Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 633: Vượt quá giới hạn!

-Xem ra anh mời đến không ít người giúp đỡ nhỉ?
Giáo hoàng và Huyết tộc lão tổ đã nằm trong dự liệu của hắn, Sa Mạn chỉ là một đế cấp đỉnh phong, Tần Mục không để vào mắt.
Hiện tại mấu chốt nhất, chính là hai tên đàn ông xa lạ kia.
Hai người đó đứng khoanh tay đằng xa, thoạt nhìn rất lạnh lùng, ngay cả mắt cũng nhắm lại, giống như chỉ đến làm người qua đường.
Nếu so về kỹ thuật “giả vờ”, chỉ sợ ngay cả Tần Mục cũng không bằng.
Người đàn ông bên trái khoảng tầm hơn ba mươi tuổi, khoác một áo trường bào màu đỏ như máu trông vô cùng yêu dị.
Khí tức tà ác, không hề thua kém Huyết tộc lão tổ.
Tần Mục suy đoán, ngoại trừ Long Vô Minh, tên này có thực lực mạnh nhất.
Thậm chí Long Vô Minh có thể thắng hắn ta hay không, vẫn còn chưa biết.
Còn người bên phải có vẻ lớn tuổi hơn tên mặc huyết bào một chút, cả người toát lên sự mạnh mẽ, có lẽ là một người cổ hủ.
Nhưng điều khiến Tần Mục ngạc nhiên hơn chính là, khi nhìn người này, hắn lại cảm thấy rung động một cách khó hiểu, trong cơ thể giống như có một luồng năng lượng muốn bạo phát ra ngoài.
Tần Mục suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên mỉm cười,
-Xem ra lần này Long Vô Minh lại giúp tôi một việc tốt rồi.
Có một câu gọi là đi mòn giày tìm không thấy, tự dưng lại chui tới cửa.
Nếu như Long Vô Minh là người Tần Mục muốn giết nhất, thì người này, chính là người thứ hai.
-Tần Mục, cậu yên tâm, mấy người họ chỉ đến xem thôi, chúng tôi sẽ không liên thủ đối phó với cậu.
Long Vô Minh lên tiếng.
-Anh vẫn nên liên thủ cùng họ thì tốt hơn, bởi tôi sợ lát nữa nếu anh bị tôi giết, họ đứng xa như vậy không kịp ra tay cứu viện đâu!
Long Vô Minh đã đạt tới tu vi bậc này, đương nhiên sẽ không bị vài ba câu nói của Tần Mục chọc giận.
Vẻ mặt y không hề biến đổi, bình tĩnh nói:
-Tần Mục, xem ra sau khi đến Dược Long sơn trang cậu đã khôi phục lực lượng, nhưng cậu thật sự cho rằng có thể hơn được tôi sao?
-Nếu không nghĩ như vậy tôi đã không tới đây!
Long Vô Minh nghiêm túc nhìn Tần Mục, chậm rãi nói:
-Tôi biết bên cạnh cậu có một cô gái tên Tả Tư Duyệt đúng không?
Tần Mục nhướn mày,
-Anh muốn nói gì?
-Đừng hiểu lầm, mục tiêu của tôi chỉ có một mình cậu mà thôi. Trong khoảng thời gian cậu không ở đây, tôi không thèm tìm đám bạn bè người thân của cậu, thậm chí cả Ngân Hồ, Bạch Huyên tôi cũng cho các cô ấy tự do. Từ trước đến nay, tôi chưa từng lại hại bất kỳ ai có liên quan đến cậu.
Tính cách của Long Vô Minh chính là vậy, nói y xấu xa, thật ra cũng không phải.
Chỉ có điều y quá mức cao ngạo, lòng tự trọng quá mạnh, việc gì cũng muốn phải thật hoàn hảo.
Y không cam lòng đứng sau người khác, luôn muốn đứng trên đỉnh cao sức mạnh, đỉnh cao quyền lực.
Mà bây giờ, gần như y đã đạt được thứ y muốn, chỉ cần đánh bại Tần Mục, người vẫn luôn là nỗi canh cánh trong lòng y, y sẽ chính thức bước lên đỉnh cao nhất.
Tần Mục nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng Tả Tư Duyệt đã rơi vào tay Long Vô Minh.
-Tôi hỏi về người này, chỉ vì muốn biết về trận đấu của cô ta với Lâm Ngạo, hình như cô ta dùng Ngạo Long quyết để đánh bại Lâm Ngạo đúng không?
-Thì ra anh muốn hỏi cái này.
-Trước đây Ngân Hồ tuyên bố Ngạo Long quyết của Tả Tư Duyệt là do cô ta dạy, nhưng tôi cảm thấy có vấn đề nên đã điều tra lai lịch của Tả Tư Duyệt, phát hiện trước khi đánh bại Liêu Nha cô ta chưa hề có cơ hội tiếp xúc với Ngân Hồ.
Ánh mắt Long Vô Minh lóe lên một tia sáng không hiểu, y nhìn Tần Mục nói:
-Vì thế tôi cho rằng Ngạo Long quyết của cô ta là do cậu dạy!
-Thì ra bị phát hiện rồi à?
Đến lúc này Tần Mục cũng không có ý định giấu giếm nữa, hắn khẽ gật đầu,
-Đúng vậy, Ngạo Long quyết của Tả Tư Duyệt chính là do tôi dạy!
-Quả nhiên.
Long Vô Minh khó hiểu hỏi:
-Ngạo Long quyết của Tả Tư Duyệt có lẽ mới ở tầng thứ năm, như vậy với tư cách là người truyền thụ cho cô ta, Ngạo Long quyết của cậu chắc chắn còn cao hơn đúng không?
-Tôi thấy anh lại đang nói vớ vẩn!
Long Vô Minh đột nhiên cười nói:
-Thú vị, tôi rất tò mò cậu đã tu luyện đến tầng thứ mấy.
-Anh thấy sao?
Tần Mục hỏi ngược lại.
Long Vô Minh giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Ngạo Long quyết có tính chất đặc biệt, gần như chưa có ai đột phá được sau tầng thứ bảy, nhưng cậu rất mạnh, có thể đã đột phá được hạn ché này.
-Nhưng càng về sau, Ngạo Long quyết càng khó lĩnh hội, huống hồ công pháp không phải ai cũng có thể lấy được. Mặc dù cậu có thiên phú với Ngạo Long quyết, nhưng nếu không có công pháp khẩu quyết thì không thể đi xa được.
-Sao tôi cảm thấy anh đang tự cho là thông minh nhỉ?
Tần Mục cười lạnh,
-Sao anh lại biết tôi không có công pháp phần sau của Ngạo Long quyết?
-Cậu đừng lừa tôi, gần mười mấy năm qua ở Long tổ, trừ tôi ra thì chưa ai có thể đột phát Ngạo Long quyết tầng thứ tám. Mà công pháp tầng thứ tám và chín đều ở trong tay tôi.
-Nghĩa phụ đã từng nói, công pháp của hai tầng này cả thiên hạ chỉ có một bản, ngay cả bản sao chép cũng không có, sao cậu có thể học được?
-Lời của Long đế, chưa chắc đã đáng tin!
Tần Mục phản đối.
Long Vô Minh ngẩn người, sau đó lập tức châm chọc,
-Đừng mạnh miệng như vậy chứ?
-Khoan hãy nói đến việc tôi mạnh miệng hay không, nhưng anh, rõ ràng đã hãm hại Long đế nhưng lúc nào cũng bày ra vẻ kính trọng ông ta lắm.
-Tôi vô cùng kính trọng nghĩa phụ, nhưng một số việc cũng do bất đắc dĩ.
Long Vô Minh cũng không muốn tiếp tục tranh cãi về Long đế, y lắc đầu nói:
-Được rồi, Ngạo Long quyết của cậu đã tu luyện đến tầng thứ mấy cũng không sao. Cho dù cậu đã đột phá tầng thứ tám, thậm chí thứ chín thì đã sao?
-Bây giờ không sao, chỉ sợ lát nữa anh sẽ không nghĩ vậy đâu.
Tần Mục có ý cười nhạo.
Nhưng dường như Long Vô Minh không phát hiện ra, y chắp tay sau lưng, ngẩng mặt lên nhìn trời rồi hít một hơi thật sâu.
-Cậu đã tu luyện Ngạo Long quyết, hơn nữa trình độ cũng không thấp. Cho nên cậu cho rằng mình rất hiểu rõ Ngạo Long quyết, hiểu rất rõ thực lực của người đã đột phá đến tầng thứ mười là tôi, rất tự tin về trận đấu này, đúng không?
-Đương nhiên, tôi đã đến ứng chiến thì chắc chắn đã xác định được thực lực của anh!
-Đáng tiếc!
Long Vô Minh lắc đầu.
-Đáng tiếc cái gì?
-Đáng tiếc vị trí cậu xác định và thực tế cách nhau quá xa.
-Anh cũng không biết tôi xác định anh đến đâu, sao lại biết quá xa?
Giọng điệu của Long Vô Minh rất bình tĩnh, nhưng quanh quẩn lại mang theo sự khinh miệt,
-Chưa đột phá được tầng thứ mười, cậu không thể nào biết được cảnh giới này huyền diệu đến mức nào. Tu vi của nghĩa phụ tôi có lẽ đã đạt tới cực hạn của nhân loại, tầng thứ mười đã được coi như siêu việt rồi!
-Siêu việt là một mức anh không thể tưởng tượng được đâu!
Tần Mục lãnh đạm hỏi:
-Ý anh nói thực lực của anh đã vượt qua tưởng tượng của tôi?
-Tôi biết, cậu đã đến đây thì sẽ không bị vài ba câu của tôi dọa sợ, giữa chúng ta có một trận chiến không thể tránh, Cho nên lời vừa rồi, cậu có thể coi là mầy lời phàn nàn của tôi.
Ánh mắt Long Vô Minh ngưng tụ, giọng điệu vang dội nói:
-Tiếp theo, chúng ta bắt đầu đi!
Trang 36# 7
Trên bầu trời, bỗng nhiên một cơn gió lạnh nổi lên, không quá mãnh liệt nhưng lại mang đến một cảm giác áp bách nặng nề.
Với tư cách “khán giả”, Sa Mạn, giáo hoàng và Huyết tộc lão tổ đều đứng rất xa, đồng loạt im lặng, trên mặt cũng không có biểu hiện dư thừa.
Nhưng trong lòng họ hiểu rất rõ, một trận quyết chiến kinh hãi thế tục, sắp bùng nổ!
Còn hai người đàn ông còn lại hai tay khoanh trước ngực, thần sắc lạnh lùng như trước, hai mắt vẫn nhắm chặt.
Soạt!
Khi Tần Mục và Long Vô Minh đối đầu với nhau, giống như có dòng điện yếu ớt lập lòe xuất hiện, thời gian, không gian dường như cũng bị bóp méo.
Mặc dù hai người đều bất động, nhưng khí tràng đã từ từ lan tỏa, va chạm ầm ầm trên không trung.
Dòng điện này, chính là do khí tràng cường đại của hai người bao phủ sinh ra.
Dần dần, sắc mặt của Sa Mạn có sự thay đổi rất nhỏ, mặc dù thực lực cô ở đế cấp đỉnh phong, nhưng ở đây cô chính là người yếu nhất, khí tràng của hai người đó cũng ảnh hưởng tới cô lớn nhất.
Trên đường phố, vô số quái thú như nổi điên chạy trốn, gào rú, nóng nảy cuồng loạn.
Thậm chí có vài con quái thú đang chạy, không hiểu sao lại ngã lăn xuống đất, suy tim mà chết.
Cứ như vậy cho đến khoảng ba phút sau, hai người gần như đồng loạt hành động.
Trước cảnh tượng này, Sa Mạn im lặng, nhưng giáo hoàng và Huyết tộc lão tổ đều biến sắc.
Mà ngay cả hai người đàn ông cũng mở mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng không hiểu.
-Nhanh thật!
Tần Mục và Long Vô Minh đồng thời biến mất trên tòa nhà mình đang đứng, rút ngắn khoảng cách mấy ngàn mét, trong chớp mắt đã va chạm trong hư không.
Ầm!
Hai luồng năng lượng va chạm vào nhau, dư âm khủng bố lấy hai người làm trung tâm, phát tán ra ngoài.
Toàn bộ những tòa nhà xung quanh đều bị phá nát, vô số quái thú dưới đất bị trúng một kích này mà hài cốt không còn.
Sau lần đầu tiên giao phong chỉ thấy hai người thực lực ngang nhau, cả hai đồng loạt tách ra tìm một điểm dừng chân mới, sau đó tiếp tục giằng co.
-Tần Mục, quả nhiên cậu không khiến tôi thất vọng, chiến đấu với đối thủ như cậu, tôi mới cảm thấy hưng phấn.
Dường như toàn bộ ý chí chiến đấu của Long Vô Minh đều được khơi dậy, cả người ở trong trạng thái hưng phấn đến cực đoan.
Tần Mục lại nhíu mày, không nói một lời.
-Lại đến đây!
Long Vô Minh tiếp tục bay tới chỗ Tần Mục bằng một tốc độ vặn vẹo.
Đương nhiên Tần Mục không sợ, hắn cũng biến thành một luồng sáng.
Rầm rầm rầm!
Hai người va chạm trên không trung, sau đó, lại tách ra, vòng đi vòng lại.
Bằng mắt thường đã không thể thấy rõ hai người, chỉ biết có hai bóng dáng liên tiếp đụng vào nhau, mỗi lần va chạm đều bộc phát ra dư âm mãnh liệt, dòng điện bắn ra bốn phía.
Phạm vi chiến đấu của họ ảnh hưởng không phải nhỏ, nhưng vẫn đang tiếp tục nhanh chóng mở rộng.
Thành phố này vốn đã đổ nát vì bị quái thú xâm chiếm, chưa bao lâu sau lại bị hai người này tiếp tục phá hủy.
-Thực lực của hai người đó ngang nhau ư?
Đôi mắt của Sa Mạn liên tục đảo quanh để theo dõi vị trí chiến đấu của hai người, cô đang phải cố gắng theo kịp động tác của họ.
-Không phải thực lực ngang nhau.
Giáo hoàng nắm lấy quyền trượng, ánh mắt sâu xa nói:
-Nếu tên Tần Mục kia chỉ có chút thực lực ấy, chắc chắn hắn phải thua!
Sa Mạn kinh hãi nói:
-Chẳng lẽ Long Vô Minh chưa thi triển toàn lực?
-Hôm nay Long Vô Minh còn đáng sơ hơn cả Long đế, nói thật, ta cũng không biết thực lực của y đã đạt đến trình độ nào rồi!
Vẻ mặt giáo hoàng hiện lên sự sầu lo.
Sa Mạn nghe vậy cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ gì.
-Haha, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, khi đó chúng mày đều là món ăn trong bát của lão tổ ta.
Huyết tộc lão tổ hưng phấn từ tận trong đáy lòng.
Nếu như có thể hút máu của hai đại cao thủ Long Vô Minh và Tần Mục, công lực của lão ta sẽ đạt tới cấp bậc nào?
Hai người đàn ông còn lại lại bình tĩnh hơn nhiều, đương nhiên, chỉ giả vờ tỏ ra bình tĩnh mà thôi, có vài người khi sinh ra đã giỏi giả vờ, vui buồn không biểu hiện, không biết trong lòng đang tính toán điều gì.
Cuộc chiến của Tần Mục và Long Vô Minh vẫn tiếp tục diễn ra, không biết có phải do thể lực suy giảm hay không mà tốc độ của hai người đều dần dần chậm lại.
-Tần Mục, thật thoải mái làm sao, nhìn sức mạnh mà bây giờ chúng ta đang có đi, chỉ một suy nghĩ cũng có thể làm sập một con đường, có phải rất phấn chấn hay không?
Tần Mục vừa phòng thủ công kích của Long Vô Minh vừa suy nghĩ nên không trả lời.
-Tại sao không nói gì? Mặc dù chúng ta là kẻ thù, nhưng có một thành ngữ gọi là đồng bệnh tương liên. Trình độ như tôi và cậu, trừ nhau ra, chỉ sợ không thể tìm thấy một đối thủ khác có thực lực ngang với mình. Giờ phút này, chẳng lẽ không đáng để kỷ niệm sao?
Tần Mục vẫn im lặng như cũ.
-Được rồi, nếu cậu đã không muốn nhiều lời, vậy thì tiếp tục tận hưởng vui thú do chiến đấu mang lại thôi.
Khí thế của Long Vô Minh mãnh liệt hơn, tốc độ cũng nhanh hơn, dường như thật sự định chiến đấu hết mình.
Nhưng trên mặt Tần Mục đột nhiên lại hiện lên sự lạnh lẽo.
Trong thoáng chốc, Long Vô Minh chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, y còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đã đặt lên đầu y.
-Trình độ của anh chỉ đến thế thôi sao?
Tần Mục đè đầu Long Vô Minh xuống, đẩy một cái.
VÚT..TT!
Long Vô Minh bắn ra ngoài như một viên đạn, va vào một tòa nhà cao hơn mười tầng, cuối cùng chôn vùi dưới đất.
Năm người “đang xem cuộc chiến” đồng loạt biến sắc, biến cố này xảy ra quá đột nhiên.
Ngay từ khi bắt đầu, Tần Mục và Long Vô Minh đã giữ thế cục thực lực ngang nhau, hai người nhiều lần giao thủ nhưng người này không thể làm gì người kia.
Bất kể là tốc độ, sức mạnh hay lực phá hủy, tất cả đều cực kỳ cân bằng.
Nhưng mà vừa rồi, tốc độ và sức mạnh của Tần Mục đột ngột tăng lên gấp mấy lần, gần như dùng cách đập phát chết tươi đánh bay Long Vô Minh ra ngoài.
-Chẳng lẽ thế là xong rồi sao?
Sa Mạn cảm thấy khó mà tin được.
Long Vô Minh, người được xưng vượt qua Long đế, vượt qua cực hạn của nhân loại đã bị đánh bại rồi sao?
Lông mày của giáo hoàng nhíu chặt lại, sắc mặt Huyết tộc lão tổ chìm xuống, lão vẫn chưa thể chấp nhận được kết quả này.
Tần Mục bay xuống đáp lên mái nhà, ánh mắt quét qua phế tích của tòa nhà, bình tĩnh nói:
-Long Vô Minh, đừng để tôi xem thường anh. Nếu anh thật sự muốn cùng tôi đánh một trận, vậy thì nghiêm túc vào.
Oành!
Lời Tần Mục vừa dứt, đống gạch đá của đám đổ nát lập tức bị một luồng khí thế đánh văng.
Long Vô Minh chưa chết nhưng quả thật đã bị thương, vết thương dường như ở trên đầu, máu tươi chảy xuống dọc theo má, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Nhưng mà Long Vô Minh lại cười, cười vô cùng tàn ác khiến người ta phải sởn gai ốc.
-Được rồi, cuối cùng đã bị cậu đánh trúng!
Long Vô Minh ngẩng đầu nhìn Tần Mục.
-Anh cố ý để tôi đánh mà, bị điên à?
Tần Mục không hiểu suy nghĩ của Long Vô Minh , chẳng lẽ y có chứng tự hành hạ mình?
-Đừng nói thế, tôi vừa mới nói rồi còn gì, đây là một cuộc chiến đáng để kỉ niệm. Cho nên tôi không muốn chấm dứt quá nhanh, tôi chỉ muốn trận chiến này càng thêm đáng nhớ mà thôi.
Long Vô Minh lau vết máu trên mặt, cười tà nói:
-Bởi vì sau khi giết câu rồi, trên đời này, vĩnh viễn tôi cũng sẽ không tìm thấy đối thủ nữa.
Trang 36# 8
Suy nghĩ của Long Vô Minh cũng không khó lý giải, đứng trên góc độ của y, Tần Mục chính là đối thủ cuối cùng mà mạnh mẽ nhất của y.
Sau khi giết Tần Mục, không còn ai đủ đẳng cấp đấu với y, sao có thể không cô đơn?
Vì vậy y không muốn kết thúc trận chiến quá nhanh, y cố tình để cho Tần Mục làm y bị thương, chỉ vì muốn giữ lại một kỷ niệm sâu sắc.
-Nói như kiểu anh đã nắm chắc thắng lợi trong tay vậy!
Tần Mục không biết nói gì thêm, tên Long Vô Minh này đúng là ngông cuồng quá mức.
-Tôi không tranh cãi với cậu, chỉ muốn nói cho cậu biết một sự thật.
Vẻ mặt Long Vô Minh dần trở nên bình tĩnh, y nhàn nhạt nói:
-Cậu đã tu luyện Ngạo Long quyết, biết mỗi tầng Ngạo Long quyết sẽ có một tuyệt chiêu cường đại chứ?
-Đương nhiên biết!
Tần Mục khẽ gật đầu.
Sau tầng thứ tư của Ngạo Long quyết, mỗi tầng sẽ được lĩnh ngộ một tuyệt chiêu cường đại.
Ví dụ như tầng thứ tư là Tiềm Long Xuất Hải, tầng thứ năm là Khốn Long Thăng Thiên, tầng thứ sáu là Ngạo Long Thiên Hạ.
Tầng thứ bảy, tám và chín cũng vậy, cũng có tuyệt chiêu riêng của mỗi tầng.
Hơn nữa, càng về sau, uy lực của tuyệt chiêu càng khủng bố.
-À, anh muốn nói là anh đã lĩnh ngộ tuyệt chiêu của tầng thứ mười chứ gì?
-Nhìn dáng vẻ của cậu, hình như không kinh ngạc lắm thì phải?
Long Vô Minh phối hợp nói:
-Nhưng cũng đúng, nếu không tự mình trải nghiệm một lần, thì sao có thể biết rõ sức mạnh này?
-Vậy hãy để cho tôi biết một chút đi, cái sức mạnh mà anh gọi là vượt quá cực hạn, vượt quá tưởng tượng của tôi!
Vẻ mặt Tần Mục lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh.
Long Vô Minh không nói gì thêm, hoạt động làm nóng người đã kết thúc, đã đến lúc tung ra sức mạnh chưa từng có trên đời.
Đây là lần đầu tiên sức mạnh này xuất hiện, mà có lẽ cũng là lần cuối cùng. Bởi vì trừ Tần Mục, chỉ sợ trên đời này khó có thể tìm ra đối thủ nào khiến y phải sử dụng chiêu này lần nữa!
Long Vô Minh lẳng lặng đứng trên đống đổ nát, thu lại toàn bộ khí tức. Rốt cuộc không thể tìm thấy bất cứ cảm giác áp bách nào từ trên người y.
Mà tại thời khắc này, năm người đứng ngoài quan sát rõ ràng thấy được, không khí xung quanh Long Vô Minh như đã đông cứng, không hề lưu chuyển.
Ngay sau đó, dường như họ cũng bị đám không khí lây nhiễm, phổi ngừng hô hấp, tim ngừng đập.
Cuối cùng, gần như cả đất trời cũng yên lặng.
Yên lặng, chỉ là khúc nhạc dạo!
Ầm!
Trong lúc đó, một luồng khí thế bộc phát ra từ người Long Vô Minh phóng lên trời.
Luồng khí thế này dường như bóp méo cả không gian đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy, nó giống như một cột sáng quấn lấy những đám mây xa tít tắp.
-Sao có thể như vậy, đây là sức mạnh gì?
Sa Mạn hoảng sợ mở to mắt, khoảng cách xa đén tận như vậy, cô cảm giác mình không thể thở nổi, trái tim muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Không chỉ có cô, mà ngay cả giáo hoàng cùng Huyết tộc lão tổ đều lộ ra thần sắc kinh hãi. Hai người đàn ông còn lại nhíu mày, liên tục bay ngược lại mười mấy trượng, muốn cách xa nơi này một chút.
Khí thế của Long Vô Minh vẫn không ngừng tăng lên, không ngừng mạnh lên.
Ở mặt đất xung quanh y, những hòn đá nhỏ giống như có linh tính không ngừng nhảy lên. Sau cùng lại đột nhiên nát bét, biến thành một đống bụi mù.
Sau đó, những tảng đá lớn cũng nát vụn, biến thành một đống bụi.
Lấy Long Vô Minh làm trung tâm, dường như có một sức mạnh hủy diệt đang lan tràn ra bốn phía.
Chỉ cần bị sức mạnh này cuốn vào, sự sống sẽ chấm dứt, ngay cả vật vô tri như đá cũng tan vào hư vô.
Cuối cùng, thậm chí cả tòa nhà bên cạnh đều giống như bốc hơi, cảnh tượng khiến người ta phải rợn cả người.
-Tần Mục, cậu có cảm giác được không?
Sức mạnh phun trào toàn bộ không hề giữ lại, Long Vô Minh phấn khởi một cách điên cuồng, vẻ mặt nhăn nhó, nhe răng cười với Tần Mục:
-Đây chính là sức mạnh mà tôi đang có, chỉ cần chạm vào nó sẽ chết ngay tức khắc.
Tần Mục đứng trên mái nhà, không hề di chuyển, ánh mắt dò xét Long Vô Minh thật lâu mới lên tiếng:
-Sức mạnh không tệ!
-Chỉ không tệ thôi ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận