Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 678: Cách làm thông minh nhất

- Luyện chế Trú Nhan Đan ở thế giới Thiên Châu có lẽ sẽ khác.
Đối với luyện đan, Tần Mục đã có được kinh nghiệm nhất định. Hơn nữa, đối với Trú Nhan Đan, hắn lại càng quen việc dễ làm.
Tần Mục biết rõ tại sao Trú Nhan Đan của hắn bị định là tạp phẩm.
Khi còn ở địa cầu, hắn không tìm được lò luyện đan, chỉ dùng những công cụ rất thô sơ.
Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, địa cầu không có linh khí.
Khi luyện đan, đan dược cũng sẽ thu nạp linh khí xung quanh, khi đó đan dược có trộn lẫn linh khí vào sẽ chính thức được gọi là đan dược hoàn mỹ.
Sự thật đúng như Tần Mục đã phỏng đoán.
Chỉ dùng nửa canh giờ, Tần Mục đã luyện chế Trú Nhan Đan hoàn tất.
Khi hắn luyện đan, mùi thuốc nồng đậm nhanh chóng tràn ngập cả căn phòng. Hương khí so với luyện chế Trú Nhan Đan trước kia còn muốn tinh khiết vô số lần.
Tần Mục hít vài hơi thật sâu. Mùi thuốc hòa lẫn với mùi linh khí nồng đậm rất có lợi cho cơ thể con người.
Oành.
Chỉ một lát, Tần Mục cảm thấy chân khí màu tím trong cơ thể bạo động. Tu vi của hắn dường như tăng lên không ít.
- Chân khí màu tím trong cơ thể có lẽ đã ngang bằng với hai người Từ Nhạc Nhạc, Luyện Khí tầng bảy.
Tần Mục cảm thấy có chút buồn cười. Hắn hít một hơi, tu vi có thể tăng thêm hai cấp.
- Luyện Khí tầng bảy? Vừa lúc có thể luyện hóa phi kiếm rồi?
Tần Mục lấy ra kiếm phôi, bắt đầu thúc giục chân khí màu tím, dùng linh lực quán chú trên phi kiếm, chậm rãi luyện hóa.
Tần Mục không biết người khác luyện hóa trong thời gian bao lâu, hắn chỉ dùng có một canh giờ là có thể cảm nhận được một tia liên hệ với phi kiếm.
- Đi.
Tần Mục vừa động, dùng thần thức khống chế phi kiếm xoay quanh trong phòng.
- Tuy không cao cấp lắm, nhưng cũng thú vị.
Trong phòng nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau Tần Mục lại bước vào thương hội nhỏ ngày hôm qua.
Vẫn là người bán ngày hôm qua, đối phương liếc nhìn một cái liền nhận ra Tần Mục.
- Công tử, cậu lại đến. Lần này cậu cần mua gì?
- Các người có thu đan dược hay không?
- Thu, đương nhiên là thu.
Thương hội chính là giá thấp thu vào, giá cao bán ra, chỉ cần là có giá trị là có thể thu vào hết.
Ngày hôm qua, Tần Mục luyện chế được tổng cộng sáu viên Trú Nhan Đan. Nhưng hắn không biết giá trị của sáu viên đan dược này bao nhiêu, cho nên chỉ lấy ra một viên.
- Ồ, đan dược rất tinh khiết.
Người đàn ông chỉ liếc mắt, tim liền nhảy dựng lên. Phẩm chất đan dược này tuyệt đối là thượng đẳng.
Nhẹ nhàng hít hà, y một lần nữa cả kinh:
- Trú Nhan Đan cấp bốn?
Đan sư cấp bốn mới luyện chế được đan dược cấp bốn. Nhưng phẩm chất sẽ không được tinh khiết. Muốn luyện chế đan dược cấp bốn thượng đẳng, chỉ sợ đan sư cấp năm mới làm được.
Trú Nhan Đan này được luyện chế chưa được bao lâu, nhớ đến ngày hôm qua Tần Mục mua lò luyện đan, ánh mắt người bán nhìn Tần Mục lập tức thay đổi.
Thiếu niên này là một đan sư cấp năm?
- Sao rồi? Giá bao nhiêu?
- Một viên Trú Nhan Đan cấp bốn thượng đẳng, một vạn linh thạch, cậu thấy thế nào?
Ngữ khí người bán vô cùng tôn kính.
Ngày hôm qua, cả một lọ đan dược mới được một ngàn linh thạch. Hôm nay chỉ một viên mà đã được một ngàn. Trong lòng Tần Mục cao hứng vô cùng. Lợi nhuận này dường như kiếm quá dễ dàng.
- Ừm, một vạn thì một vạn. Nhưng tôi muốn trao đổi một quyển công pháp Luyện Khí, được không?
- Được, được, tôi lập tức mang bốn quyển công pháp Luyện Khí tốt nhất cho cậu.
Rất nhanh, Tần Mục lấy một quyển tên là Thuần Dương Công, tổng cộng mười tầng.
Tùy ý lật vài tờ, hắn thu vào, chuẩn bị trở về từ từ ngâm cứu.
Lúc này, hắn nhìn thấy có thị vệ đang tuần tra trên đường phố, trị an so với hai ngày trước nghiêm mật hơn rất nhiều, không khỏi hỏi:
- Hắc Thạch thành phát sinh chuyện gì vậy?
- Có chuyện lớn. Có mấy vị đại nhân vật từ Hoàng thành đến. Thành chủ Hắc Thạch thành chúng ta vô cùng lo sợ, làm sao mà không cẩn thận chứ?
Người bán nhỏ giọng nói.
- Hoàng thành?
- Ừm, đó chính là trung tâm của thế giới Thiên Châu chúng ta.
- Hắc Thạch thành tương đối vắng vẻ. Người của Hoàng thành đến đây làm gì?
- Tôi cũng chỉ nghe nói mà thôi. Mấy ngày trước, sơn mạch Thiên Ma xảy ra dị tượng thiên địa, dường như có linh bảo hiện thế. Người của Hoàng thành chắc đến điều tra chuyện này.
Tần Mục nghe xong, trong lòng liền động. Dị tượng thiên địa này không phải hắn tạo ra chứ?
Nếu là thật, việc hắn làm lại trở thành linh bảo hiện thế, kinh động đến người của Hoàng thành.
Rời khỏi thương hội, Tần Mục trở lại phòng của mình.
Đang chuẩn bị đóng cửa nghiên cứu Thuần Dương Công, lại nhìn thấy cô gái áo xanh lảo đảo chạy đến.
- Trần Quyên?
Tần Mục nhận ra cô gái, vội vàng đỡ lấy cô:
- Tại sao cô lại suy yếu như vậy? Đã phát sinh chuyện gì?
Trên người Trần Quyên không tổn thương bao nhiêu, nhưng thể lực tiêu hao quá độ, cơ thể hết sức yếu ớt.
- Sư huynh…
Trần Quyên nói một câu rồi hôn mê.
Tần Mục vội vàng đỡ cô vào phòng, đặt cô lên giường, cho cô nghỉ ngơi một chút.
- Phải để cho cô ấy khôi phục nguyên khí mới có thể tỉnh lại được.
Tần Mục nghĩ đến Bồi Nguyên Đan, nhưng trên người hắn lại không có.
Đóng cửa thật kỹ, hắn rời khỏi khách sạn, đến thương hội nhỏ hỏi, nhưng người bán bảo không có Bồi Nguyên Đan.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải mua một số nguyên liệu luyện chế Bồi Nguyên Đan.
Bồi Nguyên Đan cũng giống như Trú Nhan Đan, đều là đan dược cấp bốn. Tần Mục chỉ tốn nửa canh giờ là luyện chế xong.
Cho Trần Quyên uống một viên Bồi Nguyên Đan, Tần Mục giúp cô vận chuyển linh lực, hấp thu đan dược.
Rất nhanh, Trần Quyên đã mở mắt.
- Ồ, đây là…
Trần Quyên kinh ngạc không thôi. Cô cảm thấy tinh lực của mình không ngừng tăng lên.
Ngửi được mùi thuốc nồng đậm trong phòng, cô dường như nghĩ đến điều gì, không tưởng tượng nổi nhìn Tần Mục.
- Cậu là…
- Không nói cái này. Tại sao cô lại yếu ớt như vậy? Sư huynh của cô đâu?
- Nguy rồi, sư huynh, anh ấy…
Trần Quyên kịp phản ứng, ánh mắt trở nên đỏ bừng.
- Phát sinh chuyện gì vậy?
Tần Mục đối với Từ Nhạc Nhạc và Trần Quyên vô cùng cảm kích, không muốn nhìn thấy hai người bọn họ gặp chuyện không may.
- Khi tôi và sư huynh xuống núi liền bị sư huynh đồng môn chặn đường. Bọn họ muốn giết chúng tôi.
Tần Mục hỏi:
- Vì tinh hạch yêu thú?
Hai đệ tử Luyện Khí tầng bảy vô cùng bình thường, đột nhiên xuất ra tinh hạch yêu thú cấp bốn năm, khó tránh khỏi sẽ có người đỏ mắt.
Tiền của từ trên trời rơi xuống cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Trần Quyên gật đầu:
- Ừm, bọn họ bức tôi và sư huynh giao ra tinh hạch. Nhưng toàn bộ tinh hạch đã được nộp lên tông môn, đổi thành điểm tích lũy. Chúng tôi không giữ lại nhưng bọn họ không tin.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó bọn họ muốn giết người diệt khẩu. Sư huynh bị đuổi giết phải tiến vào sơn mạch Bắc Vân, còn tôi thì chạy trốn. Khi không còn chỗ để trốn thì chạy vào Hắc Thạch thành.
Trần Quyên tuyệt vọng nói:
- Kỳ thật chạy đến Hắc Thạch thành là phương pháp xử lý ngu xuẩn nhất. Bây giờ chỉ có thể ngồi chờ chết mà thôi.
- Nhưng tôi lại cảm thấy đây chính là cách làm thông minh nhất.
Tần Mục đột nhiên cầm lấy tay Trần Quyên, nói:
- Mang tôi đến sơn mạch Bắc Vân.
Trang 39# 4
Trần Quyên biết Tần Mục cảm kích sư huynh của cô. Bây giờ sư huynh của cô gặp nạn, hắn chỉ muốn đi cứu giúp mà thôi.
Thứ khác không nói, phần báo tâm này cũng đủ nói rõ người này đáng kết giao.
Nhưng lúc này cô và sư huynh đều không có khả năng thoát khỏi cái chết, không thể liên lụy Tần Mục nữa.
Vì vậy, cô thoát khỏi tay Tần Mục, nói:
- Tần Mục, cậu đi đi, đừng để cho người khác biết chúng ta quen nhau. Bằng không, chỉ sợ bọn họ cũng không bỏ qua cho cậu.
Tần Mục nói:
- Thế cô không nhìn ra tôi đã không còn là Luyện Khí tầng năm rồi sao?
Trần Quyên sững sờ, lập tức dùng thần thức quét qua người Tần Mục.
- Luyện Khí tầng bảy.
Trần Quyên kinh ngạc đến không ngậm miệng được.
Chỉ mới qua hai ba ngày, Tần Mục rõ ràng đã nhảy qua hai cảnh giới, trở thành Luyện Khí tầng bảy giống cô.
Quả thật không thể tin nổi.
- Tuy không biết vì sao, nhưng Luyện Khí tầng bảy vẫn chưa đủ. Bọn họ có nhiều người lắm.
- Không thử thì làm sao biết. Yên tâm đi, tôi rất có chừng mực. Cô hãy tin tưởng tôi đi. Chẳng lẽ cô muốn trơ mắt nhìn sư huynh của mình bị người ta đuổi giết đến chết sao?
- Tôi đương nhiên không muốn sư huynh chết, nhưng mà…
- Đừng nhưng nhị gì nữa. Chậm thêm chút nữa là không kịp.
Tần Mục cầm tay Trần Quyên, kéo cô chạy ra ngoài.
- Trực tiếp ngự kiếm phi hành đi.
Hai người chạy ra đường cái, Tần Mục gọi phi kiếm, vội nhảy lên.
- Cậu không chỉ đạt đến Luyện Khí tầng bảy mà ngay cả ngự kiếm cũng học xong?
Trần Quyên cảm giác không biết Tần Mục có phải là yêu nghiệt hay không? Học gì mà nhanh quá vậy?
- May mà có cô. Nhanh lên thôi.
Trần Quyên thấy không ngăn được Tần Mục, liền quyết định:
- Chết thì chết.
Hai người ngự kiếm, bay ra khỏi Hắc Thạch thành.
- Kỳ quái, tại sao những người kia chưa đuổi đến Hắc Thạch thành?
Tần Mục suy nghĩ một chút rồi nói:
- Gần đây phòng thủ của Hắc Thạch thành rất nghiêm ngặt. Nghe nói có người của Hoàng thành đến, cho dù là đệ tử Hóa Thiên Tông cũng không dám làm càn.
- Thì ra là thế.
Hai người toàn lực phi hành, hướng về sơn mạch Bắc Vân.
Mức độ nguy hiểm của sơn mạch Bắc Vân không bằng sơn mạch Thiên Ma, nhưng sơn mạch Bắc Vân cũng là lĩnh vực của yêu thú. Kỳ tu Luyện Khí tiến vào sơn mạch Bắc Vân cũng phải gặp nguy hiểm lớn lao.
- Haha, Trần sư muội, thật là thiên đường có lối lại không đi, địa ngục không cửa lại xông vào.
Giữa đường, ba gã thanh niên mặc quần áo và trang sức giống nhau nhảy ra chặn đường.
Trần Quyên nhìn thấy ba người này, sắc mặt biến đổi:
- Tần Mục, chính là bọn họ.
- Trần sư muội, thì ra muội trốn ở Hắc Thạch thành. Chúng tôi còn chưa dám tùy tiện xông vào bắt muội. Nhưng chính muội tìm cái chết, vậy thì đừng trách chúng tôi.
Trên người ba gã thanh niên tản ra sát ý lãnh ngạo.
- Tần Mục, ba người này đều là Luyện Khí tầng bảy. Hai người chúng ta miễn cưỡng có thể chiến một trận. Liều đi.
Trần Quyên hạ quyết tâm.
Nhưng Tần Mục lại lắc đầu:
- Không cần.
- Không cần?
Trần Quyên sửng sốt một chút.
Ba gã thanh niên cười nói:
- Trần sư muội, muội tìm tên tiểu bạch kiểm này đến cũng chỉ phí công thôi.
- Đúng rồi đấy. Tôi chính là muốn nói những lời này.
Tần Mục lạnh lùng nói, sau đó vung tay lên.
Xùy xùy xùy.
Lập tức ba cột máu văng lên.
Ba gã thanh niên đồng thời ôm lấy cổ của mình, hoảng sợ mở to mắt, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng không nói nên lời.
Trần Quyên trơ mắt nhìn ba người rơi từ trên không trung xuống, cả người ngây ngốc.
Vung tay lên liền tiêu diệt được ba gã Luyện Khí tầng bảy? Đây là thực lực gì vậy?
- Tần Mục, cậu.
- Đừng gọi tôi là tiền bối. Tôi không lớn hơn cô bao nhiêu mà.
- Không, ở Thiên Châu, thực lực tính bằng cảnh giới. Cho dù tuổi của đối phương có nhỏ hơn mình, cũng phải gọi một tiếng tiền bối. Đây chính là quy củ.
Tần Mục im lặng lắc đầu. Thế giới này đúng là thực lực tối cao.
Sau một canh giờ, hai người tiến nhập sơn mạch Bắc Vân.
Trên đường đi, bọn họ nhìn thấy rất nhiều dấu vết đánh nhau và vết máu.
Dọc theo những manh mối này, hai người nhanh chóng chạy vào sâu trong sơn mạch.
- Thằn lằn – Yêu thú cấp ba.
Phụt.
Con thằn lằn vỡ ra.
…..
- Rắn yêu thú có thể phóng hỏa – Yêu thú cấp bốn.
Phụt.
Con rắn bị kiếm khí chém thành vài đoạn.
Trên đường đi, hai người gặp rất nhiều yêu thú thực lực không kém, nhưng tốc độ hai người cũng không vì vậy mà bị trở ngại. Bởi vì vừa có yêu thú ngoi đầu lên, lập tức bị Tần Mục vung tay giết chết.
Đối phó với bất luận yêu thú nào, Tần Mục cũng chỉ có một động tác phất tay.
Trần Quyên có chút chết lặng. Cô không cách nào tưởng tượng được tu vi Tần Mục lại đạt đến trình độ cao như vậy.
Khả năng không chỉ là Trúc Cơ mà còn cao hơn nữa.
Kim Đan cảnh mười tám mười chín tuổi?
Trần Quyên hoài nghi không biết Tần Mục có phải là lão quái vật nào cải trang hay không?
Hai người lại đi được một đoạn, liền nhìn thấy một người vết thương chồng chất chạy đến trước mặt.
- Sư huynh.
Trần Quyên mừng rỡ, vội chạy đến.
Tần Mục cũng thở phào một hơi. Chỉ cần người không chết là may mắn lắm rồi.
- Sư muội, Tần Mục, tại sao hai người lại ở chỗ này?
Từ Nhạc Nhạc nhìn thấy hai người Tần Mục, gương mặt lộ ra vẻ kinh hỉ.
- Tụi em chạy đến cứu anh. Bọn họ đâu rồi?
Trần Quyên nghi hoặc hỏi.
- Haha…
Từ Nhạc Nhạc cười to:
- Các người không biết đâu. Tôi vốn bị đuổi đến bước đường cùng. Kết quả gặp phải một con yêu thú sư tử cấp năm. Đám ngu xuẩn kia liền bị tiêu diệt, và tôi tránh được một kiếp.
Yêu thú cấp năm đã tương đương với Trúc Cơ cảnh. Luyện Khí cảnh trước mặt nó cũng chỉ có thể đập phát chết luôn. Không thể không nói vận khí của Từ Nhạc Nhạc thật sự tốt.
- Tiểu Quyên, sao em không hiểu chuyện như vậy? Lại dẫn Tần Mục đến đây, liên lụy cậu ấy thì sao?
Sau khi cười to, Từ Nhạc Nhạc lại trách cứ Trần Quyên.
Y biết, nếu Trần Quyên thoát thân sẽ đi tìm viện binh, nhưng không nghĩ cô lại dẫn Tần Mục đến. Rõ ràng không phải đến chịu chết sao?
- Tần Mục, cậu đến, tôi thật sự rất cảm kích.
- Có lẽ người nên cảm ơn là tôi mới đúng. Anh giúp tôi rất nhiều, nhưng tôi lại không giúp được anh bao nhiêu.
Lúc này Trần Quyên mới kịp phản ứng, kéo tay áo Từ Nhạc Nhạc, nói:
- Sư huynh đừng coi thường Tần Mục. Thực lực của cậu ấy rất lợi hại.
- Sao?
Từ Nhạc Nhạc nhìn Tần Mục, đột nhiên ánh mắt sáng lên:
- Tần Mục, cậu đã đột phá Luyện Khí tầng bảy rồi sao? Cái này cũng nhanh quá đi.
- May mắn thôi.
Trần Quyên nhếch miệng, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi.
Cô cảm giác, nếu cô nói ra chân tướng, đoán chừng sư huynh sẽ bị hù chết.
- Từ huynh, anh đã bị thương rồi, uống cái này đi.
Tần Mục lấy ra một viên Bồi Nguyên Đan cho Từ Nhạc Nhạc.
- Đây là…Bồi Nguyên Đan cấp bốn?
Từ Nhạc Nhạc nhận ra là Bồi Nguyên Đan, vội vàng cự tuyệt:
- Cái này quý lắm, tối thiểu cũng phải mấy ngàn linh thạch. Tôi dùng không nổi đâu.
Đan dược khôi phục cấp bốn, ở Hóa Thiên Tông, cũng chỉ có trưởng lão thái thượng Kim Đan cảnh mới có tư cách phục dụng.
Người bình thường bị thương, ai dám uống loại thuốc xa xỉ như thế chứ?
Trần Quyên nhìn đan dược trong tay Tần Mục, ánh mắt chớp động, rốt cuộc không còn nghi ngờ về thân phận của Tần Mục.
Không chỉ là đan sư, mà còn là đan sư ngoài cấp bốn.
Trang 39# 5
Tu vi Kim Đan cảnh, đan sư ngoài cấp bốn, thân phận này, cho dù ở Hoàng thành cũng phải rất hiển hách.
- Từ huynh, anh đã bị trọng thương, đừng nên so đo những chuyện này, mau uống vào đi.
Tần Mục nói.
- Cái này….
- Sư huynh, nếu Tần Mục đã có hảo ý, anh hãy nhận đi.
Trần Quyên biết rõ Tần Mục không để ý đến giá trị của một viên Bồi Nguyên Đan.
- Tôi từ chối thì bất kính, nhưng tôi chưa từng uống qua loại đan dược cao cấp như thế này.
Từ Nhạc Nhạc tiếp nhận viên thuốc.
Vì Bồi Nguyên Đan đã có thể khôi phục nguyên khí, cũng có thể phụ trợ tu hành, hiệu quả vô cùng.
- Chúng ta mau chóng rời khỏi đây. Cái con sư tử liệt diễm đó nói không chừng vẫn còn đi quanh đây. Đụng phải nó thì phiền toái lắm.
Từ Nhạc Nhạc nói.
Tần Mục và Trần Quyên khẽ gật đầu, nhưng hai người bọn họ ngược lại cảm thấy chẳng có gì đáng lo.
- Sư muội, sợ là sau này chúng ta không trở lại tông môn được rồi.
Từ Nhạc Nhạc cảm thán.
Trần Quyên gật đầu:
- Đúng vậy, trở lại tông môn cũng chỉ có chết. Hơn nữa, còn phải rời xa Hóa Thiên Tông. Nếu còn ở lại Bắc Thiên Châu cũng không an toàn.
Tần Mục kỳ quái hỏi:
- Tại sao?
- Tuy những người kia không phải bị tôi giết chết, nhưng lại vì tôi mà chết. Chỉ sợ tông môn không bỏ qua cho chúng tôi.
- Rõ ràng bọn họ muốn giết chết hai người mà? Chẳng lẽ cho phép bọn họ giết người, còn anh thì không được phản kháng sao?
Từ Nhạc Nhạc nhìn Tần Mục, lắc đầu hỏi:
- Thật đáng tiếc, không được.
Trần Quyên nói:
- Trong số bọn họ có mấy đệ tử là tông môn trọng điểm bồi dưỡng. Tông môn sẽ không điều tra ra nguyên nhân gì. Nhưng một khi nhận định bọn họ là vì chúng tôi mà chết, sẽ truy cứu trách nhiệm của chúng tôi.
Tần Mục nghe xong liền im lặng không nói. Tông môn như vậy đúng là không có đạo lý.
Hóa Thiên Tông chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của thế giới Thiên Châu. Tồn tại trong thế giới này chính là mạnh được yếu thua.
- Tạm thời tông môn vẫn chưa phát hiện được gì, nhưng chúng ta không thể đợi ở chỗ này quá lâu. Cho nên Tần Mục, chúng ta phải rời đi rồi.
Tần Mục hỏi:
- Thế các người định đi đâu?
- Tận lực rời xa Bắc Thiên Châu. Khả năng sẽ đến Hoàng thành. Người bình thường như chúng tôi, có được cơ hội đến Hoàng thành một chuyến cũng không tồi.
Tần Mục im lặng. Nếu Hóa Thiên Tông tìm hai người gây phiền toái, với tư cách là bạn, hắn nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.
Nhưng hắn không thể bảo vệ hai người cả đời. Đến lúc chia tay thì cần phải chia tay.
- Cũng tối rồi, đến Hắc Thạch thành nghỉ ngơi một đêm đi. Ngày mai đi cũng không muộn. Tôi có ít đồ cho hai người.
Tần Mục cảm thấy mình nên tận năng lực giúp bọn họ một chút.
Từ Nhạc Nhạc không biết Tần Mục cho bọn họ cái gì, nhưng Trần Quyên mơ hồ có thể đoán được.
Ba người rất nhanh trở về Hắc Thạch thành.
Phòng thủ của Hắc Thạch thành đã trở nên vô cùng nghiêm ngặt. Rời khỏi thành cũng kiểm tra, vào thành cũng kiểm tra. Nộp linh thạch không còn là năm khối nữa mà là hai mươi khối.
Linh thạch không còn là vấn đề. Sau khi hai người vào thành, liền hướng đến khách sạn.
- Ồ, hai người các người….
Lúc này, một nam một nữ đang đi hướng đối diện. Người nam khoảng 23, 24 tuổi, rất anh tuấn.
Người nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng. Hơn nữa, Tần Mục nhận ra, cô chính là Đại tiểu thư phủ thành chủ.
- Chúc…Chúc sư huynh…
Từ Nhạc Nhạc và Trần Quyên nhìn thấy người thanh niên, sắc mặt thay đổi, vội vàng cung kính thi lễ.
- Các người quả nhiên là đệ tử Hóa Thiên Tông. Tôi còn tưởng rằng mình nhận lầm.
Người thanh niên cao lớn hỏi:
- Các người ở đây làm gì?
- Chúng tôi đến đây mua ít đồ dùng sinh hoạt. Ngày mai sẽ trở lại tông môn.
Từ Nhạc Nhạc đáp.
- Gần đây không có việc gì thì đừng đến Hắc Thạch thành nữa. Hai ngày sau sẽ có khách quý từ Hoàng thành đến, đừng gây ra chuyện gì nhé.
- Đa tạ Chúc sư huynh nhắc nhở.
- Ừm, đi thôi.
Người thanh niên cao lớn phất tay.
Đại tiểu thư phủ thành chủ lườm Tần Mục một cái, cũng không có quá nhiều chú ý, cùng người thanh niên cao lớn rời khỏi.
- Hết hồn. Chúc sư huynh là đệ tử chân truyền của Hóa Thiên Tông, tu vi Trúc Cơ cảnh. Nếu bị huynh ấy phát hiện ra chuyện của mình, chúng ta nhất định sẽ chết.
Từ Nhạc Nhạc kinh hồn bạt vía nói.
Trần Quyên liếc mắt nhìn Tần Mục. Tuy cô có chút khẩn trương, nhưng cũng không quá sợ hãi.
Sau khi thuê cho hai người một gian phòng, Tần Mục bắt đầu công việc của mình.
Nghỉ ngơi một đêm, rạng sáng hôm sau, Từ Nhạc Nhạc và Trần Quyên chuẩn bị chào tạm biệt Tần Mục, rời khỏi Hắc Thạch thành.
- Các người cầm chiếc nhẫn này đi. Tôi chỉ có thể giúp được bấy nhiêu thôi.
Tần Mục đưa cho Từ Nhạc Nhạc một chiếc nhẫn.
Trong mắt Từ Nhạc Nhạc, Tần Mục vẫn là cậu thanh niên nghèo đói. Đưa chiếc nhẫn cho y chắc cũng chẳng có gì bên trong.
Nhưng y không thể ngờ rằng, khi dùng thần thức đảo qua, liền nhìn thấy bên trong có rất nhiều linh thạch, không khỏi há to miệng.
- Cái này…cái này…
Từ Nhạc Nhạc bị dọa đến không nói ra lời. Đây tối thiểu cũng phải mười vạn linh thạch.
Linh thạch này là Tần Mục suốt đêm luyện chế đan dược, sau đó cầm đến thương hội bán lấy tiền.
- Từ huynh, tôi chỉ có bấy nhiêu. Hãy bảo trọng nhé.
- Cái này nhiều quá. Cậu có được từ đâu vậy?
- Sư huynh, huynh cứ nhận linh thạch đi. Tần Mục không thiếu linh thạch đâu.
Trần Quyên khuyên.
Cô biết Tần Mục có thân phận đan sư. Ở Thiên Châu, đan sư vĩnh viễn không thiếu linh thạch.
Từ Nhạc Nhạc cảm thấy Trần Quyên có chuyện đang gạt y, nhưng y cũng không hỏi nhiều, chỉ ôm quyền nói với Tần Mục:
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Chúng ta hẹn gặp lần sau.
- Hẹn gặp lần sau.
Từ Nhạc Nhạc và Trần Quyên cuối cùng cũng rời khỏi Hắc Thạch thành. Tần Mục chỉ có thể chúc bọn họ may mắn.
Đêm qua có chút mệt mỏi, Tần Mục ngủ thẳng một giấc đến xế chiều mới rời giường.
Sau khi xuống lầu ăn chút gì đó, Tần Mục lấy ra Thuần Dương Công, bắt đầu tìm hiểu.
Sau khi tiếp xúc với tu chân, Tần Mục cảm thấy công pháp tu chân cũng không có gì khó hiểu.
Vả lại, Thuần Dương Công so với Ma Âm Tam Thủy Quyết mà Tần Mục có được khi còn ở đảo Thiên Hồ cấp bậc thấp hơn rất nhiều.
Thuần Dương Công là công pháp luyện khí. Còn Ma Âm Tam Thủy Quyết rất có thể là công pháp ngoài Kim Đan Cảnh.
Ngồi trên giường, Tần Mục bắt đầu vận chuyển Thuần Dương Công, thu nạp thiên địa linh khí.
Sau ba canh giờ, Tần Mục mở mắt, há miệng mắng to một câu.
- Khốn kiếp, công pháp rác rưởi gì vậy?
Công pháp tất nhiên là phụ trợ tu luyện, gia tốc việc hấp thu thiên địa linh khí, nhanh chóng tạo ra chân khí màu tím.
Tần Mục không tu luyện công pháp, chỉ theo bản năng thu nạp thiên địa linh khí. Tốc độ rất nhanh, có thể tạo thành dị tượng tường vân màu tím ở sơn mạch Thiên Ma, bị nhận lầm là Linh bảo hiện thế.
Nhưng tu luyện Thuần Dương Công, hắn phát hiện tốc độ mình thu nạp thiên địa linh khí chậm vô cùng, chẳng khác nào ốc sên.
Công pháp không phải là gia tốc tu hành sao? Sao hắn lại có cảm giác ức chế tu hành thì phải.
Ném Thuần Dương Công sang một bên, Tần Mục dựa theo bản năng của mình, vận chuyển đan điền, hô hấp thổ nạp.
Lập tức, linh khí bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ hội tụ quanh thân, tản ra linh vận màu tím nhàn nhạt.
Tần Mục cảm thấy hết sức thoải mái, chân khí màu tím trong cơ thể nhanh chóng tăng vọt, không phải Thuần Dương Công có thể đánh đồng.
Trang 39# 6
Tần Mục hoài nghi Thuần Dương Công có phải là công pháp giả hay không.
Nhưng ngẫm lại cũng thấy không đúng. Tuy thương hội kia không lớn, nhưng cũng được coi là thâm căn cố đế ở Hắc Thạch thành, không có khả năng lừa gạt trắng trợn như vậy.
Huống chi, người bán đã đoán được thân phận đan sư của hắn, cung kính có thừa với hắn, tuyệt không đem công pháp giả để lừa bán cho hắn.
- Kỳ quái! Rốt cuộc là chuyện gì thế?
Tần Mục suy nghĩ cả nửa ngày cũng nghĩ không ra.
Nhưng rất nhanh hắn lại lắc đầu. Không tu luyện công pháp còn muốn nhanh hơn tu luyện công pháp, vậy thì tại sao lại phải tìm phiền toái chứ?
Kế tiếp, Tần Mục không tu luyện Thuần Dương Công nữa, bắt đầu dùng bản năng của mình thu nạp linh khí, tiến hành tu luyện.
Có Bồi Nguyên Đan phụ trợ, hai ngày sau, chân khí màu tím của hắn lại tăng lên rất nhiều, đạt đến Luyện Khí tầng chín.
- Sau Luyện Khí tầng chín chính là Trúc Cơ. Đây là đại cảnh giới, chỉ sợ phải tốn chút công phu rồi.
Tần Mục cảm thấy mình cần ngưng tụ thêm, sau đó đột phá Trúc Cơ cảnh.
Cốc cốc cốc.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, khiến Tần Mục vô cùng nghi hoặc.
Lúc trước, hắn đã dặn dò ông chủ khách sạn, bất luận tình huống nào cũng không được quấy rầy hắn. Bây giờ là ai gõ cửa phòng hắn?
Mở cửa, một bóng dáng đỏ rực chạy ùa vào.
Tần Mục mở to mắt nhìn kỹ, lập tức nói:
- Sao lại là em?
- Sư phụ, rốt cuộc em cũng tìm được anh rồi.
Người đến chính là Nhị tiểu thư của phủ thành chủ, em gái của cô gái lạnh lùng kia.
Việc cô bé có thể tìm được khách sạn hắn ở, Tần Mục cũng chẳng có bao nhiêu kinh ngạc.
- Không nên gọi tôi là sư phụ. Chúng ta hữu duyên vô phận.
Tần Mục bày ra bộ dạng xa cách.
Trên thực tế, hắn cũng không phải chán ghét cô bé này, chỉ là sợ cô dây dưa hắn mãi. Bởi vì muốn học ngự kiếm phi hành ở Luyện Khí tầng năm, xác thực là có chút độ khó. Hắn chỉ sợ dạy không được mà thôi.
- Sư phụ, chuyện Cát thúc lần trước chỉ là ngoài ý muốn.
Nhị tiểu thư thân mật kéo cánh tay Tần Mục, không ngừng làm nũng.
- Cho dù Cát thúc của em không đến, em còn không phải cũng nghi ngờ tôi sao?
- Không, làm gì có chuyện đó?
Nhị tiểu thư phủ nhận nói.
- Dù sao tôi cũng đã tức giận rồi. Tôi không dạy em nữa đâu, em đi đi.
Nhị tiểu thư bắt đầu sụt sùi:
- Sư phụ, anh đừng như vậy được không? Em sai rồi.
Tần Mục có chút nhức đầu:
- Em và chị của em đúng là khác nhau một trời một vực.
- Ồ, anh biết chị em sao?
- Đã gặp hai lần. Chị của em có thể nói là một khối băng. Nội nhìn cô ấy không cũng đủ đóng tôi thành băng rồi.
- Không có đâu. Chị của em là người tốt.
- Em của em của cô ấy, đương nhiên là cảm thấy cô ấy tốt rồi.
Tần Mục cảm thấy tiểu nha đầu này còn đáng yêu hơn chị của mình.
Ánh mắt cô bé đảo vòng vòng:
- Sư phụ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, nói đến vấn đề ngự kiếm đi.
- Không cần đâu. Tư chất của em quá kém, học không nổi đâu.
Tần Mục nghiêm túc từ chối:
- Cho dù có học cũng phải mất một hai năm. Đến lúc đó em đã đạt đến Luyện Khí tầng bảy, tự mình có thể ngự kiếm.
- Anh gạt người. Em là đệ nhất thiên tài của Hắc Thạch thành, sao lại không học nổi chứ?
Một câu của Tần Mục khiến tiểu nha đầu nổi cáu.
Tần Mục sờ trán, nghĩ cách lừa nha đầu này rời đi.
- Như vậy đi, em học không nổi ngự kiếm đâu. Để tôi cho em một thứ làm vật đền bù tổn thất nhé.
Tần Mục lấy ra hai viên Bồi Nguyên Đan cho cô.
- Ôi, thơm qua đi.
Nhị tiểu thư vốn đang không vui, vừa nhìn thấy đan dược, lập tức hai mắt tỏa sáng.
- Đây là đan dược gì vậy?
Tuy nhị tiểu thư luôn được chiều chuộng, nhưng dù sao tuổi cũng còn quá nhỏ, vẫn chưa nhận biết được Bồi Nguyên Đan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận