Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 474: Bát Kỳ Đại Xà kinh hãi

Cung Dã Anh Tử lo lắng hô một tiếng.
- Cô chờ tôi ở nơi này.
Tần Mục nói với cô.
- Vậy còn anh?
- Kẻ này quá lớn, ở ngoài lại không tiện đánh, tôi muốn vào xem thử một chút!
- Đi vào?
Cung Dã Anh Tử kinh hãi nói:
- Anh nói là…
Không chờ cô nói xong, Tần Mục đã phóng vụt ra ngoài giống như đạn pháo.
Tiểu Thanh cảm thấy thân thể sắp bị sức gió vòng xoáy cắn nát, hơn nữa một khi tiến vào trong bụng Bát Kỳ Đại Xà, hơn phân nửa không còn đường sống.
Có lẽ tính mạng sẽ kết thúc rồi!
Chẳng qua ngay lúc cô tuyệt vọng, liền thấy Tần Mục vốn không bị cuốn vào trong vòng xoáy, đột nhiên bay về phía mình.
Trái tim cô chấn động mạnh mẽ, chẳng lẽ hắn tới cứu mình hay sao?
Bát Kỳ Đại Xà khác với địch nhân trước đây, đây là một con quái vật có thể sánh với thần linh.
Tần Mục có lợi hại nữa, cuối cùng chỉ thuộc phạm trù nhân loại, làm sao có thể đánh nhau với loại quái vật này?
Thế nhưng tại sao hắn lại phấn đấu quên mình xông lên như thế?
Trong chớp mắt, Tần Mục hóa thành một đạo kim quang, đi tới trước mặt cô.
Đúng lúc này, Bát Kỳ Đại Xà đã đóng miệng rộng, hai người ở trong cơ thể của nó.
- Không phải sợ, nắm chặt tôi!
Tần Mục nắm lấy tay Tiểu Thanh.
Cảm nhận độ ấm truyền tới từ tay Tần Mục, trái tim Tiểu Thanh xúc động.
Nghĩ lại trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn vốn là địch nhân liên tục cứu cô ba lần.
Cho dù con người có máu lạnh nữa, cũng không thể không cảm động chút nào.
- Tại sao?
Tiểu Thanh sóng mắt nhộn nhạo nhìn Tần Mục.
- Tại sao cái gì?
Tần Mục khó hiểu nhìn cô một cái.
- Có phải anh thích tôi không?
- Khụ khụ… cô có bệnh à, nói linh tinh cái gì đó!
Tần Mục thiếu chút nữa bị sặc nước miếng mà chết.
Bây giờ hắn mới hiểu được, hành động của mình lại khiến Tiểu Thanh hiểu lầm.
Hắn quả thực có ý cứu cô, chẳng qua mục đích chủ yếu nhất vẫn là vì tiến vào trong cơ thể Bát Kỳ Đại Xà, tìm kiếm phương pháp đánh bại nó.
Nếu không với tốc độ của hắn, hoàn toàn có thể cứu Tiểu Thanh sau đó trở lại mặt đất, căn bản không bị nuốt vào.
Tần Mục không giải thích, Tiểu Thanh đương nhiên lý giải dựa theo suy nghĩ của cô.
Trong mắt cô, nếu như Tần Mục không thích cô, căn bản không có khả năng năm lần bảy lượt cứu cô.
Lần này thậm chí còn phấn đấu quên mình, đánh bạc cả tính mạng bản thân.
Nhưng hắn là nhân vật dễ dàng đánh bại Sát Thần, có thể sánh vai với Long Đế.
Một người đàn ông như vậy làm được tình trạng này, bất kỳ cô gái nào cũng sẽ động tâm.
Tiểu Thanh được sủng mà kinh, lại hơi buồn bực, cô đang xoắn xuýt, cô còn chưa trưởng thành nữa!
- Tiểu Ách Ba, đừng suy nghĩ bậy bạ!
Tần Mục cảm thấy lòng bàn tay Tiểu Thanh nóng lên, đoán được chắc chắn cô càng nghĩ càng lệch, nhịn không được ngắt lời:
- Hiện giờ phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài, nếu không cô sẽ nhanh chóng bị tiêu hóa mất.
- A!
Tiểu Thanh kêu lên một tiếng, lại nhìn Tần Mục một chút, đột nhiên hỏi:
- Trên người anh sao lại sáng vậy?
- Bây giờ không phải thời điểm hỏi loại vấn đề này!
Tần Mục tức giận nói.
Hiện giờ vẫn còn đang trong bụng Đại Xà, nhóc con này sao lại không chút lo lắng vậy?
- Hừ, loại thái độ này của anh, làm sao theo đuổi con gái được, chẳng hề biết dỗ người khác vui vẻ.
Tiểu Thanh bất mãn nói.
Tần Mục không có biện pháp với cô, chỉ có thể giả điếc.
Đánh giá chung quanh một chút, hắn đột nhiên la lớn:
- Này, Bát Đầu Xà, mày hẳn là có thể nghe được tao nói chuyện chứ, đi ra chúng ta tâm sự!
- Tiểu quỷ thối, an tĩnh một chút, mày đã không biết trời cao đất rộng chạy vào trong bụng bổn đại gia, vậy thì ngoan ngoãn mà chờ bị tiêu hóa đi, đừng có phản kháng vô dụng!
- Bát Đầu Xà, mày thực sự cho rằng tao dễ bị tiêu hóa như vậy sao?
Tần Mục nói:
- Mày nhìn ra được tao cố ý chạy vào chứ? Tao khuyên mày nhanh chóng thả tao ra ngoài, bằng không mày sẽ có hưởng thụ đấy!
Bát Kỳ Đại Xà khinh thường nói:
- Mày quả thực có chút thực lực, chẳng qua vào bụng bổn đại gia rồi, thì đừng nghĩ đi ra nữa.
- Mày không sợ tao đánh xuyên qua bụng mày sao?
- Ngu xuẩn, thân thể bổn đại gia ngay cả Thảo Trĩ Kiếm chính thức cũng chém không đứt, mày chỉ là một nhân loại, lại muốn hù dọa bổn đại gia sao?
Tần Mục sờ lên cằm, tự đánh giá một lát, sau đó mới nói:
- Không bằng chúng ta đánh cuộc thế nào?
- Tiểu quỷ thối, đừng ồn ào nữa, một nhân loại như mày, có tư cách gì đánh cuộc với bổn đại gia!
Bát Kỳ Đại Xà chẳng thèm ngó tới.
Tần Mục vẫn nói:
- Nếu như tao có thể đánh xuyên qua thân thể của mày, sau này mày coi như sủng vật của ta nhé? Thế nào, đồng ý không? Được rồi, cứ vui vẻ quyết định như vậy đi!
- Ngu xuẩn, mày cần bổn đại gia nói mấy lần mới có thể hiểu được, mày không thể gây thương tổn chút nào cho bổn đại gia!
Tuy rằng khinh thường đánh cuộc với Tần Mục, chẳng qua Bát Kỳ Đại Xà cảm thấy vẫn phải nhấn mạnh một chút vấn đề này.
- Thua thì đừng có hối.
Tần Mục một mình quyết định đánh cuộc, sau đó mới nâng cao tay trái, làm thủ thế trảo.
- Lại nói tao cũng không quá thích dùng loại lực lượng này, chẳng qua nếu như là Đại Xà kun ngươi, có lẽ có tư cách kiến thức một chút.
Khi đang nói chuyện, kim quang trên người Tần Mục đều hội tụ qua trảo trái, một vòng quanh quẩn chung quanh.
- Liệt!
Tần Mục vừa quát, tay trái của hắn giống như thực sự biết thành móng vuốt, hơn nữa trên cánh tay của hắn còn xuất hiện một lớp lân phiến màu vàng.
Tiểu Thanh bị bộ dạng này của Tần Mục làm cho hoảng sợ, kinh hãi dùng hai tay bịt miệng lại.
- Hình thái này…
Giọng nói nghi hoặc mang theo khiếp sợ của Bát Kỳ Đại Xà truyền đến.
- Giống như đã từng quen biết chứ?
Tần Mục giơ móng vuốt, cười nhạt nói:
- Lại nói tiếp có lẽ trước kia mày quả thực đã từng bái kiến đấy!
- Chẳng lẽ điều này thực sự là… Không có khả năng, loại đồ vật này sao có khả năng xuất hiện trên người tiểu quỷ mày!
Bát Kỳ Đại Xà gần như gầm thét.
- Suỵt, yên lặng một chút, đừng ảnh hưởng tao phát huy, nếu không thì coi như mày ăn gian!
Lân phiến trên cánh tay Tần Mục vẫn còn sinh trưởng, trên móng vuốt mọc ra goi nhọn sắc bén, giống như quái vật.
- Hình dạng này quả thực khó coi, chẳng qua so với Đại Xà kun mày, có lẽ vẫn thoải mái hơn một chút, mày nói có đúng không?
Sau khi kích động, Bát Kỳ Đại Xà lại trầm mặc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Tiểu Ách Ba, cô tránh ra một chút, tôi muốn xuyên lỗ nó!
Tần Mục nói xong, móng vuốt đột nhiên đâm xuống bụng rắn.
Xùy!
Bụng rắn được xưng Thảo Trĩ Kiếm cũng chém không đứt, dưới một trảo này của Tần Mục, lại xuất hiện một cái động lớn.
Đương nhiên, vẫn chưa đánh xuyên qua.
- Đây chỉ là thử tay nghề, tao thực sự dùng sức, Đại Xà kun, mày cảm thấy tao có thể đánh xuyên qua bụng mày không?
Tần Mục chờ đợi Bát Kỳ Đại Xà trả lời.
Bát Kỳ Đại Xà trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng hỏi:
- Nó không phải đã biến mất ư, sao lại xuất hiện trên người của mày?
- Tao không biết, dù sao đột nhiên bị nó chiếm được tiện nghi!
Tần Mục nhún vai nói.
- Tiểu quỷ thối, mày quả thực là được tiện nghi lại khoe mã.
- Mày đừng quan tâm có phải tao khoe mã hay không, chúng ta đánh cuộc mày thua, sau này mày chính là sủng vật của tao rồi!
Bát Kỳ Đại Xà rít gào.
- Mày chuẩn bị chơi xấu sao?
Tần Mục âm trầm.
- Bổn đại gia chưa từng đáp ứng đánh cuộc với mày.
- Vậy thì không có biện pháp, chúng tao ở nơi này đủ lâu rồi, tao sợ sẽ lập tức bị mày tiêu hóa mất, vẫn nên xuyên một cái động trên người mày!
Tần Mục nói xong, lại nâng móng vuốt kim quang lăn tăn lên một lần nữa, chuẩn bị một kích cường đại hơn mấy chục lần trước đó.
- Từ từ đã.
Giọng Bát Kỳ Đại Xà hơi luống cuống, hiện giờ nó vốn rất suy yếu, lại để Tần Mục giày vò như vậy hai ba lần nữa, đoán chừng sẽ lại rơi vào ngủ say.
Tần Mục dừng tay thản nhiên nói:
- Nghĩ thông suốt chưa?
- Muốn bổn đại gia làm sủng vật cho mày, tuyệt đối không có khả năng!
Bát Kỳ Đại Xà vẫn rất sĩ diện, nó là thần thú, sao có thể làm sủng vật của một nhân loại?
- Tối đa tao trở lại trong Thảo Trĩ Kiếm, tự mình phong ấn!
Tần Mục im lặng nói:
- Mày trở về phong ấn, có chỗ gì tốt cho tao?
- Tao có thể tự mình phong ấn, đồng thời giải phóng một phần lực lượng trên Thảo Trĩ Kiếm. Tuy rằng thanh Thảo Trĩ Kiếm này là đồ phỏng chế, chẳng qua có một phần lực lượng của tao gia trì, sẽ lập tức biến thành một kiện thần khí thực sự!
Tần Mục thoáng trầm tư, tuy rằng Bát Kỳ Đại Xà không bằng Ngũ Trảo Kim Long, chẳng qua cũng là một loại trong số các thần thú lợi hại, đương nhiên có kiêu ngạo của mình.
Hắn chỉ nói ngoài miệng, trong lòng cũng không thật sự muốn nó làm sủng vật.
- Được rồi, mày cũng không nên nuốt lời!
- Hừ, mày cho rằng bổn đại gia là người nào?
- Mày cũng không phải người tốt.
Tần Mục trợn mắt, lập tức hỏi lại:
- Đúng rồi, Thảo Trĩ Kiếm chính thức và hồn phách còn thừa của mày chạy đi nơi nào rồi?
Thảo Trĩ Kiếm là đồ phỏng chế, vậy Bát Kỳ Đại Xà này cũng chỉ có hai thành tàn hồn.
- Bổn đại gia làm sao biết rõ!
Không biết Bát Kỳ Đại Xà không muốn trả lời vấn đề này, hay là thực sự không biết.
- Được rồi, mở miệng ra, để chúng ta ra ngoài!
Tuy rằng trong lòng Bát Kỳ Đại Xà không thoải mái giọng điệu ra lệnh của Tần Mục, chẳng qua cũng không phản kháng, há miệng ra.
- Đi!
Tần Mục mang theo Tiểu Thanh, phi thân mà ra.
- Tần Mục, hai người không sao chứ?
Cung Dã Anh Tử vẫn còn đứng trên mặt đất cách đó không xa, trông thấy hai người Tần Mục rơi xuống đất, vội vàng chạy tới đón.
- Không có việc gì!
Tần Mục trả lời một câu, sau đó mới quay người ngẩng đầu nhìn Bát Kỳ Đại Xà, chỉ hai đoạn Thảo Trĩ Kiếm trên mặt đất nói:
- Mau vào đi thôi!
- Thực con bà nó xui!
Bát Kỳ Đại Xà mắng to một tiếng, thân hình cực lớn lập tức hóa thành một đạo bạch quang, chui vào trong Thảo Trĩ Kiếm.
Hai đoạn đao lại bị một đoàn bạch quang mãnh liệt chướng mắt bao phủ, chậm rãi trôi nổi trong không trung, chỗ đứt gãy dần dần nối liền, cuối cùng nhập lại với nhau.
Cho đến khi bạch quang tiêu tán, Tần Mục đi tới, cầm Thảo Trĩ Kiếm đã chữa trị hoàn toàn trong tay, vung vung hai cái.
- Cảm xúc cũng không tệ lắm.
Tần Mục rất thỏa mãn, lại gọi Bát Kỳ Đại Xà hai tiếng.
Chẳng qua sau khi phong ấn, hoặc có lẽ không muốn để ý Tần Mục, Bát Kỳ Đại Xà căn bản không đáp lại.
- Được rồi, Tiểu Ách Ba, thanh kiếm này cho cô!
Tần Mục đưa Thảo Trĩ Kiếm cho Tiểu Thanh.
- Tôi?
Tiểu Thanh sửng sốt một chút.
Vừa rồi cô ở chung một chỗ với Tần Mục, đương nhiên nghe được lời Bát Kỳ Đại Xà nói.
Bát Kỳ Đại Xà sẽ phóng thích một phần lực lượng, như vậy thanh Thảo Trĩ Kiếm này đã ẩn chứa tiềm lực vô cùng, có thể sánh với thần khí chính thức.
Nhưng qua tay Tần Mục, hắn lại tặng cho cô loại thần khí này?
- Thanh kiếm này cho tôi cũng không dùng đến, cô là người của gia tộc Thảo Trĩ, thanh kiếm này chỉ khí ở trong tay cô mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
- Cái này… không tốt đâu.
- Cô không muốn sao?
Trông thấy Tần Mục có ý thu hồi kiếm, Tiểu Thanh lập tức nhận lấy kiếm:
- Ai nói tôi không muốn?
Giây phút tiếp nhận Thảo Trĩ Kiếm, Tiểu Thanh bỗng nhiên chấn động toàn thân.
Thảo Trĩ Kiếm quả nhiên có linh tính, hơn nữa dường như cũng có liên hệ nào đó với Bát Kỳ Đại Xà, vừa chạm vào thanh kiếm này, cảm giác lực lượng không ngừng xông tới.
- Hãy sử dụng thanh kiếm này cho tốt, chẳng qua cô đừng lấy ra giết tôi. Trước đó tôi có thể bẻ gãy nó, hiện giờ vẫn có thể bẻ gãy nó.
Tiểu Thanh ôm kiếm, nhếch miệng, dường như hơi mất hứng. Tần Mục vẫn còn phòng bị cô, còn mang thành kiến với cô.
Cung Dã Anh Tử hâm mộ nhìn Tiểu Thanh, đồ vật quý giá như vậy Tần Mục cũng có thể tùy tiện tặng cô.
- Được rồi, lần này đã kết thúc rồi, đi chuẩn bị chuyện sau này.
Tần Mục mang theo hai cô gái chuẩn bị xuống núi, đánh xong một trận, chắc hẳn Đông Doanh cũng không có hậu chiêu gì có thể sử dụng.
Lúc ở sườn núi, ba người còn gặp phải Các chủ áo đen thần bí kia.
- Các ngươi đánh bại Bát Kỳ Đại Xà?
Các chủ thần bí không thể tin được, loại quái vật này, lại bị một nhân loại đánh bại.
- Ông là Các chủ Thiên Nhẫn Các?
Cung Dã Anh Tử đã sớm hoài nghi thân phận của người áo đen, chẳng qua vừa rồi không có cơ hội nói ra.
Thật ra ngay cả cô cũng không biết Thiên Nhẫn Các làm gì, chỉ biết Đông Doanh vẫn luôn có một thế lực thần bí khó lường như vậy tồn tại.
Các chủ áo đen vừa rồi bị Bát Kỳ Đại Xà thổi bay, hiện giờ trọng thương, về phần người còn lại, chỉ sợ sớm đã thi cốt không còn.
- Có muốn giết hắn hay không?
Cung Dã Anh Tử nhìn Tần Mục.
Tần Mục lắc đầu nói với Các chủ áo đen:
- Ông trở về nói cho Thiên Hoàng của các ông biết, để cho hắn lập tức thả người của Long Tổ, nếu không giết chóc sẽ còn tiếp tục.
Tất cả át chủ bài của Đông Doanh đều đã dùng hết, nếu như Tần Mục còn muốn giết chóc, đã không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản.
- Tôi sẽ chuyển lời!
Các chủ áo đen im lặng giận dữ nói.
Rốt cuộc Hoa Hạ lại xuất hiện dạng quái vật gì?
Tần Mục mang theo hai cô gái quang minh chính đại tới khách sạn, dù sao không sợ, không ai dám bắt họ.
Ngày hôm sau, Thiên Hoàng phái người tiếp xúc với Tần Mục, muốn đàm phán với Tần Mục, hơn nữa Tần Mục cũng nhìn thấy vài thành viên Long Tổ còn sống sót.
Lúc trước Long Đế mang theo ít nhất trăm tên tinh anh tới, nhưng lúc này Tần Mục nhìn thấy chỉ có bảy tám người.
Chẳng qua cũng may, Tần Mục thấy được trong bảy tám người này có một cô gái áo trắng, trong lòng thở phào một hơi.
- Hết thảy đều là anh làm sao?
Bạch Huyên kinh ngạc nhìn Tần Mục, trong lòng phức tạp.
Mấy ngày nay tuy rằng mấy người họ bị nhốt, nhưng vẫn nghe được ít nhiều phong thanh bên ngoài.
Có người đại khai sát giới tại Đông Doanh, bức bách Đông Doanh thả họ.
Một người uy hiếp một quốc gia, loại phách lực gì?
Khi đó họ đều cực kỳ rung động, trong lòng cực kỳ cảm kích người này, khát vọng sớm nhìn thấy hắn.
Họ không để ý xa xôi vạn dặm, chạy tới viện trợ Đông Doanh, không nghĩ tới lại bị Đông Doanh bày kế hãm hại, chết nhiều anh em như vậy, ngay cả Long Đế cũng bị đánh lén trọng thương, cừu hận ủy khuất trong lòng không cần nói cũng biết.
Đúng lúc này, có một người như vậy, hung hăng đâm mấy đao vào tim Đông Doanh, lại khiến họ cảm thấy vô cùng thoải mái hả giận, càng thêm khát vọng biết được người này là ai.
Hiện giờ, Đông Doanh rốt cuộc thỏa hiệp, thả họ ra.
Họ rốt cuộc gặp được người đàn ông giết cho Đông Doanh không thể không khuất phục.
Chỉ là Bạch Huyên không nghĩ tới, người này lại là Tần Mục.
Trước kia cô luôn chán ghét Tần Mục.
Người này làm được chuyện ngay cả Long Đế cũng chưa làm được, nếu như không có hắn, tạm thời không nói mấy người cô có lẽ không thể sống sót, rất có thể Hoa Hạ sẽ không gượng dậy nổi. Từ nay về sau, rơi xuống thành đối tượng tùy ý người khác khi nhục.
Dù sao, Long Đế sống chết không rõ, quốc gia khác giảm đi một nửa sự kiêng kị đối với Hoa Hạ.
Chẳng qua may mắn Tần Mục xuất hiện, hành động của hắn tại Đông Doanh mấy ngày nay, đủ khiến thế giới khiếp sợ, đủ khiến bất cứ kẻ nào, bất cứ quốc gia nào kiêng kị.
Đây không thể nghi ngờ giống như một tuyên cáo, mặc dù Hoa Hạ không có Long Đế, cũng không phải người khác có thể bắt nạt.
Tần Mục liếc Bạch Huyên, khẽ cười nói:
- Sự xuất hiện của tôi hẳn là không phá vỡ tưởng tượng tốt đẹp của cô, sớm biết như vậy hẳn là không nên gặp cô, để cô lưu lại niệm tưởng.
Trước khi Bạch Huyên nhìn thấy Tần Mục, cô cực kỳ mơ ước và hướng tới người giết chóc Đông Doanh giải cứu đám người cô, đó là một loại kính ngưỡng chỉ đối với Long Đế mới có.
Nhưng thấy được Tần Mục, quả thực khiến cô giật mình không nhỏ, về phần có phải rất thất vọng hay không, chỉ có cô rõ ràng trong lòng.
Thấy Bạch Huyện cúi đầu không nói lời nào, Tần Mục nói:
- Cô mang theo bọn họ về sớm đi, đại khái sư phụ của cô cũng rất lo lắng cho cô!
- Mấy người chúng tôi… Anh có thể đi tìm tung tích Long Đế hay không?
Bạch Huyên thỉnh cầu.
Tần Mục trầm mặc một lát hỏi:
- Tình hình lần cuối các cô nhìn thấy Long Đế là thế nào?
- Lúc ấy bản thân Long Đế đã sớm trọng thương, nhưng đối mặt với Giáo Đình Huyết Tộc Liêu Nha và Huyết Mộng Thiên Đường vây công, hắn dốc sức liều mạng che chở chúng tôi rời đi. Cuối cùng sau khi đào tẩu gặp phải Ám Ảnh đuổi bắt, rất nhiều người bị giết, còn mấy người chúng tôi bị bắt!
- Nếu như Long Đế không chết, như vậy hẳn là bị người của Giáo Đình bắt đi.
Tần Mục suy đoán dù là Huyết Tộc Liêu Nha, hoặc là Huyết Mộng Thiên Đường cũng sẽ không bắt sống Long Đế.
Có thể Long Đế đã vẫn lạc, nếu như không chết, hơn phân nửa bị Giáo Đình bắt đi.
- Sau khi các cô trở về, có thể thông báo cho người của Dược Long Sơn Trang, để họ sai người tới Châu Âu điều tra một chút.
Tạm thời Tần Mục không muốn tới Giáo Đình, có lẽ sau này phải đi xem.
Mười tám tầng địa ngục của Giáo Đình, cũng là nơi quái thú bộc phát.
- Còn có Tiểu Thanh, cô trở về cùng Bạch Huyên. Nếu như Đường chủ kia của cô thề sau này không tìm Tư Duyệt làm phiền nữa, tôi có thể để Long Tổ thả cô ta!
Tiểu Thanh nghe vậy vui mừng, vội vàng gật đầu nói:
- Tôi sẽ khuyên Đường chủ!
Tần Mục lại nhìn Cung Dã Anh Tử:
- Mấy ngày này cô luôn đi theo tôi, chỉ sợ không cách nào tiếp tục lưu lại Đông Doanh nữa đúng không? Cô cũng đi Hoa Hạ đi!
Cung Dã Anh Tử vốn muốn theo Tần Mục, hiện giờ Tần Mục chủ động mở miệng để cô tới Hoa Hạ, cô đương nhiên mừng rỡ không thôi.
Chẳng qua cô nhanh chóng nghe ra hàm ý khác của Tần Mục, nghi hoặc hỏi thăm:
- Anh không đi theo chúng tôi sao?
Bạch Huyên và Tiểu Thanh cũng giật mình hiểu ra, Tần Mục để họ rời đi, dường như bản thân lại không có ý định rời đi.
- Không phải tôi không đi, chỉ là chúng ta không thể cùng đi, các cô phải rời đi trước tôi, tôi muốn ở lại Đông Doanh một thời gian ngắn.
- Tại sao?
- Các cô thực sự cho rằng Đông Doanh sẽ nhịn được cơn tức này sao?
Mấy người kinh hãi nói:
- Anh nói là Đông Doanh còn có thể ra tay với chúng ta?
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Thật ra Tần Mục cảm thấy Đông Doanh chắc chắn ra tay, chẳng qua hắn không có khẳng định nói ra, tránh cho mấy người lo lắng.
- Cho nên tôi muốn ở lại Đông Doanh, chỉ cần tôi còn ở nơi này, họ cũng không dám ra tay với các cô.
- Vậy một mình anh không phải rất nguy hiểm sao?
Tiểu Thanh lo lắng.
Cung Dã Anh Tử cũng hiểu được tâm tư của Tần Mục, khuyên:
- Chúng ta lưu lại cũng chỉ mang đến phức tạp cho hắn, một mình hắn trái lại an toàn nhất!
- Thông minh, một mình tôi, không cần lo lắng phía sau, ai cũng không làm gì được tôi.
Tần Mục tán thưởng nhìn Cung Dã Anh Tử.
Bạch Huyên và Tiểu Thanh suy nghĩ biểu hiện của Tần Mục mấy ngày nay, lúc này mới an tâm gật đầu.
Hai ngày sau, Đông Doanh phái người đưa tới máy bay chuyên dụng, nói muốn đưa đám người Tần Mục trở lại Hoa Hạ, thái độ rất thành khẩn, dường như thật lòng ăn năn.
Chẳng qua có hối cải thế nào, mấy người Bạch Huyên cũng không có khả năng tha thứ họ.
Tần Mục lại cười lạnh, đánh tàn phế mấy tên đại biểu ngay tại chỗ, sau đó mới ném ra ngoài.
Người Long Tổ cảm thấy hả giận, Cung Dã Anh Tử và Tiểu Thanh lại cảm thấy hơi quá.
Dù sao thò tay không đánh mặt tươi cười, hai nước giao chiến không chém sứ giả.
Những người này chỉ là đại biểu Đông Doanh mà thôi, huống hồ còn đến đây lấy lòng, Tần Mục trực tiếp đánh họ thành tàn phế, chỉ sợ sẽ khiến người khác mượn cớ.
- Các cô còn nghĩ mãi không rõ sao?
Tần Mục nhìn hai cô gái, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tâm tư của các cô cũng thực đơn thuần.
- Có ý gì?
Hai cô gái không rõ.
- Tôi nói rồi, Đông Doanh sẽ không dừng tay như vậy, lần này không thể nghi ngờ họ đã trực tiếp bại lộ âm mưu.
Tần Mục cười nói:
- Máy bay chuyên dụng, chính là cái bẫy! Chờ các cô rời khỏi phạm vi Đông Doanh, bắn một quả đạn đạo tới, cho dù không nổ chết chúng ta, chúng ta cũng làm mồi cho cá mập!
Cung Dã Anh Tử và Tiểu Thanh nghe vậy liền biến sắc, Tần Mục đã nói rõ ràng như thế, họ còn không hiểu chính là ngu ngốc trong những kẻ ngốc.
Máy bay chuyên dụng cũng không phải đại biểu Đông Doanh có thành ý, chỉ là họ có thể oanh kích không cần kiêng nể gì cả.
- Đáng giận, đến giờ còn gian ngoan mất linh!
- Thật hèn hạ!
Bạch Huyên cũng tức giận mắng một câu, vừa rồi cô cũng nghĩ không ra điểm này.
- Cho nên nói, ở thêm vài ngày, chờ mấy ngày nữa ngồi máy bay nhiều hành khách một chút, hơn nữa tất cả các cô tách ra, không đi cùng một máy bay, vậy họ vô kế khả thi rồi.
Chỉ cần trên máy bay có nhiều dân chúng bình dân, cho dù Đông Doanh có căm hận, muốn giết họ, cũng không dám tùy tiện ra tay.
Vài ngày sau, mấy người Bạch Huyên dựa theo phân phó của Tần Mục, trước sau ngồi máy bay hành khách rời đi.
Tần Mục thì cố ý biểu hiện khoa trương, ngẫu nhiên chế tạo chút hỗn loạn ở nơi công cộng.
Đương nhiên không phải hắn muốn tiếp tục giết chóc, chỉ là vì khiến cao tầng Đông Doanh chú ý, nhắc nhở họ một chút, hắn còn chưa rời đi, để họ không dám ra tay với đám người Bạch Huyên mà thôi.
Thiên Nhẫn Các.
Thiên Hoàng Đông Doanh và Các chủ Thiên Nhẫn Các.
- Người Hoa Hạ này quả thực đáng hận.
- Thiên Hoàng đại nhân, có lẽ phải nói người này thực đáng sợ, chúng ta trêu chọc người như vậy, thực sự là phạm phải sai lầm lớn nhất từ trước tới nay.
Thiên Hoàng than thở một tiếng:
- Tôi làm sao nghĩ đến, Hoa Hạ ngoài Long Đế còn có người khủng bố như vậy.
- Hoa Hạ là quốc gia cổ xưa, có được văn minh cực kỳ thần bí, chúng ta có lẽ không nên có ý đồ chọc giận đối kháng với nó, mà nên giao hảo với nó.
Các chủ đề nghị.
Thiên Hoàng trầm mặc vài giây, bỗng nhiên nghiêm khắc tàn độc nói:
- Nếu đã đi tới bước này, còn muốn bổ cứu đã không còn kịp rồi, tôi không thể cứ buông tha hắn như vậy.
- Thiên Hoàng đại nhân muốn làm thế nào?
- Ông cho rằng xác xuất thành công là bao nhiêu?
- Chưa đủ 1%!
Bạn cần đăng nhập để bình luận