Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1066: Lựa chọn

- Tần tiểu hữu, tôi bố trí cho cậu đến Thiên điện nghỉ ngơi trước được không?
Cung Cửu Viêm rõ ràng muốn tách Tần Mục ra.
Tần Mục không lên tiếng, Cung Y Y đã nói:
- Viêm thúc, cứ để Tần Mục đi theo chúng ta.
- Cái này…Cậu ấy là người ngoài, dường như có chút không tiện.
- Cậu ấy không phải người ngoài, có cái gì bất tiện đâu chứ?
Cung Y Y biết kế tiếp mình sẽ phải đối mặt với điều gì, sao để Tần Mục rời đi được?
- Được rồi.
Cung Cửu Viêm đồng ý.
Tần Mục nhìn ra được Cung Cửu Viêm luôn cảnh giác với hắn. Lần này đến vương triều, chỉ sợ sẽ phát sinh sự cố.
Ba người tiến vào hoàng cung, gặp phụ vương của Cung Y Y, đế vương Cung Cửu Thiên của Đông Vương Triều.
Lúc này Cung Cửu Thiên đang gặp mặt một số lão giả. Nhìn quần áo và khí thế vương giả phát ra từ trên người bọn họ, cho thấy lai lịch của bọn họ vô cùng bất phàm. Hơn nữa còn không phải là người của Đông Vương Triều.
- Vương huynh, huynh xem tôi đã mang ai về này?
Địa vị của Cung Cửu Viêm hiển nhiên rất cao, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, nói cười rất tự nhiên.
Cung Cửu Thiên và một số vương giả đều nhìn sang.
- Phụ vương.
Cung Y Y thi lễ một cái. Trong trường hợp này, cho dù cô là công chúa cũng không thể quên cấp bậc lễ nghĩa.
- Y Y, con trở về rồi sao? Thật là tốt quá.
Cung Cửu Thiên kinh ngạc vô cùng:
- Cha còn đang thương lượng với mấy vị đạo hữu làm cách nào để cứu con đây.
- Vị này là Y Y công chúa sao?
Ánh mắt đám vương giả rơi xuống người Cung Y Y, dường như hết sức hài lòng, liên tục gật đầu:
- Quả nhiên là thiên chi kiều nữ.
Tuy thiên phú của Cung Y Y rất cao, nhưng rất ít khi xuất đầu lộ diện, cho nên cũng không nổi danh, người biết cô cũng không nhiều.
- Y Y bái kiến các vị tiền bối.
- Haha, gọi tiền bối có chút xa cách quá, cứ xem như người một nhà là được.
Mọi người cười to.
Trong lòng Cung Y Y thoáng chùn xuống. Quả nhiên là thế mà.
Đương nhiên, ngoài mặt cô vẫn tỏ ra không hay biết gì:
- Các vị tiền bối có ý gì, Y Y không hiểu cho lắm.
- Con cứ hỏi phụ vương của con. Vương tử của chúng tôi và mấy vị ca ca của con ra ngoài dạo chơi. Để ta tìm bọn họ về, các người trò chuyện với nhau trước.
Mọi người nói xong, liền vội vàng rời đi.
- Phụ vương?
Cung Cửu Thiên hơi ngừng lại một lát, lập tức giận dữ nói:
- Y Y, con có lẽ cũng biết tình cảnh của Cung gia chúng ta chứ?
Cung Y Y im lặng không nói.
- Cha nghĩ con có lẽ cũng đoán được. Đúng vậy, mấy người kia chính là vương hầu của Nam Vương Triều. Lần này bọn họ đến đây là để cầu thân đấy.
- Phụ vương, con còn chưa muốn lập gia đình.
Cung Y Y nói.
Cung Cửu Thiên dường như đã biết thái độ của Cung Y Y, liền tận tình khuyên bảo:
- Y Y, bây giờ không phải là lúc bốc đồng. Thánh tông lúc nào cũng sẽ làm khó dễ chúng ta. Nếu vương thất chúng ta không tìm được một minh hữu cường đại, chúng ta sẽ bị Thánh tông tiêu diệt dễ dàng.
- Ân oán của Cung gia và Thánh tông cũng không phải một hai ngày, nào có chuyện dễ dàng như vậy.
- Lúc trước bọn họ không muốn để người ta mượn cớ, nhưng bây giờ thì khác. Cho dù bọn họ mắc phải sơ suất to bằng cả thiên hạ cũng nhất định phải động thủ.
- Nhưng mà…
- Y Y, về điểm này, ta rất đồng ý với phụ vương của con.
Cung Cửu Viêm chen vào:
- Là công chúa của vương gia, hôn nhân của con không thể là trò đùa.
- Gả cho người con không thích, đó mới là trò đùa.
Cung Y Y phản bác.
- Con đang nói cái gì thế? Tam vương tử Doãn Thiên Thương của Bắc Vương triều được xem là thiên tài có tiềm lực nhất, tương lai không thể đo lường, rất xứng đôi với con.
- Doãn Thiên Thương?
Cung Y Y không thể tưởng tượng nổi nhìn Cung Cửu Viêm.
- Đúng vậy, thời gian trước Doãn Thiên Thương đến vương triều tìm con. Ta và cậu ấy tâm sự rất lâu. Sau khi cậu ấy rời đi, Bắc Vương triều cử người đến, nói muốn thay Doãn Thiên Thương cầu hôn. Ta đã đồng ý rồi.
- Cửu Viêm, cậu quá xằng bậy rồi. Tại sao lại đáp ứng lời cầu hôn của Bắc Vương triều chứ?
Cung Cửu Thiên tức giận nói:
- Ta đã đồng ý lời cầu hôn của Nam Vương triều rồi.
- Vương huynh, Thương Minh của Nam Vương triều bất quá chỉ đứng thứ mười một trong bảng xếp hạng nhân kiệt mà thôi. Luận tiềm lực, cậu ta không bằng Doãn Thiên Thương. Tại sao huynh lại chọn cậu ta chứ?
Cung Cửu Thiên trầm giọng nói:
- Thương Minh đúng thật là không bằng Doãn Thiên Thương, nhưng Thương gia mạnh hơn Doãn gia rất nhiều. Ta không phủ nhận thành tựu trong tương lai của Doãn Thiên Thương rất cao, nhưng chúng ta cần giải quyết vấn đề trước mắt. Thánh tông tùy thời có thể làm khó dễ chúng ta.
- Vương huynh, ánh mắt của huynh quá nông cạn rồi. Doãn gia liên thủ với Cung gia chúng ta, đủ để đối phó Thánh tông rồi.
- Không được, chúng ta không thể mạo hiểm. Y Y là con gái của ta, ta có quyền quyết định hôn nhân của nó.
- Y Y từ nhỏ đã thân thiết với em. Em cảm thấy chuyện này mình cũng có quyền quyết định.
Cung Cửu Viêm và Cung Cửu Thiên bắt đầu ồn ào. Đầu Cung Y Y như muốn nổ tung. Đây là hai người thân nhất của cô, nhưng họ vì cường quyền, căn bản không quan tâm đến cảm nhận của cô.
- Viêm thúc, phụ vương, các người đừng ồn nữa. Hôn sự của con để con tự mình quyết định.
Cung Cửu Viêm và Cung Cửu Thiên nhìn nhau, giống như đạt thành ăn ý:
- Được, cứ để Y Y tự mình lựa chọn.
Bất luận là quan hệ thông gia với Thương gia hay Doãn gia, đều đủ để giải quyết uy hiếp của Thánh tông. Bọn họ cãi nhau cũng chỉ vì đã đáp ứng người khác trước mà thôi.
Nếu Cung Y Y tự mình lựa chọn ai, bọn họ cũng đều chấp nhận.
- Thương Minh và Doãn Thiên Thương chẳng ai lọt vào mắt con cả. Cho nên con không chọn ai.
- Cái gì?
Hai người không nghĩ đến Cung Y Y lại cho ra đáp án như vậy.
- Y Y, không được ẩu tả.
- Con không có ẩu tả.
Cung Y Y kéo Tần Mục vẫn đứng im bên cạnh:
- Con đã có ước định với cậu ấy, không thể gả cho người khác.
- Ước định cái gì?
Cung Cửu Viêm xem như đã biết Tần Mục, cũng biết quan hệ giữa hắn và Cung Y Y không tầm thường, nhưng cũng không biết là ước định gì.
Một ước định và việc có lấy chồng hay không có quan hệ gì chứ? Chẳng lẽ hai người này đã thề non hẹn biển?
Cung Cửu Thiên đối với người vô duyên vô cớ xuất hiện, có chút tức giận, liếc nhìn Tần Mục, nói:
- Hắn là ai?
- Cậu ấy tên Tần Mục. Khi con còn ở trong không gian nguy hiểm của Thiên Duyệt Cầm, chính cậu ấy đã giúp con. Nếu không có cậu ấy, con đã không có được Thiên Duyệt Cầm.
- Có việc này sao?
Cung Cửu Thiên nhìn thoáng qua Tần Mục lần nữa.
- Vâng, cậu ấy đồng ý giúp con, nhưng kèm theo điều kiện.
Cung Y Y nói xong, đột nhiên cúi đầu, âm thanh như muỗi.
Lời nói phía sau mặc dù chưa nói, nhưng cũng dễ dàng đoán được.
- Cái gì…Hoang đường!
Cung Cửu Thiên và Cung Cửu Viêm đều đồng thời kêu lên:
- Chuyện này quả thật quá hoang đường. Con đường đường là công chúa, chuyện chung thân đại sự không thể xem là trò mèo được?
- Phụ vương, Thương gia, Doãn gia sở dĩ nguyện ý kết quan hệ thông gia với chúng ta còn không phải vì Thiên Duyệt Cầm sao? Nếu không có Tần Mục, con sẽ không lấy được Thiên Duyệt Cầm, chứ đừng nói gì đến quan hệ thông gia.
Ngữ khí Cung Y Y vô cùng kiên định:
- Làm người không thể không giữ lời được.
Thân là công chúa Đông Vương triều, là thiên chi kiều nữ, tại sao có thể chỉ vì một ước định mà ủy thân cho người khác?
- Tần Mục đúng không?
Cung Cửu Thiên nhìn Tần Mục, thần sắc uy nghiêm, hỏi:
- Cậu cứu mạng Y Y, còn hỗ trợ nó lấy được Thiên Duyệt Cầm, đúng là đã lập công lớn. Tôi cũng là người biết thưởng phạt phân minh, cậu muốn ban thưởng gì?
Tần Mục đương nhiên sẽ không bị bộ dạng nghiêm túc của Cung Cửu Thiên hù sợ. Hắn há không biết Cung Cửu Thiên nói muốn ban thưởng cho mình là có ý gì. Kỳ thật chính là muốn xóa đi ước định với Cung Y Y mà thôi.
- Phụ vương.
Cung Y Y có chút lo lắng. Cô hiểu rất rõ tính cách của Tần Mục, sẽ không thỏa hiệp với bất kỳ ai.
Nếu cứ ép hắn, chỉ sợ sẽ trở mặt thành thù, tất cả mọi người sẽ cảm thấy không thoải mái.
- Y Y, chuyện này cứ giao cho phụ vương của con xử lý. Anh ấy sẽ không bạc đãi Tần tiểu hữu đâu.
Cung Cửu Viêm kéo Cung Y Y sang một bên.
Nói về điều này, ông ta nhất định sẽ đứng cùng một mặt trận với Cung Cửu Thiên. Muốn Cung Y Y lấy người khác, trước hết phải loại bỏ Tần Mục.
- Tần Mục, tuổi của cậu còn trẻ, khẳng định sẽ có chí hướng, phải làm được những sự nghiệp lớn, đúng không nào?
Cung Cửu Thiên nói:
- Bây giờ ta sẽ phong Tinh Không vương cho cậu, ban thưởng mười tinh cầu, cậu cảm thấy như thế nào?
Tần Mục nghe xong, mặt không đổi sắc, lắc đầu nói:
- Không.
Cung Cửu Thiên sững sờ. Phong Tinh Không vương, cộng thêm mười tinh cầu đã là đãi ngộ rất cao rồi.
Huống hồ, vừa rồi ông ta lộ ra uy thế đế vương, cho dù người bình thường cảm thấy không hài lòng với điều kiện này, cũng không thể không khuất phục.
Nhưng không nghĩ đến, Tần Mục không cần suy nghĩ đã trực tiếp từ chối.
Một chút uyển chuyển cũng không có, trước mặt cự tuyệt ban thưởng của một đế vương. Đây quả thật không được lễ phép, thậm chí còn cố ý khiêu khích.
- Sao?
Sắc mặt Cung Cửu Thiên trở nên âm trầm. Vốn ông ta nể mặt Tần Mục đã cứu Cung Y Y, chuẩn bị dùng lễ để đối đãi. Nhưng thái độ này của Tần Mục đã chọc giận ông.
- Chàng trai trẻ, đừng tưởng rằng có ân huệ với chúng tôi thì muốn làm gì thì làm.
Tần Mục hỏi lại:
- Thái độ này của tôi là muốn làm gì thì làm sao?
- Vậy thì cậu hãy tiếp nhận ban thưởng của ta. Từ nay về sau, ước định giữa cậu và Y Y xem như xóa bỏ, như thế nào?
- Xóa bỏ? Nghe ngữ khí của ông, hình như tôi mặt dày mày dạn muốn lấy con gái của ông?
- Chẳng lẽ không đúng?
Cung Cửu Thiên nói:
- Chỉ dựa vào một ước định bằng miệng, cậu đã làm trễ nãi hạnh phúc cả đời của Y Y. Đây không phải mặt dày mày dạn thì là gì?
- Thì ra là thế.
Tần Mục có chút tự giễu.
- Kỳ thật thì lúc trước tôi chỉ là tùy tiện nói cho vui thôi, chẳng muốn chiếm tiện nghi gì cả. Nếu Y Y không muốn, hoàn toàn có thể xem ước định đó chỉ là một trò đùa.
- Thật sao?
Cung Cửu Thiên kích động hẳn lên, sợ Tần Mục đổi ý.
- Đương nhiên.
Tần Mục nhún vai:
- Cô ấy chỉ cần nói một câu đổi ý rồi, tôi lập tức rời khỏi đây ngay. Từ nay về sau, ước định gì cũng xóa bỏ hết.
- Được, là cậu tự nói đấy, không ai bắt buộc cậu.
Cung Cửu Thiên còn tưởng rằng Tần Mục sẽ làm khó dễ, không nghĩ đến sự việc lại chuyển hướng như vậy.
Tuy điều này không công bằng với Tần Mục, nhưng vì đại cục, hy sinh chút ân huệ nhỏ là không thể tránh được.
- Tần Mục, cậu…
Cung Y Y sững sờ nhìn Tần Mục.
- Y Y, cậu ấy nói đây chỉ là trò đùa, con không cần áp lực gì cả.
Cung Cửu Viêm ở bên cạnh, nói.
- Tần Mục, cậu nghiêm túc chứ?
Cung Y Y không tin tưởng, hỏi lại.
Tần Mục gật đầu:
- Tôi chẳng muốn làm chậm trễ cô. Nếu cô muốn đổi ý, sau này tôi chẳng dây dưa cô nữa, hết thảy xem như chưa có gì phát sinh.
Trên thực tế, sau khi lấy được Thiên Duyệt Cầm, Cung Y Y vẫn luôn rầu rĩ vì ước định với Tần Mục.
Cô cảm kích Tần Mục, nhưng muốn tiếp nhận Tần Mục thành tình nhân của mình, cô lại làm không được.
Bây giờ Tần Mục đã cho cô cơ hội, chỉ cần cô đổi ý, Thiên Duyệt Cầm vẫn là của cô, mà ước định kia sẽ chẳng còn hiệu lực.
Đây không phải là kết quả mà cô luôn chờ đợi sao?
Nhưng tại sao trong lòng cô lại có chút ủy khuất, không cảm thấy vui mừng?
- Chàng thanh niên, tôi thích cậu rồi đấy.
Cung Cửu Viêm ở bên cạnh tán thưởng một câu.
- Rất tốt, chỉ cần cậu gật đầu, ban thưởng vừa rồi vẫn là của cậu.
Cung Cửu Thiên thêm vào.
- Khoan đã.
Tần Mục không lên tiếng, nhưng Cung Y Y dường như đã có quyết định, đột nhiên nói:
- Đây không phải trò đùa. Hơn nữa, con cũng không đem việc này ra làm trò đùa.
- Y Y, con đang nói gì thế?
Cung Cửu Thiên khiếp sợ nhìn Cung Y Y.
- Phụ vương, ước định bằng miệng và lời thề có gì khác nhau đâu chứ. Kỳ thật, khi con đồng ý với Tần Mục, trong lòng cũng đã suy nghĩ kỹ.
Cung Y Y không có nói dối. Cho dù trong lòng cô có chút mâu thuẫn với Tần Mục, nhưng cũng không có nghĩa cô không giữ lời.
- Y Y, đây chính là đại sự cả đời của con. Đừng trẻ con như vậy nữa?
Cung Cửu Viêm khuyên.
- Viêm thúc, phụ vương, các người hãy hồi lại Thương gia và Doãn gia đi. Nếu quả thật phải lựa chọn, con chỉ chọn Tần Mục. Không ai có thể làm con thay đổi quyết định đâu.
Cung Y Y nói xong, liền kéo Tần Mục ra khỏi cung điện.
Cung Cửu Viêm và Cung Cửu Thiên nhìn nhau, dường như bị chấn trụ, nhất thời quên mất việc ngăn cản hai người.
Cung Y Y lôi kéo Tần Mục, hình như có ý chạy trốn. Sau khi rời khỏi cung điện, cô vẫn cúi đầu, không biết là ngại đối mặt với Tần Mục hay không.
- Này, cô cũng nên an bài chỗ ở cho tôi chứ?
Tần Mục nhịn không được, lên tiếng nhắc nhở.
- Ờ, ờ, cậu đi theo tôi.
Cung Y Y dẫn Tần Mục đi về phía Thiên điện, trong lòng cảm thấy có chút buồn bực:
- Vừa rồi tôi còn tưởng rằng cậu tức giận chứ, không nghĩ rằng cậu còn có thể cười được.
- Tức giận? Dựa vào đâu mà nói vậy?
Tần Mục mỉm cười:
- Vừa rồi tôi rất nghiêm túc đấy. Cho cô cơ hội đổi ý, cô lại không biết quý trọng.
Cung Y Y nhếch miệng:
- Thôi đi, vừa rồi chính cậu cố ý bức tôi mà. Nếu như tôi nói tôi hối hận, cậu sẽ hận tôi thì sao?
- Nói thật, tôi không nghĩ đến cô còn có lương tâm như vậy, không uổng công tôi đồng hành với cô.
Cung Y Y phẫn hận nhìn chằm chằm Tần Mục, bước nhanh về phía trước, nhưng rồi ngừng lại, yếu ớt nói:
- Tần Mục, tuy chúng ta được xem là cùng chung hoạn nạn, nhưng thật sự có tình yêu nam nữ sao?
Trong lòng Cung Y Y, Tần Mục cực kỳ thần bí. Ngay cả đệ nhất bảng nhân kiệt Phùng Kiến Nam, đệ nhất thiên tài Doãn Thiên Thương cũng dễ dàng bị Tần Mục nghiền ép.
Cung Y Y vô cùng tự tin với dung mạo của mình, nhưng Tần Mục lại là một tuyệt thế thiên kiêu không tranh danh lợi, tuyệt đối không phải là thế hệ nông cạn chỉ biết nhìn bề ngoài.
Hơn nữa, dọc theo con đường này, thái độ của Tần Mục tuy rất tốt với cô, nhưng chỉ dừng ở mức bạn bè, không hề bước qua lôi trì nửa bước.
Cho nên, cô không biết trong lòng Tần Mục đang nghĩ gì.
Tần Mục cười nghiền ngẫm:
- Cô đang nói cái gì thế? Tôi nghe chẳng hiểu gì cả.
Cung Y Y xấu hổ:
- Chuyện đã đến nước này, cậu nên nói cho rõ ràng. Tôi đã có sự lựa chọn cho mình. Bây giờ cậu muốn tôi gả cho cậu, tôi cũng có thể đồng ý.
Cung Y Y đã bằng bất cứ giá nào rồi. Đau dài không bằng đau ngắn. Dù sao cô cũng đã bị ước định của Tần Mục trói chặt.
- Cô cả ngày chẳng làm chuyện gì cả, trong đầu loạn thất bát tao rồi sao?
Tần Mục nghiêm túc nói:
- Nguyệt Thần ký thác kỳ vọng rất cao vào cô, cô lại đi phát xuân, nghĩ đến chuyện lập gia đình. Nếu để Nguyệt Thần biết, hơn phân nửa sẽ bị chọc giận mà chết.
- Tôi mới là bị cậu làm cho tức chết đấy.
Cung Y Y cả giận nói:
- Đều là tại cậu bức tôi.
- Tôi bức cô cái gì chứ?
Tần Mục bày ra vẻ mặt vô tội.
- Chính là cái ước định đó. Cậu thật vô sỉ, lợi dụng người ta gặp khó khăn. Lúc đó cũng là do não của tôi có vấn đề nên mới đáp ứng cậu.
- Ước định kia rất hay, có vấn đề gì sao?
Tần Mục cười nhạt:
- Cô còn nhớ rõ lúc đó tôi nói gì không?
- Cậu nói, cậu…cậu muốn tôi.
Thanh âm Cung Y Y càng lúc càng nhỏ.
- Đúng, tôi chỉ nói là muốn cô, chứ không nói cái gì khác.
Tần Mục gian trá:
- Ai nói cô nhất định phải trở thành vợ của tôi chứ? Tôi cảm thấy nữ nô, thị nữ gì thì cũng được mà.
- Nữ nô? Thị nữ?
Cung Y Y mở to mắt, không hề có chút thục nữ mà đạp Tần Mục:
- Sao cậu không đi chết đi?
Tần Mục tránh né sát khí phô thiên cái địa mà đến, nghiêm chỉnh nói:
- Được rồi, không giỡn với cô nữa.
Cung Y Y thở phì phì:
- Vậy rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?
- Kỳ thật tôi cũng chẳng biết làm cái gì.
Tần Mục nói.
- Sao?
Cung Y Y nghi hoặc nhìn hắn.
Tần Mục bình tĩnh nói:
- Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi có một loại cảm giác…
- Cảm giác gì?
- Nói cô cũng không hiểu đâu.
Tần Mục nhìn thẳng vào mắt Cung Y Y:
- Lúc trước tôi không muốn giúp cô, nhưng đột nhiên trong đầu có một thanh âm bảo tôi giúp cô.
Có lẽ bị ngữ khí trịnh trọng của Tần Mục lây nhiễm, Cung Y Y im lặng lắng nghe, không chen vào.
- Cho nên, khi tôi đưa ra điều kiện đó, không phải là muốn cô gả cho tôi, mà là hy vọng chúng ta duy trì một sự ràng buộc. Trong tương lại, tôi có lẽ sẽ cần sự trợ giúp của cô.
- Ràng buộc?
Cung Y Y không nghĩ đến mục đích của Tần Mục lại đơn giản như vậy.
- Đúng vậy, cũng giống như Nguyệt Thần đã nói.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời:
- Thiên mệnh.
- Thì ra là như vậy.
Cung Y Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút mất mát.
- Kỳ thật cậu chỉ vẽ vời cho thêm chuyện thôi. Ràng buộc giữa bạn bè không phải dựa vào một ước định mà gắn bó, là là cùng nhau trải qua hoạn nạn mới dần dần tạo dựng nên.
- Tôi biết, cho nên tôi mới nói ước định kia chỉ là thuận miệng nói cho vui.
- Thiệt là, sao không nói sớm? Làm tôi suy nghĩ lung tung.
Cung Y Y cảm giác mình bị chơi khăm. Nhưng quan hệ giữa cô và Tần Mục xích lại gần thêm một chút.
- Tuy ước định là nói đùa, nhưng cô cũng đừng nghĩ đến việc lấy chồng. Không có sự cho phép của tôi, cô không được lấy.
Tần Mục đột nhiên nói.
Cung Y Y nhướng mắt, nhếch miệng:
- Phụ vương tôi còn chưa có quyền quản tôi như vậy, cậu dựa vào cái gì chứ?
- Lần trước Nguyệt Thần nhờ tôi quản giáo cô cho tốt, có phải ngay cả lời nói của Nguyệt Thần cô cũng không nghe?
- Ai biết cậu nói thật hay giả. Tôi không tin đâu. Trừ phi cậu bảo Nguyệt Thần đại nhân đến nói với tôi.
Nguyệt Thần lúc này đang ngủ say, đương nhiên không có khả năng đi ra. Bằng không Tần Mục cũng không đem Nguyệt Thần ra nói đùa.
Cung Y Y an bài xong cho Tần Mục ở Thiên điện nghỉ ngơi, sau đó liền rời đi. Cô vẫn còn nhiều việc cần giải quyết.
Cô sẽ chẳng gả cho Thương Minh cũng như Doãn Thiên Thương. Nhưng đối mặt với Thánh tông như thế nào, đó là một vấn đề.
Cung Cửu Thiên và Cung Cửu Viêm vẫn còn trong đại điện thương lượng. Ngoài cửa, mấy đạo nhân ảnh đáp xuống, sau đó bước vào.
- Nghe nói công chúa Y Y đã trở về rồi? Cô ấy đang ở đâu?
Một thanh niên anh tuấn dường như không chờ đợi được, đi theo đằng sau y là đám vương giả Nam Vương triều rời đi lúc trước.
Thân phận của người thanh niên này chính là vương tử Nam Vương triều, Thương Minh.
- Cửu Thiên huynh, công chúa Y Y đâu? Vương tử chúng tôi vừa nghe cô ấy trở về, ngựa không dừng vó mà trở về gặp cô ấy.
- Cái này…Y Y có chút mệt mỏi nên lui xuống nghỉ ngơi rồi.
- Vậy để tôi đi thăm cô ấy.
Thương Minh nói xong liền chạy ra ngoài. Cung Cửu Thiên cũng không kịp ngăn cản.
- Có chuyện gì xảy ra vậy, Cửu Thiên huynh? Nhìn dáng vẻ của anh, dường như đang gặp khó khăn?
Một vương giả Nam Vương triều lên tiếng hỏi.
- Về quan hệ thông gia giữa Y Y và Thương Minh vương tử xuất hiện một chút rắc rối.
- Có rắc rối gì?
Vương giả Nam Vương triều thận trọng hỏi. Trước kia bọn họ không quan tâm đến Cung gia, nhưng bây giờ liên quan đến Thiên Duyệt Cầm, không thể coi thường được nữa.
Cung Cửu Thiên chần chừ một chút liền đem chuyện Tần Mục nói ra.
Ông ta thêm mắm dặm muối cho mối quan hệ giữa Tần Mục và Cung Y Y, khiến cho đám người kia xuất hiện suy nghĩ xấu.
Từ đó mượn tay bọn họ giải quyết Tần Mục.
- Cái gì? Có việc này sao?
Đám người kia giận dữ nói.
Cung Cửu Thiên vội vàng nói:
- Thương Lan huynh không nên tức giận. Người này là do Y Y mang từ bên ngoài về, tôi cũng cảm thấy bất ngờ. Nhưng anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối ủng hộ các người. Chỉ là bây giờ cần phải nghĩ biện pháp giải quyết phiền toái này.
Nghe Cung Cửu Thiên tỏ rõ lập trường, sắc mặt đám người kia mới tốt hơn một chút.
- Cửu Thiên huynh đã nói như vậy, vậy thì đơn giản rồi. Để tôi phái người tìm tiểu tử kia nói chuyện. Nếu cậu ta nghe lời thì tốt. Còn nếu không nghe lời, Cửu Thiên huynh không ngại tôi sử dụng một số thủ đoạn chứ?
- Đương nhiên rồi.
Tần Mục không biết phân biệt, Cung Cửu Thiên liền nổi lên suy nghĩ xấu. Chỉ là ông ta sợ động vào Tần Mục sẽ làm quan hệ cha con của ông trở nên xấu đi.
Bây giờ do người của Nam Vương triều động thủ, Y Y có truy cứu, tối đa cũng chỉ hờn dỗi. Thời gian lâu tự nhiên sẽ quên đi.
Hai tay Tần Mục gối đầu, nằm ngửa trên chiếc giường lớn, suy nghĩ rất nhiều.
- Qua một thời gian rồi, Phỉ Phỉ và Trần Thiến sẽ rất lo lắng. Đợi giải quyết xong việc của Cung Y Y, lập tức trở lại ngay.
Đang lầm bầm lầu bầu, đột nhiên hắn giật mình, nhìn về phía cửa sổ.
- Bằng hữu, đi đường có mệt không? Vào nói chuyện đi.
Kẹt!
Cửa sổ bị mở ra, một đạo nhân ảnh vọt vào, động tác nhẹ nhàng vô cùng, không hề phát ra thanh âm.
- Hảo tiểu tử, có thể phát hiện ta sớm như vậy, đúng là xem thường cậu rồi.
- Đêm khuya đến thăm, còn lén lút đi bằng đường cửa sổ, hẳn là lai giả bất thiện rồi.
- Nếu cậu thông minh, chắc chắn đã đoán ra được mục đích của tôi đến đây làm gì.
Người đàn ông lãnh đạm nói, nhìn Tần Mục giống như nhìn người đã chết.
- Cung Cửu Thiên phái ông đến hay sao?
Tần Mục hỏi một câu nhưng rất nhanh lắc đầu:
- Không đúng. Nếu là người của Cung Cửu Thiên, nhất định sẽ che mặt, không để cho tôi biết rõ thân phận.
Người đàn ông nhếch miệng cười:
- Nói tiếp đi.
- Bộ râu này của ông rất đặc biệt, cho nên dễ nhận ra. Ông không cố ý che giấu thân phận, ngược lại còn phô bày, thu hút sự chú ý, khiến người ta không hoài nghi Cung Cửu Thiên sao?
- Không nghĩ đến cậu cũng có chút khôn vặt như vậy. Nhưng tôi không che mặt là vì căn bản không cần che mặt.
Người đàn ông cười lạnh:
Bạn cần đăng nhập để bình luận