Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 293: Bà của Ôn Ngọc

Ôn Ngọc thấy Tần Mục bất động, không khỏi có chút nghi hoặc.
- Không gấp, vừa rồi mệt chết đi được, để anh ngủ một giấc.
Tần Mục nói xong liền ngả người ra đằng sau, hai tay gối đầu, chân bắt chéo, bộ dạng vô cùng thảnh thơi.
- Ngủ?
Ôn Ngọc không rõ cho lắm. Đại hội đấu giá đã xong, về nhà cũng có thể ngủ mà?
Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ yên lặng đứng một bên, thỉnh thoảng liếc nhìn Tần Mục.
Cô nhìn thấy Tần Mục nhắm hai mắt, hô hấp đều đặn, giống như là đang ngủ.
Tần Mục thì ngủ ngon lành, nhưng phòng đấu giá lại xuất hiện một việc lạ.
Đại hội chấm dứt nửa tiếng, nhưng những người ngồi trong ghế lô đều không ra ngoài.
- Sư tỷ, có chuyện gì vậy? Sao còn chưa ra?
Cô gái của Dược Vương tông suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mỉm cười:
- Có lẽ chúng ta đều nghĩ sai rồi. Đây không phải là nhị thế tổ gì cả. Hắn ta đúng là thâm tàng bất lộ, đem tất cả mọi người đùa nghịch qua một lần.
- Tại sao lại nói như vậy?
- Nếu như tôi đoán không sai, tiểu tử kia cố ý ở bên trong không ra.
- Tại sao?
- Đồ đần, chúng ta nhiều người như vậy, nhưng lại ngồi cùng hắn nửa canh giờ. Cái giá này quá lớn đi.
- Hình như là vậy. Nhưng như vậy cũng quá quắt quá, không sợ đắc tội với người khác sao?
- Ngay cả Thần Kiếm tông hắn còn không sợ, còn sợ đắc tội với ai?
- Nói cũng đúng.
Nửa canh giờ sau, ghế lô của Tần Mục cũng không động đậy. Rất nhiều người không kiên nhẫn được nữa, xông thẳng vào ghế lô của Tần Mục.
Trưởng lão Thần Kiếm tông hừ lạnh:
- Tiểu tử, cậu cho rằng có thể ở trong này trốn cả đời sao?
Nhắc đến cũng trùng hợp, Tần Mục đúng lúc này lại từ trong ghế lô đi ra, lười biếng duỗi lưng một cái:
- Chó nhà ai sao không xích lại nhỉ? Ở đây sủa loạn cả lên. Vừa mới ngủ lại bị đánh thức.
Mọi người nghe xong muốn thổ huyết. Vừa rồi, tiểu tử này chính là ngủ bên trong?
- Quả nhiên là tiểu tử này.
Nhìn thấy Tần Mục, rất nhiều ghế lô truyền đến thanh âm rất nhỏ.
Người trong mấy ghế lô tất nhiên đều là người của các đại gia tộc ở Yến Kinh, nhất là người của Từ gia. Bọn họ có thể nói là hận Tần Mục thấu xương.
Vừa rồi, Tần Mục trước mặt mọi người tát Từ Kiến Thụ một tát, trong lòng bọn họ đều rất rõ, nhưng bọn họ không ra mặt, hoặc là nói không dám ra mặt.
- Đường ca, tiểu tử này đã đánh em trước mặt nhiều người ở Thiên Thượng Nhân Gian lần trước. Thù này không báo, em nuốt không trôi cơn tức này.
Thanh âm này là của Từ Dương.
Từ Dương căm hận Tần Mục, Từ Trùng cũng căm hận Tần Mục, nhưng y so với Từ Dương thì tỉnh táo hơn. Sự đáng sợ của Tần Mục, y đã thấm sâu vào xương.
- Tạm thời Từ gia chúng ta không có năng lực động hắn.
- Chẳng lẽ cứ như vậy mà thôi sao?
Từ Dương không cam lòng.
- Đương nhiên sẽ không để như vậy được rồi. Tiểu tử này có chút thực lực rồi tự cho mình là đúng. Sớm muộn gì anh cũng sẽ bắt hắn quỳ trước mặt anh mà sám hối.
- Không phải anh mới nói gia tộc chúng ta không có năng lực động hắn sao?
- Anh chỉ nói là tạm thời. Anh đã gọi cho sư phụ. Ông ấy rất nhanh sẽ đến Yến Kinh. Đến lúc đó…
Ánh mắt Từ Dương sáng lên, vui mừng nói:
- Sư phụ anh sẽ đến Yến Kinh? Thật tốt quá, lần này nhất định hắn phải chết.
- Đừng cao hứng quá sớm. Em biết rõ tính tình của sư phụ anh. Ông ấy xuất thủ hay không còn phải xem tâm trạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận