Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1268: Đưa Lâm Thi Vận đi!

- Vậy anh thì sao? Em xem anh là gì?
Chiến Thành gào lên.
- Thành thật xin lỗi anh, trái tim em không thể chứa được người thứ hai.
Lâm Thi Vận trộm nhìn Tần Mục. Cô biết Tần Mục chắc chắn không cho phép cô dính líu tới người đàn ông thứ hai.
Hơn nữa dù cho Tần Mục có nói gì chăng nữa, chính cô cũng không thể phát sinh quan hệ với bất cứ một người đàn ông nào ngoài Tần Mục.
Cho dù Chiến Thành luôn quan tâm chăm sóc cho cô, nhưng cô vẫn không khỏi không triệt để chặt đứt mối liên kết này!
- Chiến Thành, trong ký ức bị phong ấn của em, anh chưa bao giờ bước được vào trái tim em. Giờ trí nhớ em đã phục hồi, càng hiểu rõ trong lòng mình có cảm nhận thế nào. Em và anh không thể đến với nhau!
- Không thể nào! Nếu em chưa từng yêu anh thì sao lại đồng ý gả cho anh?
Lâm Thi Vận thở dài:
- Lúc đó em thật sự đã thử chấp nhận anh, nhưng phần lớn nguyên nhân là đến từ kiếm Băng Hỏa Uyên Ương. Em vẫn đinh ninh nếu chúng là một đôi kiếm tình lữ, vậy thì em và anh nhất định có duyên với nhau.
- Tới giờ em mới biết rằng em đã sai rồi. Thần khí có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là một món đồ, nó không cách nào sánh được với trái tim của Tần đại ca.
- Không! Tôi không tin đâu! Chẳng lẽ em không có chút cảm giác nào với anh sao?
Chiến Thành gần như phát điên lên. Chỉ có bản thân anh ta mới biết được anh ta si mê Lâm Thi Vận tới mức nào.
Giờ Lâm Thi Vận lại còn nói hai người chưa từng bắt đầu, cô ấy luôn phải miễn cưỡng chấp nhận mình, nhưng tới cuối cùng mình vẫn không thể chiếm được một vị trí nhỏ nhoi nào trong lòng cô ấy.
Buồn cười quá thể!
- Thành Nhi!
Chiến Thiên Hùng thấy con mình thất hồn lạc phách như thế, ông cũng đau lòng và không nỡ lắm.
Tuy thiên phú của Chiến Thành không bằng Chiến Văn Vũ, nhưng đã tới Bán Thần tầng thứ sáu, hơn nữa còn là chủ nhân của kiếm Hỏa, là thiên tài đứng thứ hai của Chiến tộc, ông cũng gửi gắm rất nhiều hi vọng ở Chiến Thành.
- Lâm Thi Vận, Chiến tộc có ơn nuôi dạy cô suốt mấy năm qua, lẽ nào cô tuyệt tình như thế?
Lâm Thi Vận khẽ giật mình, trầm mặc không nói. Nếu tính rõ ra, cô đã khiến Chiến tộc chịu thiệt thòi rất nhiều.
- Ổn rồi, Thi Vận!
Sau khi Tần Mục chờ Lâm Thi Vận giải thích rõ ràng câu chuyện thì nhẹ vỗ về bờ vai cô và nói:
- Chuyện tiếp theo cứ để tôi xử lý, em không cần lo lắng gì hết.
Nghe giọng nói ấm áp và dịu dàng của Tần Mục, trong lòng Lâm Thi Vận bay bổng vô số bong bóng màu hồng ngọt ngào. Dù Tần Mục chỉ đối xử với cô tốt một chút xíu thôi thì cô cũng nguyện đánh đổi tất cả mọi thứ của mình để có được sự quan tâm này!
- Vâng!
Lâm Thi Vận khẽ gật đầu, trở về phía sau Tần Mục, không để ý tới chuyện xung quanh nữa.
- Chiến tộc trưởng, cảm ơn ông đã chăm nom Thi Vận mấy năm vừa qua. Nếu ông cần giúp đỡ gì, xin cứ nói!
Tần Mục nói rành mạch, ý là hắn muốn dẫn Lâm Thi Vận đi, bảo ông ta đưa ra điều kiện để sau này Lâm Thi Vận và gia tộc các ông xóa bỏ hết ân oán.
- Hừ! Điều kiện của tôi là con bé phải ở lại Chiến tộc, gả cho Thành Nhi!
Chiến Thiên Hành hừ lạnh, nói.
Bấy giờ sắc mặt Tần Mục đã trầm xuống:
- Tôi đã nể mặt thì đừng có không biết điều!
- Cậu nói gì cơ?
Chiến Thiên Hùng nổi giận lôi đình:
- Một Tiêu Hậu thì cũng thôi đi. Cậu là cái thá gì mà dám khoa tay mủa chân trước mặt tôi đây hả!
Hiểu biết của Chiến Thiên Hùng về Tần Mục còn giới hạn ở thời điểm hắn đứng cùng một chỗ với Thiên Hậu. Ông ta cho rằng Tần Mục nom giống như người quen của Tiêu Hậu, nhiều lắm là bạn của Tiêu Hậu thôi.
Chiến tộc là một trong những tộc mạnh nhất chỉ sau hoàng tộc. Dù cho Thiên Hậu muốn ra oai tại đây cũng phải đắn đo suy nghĩ một phen, tất nhiên ông ta không thèm để Tần Mục vào mắt.
- Nói vậy là nếu tôi muốn dẫn Thi Vận đi thì các người sẽ động võ hả?
Tần Mục cười lạnh.
Chiến Thiên Hùng tuyệt đối không thể thả Lâm Thi Vận đi dễ dàng.
Trước tiên chưa nói tới việc Chiến Thành yêu cô ta đến phát điên, bản thân Lâm Thi Vận còn là chủ nhân Băng Kiếm, điều này không thể đổi được bằng bất cứ thứ gì.
- Tộc trưởng, không thể.
Chiến Văn Vũ vội vàng đi tới, sợ toát cả mồ hôi hột.
Nói thật, xét chiến lực của toàn bộ Chiến tộc cũng không có mấy người có thể vượt qua gã.
Mà nếu Tần Mục muốn giết gã, chắc chắn không cần dùng chiêu thứ hai.
Đây là nhân vật còn khủng bố hơn Tiêu Hậu, Chiến tộc căn bản không thể đắc tội.
Nếu thực sự muốn động thủ với Tần Mục, khoảng cách đến diệt vong của Chiến tộc quả thực không xa.
- Văn Vũ, tôi biết mấy ngày nay cậu rất thân với hắn, tuy nhiên Thành Nhi có thể nói là em trai của cậu. Vào lúc như này, lẽ nào cậu vẫn đứng về phía người ngoài sao?
Chiến Thiên Hùng vẻ mặt không vui.
- Không phải, hắn…
- Chiến Thiên Hùng, ông muốn đánh nhau với Tần công tử thì phải hỏi bọn tôi có đồng ý không.
Chiến Văn Vũ chưa nói xong, đột nhiên mười mấy bóng người cường đại bay tới, đỗ xuống quảng trường.
Những người này thực lực đều cao hơn Bán thần tầng năm, người mạnh nhất thậm chí đã là Bán thần tầng tám, thế lực như vậy, Chiến tộc không dám khinh thường.
- Thần huynh, các người đây là…
Chiến Thiên Hùng không hiểu, đương nhiên lão quen những người này, hơn nữa còn quen hết. Toàn bộ đều là đại biểu của những đại tộc đứng đầu tới tham gia tiệc cưới lần này, bình thường cũng qua lại đôi chút với lão.
Nhưng nhìn bộ dạng của họ lúc này lại giống như đứng về phía Tần Mục, chống lại Chiến tộc.
- Chiến Thiên Hùng, Tần công tử là ân nhân cứu mạng của bọn tôi, lại là người bọn tôi kính trọng. Nếu ông dám động thủ với cậu ấy, e là bọn tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bán thần cường đại tầng tám căn bản không nể mặt Chiến Thiên Hùng.
Chiến Thiên Hùng ngơ ngẩn, Tần Mục là ân nhân cứu mạng của họ, lại còn là người họ kính trọng?
- Tần công tử, đa tạ cậu ra tay cứu trợ trong hư không, nếu không tất cả bọn tôi đã khó mà thoát chết.
Mọi người thể hiện sự cảm kích với Tần Mục.
Tần Mục khẽ gật đầu. Khi đó tâm trạng hắn cũng tốt, tiện tay cứu những người này, cũng chưa từng nghĩ để họ báo đáp cái gì.
Mà trong lòng những người này cũng hiểu, cho dù Chiến tộc giở mọi thủ đoạn ra, cũng căn bản không làm gì được Tần Mục.
Bọn họ đứng ra bảo vệ Tần Mục, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, muốn để lại ấn tượng tốt một chút cho Tần Mục.
Kết giao với một thiên tài mạnh hơn cả hoàng tử, trăm lợi không có một hại.
- Tộc trưởng, chúng ta không trêu vào người này được, để Lâm Thi Vận và hắn đi đi.
Chiến Văn Vũ nói nhỏ bên tai Chiến Thiên Hùng.
- Văn Vũ, lẽ nào hắn là hoàng tử Hoàng tộc?
Lúc này Chiến Thiên Hùng cũng thấy sự việc lạ lùng.
Nhưng lão đã từng gặp hoàng tử, cũng có quen biết, Tần Mục không phải một trong số đó.
- Nói thật, hắn còn đáng sợ hơn hoàng tử.
Chiến Văn Vũ rất chân thành nói.
Vừa nghe thấy vậy, Chiến Thiên Hùng không kìm được khẽ run rẩy.
Đáng sợ hơn hoàng tử, đây là khái niệm gì vậy?
- Chiến Thiên Hùng, còn muốn đánh nhau không, không đánh thì tôi đi đây.
Tần Mục lạnh nhạt hỏi.
Chiến Thiên Hùng do dự một chút, trả lời:
- Cậu có thể dẫn Lâm Thi Vận đi, nhưng phải để lại Băng Kiếm.
- Được, trả lại Băng Kiếm cho các người.
Lâm Thi Vận căn bản không chần chừ, lấy Băng Kiếm ném trả.
Chiến Thiên Hùng giang tay đón lấy, nhưng lão vừa chạm vào Băng Kiếm, lập tức cảm giác được sự băng hàn sắc bén, khiến lão vô thức thu tay lại.
Choang
Băng Kiếm lại bay về, xoay vòng trước người Lâm Thi Vận, không muốn rời đi.
Lâm Thi Vận khẽ giật mình, lộ vẻ thương cảm, nói với Băng Kiếm:
- Xin lỗi, chị cũng không muốn rời xa em, tuy nhiên chị muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, xin em cho chị hoàn thành tâm nguyện.
Băng Kiếm vẫn vờn quanh, giống như một đứa trẻ bị chủ nhân vứt bỏ, hàn ý tản ra lúc vô tình kia, dường như chính là cảm xúc đau thương không nỡ.
Tần Mục nói:
- Hay đem Băng Kiếm đi, anh nghĩ cũng chẳng ai ngăn được chúng ta đâu.
Lâm Thi Vận chần chừ, lại lắc đầu nói:
- Thế nhân vẫn nói Băng Hỏa uyên ương kiếm là kiếm tình, mà Hỏa Kiếm trong tay Chiến Thành, nếu em mang Băng Kiếm đi, e rằng sẽ bị người ta chỉ trích.
- Dao phải quan tâm người ta nói gì?
- Nếu người ta nói cái khác, em cũng chẳng để ý, nhưng chuyện này, em không chịu được.
Tần Mục thầm than, tình cảm của Lâm Thi Vận đối với mình, dường như thực sự tới mức cực kì sâu đậm, đến hạt cát cũng không xen vào được.
Loong coong.
Lâm Thi Vận đưa ra quyết định cuối cùng, Băng Kiếm biết đã bị chủ nhân vứt bỏ, rầu rĩ kêu lên.
Vút
Lập tức, Băng Kiếm hóa thành một đường kiếm quang, lao lên không trung rồi biến mất.
Đúng lúc này, cả người Chiến Thành bên cạnh đột nhiên run lên, một thanh bảo kiếm màu đỏ rực bay ra từ trong người hắn, đuổi theo hướng Băng Kiếm mất tích, đều biến mất không thấy đâu.
- Sao có thể…
Ánh mắt Chiến Thành ngây ra. Gã cảm thấy mối liên hệ giữa mình và Hỏa Kiếm bị mạnh mẽ cắt đứt.
Vì đuổi theo Băng Kiếm, Hỏa Kiếm lại không nhận gã là chủ, nỡ lòng dứt bỏ quan hệ.
Sự tuyệt tình của Lâm Thi Vận, sự phản bội của Hỏa Kiếm, hai đòn đả kích nặng nề, khiến Chiến Thành rốt cuộc không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi, co quắp ngã trên mặt đất.
Chiến Thiên Hùng cũng suýt thì trước mắt tối sầm, lão vốn định lấy lại Băng Kiếm, ai ngờ hiện tại mất cả hai thanh kiếm, tiền mất tật mang.
- Xem ra không ai chặn chúng ta nữa, đi thôi.
Tần Mục lôi Lâm Thi Vận, định rời đi.
- Đợi một chút.
Một giọng nói ngăn hắn lại, lại chính là Chiến Tiểu Huân từ nãy không nói gì.
- Chị Thi Vận, em không nỡ xa chị, chị ở lại được không?
Chiến Tiểu Huân khẩn cầu.
- Tiểu Huân, bất kể như nào, tình cảm chị em ta cũng không thay đổi. Nếu em nhớ chị, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tachị sau này chị sẽ ở cùng Tần Mục.
Tần Mục cười nói với Chiến Tiểu Huân:
- Thiên Mạc Thành là chỗ ở của ôi, nếu cô muốn đi, lúc nào cũng hoan nghênh.
- Ai muốn tới chỗ anh chứ, lưu manh.
Chiến Tiểu Huân lườm Tần Mục, nhưng lại ghi nhớ lấy ba chữ “Thiên Mạc Thành”.
Tần Mục hơi sửng sốt, rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Tính cách của Chiến Tiểu Huân là vậy. Mặc dù biết Tần Mục không phải loại người mình tưởng tượng, nhưng dù sao đã từng cãi nhau, nếu muốn cô nhận sai, nói năng đàng hoàng bình tĩnh, cô không làm nổi.
- Vậy chịu thôi, sau này đành có duyên thì gặp lại. Tạm biệt.
Tần Mục cười, cùng Lâm Thi Vận rời đi.
- Đúng rồi, Tiêu Hậu hình như vẫn đừng đợi anh bên ngoài, đã mấy ngày rồi.
Đột nhiên Tần Mục nhớ ra, hắn ở trong bụng hư không cự thú cả bảy ngày, cho dù Tiêu Hậu có kiên nhẫn đến đâu, e rằng cũng không kiên nhẫn đợi được nữa.
Hai người vừa ra khỏi phạm vi Chiến tộc, một người đàn ông mặc áo dài bay tới, nhìn Tần Mục, nói:
- Các hạ là Tần công tử?
Tần Mục hơi dừng lại:
- Ông là ai?
- Tiêu Hậu bảo tôi nói với cậu, cô có việc gấp đi trước.
- Ồ?
Tần Mục nhíu mày.
Để Tiêu Hậu đợi bảy ngày, cô mất kiên nhẫn cũng là điều bình thường.
Nhưng cứ cho là không kiên nhẫn, nếu nói cô tức giận tự quay về trước thì lại không giống tính cách của Tiêu Hậu.
Trừ phi, thật sự có việc gấp.
Nghĩ tới đây, Tần Mục hơi có chút bối rối.
- Thi Vận, ôm lấy anh, chúng ta phải lập tức quay về.
Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Thi Vận vẫn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ôm chặt lấy cánh tay Tần Mục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận