Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 178: Trúng tà!

Tần Mục lái xe phi thẳng đến bệnh viện Nhân Dân.
Giang Tiểu Mạn nói Dư Khiết đã trở về, nhưng vô cùng kỳ lạ.
Kỳ lạ, rốt cuộc là kỳ lạ thế nào?
Khi nhìn thấy Dư Khiết trong bệnh viện, cuối cùng Tần Mục đã biết.
Dư Khiết nằm trên giường bệnh, thần sắc bình thường, hô hấp vững vàng, không hề giống như bị bệnh. Tuy nhiên hai mắt vô hồn, không hề có tiêu cự.
Tựa như biến thành một người sống đời sống thực vật.
Giang Tiểu Mạn ngồi đầu giường hai mắt đẫm lệ, không ngừng nói chuyện với Dư Khiết, đáng tiếc Dư Khiết không hề có phản ứng.
Bác sĩ đo nhịp tim, huyết áp, làm đủ loại kiểm tra cho Dư Khiết, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, bởi vì mọi chỉ số của Dư Khiết đều giống người bình thường.
-Bác sĩ, ông nhất định phải cứu con gái của tôi, tôi chỉ có một đứa con gái là nó thôi!
Bố của Dư Khiết Dư Nguyên Hạo lo lắng không thôi, đau khổ cầu xin.
-Dư tiên sinh, về tình huống của lệnh nữ, chúng tôi vẫn cần kiểm tra thêm mới có thể xác định được tình hình cụ thể, tuy nhiên tôi khuyên ông nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.
-Là sao?
-Các chỉ số của Dư tiểu thư đều bình thường, vì vậy chúng tôi nghi ngờ cô ấy bị tổn thương về tâm lý, hiện tại cuộc sống không khác gì người thực vật. Còn hiện tượng này là tạm thời hay vĩnh viễn chúng tôi vẫn chưa xác định được!
-Người thực vật? Vậy…
Dư Nguyên Hạo không thể tiếp nhận sự thật này.
-Cô ấy không phải người thực vật!
Vẻ mặt Tần Mục rét lạnh bước tới.
-Tần Mục!
Giang Tiểu Mạn lau nước mắt, vui mừng nhìn Tần Mục.
Dư Khiết đã từng nói với cô, y thuật của Tần Mục cực kỳ xuất sắc, mặc dù không biết thật giả thế nào nhưng bây giờ đó chính là tia hi vọng duy nhất.
-Cậu chính là Tần Mục?
Dư Nguyên Hạo cũng đã nghe Dư Khiết đề cập, y thuật của người này còn lợi hại hơn cả cháu gái của Bạch Thạch thần y.
-Vị này là…
Mấy bác sĩ điều trị khó hiểu nhìn Tần Mục, không biết tại sao vào lúc này mà Dư Nguyên Hạo cùng Giang Tiểu Mạn vẫn có thể vui mừng được.
-Mọi người ra ngoài đi, tôi đến xem tình hình của Dư Khiết!
-Được, vậy làm phiền Tần tiên sinh.
Dư Nguyên Hạo không chút do dự nói, ngay cả bác sĩ cũng hết cách, hiện tại chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Tần Mục mà thôi.
-Dư tiên sinh, ông để cho cậu ta điều trị cho Dư tiểu thư ư?
Bác sĩ khó tin nhìn Dư Nguyên Hạo, người này không phải là không chịu nổi đả kích nên điên rồi đó chứ?
Với tuổi của Tần Mục, chỉ sợ làm thực tập sinh ở bệnh viện vẫn còn quá trẻ, huống hồ lại để cho anh xem xét tình trạng của Dư Khiết, quả thật quá vô trách nhiệm.
-Bác sĩ, để cho cậu ấy thử một lần đi, y thuật của Tần Mục rất cao minh, cậu ấy sẽ có cách!
Giang Tiểu Mạn khuyên.
Sắc mặt bác sĩ trầm xuống, vừa định nói gì đó, Dư Khiết trên giường bệnh bỗng nhiên giống như tỉnh lại từ cơn ác mộng, hét lên một tiếng.
-Tiểu Khiết!
-Cha, con là Tiểu Khiết, con sợ lắm!
Dư Khiết ôm lấy đầu làm tóc tai rối bù, vẻ mặt sợ hãi.
-Tiểu Khiết, con nhận ra cha, thật tốt quá!
Dư Nguyên Hạo vui mừng quá đỗi.
Giang Tiểu Mạn ở bên cạnh vui vẻ hỏi:
-Tiểu Khiết, tớ đây, cậu nhận ra tớ không?
Dư Khiết quay đầu nhìn Giang Tiểu Mạn, trong đôi mắt rõ ràng hiện lên sự đờ đẫn, sau đó sự vui vẻ lập tức in lên giữa đôi lông mày:
-Tiểu Mạn, cậu là Tiểu Mạn, sao tớ có thể không biết cậu được chứ!
-Tiểu Khiết, cậu không sao thật rồi, vừa rồi làm tớ sợ muốn chết!
Giang Tiểu Mạn và Dư Nguyên Hạo không ngờ sự việc lại chuyển biến như vậy, bệnh tình của Dư Khiết đột nhiên tốt lên, xem ra thật sự là đã phải chịu kích thích.
-Tiểu Khiết, lúc trước cậu đi đâu, đã xảy ra chuyện gì?
Dư Khiết nghe vậy, cau mày nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
-Tớ không nhớ.
-Được rồi, không nhớ thì không cần nghĩ nữa, nghỉ ngơi thật tốt là được!
Hai người đều an ủi.
-Cha, Tiểu Mạn, con không quen mùi của bệnh viện, cho con về nhà nghỉ ngơi đi!
-Việc này…
Dư Nguyên Hạo nhìn về phía bác sĩ.
-Tình trạng sức khỏe của Dư tiểu thư không có vấn đề gì, nếu như hiện giờ ý thức cô ấy đã tỉnh táo thì có thể ra viện!
Bác sĩ cũng cảm thấy khó hiểu, ông không biết dáng vẻ vừa rồi của Dư Khiết có phải giả vờ hay không.
-Được, Tiểu Khiết, cha dẫn con về nhà!
Dư Nguyên Hạo dắt Dư Khiết, Giang Tiểu Mạn thì quay đầu lại cười nói với Tần Mục,
-Tần Mục, cậu thật đúng là phúc tinh của Tiểu Khiết. Lần trước giúp Tiểu Khiết cứu được người tại Ninh Giang không nói, lần này cậu vừa đến, bệnh của Tiểu Khiết đã khỏi.
-Cậu thật ngây thơ!
Tần Mục cười khổ.
Vẻ mặt Giang Tiểu Mạn cứng đờ, hỏi:
-Cậu có ý gì?
-Cậu hỏi cô ấy có biết tôi hay không đi!
Giang Tiểu Mạn khó hiểu đi đến bên cạnh Dư Khiết, chỉ vào Tần Mục hỏi:
-Tiểu Khiết, cậu biết cậu ta không?
Trên mặt Dư Khiết tiếp tục hiện lên vẻ suy tư, rất lâu sau mới lắc đầu nói:
-Không có ấn tượng gì!
-Cái gì, cậu không có ấn tượng?
Sắc mặt Giang Tiểu Mạn hoàn toàn thay đổi.
-Tiểu Mạn, cháu đừng lo, Tiểu Khiết mới hồi phục, đầu óc vẫn chưa thanh tỉnh, có lẽ đã chịu kích thích nên tạm thời quên đi một vài người là chuyện rất bình thường.
Dư Nguyên Hạo không biết là đang lạc quan hay lừa mình dối người, ông luôn nghĩ theo hướng tích cực, không muốn thừa nhận sức khỏe Dư Khiết có vấn đề.
-Chú, chú đưa Tiểu Khiết về trước đi, cháu đi giải quyết vài chuyện rồi đến nhà chú và Tiểu Khiết sau!
Giang Tiểu Mạn nói với Dư Nguyên Hạo.
-Được, chú đưa Tiểu Khiết về trước.
Sau khi Dư Nguyên Hạo dẫn Dư Khiết rời đi, Giang Tiểu Mạn lập tức hỏi Tần Mục:
-Có phải cậu biết chuyện gì đang xảy ra phải không?
-Có lẽ vậy!
Tần Mục thở dài.
-Có lẽ là ý gì. Mau nói rõ ràng.
Giang Tiểu Mạn bất mãn.
-Đây không phải bị bệnh, cho nên y học không thể nào chữa trị cho Dư Khiết được.
-Không phải bị bệnh?
Tần Mục nhìn Giang Tiểu Mạn, bình tĩnh nói:
-Hay nói cách khác là bị trúng tà!
-Trúng tà?
Giang Tiểu Mạn tức giận nói:
-Đến lúc này rồi mà cậu còn nói đùa được.
-Tôi không hề nói đùa, trên đời này có rất nhiều chuyện khó có thể giải thích được bằng các kiến thức sẵn có, trúng tà nghe có vẻ hoang đường nhưng thực sự có tồn tại.
-Vậy phải làm sao bây giờ!
Giang Tiểu Mạn hoảng sợ, với tư cách là sinh viên xuất sắc của đại học hàng đầu, cô vốn không tin vào mê tín dị đoan. Thế nhưng lời của Tần Mục lại để cho sự kiên định của cô hơi dao động.
-Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, muốn phá hủy tà chú phải tìm được hung thủ phía sau.
-Trúng tà không phải là bị mấy thứ bẩn thỉu nhập vào người ư, còn có cái gì mà hung thủ?
Tần Mục lắc đầu nói:
-Tôi không biết quỷ vật tự nhiên có tồn tại hay không, nhưng giới cổ võ có lưu truyền một loại bí thuật, có thể kích thích âm hồn của người vừa mới chết không lâu để khống chế.
-Đương nhiên người này trước khi chết phải chịu một nỗi oan thật lớn, dùng oán niệm hình thành âm hồn, bằng không thì không thể khống chế được.
Giang Tiểu Mạn nghe vậy, sắc mặt trắng bệch,
-Nếu là quỷ vật, chẳng phải là chúng ta hết cách hay sao?
-Đừng bi quan như vậy, ai nói cứ là người thì phải sợ quỷ. Hoàn toàn ngược lại, ở sau lưng thao túng âm quỷ chính là con người. Cho nên thứ chúng ta phải đối phó vẫn là con người mà thôi!
Người có thể điều khiển quỷ hồn ư?
Giang Tiểu Mạn càng ngày càng có cảm giác mình đang xem phim kinh dị.
-Tần Mục, một mình cậu có thể không?
Giang Tiểu Mạn hơi lo lắng, đối thủ lần này chính là một thứ huyền diệu khó giải thích đó.
-Bây giờ cậu chỉ có thể tin tôi.
Giang Tiểu Mạn thấy cũng có lý, gật đầu nói:
-Tôi sẽ canh giữ 24 tiếng bên cạnh Tiểu Khiết, chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại, nhà của Tiểu Khiết ở số 17 Bích Thủy trang viên!
-Được!
Dư Khiết đi rồi, Tần Mục cũng rời khỏi bệnh viện.
Không thể ngờ Long tổ và Tần Ứng Long lại giám thị nghiêm ngặt như thế, lại còn có người dám mượn âm hồn gây sự.
Tuy nhiên những người tu luyện khống quỷ thuật phần lớn thực lực không quá lợi hại, có lẽ đây là sơ sót của Long tổ và Thần Ưng tổ, điều này không thể tránh khỏi.
Tần Mục không liên lạc với người của Thần Ưng tổ, nhiều người biết sẽ chỉ càng khiến tên đứng phía sau cảnh giác, lúc đó còn phiền toái hơn.
Có người hạ loại tà chú này với Dư Khiết, như vậy chắc chắn là có âm mưu, vô cùng có thể là muốn nhằm vào gia sản Dư gia, vì vậy sớm muộn sẽ có hành động.
Hiện tại chuyện mà Tần Mục muốn làm, chính là đợi!
Tuy nhiên cũng không phải là chờ đợi không mục đích, âm hồn chỉ có thể phát huy oán niệm lớn nhất vào buổi tối, khi đó năng lực của nó mạnh nhất, hành động cũng cực kỳ an toàn.
Nếu như không có gì bất ngờ, đêm nay sẽ có hành động.
Về nhà ngủ một giấc, buổi chiều bốn năm giờ Tần Mục đánh tiếng với em gái rồi đi đến Bích Thủy trang viên.
Tìm được nhà của Dư Khiết, đầu tiên Tần Mục ẩn nấp, âm thầm chờ đợi.
Màn đêm dần dần buông xuống.
Trong phòng, Dư Khiết đang dần chìm vào giấc ngủ say, Giang Tiểu Mạn ngồi bên giường cô, tâm thần không yên.
Mà ở một nơi khác không rõ phương hướng trong biệt thự, có một gã đàn ông mập mạp cùng một ông lão ăn mặc kỳ lạ, hay nói đúng hơn là lôi thôi, vóc người gầy gò lưng hơi còng.
Toàn thân lão gầy bốc ra một mùi hôi thối khó chịu, phía sau còn đeo một vật thể quấn đầy băng vải, trông giống như xác ướp Ai Cập.
Nếu là lần đầu tiên nhìn thấy, đại khái tất cả mọi người đều sẽ nghĩ lão gầy này đang cõng một cái xác.
Một người cõng một cái xác đi tới đi lui, nghĩ thôi đã sởn hết cả da gà.
Tên mập dường như lại đã quen với dáng vẻ này của lão già, ông ta vừa cười vừa nói:
-Không hổ là truyền nhân của Thi Quỷ Tông, có ngài tương trợ, đại sự tất nhiên có thể thành!
-Chỉ cần người Long tổ không ra mặt, đây chỉ là việc nhỏ.
Lão gầy da mặt nhăn nheo, giọng nói lại vô cùng khô khốc, giống y hệt một cái xác không hồn bị hút sạch tinh khí, chỉ còn lại một cái xác không.
-Tôi không nắm bắt được hướng đi của đám người Long tổ!
Tên mập lo lắng nói.
Lão gầy cười nói:
-Còn ta thì lại thăm dò được ít tin tức, mấy ngày nay chắc Long tổ không rảnh lo mấy việc khác đâu!
-Hả?
-Mấy hôm trước Cửu Linh Sơn xuất hiện một thanh ma kiếm không rõ lai lịch, không ai khống chế nên chém giết vô số cổ võ giả, nghe nói còn tiêu diệt cả một cổ võ môn phái không nhỏ!
Một thanh kiếm diệt cả một môn phái ư?
Tên mập vô cùng khiếp sợ.
-Đúng vậy, thanh kiếm đó quá hung hãn nên tất cả lực chú ý của Long Tổ đều đặt ở Cửu Linh Sơn, nghe nói ngay cả Long Đế cũng bị kinh động!
Hai mắt lão gầy híp lại, cười lạnh nói,
-Lần này chắc chắn lại rất nhiều người phải chết, tuy nhiên việc này chẳng liên quan gì đến chúng ta.
Chữ “lại” khiến cho tên mập phải suy nghĩ, lão gầy này dường như hiểu rất rõ nội tình.
Tuy nhiên cũng đúng như lão ta đang nói, bất luận thanh ma kiếm kia có lai lịch như thế nào, Long tổ có thể chế ngự nó hay không đều không liên quan đến họ.
-Đến giờ rồi, ta nên hành động thôi.
Lão gầy đứng lên.
Tên mập cũng đứng dậy, vô cùng thành khẩn nói:
-Vậy cung chúc tiền bối thuận buồm xuôi gió, tôi ở đây chờ tin tốt của tiền bối.
-Khặc khặc…Đã thu được lợi ích từ cậu thì chắc chắn không thể làm cậu thất vọng được!
Lão gầy nở nụ cười giả tạo, sau đó hai tay bấm niệm thần chú, cả người đột ngột biến mất trong không khí.
Lập tức, cửa sổ bên trái tự động mở ra, một cơn gió lạnh thổi vào.
Chứng kiến cảnh tượng quỷ dị như thế nhưng thần sắc tên mập vẫn như thường, dường như đã thành thói quen, ông ta chậm rãi đóng cửa sổ lại, khóe miệng nở một nụ cười hiểu rõ.
-Dư Nguyên Hạo, xem ông định đấu với tôi thế nào!
Khống quỷ thuật là bí pháp độc môn của Thi Quỷ Tông, lúc trước Thi Quỷ Tông đã nhờ nó để uy chấn giới cổ võ.
Một luồng oán niệm có thể duy trì hình thái linh hồn, vì vậy người chết bị hàm oan trong vòng 3 đến 5 ngày sẽ chưa lập tức tiêu tán.
Khống quỷ thuật chính là lợi dụng luồng oán niệm này mà thi chú lên linh hồn oán niệm, sau đó điều khiển nó.
Linh hồn khi còn sống mà chịu oán niệm càng sâu, sau khi bị khống quỷ thuật khống chế thực lực sẽ càng mạnh!
Tuy nhiên sau này Thi Quỷ Tông bị chỉ trích là táng tận lương tâm, đức hạnh bại hoại nên đã bị mấy môn phái của giới cổ võ hợp lực tiêu diệt.
Lão gầy là một trong những truyền nhân ít ỏi còn sót lại của Thi Quỷ Tông, những năm gần đây lão ta khổ công tu luyện khống quỷ thuật, góp nhặt linh hồn oán niệm từ khắp nơi để gia tăng sức mạnh của mình.
Bản thân đệ tử Thi Quỷ Tông thực lực vốn không quá cao minh, nhưng chỉ cần có linh hồn oán niệm sâu sắc, kể cả đối thủ có mạnh hơn nữa cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Lão gầy che giấu bản thân, nghênh ngang đi tới Bích Thủy trang vien, trên đường đi rất nhiều người đi qua nhưng hoàn toàn không nhìn thấy lão ta.
Nếu không, với cách ăn mặc này của lão ta, đi dạo loanh quanh một hồi không khiến mọi người hoảng loạn mới là lạ.
Mấy năm trước, lão gầy trong lúc vô tình đi vào một động tiên, ở bên trong phát hiện một bí tịch tên là “thuật Ẩn Thân”.
Thuật ẩn thân, ý nghĩa như tên.
Lúc ấy lão gầy cảm thấy đây là chuyện vớ vẩn, trên đời này làm gì có pháp thuật thần kỳ như thuật Ẩn Thân được?
Tuy nhiên sau khi lão ta vì tò mò mà tu luyện, cảm thấy thật sự có hiệu quả.
Dần dà, lão ta đã luyện thành pháp thuật này, mặc dù chưa thể xuyên qua tường nhưng thật sự có thể tàng hình, không bị ai nhìn thấy.
Từ đó về sau, lão ta không còn cố kỵ gì nữa, chỉ cần ẩn mình rồi nghênh ngang đi dạo ở phố đèn đỏ, không cần trốn trốn tránh tránh.
Đương nhiên, thi triển thuật Ẩn Thân hao phí rất nhiều tinh lực, lão gầy một lần chỉ có thể duy trì hai tiếng đồng hồ, hết thời gian sẽ tự động hiện nguyên hình.
Tuy nhiên, hai tiếng cũng đủ để lão ta làm rất nhiều việc.
Cuộc sống nhiều năm trốn trong rừng sâu núi thẳm khổ công tu luyện khiến lão ta đã sớm chán ghét, cho nên khi được tới thế tục giới, lão ta lập tức bị hấp dẫn bởi thói sống xa hoa trụy lạc thối nát.
Đối với người khác, cuộc sống này rất sa đọa nhưng với lão ta, quả thực lại giống như thiên đường.
Vì vậy lão ta hợp tác với tên mập, mưu đồ đoạt sản nghiệp Dư gia. Sau đó lão ta sẽ được tận hưởng tài phú vô tận, đổi vỏ bọc, bắt đầu cuộc sống mới.
Dư gia chỉ là một gia tộc có kinh tế bình thường, không có cổ võ giả thủ hộ, lão gầy cảm thấy chuyện này chẳng có gì khó, hoàn thành dễ như ăn bánh.
Nhưng mà khi lão gầy đến dưới nhà Dư Khiết, đang chuẩn bị thi triển khống quỷ thuật bằng cách phát động tà chú, một giọng nói lạnh như băng bỗng nhiên vang lên bên tai lão ta.
-Lão yêu quái, thì ra là do ông quấy phá!
-Ai, là ai?
Lão gầy bị giọng nói bất thình lình làm sởn hết gai ốc.
Lão ta không phải đang tàng hình sao, chẳng lẽ có người thấy được lão ta?
Tần Mục từ chỗ tối đi ra, ánh mắt đánh giá lão gầy, dáng vẻ rất hứng thú.
-Cách ăn mặc của ông kỳ lạ thật đấy, không hổ là người liên hệ với quỷ hồn!
Lão gầy thật sự sợ hãi:
-Cậu có thể nhìn thấy tôi sao? Không thể nào!
Tần Mục buồn cười nói:
-Chỉ là chút thủ thuật che mắt mà thôi, ông nghĩ lừa được ai!
-Thủ thuật che mắt…Không, đây là thuật ẩn thân, là pháp thuật huyền diệu nhất!
Lão gầy phẫn nộ quát lên.
-Thuật ẩn thân?
Tần Mục buồn cười nói,
-Chỉ là lừa mình dối người mà thôi!
Vẻ mặt lão gầy âm trầm, lão ta không biết thiếu niên trước mặt này từ đâu xuất hiện, nhưng xem ra không phải cao thủ cổ võ.
Vừa rồi khi lão ta từ bên ngoài đi vào không một ai nhìn thấy, vì sao cậu ta lại có thể trông thấy?
-Xem ra mắt cậu hơi đặc biêt, đây là khả năng khác thường của cậu sao?
Lão gầy không nghĩ thuật ẩn thân của mình sẽ mất đi hiệu lực, chỉ có thể nghĩ mắt của Tần Mục có năng lực đặc biệt nào đó.
Tần Mục lắc đầu, không muốn tiếp tục tranh cãi vấn đề này mà hỏi thằng:
-Tà chú trên người Dư Khiết là ông hạ đúng không?
-Xem ra cậu do Dư gia mời đến!
Lão gầy híp mắt nhìn Tần Mục, lạnh lùng cười nói,
-Tuy nhiên chỉ bằng một thằng nhãi chưa đủ lông đủ cánh như cậu, cũng dám khiêu chiến bổn đại gia sao?
Tần Mục vuốt cằm,
-Nói thật, tôi khá hiếu kỳ với mấy thứ quỷ vật này, muốn mở mang tầm mắt một chút xem sao.
-Nếu cậu đến là để đối phó với tôi thì đương nhiên cậu sẽ được mở mang tầm mắt, chỉ mong cậu không hối hận là được!
Lão gầy nói xong, tay phải kéo cái xác quấn băng xuống, “xác ướp” kia đã đứng bên cạnh lão ta.
-Thằng nhóc, bổn đại gia không có thời gian dông dài với cậu, ta sẽ sử dụng tuyệt chiêu ngay từ đầu, cậu nên cảm thấy vinh hạnh đi!
-Cái ông nói là tuyệt chiêu chính là vật này sao?
Tần Mục nhìn “xác ướp” kia, lắc đầu nói,
-Còn không bằng cương thi lần trước tôi gặp!
Lần trước tại Nguyệt Quang mộ anh đụng độ với hơn mười tên cương thi, thực lực gần như tương đương ngân hồ, tên xác ướp trước mắt này hiển nhiên còn kém một bậc.
-Thằng nhóc, cậu cho rằng thủ đoạn này có thể lừa được bổn đại gia sao? Cương thi cần hấp thu hơn ngàn năm tinh hoa nguyệt quang mới có thể hình thành, hơn nữa phương pháp chế tác cương thi ngay cả Thi Quỷ Tông chúng ta cũng không có, trên đời này không còn cương thi tồn tại từ lâu rồi.
Lão gầy khinh thường cười lạnh, lão ta đương nhiên đã nghe tin đồn về cương thi, rằng đó là vật âm dương còn cao hơn cả oán quỷ, chiến lực cực kỳ khủng bố.
-Xem ra ông cũng biết không ít, chẳng qua cũng khá tự cao.
-Hừ, rốt cuộc ai mới là người tự cao thì phải thử qua mới biết được!
Lão gầy dùng tay xé băng vải, niệm một câu chú ngữ bên tai tên xác ướp.
Xác ướp lập tức sống lại từ trạng thái tử thi, giương nanh múa vuốt khua khoắng hai tay, trong miệng phát ra tiếng nói kỳ quái, thi khí dày đặc nhanh chóng bao phủ khắp nơi.
-Khốn kiếp! Mấy người đang làm ô nhiễm môi trường đó!
Tần Mục bịt mũi, cái mùi này quá mức kinh khủng.
-Giết cậu ta!
Lão gầy ra lệnh cho xác ướp.
Xác ướp bị băng vải che cực kỳ kín kẽ, thoạt nhìn có vẻ cồng kềnh nhưng tốc độ lạ cực nhanh, trong đêm tối, mắt thường khó có thể nhìn rõ.
Gần như ngay lập tức sau khi lão gầy lên tiếng, xác ướp đã vọt tới trước mặt Tần Mục, vươn móng vuốt về phía ngực anh.
-Bẩn thỉu!
Tần Mục mặc dù không mắc bệnh sạch sẽ nhưng cũng là một người thích sạch, sao có thể để một thứ đồ xấu xí như vậy chạm vào mình?
Móng vuốt của xác ướp chụp xuống lại bắt hụt, không tóm được cái gì, Tần Mục trước mặt đột nhiên biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận