Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 399: Sát Thần Nhất Đao Trảm

Tuy nói hai loli này nhìn qua vô hại, còn hơi ngốc nghếch, chẳng qua Sát Thần lại không dám khinh thường.
Chỉ là tốc độ của hai người này không chậm hơn mình bao nhiêu, thiên hạ này đã không có mấy người có thể sánh được.
- Văn Văn, cậu hỏi đi!
Lili đẩy đồng bạn.
Văn Văn đi về phía trước một bước:
- Cái này…
Nói chưa dứt lời, Văn Văn lại sợ hãi lui về, nói với Lili:
- Lili, đại thúc này thực hung ác, tại sao có cảm giác hơi sợ?
- Không thể nào, đại thúc rất hiền lành đó chứ?
Tuy rằng Sát Thần là người Đông Doanh, nhưng gã tinh thông tiếng Hoa Hạ, lúc này nghe được lời hai loli nói chuyện, không biết nên khóc hay nên cười.
Thần sát thủ, dĩ nhiên lại bị người khác dùng hiền lành để hình dung?
- Thế nhưng trong lòng tôi vẫn sợ hãi, Lili, hay là ngươi tới hỏi đi?
- Kẻ nhát gan, ta hỏi thì ta hỏi!
Lili đi tới một bước, nháy mắt nhìn Sát Thần, lập tức nhẹ nhàng hỏi thăm:
- Đại thúc, chúng tôi lạc đường, thúc có thể dẫn chúng tôi trở về nhà hay không?
Sát Thần nghe vậy sửng sốt cả buổi, nghĩ sao cũng cảm giác hai cô bé này đang đùa nghịch mình, chẳng qua gã vẫn hỏi một câu:
- Nhà hai người ở đâu?
- Long Tổ là nhà của chúng tôi, đại thúc, thúc biết Long Tổ không?
Lili vội vàng hỏi thăm.
Sát Thần thầm nghĩ quả nhiên lai lịch không nhỏ, trầm giọng hỏi:
- Hai người thực sự là người của Long Tổ?
- Ừ ừ!
Ngay cả Văn Văn cũng gật đầu theo.
- Các ngươi có quan hệ gì với Long Đế?
Sát Thần cảm thấy hai cô bé này chắc chắn có quan hệ với Long Đế, nếu không với tuổi tác này tuyệt đối sẽ không có thực lực như vậy.
- Long Đế? Long Đế không phải là…
Lili đang muốn trả lời, Văn Văn lại kéo cô một cái, nói với Sát Thần:
- Long Đế? Long Đế là ai?
Sát Thần bĩu môi, im lặng nói:
- Hai người là người của Long Tổ, lại không biết Long Đế?
Hai loli biết lòi đuôi rồi, gãi đầu lúng túng nói:
- Long Đế rất nổi danh sao?
Long Đế rất nổi danh sao?
Vấn đề này, Sát Thần quả thực không biết trả lời ra sao.
- Chẳng qua mặc kệ Long Đế là ai, danh xưng này cũng thực uy phong. Tôi cũng muốn có một danh xưng phong cách, ừ… Long Hậu dường như nghe không tồi!
- Không được, Long Hậu chỉ có thể có một người, ta mới là Long Hậu!
- Tôi lớn hơn cậu, hẳn là tôi mới là Long Hậu!
- Mới không phải đâu, rõ ràng là tôi lớn hơn!
- Tôi lớn, tôi là chị của cậu!
- Tôi lớn, tôi mới là chị!
Hai loli bắt đầu cãi lộn, từ tranh giành làm Long Hậu, bỗng biến thành tranh giành ai là chị, thay đổi khá lớn.
Sát Thần thoáng tự đánh giá, trong lòng khẽ động, bỗng nhiên lập tức ra tay, chộp về phía hai cô bé.
Hai cô bé nhìn qua ngây ngốc, động tác lại cực kỳ lưu loát, hai người xoay một cái, tránh sang một bên, khiến Sát Thần bắt hụt.
- Oa, chẳng lẽ là quái đại thúc xúc tu trong truyền thuyết?
Lili và Văn Văn nhìn nhau, cảnh giác nhìn Sát Thần.
- Tôi đã nói đại thúc rất hung, cậu còn không tin.
Văn Văn nói.
Lili nghiêng đầu nói:
- Thật là hung, chúng ta có nên đánh hắn một trận không?
Văn Văn yếu ớt nói:
- Không được đâu, không phải lão đầu tử không để chúng ta đánh nhau sao?
- Không sợ, chúng ta đánh nhẹ một chút, đánh cho đầu hắn sưng lên là được rồi.
- Được rồi, vậy cậu đánh hay là tôi đánh?
- Để tôi.
- Đại thúc nhìn qua dường như rất lợi hại, cậu đánh thắng được không?
- Hừ, cậu tránh ra.
Văn Văn lui ra vài bước, lại nhanh chóng chạy tới nói:
- Lili, đưa kiếm cho tôi, cậu không thể dùng kiếm.
- Ừ, cũng đúng, lỡ như giết người sẽ không tốt.
Lili giao bảo kiếm màu xanh cho Văn Văn cầm.
Sát Thần cau mày nhìn hai cô bé, ngôn hành cử chỉ của hai người rất ngốc nghếch, thậm chí còn hơi buồn cười, nhưng gã cũng không dám coi thường hai người.
Hai người rõ ràng là biết Long Đế, chỉ là bởi vì cố kị thứ gì đó, không chịu nói ra.
- Xúc tu quái đại thúc, ta muốn bắt đầu, ngươi cẩn thận một chút.
- Lili đần, hắn là người xấu, không cần nhắc nhở hắn.
- À!
Lili cảm thấy rất đúng, khẽ gật đầu, thân hình lập tức lóe lên, thân thể nhỏ nhắn xông tới với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Hộc!
Sát Thần chỉ cảm thấy tự dưng xuất hiện một cơn gió lớn, lập tức lại thấy một bàn tay xinh xắn, mang theo chưởng kình đánh về phía mình.
Vô ý thức, gã vươn ra một chưởng, đụng vào Lili.
Rầm!
Thân thể nhỏ nhắn của Lili bay ra ngoài, lại bay về bên cạnh Văn Văn, lung lay rất lâu mới đứng vững thân hình.
- Ồ… Lili, dường như cậu không đánh lại hắn?
Văn Văn dường như không hề lo lắng Lili bị thương, còn ở bên che miệng, nhìn hơi hả hê.
Tuy rằng Lili bị chưởng kình của Sát Thần đánh bay, chẳng qua cũng không bị thương, chỉ thở phì phì nói:
- Ai nói tôi đánh không lại hắn, vừa rồi chỉ là ta thăm dò một chút, lại tới.
Thân thể nhỏ nhắn của Lili bùng phát khí thế, quả thực mạnh hơn vừa rồi một phần, phóng tới Sát Thần.
Thật ra vừa rồi trong lúc vội vàng đánh Lili bay ra ngoài, bản thân Sát Thần cũng không tốt hơn, lui mấy bước nhỏ.
Chớ coi thường mấy bước nhỏ này, trên đời người có thể khiến Sát Thần lui lại không có bao nhiêu.
Lần này Sát Thần không định bị động, lúc Lili vọt tới, gã cũng phóng về phía Lili.
Tốc độ của hai người đều cực nhanh, hơn nữa chung quanh quấn một lồng khí năng lượng, trong thời gian ngắn va chạm với nhau.
Oành!
Ảnh hưởng cường đại tản ra, xới mặt cỏ chung quanh tung lên.
Bành!
Thân hình nhỏ nhắn của Lili lại bay ra ngoài, chẳng qua vẫn không bị thương, chỉ là lần này cô hơi hổn hển.
- Không có khả năng chứ, tại sao tôi lại đánh không lại?
- Lili, cậu không được rồi, để cho tôi tới, để cho tôi tới.
Văn Văn kích động, cũng muốn ra tay với Sát Thần.
- Văn Văn đần, tôi cũng đánh không lại, cậu chắc chắn cũng đánh không lại.
- Tại sao cậu đánh không lại tôi cũng đánh không lại?
- Bởi vì cậu đánh không lại tôi.
- A, dường như cũng đúng, vậy xử lý thế nào?
Văn Văn nghiêng đầu nói:
- Chúng ta cùng tiến lên?
Mắt Lili sáng ngời gật đầu nói:
- Được được, chúng ta cùng tiến lên.
Hai loli nhìn nhau, cùng phóng về phía Sát Thần.
Vẫn là Lili chạm một chưởng với Sát Thần, sau đó Văn Văn tương trợ phía sau Lili, hai người hợp lực bộc phát ra lực lượng kinh người.
Sát Thần đối phó một người cũng không quá nhẹ nhàng, chưởng lực của hai người, gã rõ ràng tiếp không nổi, lần này gã bị đánh bay ra ngoài.
- Òa, chúng ta rốt cuộc hòa một ván rồi.
Lili hưng phấn hô to.
- Đó là tôi đang giúp cậu, bằng không thì cậu chắc chắn không đánh thắng hắn.
Văn Văn bất mãn khẽ nói:
- Lão đầu tử nói, lấy nhiều khi ít là không có đạo đức, cho nên chúng ta thắng cũng chẳng vẻ vang.
- Cũng đúng!
Soạt!
Sát Thần vốn bị đánh bay ra ngoài lại phi thân trở về, lẳng lặng đứng đối diện hai loli.
- Đại thúc, thúc còn muốn đánh không?
Sát Thần không có trả lời, hai mắt nhắm nghiền.
Đột nhiên, khí thế của gã thu liễm, cả người bình tĩnh, dường như dung hợp một thể với trời đất.
Chậm rãi, Sát Thần rút võ sĩ đao bên hông ra.
- Sát Thần Nhất Đao Trảm!
Hai loli bỗng nhiên cùng giật mình.
- Lili, tôi rất sợ hãi, tại sao tim tôi đập nhanh như thế?
- Tôi cũng vậy, dường như đại thúc dùng tuyệt chiêu.
Tốc độ Sát Thần rất nhanh, nhưng lúc này gã lại chạy rất chậm, còn chậm hơn đi đường.
Chẳng qua từ sau lưng gã, một hồi cuồng phong vòi rồng gào thét, những nơi đi qua, hết thảy đều bị hủy hoại.
Mắt thấy Sát Thần sắp tới gần họ, Lili hô lớn với Văn Văn:
- Văn Văn, kiếm, kiếm của tôi, nhanh rút kiếm!
- A!
Văn Văn đưa cho Lili một thanh kiếm.
- Đồ đần, đây không phải kiếm của tôi, cậu cầm nhầm rồi.
Lili khó thở mắng to, chẳng qua kiếm của Sát Thần dĩ nhiên đã tới trước mắt, không cho phép cô nghĩ nhiều, chỉ có thể rút kiếm ứng phó.
Boong!
Lili rút kiếm, một nhúm thần quang màu xanh da trời phóng lên.
Lúc này, Sát Thần cũng vung một đao chém xuống.
Rầm!
Lili trực tiếp bị một cỗ kiếm khí bá đạo đánh bay ra ngoài, Văn Văn đứng sau cô còn chưa kịp phản ứng, cũng bị thân hình của Lili va chạm bay ngược về sau.
- A…
Lili kêu một tiếng thảm thiết:
- Đồ đần Văn Văn, sao cậu không đón được tôi?
Văn Văn bị Lili đè dưới người buồn bực:
- Lili chết tiệt, cậu đã đè lên người tôi rồi, còn nói tôi không đón được cậu. Mau đứng lên, mông tôi đau chết rồi.
- Ồ, cậu tiếp được tôi sao, sao tôi vẫn đau nhức như thế?
- Ô ô… Tôi không đánh nữa, tôi muốn về nhà!
- Đại thúc thực lợi hại, dường như chúng ta đánh không lại, không phải lão đầu tử nói người bên ngoài đều rất yếu sao?
- Lão đầu thối, lại dám gạt chúng ta, trở về nhổ sạch râu mép của hắn!
- Đúng đúng, nhổ sạch râu của hắn!
- Ô ô…
Hai loli đứng dậy, phủi bụi bậm bùn đất trên người, quay người nắm tay đi về, vừa oán trách vừa khóc ô ô.
Tại chỗ, Sát Thần kinh ngạc đứng đó, nhìn đao võ sĩ đã bị cắt thành hai đoạn trong tay, lại quan sát phương hướng hai loli rời đi, thật lâu không nói gì.
Trận đánh nhau giống như trò đùa này, gã chiếm cứ thượng phong, phải nói là thắng.
Nhưng mà trong lòng gã lại cảm thấy sợ hãi, hai cô bé đột nhiên xuất hiện này thực là quỷ dị.
- Thôi vậy, sau này tái chiến!
Đúng lúc này, gã cũng không có tâm tư khiêu chiến Long Tổ, ném đao gãy đi, quay người rời đi.
Văn Văn và Lili dắt tay trở về, miệng vừa chửi vừa lau nước mắt.
Sau khi đi rất xa, Lili ngừng khóc dừng bước.
- Lili, sao cậu không khóc?
- Lão đầu tử nói chúng ta lớn như thế rồi, còn khóc nhè mà nói, rất mất mặt.
- A, ta đây cũng không khóc nữa.
Tiếng khóc của Văn Văn im bặt, nghi hoặc nhìn Lili nói:
- Vậy tại sao cậu không đi?
Lili nói:
- Chúng ta thực sự phải về sao?
Văn Văn nghĩ một lát nói:
- Không thể trở về, chúng ta khó được ra ngoài một chuyến.
- Nói rất đúng!
- Thế nhưng bụng ta rất đói, lại không tìm thấy Long Tổ ở đâu.
- Ừ, đây là một vấn đề.
Hai người bắt đầu trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ làm sao mới có thể tìm được Long Tổ.
- Văn Văn, Lili?
Đúng lúc này, một lão khất cái toàn thân rách rưới chạy tới, trong giọng nói mang theo vẻ nghi hoặc.
- Oa, lão khất cái!
Hai loli thấy được lão khất cái, giống như lưu lạc hồi lâu cuối cùng gặp được người thân, trong lòng tràn ngập vui mừng chạy tới.
- Lão khất cái, nhìn thấy ngài thực sự quá tốt rồi.
Lão khất cái xụ mặt nói:
- Không biết lớn nhỏ, phải gọi gia gia!
- Ừ, lão khất cái gia gia!
Lili tung tăng như chim sẻ nói:
- Lão khất cái gia gia, chúng ta rất nhớ ngài!
Lão khất cái vốn còn tức giận, nhưng nghe được những lời này của Lili, trong lòng lại rất vui mừng.
Chẳng qua Văn Văn bỗng nhiên xuất hiện nói một câu:
- Lão khất cái gia gia, từ sau khi ngài đi, nhà vệ sinh của chúng ta đều không có người lau chùi, thực bẩn thực thối, chúng ta thực đáng thương!
Phốc!
Lão khất cái ngã xuống đất ngất đi, cảm tình hai người nhớ ta, chính là nhớ ta quét dọn nhà vệ sinh cho các ngươi?
- Gia gia, ngài xảy ra chuyện gì?
Hai loli kinh hãi nói.
Lão khất cái bò lên, đen mặt nghiêm túc nói:
- Hai người các cháu sao lại chạy tới đây, trộm chạy ra ngoài chơi sao?
- Không phải không phải, là lão đầu Trang chủ để chúng ta đi ra!
- Lão nhân kia bình thường nâng các cháu trong lòng bàn tay còn sợ hỏng, lại để các cháu đi ra sao?
Hiển nhiên lão khất cái không tin.
- Đương nhiên, Trang chủ nói thực lực của chúng ta đã rất mạnh. Nghe nói Long Đế ở ngoài rất càn quấy, để chúng ta đánh hắn, giảm bớt nhuệ khí của hắn.
Lão khất cái nghe vậy, mặt đen lại.
- Thế nhưng mà Long Đế không phải boss bên ngoài sao? Vừa rồi chúng ta tùy tiện gặp một đại thúc cũng không đánh lại, vậy sao đánh được boss lớn?
- Đúng đúng, lão đầu thối kia đang gạt chúng ta, trở về phải cho lão đẹp mắt!
Lão khất cái im lặng nói:
- Lão nhân kia bản thân lão cũng chưa đánh thắng được Long Đế, nội tâm lão không được cân bằng, cho các cháu tới quấy rối.
- Long Đế lợi hại như thế, ngay cả lão đầu Trang chủ cũng đánh không lại?
Hai loli há to miệng.
- Được rồi, không nói những thứ này, các cháu nhất định là đi ra cùng với nha đầu Tử Yên, cô ta đâu rồi?
- Sư tỷ đi bắt người xấu, ném chúng ta ở bên mặc kệ.
- Đúng là như vậy, sư tỷ mới là người xấu.
- Bắt người xấu?
Lão khất cái nhướng mày, lập tức lắc đầu lại hỏi:
- Được rồi, các cháu muốn tới Long Tổ mà nói, ta dẫn các cháu đi.
- Được được!

Mấy hôm nay Phi Tuyết Môn đều rất bất an, bên trên Trưởng lão trong môn, bên dưới rất nhiều đệ tử, tất cả đều hoảng loạn.
Động thái của Lâm gia, họ lúc nào cũng chú ý.
Đương nhiên, họ bất an cũng không phải vì Lâm gia gần như diệt vong, mà vì Môn chủ của họ đi Bắc Kinh một chuyến, đến giờ vẫn chưa về, hoàn toàn mất tin tức.
Hôm nay, đại điện tông môn Phi Tuyết Môn, Trưởng lão đang thương thảo phải chăng phái người tới Bắc Kinh tìm kiếm Môn chủ, đột nhiên có hai người đi tới đại điện.
Tốc độ của hai người kia cực nhanh, rõ ràng là tư thế đi đường, lại xuất hiện tàn ảnh, dưới tình huống các Trưởng lão chưa kịp phản ứng, chạy tới bảo tọa trên đại điện.
- Các ngươi là người phương nào?
Các Trưởng lão cảnh giác, thực lực của hai người này không thể khinh thường.
Hai nam tử áo đen quay người, móc ra một miếng lệnh bài hình chữ nhật, bày ra cho mọi người.
Trên lệnh bài thêu một thanh trường kiếm, các Trưởng lão Phi Tuyết Môn sau khi nhìn rõ ràng đều biến sắc, lập tức cung kính hành lễ hai người:
- Tham kiến hai vị tôn giả!
- Môn chủ của các ngươi đâu?
Giọng nói của hai gã nam tử không mang theo chút cảm tình nào, lạnh lùng hỏi thăm.
- Môn chủ của chúng tôi mất liên lạc rồi, chúng tôi đang bàn luận phái người đi tìm Môn chủ.
- Người phụ nữ này làm cái quỷ gì vậy!
Hai người chửi nhỏ một tiếng, lại nói với các Trưởng lão:
- Mặc kệ bà ta, lần này chúng ta đi ra thời gian có hạn, các ngươi xuất động toàn bộ mọi người, tìm một người giúp ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận