Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1541: Minh Hoàng đao và Hỗn Thiên Lăng

Bởi vì đối phương là truyền nhân của thần khí thứ mười hai, Cung Y Y vốn có chút cảm tình. Nhưng biểu hiện của Trịnh Kinh Luân lúc này lập tức khiến cô cau mày.
Bốp.
Một cái tát đột ngột vang lên.
Ánh mắt Trịnh Kinh Luân ngốc trệ, trên mặt truyền đến cảm giác nóng rát, khiến đầu óc của y có chút không vận chuyển được.
Y bị người ta tát?
Thư Vân vốn cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy Trịnh Kinh Luân nịnh nọt Cung Y Y, nhưng mắt thấy Trịnh Kinh Luân bị người ta tát một cái, trong lòng liền hoảng sợ.
- Là anh đánh tôi?
Trịnh Kinh Luân ôm má trái, tức giận nhìn chằm chằm vào Tần Mục.
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh đừng quá phận mà thôi.
- Quá phận?
Trịnh Kinh Luân không hiểu. Y đã làm gì quá phận?
Thư Vân nhìn Cung Y Y, rồi lại nhìn Tần Mục, trong lòng liền biết tại sao Tần Mục tức giận.
Trịnh Kinh Luân trắng trợn xum xoe với Cung Y Y. Với tư cách là bạn trai, Tần Mục mất hứng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Trịnh Kinh Luân cũng chỉ là xum xoe, cũng không làm chuyện gì quá phận. Trong tình huống này, cho dù trong lòng khó chịu, cũng không cần trực tiếp động thủ chứ?
- Anh bạn, muốn nói quá phận, có phải là anh có chút quá đáng hay không?
Thư Vân giúp Trịnh Kinh Luân lên tiếng.
- Tôi rất quá phận sao?
Tần Mục không cho là đúng.
- Đương nhiên, Trịnh huynh chỉ là nhìn Y Y muội vài lần, anh đâu cần động thủ như vậy?
Trịnh Kinh Luân liền hiểu. Tần Mục đánh y là bởi vì y đã nhìn Cung Y Y nhiều lần.
Một cơn giận đột nhiên bộc phát. Y chưa từng thấy qua người bá đạo như vậy.
- Ánh mắt của một người có thể lộ ra rất nhiều thứ. Có thể là cái nhìn bình thường, cũng có thể là sự khinh nhờn. Bình thường thì tôi không ngại, nhưng khinh nhờn thì…Chỉ một cái tát, có phải là quá nhẹ tay hay không?
Vừa dứt lời, Tần Mục đột nhiên đá một cước vào bụng Trịnh Kinh Luân.
Bành.
Trong lúc Trịnh Kinh Luân đang muốn bùng phát, chưa kịp bùng phát đã bị Tần Mục đá vào bụng. Một sức mạnh hung mãnh khiến cho khí huyết của y cuồn cuộn, cơ thể không tự chủ được bay ra ngoài.
Lúc này, Thư Vân đã ngây người.
Cô cho rằng trong chuyện này, Tần Mục là người đuối lý, lại không nghĩ rằng Tần Mục tát Trịnh Kinh Luân một cái tát còn không tính, lại còn đá một cước đạp bay Trịnh Kinh Luân. Quả thật là ngang ngược không nói đạo lý.
- Anh bạn, anh quá đáng rồi đấy.
Thư Vân giận dữ, ánh sáng bảy màu vờn quanh thân, một sợi dây lưng lụa bảy màu quấn trên hai tay của cô.
- Hỗn Thiên Lăng bài danh thứ sáu.
Cung Y Y nhận ra sợi dây lưng lụa bảy màu. Lúc này, cô muốn lấy ra Thiên Duyệt Cầm để đối kháng.
- Không cần em ra tay đâu.
Tần Mục ngăn Cung Y Y lại.
Cung Y Y có thể mạnh hơn Thư Vân, nhưng dù sao cũng có hạn. Hai người đánh nhau, khẳng định là một phen long tranh hổ đấu. Trong thời gian ngắn không thể phân thắng bại.
Hắn cũng không muốn gây rắc rối.
Thư Vân muốn khống chế Hỗn Thiên Lăng trói Tần Mục lại.
Ông.
Đúng lúc này, một đao ý kinh thiên phóng lên trời.
Trịnh Kinh Luân tay cầm một thanh bá đao, kéo dài đến phía chân trời. Đao ý hòa tan vào thân, nhân đao hợp nhất.
- Đi chết đi.
Chỉ nghe Trịnh Kinh Luân gầm lên giận dữ, Minh Hoàng đao trảm xuống.
Một đao liệt khai thiên địa khiến Thư Vân biến sắc. Lực công kích và lực phá hoại của Minh Hoàng đao rất mạnh. Ngay cả cô cũng nằm trong phạm vi công kích.
Thực lực của cô vốn không bằng Trịnh Kinh Luân. Minh Hoàng đao lại bài danh phía trên Hỗn Thiên Lăng. Trịnh Kinh Luân đã mất đi lý trí, một kích toàn lực. Nếu như cô vô ý trúng chiêu, rất có thể sẽ chết dưới đao uy này.
(Trong chương này, tác giả viết Minh Hoàng đao có vị trí cao hơn Hỗn Thiên Lăng, nhưng thấy ghi cả hai đều là bài danh thứ sáu. Trong nguyên tác ghi vậy, nên em dịch vậy nhé.)
- Trịnh Kinh Luân, dừng tay.
Thư Vân hô to, đồng thời cũng không suy nghĩ về việc chiến đấu với Tần Mục, Hỗn Thiên Lăng bảo vệ quanh thân, toàn lực nghênh đón một đao.
Trịnh Kinh Luân dường như không nghe thấy. Một tát và một cước của Tần Mục không tính là nặng. Nhưng đối với người cao ngạo như y mà nói, khuất nhục còn khó chịu hơn sự đau đớn về cơ thể rất nhiều lần.
- Minh Hoàng bá đao, một đao trảm nhật nguyệt.
Dưới khí thế của đao uy, nhật nguyệt giống như rơi vào tay giặc, thiên địa như muốn sụp đổ.
- Tôm tép nhãi nhép mà cũng muốn múa rìu qua mắt thợ?
Một tiếng quát lạnh vang lên, mang theo sự khinh thường nồng đậm, khiến khí thế Minh Hoàng đao phải dừng lại một chút.
Chỉ thấy Tần Mục bước ra, tay không chộp tới Minh Hoàng đao.
- Hắn điên rồi sao?
Thư Vân kinh hãi.
Dưới cỗ khí thế này, có rất ít người có thể chính diện chống lại. Nhưng Tần Mục lại tay không đón đỡ một đao kia.
- Muốn chết.
Trịnh Kinh Luân cảm giác bị khinh thường lần nữa, trong người tuôn ra một luồng sức mạnh, khiến cho cường thế của Minh Hoàng đao tăng thêm một phần.
Phẫn nộ, y lại càng dung hợp với Minh Hoàng đao, đột phá cảnh giới vốn có, tiến thêm một tầng.
Nếu nói trước kia y chỉ tự xưng mình sánh ngang với hoàng tử. Bây giờ, y cơ hồ đã không để hoàng tử vào mắt.
- Đúng là phải cảm ơn anh. Để tạ lễ, tôi sẽ cho Minh Hoàng đao chấm dứt tính mạng của anh.
Trịnh Kinh Luân nhìn Tần Mục như nhìn người chết.
Trong chốc lát, lưỡi đao rơi xuống, chi quang cực hạn bao phủ Tần Mục.
Thư Vân thở dài một hơi. Bởi vì Tần Mục vọt tới trước mặt Trịnh Kinh Luân, cho nên một đao kia hoàn toàn nhằm vào Tần Mục. Cô đứng cùng Cung Y Y bên này, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
- Y Y muội tử, xin hãy nén bi thương.
- Nén bi thương?
Cung Y Y khó hiểu nhìn Thư Vân.
- Trúng một đao kia, hắn chết chắc rồi.
Cung Y Y khẽ cười, lắc đầu:
- Có lẽ người nén bi thương là chị mới đúng.
Thư Vân kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ cô cho rằng hắn có thể tránh thoát một đao kia sao?
- Tránh?
Cung Y Y lại lắc đầu lần nữa:
- Chị quá đề cao người bạn của mình rồi.
Mười hai thần khí trong mắt người khác vô cùng thần thánh và tôn quý. Nhưng trong mắt Tần Mục, chúng chẳng đáng là gì.
Thư Vân nghe xong, thần sắc biến đổi, ánh mắt chăm chú nhìn vào lưỡi đao đang không ngừng mở rộng trên không trung.
Cô rất khó lý giải lời nói của Cung Y Y, cũng rất khó tin một người đứng gần như vậy, bị Minh Hoàng đao quét trúng còn có thể sống sót.
Bành.
Trong lúc đó, một tiếng vang truyền đến.
Ngay sau đó, một nhân ảnh như sao chổi rơi xuống, đập vào tường thành. Hơn nửa cả người còn bị khảm vào bên trong tường thành.
Vầng sáng rơi lả tả. Một thân ảnh tuấn lãng bất phàm đứng chắp tay trên không trung, tay phải kẹp cự đao thật rộng, ánh mắt nhìn tường thành bị phá, lộ vẻ khinh thường.
- Không có bao nhiêu bổn sự, khẩu khí lại không nhỏ.
Đồng tử Thư Vân co rụt lại, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào thân ảnh trên không trung.
Người này không phải Trịnh Kinh Luân mà là Tần Mục.
Trịnh Kinh Luân không chỉ thất bại, hơn nữa Minh Hoàng đao còn rơi vào trong tay Tần Mục.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
- Không thể trách anh ấy không nói đạo lý. Anh ấy đã hạ thủ lưu tình rồi.
Cung Y Y nhắc nhở một câu:
- Nếu anh ấy muốn giết người, các người ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có đâu.
- Ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có?
Thư Vân âm thầm phỏng đoán những lời này, lập tức hỏi:
- Hắn là hoàng tử hay là Thần Tử?
Cung Y Y nhìn Thư Vân, khinh thường nói:
- Hoàng tử, Thần tử mà cũng đánh đồng được với anh ấy sao?
Thư Vân đã triệt để ngây người.
Cung Y Y cũng không để ý đến Thư Vân, bay đến bên cạnh Tần Mục, nhìn bức tường thành bị phá, rồi nhìn thấy một đạo lưu quang bỏ chạy theo hướng khác.
- Anh ra tay đúng là nhẹ. Anh ta còn có khí lực để chạy trốn.
Tần Mục nhún vai:
- Y chạy trốn, nhất định là đi gặp Viêm đế rồi, vừa vặn dẫn đường cho chúng ta.
- Nói cũng đúng. Chúng ta cứ đi theo sau.
Trịnh Kinh Luân bất chấp thương thế, nội tâm đã bị sự sợ hãi và phẫn nộ chi phối. Y tuyệt đối không nghĩ đến trên đời này lại có người đáng sợ như vậy.
Y vốn cho rằng mình đã đột phá giới hạn, tiến thêm một bước, rất khó tìm được đối thủ trong thế hệ cùng lứa. Kết quả lại chênh lệch thật nhiều.
Hiện tại, Minh Hoàng đao đã rơi vào tay người khác. Y phải nhờ Viêm tộc che chở, để Viêm đế ra tay, đoạt lại Minh Hoàng đao cho y.
Trên thực tế, một đao khí thế của Trịnh Kinh Luân đã khiến cho rất nhiều cường giả Viêm tộc chú ý đến, đều bay về phía bên này.
- Trịnh công tử, cậu bị gì vậy?
Một số cường giả Viêm tộc đến hỏi thăm, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Trịnh Kinh Luân, không nhịn được mà nổi lên nghi ngờ.
Trước kia cảm nhận được uy thế của Minh Hoàng đao, còn tưởng rằng Trịnh Kinh Luân nổi lên sát ý với người khác, bọn họ chạy đến để khuyên can, lại không nghĩ đến nó lại không giống với suy nghĩ.
- Nhanh đi thông báo cho Viêm đế, có người đến Viêm tộc làm loạn. Tôi ngăn không được hắn.
Trịnh Kinh Luân thở không ra hơi.
- Có người đến Viêm tộc làm loạn?
- Đúng vậy, đầu tiên người này nói năng lỗ mãng với Viêm đế, tôi thấy không vừa mắt, mới cùng hắn lý luận, cuối cùng đánh nhau. Ai ngờ người này quá lợi hại, tôi không phải là đối thủ của hắn.
Trịnh Kinh Luân muốn mượn tay Viêm đế, tất nhiên là phải nói cho hiên ngang lẫm liệt rồi.
- Loại người nào mà cũng dám đến Viêm tộc giương oai?
- Mặc dù Viêm tộc đang trong thời điểm rối loạn, cũng không phải để người ta khi dễ được.
Đám người Viêm tộc nghe xong, liền giận tím mặt.
Đương nhiên, vẫn có người hoài nghi, hoàn toàn không tin Trịnh Kinh Luân.
Chỉ là đối phương đánh chi chủ Minh Hoàng đao thành bộ dạng như vậy, có thể thấy được thực lực không tầm thường.
- Bất kể thế nào, cứ thông báo cho Viêm đế trước, để Viêm đế định đoạt.
…………
Nếu là bình thường, Viêm đế tất nhiên phải bế quan. Nhưng lúc này, Viêm thành đang lâm nguy, ông thân là cường giả đệ nhất Viêm tộc, lúc nào cũng phải thời khắc chú ý sự biến hóa của Thánh hà.
Vi tôn của cường giả đều phải áp dụng tại bất kỳ địa phương nào. Cho dù ông không phải tộc trưởng Viêm tộc, nhưng quyền lực và địa vị của ông tại Viêm tộc lại cao hết thảy.
- Tham kiến Viêm đế.
- Có chuyện gì?
Trịnh Kinh Luân tiến lên, tức giận nói:
-Xin Viêm đế làm chủ cho tôi.
Viêm đế mở mắt, nhìn người tới là Trịnh Kinh Luân, thần sắc nghiêm túc hòa hoãn một chút.
Nhưng khi nhìn bộ dạng chật vật của Trịnh Kinh Luân, ông lại không khỏi cau mày:
- Trịnh công tử, có chuyện gì xảy ra vậy?
- Có kẻ trộm đến Viêm tộc quấy rối. Tôi tranh đấu với hắn, ai ngờ hắn dùng thủ đoạn ti tiện đánh bại tôi, ngay cả Minh Hoàng đao cũng rơi vào tay hắn.
- Cái gì?
Viêm đế nghe xong liền giận dữ. Ông không hoài nghi lời nói của Trịnh Kinh Luân là thật hay giả. Cho dù là giả, ông nhất định phải xử lý.
Bởi vì Thánh hà đang bạo động. Minh Hoàng đao lại là thần khí, rất có tác dụng chống đỡ. Lúc này không thể để mất đi.
- Kẻ trộm ở đâu?
Trịnh Kinh Luân vừa muốn lên tiếng, lại nghe một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
- Tôi ở đây.
Thư Vân đi đằng sau hai người, trong lòng thấp thỏm không yên.
Hai người này quả thật không kiêng nể gì cả, trước mặt Viêm đế mà còn dám làm như vậy.
- Viêm đế, chính là hắn.
Trịnh Kinh Luân kích động chỉ vào Tần Mục:
- Mong Viêm đế làm chủ cho tôi. Nếu đoạt lại được Minh Hoàng đao, tôi sẽ dốc hết toàn lực hỗ trợ giải quyết nguy hiểm của Viêm thành.
- Trịnh công tử yên tâm. Chuyện này phát sinh ở Viêm tộc, ta tuyệt đối không ngồi im mà nhìn. Cậu cứ tạm lui ra đằng sau.
Viêm đế tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Tần Mục:
- Tuổi còn nhỏ nhưng gan không nhỏ, dám đến Viêm tộc ta làm loạn?
- Haha, ông chính là Viêm đế?
Nụ cười của Tần Mục mang theo chút trào phúng.
- Chính là lão phu.
- Thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt.
- Cậu nói cái gì?
Viêm đế trợn mắt, giơ chưởng chuẩn bị trấn áp Tần Mục.
- Lão tổ, hãy khoan động thủ.
Đúng lúc này, một giọng nói lo lắng truyền đến, khiến Viêm đế phải dừng động tác.
Một người đàn ông trung niên vọt đến trước mặt Viêm đế.
- Vinh Hiên, vì sao lại ngăn ta?
Viêm đế hỏi.
Viêm Vinh Hiên thấp giọng nói:
- Lão tổ, hắn chính là thành chủ thành Thiên Mạc.
- Thành Thiên Mạc…Cái gì?
Viêm đế hơi ngẩn ra, sau đó biến sắc.
Ông bình thường rất ít khi ra ngoài, lại chưa từng gặp Tần Mục, nhưng điều này không có nghĩa là ông chưa từng nghe qua tên của Tần Mục.
Đương nhiên, ông không phải để ý đến Tần Mục là thành chủ thành Thiên Mạc, mà là ông biết Tần Mục chính là thiên tội chi nhân, trên người có chi lực Tổ Long.
Tổ Long, chính là một trong những chiến lực cường đại nhất thời viễn cổ trong thiên địa. Cho dù ông là một Chí Tôn, cũng chưa chắc chịu nổi một cái tát của người ta.
Tuy thiên tội chi nhân sớm muộn gì cũng sẽ chết thê thảm, nhưng ít ra bây giờ không ai dám trêu chọc hắn. Vận Mệnh Tổ Thần sẽ không vì một tiểu nhân vật như ông mà xuất đầu lộ diện.
- Thì ra là Tần thành chủ. Viêm mỗ tuổi già mắt kém, không biết Tần thành chủ đại giá quang lâm, xin thứ tội.
Viêm đế lập tức chuyển sang bộ dạng nịnh nọt.
Trịnh Kinh Luân và Thư Vân đều chấn động. Viêm đế là cường giả tối cao của Viêm tộc, thế mà lại đi nịnh bợ một tiểu bối.
- Thành chủ thành Thiên Mạc?
Thư Vân lẩm bẩm. Cô đã từng nghe qua cái tên này, có thể nói là thiên tài tuyệt thế sánh ngang cùng hoàng tử.
Nếu có thể sánh vai cùng hoàng tử, việc đánh bại Trịnh Kinh Luân có thể lý giải rồi.
Trịnh Kinh Luân tự xưng mình không kém hoàng tử, nhưng trong mắt cô, y còn kém hoàng tử một bậc, tất nhiên là không bằng Tần Mục.
Nhưng đừng nói là hoàng tử, cho dù là Thần Tử, trước mặt Viêm đế thì thế nào?
Viêm đế đường đường là một Chí Tôn, một Thần Tử có thể so sánh được sao?
Nhất thời, Thư Vân cảm thấy đầu óc rối loạn. Cô khẳng định thân phận của Tần Mục còn khủng bố và cao hơn thân phận Chí Tôn.
Trách không được Cung Y Y lại nói Tần Mục đã hạ thủ lưu tình. Cô sở dĩ cho rằng Tần Mục quá phận với Trịnh Kinh Luân, hòan toàn là vì địa vị của hai người ngang hàng nhau.
Nhưng trên thực tế, Chí Tôn mà còn phải nịnh nọt trước mặt Tần Mục. Vậy hắn động thủ đánh Trịnh Kinh Luân là hoàn toàn hợp lý.
Bởi vì đó là đạo lý, hơn nữa còn là thực lực.
- Viêm đế, không phải ông đã đồng ý với người ta, đoạt Minh Hoàng đao từ tôi sao?
Tần Mục lấy Minh Hoàng đao ra, quơ quơ nói:
- Đao ở đây, có cần qua đây lấy không?
Viêm đế xấu hổ cười nói:
- Tần thành chủ đừng trách. Là lão hủ già rồi nên hồ đồ. Đích thị là Trịnh Kinh Luân mạo phạm cậu trước, cậu ra tay giáo huấn là chuyện đương nhiên.
Lần này Trịnh Kinh Luân một câu cũng không dám nói. Mặc dù y kiêu ngạo, lúc này cũng chỉ biết hoảng sợ, không biết Tần Mục có tìm y gây phiền phức hay không.
Ngay cả Chí Tôn mà còn không dám kiêu ngạo trước mặt Tần Mục, y lại càng không dám tức giận.
Nhưng y dường như đã quá đề cao bản thân mình rồi. Tần Mục căn bản chẳng muốn lãng phí thời gian trên người y.
- Được rồi, tôi đến Viêm tộc là có chuyện nhờ hỗ trợ. Nhưng dường như chúng tôi đến không phải lúc. Dưới đáy Viêm thành các người đang có gì bạo động sao?
Viêm đế vội trả lời:
- Tần thành chủ có việc gì cứ phân phó. Tuy nói Thánh Hà bạo động dị thường, người của tộc ta đang toàn lực thủ hộ, nhưng sẽ không dám làm chậm trễ đại sự của Tần thành chủ.
Tần Mục cười ha hả:
- Ông ngược lại rất biết nói chuyện đấy.
- Đâu có, đâu có. Tần thành chủ cứ việc phân phó.
Tần Mục nhìn Cung Y Y, Cung Y Y hiểu ý, liền lấy ra nguyên liệu Hỗn Độn ném cho Viêm đế.
- Đây là…
Viêm đế nhìn nguyên liệu Hỗn Độn trong tay, lập tức nhướng mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận