Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 520: Giao cho cậu đó, tôi muốn ngủ một lát

- Một người Đông Doanh như cô thì hiểu cái gì?
- Cái này chẳng có liên quan gì đến quốc gia. So với Long đế, anh còn kém xa.
Long Vô Minh nhìn Cung Dã Anh Tử, cười lạnh:
- Bất luận người nào cũng đều có tư cách này, duy chỉ có người Đông Doanh các người là không có tư cách.
Cung Dã Anh Tử khẽ giật mình, nhớ lại chuyện vong ân phụ nghĩa của Đông Doanh, xác thực khiến cho cô khó mà cãi lại.
Nhưng cô vẫn hét lên:
- Long Vô Minh, chờ cậu ấy trở về, anh nhất định sẽ hối hận vì những chuyện đã làm ngày hôm nay.
- Tôi biết các người chiến đấu đến thời khắc cuối cùng là vì trong lòng vẫn còn một tia hy vọng hắn có thể kịp thời xuất hiện cứu các người?
Trong giọng nói của Long Vô Minh mang theo sự khinh thường nồng đậm:
- Đáng tiếc các người thật sự cho rằng hắn sẽ xuất hiện sao? Tôi thấy hắn hơn phân nửa là đang trốn trong góc nào đó, không dám hiện thân.
- Cậu ấy nhất định sẽ đến.
Cung Dã Anh Tử và Bạch Huyên đều đồng thời thốt lên.
Việc phát sinh ở Đông Doanh khiến hai cô càng có lòng tin vào Tần Mục.
Hắn có thể vì những thương binh không có giao tình gì của tổ Long mà chém giết Đông Doanh.
Còn bây giờ là bạn của hắn bị hãm hại, nếu hắn trở về, tuyệt đối sẽ nổi giận.
- Các người thật đúng là để mắt đến hắn. Cho dù hắn đến thì có thể thay đổi được điều gì? Chỉ có thể chịu chết mà thôi.
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy thần sắc kiên định của hai cô gái, trong lòng Long Vô Minh cảm thấy không được thoải mái.
Có thể nói là ghen ghét.
Thế giới này, hết thảy mọi người mọi vật phải do y quản lý. Vì sao hai cô gái này sùng bái không phải là y mà là một người đàn ông khác?
Người đàn ông áo đen bên cạnh nghe xong, cảm thấy kỳ quái:
- Các người đang nhắc đến hình như là một nhân vật rất giỏi?
Long Vô Minh nói:
- Hắn xác thực có hai phần bản lãnh, trước kia tôi đã xem thường hắn, muốn lợi dụng hắn làm cho Yến Kinh rung chuyển. Kết quả, mục đích đã đạt được. Yến Kinh xác thực vì hắn mà gió nổi mây phun, nhưng không nghĩ đến người này lại nằm ngoài dự liệu của tôi, tôi không có biện pháp khống chế hắn.
- Ồ, bên ngoài xuất hiện người có thể làm cậu khó xử sao?
Người đàn ông áo đen cảm thấy hứng thú.
- Lại nói tiếp, bối cảnh của người này, điện chủ hẳn biết, chúng ta đều là cừu nhân của hắn.
Long Vô Minh thần bí cười nói.
- Tôi cũng là cừu nhân của hắn?
Người đàn ông áo đen sững sờ.
- Hắn chính là đứa con mồ côi của Cung chủ Lạc Thiên Cung.
- Thú vị thật.
Người đàn ông áo đen nghe xong, đột nhiên âm hiểm cười một tiếng:
- Lạc Thiên Cung còn có truyền nhân trên đời, tôi thật đúng là muốn nhìn xem.
- Thực lực của người này không đơn giản, có lẽ không hề thấp hơn hai chúng ta.
- Không thể nào?
Người đàn ông áo đen cả kinh nói:
- Hắn là con trai Cung chủ Lạc Thiên Cung, niên kỷ tối đa cũng chỉ hai mươi.
- Nếu không phải như vậy, tôi cũng không nói là không thể khống chế hắn. Theo tin tức Đông Doanh truyền đến, hắn đã đánh bại đệ nhất Hắc Bảng là Sát Thần.
Long Vô Minh nói tiếp:
- Điện chủ có lẽ rất rõ ràng, Sát Thần cũng giống như chúng ta, đều là cảnh giới Ngụy Đế. Cho dù chúng ta có thể đánh bại y, cũng không phải dễ dàng gì.
- Một Ngụy Đế chưa đầy hai mươi tuổi, tên này tu luyện như thế nào? Quả thật so với Long đế lúc trước còn đáng sợ hơn.
- Tôi cũng không rõ lắm. Người này biến khỏi tầm mắt của tôi ba năm, sau đó đã xảy ra thay đổi đáng sợ.
Long Vô Minh nói xong, lại lắc đầu:
- Được rồi, mặc kệ hắn. Chỉ cần hắn dám đến, nhất định sẽ khiến hắn có đến mà không có về.
Người đàn ông áo đen có chút lo lắng:
- Một Ngụy Đế, nếu dốc sức đã uy hiếp được chúng ta.
- Không sao, tôi đã dám để cho mấy người kia kéo dài thời gian, nhất định đã có chuẩn bị vạn toàn.
Nghe Long Vô Minh khẳng định như vậy, người đàn ông áo đen cũng an tâm hơn. Y biết Long Vô Minh sẽ không đánh mà không nắm chắc trận chiến.
Ánh mắt hai người lại tập trung vào quảng trường. Cuộc chiến bên dưới dường như sắp kết thúc.
Xoạt
Tiểu Thanh chém ra một kiếm, xuyên thủng cơ thể ba người cuối cùng.
Nhưng một kiếm này cũng là một kiếm cô dốc hết toàn lực.
Lúc này cô đã sớm kiệt sức, Thảo Trĩ Kiếm cắm trên mặt đất mới miễn cưỡng giúp cho cô không ngã xuống đất.
Chỉ sợ bây giờ chỉ cần tiến lên một người là có thể chế ngự được cô.
- Tiểu Thanh, đừng đánh nữa.
Cung Dã Anh Tử lo lắng kêu lên.
Cô biết rõ Tiểu Thanh đang thu hút sự chú ý của Long Vô Minh và nam tử áo đen. Bởi vì hai người này đang cảm thấy hứng thú đối với cô.
Nếu như cô ngã xuống, hai người kia sẽ chẳng còn thú vị nữa, sẽ bắt đầu tấn công. Như vậy đám người Diệp Khinh Tuyết đang trốn trong động sẽ bị bắt ngay.
Cô biết rõ, với sức của một người sẽ không cách nào ngăn được cơn sóng dữ. Chỉ có thể kéo dài được phút nào hay phút đó.
- Còn ai nữa thì lên hết đi.
Mặc dù đã kiệt sức, nhưng Tiểu Thanh vẫn quật cường muốn tái chiến.
Những người này đều là bạn của Tần Mục, cô nhất định phải bảo vệ, giống như lúc trước hắn bất kể hiềm khích, năm lần bảy lượt bảo vệ cô.
- Xem ra cô nàng đã không ổn. Tính toán thời gian, cũng nên kết thúc rồi.
Long Vô Minh nhìn sắc trời, dường như không muốn kiên nhẫn nữa.
Lúc này người đàn ông áo đen đang bận suy nghĩ về chuyện của Tần Mục, cũng không còn tâm tư, liền nói:
- Tấn công sớm một chút, bắt những người kia, sau đó dẫn tên kia mắc câu.
Long Vô Minh khẽ gật đầu, lập tức hạ mệnh lệnh:
- Bắt lấy cô ta. Những người còn lại vào trong bắt hết.
Ở đây đều là người của tổ Long, còn có Ẩn Bí Cơ Động, cũng như thế lực Long Nha mà y mới bồi dưỡng.
Bất luận là Ẩn Bí Cơ Động hay là Long Nha, cũng đều không phải người bình thường. Ít nhất đều là thành viên tinh anh của tổ Long.
Lập tức, mấy ngàn người xông lên, một phần hướng đến Tiểu Thanh, số còn lại dũng mãnh xông vào cung điện.
Tiểu Thanh nhìn thấy địch nhân đang vọt tới, nhưng vô lực tái chiến. Cô biết cực hạn của mình đã đến, không cách nào phản kháng được.
- Tần Mục, tôi đã tận lực. Thật xin lỗi.
Trong lòng Tiểu Thanh thầm nhủ một tiếng, không còn khí lực chống đỡ cơ thể, thẳng tắp ngã về phía trước.
XIU....XÍU… ÍU…UU!!
Đúng lúc này, từ xa phóng tới một luồng kiếm quang như mưa rơi.
Phụt phụt phụt.
Đám người phóng tới Tiểu Thanh lập tức bị giết hơn mười người.
Về phần những người đang chuẩn bị phóng đến cung điện thì càng kêu thảm thiết.
Bởi vì kiếm quang chung quanh bọn họ không phải giết người mà là trực tiếp nổ tung. Bất luận là lực sát thương hay là phạm vi sát thương đều cực kỳ khủng bố.
- Chuyện gì xảy ra?
Người đàn ông áo đen cả kinh nói.
Long Vô Minh chỉ thoáng kinh ngạc, sau đó cười lạnh:
- Chính chủ đến rồi.
Bành.
Một chùm tia sáng trùng thiên rơi xuống bên cạnh Tiểu Thanh.
Khi chùm tia sáng này rơi xuống đất, một luồng sóng xung kích khuếch tán bốn phương tám hướng.
Lập tức, mấy ngàn người trên quảng trường đều bị luồng sóng xung kích cường đại này đánh bay.
Tiểu Thanh sắp ngã xuống đất bỗng nhiên cảm thấy có ai đó ôm mình.
Nhưng cô không giãy dụa, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn thoáng qua gương mặt quent huộc, sau đó bình yên mà nhắm hai mắt lại, ngã vào lòng hắn bất tỉnh nhân sự.
Nhưng trước khi mê man, khóe miệng của cô còn hiện lên nụ cười, vô thức mà nói:
- Giao cho cậu đó, tôi muốn ngủ một lát.
Trang 29#10
Tần Mục ôm Tiểu Thanh, trong lòng thở dài. Vừa rồi, nếu như đến chậm một chút, khó mà bảo đảm sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì.
- Tần Mục.
Bạch Huyên và Cung Dã Anh Tử thừa dịp người canh chừng bọn họ bị đẩy lui, liền giãy khỏi dây thừng, rất nhanh chạy đến bên cạnh Tần Mục.
- Các người không sao chứ? Tư Duyệt, Khinh Tuyết đâu?
- Bọn họ đang ở trong cung điện. Ba người chúng tôi ở ngoài này, nhưng tôi và Bạch Huyên bị bắt ngay từ đầu, một mình Tiểu Thanh chiến đấu rất lâu.
Cung Dã Anh Tử nhìn Tiểu Thanh bị hôn mê, có chút không đành lòng:
- Nếu không nhờ cô ấy chống đỡ, chúng tôi khẳng định không kéo nổi đến bây giờ.
Tần Mục biết, Tiểu Thanh sở dĩ dốc sức như vậy, hơn phân nửa là vì hắn.
Bởi vì ở đây, ngoại trừ Cung Dã Anh Tử, cô chẳng quen một ai.
- Xin lỗi, là sơ suất của tôi.
Bạch Huyên cúi thấp đầu, trong lòng tự trách.
- Không sao đâu. Bình an là tốt rồi.
Tần Mục cũng không thể trách Bạch Huyên. Dù sao cô cũng có lòng tốt, chỉ là bị Long Vô Minh lợi dụng mà thôi.
- Anh Tử, cô qua đó gọi đám người Khinh Tuyết ra đi.
- Được.
Cung Dã Anh Tử không chút do dự chạy về phía cung điện.
Trốn bên trong nhất định không an toàn. Chỉ có đi theo bên cạnh Tần Mục là an toàn nhất.
Rất nhanh, đám người Diệp Khinh Tuyết đã chạy ra ngoài. Nhìn thấy Tần Mục, ai nấy đều vui vẻ vô cùng.
- Tần Mục.
- Huấn luyện viên.
- Các người không sao chứ?
Tần Mục nhìn lướt qua mọi người, phát hiện các cô không bị thương, trong lòng thầm kêu may mắn.
Vừa rồi đúng là có một số người lùng bắt đám người Tả Tư Duyệt, nhưng nhân số không nhiều. Dưới sự chiến đấu toàn lực của đám người Tả Tư Duyệt và Ninh Vi Vi, bọn họ đều bị tiêu diệt sạch.
- Cũng may. Mặc dù bọn họ biết chúng tôi kéo dài thời gian, nhưng cũng không nôn nóng, giống như cố ý chờ cậu đến.
Tả Tư Duyệt nói.
- Xem ra tôi còn phải cảm ơn sự tự tin của bọn họ.
Hai mắt Diệp Khinh Tuyết đỏ bừng, cúi đầu nói:
- Tần Mục, Phỉ Phỉ…
- Tôi biết rồi. Người bắt Phỉ Phỉ đi có ở đây không?
Diệp Khinh Tuyết lắc đầu:
- Không, nhưng người áo đen trên kia hẳn cùng một nhóm, cách ăn mặc rất giống nhau.
Tần Mục nhìn người đàn ông mặc áo đen trên mái nhà, lập tức nói:
- Đừng sợ, tôi sẽ cứu con bé trở về.
- Xin lỗi, ở đây tôi là người vô dụng nhất, luôn níu chân mọi người.
- Khinh Tuyết, cậu đừng nói như vậy. Nếu không phải cậu cân nhắc chu toàn, còn giữ điện thoại di động, Tần Mục sẽ không liên lạc được với chúng ta.
Tả Tư Duyệt nói.
Tần Mục khẽ gật đầu:
- Lần này đúng thật là nhờ cô. Bằng không, tôi sẽ đến không kịp.
- Chỉ là trùng hợp mà thôi.
Diệp Khinh Tuyết nói.
- Huấn luyện viên, hãy dẫn chúng tôi chiến đấu một trận.
Thôi Bác, Đới Đình Đình lên tiếng.
Nói thật, thực lực của bọn họ còn kém Tả Tư Duyệt một bậc. Người của Bí Ẩn Cơ Động và Long Nha của tổ Long, tùy tiện nhảy ra một người cũng đều không thua kém bọn họ.
Nhưng có Tần Mục ở đây, bọn họ có lòng tin hơn rất nhiều. Chỉ cần có cơ hội tiến lên đánh Thái tử, bọn họ cũng dám làm.
- Không cần, các người ở một bên nhìn xem đi. Tôi muốn động thủ một mình.
Tuy đã hủy tổ Long, nhưng lửa giận trong lòng Tần Mục vẫn chưa phát tiết hết.
Bây giờ nhìn thấy đám người Tả Tư Duyệt bình an, hắn muốn thỏa thích phát tiết một lần.
- Huấn luyện viên, ở đây có hơn ngàn người, thật sự không cần giúp đỡ sao?
Tần Mục cũng không trả lời, cầm thanh kiếm Thảo Trĩ Kiếm trong tay Tiểu Thanh, đưa Tiểu Thanh lại cho Cung Dã Anh Tử, nói:
- Chăm sóc cô ấy cho tốt.
- Tôi biết rồi.
Cung Dã Anh Tử ôm lấy Tiểu Thanh, sau đó bước lên bậc thang, thối lui đến cửa cung điện.
- Chúng ta cũng tránh qua một bên. Đây là chiến trường của một mình cậu ấy.
Tả Tư Duyệt kéo Diệp Khinh Tuyết, gọi Bạch Huyên, Ninh Vi Vi thối lui đến bên cạnh Cung Dã Anh Tử.
Tần Mục bước về phía trước vài bước, người của tổ Long chung quanh cũng sợ hãi, vô thức mà lui về phía sau.
Bọn họ còn chưa hồi phục lại tinh thần sau cảnh tượng kinh khủng vừa rồi.
- Long Vô Minh, nghe nói các người đang đợi tôi?
Tần Mục ngẩng đầu nhìn hai người trên mái hiên:
- Vậy thì xuống đây đi. Tôi cho anh một cơ hội.
Thần sắc Long Vô Minh vẫn lạnh nhạt:
- Tôi có nói là sẽ động thủ với cậu sao?
- Anh không dám?
Tần Mục cầm Thảo Trĩ Kiếm trong tay, hướng Long Vô Minh, khinh miệt nói:
- Bây giờ anh chuẩn bị xưng đế sao? Thân là Long, chút đảm lượng đó mà cũng không có à?
Kỳ thật, Tần Mục hoàn toàn có thể xông lên giết chết Long Vô Minh.
Nhưng hắn cũng không muốn chấm dứt nhanh như vậy. Hắn muốn chậm rãi từng bước một đánh tan sự tự tin của Long Vô Minh, vào thời khắc cuối cùng sẽ dẫm nát dưới lòng bàn chân, tùy ý chà đap.
Đối với sự khiêu khích của Tần Mục, Long Vô Minh cũng không tức giận, vẫn thản nhiên nói:
- Tôi thừa nhận, với biểu hiện của cậu vừa rồi, thực lực có lẽ không kém gì tôi.
- Không kém gì anh?
Tần Mục giễu cợt:
- Anh quá đề cao mình rồi.
- Cậu không cần chọc tức tôi. Tôi không bao giờ làm chuyện mà tôi không nắm chắc. Nếu hôm nay cậu còn có thể sống sót, có lẽ hôm khác chúng ta sẽ có cơ hội chiến một trận.
- Xem ra anh rất có lòng tin?
Tần Mục cũng không vội động thủ:
- Nhưng tôi có một câu hỏi.
- Cứ hỏi, đối với người sắp chết, tôi cũng sẽ không keo kiệt mà không trả lời.
Tần Mục cũng không trành giành miệng lưỡi ai lợi hại hơn:
- Chúng ta cho đến bây giờ chưa từng gặp mặt, vì sao anh cứ nhằm vào tôi?
Long Vô Minh dường như biết rõ Tần Mục sẽ hỏi vấn đề này, khẽ cười một tiếng, nói:
- Bản thân vấn đề này của cậu có hai sai lầm.
- Hai sai lầm?
Tần Mục hỏi lại.
- Thứ nhất, chuyện lần này xảy ra vốn không phải nhằm vào cậu. Tôi chỉ là xuôi theo dòng nước mà thôi.
- Không phải nhằm vào tôi?
Tần Mục cau mày.
- Chuyện lần này có liên quan đến một tấm bản đồ, sau đó tìm được trên người em gái cậu.
Tần Mục rất nhanh kịp phản ứng. Bọn họ muốn tìm chính là tấm bản đồ của Dược Long sơn trang, nhưng tấm bản đồ đó đã bị hắn hủy rồi mà.
- Tấm bản đồ không có trên người Phỉ Phỉ.
- Tôi biết.
- Đã biết, vì sao lại còn bắt con bé?
Long Vô Minh lắc đầu:
- Cậu hiểu sai ý của tôi rồi. Chúng tôi bắt em gái cậu chẳng có liên quan đến tấm bản dồ. Bởi vì chúng tôi phát hiện em gái cậu còn có giá trị hơn cả tấm bản đồ.
- Anh có ý gì?
Tần Mục biến sắc. Chẳng lẽ trên người Phỉ Phỉ có bí mật gì mà hắn không biết?
- Chắc cậu biết em gái của mình là một dị năng giả?
- Dị năng giả đối với thường nhân thì đặc biệt, nhưng đối với các người không phải rất bình thường sao?
Đúng lúc này, người đàn ông áo đen bỗng nhiên chen vào nói:
- Cậu sai rồi. Cô ta không phải dị năng giả bình thường. Cô ta chính là dị năng giả biến dị hệ Hỏa rất hiếm trên đời này.
- Dị năng giả biến dị hệ Hỏa?
- Loại dị năng giả biến dị này rất hiếm. Mỗi một chủng thuộc tính, dị năng giả không quá năm người.
Tần Mục im lặng một lát, hỏi:
- Dù vậy, các người bắt con bé làm gì?
- Đây mới là nguyên nhân quan trọng. Sức mạnh của dị năng giả biến dị rất mạnh. Nếu như có thể dung hợp bọn họ, sẽ khiến cho dị năng giả cùng thuộc tính tiến hành một lần thăng hoa cực lớn.
- Rất không trùng hợp Thánh nữ của Tam Thánh Điện chúng tôi cũng là dị năng giả biến dị hệ Hỏa.
Trang 30# 1
Tần Mục lập tức có chút không kềm chế được.
- Chính xác mà nói, chỉ là đồng hóa sức mạnh dị năng mà thôi, nhưng sau khi mất đi tiềm năng, cô ấy còn sống sót hay không thì chúng tôi không cam đoan.
- Người của Tam Thánh Điện đâu?
- Đáng tiếc phải nói cho cậu biết, bọn họ đã mang em gái của cậu đi rồi. Đúng rồi, cậu có biết Tam Thánh Điện chúng tôi là chỗ nào không?
Người đàn ông áo đen âm trầm nói.
- Là chỗ nào?
Tần Mục cả kinh. Hắn không nghĩ đến mình đã chậm một bước. Phỉ Phỉ đã bị mang đi.
- Không cần nóng vội. Chúng tôi chỉ là ngẫu nhiên phát hiện ra em gái của cậu mà thôi. Chuyện dung hợp này cần rất nhiều chuẩn bị, không thể lập tức tiến hành ngay được. Nếu cậu có khả năng cứu được em gái mình, cậu vẫn có đủ thời gian.
Long Vô Minh cười nói:
- Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu phải có khả năng.
Nghe đến đó, Tần Mục thở phào một hơi.
Cho dù Tần Phỉ Phỉ bị bắt đi, nhưng nếu hắn muốn cứu, ai cũng đừng hòng ngăn cản.
- Nhìn cậu an tâm như vậy, vậy tôi sẽ nói tiếp sai lầm thứ hai.
Long Vô Minh không một chút hoang mang:
- Có lẽ cậu là lần đầu tiên gặp tôi, nhưng tôi đã quan sát cậu từ rất lâu. Cho nên chúng ta cũng không tính là lần đầu tiên gặp mặt.
- Bởi vì tôi là người của Lạc Thiên Cung?
- Đúng vậy, cậu rất thông minh, nói một chút đã hiểu.
Tần Mục kỳ quái hỏi:
- Tôi là người của Lạc Thiên Cung thì có quan hệ cái quái gì với anh?
- Nếu cậu còn là phế vật như ba năm trước đây, ngược lại sẽ không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ thì lại khác.
Long Vô Minh thở dài một hơi, giọng điệu buồn bã:
- Không đề phòng không được. Lạc Thiên Cung liên lụy quá lớn.
- Các người cũng là người sau lưng hủy diệt Lạc Thiên Cung?
- Tôi có lẽ không được tính vào, nhưng tôi cũng có liên quan.
- Tốt, bây giờ đã buộc thêm cừu hận, lại càng không có khả năng buông tha cho anh.
Tần Mục cầm Thảo Trĩ Kiếm trong tay, huy vũ hai đao trên không, nói:
- Nếu anh không động thủ với tôi, cũng nên có người làm đối thủ của tôi chứ? Người đâu?
- Không gấp. Trước sẽ cho cậu làm nóng người.
Long Vô Minh thủ thế với người bên dưới.
Người của Ấn Bỉ Cơ Động và Long Nha đều ngầm hiểu, bao vây chung quanh Tần Mục, từng bước co lại phạm vi.
- Giết.
Trong cùng một thời gian, hơn ngàn người hét lên một tiếng, thanh thế vô cùng to lớn.
- Tập thể dục thì tập thể dục.
Tần Mục cười lạnh, cầm Thảo Trĩ Kiếm tiến về đám người.
Đây là cuộc chiến giữa mấy ngàn người vây khốn một người.
Phụt phụt.
Một kiếm Tần Mục chém ra giết chết một người.
Đúng vậy, chỉ một kiếm là giết chết một người, bởi vì kiếm của hắn không dùng bất cứ chiêu thức hoa lệ nào.
Không có kiếm quang, không có kiếm khí, chỉ là vung kiếm mà giết.
Phụt phụt.
Kiếm thứ hai cũng chém bay một người, máu tươi văng đầy quần áo Tần Mục.
Đây có thể nói là lần đầu tiên Tần Mục dính máu người.
Đương nhiên, không phải là hắn không thể né tránh, chỉ là hắn không muốn né tránh.
Bởi vì hắn phát hiện, máu tươi dính trên người mang đến cho người ta một ma lực mê muội, khiến huyết dịch hắn sôi trào.
Hắn đang phát tiết, hưởng thụ khoái cảm khi giết người.
Kiếm của hắn vung lên rất chậm, rất nhẹ, dường như không mang theo sức mạnh.
Nhưng một kiếm lại giết chết một người.
Đồng thời, giết bất luận kẻ nào cũng chỉ dùng một kiếm.
Người của Long Nha và Ẩn Bí Cơ Động đều không phải bình thường. Có người xuất chiêu Ngạo Long quyết, khí tức cuồng bạo đánh về phía lưỡi kiếm của Tần Mục.
Nhưng Tần Mục vẫn bình thản vung kiếm.
Xoạt.
Máu tươi văng ra.
Có người nhìn thấy lưỡi kiếm Tần Mục rơi xuống, liền dùng đao của mình ngăn cản.
Đ-A-N-G...G!
Lưỡi đao giống như miếng đậu hũ, bị cắt thành hai đoạn.
Về phần người, vẫn không thoát khỏi cái chết.
Một kiếm.
Chỉ cần bị Tần Mục tập trung, không một ai có thể tránh thoát.
Hơn ngàn người, rất nhanh chỉ còn lại mấy trăm.
Cho nên, ngay từ đầu, mặc dù người của Long Nha và Ẩn Bí Cơ Động biết thực lực của Tần Mục rất đáng sợ, nhưng cũng vẫn rất có lòng tin mà vọt lên.
Nhưng theo một kiếm Tần Mục chém xuống, một đồng bọn ngã xuống, trong lòng bọn họ bắt đầu kinh hoảng.
Chỉ cần tới gần Tần Mục, không một người nào có thể tránh thoát vận mệnh.
Cho nên, chậm rãi đám người bắt đầu lui về phía sau.
Đúng lúc này, Tần Mục đại khái đã vung hai trăm lần kiếm, trên mặt đất có hai trăm thi thể.
Thảo Trĩ Kiếm bóng loáng như gương, ánh sáng màu xanh lập lòe, nhưng không hề dính một giọt máu.
Nhưng quần áo Tần Mục thì ướt đẫm, cả người giống như tắm qua vòi hoa sen bằng máu.
Hô hấp của hắn rất bình thường, ánh mắt lộ ra huyết quang, cả người tản ra khí tức không phải cường đại mà là rất lạnh.
Lạnh khiến người ta phát run, khiến người ta hít thở không thông.
Người thì lạnh, nhưng máu của hắn thì đang sôi trào.
Lúc này, quả thật giết đến đỏ cả mắt.
Cho nên, khi người của tổ Long bắt đầu lui về sau, hắn đột nhiên nhảy vọt lên, bắt đầu điên cuồng giết chóc.
Lúc này, tần suất vung kiếm của hắn gấp ba bốn lần lúc trước.
Đám người không ngừng lui về sau, nhưng từng lớp từng lớp ngã xuống.
Tinh anh của tổ Long lại trở thành thịt cá mặc cho người ta chém giết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận