Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1424: Lại gặp Vu Linh Nhi.

Dãy núi này kéo dài một mạch không dứt, xung quanh dãy núi, rõ ràng ít có vết chân người.
Sau khi tiến vào dãy núi, Nam Cung Lâm thuần thục đi tới bên cạnh một tảng đá lớn cao cả mấy trượng, hai tay cầm hai lá cờ, rót nguyên lực tinh thuần vào, sau đó nhét vào hai bên khe đá.
Đột nhiên, trên khối đá khổng lồ lại biến ra một cái cửa không gian, một màn đen như mực.
Nam Cung Lâm không do dự mấy, trực tiếp đi vào.
Bịch bịch bịch!
Trong đó cực kì yên tĩnh, tiếng nước rơi cực kì vang, tiếng bước chân nghe càng rõ.
- Chị Lâm, chị đến rồi à?
Trong sự yên lặng, truyền đến một âm thanh yếu ớt, thì thầm.
Nam Cung Lâm thâm trầm thở dài, chậm chạp đi tới.
Dần dần, một cô gái toàn thân lộn xộn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy hiện ra.
Cô gái này tầm chưa tới mười lăm mười sáu tuổi, dáng người mảnh mai, thậm chí có thể nói gầy như que củi, toàn thân dường như không có chút máu huyết nào, ở trong tình trạng sắp chết.
Điều khiến người ta sợ hãi hơn, tứ chi cô gái rõ ràng bị bốn chiếc xích thần bí khóa lại, không thể tự do hoạt động, như cực hình trong địa ngục.
Nhìn bộ dạng của cô gái, Nam Cung Lâm không đành lòng, trên mặt lộ vẻ áy náy.
Tuy nhiên kể ra lần nào cô cũng không đành lòng, áy náy, nhưng có tác dụng gì đâu?
- Linh Nhi, thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi không muốn làm vậy.
Thiếu nữ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt thanh tú, miễn cưỡng nặn ra nụ cười:
- Chị Lâm, chị không cần tự trách, tất cả đều là em tự nguyện. Huống hồ em cảm nhận được hơi thở rất quen thuộc trên người chị, giống như kiếp trước chúng ta chính là chị em ruột vậy. Em tình nguyên giao tất cả những gì của em cho chị.
Cô gái nói vậy, trong lòng Nam Cung Lâm càng đau đớn như bị phanh thây xé xác, sao mình lại có cảm giác đó?
- Chị Lâm, hình như chị bị theo dõi.
Cô gái đột nhiên nói yếu ớt.
Không đợi Nam Cung Lâm phản ứng, hai bóng người nhảy đến.
- Là các người.
Nam Cung Lâm nhận ra Tần Mục và Tiểu Thanh, trong lòng vô cùng chấn động.
Với thực lực hiện tại của cô, bị người theo dõi xa như vậy lại không phát hiện ra gì, quả thực khó mà tưởng tượng nổi.
Tần Mục không để ý tới cô ta, ánh mắt rơi vào người cô gái đang bị khóa chân tay, lộ vẻ nghi ngờ.
- Vu Linh Nhi?
Vu Linh Nhi chỉ cảm giác bên ngoài có người nhưng không biết là ai. Lúc này nghe thấy Tần Mục lên tiếng, cô lập tức kích động.
- Tần Mục.
Có câu trả lời, Tần Mục không chần chừ, bước lên trước. Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Vu Linh Nhi, mặc dù không quan hệ nhiều với Linh Nhi nhưng hắn cũng không kìm nổi phẫn nộ.
- Các người…các người quen nhau?
Nam Cung Lâm ngạc nhiên. Đương nhiên cô biết Vu Linh Nhi tới từ Bạch Đế Tinh. Lẽ nào hai người Tần Mục cũng tới từ Bạch Đế Tinh?
Tần Mục lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Cung Lâm, chất vấn:
- Là cô làm hả?
Cảm thấy một luồng hàn ý khó hiểu, Nam Cung Lâm vô thức rùng mình một cái.
- Tần Mục, không phải chị ấy, cái này không liên quan tới chị ấy.
Vu Linh Nhi vội vàng giải thích.
- Vậy là ai?
Tần Mục hỏi:
- Còn nữa, cô đi cùng Vu Diễm, Vu Diễm đâu?
- Điện hạ…
Vu Linh Nhi thở dồn dập, dường như bị nhốt ở đây lâu ngày, chưa quen nói nhiều như vậy, hơn nữa cơ thể quá yếu, dường như sắp tắt thở.
Tần Mục lúc này mới thấy mình quá sốt ruột, vội vàng nói:
- Không vội, tôi cởi xích cho cô đã, cô điều chỉnh hơi thở đi.
- Xích này không thể…
Ầm…
Nam Cung Lâm đang định nói xích này không thể mở ra, nhưng còn chưa nói xong đã giật mình, trừng mắt, không dám tin nhìn cái xiềng xích bị Tần Mục vặn gãy nát vụn cầm trong tay, ngẩn người ra.
Nếu ổ khóa này mở đơn giản thế, cô sớm đã thả Vu Linh Nhi đi, sao có thể bị chịu tra tấn như vậy?
Nhưng…trước mắt thì đã là gì?
Xoảng!
Xoảng!
Xoảng!
Tần Mục tiện tay vặn đứt toàn bộ bốn ổ xích, đơn giản như cắt đậu phụ, hơn nữa Vu Linh Nhi không hề bị ảnh hưởng gì.
Sau đó, hắn lại ngưng tụ lại Kim Long lực và Hỗn Độn chi trong lòng bàn tay, chậm rãi vận chuyển vào trong cơ thể của Vu Linh Nhi từ phía sau.
Vu Linh Nhi thực sự quá yếu ớt, cho nên Tần Mục không thể không cẩn thận vạn phần, lúc truyền không được quá mạnh.
Tuy nhiên cũng may lực khống chế của Tần Mục rất tốt, gần như chỉ cần nửa canh giờ, Linh Nhi yêu ớt vô cùng dường như có sinh mạng thứ hai, cả người tỏa sáng.
Nam Cung Lâm cảm thấy sự khiếp sợ trong một khoảng thời gian ngắn này còn nhiều hơn cả đời cộng lại.
Trước tiên là Tần Mục vô thanh vô tức theo dõi, sau nữa là Tần Mục tay không chém đứt xiềng xích mà cô có thử thế nào cũng không thể làm gì được.
Hiện tại, còn kéo lại Vu Linh Nhi, vốn bị người kia đoán định là không thuốc nào cứu được, từ gianh giới cái chết, cho cô sinh mạng thứ hai.
Còn có chuyện gì hắn không làm được?
- Tần Mục, cảm ơn anh.
Vu Linh Nhi cảm thấy thân thể dễ chịu hơn nhiều, so với sự giày vò mấy tháng trước, cảm giác này giống như thoát tục thành tiên.
- Đúng rồi, sao anh lại ở Hỗn Độn giới?
- Cô thấy sao?
Tần Mục xoa lên đầu cô, cười nói.
Mắt Vu Linh Nhi sáng lên:
- Không phải là anh cố tình tới tìm điện hạ đó chứ?
Từ Bạch Đế Tinh theo dấu tới Hỗn Độn giới, vượt qua khoảng cách một giới để tìm kiếm một cô gái, e rằng người phụ nữ lòng dạ sắt đá đến đâu cũng khó mà thờ ơ được.
- Thật hâm mộ hoàng nữ điện hạ, mặc dù cô ta có chút kiêu ngạo, nhưng cũng là phụ nữ mà.
Tần Mục ngại ngùng. Cô nhóc kia vừa mới bộ dạng như sắp chết, hiện tại vừa hồi phục, hơn nữa còn chưa hoàn toàn khỏi, trong đầu đã nghĩ những chuyện này.
- Được rồi, nói cho biết rút cục xảy ra việc gì, Vu Diễm hiện tại ở đâu?
- Linh Nhi vừa hồi phục, chuyện này để tôi nói cho.
Nam Cung Lâm hít sâu một hơi, thoát khỏi sự kinh hãi, chậm rãi nói.
Kể một cách đơn giản, Tần Mục cơ bản hiểu được nguyên nhân hệ quả.
Nam Cung Lâm có một vị sư phụ thần bí, lúc trước Vu Diễm bị Liên Minh bắt, sở dĩ có thể trốn thoát cũng là do sư phụ của Nam Cung Lâm ra tay cứu.
Mà điều kiện sư phụ Nam Cung Lâm đưa ra chính là Vu Linh Nhi.
Vu Linh Nhi và Nam Cung Lâm có mối liên hệ và thể chất đặc thù, hai người bổ trợ lẫn nhau, dựa vào sự hi sinh của một người, để người kia có được thành tựu vô cùng mạnh mẽ.
Đương nhiên, chuyện này Vu Diễm cũng không biết rõ, là sư phụ của Nam Cung Lâm tìm được Vu Linh Nhi, để Vu Linh Nhi trở thành vật hi sinh cho Nam Cung Lâm.
Mà Vu Linh Nhi chính là điều kiện để sư phụ Nam Cung Lâm ra tay.
Sau khi Vu Diễm trốn thoát, sư phụ Nam Cung Lâm liền nhốt Vu Linh Nhi ở đây, cách một tháng, ba người đều gặp nhau ở đây, sư phụ Nam Cung Lâm dùng tà thuật lấy đi tinh nguyên của Vu Linh Nhi, gieo vào người Nam Cung Lâm.
Việc này, cũng chính là nguyên nhân khiến thực lực của Nam Cung Lâm tăng lên nhanh chóng.
Trang 82# 3
Vu Linh Nhi được cứu, Nam Cung Lâm dường như thoát được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
- Thật xin lỗi, người kia cảnh giới Chí Tôn, tôi không thể phản kháng, bằng không, không chỉ tôi phải chết, Nam Cung gia cũng sẽ gặp họa ngập đầu.
- Người đó chẳng phải là sư phụ của cô sao?
Tiểu Thanh nghi ngờ nói:
- Bà ta hao tổn tâm tư, không tiếc sức giúp cô nâng cao thực lực, mặc dù thủ đoạn tàn độc một chút, nhưng nói thế nào cũng là điều tốt đối với cô, sao lại lấy gia đình cô uy hiếp cô được?
- Có lẽ…
Rõ ràng Nam Cung Lâm đoán ra được điều gì, tuy nhiên lại không khẳng định.
- Rất rõ ràng, bà ta muốn thế thân.
Tần Mục thản nhiên nói.
- Thế thân?
Tiểu Thanh sửng sốt một chút, lập tức tức giận nói:
- Màn tính toán này thật hay.
- Hôm nay là ngày ba người gặp nhau?
Tần Mục hỏi.
- À…đúng đúng, chúng ta mau đi, đợi bà ta tới thì xong đời.
Nam Cung Lâm đột nhiên bừng tỉnh.
- Hiện tại mới đi, có phải hơi chậm không?
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói u ám vang lên. Một bà lão lưng còng chống trượng, đang chầm chậm đi từ bên ngoài vào.
- Sư…sư phụ.
Mặc dù trong lòng rất không muốn thừa nhận ác ma này, nhưng lúc này Nam Cung Lâm vẫn gọi một tiếng.
- Lâm Nhi, con khiến ta cực kì thất vọng.
Bà lão còng nặng nề dùng quải trượng gõ một cái xuống đất.
- Còn cô nữa, Vu Linh Nhi, khi trước ta đã đồng ý ra tay cứu bạn cô, mạng này của cô chính là của ta, lẽ nào hiện tại cô muốn nuốt lời.
Vu Linh Nhi lập tức lộ vẻ kinh hãi, hai tay kéo ống tay áo Tần Mục, núp sau người hắn.
Vì cứu hoàng nữ điện hạ, cô có thể chết, nhưng hiện tại hoàng nữ điện hạ đã được cứu rồi, cô không muốn chết nữa.
Chữ tín, thứ kia cũng chẳng ăn được.
- Tiểu Thanh, chăm sóc tốt cho cô ấy.
Tần Mục giao Vu Linh Nhi cho Tiểu Thanh chăm sóc, mình thì đứng dậy, đối diện với bà lão còng.
- Chính cậu mở khóa xích Huyền Thiên ta luyện hóa?
Bà lão còng lưng cũng quan sát Tần Mục, trong ánh mắt âm trầm lộ ra một tia sát ý:
- Cậu rất có năng lực, dám quản việc của Hắc Phong bà bà ta sao?
- Có phải có năng lực hay không, bà sẽ mau chóng biết thôi.
Tần Mục thản nhiên nói.
- Á, lẽ nào cậu còn muốn động thủ với ta?
- Không thì sao, cũng không thể ngồi chờ chết được đúng không?
Bà lão còng lưng hơi sững sờ, lộ ra nụ cười lạnh lùng:
- Thú vị thú vị, thời buổi này chẳng có mấy người dám động thủ với Hắc Phong bà bà ta.
- Đó là bọn họ kính lão, bà đã tuổi này rồi, cơ thể yếu đuối, ra ngoài còn phải chống gậy, sống chắc cũng không dễ.
Tần Mục mỉa mai.
- Vô liêm sỉ, cậu đúng là muốn chết, ta sẽ cho cậu toại nguyện.
Bà lão còng lưng nổi giận, quải trượng lại gõ trên mặt đất, mặt đất liền vỡ ra một lỗ thủng.
- Vậy thì bớt nói nhảm, động thủ đi.
Vù vù
Hai người đồng thời ra tay, như hai bóng mị ảnh, lập tức giao thoa, bay hướng về cửa động.
- Chúng…chúng ta mau ra tay hỗ trợ hắn, Hắc Phong bà bà đã trở thành Chí Tôn mấy chục ngàn năm trước, thanh danh rất nổi trong Hỗn Độn giới, không ai dám dây vào.
Nam Cung Lâm vô cùng lo lắng.
- Không cần cuống lên.
Thần sắc Tiểu Thanh lạnh nhạt ngắt lời cô:
- Chúng ta không có tư cách nhúng tay vào trận chiến cấp bậc này, hơn nữa…cũng không cần chúng ta nhúng tay.
- Không cần?
Nam Cung Lâm ngẩn ra, lập tức nhớ tới thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi lúc trước của Tần Mục.
Lẽ nào, thực lực của hắn còn cao hơn Hắc Phong bà bà?
Nhưng sao có thể, hắn mới có bao nhiêu tuổi?
Cảnh giới Chí Tôn hai mươi tuổi, thế giới này điên rồi sao?
- Đi thôi, ra xem, chắc trận đấu kết thúc rồi đó.
Tiểu Thanh nói, lôi Vu Linh Nhi ra ngoài.
Tiểu Thanh nói không sai, hai người đi ra từ trong động, tuy nhiên trong nháy mắt, trận chiến đã kết thúc.
Còn Nam Cung Lâm, lúc này mới thực sự được chứng kiến cảnh tượng khiến cho cô cả đời khó quên, rung động tới tận tâm linh.
Trên một mảnh đất trống phía trước, Tần Mục đứng chắp tay, thần sắc lạnh nhạt.
Còn Hắc Phong bà bà khiến Hỗn Độn giới nghe thấy đã sợ mất mật kia, cường giả siêu cấp Chí Tôn, nửa người bị hủy, chống quải trượng, quỳ một gối trước mặt Tần Mục, thở hồng hộc.
- Đây…đây là sức mạnh gì, sao lại vậy?
Bà lão chỉ cảm thấy một sức mạnh vượt ra khỏi cực hạn sức tưởng tượng của mình, khiến bà không thở nổi.
- Xem ra bà còn yếu đuối hơn vẻ ngoài
Tần Mục thất vọng lắc đầu. Bà lão này chỉ có thực lực Chí Tôn cảnh sơ kì, chỉ e không bằng cả những hư ảnh ngưng tụ đạo vận của tổ sư Cầm tông.
- Thân thể tàn tật này của bà dường như chẳng còn tác dụng gì nữa, chẳng bằng tiễn bà thêm một đoạn đường.
Tần Mục nổi sát ý.
- Đừng….đừng giết ta.
Bà lão còng hoảng sợ, đời này của bà không tưởng tượng tới lúc phải uất ức thế này.
Tuy nhiên có uất ức cỡ nào cũng còn đỡ hơn mất mạng.
Sống càng lâu, thường càng coi trọng tính mạng, cũng càng sợ chết, dù sao cũng quá khó khăn.
- Cho tôi một lí do không giết bà.
Tần Mục lạnh lùng nói.
- Công tử…tiền bối, ta chưa từng có ý hại người. Người là bạn của Lâm Nhi à, ta là sư phụ của con bé, ta dạy con bé tu đạo, đối xử với nó rất tốt.
Bà còng chỉ có thể đặt hi vọng vào Nam Cung Lâm.
- Bà đối xử tốt với cô ấy?
Tần Mục cười lạnh:
- Chứ không phải muốn thế thân cô ta sao?
- Tuyệt đối không có việc này, ta thật tâm muốn để nó thừa kế y bát của ta, truyền thụ toàn bộ những gì ta học được cho con bé.
Bà lão phủ nhận.
Tần Mục đương nhiên không tin, tuy nhiên vẫn nhìn, nói:
- Nam Cung tiểu thư, cô cảm thấy bà ta có nên chết không?
- Cái này…
Nam Cung Lâm do dự.
Thật ra trong lòng cô rất muốn để Tần Mục giết bà lão, nhưng cô đâu có dám đưa ra quyết định đó.
Trước mặt nhân vật cỡ Tần Mục, cô thật sự quá nhỏ bé.
- Việc này có gì mà phải do dự
Tiểu Thanh đi tới bên cạnh bà lão, lạnh lùng nói:
- Nếu bà muốn sống, hãy thề thuần phục Tần Mục.
- Được được được, ta thề thuần phục.
Bà lão không chút do dự, lập tức gật đầu đồng ý.
Chỉ cần có thể được sống, cái gì cũng được. huống hồ thuần phục Tần Mục, đối với bà mà nói rút cục là họa hay phúc cũng chưa biết
Nói không chừng bà còn có khả năng tiến bộ thêm một bậc.
- Tiểu Thanh, anh không cần tùy tùng, huống hồ thực lực bà ta quá thấp, thuần phục anh cũng vô dụng.
Tần Mục cực kì chán ghét.
Bà lão nghe vậy, suýt phun máu.
Nghĩ tới năm đó bà ta tài năng hiển hách, tung hoành Hỗn Độn giới, lưu lại vô số truyền thuyết. Hôm nay bị người ta chê thực lực quá thấp, ngay cả tư cách làm tùy tùng cũng không đủ.
Thật là một đòn đả kích.
Tiểu Thanh nghĩ ngợi:
- Nếu anh không cần để cho em đi, Chí Tôn cảnh cũng không phải bắp cải, tương lai có lẽ còn có thể phát huy chút tác dụng.
- Được rồi.
Tần Mục nhún vai coi như không có gì:
- Tuy nhiên thề thốt đơn thuần anh không yên tâm.
- Đương nhiên.
Tiểu Thanh nói xong, lấy một giọt máu từ trong đầu ngón tay, sau đó, viết một phù chú kì lạ trên trán bà lão.
Bà lão biết rõ đây là một chú pháp không chế người khác. Vốn dùng thực lực của bà ta, cực dễ để ngăn cản Tiểu Thanh. Nhưng Tần Mục ở bên cạnh, bà đâu dám phản kháng chút nào, chỉ có thể mặc cho Tiểu Thanh thi chú.
Trang 82# 4
-Có biết Vu Diễm bây giờ đang ở đâu hay không?
Tần Mục hỏi:
-Chính là cô gái bà cứu ra từ liên minh ấy.
-Cái này… Sau khi tôi cứu các cô ấy ra liền rời đi luôn, hiện tại không biết các cô ấy đi đâu cả.
-Các cô?
Tần Mục nghi hoặc nhìn về phía Vu Linh Nhi.
-Còn có chị Vũ Mai, lúc trước ba người chúng tôi cùng đến Hỗn Độn giới.
Tần Mục khẽ gật đầu. Hai người cùng một chỗ, nói thế nào cũng sẽ có bạn, sẽ không cô đơn.
-Còn nữa, giữa hai người Vu Linh Nhi và Nam Cung tiểu thư có quan hệ gì, tại sao bọn họ bổ sung cho nhau lại tạo ra hiệu quả lớn như thế?
Tần Mục với điểm này rất nghi hoặc.
Nếu như Nam Cung Lâm thật sự hoàn toàn có được Vu Linh Nhi, việc đột phá tới Chí Tôn quả thực đơn giản như ăn cơm uống nước, cơm bưng tận miệng.
-Cái này…
-Sao vậy, bà còn có điềukhó nói?
Tiểu Thanh khinh thường hỏi:
-Hiện tại bà còn ý định che dấu bí mật sao?
-Đương nhiên không phải.
Bà lão nói ra:
-Chủ nhân, không biết các người có nghe nói qua phía trên Chí Tôn chưa?
-Phía trên Chí Tôn, bà là ám chỉ Tổ Thần sao?
Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn bà lão.
Bà lão cũng lộ ra vẻ kinh ngạc:
-Hóa ra chủ nhân biết rõ, đúng vậy, chính là Tổ Thần.
Tổ Thần cảnh, người biết ít càng thêm ít. Mà ngay cả lúc trước Cầm tổ tông sư thuộc cảnh giới Chí Tôn đỉnh phong vẫn luôn cho là chính mình đã đứng trên đỉnh cao nhất, không hề hay biết phía sau còn có một cảnh giới cao hơn.
Sau đó đại khái ở đại chiến ngoại vực, bị một vị Tổ Thần đánh trọng thương, lúc này mới ý thức được cảnh giới Tổ Thần.
-Bà giỏi lắm cũng chỉ là Chí Tôn sơ kỳ, không ngờ lại biết cảnh giới Tổ Thần, thật không đơn giản đâu.
Tần Mục hứng thú nói.
-Kỳ thật chỉ là vận khí của tôi tốt, đã biết được về truyền thuyết Tổ Thần ở bên trong di tích xa xưa mà thôi.
-Nói nghe một chút đi!
Tần Mục cũng hết sức tò mò đối với bí mật của tổ thần.
-Cũng chỉ có vài ba lời đồn trong truyền thuyết, ghi lại Tổ Thần của Hỗn Độn giới, Tổ Thần Luân Hồi!
- Tổ Thần Luân Hồi?
Tiểu Thanh trong mắt hiện lên một tia kinh dị.
- Tổ Thần Luân Hồi sở dĩ có danh hiệu là Luân Hồi là vì y có được thân thể luân hồi, mà Lâm Nhi chính là loại thể chất này.
Tần Mục và Tiểu Thanh đều như có điều suy nghĩ mà nhìn về phía Nam Cung Lâm, sau đó có chút không biết phải làm sao. Cho tới bây giờ cô chưa từng phát giác thể chất của mình có chỗ nào đặc thù.
-Ý của bà là Nam Cung tiểu thư là chuyển thế của Tổ Thần Luân Hồi?
Tần Mục cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
-Không, cũng không phải là như thế.
Bà lão lắc đầu nói:
- Thân thể luân hồi chỉ là một loại thể chất, cũng không có quan hệ trực tiếp với Tổ Thần Luân Hồi. Lúc Tổ Thần Luân Hồi chính là một người bình thường, y cũng là thân thể luân hồi.
-Chẳng qua Lâm Nhi và Tổ Thần Luân Hồi có quan hệ trực tiếp hay không thì cô ấy rất khó nói!
Bà lão lại đưa ánh mắt nhìn về phía Vu Linh Nhi.
-Tôi?
Vu Linh Nhi mang vẻ mặt người vô tội.
Tần Mục đã sớm nghe nói qua thân thế của Vu Linh Nhi. Cô cũng không phải là người của Vu tộc, là Vu Diễm trong lúc vô tình nhặt được cô.
-Tình huống của Linh Nhi ra sao?
Tần Mục hỏi.
-Bởi vì tôi có tiếp xúc qua một ít khí tức của Tổ Thần Luân Hồi cho nên có thể cảm giác khí tức trên người cô ấy cùng Tổ Thần Luân Hồi rất giống nhau, nhưng cụ thể là cái gì tôi cũng không rõ lắm.
Tần Mục trở lên trầm mặc, sự thật chứng minh, Vu Linh Nhi có lẽ thật sự cùng Tổ Thần Luân Hồi có quan hệ với nhau, mà Nam Cung Lâm lại có thân thể luân hồi, hai người bổ sung nhau, lúc này mới có công hiệu thần kỳ.
Chỉ là loại phương pháp này quá cực đoan rồi, phải hi sinh một người, chỉ duy nhất một kẻ được hưởng lợi mà thôi.
-Được rồi, tạm thời cứ như vậy.
-Vâng, chủ nhân!
Trong nội tâm bà lão cảm thán. Dùng thực lực Chí Tôn cảnh của bà, nếu như chỉ là âm thầm ẩn thân, ai có thể phát giác?
Chỉ có điều cái đồ biến thái này…
Bà lão rất nhanh ẩn thân, biến mất tại trước mặt mấy người.
-Vậy là xong việc rồi ư, sau này tôi không cần chịu tra tấn rồi hả?
Vu Linh Nhi mở to đôi mắt ngập nước, tựa hồ còn có chút không dám tin.
-Trước khi tìm được điện hạ của các người, cô hãy đi theo chúng tôi đi. Có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt cô.
Tần Mục cười vỗ vỗ đầu của cô.
-Ừ, vậy thật tốt quá.
Vu Linh Nhi hoan hô không thôi, cô tin tưởng với năng lực của Tần Mục, tìm được điện hạ cũng là chuyện rất dễ dàng.
Lúc này, Nam Cung Lâm đột nhiên thi lễ đối với Tần Mục:
-Cảm ơn đại ân của Tần công tử, Nam Cung Lâm suốt đời khó quên!
-Tiện tay mà thôi, Nam Cung tiểu thư không cần để ý.
Tần Mục nói rất nhẹ nhàng, nhưng Nam Cung Lâm lại không thể coi như không quan trọng. Dù sao đây chính là uy hiếp của một Chí Tôn cảnh, toàn bộ Nam Cung gia cũng sẽ khó chống lại.
Nếu như không phải Tần Mục, tương lai kết cục của cô tất nhiên thập phần thê thảm, sẽ không so với Vu Linh Nhi tốt hơn bao nhiêu.
-Nam Cung tiểu thư, nếu quả thật cô muốn báo đáp Tần Mục, cũng không phải là không có biện pháp.
Lúc này, Tiểu Thanh đột nhiên cười nói.
- Báo đáp như thế nào?
Nam Cung Lâm vội vàng hỏi:
-Chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ đốc hết sức.
-Tới đây tới đây, tôi nói cho cô biết!
Tiểu Thanh thần thần bí bí mà đem Nam Cung Lâm kéo sang một bên, lặng lẽ nói vài câu bên tai cô.
-Ah. . .
Cũng không biết Tiểu Thanh nói cái gì mà Nam Cung Lâm lập tức đỏ bừng mặt, cái cổ trắng mịn như tuyết cũng đều nhiễm đỏ theo.
-Hắn chính là có sở thích này, cô xem rồi xử lý đi!
Tiểu Thanh nói xong, lại nhớ tới Tần Mục đứng bên cạnh.
Nam Cung Lâm đứng nguyên tại chỗ do dự bất định, tai cô càng ngày càng hồng, cúi đầu không dám nhìn Tần Mục.
-Em nói với cô ấy cái gì vậy?
Tần Mục rất tò mò.
-Anh đoán xem?
Tần Mục im lặng nhìn cô một chút, lại nói với Nam Cung Lâm:
-Nam Cung tiểu thư, cô đừng nghe cô ấy nói lung tung, thật sự chỉ là tiện tay mà thôi. Chúng ta làm khách tại Nam Cung gia, giúp chút việc cỏn con này là việc nên làm mà.
-Tôi. . . Tôi biết rồi, trở về rồi hãy nói!
Nam Cung Lâm ngoài miệng như thế nói, nhưng Tần Mục nhìn ra được, cô rất để ý lời nói của Tiểu Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận