Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 94: Kai (length: 11603)

"Bọn hắn bị bỏ rơi khi đó, chắc đều chỉ vừa mới sinh ra thôi nhỉ?"
Milo đặt mông ngồi xuống bậc thang trước cửa gỗ thô ráp.
Theo như tính toán thời gian thì đám dân bản địa cuối cùng rời Ikem là khoảng mười năm trước, mà trong phòng mấy đứa trẻ kia, trừ một vài bé gái lớn hơn vài tuổi, còn lại đều chỉ tầm mười tuổi.
"Đương nhiên không phải ta nuôi bọn nó lớn." Walker thấy vẻ nghi ngờ của Milo liền xua tay nói: "Mười năm trước ta cũng chỉ mới mười mấy tuổi, còn chưa nuôi nổi bản thân thì lấy đâu sức mà nuôi bốn đứa bé."
"Thì phải..." Rebecca nói.
"Các ngươi còn nhớ cái quán trọ mà các ngươi ở không? Chủ quán là một lão học giả đã nghỉ hưu từ học viện Caelid, chúng ta gọi bà ấy là bà Freya, chính bà là người đã nuôi dưỡng mấy đứa trẻ bị bỏ rơi này, còn ta chỉ mới năm nay mới bắt đầu giúp bà ấy chăm sóc bọn nhỏ thôi." Walker nói tiếp:
"Bà Freya là người rất uyên bác, tính tình hơi quái gở nhưng tuyệt đối là người lương thiện, bà không lập gia đình và cũng không có con cái, sau khi mấy đứa trẻ bị Caelid trong thành từ chối tiếp nhận, một mình bà đã gánh hết chi phí nuôi dưỡng bọn trẻ, hơn nữa mua căn nhà mà hôm nay các ngươi thấy đấy rồi tự mình chuyển tới trấn Ikem sống. Nhưng sức khỏe của bà Freya bây giờ đã không còn tốt như trước nữa, nên ta cũng chỉ cố gắng giúp bà trong khả năng của mình."
"...Vậy đáng lẽ loại người như bà phải được Giáo hội kính trọng mới đúng chứ, chứ không phải là mấy cái Hoàng Kim Thụ." Milo gãi đầu.
"Ngươi lại đang nói móc đó hả?" Rebecca sớm đã quen với những lời lẽ mang tính công kích tôn giáo của Milo, nhưng vẫn không nhịn được mà cãi lại.
"Lời thật lòng." Milo không chút thay đổi vẻ mặt mà nói.
Walker không để ý đến cuộc đối thoại giữa Rebecca và Milo, cười khổ đầy bất lực nói:
"Đó là lý do vì sao mà ta ổn định lại ở trấn Ikem này, dù cuộc sống rất tồi tệ nhưng việc ta đang làm là đúng đắn, ít nhất là ta tự thấy thế."
"À phải rồi, chắc các ngươi vẫn chưa gặp bà Freya nhỉ, bà thường nghỉ ngơi ở dưới tầng trệt quán trọ, hôm nay thời tiết đẹp nên có lẽ bà đi dạo rồi, ngày mai bà sẽ chuẩn bị bữa sáng cho các ngươi, có lẽ lúc đó các ngươi sẽ gặp bà, bà là người học rộng hiểu nhiều, có vấn đề gì có thể hỏi bà ấy, ví dụ như chuyện về cây cỏ đồng là do bà nói với ta đó. Dĩ nhiên là ta không chắc bà ấy có phản hồi các ngươi không đâu."
"Vậy thì thật đúng là có một chuyện cần một người hiểu biết giải thích cho ta nghe đây, mai ta sẽ dậy sớm." Milo gật đầu.
Bóng dáng cái cây màu trắng tinh khiết kia vẫn còn in sâu trong đầu Milo không thể nào xua đi được.
Mà cho đến giờ, hắn vẫn chưa từng thấy loại cây cỏ nào như vậy trong thành Caelid, nếu có một lão học giả hiểu biết lại sinh sống nhiều năm ở Caelid giải thích thì còn gì bằng.
Carl rất cố chấp với loại cây màu trắng kì dị đó, điều này đã nói lên vấn đề rồi.
...
"Hay là ngươi nói cho ta nghe xem, biết đâu ta giải thích được cho ngươi." Walker nói với Milo.
"Ta muốn hỏi là lúc nãy khi đi sớm thì lỡ ăn phải một con ruồi mắt xanh lá cây, muốn biết có bị tiêu chảy không thôi, đơn giản vậy thôi." Milo thuận miệng nói bậy.
Rebecca ngồi bên cạnh thúc khuỷu tay vào Milo, lặp lại lời đã từng nói: "Là quả ruồi."
"Ngươi bảo thế thì cứ thế đi." Milo liếc mắt.
Walker mỉm cười lắc đầu: "Có tiêu chảy hay không thì tối nay là biết, cần gì phải chờ tới mai rồi đi hỏi người già chứ, nhưng mà nói đi thì nói lại, loại ruồi này đúng là mấy năm nay mới bắt đầu xuất hiện nhiều ở trong thành Caelid, trong ấn tượng của ta, trước đây chưa từng thấy loại côn trùng nhỏ này."
Milo nhún vai.
Hắn vẫn còn để bụng việc mình nuốt mấy con giòi ký sinh trên người ruồi.
Nhưng Walker trầm mặc vài giây thì đột nhiên nói: "Có lẽ ngươi vẫn chưa tin ta, mặc dù ta không biết vì sao."
Rất rõ ràng là hắn biết việc Milo nói hỏi bà Freya không liên quan gì đến con ruồi.
"Ừm..." Milo liếc Walker đang đứng ở khung cửa, gật đầu rất thản nhiên: "Dù sao thì ta mới biết ngươi hôm nay thôi, chắc mấy hôm nữa ta có thể tin ngươi thôi."
Walker cũng không để ý thái độ của Milo, cười thoải mái: "Nhưng mà dạo gần đây mắt nhìn người của ta rất chuẩn, các ngươi là người tốt, ta nguyện ý tin các ngươi, nên... có thể kể sơ cho ta về mục đích thật sự của các ngươi ở đây không? Dù các ngươi có nói gì ta cũng tin hết."
"Không phải ngươi đã nhận lệnh làm người tiếp ứng chúng ta sao?" Rebecca nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy." Walker chỉ vào huy hiệu chấp pháp quan bình thường trên cổ áo mình nói: "Với cấp bậc của ta thì chỉ có thể biết tin các ngươi dự định ở lại Ikem này thôi, ngoài ra không biết gì hết, mà các ngươi chắc chắn không phải tới để tuần tra thông lệ, cái này ta biết rõ mà."
"Cái nhìn người với sự tin tưởng của ngươi thật quá hời hợt đấy." Milo cười ha ha, hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Walker.
Walker cũng rất thức thời, tự giễu cười vài tiếng rồi không hề nhắc lại chuyện này nữa.
Hắn bảo Milo và Rebecca chờ một lát, hắn phải mang ít lương thảo đến chỗ ngựa của Sở Chấp Pháp, nói rồi liền bước ra ngoài.
...
"Quả thật là hời hợt, thế mà để lại đám trẻ con cho hai chúng ta." Rebecca nhìn theo bóng lưng của Walker trên đường lớn, thờ ơ nói một câu.
"Ngươi thấy mấy chuyện mà hắn kể có mấy phần đáng tin?" Milo đưa tay vẫy vẫy trước mặt, đuổi mấy con ruồi đang bay vòng vòng.
"Ít nhất thì đám trẻ kia rất tin tưởng và dựa vào hắn, chuyện đó thì ta có thể thấy rõ." Rebecca nói.
"Trực giác của phụ nữ hả?" Milo liếc Rebecca một cái.
"Là phán đoán lý tính." Rebecca chỉ vào sau đầu mình.
"Thà ngươi cứ bảo là trực giác của phụ nữ đi." Milo cười khì khì.
Ngay lúc này, sau lưng hai người vang lên giọng một cô bé.
"Xin hỏi, các anh chị có khát nước không?"
Giọng cô bé vô cùng dễ nghe.
Đây là điều trong trẻo nhất mà Milo gặp được kể từ khi đặt chân tới thành phố nhơ nhớp Caelid này.
...
Hai viên chấp pháp quan áo đen đang ngồi trên bậc thềm quay đầu lại, thấy một cô bé tầm mười ba mười bốn tuổi đang nửa ngồi, hai tay bưng hai chén trà sứ trắng đã được rửa sạch, trên mặt trà lơ lửng vài cọng lá trà.
Ánh chiều tà đọng trên vành nón của hai viên chấp pháp, còn sót lại vài sợi nắng nhẹ rơi trên mặt cô bé, khiến khuôn mặt tái nhợt vốn có của cô thêm chút hồng hào.
Nhưng cũng vì thế mà cô bé không thể mở to mắt nhìn rõ mặt Milo và Rebecca, dưới ánh nắng gay gắt, đôi mắt cô nheo lại thành hình lưỡi liềm, trông rất đáng yêu.
Cô bé có mái tóc dài màu tro trắng, chất tóc không được tốt lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất của cô.
Về chất khí.
Có lẽ chính là kiểu vừa thấy là có thể khiến người ta không tự chủ được mà nảy sinh ý muốn bảo vệ mạnh mẽ, một ý muốn bảo vệ rất thuần khiết.
Điểm này Milo nhìn vào phản ứng của Rebecca là thấy ngay.
Vì Rebecca đã truyền đến một ánh mắt cảnh cáo, ngụ ý đại loại như—— thằng nhãi ranh ngươi đừng có nói bậy bạ, hù dọa nó là ta giết ngươi đấy!
Ừ, chắc chắn là ý đó.
Milo biết vẻ mặt và khí chất của mình không mấy thân thiện, nên hắn rất thức thời im lặng, thậm chí còn không dám có bất kỳ động tác lớn nào.
Cô bé trước mắt có vẻ hơi rụt rè.
Nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn mang đến hai chén trà cho Milo và Rebecca.
Việc này làm độ thiện cảm của cả hai người dành cho cô bé càng thêm sâu sắc.
...
"Cám ơn em."
Rebecca nhẹ nhàng nói.
Đây là lần thứ hai Milo thấy Rebecca dùng giọng dịu dàng như vậy.
Còn lần đầu tiên là khi Rebecca lẩm bẩm trong lúc ngủ trên xe lửa đêm qua, nói đúng ra thì lần đó không thể tính.
Thấy phản ứng của Rebecca, Milo cũng nhoẻn miệng cười, đưa tay định nhận lấy ly trà từ tay cô bé.
Nhưng tay còn chưa đưa ra đã bị Rebecca gạt ra.
Rebecca nhận cả hai chén trà từ tay cô bé, rồi mới đưa cái chén có ít lá trà hơn cho Milo.
"Đồng nghiệp với nhau mà chút lòng tin cũng không có."
Milo nhìn mấy cọng lá trà đang nổi lềnh bềnh trên mặt chén trà.
"Cái tay của ngươi hay táy máy giữa hai chân các ả ở phòng hoan lạc quá." Rebecca hờ hững đáp lại Milo.
"Ta oan uổng quá đi." Milo thở dài.
Hắn không ngờ rằng hình tượng của mình trong mắt cấp trên lại dơ bẩn như vậy.
Rõ ràng nội dung mà Rebecca nói là do đã được chỉnh sửa sau khi thẩm tra, chuyện này Eileen có thể làm chứng.
...
Cô bé hiển nhiên là không hiểu những gì mà Rebecca và Milo đang thảo luận, đương nhiên cô bé cũng không thể nào tiếp xúc tới từ ngữ như phòng hoan lạc, vì đó là đặc sản riêng của Willow thành.
"Tên em là gì thế?" Rebecca hai tay bưng chén trà, nhẹ nhàng hỏi cô bé.
"Kai." Tên cô bé rất ngắn gọn.
Nhưng kỳ thật tên gọi gì cũng không quan trọng, bởi vì giọng của nàng thật sự quá hay.
Trong trẻo? Linh hoạt? Dường như dùng từ ngữ nào để hình dung cũng không thật thỏa đáng, tóm lại khiến cho người ta vui vẻ thoải mái, dù là nàng chỉ nói một tiếng "Kai" cái này một âm tiết.
Đại khái là ai cũng đều rất hy vọng nàng có thể nói thêm vài câu.
Mà Kai khi đối mặt với Rebecca có thái độ ôn nhu như thế, cũng xác thực cố lấy dũng khí nói thêm một câu:
"Tỷ tỷ... Tóc của tỷ nhìn rất đẹp."
Đại khái Rebecca mình cũng không nghĩ tới kiểu tóc phong cách nam tính này của nàng lại có thể nhận được một cô bé khen ngợi, nên ngẩn người ra chừng hai ba giây.
Nhưng sự thật đúng là như thế, chất tóc và màu tóc của Rebecca đều thuộc hàng đỉnh cấp, dù đã cắt ngắn cũng không hề ảnh hưởng đến cái ánh màu đỏ hồng mê người kia.
"Cảm ơn ngươi." Trên mặt Rebecca khó thấy xuất hiện một nụ cười.
Chỉ có điều nụ cười ấy bị tấm khăn trùm che khuất.
Milo đứng bên cạnh bị làm cho bơ vơ nãy giờ cuối cùng vẫn phải nhịn không được tức tối:
"Ngươi xem ngươi quả thực không biết điều gì, loại thời điểm này nên buôn bán qua lại thổi phồng đối phương, ai lại có người như ngươi cứ nhạt nhẽo trả lời một câu cảm ơn chứ."
"Ngươi im lặng." Rebecca ném cho hắn một ánh mắt muốn giết người.
"Được rồi."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận