Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1596: Qua cầu rút ván.

(2)
- Hừ, có điều là hắn trộm đi thứ của ta mà thôi, kết quả như vậy là tốt rồi.
Vân Mặc khó chịu mà hừ lạnh, hắn không ngờ rằng dù Tần Mục có biến thành phế nhân, thì đám nữ nhân này vẫn một lòng theo Tần Mục.
- Vân Mặc, hắn bây giờ là một phế nhân, ngươi cần gì phải chấp nhặt với hắn.
Mệnh Vận Tổ Thần nhạt nhẽo nói:
- Nếu như thật sự không thoải mái, ngươi vung một chưởng hắn chết bẹp dí là xong.
Lời này vừa nói ra, Diệp Khinh Tuyết cùng mọi người mặt biến sắc, quát:
- Các ngươi dám!
- Long ân phụ nghĩa, nếu như không phải Tần Mục giúp các ngươi, các ngươi đã sớm chết sạch rồi, Long tổ cũng chẳng có cách nào quay lại đâu.
Mệnh Vận Tổ Thần lạnh nhạt đáp:
- Hắn thân là quân cờ nên có chút giác ngộ, nếu như hắn cứ an phận thử thường, làm tốt việc của mình, bọn ta sẽ có thưởng cho hắn. Chỉ đáng tiếc hắn sinh lòng phản cốt, giữ hắn lại chỉ có tai họa.
- Ngươi… Đổi trắng thay đen, cường từ đoạt lý!
- Không sao đâu Hắc Bạch, thực lực căn bản mới quyết định tất cả, ở trước mặt chúng ta, các ngươi không có tư cách nói chuyện.
Mệnh Vận Tổ Thần đảo mắt nhìn Mai Ánh Tuyết, Tiểu Thanh, Vu Diễm, Nam Cung Lân cùng mấy người, nói tiếp:
- Trên người các ngươi đều có năng lượng đặc thù, có thể giúp ta một tay.
Ngươi muốn hại Tần Mục, còn hoang tưởng bọn ta sẽ giúp ngươi sao, nằm mơ!
Vu Diễm giận dữ mắng mỏ.
- Diễm Nhi, không được vô lễ!
Vu Tổ đứng ra, nhìn Vu Diễm rồi nói:
- Năng lượn huyết mạch trên cơ thể ngươi và ta và ngươi rất gần, trong đại chiến có thể giúp ngươi phát huy tối đa, theo ta đi chinh phạt!
Vu Diễm hờ hững nhìn Vu tổ, lạnh lùng đáp:
- Tuy rằng ngươi và ta huyết mạch tương dung, có điều ta không quen ngươi, ta là nữ nhân của Tần Mục, ta chỉ biết bảo vệ bên cạnh hắn.
- Ân?
Vu tổ nhíu mày, ánh mắt rơi trên người Tần Mục, lộ ra tầng sát khí.
- Một tên phế nhân, hắn có tư cách gì mà xứng với ta chứ, ta muốn giết hắn ngay bây giờ!
- Ngươi dám!
Vu Diệm phẫn nộ, huyết mạch chi lực như sôi trào lên, tựa hồ muốn mất đi lí trí.
- Dừng tay!
Nhân Hoàng rốt cuộc cũng không nhịn nổi, trong nháy mắt chắn trước mặt Tần Mục, một tiếng quát lớn, nhưng lại trực tiếp trấn động khiến Vu tổ phải lùi về sau mấy bước.
Vu tổ khiếp sợ, trong tay cầm Thí Thần Thương, chiến ý đằng đằng.
- Khá lắm Nhân Hoàng, ngươi bị phong ấn bao lâu nay, mà lại còn uy thế như vậy. Có điều ta không sợ ngươi, ta cả đời là tu sĩ, tiếc gì một trận chiến!
- “Ngu xuẩn, cả đời ta tu sĩ, tiếc gì một trận chiến” câu này, không phải dùng cho chính ngươi chứ.
Vu tổ lãnh đạm hỏi:
- Ta vẫn có thể cho rằng ngươi là người một nhà không?
- Nói như vậy, ngươi là muốn coi ta như quân địch?
Nhân Hoàng phẫn nộ trừng mắt, một luồng khí uy áp cực mạnh phô thiên cái địa phóng thẳng về phía Vu tộc, khiến Vu tộc lại lần nữa mặt biến sắc.
Mệnh Vận Tổ Thần cũng cau mày lại, Nhân Hoàng không có kinh nghiệm Tạo Hóa, thực lực lại vẫn mạnh như thế, thực tại quá đáng sợ rồi. Đắc tội với hắn, thật không phải lựa chọn sáng suốt.
Nhân Hoàng ngươi đừng tức giận, vì một phế nhân, không đáng phải vậy.
- Hừ, Tần Mục là ân nhân của ta, trước mặt ta, ai dám đụng tới hắn.
- Nhân Hoàng ngươi vẫn bá đạo như trước, có điều ngươi đã là quá khứ rồi, hiện tại mảng trời đất này, không do ngươi là chúa tể.
Vân Mặc bước lên trước một bước, chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đứng đó, cùng Nhân Hoàng trnh phong, không để rơi vào thế bất lợi.
- Ngươi muốn nói rằng hiện tại ngươi mới là chúa tể sao?
- Ta không quan tâm chúa tể gì hết, chỉ muốn dùng sức mạnh của mình vì thế giới này mà làm một số chuyện, ta tin rằng Nhân Hoàng ngươi và ta có chung một cách nghĩ, đúng không?
Nhân Hoàng trầm mặc, có điều vào lúc này, đột nhiên có một thanh âm trong trẻo vang tới.
- Hiên ngang lẫm liệt mà nói ra câu hay như vậy, khiến tiểu nữ vạn phần kính phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận