Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1270: Tiêu Hậu bỏ đi.

Lâm Thi Vận khẽ giật mình, lộ vẻ thương cảm, nói với Băng Kiếm:
- Xin lỗi, chị cũng không muốn rời xa em, tuy nhiên chị muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, xin em cho chị hoàn thành tâm nguyện.
Băng Kiếm vẫn vờn quanh, giống như một đứa trẻ bị chủ nhân vứt bỏ, hàn ý tản ra lúc vô tình kia, dường như chính là cảm xúc đau thương không nỡ.
Tần Mục nói:
- Hay đem Băng Kiếm đi, anh nghĩ cũng chẳng ai ngăn được chúng ta đâu.
Lâm Thi Vận chần chừ, lại lắc đầu nói:
- Thế nhân vẫn nói Băng Hỏa uyên ương kiếm là kiếm tình, mà Hỏa Kiếm trong tay Chiến Thành, nếu em mang Băng Kiếm đi, e rằng sẽ bị người ta chỉ trích.
- Dao phải quan tâm người ta nói gì?
- Nếu người ta nói cái khác, em cũng chẳng để ý, nhưng chuyện này, em không chịu được.
Tần Mục thầm than, tình cảm của Lâm Thi Vận đối với mình, dường như thực sự tới mức cực kì sâu đậm, đến hạt cát cũng không xen vào được.
Loong coong.
Lâm Thi Vận đưa ra quyết định cuối cùng, Băng Kiếm biết đã bị chủ nhân vứt bỏ, rầu rĩ kêu lên.
Vút
Lập tức, Băng Kiếm hóa thành một đường kiếm quang, lao lên không trung rồi biến mất.
Đúng lúc này, cả người Chiến Thành bên cạnh đột nhiên run lên, một thanh bảo kiếm màu đỏ rực bay ra từ trong người hắn, đuổi theo hướng Băng Kiếm mất tích, đều biến mất không thấy đâu.
- Sao có thể…
Ánh mắt Chiến Thành ngây ra. Gã cảm thấy mối liên hệ giữa mình và Hỏa Kiếm bị mạnh mẽ cắt đứt.
Vì đuổi theo Băng Kiếm, Hỏa Kiếm lại không nhận gã là chủ, nỡ lòng dứt bỏ quan hệ.
Sự tuyệt tình của Lâm Thi Vận, sự phản bội của Hỏa Kiếm, hai đòn đả kích nặng nề, khiến Chiến Thành rốt cuộc không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi, co quắp ngã trên mặt đất.
Chiến Thiên Hùng cũng suýt thì trước mắt tối sầm, lão vốn định lấy lại Băng Kiếm, ai ngờ hiện tại mất cả hai thanh kiếm, tiền mất tật mang.
- Xem ra không ai chặn chúng ta nữa, đi thôi.
Tần Mục lôi Lâm Thi Vận, định rời đi.
- Đợi một chút.
Một giọng nói ngăn hắn lại, lại chính là Chiến Tiểu Huân từ nãy không nói gì.
- Chị Thi Vận, em không nỡ xa chị, chị ở lại được không?
Chiến Tiểu Huân khẩn cầu.
- Tiểu Huân, bất kể như nào, tình cảm chị em ta cũng không thay đổi. Nếu em nhớ chị, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tachị sau này chị sẽ ở cùng Tần Mục.
Tần Mục cười nói với Chiến Tiểu Huân:
- Thiên Mạc Thành là chỗ ở của ôi, nếu cô muốn đi, lúc nào cũng hoan nghênh.
- Ai muốn tới chỗ anh chứ, lưu manh.
Chiến Tiểu Huân lườm Tần Mục, nhưng lại ghi nhớ lấy ba chữ “Thiên Mạc Thành”.
Tần Mục hơi sửng sốt, rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Tính cách của Chiến Tiểu Huân là vậy. Mặc dù biết Tần Mục không phải loại người mình tưởng tượng, nhưng dù sao đã từng cãi nhau, nếu muốn cô nhận sai, nói năng đàng hoàng bình tĩnh, cô không làm nổi.
- Vậy chịu thôi, sau này đành có duyên thì gặp lại. Tạm biệt.
Tần Mục cười, cùng Lâm Thi Vận rời đi.
- Đúng rồi, Tiêu Hậu hình như vẫn đừng đợi anh bên ngoài, đã mấy ngày rồi.
Đột nhiên Tần Mục nhớ ra, hắn ở trong bụng hư không cự thú cả bảy ngày, cho dù Tiêu Hậu có kiên nhẫn đến đâu, e rằng cũng không kiên nhẫn đợi được nữa.
Hai người vừa ra khỏi phạm vi Chiến tộc, một người đàn ông mặc áo dài bay tới, nhìn Tần Mục, nói:
- Các hạ là Tần công tử?
Tần Mục hơi dừng lại:
- Ông là ai?
- Tiêu Hậu bảo tôi nói với cậu, cô có việc gấp đi trước.
- Ồ?
Tần Mục nhíu mày.
Để Tiêu Hậu đợi bảy ngày, cô mất kiên nhẫn cũng là điều bình thường.
Nhưng cứ cho là không kiên nhẫn, nếu nói cô tức giận tự quay về trước thì lại không giống tính cách của Tiêu Hậu.
Trừ phi, thật sự có việc gấp.
Nghĩ tới đây, Tần Mục hơi có chút bối rối.
- Thi Vận, ôm lấy anh, chúng ta phải lập tức quay về.
Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Thi Vận vẫn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ôm chặt lấy cánh tay Tần Mục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận