Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1568: Hủy Diệt Chi Chủ (2)

Yến Vương kinh hãi nhìn chằm chằm vào cô gái.
Chỉ là hai chân đạp đất, lại khiến cho sông núi văng tung tóe. Uy thế gì vậy chứ?
Tổ Thần mà bà tiếp xúc không ít. Nhưng tuyệt không ai có được uy thế như cô gái này.
- Tôi bắt đầu hiểu được lời nói của cậu rồi đấy. Đây mới là cường giả tuyệt đối.
Yến Vương trịnh trọng nói.:
- Mặc dù biết cuối cùng sẽ rất khó khăn, nhưng sự cường đại này hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của tôi.
- Cuối cùng?
Tần Mục lắc đầu:
- Chỉ là trận chiến đầu tiên thôi. Cô ta mạnh, nhưng không phải địch nhân lớn nhất của chúng ta. Tối đa cũng chỉ là người đi tiên phong mà thôi.
Ánh mắt Yến Vương ngưng trọng, hít sâu một hơi:
- Mục tiêu của cô ta là cậu, cậu dự định xử lý như thế nào?
- Chuyện cho đến bây giờ cũng không còn biện pháp né tránh, thuận theo ý trời, đi một bước tính một bước.
Diệp Khinh Tuyết, Vu Diễm, Nam Cung Lâm, Mai Ánh Tuyết đều tập trung đến toàn bộ, thần sắc ngưng trọng nhưng vẫn quyết tâm cùng chiến một trận với Tần Mục.
Dịch Trúc Tuyết ngồi xổm xuống, thò tay vuốt ve con thú một sừng của mình, nói cái gì bên tai của nó.
Độc giác thú ngửa đầu, ô ô vài tiếng, cọ cọ mép váy Dịch Trúc Tuyết, không chịu rời đi.
- Đừng trách tôi nói không dễ nghe. Trước mặt thực lực tuyệt đối, cho dù các người có đồng tâm hiệp lực đến đâu cũng không có tác dụng. Đừng lấy trứng chọi đá.
Yến Vương không chút lưu tình mà đả kích:
- Hủy Diệt Chi Chủ, ít nhất là nhân vật Tổ Thần đỉnh phong, thực lực không hề thua kém Tổ Long thời kỳ toàn thịnh.
Tổ Long và Hỗn Độn Tổ Thần là hai chiến lực cường đại nhất trong thiên địa. Nhưng cô gái mang sứ mạng tiên phong này lại có thể sánh ngang chiến lực với hai người kia. Như vậy, cường giả sau lưng cô có thể khiến người ta tuyệt vọng như thế nào.
- Vậy bà nói xem nên xử lý như thế nào?
Tần Mục nhìn Yến Vương, nói:
- Chẳng lẽ biết rõ đánh không lại, rồi để mặc cho cô ta giết sao? Chiến đấu, phản kháng chính là bản năng cầu sinh.
Yến Vương im lặng, không hề lên tiếng.
- Sư phụ, người có biện pháp cứu Tần Mục phải không?
Dịch Trúc Tuyết đột nhiên hỏi:
- Nhân Hoàng giao cho người…
- Không được. Vật kia còn chưa đến lúc sử dụng.
Yến Vương cắt ngang lời nói của Dịch Trúc Tuyết.
- Sư phụ, Tần Mục là người vô tội nhất trong chuyện này. Các người muốn mưu đồ đại sự, tại sao lại liên lụy anh ấy vào? Cuối cùng còn hy sinh cả anh ấy. Chuyện này đối với anh ấy không công bằng chút nào.
Yến Vương thở dài:
- Vì đại cục, hy sinh bản thân là chuyện rất bình thường. Phải hiểu lấy được thì buông được mới có thể thành công.
- Các người quá ích kỷ rồi.
Dịch Trúc Tuyết tức giận nói:
- Cho dù Vân Mặc chính là người trong lời tiên đoán đó, con cũng rất chán ghét anh ta. Anh ta là loại người trong tương lai có thể đả đảo cựu quyền thành công thì cũng chỉ là một tân bạo quân mà thôi.
- Im ngay.
Yến Vương quát lớn.
- Cho dù con có thành kiến với cậu ấy, cũng không nên nói cậu ấy như vậy. Người mà Nhân Hoàng tôn sùng, tuyệt đối sẽ mang đến hy vọng mới.
Trong lúc Dịch Trúc Tuyết còn muốn phản bác, Tần Mục kéo cô sang một bên, cười an ủi:
- Tiểu Trúc Tuyết à, được rồi, đừng để ý đến bà ta nữa. Bà ta không giúp đỡ, chúng ta tự nghĩ cách thôi.
Nghe Tần Mục xưng hô mập mờ như vậy, gương mặt Dịch Trúc Tuyết đỏ lên, nhưng vẫn thấp giọng nói:
- Đến bây giờ mà anh vẫn còn tâm trạng nói giỡn?
- Yên tâm đi, cho dù tôi muốn chết, những người khác chỉ sợ không muốn đấy chứ.
- Sao?
Dịch Trúc Tuyết nghi ngờ hỏi:
- Là ai?
- Đương nhiên là người trong lời tiên đoán và Vận Mệnh Tổ Thần. Bọn họ không nỡ để tôi chết đâu. Cho nên mạng của tôi mới được xuất hiện trên cõi đời này.
Tần Mục mỉm cười, đột nhiên hỏi lại:
- Đúng rồi, cô vừa mới nói Nhân Hoàng để lại cho Yến Vương cái thứ gì vậy? Có thể đối kháng Hủy Diệt Chi Chủ không?
- Là Nhân Hoàng Bút.
- Nhân Hoàng Bút?
Tần Mục đánh giá một chút. Dường như là một đại sát khí?
- Trúc Tuyết, cái không nên nói, không cần nói nhiều.
Yến Vương cảnh cáo một câu.
- Được rồi, tôi không hỏi nữa.
Tần Mục cũng không muốn làm khó Dịch Trúc Tuyết:
- Trúc Tuyết, cô không cần vì tôi mà bất bình. Tuy nói tôi là người bị cài bẫy, nhưng cũng không tính là người vô tội.
- Tại sao lại nói như vậy?
- Bởi vì…
Tần Mục còn chưa nói dứt lời, đột nhiên dừng lại.
- Cuộc nói chuyện có lẽ đến đây là kết thúc được rồi.
Một thanh âm lạnh lùng truyền đến. Thân ảnh Hủy Diệt Chi Chủ chậm rãi đáp xuống, ánh mắt xẹt qua tất cả mọi người, trực tiếp dừng lại trên người Tần Mục.
Mọi người giống như lâm đại địch, thủ hộ bên cạnh Tần Mục.
Tần Mục vẫy tay một cái, hô to với tất cả mọi người:
- Khi tôi chưa lên tiếng, tất cả không được động thủ.
- Đúng là vẫn còn hiểu biết đấy.
Cô gái nhìn chằm chằm vào Tần Mục, thản nhiên nói:
- Tuy nói bằng sức mạnh của các người giống như trứng chọi đá. Nhưng không để cho bọn họ động thủ, chẳng lẽ chuẩn bị chịu chết sao?
- Tôi sống còn chưa đủ, tạm thời chưa muốn chết.
- Cái này chỉ sợ không phải do ngươi quyết định.
Cô gái vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của mình, nói:
- Hôm nay ta tự mình ra tay, ngươi chết là không thể nghi ngờ.
- Tư thế chọc người như vậy, rất khó tưởng tượng Hủy Diệt Chi Chủ có thể làm được.
Tần Mục cười nhún vai:
- Nhưng cô muốn giết tôi, chỉ sợ không dễ dàng như vậy?
- Ồ, ngươi có được sự tự tin từ chỗ nào thế?
- Bởi vì tôi là chi tử trong lời tiên đoán. Đã là chi tử, há lại không có bảo tiêu bên cạnh?
Dịch Trúc Tuyết và Yến Vương nghe xong, đồng thời giật mình, không thể tin nổi nhìn Tần Mục.
Các cô cho rằng Tần Mục sẽ phản kháng lại kế hoạch của Vận Mệnh Tổ Thần, sẽ nói ra hết thảy, lại không nghĩ đến hắn lại đặt mình vào nhân vật mà Vận Mệnh Tổ Thần an bài cho hắn.
- Dự ngôn chi tử?
Cô gái cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười không khỏi che giấu sự khinh miệt.
- Mục đích của ta đến đây, chính là giết chết chi tử của lời tiên đoán đó.
- Vậy thì phải xem cô có thực lực này hay không?
Trong lúc đó, mười mấy đạo nhân ảnh lăng không mà đến, hình thành một vòng vây, bao vây cô gái lại.
Thần sắc của cô gái vẫn bình thường, một chút cũng không kinh ngạc.
Ánh mắt khẽ quét qua đám người mới đến, cô gái phát ra tiếng cười khẽ như chuông bạc:
- Ái cha, đều là những khuôn mặt cũ. Thật khiến cho người ta phải hoài niệm.
- Yêu nữ, có chúng ta ở đây, tuyệt đối không cho ngươi tổn thương một cọng tóc của dự ngôn chi tử.
Tất cả mọi người đều tăng cường khí thế.
Áp lực cường đại tản ra. Diệp Khinh Tuyết, Tần Phỉ Phỉ đều cảm giác một luồng áp lực khó có thể nói nên lời.
- Nếu tất cả các ngươi còn là thời kỳ đỉnh phong như lúc trước, có lẽ ta còn chút kiêng kỵ. Chỉ tiếc, mười kẻ tàn phế cùng một chỗ thì vẫn là tàn phế, có cái gì đáng nói chứ?
Cô gái vung tay lên, thản nhiên nói:
- Tất cả lên hết đi.
- Cuồng vọng.
Hỗn Độn Tổ Thần chính là lãnh đạo của những người còn lại. Cho dù ông ta không còn sáu thành chiến lực, nhưng vẫn là một Tổ Thần cường đại.
- Nếu là lúc trước, một mình ta có thể giết ngươi. Chẳng qua bây giờ chúng ta có nhiều người như vậy, đánh bại ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hơn mười Tổ Thần bao vây cô gái. Tùy ý một chưởng phong, chính là sông núi đảo ngược, vật đổi sao dời.
Lúc này, mỗi một khu vực ở Bạch Đế Tinh đều lắc lư. Từ hoàng tộc đến con sâu cái kiến, mặc kệ Thánh Linh gì cũng đều lo sợ bất an.
Bên ngoài chiến trường, ngoại trừ Tần Mục, Mai Ánh Tuyết và Yến Vương, những người còn lại không thể không đem hết toàn lực ngăn cản ảnh hưởng của cuộc chiến. Mặc dù vậy, bọn họ vẫn cảm thấy khí huyết sôi trào, có lúc không thể chịu nổi.
- Giao phong giữa Tổ Thần Cảnh, đúng là chênh lệch quá xa.
Diệp Khinh Tuyết nói.
- Các người lui xa một chút.
Tần Mục nói với đám người Diệp Khinh Tuyết.
- Anh, em muốn ở cùng với anh.
Tần Phỉ Phỉ cầm lấy cánh tay Tần Mục, căn bản không chịu rời khỏi.
Cô không khích lệ Tần Mục rời khỏi, bởi vì cô biết, với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không rời khỏi.
Tuy bình thường Tần Mục chẳng có biểu hiện gì cao ngạo, nhưng thực chất bên trong của hắn lại cao ngạo hơn bất cứ kẻ nào. Chưa đánh đã chạy không phải là chuyện mà hắn có thể làm được.
Nhưng địch nhân lần này quá đáng sợ. Hủy Diệt Chi Chủ không biết từ đâu xuất hiện, bị hơn mười Tổ Thần vây công vẫn bình thường như cũ.
Mặc dù Hỗn Độn Tổ Thần nói rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế ai cũng có thể thấy được, mười mấy người liên thủ cũng không nắm chắc phần thắng.
Cho nên, mặc dù rất có lòng tin với Tần Mục, Tần Phỉ Phỉ vẫn không thể không lo lắng.
Nhưng lo lắng thì lo lắng, chỉ cần để cô ở cùng với Tần Mục, cho dù chết cũng cam tâm tình nguyện.
- Lúc này anh bảo mọi người rời xa anh, anh cho rằng có thể sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận