Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 266: Diệp Khinh Tuyết uống Trú Nhan Đan

Một mình Tả Tư Duyệt đến Yên Kinh, Tần Mục tất nhiên là dẫn cô đến biệt thự của Diệp Khinh Tuyết.
Tần Phỉ Phỉ vốn đang ngồi trên ghế salon xem tivi, nhìn thấy Tần Mục bước vào, đằng sau còn có một cô gái rất xinh đẹp.
Tần Phỉ Phỉ vô cùng nghi hoặc, nhưng sau đó rất nhanh đã sửng sốt.
- Chị Tư Duyệt?
- Phỉ Phỉ, đã lâu không gặp.
Tả Tư Duyệt cười nói.
- Chị Tư Duyệt, thật là chị sao?
Tần Phỉ Phỉ kinh hãi vạn phần, vội lao đến.
Nói thật, cô và Tả Tư Duyệt cũng không gặp nhau mấy lần, nhưng ấn tượng của cô về Tả Tư Duyệt rất sâu đậm.
Thứ nhất, Tả Tư Duyệt là tiểu thư Thanh Long Bang, hoa hậu giảng đường trường cấp ba Vân Lan.
Thứ hai, chính cô chủ động thừa nhận mình là bạn gái của Tần Mục. Phải biết, trước kia cô còn vì chuyện chung thân đại sự của Tần Mục mà phát sầu.
- Chị Tư Duyệt, chị xinh đẹp hơn so với trước kia rất nhiều. Em thiếu chút nữa đã không nhận ra chị.
Tần Phỉ Phỉ nhìn Tần Mục, sau đó cười nói:
- Là anh trai của em cho chị uống Trú Nhan Đan à?
Tả Tư Duyệt khẽ gật đầu, còn nói thêm:
- Không phải em cũng vậy sao?
- Anh trai của em bây giờ lợi hại lắm, giống như cái gì cũng biết. Thứ thuốc thần kỳ này cũng chế ra được.
- Đúng vậy, em làm em gái của cậu ấy, sau này có thể vô tư rồi. Có người anh trai như vậy, còn ai dám khi dễ em?
Sắc mặt Tần Phỉ Phỉ đỏ lên. Cô trước kia vẫn luôn bảo vệ Tần Mục, bây giờ vị trí đã đổi lại cho nhau.
Nhưng có một người anh trai như thế, cảm giác đúng là rất tốt.
- Chị Tư Duyệt, chị cũng đừng nói em. Chị là bạn gái của anh trai em, người anh ấy cần bảo vệ nhất định phải là chị.
Tả Tư Duyệt hỏi:
- Em nói cái gì mà chị không hiểu?
- Cái gì không hiểu?
Tần Phỉ Phỉ hỏi lại.
Tần Mục chen vào:
- Được rồi, ngồi xuống rồi nói sau.
Ba người ngồi trên ghế salon, Diệp Khinh Tuyết dường như vừa mới ngủ trưa xong, liền đi xuống.
- Ồ, cậu là…
Ánh mắt Diệp Khinh Tuyết rơi xuống người Tả Tư Duyệt, không thể rời đi được.
- Bạn học Diệp Khinh Tuyết, đã lâu không gặp.
Tả Tư Duyệt mỉm cười chào hỏi Diệp Khinh Tuyết.
Cô đã sớm biết Tần Mục là vệ sĩ của Diệp Khinh Tuyết, cũng biết biệt thự này là của Diệp Khinh Tuyết, cho nên cũng không kinh ngạc.
- Cậu là Tả Tư Duyệt?
Diệp Khinh Tuyết và Tả Tư Duyệt là bạn học cấp 3, nhưng ba năm qua, hai người dường như không tiếp xúc với nhau, cho nên cảm giác không được thân lắm.
Diệp Khinh Tuyết sở dĩ kinh ngạc là vì dung mạo của Tả Tư Duyệt có sự biến hóa vô cùng lớn.
Thân là thiếu nữ, mặc kệ tính cách thanh đạm đến cỡ nào, đối với vẻ bề ngoài của mình cũng phải để ý một chút.
Ở trường cấp 3 Vân Lan, các cô đều được người ta tặng cho danh hiệu hoa hậu giảng đường. Nhưng bài danh của cô vẫn nằm trên Tả Tư Duyệt.
Nhưng ba tháng không gặp, Tả Tư Duyệt bất luận khí chất hay là dung mạo đều xảy ra sự thay đổi rất lớn. Đứng trước mặt cô, Diệp Khinh Tuyết cảm giác mình thua kém rất xa.
- Gái ngốc, mới qua được bao lâu mà đã quên bạn học cũ rồi?
Tần Mục vừa cười vừa nói:
- Hiện tại cô đang ngủ chung với Phỉ Phỉ phải không? Lầu hai vẫn còn một phòng, tạm thời Tư Duyệt sẽ ở đó nha.
- Hừ, sao giống như cậu là chủ ngôi nhà này vậy?
Tâm trạng của Diệp Khinh Tuyết không được tốt lắm.
- Tuy tôi tự chủ trưởng, nhưng tôi cũng biết cô chắc chắn sẽ không từ chối, đúng không nào?
- Nói như cậu hiểu tôi lắm vậy? Nhưng tôi không đồng ý đấy.
Tần Mục bất đắc dĩ lắc đầu:
- Được rồi, đừng trẻ con nữa.
Diệp Khinh Tuyết dường như muốn nói cái gì đấy, nhưng cuối cùng lại không nói ra, chạy lên lầu.
- Anh, hậu viện của anh sắp nổi lửa rồi.
Tần Phỉ Phỉ che miệng cười nói.
- Nói cái gì thế?
Tần Mục trừng mắt:
- Em dẫn Tư Duyệt lên phòng đi.
- Vâng, chị Tư Duyệt, chúng ta lên lầu nhé.
Tần Phỉ Phỉ kéo Tả Tư Duyệt lên lầu.
Tần Mục duỗi lưng một cái, trở lại phòng của mình, tiếp tục luyện chế Bồi Nguyên Đan.
Bây giờ em gái đang tu luyện Lạc thiên công, rất cần Bồi Nguyên Đan hỗ trợ. Tả Tư Duyệt cũng cần phải gia tăng thực lực. Ngạo Long bí quyết tầng hai vẫn còn hơi yếu.
Buổi tối, Tần Mục luyện xong đan, chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên có tiếng đập cửa rất nhỏ.
- Tần Mục, mở cửa.
Thanh âm Diệp Khinh Tuyết vang lên rất nhỏ.
Tần Mục mở cửa nhìn, thấy Diệp Khinh Tuyết đang dáo dác ngoài cửa, không khỏi nghi ngờ hỏi:
- Nửa đêm nửa hôm, chạy đến đây làm gì?
- Hừ, nhỏ giọng một chút đi.
Tần Mục lại càng thêm cổ quái. Gái ngốc này nửa đêm gõ cửa phòng đàn ông, lại còn sợ người ta biết?
- Có chuyện gì nói thẳng đi.
- Cậu…cậu có thể cho tôi một viên Trú Nhan Đan không?
- Cái gì?
Tần Mục sửng sốt, không nghĩ đến cô nàng này chạy đến đây chỉ vì cái này.
- Không được.
Tần Mục từ chối.
Diệp Khinh Tuyết tức giận hỏi:
- Tại sao?
- Luyện chế Trú Nhan Đan rất phiền toái. Cô cho rằng nó là bắp cải ven đường sao? Cho cô rồi cô quăng bồn cầu hả?
- Tôi…lần trước là tôi không cẩn thận đánh rơi vào bồn cầu.
Diệp Khinh Tuyết đỏ mặt giải thích.
- Xạo.
Diệp Khinh Tuyết nổi giận:
- Cho tôi thêm một viên nữa thì chết sao?
Tần Mục nói qua nói lại với Diệp Khinh Tuyết, kết quả làm kinh động đến Tần Phỉ Phỉ và Diệp Khinh Tuyết. Cuối cùng Tần Mục mới hả hê đưa một viên Trú Nhan Đan cho cô.
Diệp Khinh Tuyết cầm viên thuốc, trừng mắt nhìn Tần Mục, đỏ bừng mặt chạy lên lầu.
- Chị Khinh Tuyết, có chuyện gì vậy?
- Không có việc gì đâu. Hôm nay em ngủ chung với Tư Duyệt đi, tâm sự với cô ấy nhiều một chút.
- Ơ?
Ngày hôm sau, Tần Mục lại bị tiếng kêu sợ hãi của Tần Phỉ Phỉ đánh thức.
Tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng một khắc nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết, Tần Mục vẫn có chút kinh ngạc.
Diệp Khinh Tuyết vẫn ăn mặc giống như thường ngày. Áo sơ mi đơn giản, quần ngắn cao bồi mùa hè.
Nhưng sau khi uống Trú Nhan Đan, khí chất và làn da của cô đã xảy ra sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Sống mũi cao thẳng, ánh mắt sinh động, không cần son phấn. Mỗi một cái nhăn mày cũng lộ ra sự hấp dẫn kinh người. Dáng người cân xứng, da trắng như ngọc, khiến cho người phụ nữ nào cũng phải ao ước, đàn ông hít thở không thông.
Chỉ sợ lúc này cho dù là Lâm Thi Vận cũng không so sánh được.
Tần Mục biết, Trú Nhan Đan có tác dụng thay đổi dung mạo và thể chất.
Mà thể chất của Diệp Khinh Tuyết, không nghi ngờ là rất thích hợp với Trú Nhan Đan, sự thay đổi so với Tả Tư Duyệt và Hoa Yên Vũ lớn hơn rất nhiều.
- Các người làm gì mà nhìn tôi ghê vậy?
Diệp Khinh Tuyết hiển nhiên có chút không được tự nhiên trước ánh mắt của ba người.
- Chị Khinh Tuyết, để em xin phép cho chị nghỉ nhé. Hôm nay chị đừng đi học.
Tần Phỉ Phỉ nói.
Diệp Khinh Tuyết nghi ngờ hỏi:
- Tại sao?
- Bộ dạng này của chị mà đi học sẽ phát sinh sự cố đấy.
Diệp Khinh Tuyết sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, tức giận mắng:
- Nào có khoa trương như em đã nói chứ?
- Một chút cũng không khoa trương. Lần trước cũng đã có nhiều người thổ lộ với chị rồi. Lần này huyên náo bao nhiêu thì em không biết.
Diệp Khinh Tuyết lén nhìn Tần Mục, thấy hắn nhìn cô không chớp mắt, trong lòng liền vui như có chú chim sẻ tung tăng.
- Phỉ Phỉ, sớm muộn gì thì chị cũng phải đến trường mà.
- Nhưng mà…
- Không nhưng gì cả. Cứ bảo rằng nhờ Trú Nhan Sương của công ty em, vừa vặn quảng cáo cho mọi người luôn.
Tần Mục nghe xong, ánh mắt sáng lên. Gái ngốc này đúng là cơ trí.
Rất nhiều người muốn bước lên bắt chuyện, nhưng khi nhìn thấy Tần Mục bên cạnh cô thì lại từ bỏ, đổi thành dùng điện thoại di động chụp ảnh.
Tần Mục hộ tống Diệp Khinh Tuyết đến phòng học, hắn cảm thấy làm vệ sĩ của Diệp Khinh Tuyết không phải để ngăn kẻ thù của Diệp gia, mà là ngăn những người theo đuổi đang ùn ùn kéo đến mới đúng.
Trên đường đi đã gây ra chấn động thì đương nhiên, khi bước vào phòng học lại càng không cần phải nói, một vài nam sinh ngay lập tức chạy tới nịnh nọt.
Diệp Khinh Tuyết bất đắc dĩ, đành ngồi một chỗ với Tần Mục, mấy tên nam sinh mới hậm hực bỏ đi.
Chốc lát sau, Tống Thi Thi cũng tới.
Vốn cô chưa bao giờ ngồi chung với Tần Mục, tuy nhiên hôm nay thấy Diệp Khinh Tuyết ngồi bên cạnh hắn, cô cũng chạy tới.
Vì vậy suy nghĩ “trái ôm phải ấp” của Tần Mục rốt cuộc cũng được thực hiện.
Trong giờ học Tống Thi Thi luôn nhìn trộm Diệp Khinh Tuyết, trong nội tâm cô dường như rất phiền não, do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng hỏi ra miệng:
-Tần Mục, cậu ấy làm sao vậy?
-Làm sao vậy là làm sao?
Tần Mục giả vờ hồ đồ.
-Cậu hiểu ý mình mà, cậu ấy giống như thay đổi hoàn toàn vậy, da dẻ tốt hơn, khí chất cũng thay đổi.
-Lúc nào cậu ấy chẳng đẹp, đây là ưu thế trời sinh, cậu có ghen ăn tức ở cũng vô dụng thôi!
-Có quỷ mới ghen ăn tức ở!
Tống Thi Thi hận không thể đạp cho Tần Mục một phát chết tươi.
Trước đây Diệp Khinh Tuyết rất đẹp, lúc đó cô đã không bằng cô ấy.
Tuy nhiên cô cũng rất tự tin với dung mạo của mình, cho rằng chênh lệch giữa hai người không quá lớn.
Mà bây giờ, cô có cảm giác mình và Diệp Khinh Tuyết không cùng một đẳng cấp.
Tại sao chỉ trong vòng một đêm, lại có thể trở nên xinh đẹp như thế?
-Bạn học Tống Thi Thi, mình dùng trú nhan sương vừa được bán trên thị trường mới có sự thay đổi như thế này đó!
Diệp Khinh Tuyết bắt đầu quảng cáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận