Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 874: Đoàn tụ

Tuy nói Cổ lão giả bị hủy đi cơ thể, nhưng chỉ cần người còn sống là còn có cơ hội quay lại.
Linh hồn Cổ lão giả ý thức được, liền nói:
- Tiền bối, chuyện này chỉ là hiểu lầm, chi bằng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
- Đã muộn rồi.
- Cái gì muộn?
- Vừa rồi, ở dưới đất, tôi đã giết một người tên Cổ Thăng. Ông ta cũng là người của Cổ gia các người?
- Cái gì? Cậu…cậu giết…
Lời của Cổ lão giả còn chưa nói hết, đã bị một tay Tần Mục bóp chết, căn bản không có cơ hội phản kháng.
Nhìn phản ứng của Cổ lão giả liền biết địa vị của Cổ Thăng ở Cổ gia rất cao. Nếu như đã giết Cổ Thăng, ân oán giữa hắn và Cổ gia khó mà hóa giải. Giữ lại Cổ lão giả thì có tác dụng gì.
Huống hồ, hắn cũng không có ý định hòa giải.
Mỵ phụ phu nhân và đám Tinh Thần cảnh khác thấp thỏm không yên. Tần Mục ra tay quá không kiêng nể rồi.
- Cổ gia còn có bao nhiêu người, toàn bộ thanh lý hết cho tôi.
Tần Mục hoặc không làm, đã làm thì phải làm cho triệt để.
- Tiền bối, Cổ gia ngoại trừ Cổ Thăng thì còn có một thiên chi kiều nữ. Nhưng bây giờ cô ấy không có ở chiến hạm, hẳn là đã xuống đất.
Tần Mục suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được, vậy tôi đi xử lý một chút. Các người hãy chuẩn bị đi. Ba ngày sau sẽ đến Trung Thiên Tinh.
Nói xong, Tần Mục lại dẫn đám người Diệp Khinh Tuyết bay khỏi chiến hạm.
- Tần Mục, anh cũng đừng lo lắng quá. Phỉ Phỉ và Tư Duyệt cát nhân thiên tướng, không có việc gì đâu.
Diệp Khinh Tuyết biết rõ tâm trạng của Tần Mục rất phiền muộn, liền nhẹ giọng an ủi.
- Cứ hy vọng là vậy.
Tần Mục nắm chặt tay Diệp Khinh Tuyết, nhìn Công Tôn Phù, nói:
- Trước đi xem ba của em đã.
- Vâng.
Diệp Khinh Tuyết gật đầu, còn Công Tôn Phù thì có chút kích động.
Trở lại mặt đất, trên đường hắn thấy có rất nhiều tu sĩ của Trung Thiên Tinh qua lại. Nhân mạng trong tay bọn họ quả thật như rơm rác.
Nhưng rất nhanh, trên chiến hạm đã truyền đến tiếng kèn, rất nhiều tu sĩ ngẩng đầu lên, nghi hoặc một lát, nhưng không dám dừng lại, lục tục bay trở về chiến hạm.
Diệp Đông vốn là một thương nhân. Nhưng bây giờ địa cầu đã biến thành cái dạng này. Kinh doanh trên cơ bản đã không còn ý nghĩa, thậm chí tiền cũng không còn ý nghĩa.
Nhưng sau khi nhân loại gặp tao ngộ, thập phần đoàn kết. Tuy bọn họ không cách nào phản kháng lại được tu chân giả, nhưng tương trợ lẫn nhau, cũng không so đo được mất.
Khu nhà cao cấp của Diệp gia ở thành phố Ninh Giang vẫn còn, nhưng ở đây không chỉ có một mình Diệp Đông, mà còn có rất nhiều ăn mày.
Đương nhiên, cũng phải kể đến một số ăn mày cường hành chiếm lĩnh nơi này.
Chỉ là hết thảy vật chất trên địa cầu ngày nay đã thuộc về sở hữu chung. Mặc kệ la ai cũng có thể sử dụng được.
Đám người Tần Mục hỏi thật lâu mới nhìn thấy Diệp Đông.
- Tần Mục, Diệp Khinh Tuyết.
Diệp Đông nhìn thấy hai người, lập tức vui mừng.
Thời gian dài không gặp, ông còn tưởng rằng hai người đã gặp bất trắc, cả ngày lo lắng cho bọn họ.
- Cha.
Diệp Khinh Tuyết có chút cảm động.
- Khinh Tuyết, con có thể bình an là tốt rồi.
Diệp Khinh Tuyết nhìn Tần Mục:
- Có Tần Mục ở đây, con sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.
Diệp Đông hơi sững người, lập tức cười nói:
- Xem ra quan hệ giữa hai đứa phát triển không tệ. Cha cũng yên tâm rồi.
Tần Mục xấu hổ cười, còn sắc mặt Diệp Khinh Tuyết có chút đỏ lên, nhưng rất nhanh liếc nhìn Diệp Đông:
- Cha, cha chỉ lo nói chuyện với tụi con thôi sao?
Diệp Đông một lần nữa ngẩn ra, dựa theo ánh mắt Diệp Khinh Tuyết nhìn lại.
Lăng Ba rất đẹp, nhưng ông cũng không chú ý.
Lập tức ánh mắt của ông rơi xuống người Công Tôn Phù. Cả người giống như bị trấn định ngay tại chỗ.
Trang 50# 4
Ở Diệp gia nghỉ ngơi một buổi, Tần Mục bắt đầu đi dạo bên trong Hoa Hạ, tìm kiếm những người bạn lúc trước.
Với tốc độ phi hành của hắn hiện nay, qua lại giữa Ninh Giang và Yến Kinh cũng chỉ mất vài phút.
Cho dù chạy hết Hoa Hạ một lần cũng tốn chưa đến hai canh giờ.
Đám người Bạch Huyên, Ngân Hồ thì không cần phải nói. Hơn phân nửa là đã bị đưa đến Trung Thiên Tinh.
Hắn đi tìm Tống Thi Thi, Lôi Tiêu Hi, Giang Tiểu Mạn, Dư Khiết, nhưng không tìm được một ai. Hỏi rất nhiều thân nhân, bạn bè của các cô, họ cũng chỉ nói các cô mất tích, còn lại thì không biết đi đâu.
Sau khi bước vào thế giới tu chân, thần thức của Tần Mục ngày càng lớn mạnh, có thể bao trùm cả một thành thị.
Sau khi tìm kiếm không có kết quả, hắn bắt đầu dùng thần thức bao phủ, tiến hành tìm kiếm.
Ở Yến Kinh, Tần Mục nhìn thấy không ít người quen, nhưng bất quá cũng chỉ được tính là quen biết, căn bản không có giao tình.
Ở thành phố Cổ Khánh, Tần Mục nhìn thấy Lý Nguyên, còn có Nguyễn Hương Hương. Điều làm hắn kinh ngạc chính là, hai người này sống chung với nhau.
Do dự một chút, hắn cũng không ra mặt. Bởi vì hắn và Nguyễn Hương Hương không tiện gặp mặt. Bằng không sẽ gây ra mâu thuẫn không đáng có.
- Đã tự mình lựa chọn, tôi chúc cậu may mắn.
Tần Mục hít sâu một hơi, bay đến thành phố kế tiếp.
Phía bắc thành phố, Tần Mục không phát hiện người quen nào, nhưng hắn đột nhiên nhớ đến một việc.
Ở đây có một di tích.
Ở di tích này, Tần Mục tìm được một thanh Thái Âm thần kiếm, Hàn Băng Trúc, Âm Quỳ Hoa. Còn có người phụ nữ sống hơn một ngàn năm, đã từng chiếm qua cơ thể của Ngân Hồ.
Khi Tần Mục tiến vào di tích, cũng không nhìn thấy người phụ nữ đó, khả năng là đã bỏ đi rồi.
Hắn tiến vào hàn đàm, tìm được Hàn Băng trúc, đem nó đào lên.
Hàn Băng trúc có tác dụng gì, Tần Mục cũng không biết rõ. Nhưng hắn có xem qua trên đan điển của Đan Vương Tông, nói nó là vật vô cùng quý báu.
Lần trước hắn không đào Hàn Băng trúc là vì không có điều kiện để nó sinh tồn.
Nhưng lần này, Tần Mục sẽ đem nó vào thế giới hỗn độn mà hắn có được.
Tần Mục đã dung hợp thế giới hỗn độn, chẳng khác nào chủ nhân của thế giới đó.
Nhưng thế giới hỗn độn cần thai nghén lần nữa. Nói cách khác, thế giới này vẫn chỉ là một hình thức ban đầu, vô cùng yếu ớt. Chỉ cần một chút giày vò thôi cũng có nguy cơ nứt vỡ.
Cho nên, tạm thời thế giới này chưa thể dành cho người ở.
Người không ở được, nhưng trồng thực vật hẳn là không có vấn đề.
Tần Mục trong thế giới hỗn độn tìm được một hàn đàm, cắm Hàn Băng trúc vào. Hắn cảm thấy Hàn Băng trúc sẽ có tác dụng đối với hắn trong tương lai.
- Mộ Dung gia chính là dược viên kia. Đáng tiếc…
Tần Mục lại nghĩ đến, lần trước từ Côn Luân xuống, có lẽ nên đem toàn bộ dược viên của Mộ Dung Tiên Nhi đưa đến đây. Chỉ là khi đó vội quá nên quên mất.
Rời khỏi di tích, Tần Mục tiếp tục tìm kiếm.
Quanh một vòng Hoa Hạ, hắn trở lại Yến Kinh, ở Yến Kinh, hắn gặp được Trần Nghiên.
Khi Trần Nghiên nhìn thấy Tần Mục, sắc mặt vừa mừng vừa lo.
Cô biết rõ toàn bộ tu sĩ của Vực ngoại tinh không đã bỏ chạy. Tất cả là vì Tần Mục.
- Trần Nghiên, cô có biết đám người Ánh Tuyết đi đâu không?
Trong lòng Trần Nghiên có chút thất vọng. Tần Mục vừa xuất hiện đã hỏi Mai Ánh Tuyết, ngay cả một câu hỏi thăm cô cũng không có.
Nhưng ngẫm lại, Tần Mục không ghét cô đã là may mắn lắm rồi. Cô có tư cách gì mà yêu cầu hắn hỏi thăm cô?
- Tôi nghe Cổ Thăng nói, bọn họ phái người đuổi theo Mai sư muội, nhưng đám người Mai sư muội đã chạy vào một nơi rồi không thấy ra nữa.
- Nơi nào?
- Địa ngục mười tám tầng của Giáo Đình.
Tần Mục giật mình, khẽ cau mày.
Kiếp trước hắn đã từng nghe nói qua về mười tám tầng địa ngục. Chỗ đó cũng có quái thú tấn công, có lẽ là nơi đi thông đến sơn mạch Thiên Ma của thế giới Thiên Châu.
Chẳng lẽ Mai Ánh Tuyết đã chạy đến sơn mạch Thiên Ma?
Nhưng rất nhanh Tần Mục lại cảm thấy không ổn.
Lúc trước Long Đế cũng bị giam giữ ở đó. Sau này cũng không biết tung tích của Long Đế ở đâu. Mà Long Đế cũng không xuất hiện ở Thiên Châu.
Chẳng lẽ mười tám tầng địa ngục này còn có bí mật gì?
Kiếp trước, hắn đã đến mười tám tầng địa ngục, phát hiện chỗ đó chỉ có mười tầng. Tám tầng còn lại không có biện pháp đi xuống.
- Khi cô trở lại Tam Thánh Điện, tôi sẽ đem tất cả những gì không thuộc về thế giới này khu trục ra ngoài, chỉ để lại một thế giới thanh tịnh.
Trần Nghiên chần chừ một chút rồi hỏi:
- Cậu chuẩn bị đi đâu?
- Tôi muốn đến Giáo Đình một chuyến.
- Sau đó thì sao?
- Đến đó rồi tính. Tôi muốn đến Trung Thiên Tinh.
Trần Nghiên biết Tần Mục sẽ có quyết định này, liền mang theo chút khẩn cầu:
- Có thể dẫn tôi đi cùng hay không?
- Dẫn cô đi cùng?
Tần Mục kinh ngạc nhìn Trần Nghiên.
- Cậu không nên hiểu lầm. Tôi chỉ là không cam lòng thôi. Thông qua tiếp xúc với đám người Hạng Cường, tôi hiểu ra rằng thế giới này của chúng ta thiếu thiên địa linh khí, quy tắc không hoàn chỉnh, không có biện pháp tu luyện giống bọn họ.
- Cô muốn đến Trung Thiên Tinh để tu hành?
- Đúng, Trần Nghiên tôi sẽ không chịu thua. Hạng Cường, Cổ Thăng đã làm nhục tôi, tôi không muốn bị lần thứ hai nữa.
Trần Nghiên nắm chặt nắm đấm, nói.
- Nhưng thế giới đó tàn khốc hơn ở đây nhiều.
Trần Nghiên cười nhạt:
- Kỳ thật, nếu như lần trước cậu không cứu tôi, tôi cũng đã chuẩn bị tự vận.
Tần Mục sững sờ. Một người ngay cả cái chết còn không sợ, thì sợ gì tàn khốc nữa.
- Được rồi, tôi sẽ dẫn cô đến đó. Nhưng sau khi đến đó rồi, đường là do cô tự đi.
- Cảm ơn.
- Cô đến hoa viên Nam Sơn ở Ninh Giang tìm đám người Diệp Khinh Tuyết, nói cho bọn họ biết tôi đến Giáo Đình, rất nhanh sẽ trở về.
Nói lời tạm biệt Trần Nghiên, Tần Mục bay về phía Châu Âu.
Khoảng ba canh giờ sau, hắn đã đến Giáo Đình ở Vatican.
Giáo Đình Vatican là một nơi cực kỳ thần thánh, cực kỳ cường đại, không kém gì tổ Long.
Nhưng lúc này, Giáo Đình cũng không một bóng người. Ngay cả kiến trúc cũng bị hủy hoại gần hết.
Tần Mục tiến vào mười tám tầng địa ngục.
Một canh giờ sau, hắn bước ra, sắc mặt tràn đầy sự bất đắc dĩ.
Mười tám tầng địa ngục cũng vẫn là mười tầng. Hắn hoàn toàn không tìm thấy cửa vào của tám tầng sau.
Hắn thử oanh kích địa ngục, thiếu chút nữa khiến địa ngục sụp đổ, còn lại thì không còn kết quả gì.
- Long Đế và đám người Mai Ánh Tuyết đều biến mất ở chỗ này sao?
Tần Mục không cách nào hiểu được.
Trong lúc chuẩn bị trở về, đi ngang qua nước Nga, Tần Mục suy nghĩ một chút liền đáp xuống, dự định đến Liên bang xem qua một chút.
Ở Liên Bang, hắn gặp được hai sư phụ của Triệu Thiên Vũ.
Hai người biết được Tần Mục đã đánh lui được cường giả tinh vực, tất cả đều khiếp sợ không thôi.
Khi Tần Mục đến Thiên Châu, cũng vừa tiếp xúc với tu chân. Lúc này mới qua được bao lâu đã có thể quét ngang cường giả tinh vực.
Trang 50# 5
Nửa canh giờ sau, Tần Mục rời khỏi Liên Bang, chuẩn bị về lại Ninh Giang.
Còn chưa bay xa, tinh thần hắn khẽ động, cảm giác phía sau có một luồng gió mát.
Rõ ràng có người dám ám sát hắn?
Khoan thai tránh thoát tập kích, Tần Mục thản nhiên hỏi:
- Cô là ai?
Sau lưng hắn, thân hình cô gái che mặt run lên, không nghĩ đến cô chuẩn bị ám sát tỉ mỉ như vậy lại bị nhìn thấu.
Cô gái che mặt biết rõ mình không phải là đối thủ của Tần Mục, quyết đoán quay đầu chạy trốn.
- Không giết chết được tôi mà còn muốn chạy trốn. Nghĩ hay nhỉ?
Tần Mục thò tay, một luồng sức mạnh vô hình giam cầm cô gái, kéo cô ta qua.
- Cậu…
Cô gái che mặt quá sợ hãi. Cô biết Tần Mục có khả năng giết chết Cổ trưởng lão, thực lực tất nhiên lợi hại, chỉ là không nghĩ đến lại lợi hại đến trình độ như vầy.
- Dám đánh lén tôi? Lá gan không nhỏ nhỉ?
Tần Mục kéo cô gái lại, cười lạnh nói.
Cô gái che mặt không nói lời nào, ánh mắt khẽ đảo, cả người mất đi sinh cơ, ngã xuống đất.
Tần Mục thoáng sững sờ, lập tức kịp phản ứng. Nguyên thần của cô gái xuất ra, chuẩn bị đào thoát.
- Tinh Thần cảnh?
Nguyên thần xuất khiếu chỉ có Tinh Thần cảnh mới làm được. Cô gái thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng tu vi đã là Tinh Thần cảnh.
Hắn nhớ mỹ phụ phu nhân đã từng nói qua, Cổ gia còn có một thiên chi kiều nữ trên địa cầu. Có lẽ là cô gái này.
- Nếu là người của Cổ gia, tất nhiên lại càng không thể thả cô đi.
Tần Mục vung tay lên, không gian lắc lư, một luồng sức mạnh vô hình bộc phát.
Oanh.
Nguyên thần cô gái còn chưa bay ra đã bị triệt để diệt sát.
- Không biết tự lượng sức mình.
Tần Mục lắc đầu, ngồi xổm xuống, kéo khăn che mặt cô gái ra.
Tướng mạo của cô gái vô cùng tuyệt mỹ, trong trẻo nhưng lạnh lùng, có vài phần tương tự với Cổ Thăng, nhất định là người của Cổ gia.
Hơn nữa, cô còn có được tu vi Tinh Thần cảnh, địa vị ở Cổ gia nói không chừng còn muốn cao hơn Cổ Thăng.
Đứng dậy, Tần Mục chuẩn bị tiếp tục lên đường, nhưng hắn đột nhiên cau mày.
- Tần công tử, cứu mạng.
Phía sau truyền đến tiếng kêu cứu, nhưng sau đó là một tiếng hét thảm, một thanh kiếm màu đen mang phong cách cổ xưa đã xuyên qua bộ ngực của người này.
Tần Mục xoay người lại, nhìn người bị giết, sắc mặt trở nên âm trầm vô cùng.
Bởi vì người này là một trong hai sư phụ của Triệu Thiên Vũ. Hắn vừa mới chào tạm biệt người này mà.
Nhưng trong nháy mắt, ông ta đã bị người giết đi, lại còn bị giết ngay trước mặt hắn.
Tuy nói hắn và hai người này quan hệ rất bình thường, nhưng vẫn không nhịn được mà tức giận.
- Dám giết người ngay trước mặt tôi? Thật to gan. Cút ra đây cho tôi.
- Tần Mục, tôi tìm cậu lâu rồi.
Trong hư không truyền đến một thanh âm âm lãnh. Một người đàn ông mặc trường bào màu đỏ xuất hiện trước mặt thi thể sư phụ Triệu Thiên Vũ, rút thanh đại kiếm màu đen trong cơ thể ông ra.
Tần Mục vốn tưởng rằng, người có năng lực giết chết được hai sư phụ Triệu Thiên Vũ hẳn là người của Trung Thiên Tinh. Nhưng khi hắn nhìn thấy người đàn ông này, đột nhiên sững sờ.
- Là ông?
Tần Mục nhớ, khi quyết chiến với Long Vô Minh, người này có xuất hiện.
Sau khi đánh bại Long Vô Minh, có lẽ người này sợ hãi thực lực của hắn, cũng không dám phát sinh chiến đấu với hắn, đã vội bỏ chạy.
Nhưng bây giờ, thực lực của y tăng lên rất nhiều, cho rằng mình đã có vốn liếng đối kháng Tần Mục, vì thế đã chủ động tìm hắn.
- Xem ra cậu vẫn còn nhớ tôi.
Người đàn ông nhìn Tần Mục, ánh mắt lộ ra sát ý.
- Lần trước bỏ qua cho ông, không nghĩ tới ông còn được một tấc lại muốn lấn một thước.
- Cũng không còn cách nào.
Tần Mục chỉ lên chiến hạm trên bầu trời, nói:
- Ông đã nói như thế, sao không chạy lên trên đó giết người đi. Ở đó có rất nhiều người cũng có uy hiếp cho ông vậy?
- Những người kia thì khác. Thực lực của họ quá cường đại. Tôi muốn đạt đến cấp độ như bọn họ, còn cần hấp thu rất nhiều máu tươi của cường giả.
Người đàn ông mặc huyết bào nhàn nhạt nói:
- Lúc chiều, tất cả mọi người đã lui về chiến hạm. Nếu như tôi không đoán sai, bọn họ hẳn là chuẩn bị rời khỏi địa cầu. Chỉ cần bọn họ rời đi, địa cầu sẽ do tôi thống trị.
- Xem ra ông còn không biết.
Tần Mục bật cười.
- Không biết cái gì?
Người đàn ông mặc huyết bào hỏi.
Tần Mục cũng không trả lời, hỏi ngược lại:
- Ông cho rằng mình có năng lực giết tôi?
- Trước kia có lẽ tôi không phải là đối thủ của cậu, nhưng bây giờ tôi đã cao hơn cậu.
- Ông dựa vào cái gì?
- Chỉ bằng ma kiếm trong tay của tôi.
Người đàn ông ngạo nghễ giơ thanh đại kiếm trong tay lên.
- Thanh kiếm này…
Vừa rồi chỉ lo nói chuyện với người đàn ông mặc huyết bào, cũng không chú ý thanh kiếm, đột nhiên nhìn lại, thần sắc của hắn bỗng thay đổi.
- Ma kiếm, thì ra là nó.
Tần Mục rốt cuộc biết được người này là ai. Hắn đã nghe nói qua thanh kiếm này từ rất lâu rồi.
Đây chính là thanh kiếm không thể nhổ ra được ở công hội võ giả, sau đó không biết tại sao lại bay mất.
Khi sự kiện liên tiếp các môn pháp cổ võ nhỏ bị diệt môn, Long Đế đã từng điều tra. Trong lúc điều tra có giao chiến qua với ma kiếm, nhưng không thể triệt để hủy diệt nó.
Thì ra người này chính là chủ nhân của ma kiếm. Y lợi dụng máu của cường giả để nuôi thanh kiếm, đạt được sức mạnh của nó.
Mấy năm gần đây, y đã giết không biết bao nhiêu người. Thực lực bây giờ hẳn đã đạt đến một trình độ nhất định, trách không được lại tự tin như vậy.
- Nếu lời của ông nói là đúng, hôm nay lại càng không thể tha cho ông.
Tần Mục quyết định nhanh chóng hủy đi thanh kiếm này.
Người đàn ông mặc huyết bào cười to:
- Cậu còn chưa biết thực lực của tôi đạt đến trình độ nào mà?
- Tôi cũng chẳng cần biết.
- Hừ, mỗi lần ma kiếm giết chết một người, sức mạnh của tôi tăng lên một phần. Giết người càng mạnh, tôi càng có được chỗ tốt.
Thái độ của người đàn ông mặc huyết bào đối với Tần Mục không được thoải mái, dường như muốn đả kích Tần Mục trước khi chiến đấu:
- Thời gian vừa qua, tôi giết rất nhiều cao thủ Đế cấp. Ngay cả Long Vô Minh mà cậu không giết được cũng đã chết dưới kiếm của tôi.
Tần Mục vốn cho rằng Long Vô Minh sẽ bị yêu thú ăn thịt, nhưng không nghĩ đến y lại bị chết như thế.
Nhưng hắn vẫn khinh thường nói:
- Thế thì sao?
Người đàn ông dừng lại, âm trầm nói:
- Cậu có biết rõ lai lịch Thần Kiếm Tông không?
- Tôi nghe nói Thần Kiếm Tông nhận được truyền thừa từ một thanh thần kiếm bị phong ấn.
Tần Mục thuận miệng trả lời, rồi nhanh chóng hỏi lại:
- Ông đừng nói cho tôi biết chính là thanh ma kiếm này nhé?
- Có thể nói như vậy, nhưng cũng không phải vậy.
Người đàn ông mặc huyết bào nói:
- Thần Kiếm Tông phong ấn chính là ma kiếm kiếm linh. Trước đây, ma kiếm cũng chỉ có kiếm thể. Tuy nhiên, sau đó tôi đã luyện chế cho nó một kiếm linh. Nhưng kiếm linh này cũng không phát huy toàn bộ sức mạnh của nó.
- Nhưng không may là, sau khi cường giả tinh vực kia đến, trong lúc vô tình đã phá vỡ phong ấn của Thần Kiếm Tông, khiến cho kiếm linh xuất thế, cùng với ma kiếm hòa thành một thể.
- Nói cách khác, sức mạnh ma kiếm đã đạt đến thời kỳ đỉnh phong. Ngay cả tôi cũng khó mà khống chế sức mạnh của nó.
Trang 50# 6
Tần Mục biết, chỉ có đạo khí mà có thể thai nghén ra linh thể.
Đạo khí có được linh thể, xác thực là có được sức mạnh cực kỳ cường đại.
Theo như hắn đoán, người đàn ông phối hợp với ma kiếm, chỉ sợ đã đạt đến thực lực Phá Hư.
Đừng nhìn Phá Hư đối với Tần Mục bây giờ không tính là gì, nhưng dù sao người đàn ông mặc huyết bào cũng không có kiến thức quá nhiều. Nhận thức của y chỉ dừng lại giới cổ võ ở địa cầu.
Long Đế, Long Vô Minh siêu việt, cũng chỉ tương đương với Kim Đan cảnh mà thôi. Người đàn ông mặc huyết bào phát triển đến thực lực Phá Hư, hoàn toàn không để Tần Mục vào mắt cũng là chuyện rất bình thường.
Người đàn ông nghe không hiểu đạo khí là gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tần Mục, còn tưởng hắn sợ mình, không khỏi cười âm hiểm:
- Lúc trước, tôi có quan sát cậu và Long Vô Minh quyết đấu, muốn cả hai người đều lưỡng bại câu thương. Sau đó sẽ cho ma kiếm hấp thu các người. Kết quả tên phế vật Long Vô Minh không thể làm tổn thương cậu.
- Cho nên, hôm nay ông dự định hoàn thành tâm nguyện này?
- Đương nhiên.
- Ngây thơ đến đáng thương.
Người đàn ông dừng lại một chút, hỏi:
- Cậu nói cái gì?
- Thanh ma kiếm này hoàn toàn lợi hại, nhưng thực lực của ông quá kém, không xứng với nó.
- Nói láo. Tôi là truyền nhân duy nhất của Huyết Ma tộc. Ma kiếm là chi kiếm truyền thừa của tộc tôi. Thế giới này chỉ có tôi là phát huy được uy lực lớn nhất của nó.
- Truyền nhân duy nhất sao?
Tần Mục cười lạnh:
- Xem ra Huyết Ma nhất tộc của ông phải đứt mạch truyền thừa ngày hôm nay rồi. Bất luận là kiếm hay là người.
Ý của Tần Mục là hủy đi cả người lẫn kiếm.
- Nói khoác không biết ngượng miệng.
Tần Mục chẳng so đo miệng lưỡi lợi hại, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh loan đao mang phong cách cổ xưa, nhưng bên trên lại loang lổ vết rỉ sét, thoạt nhìn không phải đồ tốt.
Người đàn ông mặc huyết bào sửng sốt, lập tức cười to:
- Ngu xuẩn, dám cầm thanh phá đao này mà đối phó với ma kiếm của tôi?
Tần Mục vẫn không lên tiếng. Hắn không biết lai lịch của thanh loan đao này, nhưng có thể khẳng định, uy lực của nó tuyệt đối không thua kém đạo khí. Tuy nhiên vẫn còn chưa cảm nhận được linh thể của nó.
Không có linh thể, nhưng uy lực của nó đã không kém đạo khí. Một khi có linh thể, nó sẽ khủng bố đến bực nào.
Xoẹt.
Một ngọn hỏa diễm bốc lên, che phủ toàn thân con dao nhỏ, biến thành một thanh hỏa đao.
Tần Mục cho rằng sức mạnh của thanh đao có thể tranh phong với ma kiếm, nhưng chỉ là tranh phong thôi thì chưa đủ. Hắn cần con dao nhỏ có thể đánh tan ma kiếm.
- Đây là…
Người đàn ông cau mày. Y không để thanh đao nhỏ vào mắt, nhưng hỏa diễm màu vàng thoạt nhìn rất không tầm thường.
- Nhân kiếm hợp nhất.
Người đàn ông mặc huyết bào cũng không dám coi thường Tần Mục, thu lấy ma kiếm, dung hợp vào cơ thể của y.
- Kiếm nhân hợp nhất.
Tần Mục tung người lên, cầm trong tay thanh hỏa đao, xẹt qua một đường cong trên không trung, sau đó trảm xuống.
Lập tức, không gian bắt đầu vặn vẹo, mang theo một cổ áp bách cường đại.
Người đàn ông mặc huyết bào muốn chống cự, sắc mặt liền thay đổi.
- Đây là cái gì? Tại sao tôi không nhúc nhích được?
Khi Tần Mục sử dụng thanh đao nhỏ lúc trước, đã biết được nó có tác dụng cùng loại với Lĩnh Vực, bẻ gẫy không gian. Tất cả những đồ vật bị nó bao trùm đều mất đi sức chống cự.
- Nhất đao lưỡng đoạn.
Hỏa diễm màu vàng, lưỡi đao màu vàng.
Đ-A-N-G...G!
Người đàn ông mặc huyết bào không cách nào nhúc nhích. Một đao trực tiếp chém ngang người y.
Bởi vì dung hợp với ma kiếm, khi đao chém vào người y, chẳng khác nào va chạm với ma kiếm.
Cơ thể của y bị chặt thành hai đoạn.
- Cậu…
Người đàn ông mặc huyết bào không cam lòng chỉ vào Tần Mục, ý thức dần dần tán loạn.
Y là một người vô cùng kiên nhẫn. Sau khi có được ma kiếm, đã dùng máu dưỡng kiếm, giết chóc bốn phía. Khi gặp cường giả như Long Đế đuổi giết, nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết.
Bây giờ y cho rằng ma kiếm đại thành, sức mạnh của y đã vượt qua cấp độ của thế giới này, không cần cố kỵ gì nữa, có thể hoàn thành dã tâm của mình.
Nhưng không nghĩ đến, vận mệnh lại trêu ngươi như vậy. Y đã không biết tự lượng sức mình mà tìm tới con quái vật này.
- Tại sao?
Người đàn ông mặc huyết bào không thể hiểu được nhìn Tần Mục. Hắn giết y thì thôi, thậm chí ngay cả ma kiếm cũng chém đứt luôn.
Tuy lúc trước Long Đế đã từng dùng một chưởng đánh đứt ma kiếm, nhưng ma kiếm khi đó và ma kiếm bây giờ không hề giống nhau.
Đây chính là ma kiếm đã được dung hợp với kiếm linh, hấp thu máu tươi của ngàn vạn cường giả.
Tần Mục nhìn y, sau đó chỉ lên trời:
- Ông cho rằng những người kia vô duyên vô cớ rút đi sao?
Người đàn ông mặc huyết bào sững sờ, bỗng nhiên hiểu ra.
- Thì ra là thế.
Y cười thảm, hai mắt nhắm nghiền.
Có thể chết trong tay Tần Mục, xem như không gì tiếc nuối.
Tần Mục cũng không thèm để ý đến, nhìn thanh ma kiếm đã bị cắt thành hai đoạn.
Một đạo khí, nếu không có linh thể, hủy hoại nó cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu có linh thể mà bị hư hao, trên cơ bản chẳng khác nào bị phế đi.
Thanh ma kiếm bị Tần Mục chém thành hai đoạn, kiếm linh cũng bị phai mờ. Bây giờ chỉ còn lại hai khối sắt vụn.
- Có lẽ không có vấn đề gì chứ?
Tần Mục dùng thần thức quét qua một vòng, sau đó đánh một chưởng vào mặt đất, tạo thành một cái hố sâu, ném thanh ma kiếm vào.
Sau khi ném vào xong, hắn quay người muốn rời đi.
Sau khi Tần Mục đi được nửa canh giờ, trên mặt đất đột nhiên toát ra một đám khói xanh, chậm rãi ngưng tụ hình ảnh một cô gái xinh đẹp mười bảy mười tám tuổi.
Thân hình cô thiếu nữ trong suốt, không có thực thể.
Sắc mặt cô gái tái nhợt, ngóng nhìn về phía xa, bất đắc dĩ hít một tiếng.
- Tần đại ca, haiz.
Cô gái này chính là oan hồn của Trần Thiến.
Lúc trước Tần Mục đã giúp cô báo thù, cô vốn đã nhập vào luân hồi.
Nhưng người đàn ông mặc huyết bào xuất hiện, hấp thu rất nhiều cô hồn dã quỷ ở bãi tha ma, luyện hóa cô thành kiếm linh ma kiếm.
Sau khi trở thành kiếm linh, cô nhìn thấy sự tàn bạo của người đàn ông mặc huyết bào, cơ hồ mỗi ngày đều dùng máu tươi để bồi dưỡng ma kiếm, khiến cho cô hết sức thống khổ.
Sau khi phong ấn Thần Kiếm Tông bị phá, kiếm linh ma kiếm chính thức xuất thế. Người đàn ông mặc huyết bào tất nhiên buông tha cho cô, dung hợp với kiếm linh kia.
Cô biết rõ bản thân mình cũng bị kiếm linh thôn phệ, trong lòng không chút sợ hãi, ngược lại còn cao hứng. Sống còn bằng phương thức như vậy, chi bằng chết sớm một chút thì tốt hơn.
Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ đến, bản thân mình hoàn toàn không bị kiếm linh thôn phệ, lại còn gặp được Tần Mục.
Chỉ là kiếm linh và cô đã cùng một nhịp thở. Khi Tần Mục hủy kiếm linh, cô cũng bị tổn thương thật lớn, khiến cho cô ngất đi ngay tại chỗ.
Cho đến khi Tần Mục đi xa, cô mới dần dần tỉnh lại.
Nhưng với trạng thái của cô bây giờ, căn bản đuổi không kịp Tần Mục.
Thậm chí, nếu không còn biện pháp nào khác, cô rất nhanh sẽ tiêu tán trong thiên địa.
Trước kia cô không sợ chết, nhưng sau khi gặp lại Tần Mục, cô lại có chút lưu luyến.
Xoay chuyển ánh mắt, cô nhìn thấy cô gái che mặt nằm cách đó không xa.
Trang 50# 7
Đương nhiên cũng có mặt Trần Nghiên.
- Có kết quả gì không?
Diệp Khinh Tuyết hỏi.
Tần Mục lắc đầu:
- Chẳng có gì cả.
- Vậy anh chuẩn bị đến Trung Thiên Tinh sao?
- Ừm, anh định ngày mai sẽ xuất phát.
Tần Mục muốn đến Trung Thiên Tinh sớm một ngày để sớm tìm được Tả Tư Duyệt và Tần Phỉ Phỉ.
Hơn nữa, hắn phải nhanh chóng cường hóa thế giới hỗn độn. Nếu có thể dẫn người vào ở, cũng sẽ không còn phiền não nữa.
Diệp Khinh Tuyết nắm tay Tần Mục, tựa vào lòng hắn, nói:
- Anh đi đâu, em đi đó.
Tần Mục cũng không đẩy Diệp Khinh Tuyết ra, hỏi:
- Ba mẹ em đâu rồi?
- Chúng tôi đây.
Đúng lúc này, Công Tôn Phù và Diệp Đông xuất hiện.
Hai người nhìn qua thập phần mật ngọt, một chút cũng không muốn rời xa.
Công Tôn Phù vừa cười vừa nói:
- Các con còn trẻ, nên ra ngoài xông xáo thì tốt hơn.
Tần Mục biết trước đó Diệp Khinh Tuyết có thảo luận vấn đề này với bố mẹ, cuối cùng đạt thành nhất trí.
- Vâng, hai bác yên tâm, cháu sẽ bảo vệ Diệp Khinh Tuyết thật tốt, không để em ấy gặp nguy hiểm gì.
- Đối với cậu, chúng tôi an tâm rồi.
Diệp Đông và Công Tôn Phù rất hài lòng với chàng rể là Tần Mục.
Nhất là Diệp Đông, ông cảm thấy việc mình tìm Tần Mục lúc trước là một quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời của mình.
- Không nghĩ đến chạy một vòng, cậu vẫn muốn ra ngoài tinh không.
Lăng Ba nói.
Tần Mục biết Lăng Ba muốn dựa vào hắn áp chế uy phong của Mộ Dung Tiêu Tiêu, lập tức trợn mắt nói:
- Vũ trụ tinh không thiên thiên vạn vạn. Trung Thiên Tinh kỳ thật cũng chẳng có gì khác với địa cầu. Mộ Dung Tiêu Tiêu chắc không trùng hợp có mặt ở Trung Thiên Tinh chứ.
- Địa cầu khẳng định không thể so sánh với Trung Thiên Tinh. Địa cầu hoàn toàn bị phong bế, nhưng Trung Thiên Tinh lại có được những chiến hạm có thể phi hành trong tinh không, nói rõ nó có rất nhiều trao đổi với tinh cầu khác. Chỉ cần chúng ta đi tìm dọc theo tuyến đường này là có thể tìm được Mộ Dung Tiêu Tiêu.
Lăng Ba suy nghĩ một chút rồi nói:
- Có nhiều khi không cần chúng ta đi tìm cô ấy, cô ấy sẽ phái người đến tìm chúng ta thì sao?
- Đến đó rồi nói sau.
Tần Mục nhún vai.
Ngày hôm sau, Tần Mục, Diệp Khinh Tuyết tạm biệt Công Tôn Phù và Diệp Đông rồi bay lên chiến hạm.
Trần Nghiên không biết bay, là được Lăng Ba ôm lấy.
Lăng Ba không biết Trần Nghiên, nhưng theo biểu hiện của Trần Nghiên hai ngày qua, cô thật sự rất thích Trần Nghiên.
Bước lên chiến hạm, mỹ phụ phu nhân là người nghênh đón đầu tiên.
- Không cần khách sáo như vậy đâu, lên đường thôi.
- Vâng.
Mỹ phụ phu nhân phân phó, bắt đầu khởi động chiến hạm.
Khi chiến hạm rời khỏi địa cầu, toàn bộ nhân loại trên thế giới đều phát ra tiếng hô to, chúc mừng vì hòa bình đã đến.
Đám người này đến đây, mang đến tổn thương cho bọn họ còn nặng hơn cả yêu thú.
Xuyên thẳng qua tinh không cũng không phải là chuyện đơn giản, ngay cả mỹ phụ phu nhân cũng không xác định được bao lâu nữa mới đến Trung Thiên Tinh.
Nhưng có thể khẳng định, thời gian sẽ không ngắn, ít nhất phải cần nửa năm trở lên.
May mà chiến hạm này rất lớn, tương đương với một tòa thành thị. Sinh sống trên này cũng không cảm thấy nhàm chán.
Trong thời gian bay, Tần Mục cũng trợ giúp Diệp Khinh Tuyết gia tăng thực lực, luyện chế đan dược.
Về phần nguyên liệu luyện chế đan dược, trên chiến hạm cơ hồ có thể thỏa mãn cho hắn.
Đương nhiên, trợ giúp cho Diệp Khinh Tuyết, hắn cũng không quên Trần Nghiên.
Trong lòng Trần Nghiên có lẽ còn cảm giác áy náy với Tần Mục. Mỗi lần đối mặt với hắn đều có biểu hiện chột dạ.
Ấn tượng của Tần Mục đối với cô đúng thật là không tốt, nhưng cô đã thay đổi, cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Cho nên, hắn một mình khuyên bảo Trần Nghiên mấy lần, khiến cho cô yên tâm hơn rất nhiều, dần dần quen thuộc với Diệp Khinh Tuyết và Lăng Ba hơn.
Nhất là Lăng Ba. Mỗi lần nhàn rỗi là tận hết sức lực dạy tu chân cho Trần Nghiên.
Quan hệ giữa hai người vừa là thầy vừa là bạn.
Nếu bàn về thực lực, Tần Mục khẳng định là mạnh hơn Lăng Ba, nhưng muốn nói đến dạy người, Tần Mục làm sao mà bằng cô.
Có sự dạy bảo của Lăng Ba, Tần Mục không ngừng cung cấp đan dược, hơn nữa bản thân Trần Nghiên cũng có thiên phú, thực lực của cô có thể nói là tăng đột biến, rất nhanh đạt đến Trúc Cơ cảnh.
Sau khi Diệp Khinh Tuyết đạt đến Nguyên Anh cảnh hậu kỳ, cô bắt đầu bế quan trùng kích Ngưng Thần cảnh.
Giai đoạn này, Tần Mục ngoại trừ giúp cô luyện chế Ngưng Thần đan, còn lại thì không giúp được gì, tất cả phải dựa vào bản thân cô.
Diệp Khinh Tuyết bế quan, Tần Mục bắt đầu lôi cái mâm tròn có liên quan đến thời gian ra xem xét.
Lần trước có cái mâm tròn vô duyên vô cớ chạy vào cơ thể hắn. Cho nên, bây giờ hắn vẫn không biết nên xử lý cái mâm tròn này như thế nào.
Hắn thử dùng hỏa diễm để luyện hóa, nhưng không được.
Cứ như vậy mà trải qua mấy ngày, Tần Mục chợt phát hiện, khí tức của thế giới hỗn độn đã lộ ra.
Ai ngờ cái mâm tròn lại đột nhiên nhảy lên một cái, vọt vào cơ thể hắn, rồi biến mất không thấy.
- Thì ra là thế.
Tần Mục đã hiểu ra, cái mâm tròn này có phản ứng với thế giới hỗn độn.
Lần trước Tần Mục hấp thu cái mâm tròn, dường như là sau khi dung hợp thế giới hỗn độn. Nhưng kỳ thật khi đó hắn đã có một nửa thế giới hỗn độn, là thế giới đã bị Kim Long nuốt lấy. Chỉ có điều là nó không bay ra mà thôi.
Tần Mục dụng tinh thần tiến vào thế giới hỗn độn, thử tìm kiếm hai cái mâm tròn. Kết quả chẳng tìm được, có thể đã dung hợp với thế giới hỗn độn rồi cũng nên.
Hắn nhớ cái mâm tròn lần trước có tác dụng tập trung linh khí xung quanh, tương đương với một tụ linh trận.
Căn cứ vào lời Vương Thần, cái mâm tròn này có tác dụng với thời gian, có thể thay đổi tốc độ của thời gian.
- Để mình thử xem.
Tần Mục bế quan trong phòng.
Ba ngày sau, điều khiến cho hắn thất vọng chính là, bên ngoài vẫn là ba ngày, không hề có sự khác biệt.
- Chẳng lẽ bị lừa rồi sao?
Tần Mục cảm thấy cái mâm tròn này kém xa cái mâm tròn có tác dụng tập trung linh khí, một chút tác dụng cũng không có.
Ngày hôm nay, trong lúc Tần Mục vẫn còn đang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.
Đùng đùng đùng.
- Tần công tử, không ổn rồi.
Tần Mục đứng dậy mở cửa phòng, nhìn thấy mỹ phụ phu nhân đang lo lắng đứng ngoài cửa, không khỏi hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Lỗ đen…khi chúng ta thực hiện bước nhảy không gian, liền gặp phải…
Sát.
Lời mỹ phụ phu nhân còn chưa nói hết, một tiếng động thật lớn vang lên. Chiến hạm siêu cấp bị một lực đạo kinh khủng xé rách, biến thành hai phần.
Sát sát sát.
Rất nhanh, chiến hạm bị chia năm xẻ bảy. Rất nhiều người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị cắt nát, trở thành hạt bụi trong vũ trụ.
Trong tình huống này, ngay cả Tần Mục cũng phải biến sắc.
Cho dù mù chữ, ai cũng phải nghe qua lỗ đen vũ trụ. Cái này căn bản không phải sức người có thể ngăn cản được.
- Khinh Tuyết.
Tần Mục biết chiến hạm này xem như xong đời rồi. Ngay cả hắn cũng chưa chắc có cơ hội sống sót. Nhưng trong thời khắc này, hắn vẫn muốn bảo vệ cho Diệp Khinh Tuyết.
Trang 50# 8
Tuy Diệp Khinh Tuyết đang bế quan, nhưng chấn động lớn như vậy đã quấy nhiễu cô.
Khi cô chạy ra khỏi phòng xem xét, lập tức bị cảnh tượng này hù dọa. Trực giác nói cho cô biết, lần này lành ít dữ nhiều rồi.
- Tần Mục.
Phản ứng đầu tiên của cô cũng không khác gì Tần Mục, luôn nghĩ đến nhau.
Hai người từ xa đã nhìn thấy đối phương, muốn tận hết sức mình để chạy về phía người mình yêu.
Sát.
Nhưng lực thôn phệ của lỗ đen đã triệt để bộc phát. Hai người không tự chủ được, cùng với mảnh vỡ của chiến hạm cuốn vào trong lỗ đen.
- Tần Mục, Khinh Tuyết.
Lúc này, Lăng Ba và Trần Nghiên cũng vọt ra, nhưng ngay cả Tần Mục cũng ngăn không nổi lực hút của lỗ đen, huống chi là hai người.
- Xong đời rồi. Sức mạnh của lỗ đen có thể chôn vùi tất cả. Sức của con người không thể chống cự được.
Gương mặt Lăng Ba tràn đầy tuyệt vọng.
Nhưng lúc này, bình tĩnh nhất vẫn là Trần Nghiên. Cô đã sớm không để sinh tử vào mắt.
Trong lòng Tần Mục nóng như lửa đốt. Hắn không thể buông xuôi như vậy được, nhất định phải nghĩ biện pháp đưa đám người Diệp Khinh Tuyết ra ngoài.
Dưới lực hút của lỗ đen, nếu không có điểm mượn lực, chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân, bất luận thế nào cũng trốn không thoát, chỉ có thể chờ vận mệnh cắn nuốt mình.
- Thế giới hỗn độn.
Biện pháp duy nhất mà Tần Mục nghĩ đến bây giờ chính là lợi dụng sức mạnh của thế giới hỗn độn để đưa đám người Diệp Khinh Tuyết ra ngoài.
Nhưng thế giới hỗn độn vẫn chỉ là hình thức ban đầu, vô cùng yếu ớt. Nếu như cưỡng ép đưa con người ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị sụp đổ.
Hơn nữa, hắn còn phải dùng thế giới hỗn độn để đối kháng với lực hút của lỗ đen. Khi đó, tỷ lệ sụp đổ cơ hồ là 100%.
Nhưng bây giờ còn biện pháp xử lý nào tốt hơn nữa chứ?
Lúc này, chỉ có thể đi một bước tính một bước, còn tốt hơn so với toàn quân bị diệt.
- Khinh Tuyết.
Tần Mục hạ quyết tâm, hô to một tiếng với Diệp Khinh Tuyết.
Tuy Diệp Khinh Tuyết không khống chế được cơ thể của mình, nhưng ánh mắt của cô vẫn ôn nhu nhìn Tần Mục:
- Tần Mục, có thể chết cùng một chỗ với anh, em một chút cũng không cảm thấy sợ hãi.
- Đừng nói bậy. Bây giờ anh sẽ đưa mọi người ra ngoài. Các người hãy cố bảo trọng, chờ anh trở lại.
Diệp Khinh Tuyết, Lăng Ba, Trần Nghiên nghe xong đều biến sắc. Mọi người đều nhìn ra Tần Mục còn không khống chế được hành động của mình trong lỗ đen, làm sao đưa được các cô ra ngoài?
Huống hồ hắn nói chờ hắn trở về? Nói cách khác, cho dù có thể đưa các cô ra ngoài, hắn cũng không ra ngoài được.
- Không được, em nhất định phải ở lại với anh.
Tuy Diệp Khinh Tuyết không biết Tần Mục muốn làm cái gì, nhưng cô biết biện pháp của hắn vô cùng nguy hiểm.
- Khinh Tuyết, không còn thời gian nữa đâu. Em nhất định phải tin tưởng anh. Hãy chờ anh trở lại.
Tần Mục điên cuồng thúc giục thế giới hỗn độn, bao phủ Diệp Khinh Tuyết, Lăng Ba và Trần Nghiên vào bên trong.
Một khắc ba người tiến vào thế giới hỗn độn, Tần Mục liền kêu lên một tiếng, tinh thần bị chấn động.
Hắn đang cưỡng ép để đưa người vào thế giới hỗn độn. Và nó đang có dấu hiệu bị rạn nứt.
Ba người Diệp Khinh Tuyết đều bị trói chặt, nhưng có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Các cô nhìn thấy sắc mặt của Tần Mục bắt đầu trắng bệch, không khỏi lo lắng trong lòng.
- Tần Mục.
- Đi.
Tần Mục đem hết toàn lực, dùng thế giới hỗn độn bao quanh ba người, đẩy các cô ra ngoài.
Nhưng vừa dụng lực, lực hút của lỗ đen lại bắt đầu phản công.
Sát.
Tần Mục có thể cảm nhận được thế giới hỗn độn đang bị nứt ra.
Nhưng bây giờ không còn thời gian suy nghĩ nhiều nữa. Một thế giới hỗn độn có thể đổi được mạng của Diệp Khinh Tuyết, hắn sẽ không chút do dự.
Ba người Diệp Khinh Tuyết đều cảm thấy mình đang nhanh chóng bay ra khỏi lỗ đen. Lực hút của lỗ đen càng lúc càng nhỏ, rất nhanh đã đi vào khu vực an toàn.
Nhưng không người nào vui nổi. Thế giới hỗn độn bị rạn nứt, khiến tinh thần của Tần Mục bị hao tổn, liên tục phun máu, cả người buông xuôi, cuốn vào trong lỗ đen, dần dần biến mất trong tầm mắt.
- Tần Mục.
Diệp Khinh Tuyết không nói nổi nên lời.
Trần Nghiên nhìn thấy Tần Mục bị lỗ đen nuốt vào, trong thời khắc nguy hiểm nhất đã dùng tính mạng của mình đưa ba người ra ngoài, trong lòng liền dâng lên một cảm giác chưa bao giờ có.
Đưa Diệp Khinh Tuyết và Lăng Ba ra ngoài thì có thể hiểu được, nhưng tại sao hắn lại đưa cô ra?
Cô không tin rằng việc đưa hai hay ba người ra ngoài là không có sự khác biệt. Bởi vì lúc này, đưa thêm một người ra ngoài là hắn gặp thêm một phần nguy hiểm.
Trong ba người, Lăng Ba tỉnh táo hơn cả.
Cũng không phải nói tình cảm của cô đối với Tần Mục không sâu, chỉ là tính cách của cô như vậy. Tần Mục không có ở đây, cô nhất định phải chăm sóc cho Diệp Khinh Tuyết và Trần Nghiên.
- Đi, chúng ta lập tức rời khỏi đây.
Lỗ đen rốt cuộc là vật gì, không ai biết được.
Sau khi Tần Mục đưa ba người Diệp Khinh Tuyết ra ngoài, hoàn toàn bị lỗ đen nuốt vào.
Thế giới hỗn độn bị sụp đổ, tinh thần của hắn cũng bị tổn thương thật lớn, cộng thêm lực hút của lỗ đen, ngay cả ý thức cũng dần dần tán loạn.
Vô số cường giả trên chiến hạm bị lỗ đen nuốt chửng. Bọn họ yếu ớt hơn Tần Mục rất nhiều. Sau khi bị hút vào lỗ đen liền bị cắt nát, ngay cả bã cũng không còn.
Tần Mục cảm thấy mình không chống cự nổi nữa. Nếu như không xuất hiện kỳ tích, chỉ sợ hắn cũng không thoát khỏi vận mệnh bị cắn nát.
Lỗ đen giống như một cái lối đi, nhìn không thấy đáy.
Tần Mục cứ như vậy mà phiêu đãng trong lỗ đen.
Rất nhanh, huyết nhục của hắn nứt vỡ ra.
Sau đó là xương cốt.
Trong lỗ đen không có trọng lực, huyết nhục nứt vỡ cứ như vậy mà trôi đi.
Tần Mục cảm thấy ý thức của hắn có lẽ rất nhanh sẽ bị phai mờ, nhưng qua thật lâu vẫn không thấy có việc gì.
Cho dù rất yếu nhưng nói chung là vẫn còn sống.
Chỉ cần có ý thức, đồng nghĩa với việc chưa chết.
Rốt cuộc đến một thời điểm, hắn cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa. Hắn phải tìm biện pháp thoát khốn.
Trong thoáng chốc, hắn cảm nhận được cái mâm tròn trong cơ thể hắn bay ra, lơ lửng trước mặt hắn, tản ra một chút ánh sáng trong lỗ đen.
Lỗ đen có thể nuốt quang tử, nhưng mâm tròn có thể phát ra ánh sáng trong lỗ đen, hiển nhiên không phải vật thường.
Tần Mục vô thức chộp về phía cái mâm tròn.
Không có vật gì.
Hắn không bắt được mâm tròn, nhưng giống như bắt được một loại cảm giác.
Nghịch …lưu.
Trong đầu giống như có cái gì bạo phát ra ngoài.
Ngay sau đó, hắn phát hiện phương thức vận chuyển của lỗ đen đã thay đổi.
Lỗ đen vốn không ngừng hút đồ đạc, nhưng lúc này không ngừng nhả đồ vật ra ngoài. Hắn cảm giác bản thân mình cũng đang bị lỗ đen bài xích.
Qua không biết bao nhiêu lâu, hắn rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng. Một thế giới lạ lẫm đang hiện ra trước mặt hắn.
Dưới lực ảnh hưởng của lỗ đen, hắn bị đẩy nhanh về phía trước, dần dần tiến sát vào thế giới đó.
Bành.
Rốt cuộc hắn đã hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của lỗ đen, thoát khỏi ác mộng vô biên vô hạn, rơi xuống một vùng đất lạ lẫm.
Trang 50# 9
- Chắc là chết rồi.
- Đừng có ăn nói lung tung.
- Em đâu có ăn nói lung tung. Người đó bị thương nặng như vậy, trong thời gian ngắn không cách nào tỉnh lại được. Nếu trị liệu muộn một chút, khả năng đã đi đời nhà ma rồi.
- Tiểu Yêu, vậy em tính xử lý như thế nào? Tại nơi hoang dã này, trong số chúng ta không có ai biết y thuật cả.
- Tiểu thư, tình huống chúng ta bây giờ còn chưa lo nổi cho mình. Có thể cứu được hắn cũng xem như là duyên phận, mà không cứu được thì cũng không nên cưỡng cầu, chỉ có thể thuận theo thiên ý mà thôi.
Khi Tần Mục khôi phục lại ý thức lần nữa, liền nghe được tiếng hai cô gái nói chuyện với nhau, dường như là chủ tớ.
Sau khi rơi ra khỏi lỗ đen, hắn giống như tiến vào một đại lục khác, được hai chủ tớ này cứu.
Bây giờ các cô đang đứng trong một sơn mạch rất nguy hiểm, bản thân khó mà bảo toàn. Có thể cứu được hắn, mang hắn lên xe ngựa, xác thực là đã hết lòng giúp đỡ rồi.
Kỳ thật, đối với thương thế của mình, Tần Mục hoàn toàn không để trong lòng.
Xương cốt và huyết nhục của hắn đã bị lỗ đen cắt nát, nhưng bây giờ nó đã hồi phục như cũ.
Trong cơ thể hắn còn có Kim Long chi lực, còn có Mộc chi lực lĩnh ngộ ở tháp Linh Lung, năng lực tái sinh rất mạnh, căn bản không cần bất luận trị liệu gì.
Nhưng tổn thương cơ thể thì có thể phục hồi, còn tổn thương tinh thần và linh hồn thì không dễ dàng như vậy. Hắn rất cần linh dược để bổ trợ. Nếu không thì không thể động võ.
Còn thế giới hỗn độn, có lẽ nó đã tan thành mảnh vỡ. Muốn ngưng tụ lần nữa, rất cần kỳ trân dị bảo, xây dựng sườn móng cho nó.
- Ồ, anh tỉnh rồi sao?
Đúng lúc này, màn xe được kéo ra, một cô gái mặc bộ quần áo màu xanh lá cây, dáng người nhỏ nhắn ló đầu vào, ngạc nhiên nhìn Tần Mục.
Tần Mục cũng đánh giá cô bé, ước chừng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặt trái xoan, mày cong, cái miệng đỏ hồng, khi nói chuyện, hai bên má hiện lên hai cái lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu.
Ho nhẹ một tiếng, Tần Mục giả bộ yếu ớt, nói:
- Tôi mới tỉnh lại, cảm ơn các người đã cứu tôi.
Cô gái áo xanh cũng không trả lời, chạy vội ra ngoài.
- Tiểu thư, người kia đã tỉnh. Cô mau vào xem đi.
- Tiểu Yêu, không phải em nói hắn bị thương rất nặng sao? Rất có thể sẽ chết sao?
- Không biết nữa. Em còn tưởng rằng anh ta sẽ chết, không nghĩ đến đột nhiên lại sống lại. Thật là kỳ quái. Có lẽ là hồi quang phản chiếu không chừng.
- Mỏ quạ đen. Nào có chuyện rủa người khác như vậy?
Rất nhanh, màn xe một lần nữa được kéo ra. Cô gái áo xanh đi cùng với một cô gái mặc áo gấm bước vào.
So với cô gái áo xanh, cô gái này cao quý phong nhã, khí chất tuyệt hảo. Nhìn qua là biết dạng tiểu thư khuê các rồi.
- Công tử, anh cảm thấy sao rồi?
Tần Mục khoát tay, nói:
- Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ tiểu thư đã cứu.
- Kỳ quái, anh thật sự đã khỏe rồi sao?
Thiếu nữ áo xanh nghiêng đầu, nhìn Tần Mục từ trên xuống dưới.
- Tiểu Yêu, đừng vô lễ.
Tần Mục nhịn không được, bật cười:
- Không sao, Tiểu Yêu muội muội rất thẳng tính. Tôi rất thích.
Tiểu Yêu nghe xong, sắc mặt đỏ lên, trừng mắt nói:
- Anh chẳng biết e ngại là gì. Vừa gặp mặt đã nói thích, nhìn qua là biết người mồm mép, phong lưu thành tính.
Tần Mục lập tức im bặt.
- Tiểu Yêu, người ta nói thích không phải là tình yêu nam nữ, chỉ là nói thích tính cách của em thôi. Em đừng hiểu lầm người ta như vậy.
- Hừ, em thấy chưa chắc là hiểu lầm.
Cô gái bất đắc dĩ, cũng không tranh chấp nữa, quay sang nói với Tần Mục:
- Tiểu nữ tử Tô Nhã, không biết tên của anh là gì?
- Tần Mục.
- Thì ra là Tần công tử. Không biết tại sao Tần công tử lại.
- Đúng rồi, đây là chỗ nào vậy?
- A, không phải đầu óc của anh bị hư mất rồi sao? Đây là chỗ nào cũng không biết?
Tiểu Yêu mở to mắt, hoài nghi nhìn Tần Mục.
Tô Nhã đáp:
- Tần công tử, đây là rừng Đoạn Hồn. Anh chưa từng nghe nói qua sao?
- Rừng Đoạn Hồn?
Tần Mục biết đây hẳn là một thế giới trong tinh không vũ trụ. Hắn không phải là người của thế giới này, đương nhiên không biết rừng Đoạn Hồn là gì.
Nhưng nghe tên thôi cũng đủ biết nó hung hiểm rồi.
Tần Mục nhìn hai cô gái, hỏi:
- Hai người là con gái, thực lực yếu ớt như vậy, tại sao lại đến chỗ này?
Tiểu Yêu nghe xong, lập tức bất mãn, nói:
- Anh ăn nói cái gì thế nhỉ? Cái gì mà bảo là thực lực chúng tôi yếu? Chẳng lẽ anh lợi hại lắm sao?
Tần Mục nghe xong, liền lắc đầu. Tô Nhã và Tiểu Yêu cùng lắm cũng chỉ là Kim Đan cảnh, trong mắt hắn tất nhiên là kém cỏi rồi.
Ở đây không giống Thiên Châu. Thế giới Thiên Châu, giới trẻ có thể tu luyện đến Kim Đan cảnh đã là thiên tài rồi.
Nhưng nơi này là thế giới bên ngoài tinh không. Quy tắc thiên đạo nguyên vẹn hơn so với Thiên Châu, linh khí cũng đầy đủ không biết bao nhiêu lần. Kim Đan cảnh quả thật có chút không đủ dùng.
Ánh mắt đẹp của Tô Nhã mở to, sau đó thở dài:
- Không dối gạt anh, tôi và Tiểu Yêu đang chạy nạn.
- Chạy nạn?
Tần Mục còn tưởng rằng hai người vào trong ngọn núi này là để hái thuốc.
- Bây giờ bản thân của chúng tôi còn khó bảo toàn. Cho nên, cứu được anh, còn mang anh theo cùng đã là hết lòng hết sức rồi. Anh cũng đừng cầu xin gì nữa đấy.
Tiểu Yêu nói chuyện vẫn chanh chua như trước.
Nhưng Tần Mục cũng không so đo với cô, chỉ hỏi:
- Tô tiểu thư, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Ccác người bị người ta đuổi giết sao?
Tô Nhã gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Nhìn bộ dạng của hai người, không giống dễ dàng kết thù với người khác.
Tô Nhã chần chừ một chút rồi nói:
- Tô gia của chúng tôi ở Lâm Dương thành là một đại gia tộc. Nhưng bởi vì đắc tội với dư nghiệt của Thiên Ma Tông nên phải đến Dương thành thị nạn. Đám ma tu kia muốn đuổi cùng giết tuyệt Tô gia chúng tôi. Tô gia chúng tôi bất đắc dĩ phải chia nhau đào tẩu, đến Tiên Vấn thành nhờ Tiên Vấn Tông hỗ trợ.
- Tiên Vấn Tông là đệ nhất tông môn ở Phượng Dương đại lục này. Năm đó, Thiên Ma Tông đã bị Tiên Vấn Tông đánh bại.
Tần Mục nghe xong, thần thức bắt đầu tản mát, quét qua tất cả mọi người một lần, phát hiện chỉ có hai ba Ngưng Thần cảnh. Xem ra thực lực của Tô gia không cao.
- Chỉ dựa vào các người mà muốn trốn thoát khỏi Thiên Ma Tông đuổi giết, chỉ sợ cửu tử nhất sinh rồi.
Tô Nhã lên tiếng:
- Thiên Ma Tông đã hạ lệnh tất sát Tô gia chúng tôi. Cho nên chúng tôi bí quá hóa liều, xuyên qua rừng Đoạn Hồn. Nếu chính diện chống lại Thiên Ma Tông, chỉ còn một con đường chết. Tuy đi vào trong này rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần một đường sinh cơ đã là may mắn lắm rồi.
- Thì ra là vậy.
Tần Mục không nghĩ tới tình cảnh của các cô lại nguy hiểm như vậy.
- Có việc gì cần giúp đỡ thì cứ nói.
- Thôi đi, nhìn anh có vẻ bệnh hoạn, có thể chết bất cứ lúc nào, còn muốn giúp chúng tôi.
Tiểu Yêu nói.
Tô Nhã mỉm cười:
- Mặc dù Tiểu Yêu nói hơi khó nghe, nhưng tâm địa con bé rất tốt, Tần công tử đừng để bụng. Trên thực tế, muốn xuyên qua rừng Đoạn Hồn cũng không có nguy hiểm gì đâu. Nếu như có nguy hiểm, cũng không chỉ dựa vào sức của một người là có thể giải quyết được. Cho nên, Tần công tử cứ an tâm dưỡng thương. Về phần là phúc hay họa, cứ nghe theo mệnh trời.
Trang 50#10
- Tần công tử nghỉ ngơi cho khỏe, tôi xin phép ra ngoài trước.
- Tô tiểu thư xin tùy ý.
Tô Nhã và Tiểu Yêu đi ra ngoài, Tần Mục bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Hắn biết cơ thể của mình không có bao nhiêu thương thế, chủ yếu là tinh thần và linh hồn đang bị thương, rất cần nghỉ ngơi.
Qua nửa canh giờ, Tiểu Yêu bưng vào một chén canh.
- Tiểu Yêu muội muội, em đây là…
- Cố ý nấu cho anh đấy. Trong rừng Đoạn Hồn này không có thứ gì tốt, anh chịu khó vậy.
Tần Mục kinh ngạc nhìn cô. Một tiểu nha đầu lúc nào cũng ăn nói chanh chua, nhưng tâm địa thì lại rất tốt.
- Cảm ơn.
Tuy chén canh chỉ mang đến một sự trợ giúp cực kỳ nhỏ bé, nhưng dù sao cũng là tâm ý của người ta. Nếu từ chối thì không được lịch sự cho lắm.
Nhìn Tần Mục rất nhanh uống xong chén canh nóng, trên gương mặt Tiểu Yêu liền nở nụ cười rạng rỡ.
- Anh có cần tôi múc thêm một chén nữa hay không?
Tần Mục vội vàng lắc đầu:
- Không cần, uống nhiều đồ bổ quá, ngược lại không tốt.
- Cũng đúng.
Tiểu Yêu khẽ gật đầu, ánh mắt đảo một vòng, hai má lúm đồng tiền lại lộ ra, hỏi:
- Này, anh ở đâu vậy? Làm nghề gì thế?
- Tôi chỉ là một tán tu, lang thang bốn phía mà thôi.
- Định lừa gạt tôi à? Nghe qua cũng biết là câu trả lời cho có.
- Ồ, không nhìn ra em rất khôn khéo đấy.
Tiểu Yêu đắc ý nói:
- Đó là đương nhiên rồi.
Tần Mục lại hỏi:
- Tiểu thư của em đâu?
Ai ngờ sắc mặt Tiểu Yêu sầm xuống:
- Anh cho rằng tiểu thư nhà tôi nhàn rỗi, có thể đến đây chăm sóc anh như tôi sao?
Nói xong, cô bé bưng cái chén ra ngoài, không thèm nói gì.
Thái độ đột nhiên thay đổi của Tiểu Yêu khiến Tần Mục có chút khó hiểu. Hắn chẳng biết mình đắc tội với cô bé chỗ nào.
Chẳng lẽ là vì hắn không nói cho cô biết thân phận của hắn.
Mặc dù ấn tượng của Tần Mục đối với Tiểu Yêu và Tô Nhã không tệ, nhưng có một số việc không thể nói ra.
Buổi chiều cũng không có người đến quấy rầy hắn.
Nhưng chạng vạng, hắn bỗng nhiên giật mình.
Mặc dù hồn lực của hắn đang bị thương, nhưng hắn vẫn cảm nhận được một luồng sát ý.
- Xem ra sát niệm của Thiên Ma Tông đối với Tô gia rất sâu, không tiếc tiến vào rừng Đoạn Hồn.
Tần Mục biết ân oán giữa Thiên Ma Tông và Tô gia không đơn giản. Bằng không thì Thiên Ma Tông cũng không thể không chết không buông như vậy.
- Tiểu Yêu, tâm trạng của em làm sao vậy? Cả buổi trưa rầu rĩ không vui?
Tô Nhã cưỡi ngựa đến bên cạnh Tiểu Yêu.
Tuy Tiểu Yêu là thị nữ của cô, nhưng hai người lại như tỷ muội.
- Không có. Em chỉ đang lo chúng ta có thể tránh được một kiếp này hay không.
Tiểu Yêu vội vàng phủ nhận. Nhưng đúng là khi đối mặt với nguy hiểm, ai có thể bình tĩnh được chứ?
Cô như vậy, Tô Nhã cũng không khác gì.
- Tiểu Yêu, em đừng lo lắng. Nơi này nổi tiếng hung hiểm nhất đại lục Phượng Dương. Người của Thiên Ma Tông không dám vào đâu. Chỉ cần chúng ta rời khỏi được khu rừng Đoạn Hồn, có thể đến Tiên Vấn thành. Đến lúc đó, cho dù Thiên Ma Tông càn rỡ cũng không làm gì được chúng ta.
- Sự nguy hiểm này không giống như trong lời đồn nhỉ? Chúng ta đi đến đây, một chút nguy hiểm cũng không gặp phải.
- Không thể nói như vậy. Em quên rằng chúng ta có mang theo Yêu hoa phấn xua đuổi yêu thú sao? Chỉ cần chúng ta không trêu chọc yêu thú cường đại, bình thường chúng sẽ không công kích chúng ta. Cho nên chúng ta mới không gặp nguy hiểm.
- Chính vì vậy em mới lo lắng.
Tô Nhã sững sờ:
- Có ý gì vậy?
- Haha, đường đường là một tiểu thư Tô gia, còn không thông minh bằng một nha hoàn.
Đúng lúc này, trong rừng Đoạn Hồn đột nhiên xoáy lên từng trận cuồng phong, mang theo sát ý lạnh thấu xương.
Chim không thể bay, thú không thể chạy.
Xoạt xoạt xoạt.
Hơn mười hắc y nhân mang theo khí tức khủng bố đột nhiên bay xuống, bao quanh đoàn xe của Tô Nhã.
Quần áo của đám hắc y nhân đều có thêu một thanh ma đao.
- Thiên Ma Tông.
Khi nhìn thấy đám người này, sắc mặt Tô Nhã và Tiểu Yêu lập tức trở nên trắng bệch. Đúng là nói cái gì thì cái đó đến.
- Hừ, tự cho mình thông minh, biết dùng Yêu hoa phấn để đuổi yêu thú. Chẳng lẽ Thiên Ma Tông chúng ta là đồ đần, không biết dùng sao?
- Bảo vệ tiểu thư.
Hộ vệ của Tô Nhã vọt lên, đem Tô Nhã và Tiểu Yêu đẩy về phía sau.
- Dư nghiệt Thiên Ma Tông, ở đây rất gần với Tiên Vấn thành. Nếu các người dám giương oai ở chỗ này, kinh động cường giả Tiên Vấn Tông, toàn bộ các người đều phải chết.
Hắc y nhân cười lạnh:
- Phải chết cũng là các người chết trước. Mau mang thứ đó giao ra đây.
- Tiểu thư, bây giờ chúng ta xử lý như thế nào?
Tô Nhã cau mày. Kỳ thật, nếu có giao thứ đó ra, đối phương cũng chưa chắc tha cho các cô.
- Dù sao cũng là một lần chết, liều mạng với tụi nó.
Cường giả Ngưng Thần cảnh của Tô gia bắt đầu ngưng tụ sức mạnh.
Ngồi chờ chết, chi bằng đọ sức một lần.
Nhưng Tô Nhã lại lắc đầu. Trong mười mấy người Thiên Ma Tông, có đến tám chín người là Ngưng Thần cảnh. Bốn người là Phá Hư Cảnh. Cứng đối cứng với bọn họ, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
- Các vị tiền bối, đồ có thể giao cho các người. Nhưng ở đây có mấy người không phải người của Tô gia, không liên quan đến ân oán của chúng ta. Không biết có thể buông tha cho bọn họ hay không?
- Vậy thì phải xem tâm trạng của chúng ta rồi.
- Được, Tứ trưởng lão, mang thứ đó ra đây.
Một trưởng lão Ngưng Thần cảnh chần chừ, sau đó lấy từ trong giới chỉ một cái hộp gỗ, ném cho hắc y nhân.
Hắc y nhân tiếp nhận hộp gỗ, có chút kích động, lập tức mở ra.
Nhưng sau khi nhìn thấy đồ bên trong, bọn họ liền giận tím mặt.
- Khốn kiếp.
Hắc y nhân ném cái hộp ra ngoài, văng vào một tảng đá.
- Đáng giận, định đùa với chúng ta à? Không muốn sống nữa sao?
Mười mấy người ngưng tụ sát ý, phát ra khí thế giống như lưỡi đao, có thể cắt đứt da người.
Tô Nhã nhìn thấy, trong lòng trăm mối vẫn không có cách giải.
- Sao có thể như vậy được? Tứ trưởng lão…
Lão giả Ngưng Thần cảnh cũng mờ mịt:
- Tiểu thư, tôi thật sự không biết. Sau khi gia chủ giao thứ đó cho tôi, tôi vẫn không đụng qua, không thể nào là giả được.
- Nguy rồi, trúng kế rồi.
Người Thiên Ma Tông mắng to.
- Giỏi cho lão hồ ly gian trá. Dám đem con gái ruột thịt của mình ra làm mồi nhử? Đúng là không biết xấu hổ.
Tuy Tô Nhã không muốn thừa nhận, nhưng cô không phải người ngu ngốc. Người của Thiên Ma Tông có thể nhìn ra được, chẳng lẽ cô không nhìn ra?
- Tiểu thư, cái này…cái này…
Tất cả người của Tô gia đều luống cuống. Gia chủ đã bán đứng tất cả mọi người, ngay cả con gái ruột cũng đẩy ra? Sao mà tuyệt tình đến vậy?
Tâm Tô Nhã chết như tro, một chút phản ứng cũng không có.
- Tiểu thư, em yểm hộ cô, cô mau đi đi.
Tiểu Yêu dự định đẩy Tô Nhã đi.
- Đáng chết. Mau giết sạch bọn chúng.
Người của Thiên Ma Tông hét lên.
Nhiều Ngưng Thần cảnh và Phá Hư cảnh đồng loạt tấn công, không chút lưu tình, thanh thế có thể nghĩ đến.
Tiểu Yêu vốn định dốc sức liều mạng, nhưng khi khí thế này áp bách xuống người cô, cô biết mình đã quá ngây thơ rồi.
Cô biết rõ, trừ phi kỳ tích xuất hiện. Bằng không thì…
Sát.
Đúng lúc này, chung quanh đoàn xe, mặt đất đột nhiên sụp xuống.
Hơn mười Thiên Ma Tông cũng không ngoại lệ. Tất cả đều quỳ hai chân xuống đất, tinh thần kịch chấn, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi.
Trang 51# 1
Vốn trong lòng đã tuyệt vọng, Tiểu Yêu và người của Tô gia chỉ có thể chờ chết đều nhìn người của Thiên Ma Tông với ánh mắt khiếp hãi, sao mấy người này bỗng nhiên lại quỳ xuống dợ?!
Cho dù Tô Nhã đang đắm chìm trong đau đớn bị cha ruột bán đứng cũng hồi thần, vô cùng kinh ngạc.
Người của Thiên Ma Tông quỳ xuống, đến cả mặt đất cũng bị sụp xuống, hiển nhiên là đã phải chịu một áp lực mạnh mẽ vô cùng, chỉ là bọn họ không cảm thấy mà thôi.
Nói cách khác, áp lực mạnh mẽ này hoàn toàn nhằm vào người của Thiên Ma Tông.
Chẳng lẽ có tiền bối cao nhân âm thầm giúp đỡ ư?
Có thể không cần xuất hiện, chỉ dùng khí thế mà đã có thể chèn ép tám gã ở cảnh giới Ngưng Thần, bốn gã ở cảnh giới Phá Hư, chỉ e là ngay cả cường giả cảnh giới Tinh Thần cũng chưa chắc đã làm được.
Mà cường giả cảnh giới Tinh Thần Siêu Việt, khắp cả đại lục Phượng Dương chỉ có trong Vấn Tiên Tông mà thôi.
-Là tiền bối của Vấn Tiên Tông!
Tất cả người của Tô gia đều mừng rỡ, hiện giờ sự kính phục của bọn họ đối với Vấn Tiên Tông đã tăng lên đến level không đếm được, túm lại là mức cao nhất.
-Đáng chết, sao người của Vấn Tiên Tông lại có thể xuất hiện ở đây được chứ!
Mấy người bọn Thiên Ma Tông nghiến răng ken két, bọn chúng không ngờ chỉ một Tô gia thôi mà lại khiến Vấn Tiên Tông coi trọng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận