng bọn họ lại không hề có chứng cứ, lại không biết Tần Mục ra tay như thế nào.
- Đáng chết.
Dương Bằng không tin lại có chuyện như vậy xảy ra.
Cho đến bây giờ, y còn chưa nhìn thấy Tần Mục dùng phương thức nào để băng qua đường rẽ. Hai lần bị Tần Mục vượt qua cũng chỉ là cái liếc mắt ngắn ngủi, sau đó nhìn không thấy nữa.
Khi Tần Mục chạy xong chín vòng, trận đấu liền sắp kết thúc. Đám người Dương Bằng không còn hứng thú đua nữa, tất cả đều xuống xe.
- Bằng thiếu, anh không đua lại rồi sao?
Ninh Hạo cũng ngừng lại, có chút hả hê.
Quả nhiên vẫn là anh rể mạnh. Đám người Dương Bằng rõ ràng là nhắm vào hắn, nhưng ngay cả bánh xe của hắn còn không sờ vào được đã bị đánh bại.
Sắc mặt Dương Bằng âm trầm vô cùng. Y đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp làm khó Tần Mục giữa đường, nhưng tốc độ Tần Mục quá nhanh, căn bản đuổi không kịp, khiến hết thảy kế hoạch đều thất bại.
- Cậu bảo với hắn, tôi và hắn so tài lại lần nữa.
- Bằng thiếu, anh có ý gì vậy?
Ninh Hạo có chút tức giận.
- Chẳng lẽ trước mặt nhiều người như vậy anh lại muốn đổi ý?
- Hừ, hắn bất quá ỷ vào xe mình tốt, bây giờ cậu bảo hắn đổi xe khác đi. Tôi và hắn đấu solo.
Đúng lúc này Tần Mục cũng chạy xong vòng thứ mười, cùng với Tống Thi Thi sắc mặt ửng đỏ bước xuống xe, nói:
- Một mình một ngựa, có lẽ chúng ta nên nói chuyện trước đó đã bàn rồi phải không?
Ninh Hạo phụ họa:
- Đúng vậy, các người nhận thua trước, rồi lại bàn tiếp chuyện khác.
- Bằng thiếu, cái này…
Những người còn lại có chút hoang mang, không biết nên xử lý như thế nào.
Dương Bằng phất tay cắt ngang, nhìn chằm chằm vào Tần Mục, nói:
- Cậu yên tâm đi. Chút danh dự đó, Dương Bằng tôi vẫn phải có. Trong ba ngày, tôi sẽ chuyển một trăm triệu cho cậu. Nhưng…
- Nhưng tôi phải tỷ thí với anh thêm lần nữa?
- Đúng vậy, lần này cậu không được dùng chiếc Bugatti.
Ninh Hạo nói:
- Bằng thiếu, anh rể tôi là dựa vào thực lực, không phải dựa vào xe tốt mới thắng được anh đâu.
- Tần Mục, anh ta không có ý tốt đâu, đừng có nhận lời.
Tống Thi Thi nói.
Ninh Vi Vi nhìn chằm chằm Dương Bằng, không lên tiếng. Cô biết, bất luận Dương Bằng dùng thủ đoạn gì, trước mặt Tần Mục cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.
Tần Mục sờ tay lên ngực, cười lạnh:
- Được, anh đã muốn chơi, tôi theo anh.
- Tiểu Hạo, mang xe của em cho huấn luyện viên.
Ninh Vi Vi nói với Ninh Hạo.
- Anh rể, em thấy không ổn đâu.
Ninh Hạo có dự cảm, nếu cậu ta giao chiếc xe này ra, đoán chừng không giữ được nữa.
Dương Bằng đang muốn báo thù, khẳng định sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ.
Tần Mục vỗ vào đầu Ninh Hạo một cái, nói:
- Sao cậu lại nói nhiều như vậy? Đừng quên là cậu còn nợ tôi một trăm triệu đấy. Xem như chiếc xe này thế chấp.
- Sao?
Ninh Hạo vội vàng hỏi:
- Một trăm triệu của em cũng phải giao ra?
- Cậu cho rằng không cần sao? Nghĩ tốt quá nhỉ.
- Thôi, để em cho anh mượn xe.
Ninh Hạo không tình nguyện đưa chìa khóa xe cho Tần Mục.
Tần Mục nhận lấy chìa khóa, nói với Dương Bằng:
- Vậy thì đến đây đi. Vừa rồi các người nhiều người như vậy mà còn không thắng được tôi, bây giờ chỉ còn mình anh, có thể trông cậy vào cái gì để thay đổi chứ?
- Vừa rồi là vừa rồi. Bây giờ chúng ta đổi phương pháp thi đấu.
Dương Bằng dường như đã có ý định.
Tần Mục hứng thú hỏi:
- Có phương pháp gì?
- Lần này chúng ta đua xe ngược.
- Đua xe ngược?
Tống Thi Thi và Ninh Vi Vi có chút nghi hoặc, còn Ninh Hạo thì suy nghĩ một chút, sắc mặt lập tức thay đổi.
- Bằng thiếu, cái này nguy hiểm quá.
- Đua xe ngược, tất nhiên là hai người cùng bắt đầu từ hướng khác nhau. Còn lại thì chẳng có cái gì khác.
Nhưng đừng nên coi thường chạy đua ngược hướng này nhé. Nếu đường băng thẳng thì không nói, nhưng nếu gặp nhau tại đường rẽ, không cẩn thận sẽ đụng vào nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận