Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 131: Mặt đen mới được gọi là nghiêm túc?

Trong đại sảnh chỉ còn lại bảy người.
Những người này không muốn thừa nhận Tần Mục, nhưng bọn họ cũng không muốn cứ như vậy mà rời khỏi tổ Thần Ưng. Dù sao đây cũng không phải là chợ bán thức ăn, cơ hội tiến vào rất khó có được.
Tần Mục thấy Ninh Vi Vi do dự cả buổi cũng không rời khỏi, không khỏi kinh ngạc hỏi:
- Chị đang chờ tôi khai trừ à?
- Cậu dám?
Tính cách cọp cái của Ninh Vi Vi lại bạo phát.
- Được rồi, nếu chị muốn lưu lại, vậy thì ngoan ngoãn đứng vào hàng đi.
Sáu người còn lại đã đứng thành hàng. Ninh Vi Vi không cam tâm tình nguyện mà đứng vào trong hàng.
Nhưng sau khi đứng xong, Ninh Vi Vi lại hừ lạnh:
- Huấn luyện viên, tuy cậu được tổ trưởng Lý bổ nhiệm. Nhưng nếu không để cho chúng tôi nhìn thấy thực lực của cậu, chỉ sợ tất cả mọi người đều không phục.
Sau khi Từ Trùng đi rồi, Ninh Vi Vi tất nhiên trở thành người dẫn đầu trong bảy người. Huống hồ, nguời nhỏ tuổi nhất trong số bảy người cũng lớn hơn Tần Mục một tuổi. Để cho Tần Mục dạy bọn họ, mặc kệ ai cũng cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Vì vậy, tất cả mọi người đều nói:
- Huấn luyện viên, trước khi cậu dạy chúng tôi, cậu cũng phải cho chúng tôi nhìn thấy tài năng của cậu chứ?
- Không cần yêu cầu nhiều, tùy tiện biểu diễn là được.
Tần Mục nghiêm túc hỏi:
- Thế các người muốn nhìn cái gì?
- Tất nhiên là tuyệt chiêu sở trường nhất của huấn luyện viên.
Tần Mục suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi không có sở trường. Nếu tôi biểu diễn ở đây cho các người xem, các người xem một năm cũng không hết.
Phụt.
Có một số người bật cười. Bọn họ phát hiện Tần Mục không phải đến huấn luyện mà là đến diễn hài.
Ninh Vi Vi xụ mặt:
- Huấn luyện viên, mong cậu nghiêm túc một chút, đừng quên là cậu đang trong giờ lên lớp.
- Tôi có chỗ nào không nghiêm túc?
Tần Mục không hiểu:
- Chẳng lẽ mặt đen hơn thì mới được gọi là nghiêm túc sao?
- Cậu…
Ninh Vi Vi tức điên rồi, lại còn nói mặt cô đen?
Nhưng nhìn kỹ lại, cô phát hiện da Tần Mục rất trắng, không hề thua kém cô bao nhiêu.
Trời ơi, đây là đàn ông sao?
- Huấn luyện viên, ý của cậu là không có gì cậu làm không được? Không có gì là không am hiểu?
Ninh Vi Vi cũng không so đo với Tần Mục, bắt đầu phản biện lại.
- Tôi không hề nói là không có gì tôi làm không được. Chỉ là lĩnh vực tôi biết rất nhiều thôi.
Ninh Vi Vi cười nói:
- Nói cách khác, cậu không có kỹ năng đặc biệt?
- Tôi đã từng gặp một cô gái ngốc nhất. Nhưng so ra vẫn còn thua kém chị.
Tần Mục chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Sao chị lại có thể suy luận từ không có kỹ năng nổi bật thành kỹ năng kém cỏi nhỉ? Lĩnh vực mà tôi cho rằng mình đứng đầu thì không có người dám nhận đứng thứ hai.
Ninh Vi Vi bị nói là ngốc, vốn đang muốn tức giận, nhưng nghe xong hết câu, bỗng nhiên nở nụ cười khinh thường.
Cô cho đến bây giờ chưa từng nhìn thấy người khoác lác như vậy.
- Huấn luyện viên, tôi nghe khẩu khí của cậu dường như còn lợi hại hơn tổ trưởng Lý Sâm?
- Thực lực của Lý Sâm cũng được. Tôi chưa thấy anh ta toàn lực ra tay, nhưng nhìn bề ngoài thì là như thế.
Tần Mục nói.
- Đúng là khoác lác.
Ninh Vi Vi không tin, sáu người còn lại càng thêm không tin.
Lý Sâm là tổ trưởng tiểu đội 7 của tổ Thần Ưng. Thực lực có thể nói là xếp vào top 5 trong toàn bộ tổ Thần Ưng. Một nhân vật truyền kỳ như vậy qua miệng của Tần Mục lại biến thành “cũng được”.
- Khoác lác thì khoác lác. Thôi, không nói đề tài này nữa. Cho dù tôi không bằng Lý Sâm nhưng cũng dư dạy các người.
- Vậy cũng chưa hẳn.
Ninh Vi Vi dường như muốn đối kháng với Tần Mục đến cùng.
- Chẳng lẽ chị muốn đánh với tôi một trận?
Tần Mục buồn cười nhìn Ninh Vi Vi:
- Chị cũng đừng quên chuyện mất mặt của chị ngày hôm qua nhé.
Tần Mục nhắc đến việc này, Ninh Vi Vi lại càng tức:
- Nếu cậu ngay cả tôi cũng đánh không thắng, làm sao có thể dạy cho nhiều người khác? Trừ phi cậu có thể một đánh bảy người chúng tôi.
Sáu người còn lại nghe xong, bắt đầu xoa tay. Bọn họ cũng muốn nhìn thấy thực lực chân chính của Tần Mục.
Nếu thực lực của Tần Mục có thể đánh thắng bảy người bọn họ, bọn họ có thể miễn cưỡng tiếp nhận huấn luyện viên là hắn.
Nếu Tần Mục không có thực lực, vậy mọi người sẽ đánh cho hắn một trận. Đến lúc đó xảy ra chuyện gì cũng không thể trách bọn họ được. Chỉ có thể trách hắn học nghệ chưa tinh mà muốn làm lão đại mà thôi.
Thấy Tần Mục không trả lời, Ninh Vi Vi còn tưởng rằng hắn sợ, đắc ý cười nói:
- Sao vậy, có dám không?
- Đây không phải là vấn đề dám hay không dám.
Tần Mục đau đầu nói:
- Chị cảm thấy một con kiến đánh thắng được con voi không?
Ninh Vi Vi vô tình trả lời:
- Đương nhiên là đánh không lại.
- Vậy chị cảm thấy bảy con kiến có đánh thắng được con voi không?
- Không…Mà này, cậu có ý gì vậy?
Ninh Vi Vi kịp phản ứng. Tần Mục ví bọn họ là kiến?
- Tôi chính là có ý này. Tôi nghĩ rằng các người có thể nghe hiểu.
Tần Mục bình tĩnh nói.
Không chỉ Ninh Vi Vi, những người còn lại đều giận dữ:
- Đừng nói chúng tôi bây giờ còn không thừa nhận cậu là huấn luyện viên. Cho dù cậu thật sự là huấn luyện viên của chúng tôi, cũng không có lý do gì để vũ nhục chúng tôi.
- Tôi không có ý vũ nhục các người. Tôi chỉ tường thuật một sự thật mà thôi.
Tất cả mọi người đều nổi giận. Tần Mục vẫn bình tĩnh như trước, nói:
- Tôi là người làm việc không thích bỏ dỡ nửa chừng. Tuy gia nhập tổ Thần Ưng chỉ là nhất thời cao hứng, nhưng đã đến đây, tôi nhất định sẽ làm hết sức. Cho nên các người rất may mắn đấy.
Ninh Vi Vi kinh ngạc nhìn Tần Mục. Cô cảm giác Tần Mục lúc này rất khác lúc trước, giống như rất chân thành, rất chuyên chú.
Loại cảm giác này khiến cô không thể tưởng tượng nổi, cau mày hỏi:
- Cậu nói may mắn? Có cái gì may mắn chứ?
Tần Mục cũng không trực tiếp trả lời, nói:
- Các người không phải muốn đánh nhau sao? Tiến lên hết đi. Chỉ cần các người có thể chủ động đụng tôi được một phát, tôi sẽ nhận thua.
- Khẩu khí của cậu không khỏi quá lớn đi.
Ninh Vi Vi không nghĩ ra Tần Mục lấy được tự tin ở chỗ nào. Mặc dù thực lực của hắn rất mạnh, bảy người ở đây cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng nếu nói bảy người liên thủ cũng không đụng được hắn một phát, Ninh Vi Vi nói như thế nào cũng không tin.
- Không tin thì đến thử xem. Nhưng tôi muốn tuyên bố trước, tôi ra tay rất nặng đấy, có bị gì cũng đừng trách tôi.
- Do cậu nói đấy nhé. Chúng tôi cũng không lưu tình đâu.
Cũng có người không để lời cảnh cáo của Tần Mục trong lòng.
Bảy người tách ra bảy hướng, bao vây Tần Mục chính giữa, chỉ cần đụng Tần Mục một cái là bọn họ sẽ thắng.
Chuyện đơn giản như vậy, bọn họ không tin làm không được.
Truyền ánh mắt cho nhau, cuối cùng do Ninh Vi Vi ra lệnh:
- Cùng tiến lên.
Bảy người đồng loạt tiến lên. Tần Mục đứng chính giữa, nhìn qua dường như không có chỗ trốn.
Nhưng Tần Mục căn bản không cần trốn. Hắn đứng im, làm như không nhìn thấy thế công của bảy người.
- Huấn luyện viên, bị đánh cũng đừng khóc nhè nhé.
Một người thanh niên nở nụ cười trêu tức, bước đến gần Tần Mục, một quyền đánh vào mặt của hắn.
Bành.
Nắm đấm rắn chắc của người thanh niên đánh trúng một người, đánh bay người nọ ra ngoài.
Những người còn lại thấy như vậy, đồng thời biến sắc, quát lên với người thanh niên:
- Trần Minh, cậu làm cái gì vậy? Sao lại đánh người nhà của mình?
Trần Minh nhìn một quyền của mình đánh trúng bạn, cả người giống như bị hôn mê.
Vừa rồi y nhắm tới mặt Tần Mục, nhưng không biết tại sao quả đấm của y lại giống như xuyên qua cơ thể Tần Mục, trực tiếp đánh trúng người phía sau Tần Mục.
Việc hai người Trần Minh tự đánh lẫn nhau phát sinh trong nháy mắt. Hơn nữa, sự việc phát sinh quá đột ngột, căn bản không có người chú ý đến. Dù sao, trong mắt bọn họ, tất cả đều nhìn thấy một quyền của Trần Minh đánh trúng người nhà của mình.
Về phần nắm đấm xuyên qua cơ thể Tần Mục, việc này ngoại trừ Trần Minh, ai cũng không nghĩ đến.
Bọn họ không chứng kiến được chuyện gì đã xảy ra, nhưng ánh mắt của bọn họ đều rơi xuống người Tần Mục.
Tần Mục đứng ngay tại chỗ, không hề động đậy.
- Này, các người đã ngã một người. Tôi còn chưa ra tay đấy. Quá yếu rồi.
Tần Mục chậm rãi nói.
- Đừng có mà đắc ý. Chỉ là Trần Minh sai lầm mà thôi. Cho dù đánh không thắng, đụng cậu một chút còn không đơn giản sao?
Ninh Vi Vi cảm thấy không thích khi nhìn bộ dạng tự cho là đúng của Tần Mục.
- Vậy thì tiếp tục.
- Trần Minh, cậu chú ý một chút đi.
Ninh Vi Vi cảnh cáo.
Trần Minh không phục nhìn Tần Mục, cảm giác vừa rồi không phải y phạm sai lầm mà là Tần Mục đã động tay động chân.
Người bị Trần Minh đánh cho đầu óc choáng váng được đỡ sang một bên, sáu người còn lại tiếp tục vây công Tần Mục.
- Lần này để tôi lên trước. Các người quan sát xung quanh, phát hiện sơ hở của hắn thì cùng nhau ra tay.
Trần Minh tiến lên một bước. Y muốn rửa sạch mối sỉ nhục này.
- Được, cậu cẩn thận một chút.
Ninh Vi Vi cảm thấy biện pháp này không sai.
Trần Minh không nói hai lời, một bước xông lên. Một quyền vừa rồi là nhắm ngay mặt Tần Mục.
Chỉ có y và Tần Mục, tổng sẽ không đánh trúng người khác.
Bị người khác đụng một cái là thua, cho nên đối mặt với nắm đấm của Trần Minh, Tần Mục chỉ có thể né tránh.
Một cú nghiêng người tuyệt đẹp vừa vặn tránh được công kích của Trần Minh.
Nhưng đây đối với Ninh Vi Vi mà nói lại là một sơ hở rất lớn.
- Cơ hội tốt, cậu nhất định phải thua.
Ninh Vi Vi lao đến, cặp đùi thon dài quét ngang Tần Mục.
Bành.
Nhưng một bóng người bị Ninh Vi Vi quét bay ra ngoài.
- Ah.
Ninh Vi Vi lập tức kêu lên. Bởi vì cô phát hiện mình không đánh trúng Tần Mục mà là đá bay Trần Minh.
Tố chất của Trần Minh rất tốt. Mặc dù bị Ninh Vi Vi đạp một cước, vẫn có thể nhịn đau đứng lên.
- Vi Vi, cô….
Sắc mặt Ninh Vi Vi lập tức đỏ bừng. Vừa rồi cô còn răn dạy Trần Minh, nhưng cô lại làm Trần Minh bị thương, trong lòng xấu hổ, hận không tìm được cái lỗ chui vào.
Không đúng.
Ninh Vi Vi rất nhanh kịp phản ứng. Cô cũng giống như Trần Minh, nắm rất chắc phương hướng. Rõ ràng là nhắm ngay Tần Mục, vừa rồi Tần Mục lại không động đậy, tại sao một cước này lại đạp trên người Trần Minh?
- Cậu làm cái gì vậy?
Ninh Vi Vi phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Tần Mục.
Vẻ mặt Tần Mục như người vô tội, nói:
- Tôi không làm cái gì nhé. Nhưng các người đúng là huyên náo thật vui. Một lần không đủ còn có lần thứ hai. Tôi cảm thấy nôn nóng giùm các người rồi đấy.
- Không thể nào. Tôi không thể không có chừng mực như vậy. Vấn đề nhất định là do cậu.
Tần Mục cảm thấy xấu hổ. Nói chuyện với phụ nữ, cái gì là đạo lý, logic chỉ là gió thoảng mây bay. Cô ta nói cái gì thì chính là cái đó.
- Được rồi, cho dù vấn đề này nằm trên người của tôi, nhưng tôi đâu có phạm quy. Các người không phải còn chưa đụng vào tôi sao? Sao, có muốn tiếp tục nữa không?
Tất cả mọi người đều nhìn nhau. Một người lên nhất định đánh không lại Tần Mục. Nhưng chỉ cần hai người công kích cùng một lúc, sẽ phát sinh sự kiện tự đánh lẫn nhau. Như vậy làm sao mà đánh?
Ninh Vi Vi rầu rĩ cả buổi, cuối cùng nói:
- Muốn chúng tôi thừa nhận cậu, sức mạnh của cậu nhất định phải cao hơn chúng tôi. Dùng thủ đoạn hèn hạ này thì tính là gì chứ?
- Chị nói sức mạnh?
Tần Mục trầm tư.
- Đúng vậy.
- Sức mạnh xác thực là so sánh trực quan nhất, nhưng đấu như thế nào? Gồng tay?
Ninh Vi Vi thiếu chút nữa bị lời này của Tần Mục làm nghẹn chết. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Mục.
Gồng tay? Có đùa không vậy?
- Được rồi, quy củ là do chị định. Chị nói sao thì vậy đi.
Tần Mục sợ con cọp cái này nổi bão.
Ninh Vi Vi nghe xong, ánh mắt đảo rất nhanh, dường như đang nghĩ đến điều gì đó, vỗ tay phát ra tiếng, nói với Tần Mục:
- Tôi dẫn cậu đến một chỗ.
Có người nhìn ra ý đồ của Ninh Vi Vi.
- Đúng vậy, là phòng trong lực quyền kích.
- Phòng trọng lực quyền kích?
Thường Minh ngây người, sau đó khóe miệng vểnh lên, thầm thở dài:
- Thì ra năm trăm năm trước đã có loại này rồi.
- Này, cậu đang cười gì thế?
Ninh Vi Vi cả giận nói.
Tần Mục vui vẻ, Ninh Vi Vi lại cảm thấy không vui.
- Không có gì. Chỉ là không biết các người nói phòng trọng lực quyền kích là gì?
Tần Mục hỏi.
- Hừ, đồ nhà quê, không biết thì thôi.
Ninh Vi Vi khinh thường nói:
- Thứ này chỉ mới trong giai đoạn nghiên cứu. Bình thường, bộ đội đặc chủng không phân phối ra ngoài. Tổ Thần Ưng cũng chỉ có một cái.
- Xem ra là công nghệ cao. Vậy thì đi xem một chút.
- Đi theo tôi. Nhưng cậu cũng nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, cũng không nên để bị dọa sợ.
Tần Mục có chút buồn cười. Loại đồ này hắn chơi nát ở thời Mạt thế rồi.
Đám người Ninh Vi Vi dẫn Tần Mục bước vào cửa lưới sắt, đi thang máy xuống dưới.
Lầu ba, tầng hầm ngầm.
Tầng hầm cũng không lớn, bên trong còn có một mật thất được khóa lại.
Đám người Ninh Vi Vi dường như là khách quen ở đây, ngay cả chìa khóa cũng mang theo.
Ninh Vi Vi mở khóa, sau đó tiến vào bên trong.
Trong mật thất có một chiếc máy rất kỳ lạ, cao khoảng hai mét, chính giữa có một khu vực sợi bông hình vuông, bên cạnh có một số nút và bàn phím. Trên bàn phím có số từ 0 đến 9. Màn hình LCD 10 inch.
- Đây chính là trọng lực quyền kích.
Tần Mục tùy ý nhìn qua thêm vài lần, hỏi:
- Cái này có thể sử dụng để đo sức mạnh?
- Để tôi giới thiệu cho cậu.
Ninh Vi Vi khinh thường, chỉ vào khu vực sợi bông, nói:
- Cậu chỉ cần đánh một quyền vào đây, bên trên màn hình sẽ hiển thị sức mạnh một quyền này của cậu. Dùng phương pháp này khảo thí thực lực của cậu là trực quan nhất.
Tần Mục gật đầu, lại hỏi:
- Nếu là trọng lực quyền kích, con số bên trên bàn phím hẳn có thể điều tiết trọng lực?
- Lần này coi như cậu thông minh. Máy móc này gắn liền với gian phòng. Nó có thể điều tiết trọng lực của gian phòng.
- Không hổ danh là công nghệ cao. Quả nhiên thần kỳ.
Ninh Vi Vi cười nói:
- Mỗi lần tổ Thần Ưng tiến hành khảo hạch, thành tích của trọng lực quyền kích là một phần rất quan trọng. Thành tích của thành viên bình thường của tổ Thần Ưng là từ 400 đến 500. Người ưu tú hơn có thể đạt đến hơn 600.
- Với thực lực của chị, có thể đánh được thành tích bao nhiêu?
- Thành tích của tôi là 368.
Ninh Vi Vi ngạo nghễ nói. Dường như cô rất hài lòng với thành tích này.
Dù sao thành viên chính thức của tổ Thần Ưng cũng chỉ hơn 400 mà thôi.
- Nói cách khác, thành tích của tôi chỉ cần vượt qua 368, các người sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi?
- Đương nhiên là không.
Tuy Ninh Vi Vi không thích Tần Mục, nhưng không thể không thừa nhận, thực lực của Tần Mục cao hơn cô.
- Với tư cách là huấn luyện viên, nhất định phải có đủ năng lực để dạy chúng tôi. Thành tích cậu cao hơn tôi một điểm cũng không được.
- Vậy chị cảm thấy tôi vượt qua chị bao nhiêu thì mới tính là có tư cách?
Tần Mục hôm nay dường như rất có kiên nhẫn.
Ninh Vi Vi tự đánh giá. Trong lòng cô không thích Tần Mục. Ngày nào cũng bắt cô nhìn thấy hắn, quả thật sống không bằng chết.
Nhất định phải đạt tới một tiêu chuẩn không thể nào đạt được.
- Chị cứ từ từ suy nghĩ, tôi thử cái máy này trước đã.
Nói xong, Tần Mục đứng trước mặt chiếc máy, mở nguồn điện, đẩy trọng lực lên gấp hai.
Bảy người Ninh Vi Vi thường xuyên ở chỗ này, sớm đã quen với việc đánh trọng lực gấp đôi.
Tần Mục đối với trọng lực gấp đôi không hề có cảm giác.
Hắn sờ cằm, sau đó nhẹ nhàng dùng ngón tay bắn lên màn hình một phát, trên màn hình hiện lên số 1.
Tăng thêm khí lực, Tần Mục lại bắn tiếp, trên màn hình hiện lên số 3.
Tần Mục thử một chút, mỗi lần đều không dùng lực, nhẹ nhàng gõ một phát, con số trên màn hình đều không vượt qua 10.
Mọi người đối với cử động của Tần Mục đều nghi hoặc, không biết hắn đang định làm cái gì.
Ninh Vi Vi im lặng:
- Này, cậu không cảm thấy nhàm chán à?
Tần Mục không để ý đến, tiếp tục thử máy.
Sau vài chục lần gõ, Tần Mục ngừng lại, nhún vai nói với Ninh Vi Vi:
- Chị cảm thấy một kích toàn lực của tôi có thể đánh ra bao nhiêu thành tích?
- Hừ, đoán chừng cũng chẳng cao hơn tôi bao nhiêu. Khoảng 400 là cùng.
Ninh Vi Vi khinh thường nói.
- Được, vậy để tôi thử xem.
Tần Mục chuẩn bị xong tư thế, tụ lực đánh một quyền vào khu vực sợi bông.
Đinh.
Con số trên màn hình không nhiều cũng không ít, vừa vặn 400.
- Haha, chỉ có 400 thôi.
Thấy thành tích của Tần Mục cao hơn mình, Ninh Vi Vi cũng không nhụt chí, ngược lại cao hứng, nói:
- Nói ra thì cậu cũng chỉ có chút thực lực đó mà thôi. Quá dở rồi.
Trần Minh khinh thường nói:
- Lúc tôi phát huy tốt nhất là 398 điểm, chỉ chênh lệch so với cậu 2 điểm.
Những người còn lại đều lắc đầu nói:
- Kỳ thật, với tuổi của cậu mà nói, thành tích này đã là rất giỏi rồi. Nhưng muốn trở thành huấn luyện viên của chúng tôi thì còn kém xa.
Tần Mục bình tĩnh nhìn Ninh Vi Vi:
- Chị còn chưa đưa ra tiêu chuẩn cho tôi mà. Vừa rồi tôi chỉ tùy tiện đánh ra một quyền. Không tính.
- Cậu lừa gạt ai vậy? Tôi nhìn thấy rõ là cậu toàn lực ra tay mà.
Ninh Vi Vi cảm thấy Tần Mục đã thua không chịu nổi.
Trần Minh lạnh lùng nói:
- Trong số những người chúng tôi, Từ Trùng là thực lực mạnh nhất. Anh ta đã từng đánh ra được thành tích 557. Nếu cậu có thể đánh được thành tích này, Trần Minh tôi phục cậu.
- Được, là anh nói đấy nhé.
Tần Mục một lần nữa đứng trước chiếc máy, rất nhanh đánh ra một quyền.
Đinh.
Con số hiện lên.
Khi mọi người nhìn lên màn hình, tất cả đều mở to mắt.
557.
Không nhiều không ít, vừa vặn 557.
- Trùng hợp, tuyệt đối là trùng hợp.
Ninh Vi Vi lập tức kêu lên lên, giống như đang bị kích thích.
Tần Mục cười hắc hắc:
- Các người không được phản đối đấy. Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời.
- Không được, tôi không phục.
Tần Mục nhìn Ninh Vi Vi, nói:
- Chị muốn đổi ý?
- Vừa rồi là Trần Minh nói, hơn nữa, cậu ấy nói nếu cậu đánh được số điểm đó, cậu ấy sẽ phục cậu. Cậu ấy phục cậu không có nghĩa là chúng tôi cũng phục cậu.
- Các người còn chơi chữ với tôi à?
Tần Mục nói xong, nhún vai:
- Không sao. Tiêu chuẩn của cậu ta tôi đã đạt tới. Nói ra tiêu chuẩn của chị đi.
Ninh Vi Vi cắn môi:
- Cậu muốn làm huấn luyện viên của chúng tôi, tất nhiên phải có thực lực huấn luyện. Tiểu đội 7 của ba huấn luyện viên, trong đó thành tích kém nhất là 794. Trừ phi cậu có thể…
- 794 đúng không? Hôm nay tôi sẽ đánh tới khi nào chị phục mới thôi.
Không đợi Ninh Vi Vi nói xong, Tần Mục lại tụ lực đánh ra một quyền.
Con số trên màn hình nhanh chóng nhảy lên.
Sau ba giây, con số ngừng lại.
Đinh.
Thanh âm nhắc nhở vang lên, tất cả mọi người đều nhìn lên con số trên màn hình, gương mặt không phải là kinh ngạc mà là hoảng sợ.
794.
Bạn cần đăng nhập để bình luận