Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 373: Tiện cho bà tới giết tôi!

- Lâm Ngạo, người này là ai? Có quan hệ gì với anh? – Ngân Hồ chất vấn Lâm Ngạo.
- Con nhóc, cô không cần ép hỏi nó, ta cùng nó chẳng có quan hệ gì, chỉ là trước đây có chút quan hệ với Lâm gia mà thôi. – Bà lão chủ động đáp.
Ngân Hồ căn bản không hề tin, cười lạnh nói:
- Chỉ có thế thôi sao?
Bà lão liếc mọi người một lượt, biết rằng hôm nay khó mà giết được Tần Mục, thế là âm trầm cười nói:
- Con nhóc, nếu muốn biết ta là ai, về hỏi Long Đế khắc biết. Được rồi, ta còn có việc, không chơi với các người nữa.
Nói xong, bà lão âm độc nhìn Tần Mục một cái, rồi lập tức phi thân rời đi, tốc độ cực nhanh, người bình thường căn bản không thể đuổi kịp.
- Tổ trưởng Ngân Hồ, bây giờ nên làm thế nào?
Ngân Hồ nói:
- Đương nhiên là đuổi theo bà ta rồi. Hiện giờ Long Đế không có ở Yên kinh, người này thực lực sâu không lường được, cần phải tăng thêm phòng bị.
Bốn gã tổ trưởng đều gật đầu nói:
- Được ,nghe theo cô!
Vài gã tổ trưởng mang theo người của Long Tổ rút lui. Lâm Ngạo thừa cơ cùng bọn họ chạy mất.
- Bà xã, lần này may mà có em, bằng không thì anh không biết sẽ kết thúc thế nào. – Tần Mục vô tâm vô phế cười nói.
Ngân Hồ thở phào một hơi, thở dài nói:
- Chuyện lớn như vậy, sao cậu không nói cho tôi biết trước? May mà tôi vô tình phát hiện Long Tổ có động tác lớn, tò mò chạy đến xem.
- Đây là chuyện bất ngờ, tôi nào đâu biết sẽ diễn biến thành thế này. – Tần Mục nhún vai nói.
- Thằng nhãi, cậu đừng giả vờ nữa, sao tôi cứ cảm giác cái gì cậu cũng biết vậy? – Lão ăn mày tức giận bất bình, ông ta luôn thấy trên người Tần Mục khắp nơi đều lộ ra bí ẩn.
Thoạt nhìn tình huống vừa rồi rất nguy hiểm, rất nguy cấp, nhưng hắn luôn biểu hiện rất thong dong bình tĩnh, mỗi lần đều có thể biến nguy thành an.
- Lão ăn mày, ông đánh giá tôi cao thật đấy, tôi không phải là thần tiên, sao cái gì cũng biết được? – Tần Mục trợn trắng mắt nói.
Lão ăn mày nói:
- Ít nhất thì ngay từ đầu cậu đã biết có rất nhiều cao thủ ẩn núp ở gần đây. Bằng không thì sẽ không một mực nhắc nhở ta cẩn thận, còn khiến ta bảo vệ con nhóc này.
Tần Mục ha ha cười nói: – Khi đó tôi chỉ giả vờ thôi, thuận miệng nói vậy, không ngờ lại nói trúng.
- Ta không tin!
- Được rồi. – Tần Mục một bộ bị vu oan giá họa nói:
- Tôi thừa nhận tôi có chút thiên phú đặc thù trên phương diện cảm giác, hoặc là thần cơ diệu toán, bà lão và lão già mày trắng tôi đều biết trước, được rồi chứ?
Lão ăn mày rõ ràng tưởng thật, cười he he nói:
- Quả nhiên ta không nhìn lầm, thằng nhãi cậu rất thần kỳ.
Tần Mục cười thần bí, ngả sang laõ ăn mày nói:
- Tôi nói cho ông biết một bí mật.
- Bí mật gì?
- Vẫn có người đang âm thầm quan sát chúng ta!
- Cái gì? Ở đâu, ở đâu?
Lão ăn mày lập tức cả kinh, lực chú ý toàn thân đều tập trung lại, dò xét xung quanh, tra thám hết lần này đến lần khác, nhưng mà dò xét rất lâu vẫn chẳng phát hiện ra cái gì.
- Ha ha, đồ ngốc!
Lúc lão ăn mày phục hồi lại tinh thần, phát hiện Tần Mục cùng với Ngân Hồ và Tả Tư Duyệt đã đi xa, vừa đi vừa cười to, lập tức hiểu ra mình đã bị lừa.
- Thằng nhãi, dám đùa cợt ta, mau đứng lại cho ta!
Đối diện đỉnh Vong Ưu, thanh niên mặc áo đen khẽ nhíu mày.
- Sao cô ta lại đến đây? Một vở kịch hay lại bị quấy nhiễu như vậy, thật chẳng thú vị gì cả.
Có điều rất nhanh, anh ta lại lắc đầu:
- Thôi vậy, chắc cô ta sẽ không từ bỏ ý đồ mới đúng. Trò hay sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy, tiếp tục đợi thôi.
Thanh niên mặc áo đen xoay người rời đi.
Ngân Hồ tiễn bọn Tần Mục đến nhà liền rời đi, Tần Mục cũng không giữ cô ta lại.
Tần Mục vừa về đến nhà, lập tức bị Tần Phỉ Phỉ và Diệp Khinh Tuyết mạnh mẽ vây lại.
- Anh, anh bị sao vậy? Bị lửa đốt sao?
Tần Mục bây giờ quần áo rách rưới, bề ngoài xác thực không ổn, chỉ có thể xấu hổ nói:
- Không sao, xảy ra chút ngoài ý muốn thôi.
- Ngoài ý muốn gì? – Hai cô gái khẩn trương hỏi.
- Bảo Tả Tư Duyệt nói cho hai người đi, anh đi tắm rửa thay quần áo đã! – Tần Mục trực tiếp ném phiền toái cho Tả Tư Duyệt, rước lấy một đống con mắt đang lườm phía sau.
Nếu nói thật, là Tần Mục đã có một trận chiến kinh người, nhất định sẽ khiến cho hai cô gái lo lắng, nên chỉ có thể nói dối.
Nói dối, là một kỹ thuật sống.
Tần Mục không biết Tả Tư Duyệt đã nói dối như thế nào, lúc hắn chậm chạp lề mề tắm rửa xong, thay bộ quần áo khác, đi ra ngoài đã phát hiện hai cô gái đều lên tầng rồi, chỉ còn Tả Tư Duyệt vẫn đang xem ti vi.
- Cô bé, cô nói với bọn họ thế nào vậy?
- Tùy tiện nói dối một chút là được mà. – Tả Tư Duyệt tùy ý nói.
- Vậy thì cô biết cách nói dối thật đấy.
Tả Tư Duyệt không tiếp tục đề tài này, mà hỏi:
- Chuyện này thật sự cứ thế là xong sao? Tôi vẫn cảm thấy có chút bất an, cứ cảm giác sẽ có chuyện lớn gì đó xảy ra.
Tần Mục sửng sốt một chút rồi lập tức cười nói:
- Nghĩ giống hệt tôi.
- Cậu cũng cho là có thể sẽ xảy ra chuyện lớn?
- Không phải có thể! – Tần Mục nói:
- Mà là nhất định!
- Hử? Cậu biết sẽ xảy ra chuyện gì à?
- Ngày mai sẽ biết! – Tần Mục không trực tiếp trả lời mà quay người đi vào phòng ngủ của mình.
Tối đến, Tần Mục ngồi trên giường, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.
- Cảnh sắc đêm nay không tệ, ra ngoài ngắm trăng nào!
Tần Mục đứng dậy, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Mặc dù Yên Kinh là đô thị lớn phồn hoa, nhưng không phải không có những hẻm nhỏ vắng vẻ.
Tần Mục đút hai tay vào túi quần, đi qua một hẻm nhỏ dài tối om vắng vẻ, dường như đang đi dạo không có mục đích.
Dưới ánh trăng đêm, một trận gió lạnh quỷ dị thổi qua.
Tần Mục dừng lại bước chân, ngữ khí bình thản hỏi: – Lão yêu bà, đã đến rồi sao không xuất hiện đi?
Soạt!
Một bóng đen từ trên trời bay xuống, dừng trên con đường trong hẻm nhỏ, đối diện với Tần Mục.
- Thằng nhãi, cậu biết là ta sẽ đến?
- Tôi nghĩ bà không phải là người từ bỏ ý định đơn giản như vậy. – Tần Mục bình tĩnh nhìn bà lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận