Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 558: Lời tỏ tình của Diệp Khinh Tuyết!

-Sau đó, khi cậu vô thức trở thành vệ sĩ của tớ, cùng tớ tới Yên Kinh đi học, chúng ta bắt đầu dần dần tiếp xúc nhiều hơn. Không biết từ khi nào, từng cử chỉ động tác của cậu, hoặc cho dù là một câu nói, một động tác rất nhỏ của cậu, đều khiến tớ khắc sâu trong tim.
Diệp Khinh Tuyết nói xong, nở nụ cười, gương mặt bừng sáng, tựa như đóa tường vi nở rộ, rực rỡ chói mắt, khuynh nhân khuynh thành.
Hiện giờ cô chỉ muốn thổ lộ mọi lời nói vẫn luôn cất giấu sâu trong tim, không chút ngượng ngùng, chẳng có nhút nhát, cũng chẳng giữ lại chút gì.
-Viên Trú Nhan Đan đầu tiên cậu tặng tớ, tớ vẫn luôn giữ gìn, bởi vì tớ nghe cậu bảo đó là thành phẩm đầu tiên của cậu, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Thật ra đó cũng là lần đầu tiên tớ nhận quà tặng của con trai đó, nên tớ không nỡ ăn nó chút nào.
-Sau đó, Tư Duyệt tới Yên Kinh, cậu ấy xinh đẹp như vậy, cậu vui vẻ như thế. Còn tớ…
Diệp Khinh Tuyết nói xong, nhìn Tả Tư Duyệt một cái rồi vừa cười vừa nói:
-Thật ra tớ đã rất tức giận, rất mất mát. Cho nên đêm đó, tớ đã chạy tới phòng cậu, đòi cậu một viên Trú Nhan Đan. Tớ chưa từng chú tới ngoại hình của mình, nhưng tớ nhận ra, tớ rất để ý tới ánh mắt của cậu.
-Hôm sau, khi tớ nhìn thấy ánh mắt cậu hướng về tớ, cậu biết không? Tớ thật sự rất vui vẻ, vui vẻ hơn bất cứ lúc nào!
-Có điều sau đó tớ lại phát hiện cậu càng ngày càng xuất sắc, những cô gái ở bên cậu cũng ngày càng nhiều. Tớ rất sợ, bởi vì những cô ấy đều rất giỏi giang, so với các cô ấy, ngoại hình của tớ chẳng có chút ưu thế nào, hơn nữa các cổ phần lớn đều là cổ võ giả, có thể cất bước cùng cậu! Có đôi khi, tớ cảm thấy chỉ có các cô ấy là người cùng thế giới với cậu, còn tớ mãi mãi chỉ là một gánh nặng!
Tần Mục kinh ngạc đứng ngẩn ra tại chỗ, nghe Diệp Khinh Tuyết bộc bạch từng chút chuyện khi xưa.
Hắn rất muốn nói, cậu không phải gánh nặng đâu, nhưng lại chẳng nói nên lời được, trong lòng rối như tơ vò.
-Khi cậu dạy Phỉ Phỉ Lạc Thiên công có hỏi tớ, có muốn tu luyện cổ võ hay không? Phản ứng đầu tiên của tớ lúc ấy là vô cùng vui vẻ, tớ rất muốn học, rất muốn trở thành người cùng một thế giới với cậu.
-Nhưng tớ lại sợ, trước kia tớ cũng chỉ biết học hành này nọ, chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới cổ võ. Tớ sợ tớ ngu nốc, chẳng học được gì, nếu như mất mặt trước mặt cậu thì có phải cậu sẽ coi thường tớ không? Cho nên, cuối cùng tớ vẫn từ chối.
-Nhưng nguyên nhân thứ hai khiến tớ từ chối là gì, cậu biết không?
Diệp Khinh Tuyết nhìn Tần Mục, tự hỏi tự đáp:
-Tớ cảm thấy mình bắt đầu không xứng với cậu, nhưng tớ không thể để cậu rời xa tớ, tớ không học cổ võ, là bởi muốn cậu bảo vệ tớ mãi thôi. Cho dù mặt dày không biết xấu hổ cũng được, tớ cũng muốn ỷ lại cậu, muốn được ở bên cậu.
-Mãi tới không lâu trước đây, cậu tới Đông Doanh, Long Vô Minh đuổi bắt tụi tớ, tớ mới nhận ra mình đã sai rồi. Tớ không nên cố tình gây sự như vậy, để cậu phải lo lắng. Mỗi lần tớ đều kéo mọi người lùi lại theo tớ, tớ chjir có thể nhìn người khác gắng sức liều mạng để bảo vệ tớ, để tớ trốn chạy, cho nên cuối cùng tớ vẫn bước lên con đường cổ võ.
-Hiện giờ, tuy rằng cậu đã mất đi sức mạnh, nhưng tớ xin cậu, đừng nản lòng thoái chí, tớ vẫn muốn nhìn thấy Tần Mục mà tớ quen. Nếu quả thật không được nữa thì tớ sẽ cố gắng tu luyện, tớ cũng có thể bảo vệ cậu mà!
-Khinh Tuyết, câu…
Tần Mục cảm thấy trái tim vô cùng khó chịu, khó chịu muốn chết luôn.
-Thật ra nói nhiều như vậy, đều là trút bầu tâm sự nói. Mà câu tớ muốn nói nhất, chỉ có một!
Diệp Khinh Tuyết nhìn Tần Mục với ánh mắt dịu dàng đầy tình cảm, cô đột nhiên đi tới trước vài bước, giơ tay ôm lấy Tần Mục, áp tai lên lồng ngực của hắn, dịu dàng nói.
-Tần Mục, tớ thích cậu!
Diệp Khinh Tuyết thổ lộ vô cùng dịu dàng si tình, tựa như một con dấu khắc thật sâu vào trong lòng Tần Mục.
Hắn chưa bao giờ nghĩ, cô gái như Diệp Khinh Tuyết sẽ mở miệng trước, tỏ tình với hắn.
Tần Mục của trước kia, đối đãi với những cô gái bên cạnh mình phần nhiều đều là trêu chọc, đùa giỡn các cô, có lẽ sẽ coi các cổ là bạn bè, nhưng chưa từng nghiêm túc nghĩ tới mối quan hệ nam nữ nào.
Trên thực tế, hắn tới từ thời kì Tận thế, cho nên đối với chuyện tình yêu nam nữ, hắn càng cảm thấy ***
Có điều giờ khắc này, hắn cảm nhận được tình yêu say đắm vô vàn của Diệp Khinh Tuyết, loại tình yêu say đắm này và *** không hề giống nhau, rất đơn thuần, lại khiến người ta cảm động không thôi.
Hắn rất muốn ôm chặt cô vào lòng, bảo cô mãi mãi đừng rời xa.
Nhưng mà Diệp Khinh Tuyết lại giãy ra.
-Tần Mục, cậu có cảm thấy tớ rất hư vinh, rất nông cạn không?
Tần Mục ngạc nhiên hỏi:
-Làm gì có chuyện đó?
-Tớ đã từng nói, trước kia chúng ta học cùng nhau ba năm, cậu chẳng chút nổi bật, nên tớ khinh thường cậu. Nhưng sau khi cậu trở nên lợi hại, trở nên xuất sắc, tớ lại thích cậu. Có đôi lúc tớ cảm thấy mình rất hư vinh, rất nông cạn.
Sắc mặt Diệp Khinh Tuyết hiện lên vẻ đau khổ và hối tiếc, có điều rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, nói:
-Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là sự thật, trái tim tớ chính là như vậy. Nếu như cậu vẫn là cậu của trước kia, tớ tuyệt đối sẽ không rung động vớ cậu, có lẽ tớ chỉ yêu kẻ mạnh thôi ha? Một đứa con gái như tớ, có phải khiến cậu phản cảm lắm không?
-Không đâu, như vậy sẽ chỉ khiến tớ càng muốn trân trọng cậu, muốn bảo vệ cậu thật tốt!
-Vậy sao?
Diệp Khinh Tuyết nở nụ cười, cười đến giòn giã, vô cùng vui vẻ:
-Có thể nghe thấy những lời này của cậu, tớ hài lòng rồi. Thời gian cũng sắp hết rồi, có lẽ tớ cũng nên…
-Khinh Tuyết, tớ…
Diệp Khinh Tuyết ngắn lời Tần Mục:
-Đừng nói mấy lời như cậu đừng rời đi này nọ, dù gì tớ cũng đã đồng ý với bọn họ rồi, đúng không nào? Nếu như sau này cậu có thể lấy lại sức mạnh, tớ rất vui lòng được cậu đoạt về!
Tần Mục trở nên im lặng, giờ phút này, trong lòng hắn cực kỳ cực kỳ không muốn cô đi.
-Tần Mục, cậu là thủ lĩnh của tất cả mọi người, không được hành động theo cảm tính, hứa với tớ đi!
Tần Mục nghe vậy ngẩng đầu lên, kéo Diệp Khinh Tuyết, nói:
-Tớ hiểu rồi, đợi tớ, tớ nhất định sẽ đi tìm cậu, nhất định!
-Tớ tin cậu, tớ cũng rất mong chờ ngày đó!
Diệp Khinh Tuyết trịnh trọng gật đầu rồi lập tức quay đầu lại nhìn về phía Tần Phỉ Phỉ:
-Phỉ Phỉ, xin lỗi em, chắc là không còn thời gian nói gì với em nữa rồi.
-Chị Khinh Tuyết!
-Phỉ Phỉ, hi vọng em có thể trưởng thành hơn một chút, cùng rời khỏi đây với anh trai em đi, mọi người nhất định phải bình an vô sự.
Giờ phút này Tần Phỉ Phỉ cuối cùng cũng hiểu ra đôi chút, không hề gào khóc thảm thiết, nói với Tần Mục:
-Anh, chúng ta đi nào!
Tần Mục quay đầu lại, nhìn Triệu Thiên Vũ, nói:
-Phiền cô giúp tôi chăm sóc Khinh Tuyết, cảm ơn!
Hắn biết mấy người Triệu Thiên Vũ sẽ không khiến Diệp Khinh Tuyết bị thương, có điều chỉ cần Diệp Khinh Tuyết không ở bên cạnh hắn, hắn sẽ cảm thấy bất an.
Hắn ghét nhất là cảm giác bất an.
-Đi thôi, mấy người phải lập tức xuất cảnh!
Tần Mục muốn đưa mấy người Tần Phỉ Phỉ ra khỏi phạm vi Hoa Hạ, rồi mới có thể yên tâm tới nơi kia được.
-Xin lỗi!
Ninh Vi Vi và Đới Đình Đình nói lời xin lỗi với Diệp Khinh Tuyết rồi lên xe rời đi.
-Chúng ta cũng đi thôi!
Diệp Khinh Tuyết xoay người nói với ba người Triệu Thiên Vũ.
Hiện giờ trong lòng cô, có chút cảm kích với Triệu Thiên Vũ.
Nếu như không có cổ, thì có lẽ cô cũng sẽ không có cơ hội nói ra những lời trong lòng ha?
Cô sẽ không đau lòng, chỉ là tạm thời rời đi thôi mà!
Bởi vì cô biết, trong tương lai gần, sẽ có một người, dùng tư thái vượt lên tất thảy, tới đón cô về.
Trên xe, ai nấy đều im lặng hồi lâu.
Tần Phỉ Phỉ rất lo lắng cho Tần Mục, an ủi hắn:
-Anh ơi, anh đừng lo cho chị Khinh Tuyết, chỉ sẽ không sao đâu!
Tần Mục lắc đầu đáp:
-Anh biết cô ấy sẽ không sao, anh càng lo cho mấy đứa hơn.
-Chúng ta có gì phải lo lắng sao?
Tần Phỉ Phỉ hỏi với vẻ khó hiểu:
-Chẳng phải Long Vô Minh đã nói trong vòng ba ngày sẽ không rat ay sao? Chúng ta muốn xuất cảnh thì chỉ cần một ngày là được mà.
-Em cho rằng gã ta đần độn thế hả? Gã nói gã không tự mình ra tay chứ có nói sẽ không sai kẻ khác ra tay đâu!
Ai nấy trong xe nghe xong mặt mũi đều biến sắc.
Bọn họ quả thật cảm thấy rất kỳ lạ, cái tên Long Vô Minh này có phải bị ngu thật không, còn cho bọn họ thời gian ba ngày lận?
Hiện giờ Tần Mục nhắc nhở như này, bọn họ mới ngộ ra.
-Long Vô Minh có thể điều động người Long Tổ bất cứ lúc nào, sở dĩ gã cho chúng ta thời gian ba ngày, có nghĩa là trong ba ngày này, gã tuyệt đối không để chúng ta ra khỏi Hoa Hạ.
Tần Mục bình tĩnh nói:
-Hiện giờ gã không lập tức giết chết chúng ta là vì muốn đùa giỡn chúng ta đến chết!
-Vậy chúng ta phải nhanh lên mới được!
Quả nhiên, khi bọn họ bỏ ra mười mấy tiếng đồng hồ để chạy tới thành phố biên giới của Hoa Hạ thì phát hiện nơi này canh gác vô cùng nghiêm ngặt, chỗ nào cũng cói người của Long Tổ và Thần Ưng Tổ đi tuần.
Long Vô Minh muốn khống chế Long Tổ thì chẳng tốn chút thời gian nào.
Mà trong địa phận Hoa Hạ, cho dù là ở nơi nào cũng có người của Long Tổ, Thần Ưng Tổ, vấn đề chỉ là số lượng nhiều ít mà thôi.
Có điều rất rõ ràng là thành phố biên giới có nhiều cao thủ hơn so với những nơi khác.
Trong số mấy người Tần Mục, thực lực của Cung Dã Anh Tử đã được coi là rất cao, đáng tiếng cô đã bị thương, thực lực bị ảnh hưởng.
Tinh anh của Long Tổ đa số đều cùng le vồ với Lâm Ngạo, thậm chí còn có rất nhiều người trâu bò hơn cả Lâm Ngạo.
Sauk hi chiến một trận với Lâm Ngạo, sức mạnh của Tả Tư Duyệt đã tiến bộ rõ rệt, nhưng cũng chỉ là đột phá tầng năm Ngạo Long quyết mà thôi, cô và Tần Phỉ Phỉ nhiều nhất cũng chỉ có thể ngăn cản ba, bốn tinh anh của Long Tổ.
Ôn Lan Anh và anh chàng mặt lạnh Lý Ngữ nhiều nhất cũng chỉ có thể ngăn cản bốn, năm tinh anh Long Tổ.
Nếu tính như vậy thì việc muốn đột phá tuyến phòng thủ này quả thật vô cùng khó khăn.
-Làm sao đây? Long Vô Minh nhất định sẽ điều cao thủ từ Yên Kinh tới, hiện giờ không phá vòng vây thì e là tuyến phòng thủ sẽ càng đáng sợ hơn thôi.
-Có lẽ Long Vô Minh đã đoán được chúng ta định xuất cảnh từ vùng này cho nên mới tập trung lực lượng ở đây, có lẽ chúng ta nên sang thành phố khác xem sao.
Thành thị vùng biên giới ở nơi này không chỉ có một, rất nhiều thành phố giáp với nước láng giềng vô cùng hỗn loạn, nếu không vượt biên ở đây được thì chỉ có thể thử nơi khác thôi.
Vì vậy, mấy người dọc theo đường biên giới hồi lâu, liên tiếp đi qua mấy thành phố lận.
Buổi chiều hôm sau, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được một thành phố tương đối dễ đột phá phòng thủ.
Dân số của thành phố này rất loạn, không dễ dàng quản lý nên ở nơi này không có nhiều người của Long Tổ lắm.
-Hê, mấy người bạn Đông Phương này ơi, mấy người tính đi đâu vậy?
Ngay vào lúc bọn họ chuẩn bị phá vòng vây thì một âm thanh nghe quái quái vang lên.
Rồi bỗng nhiên có hơn chục người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh xuất hiện trước mặt bọn họ, xung quanh cơ thể mấy người này đều có năng lượng thần bí gì đó, còn mạnh mẽ hơn cả tinh anh của Long Tổ.
-Dị năng giả!
Tần Phỉ Phỉ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều dị năng giả cùng xuất hiện như vậy đó.
-Chỉ e là người của Liêu Nha thôi!
Tần Mục thầm thở dài, không ngờ Long Vô Minh cấu kết với cả thế lực ngoài nước.
Vậy lúc ban đầu khi bao vây tấn công Long Đế, có phải gã cũng tham gia không nhỉ?
-Những kẻ này rất mạnh, có điều hiện giờ chỉ có liều mạng đánh một phen thôi!
Ôn Lan Anh nhắc nhở mọi người.
-Mấy người bạn Đông Phương à, đừng có xông bừa đấy nhé, cẩn thận bị oánh.
Mấy người Liêu Nha đều ra vẻ trêu chọc, tựa như vô cùng coi thường bọn họ.
Ầm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ bén nhọn xé gió truyền tới.
Mười mấy người Liêu Nha hiện giờ đã có bốn người nổ tung cả óc, trở thành một đám máu thịt.
Súng bắn tỉa, núp trong chỗ tối kia, có người dùng súng bắn tỉa tập kích bọn chúng?
Mấy người này đều là những cao thủ lợi hại nhất Liêu Nha, súng bắn tỉa bình thường tuyệt đối không thể gây hại cho bọn chúng!
Mà hiện giờ bốn tên đồng bọn bị bắn tung cả óc, bọn họ lại không thể tìm ra phương hướng mà tay súng bắn tỉa kia ẩn náu.
-Thư Thần!
Đúng lúc này có người mắng ầm lên:
-Tên này điên rồi hả? Dám ra tay với chúng ta?
Thư Thần Lang Thiên tuy rằng chỉ đứng hàng thứ ba trong bảng xếp hạng ngầm, nhưng mà Liêu Nha, Long Tổ và Huyết Mộng Thiên Đường đều là tổ chức nổi tiếng, người này bắn lén bọn chúng, không sợ bị Liêu Nha hạ lệnh đuổi giết sao?
Đoàng!
Vào lúc bọn chúng tức điên người, Lang Thiên trong chỗ tối lại rat ay lần nữa.
Bởi vì đã cảnh giác hơn nên lần này không có ai bị nổ bung đầu, cơ mà lỗ tai của một người bị bắt nát luôn, viên đạn sượt qua đầu gã.
Chỉ cần nghiêng đầu xíu nữa thôi thì gã nát óc luôn rồi.
-Đáng chết!
Mấy người Liêu Nha kia bắt đầu sợ hãi, không ai biết ngay phút sau mình có biến thành bia ngắm bắn của Lang Thiên không nữa!
-Cơ hội tốt, trực tiếp xông qua nào!
Tuy Ôn Lan Anh không biết tại sao Thư Thần Lang Thiên này lại giúp đỡ bọn họ, nhưng thời cơ đã tới thì phải tận dụng.
Mấy người Cung Dã Anh Tử và Tả Tư Duyệt cùng ra tay, xông về phía đám người Liêu Nha.
Mấy người Liêu Nha hoàn toàn cảnh giác với Lang Thiên đang trong tối nên cuống hết cả tay chân, năng lực cũng giảm sút.
Rõ ràng sức mạnh của bọn chúng mạnh hơn đám người Tả Tư Duyệt, nhưng lại liên tiếp bị đánh bại.
Đoàng!
Nòng súng lên tiếng, người đang đánh nhau với Cung Dã Anh Tử bị bắt chết.
-Đệch mợ, rút lui đi!
Có người hô lớn một tiếng, bảy tám người Liêu Nha còn sống đều co cẳng chạy trốn, không đánh tiếp nổi nữa.
Người Liêu Nha chạy trốn, mấy người Tần Mục không đuổi theo, chỉ mau chóng muốn xuất cảnh.
Có điều hơn mười phút sau, mấy người Liêu Nha vừa chạy trốn kia lại hùng hổ chạy về.
Đương nhiên, lần này không chỉ có bọn chúng quay lại.
Xoạt xoạt xoạt!
Ít nhất phải có gần trăm cao thủ tuyệt đỉnh bay tới, bao vây đám người Tần Mục lại.
Trong những người này, trừ người Liêu Nha ra thì đa số là người phương Tây.
Có kẻ đôi mắt nhuốm màu đỏ rực của máu, trên người tản ra hơi thở ác độc.
Có người đeo giá chữ thập bằng thủy tinh trên cổ, trong tay cầm giáo dài và kiếm kị sĩ Thánh khiết.
-Xem ra chúng ta được hưởng thụ sự đãi ngộ hệt như Long Đế rồi!
-Là Huyết Tộc và người của Giáo Đình, hiện giờ hai thế lực này lại liên thủ nữa hả?
-Cái tên Long Vô Minh này sao có thể liên quan tới nhiều thế lực thế không biết?
Đối diện với sự bao vây của mấy thế lực này, mấy người bọn Tần Mục này không thể không nghi ngờ, chuyện Long Đế bị tập kích, chắc chắn Long Vô Minh không thoát khỏi liên quan.
-Giết bọn nó!
Bởi vì thuộc những thế lực khác nhau, cũng không có người đứng đầu, nên đâm ra chẳng ai phí công nói nhảm, người của Huyết Tộc và Giáo Đình cùng lúc ra tay, chỉ muốn đẩy mấy người Tần Mục vào chỗ chết
Tuy rằng lực lượng quá cách biệt, nhưng mấy người Tần Mục chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể sống mái một phen.
Đoàng!
Tiếng súng lại vang lên lần nữa, rõ ràng Thư Thần cũng chưa rời đi, vẫn luôn bảo vệ cho bọn họ.
-Tuy chẳng biết Lang Thiên này bị làm sao, cơ mà em thích ảnh quá đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận