Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 314: Ngân Hồ mời!

Ngân Hồ đã quen với những lời bỡn cợt của Tần Mục, nói hùa theo hắn:
- Được lắm, tôi đang ở thành phố Đài Bắc, cậu bay qua đây đi.
- Thành phố Đài Bắc?
Tần Mục kỳ quái hỏi:
- Thành phố Đài Bắc ở đâu?
Ngân Hồ: …
Ngân Hồ nghi ngờ Tần Mục không phải công dân Hoa Hạ. Thành phố Đài Bắc là một trong những thành phố lớn trực thuộc trung ương của Hoa Hạ, vậy mà hắn không biết?
- Tự cậu dò bản đồ đi!
Ngân Hồ cả giận nói.
- Được rồi, trước tiên cứ mặc kệ thành phố Đài Bắc nằm ở đâu, cô đến đó làm gì?
- Còn có thể làm gì, đương nhiên là nhiệm vụ!
- Nhiệm vụ?
Tần Mục nghĩ tới chuyện Lâm Ngạo, không khỏi hỏi:
- Nhiệm vụ gì thế, Long Tổ phái nhiều người đi lắm à?
- Đúng, nhiệm vụ rất khẩn cấp. Những người có thể đi đều bị phái đi rồi!
Ngân Hồ thoáng dừng lại, rồi nói ra:
- Cậu còn nhớ kiếm ma làm tôi bị thương lúc trước không?
- Tất nhiên, tôi còn nhớ rõ, không phải nó bị Long Đế đánh nát rồi à?
Ngân Hồ thở dài:
- Tôi cũng không biết. Hình như nó phục hồi như cũ rồi, dạo gần đây lại làm loạn tứ phía, giết không ít người!
- Bị như vậy mà còn hồi phục như ban đầu được, xem ra thanh kiếm này không đơn giản nhỉ?
Tần Mục không ngờ thanh kiếm này thần kỳ như thế.
- Vâng, đúng là không đơn giản, thêm vào đó, tôi nghĩ nó không phải vật không có chủ.
- Ý cô là có người điều khiển thanh kiếm giết người, nhưng chưa từng xuất hiện?
Tần Mục ngạc nhiên.
Nếu thật sự là như vậy, vậy người này hoàn toàn chia sẻ ý nghĩ với thanh kiếm ma rồi, khẳng định là một nhân vật hung ác.
Tần Mục nhớ tới lão râu bạc của công hội Thiên Vũ giả. Kiếm ma là do ông rút ra, nhưng ông không thể điều khiển được thanh kiếm, hiển nhiên chủ nhân của thanh kiếm ma là một người khác.
- Kiếm ma lại hiện ra, có lẽ Long Đế sẽ ra mặt?
- Tất nhiên, anh ấy đuổi theo thanh kiếm rồi!
Ngân Hồ đáp.
- Cô tìm tôi là muốn nhờ tôi giúp Long Đế một tay à?
Ngân Hồ buồn cười nói:
- Cậu thôi đi, anh ấy mà cần cậu giúp sao?
Tần Mục tự nhủ trong lòng may mà không phải, lại hỏi:
- Vậy cô tìm tôi có chuyện gì?
- Kiếm ma tàn sát mấy môn phái cổ võ ở thành phố Đài Bắc. Lúc người của Long Tổ đi điều tra mấy môn phái này, phát hiện một di tích bị phong ấn từ xưa.
- Di tích?
Nghe đến đây, hai mắt Tần Mục rực sáng.
- Vâng, di tích này không phải chỉ có người Long Tổ mới có thể vào, cả ba tông bốn phái đều bị kinh động, phái cao thủ tới.
- A, tôi biết rồi. Lần trước chúng tôi liên thủ thám hiểm mộ Nguyệt Quang, hợp tác rất vui vẻ, lần này muốn hợp tác thêm lần nữa à?
Tần Mục cười hăng hắc, hỏi.
- Cậu mà dám động tay động chân như lần trước, tôi sẽ cắt đứt tiểu kê kê của cậu!
Ngân Hồ phẫn nộ nói.
Nghĩ tới chuyện xảy ra ở mộ Nguyệt Quang lần trước, mặt Ngân Hồ hơi nóng lên, da thịt khắp người cô gần như bị Tần Mục sờ soạng hết rồi.
- Lão bà, cô nỡ bỏ sao?
Tần Mục vẫn cười nói như thường.
- Không tin, cậu cứ thử xem!
- Được thôi, tôi lập tức qua đó thử, cô chờ tôi!
Ngân Hồ mời, hơn nữa còn là di tích không biết tên, ba tông bốn phái đều cử người tài do thám, Tần Mục bận rộn đến đâu cũng phải chạy qua đó.
Tần Mục báo chuyện này với Tả Tư Duyệt. Tả Tư Duyệt vốn muốn đi cùng Tần Mục, nếu may mắn có lẽ họ sẽ gặp được Lâm Ngạo, đến lúc ây không phải phiền lòng như vầy nữa.
Nhưng mà tất nhiên là Tần Mục không đồng ý. Trong di tích không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có thể còn nguy hiểm hơn mộ Nguyệt Quang.
Hơn nữa ba tông bốn phái đều phái cao thủ tham dự, rất không an toàn.
Tần Mục có là thần cũng không dám cam đoan không có lúc nào phân tâm. Hắn khó mà bảo vệ được sự an toàn của hai cô gái cùng lúc.
Trang 18# 9
Thành phố Đài Bắc cách Yến Kinh hơi xa, chõ ấy đoán chừng cũng không có máy bay, Tần Mục lái chiếc Audi mà Diệp Khinh Tuyết tặng đi.
Vừa khéo mai là cuối tuần, không có tiết.
Khoảng bốn giờ sáng Tần Mục mới đến thành phố Đài Bắc, gặp được Ngân Hồ ở chỗ hẹn.
Bấy giờ Ngân Hồ đứng dựa vào góc tường, một đám người qua đường vây quanh cô thành một vòng, trên mặt đất còn mấy gã lăn qua lộn lại.
Tần Mục hơi lấy làm kỳ quái, giờ này sao trên đường có nhiều người quá vậy?
- Tần Mục!
Ngân Hồ thấy Tần Mục đến, lớp băng trên mặt cô tan đi vài phần.
Tần Mục bước tới, hỏi:
- Tình huống gì thế này?
Ngân Hồ liếc nhìn đám người ngã lăn trên đất, nói bằng giọng bất đắc dĩ:
- Còn có thể là chuyện gì, mấy tên lưu manh này nửa đêm ngủ không được, chạy tới đây tìm đòn!
Tần Mục sửng sốt rồi hiểu ra ngay.
Cái mị của Ngân Hồ thấm nhuần từ trong cốt cách ra, một giai nhân muôn dáng nghìn vẻ, quyến rũ mười phần, hơn nửa đêm mà đứng ở đầu tường một mình, e rằng chỉ cần là đàn ông đều sẽ có chút tâm tư khác, chớ nói chi mấy tên lưu manh này.
- Cái này tôi cũng bó tay, ai bảo cô quyến rũ đến thế cơ chứ?
Tần Mục hơi vui vẻ.
Ngân Hồ cả giận gắt:
- Cậu còn dám cười!
- Được, tôi không cười nữa. Cô cũng đừng để ỳ tới mấy tên này nữa, làm chuyện chính thôi. Di tích đó nằm ở đâu?
Tần Mục cảm thấy so đo với mấy tên lưu manh thì mất thân phận quá.
- Chắc là không ở nội thành rồi, tôi dẫn cậu đi.
- Đánh người rồi còn muốn đi hả!
Lúc hai người chuẩn bị đi thì một tên vốn nằm trên đất ra sức đứng lên, kéo áo Tần Mục.
- Cảnh sát sắp tới rồi, mấy người cho rằng chạy thoát được không?
Tần Mục nhìn Ngân Hồ bằng nửa con mắt, vô lực nói:
- Sao cô ra tay nhẹ vậy, bọn chúng còn đứng lên được kìa?
Ngân Hồ nhún vai, cô nói:
- Vừa hay cho cậu cơ hội biểu diễn.
- Được thôi!
Tần Mục đáp rồi trở tay vung ra một cái tát.
Chát~!
Cái gã nắm áo Tần Mục văng xa ra ngoài, không kể tới một bên mặt sưng phù lên, toàn bộ hàng tiền đạo của gã văng ra, rơi lả tả trên đất.
Người qua đường chung quanh thấy vậy, không kìm được hít sâu một ngụm khí lạnh. Thiếu niên nhìn như vô hại này ra tay còn độc hơn cô gái vừa nãy.
Hơn nữa, một cái tát đánh văng người ta ra xa mấy mét, sức mạnh này hơi bị kinh khủng thì phải?
Lần này kẻ kia không còn sức để đứng lên. Có lẽ gã còn sức để đứng dậy, nhưng không muốn làm thế, vì giả chết dù sao cũng an toàn hơn chút chút.
- Chúng ta đi nhanh đi, chờ cảnh sát tới thì lại phiền.
Ngân Hồ nhắc nhở.
Với thân phận thành viên Long Tổ, họ dĩ nhiên không sợ vào cục cảnh sát, nhưng cảnh sát bình thường không hẳn biết tới sự tồn tại của Long Tổ, đến lúc đó lại phải đi một vòng lớn.
Tần Mục và Ngân Hồ tiến vào dãy núi Viễn Bắc, cả khu vực này đều là rừng rậm nguyên thủy, đường xe chưa thông, không dấu chân người, thậm chí bạn có thể nhìn thấy thú rừng qua lại.
Bất quá khinh công của cả hai đều rất tốt, lên núi một cách dễ dàng.
Rẽ ngoặt vài lần, họ tới trước một tông môn có vị trí rất bí ẩn.
Chỉ là không khí trong tông môn u ám, trong không khí tràn ngập một mùi máu đã khô gay mũi, có lẽ là sót lại sau trận tàn sát của kiếm ma.
- Xây dựng tông môn ở nơi rừng sâu núi thẩm này, khó trách trở thành mục tiêu của kiếm ma. Diệt tông cũng khó mà bị phát hiện.
- Giờ thời đại thay đổi, những tông môn này muốn gìn giữ quy củ cổ xưa, không muốn tiếp xúc với thế tục là chuyện bình thường.
Ngân Hồ thỏ dài, nói:
- Tông môn này mặc dù giờ đã xuống dốc, nhưng trước đây chắc hẳn từng có một thời đại huy hoàng rực rỡ, đạo thống mạnh mẽ, bằng không cũng không để lại di tích bị phong ấn này.
- Cô nhìn thấy phong ấn đó rồi chưa?
Ngân Hồ gật đầu, đáp:
- Hôm kia tôi đi theo Long Đế, anh ấy bỏ ra cả một buổi, hao phí rất nhiều sức lực mới phá được phong ấn.
- Long Đế phá vỡ phong ấn này cũng vất vả như thế, xem ra nó thật sự không đơn giản.
- Đâu chỉ không đơn giản. Lúc ấy Long Đế nói, phong ấn này đã nhiều tuổi, nên mới nới lỏng hơn phân nửa. Nếu phong ấn còn nguyên anh ấy chưa chắc có thể phá vỡ.
- Long Đế coi trọng như thế, khó trách có thể hấp dẫn người của ba tông bốn phái, à mà sao Long Đế không tự mình vào di tích?
- Long Đế muốn tìm kiếm thanh kiếm ma. Anh ấy nói mỗi khi giết một người, mỗi khi nhiễm thêm máu tươi của một người, thanh kiếm sẽ mạnh hơn một chút. Nếu cứ để mặc nó sợ rằng sẽ có lúc không ai áp chế được nó nữa!
Tần Mục ghé mắt nhìn Ngân Hồ, vừa cười vừa nói:
- Cô không vào cùng với người của Long Tổ, hẳn là anh ta không cho cô vào, sợ cô xảy ra chuyện đúng không nào?
- Tôi mặc kệ! Tiểu Huyên vào rồi, sao tôi không được vào, sao tôi phải nghe lời anh ta chứ?
- Vậy nên cô tìm tôi?
Tần Mục xoa xoa cái cằm nhẵn bóng:
- Sao tôi có cảm giác giống như cô đang vượt rào, yêu đương vụng trộm ở ngoài vậy nhỉ?
- Cút!
Dù là tính tình của Ngân Hồ cũng bị lời này của Tần Mục chọc giận.
Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, còn giải thích một câu:
- Tôi đã nói với cậu rồi, giữa chúng tôi không có chuyện gì hết. Hơn nữa gần đây bỗng dưng tôi suy nghĩ cẩn thận lại và phát hiện tôi không hề yêu thích anh ấy. Có lẽ vì từ nhỏ anh ấy đã quan tâm chăm sóc cho tôi nên tôi mới sùng bái và ỷ lại vào anh ấy.
- Cô hiểu rõ là tốt rồi!
Thật ra khi Tần Mục nghe lời miêu tả của Ngân Hồ, hắn đã biết cô sùng bái và kính ngưỡng Long Đế vô cùng, nhưng đó không phải tình yêu nam nữ.
Long Đế thích Ngân Hồ, chuyện ấy là chắc chắn, chỉ là anh ta cũng hiểu rõ tình cảm mà Ngân Hồ dành cho mình, nên mới luôn miệng nói Ngân Hồ quá nhỉ, lớn lên cô sẽ hiểu.
- Tôi biết rõ cậu cũng không có cơ hội!
Ngân Hồ liếc Tần Mục trắng trợn.
- Cái đó khó nó lắm. Nhớ năm xưa tôi mê đảo ngàn vạn thiếu nữ…
- Được rồi, đừng vẽ vời nữa, mau vào đi nào!
Ngân Hồ hiểu rõ mỗi lần Tần Mục mở miệng ra chắc chắn lại là một đống lời nhảm nhí không giới hạn.
- Được rồi, để tôi mở đường cho lão bà đại nhân!
Tần Mục đi trước, không biết nơi đây cất giấu bao nhiêu nguy cơ.
- Cậu có được không đó?
Ngân Hồ sợ Tần Mục cậy mạnh.
- Đàn ông sao có thể nói không được?
Ngân Hồ nghĩ nghĩ, rồi nghi hoặc hỏi thăm:
- Đúng rồi, lúc trước cậu nói với tôi là anh có sức mạnh của tầng bốn Ngạo Long quyết, nhưng sao tôi cảm thấy không giống, có lẽ thực lực của cậu còn cao hơn Tiểu Huyên?
Chuyện Bạch Huyên bị Tần Mục “khi dễ”, cô ấy ước gì không có người nào biết, tất nhiên không thể nói cho sư phụ, mất mặt mũi lắm.
- Tôi mới tăng lên gần đây, so với đồ đệ trông thì ngon mà không dùng được của cô chắc là mạnh hơn một chút.
Tần Mục thuận miệng nói.
Ngân Hồ bĩu môi, nói:
- Cậu đừng khoác lác, thiên phú của Tiểu Huyên không kém hơn Cung Dã Anh Tử bao nhiêu.
- Không kém bao nhiêu, nghĩa là kém hơn đúng không?
- Đúng là Cung Dã Anh Tử có thiên phú vượt trội, ở Long Tổ chắc chỉ có Thái tử có thể thắng cô ấy một bậc.
Tần Mục nghi ngờ hỏi:
Bạn cần đăng nhập để bình luận