Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 352: Lực lượng nơi phát ra (length: 11957)

Hôm nay, chỗ xưởng của Kang xảy ra chút vấn đề, phải ở lại tăng ca.
Emma dạo này trạng thái đều không được tốt, người nhà cũng không cho nàng một mình ra ngoài.
Milo thì trước sau như một bận đến mức quên cả bữa tối.
Cho nên, vào lúc chạng vạng tối, cái nhiệm vụ gian khổ là đón tiểu Finn tan học về nhà nghiễm nhiên rơi vào đầu Yan, thằng này dạo này tự giác cao cực kỳ, cứ đúng giờ là sẽ đến nhà Valrocan ăn chực, tiện tay mang luôn tiểu Finn về nhà cũng hợp lý.
Từ sau vụ đêm săn bắn bị chặn ngoài cửa, dù là Kang hay Emma, đều không còn tỏ ra không hoan nghênh Yan nữa, cho dù thằng này nửa năm nay tác phong sinh hoạt cũng không khá hơn bao nhiêu.
… Lúc này đã gần hoàng hôn, những đám mây trên đỉnh đầu mọi người trên đường đều bị nhuộm thành một màu đỏ rực như lửa cháy, cả tòa Willow thành mang phong cách kiến trúc thời Trung cổ kéo dài cũng hơi chút ánh lên một chút “màu máu”.
Ở trước cửa học viện Kiều đinh Hán.
Yan đang trò chuyện với một cô gái có dáng người và khuôn mặt đều vô cùng xinh đẹp.
Nhưng dựa theo giọng điệu và thái độ của cả hai, bầu không khí trò chuyện xem ra không mấy vui vẻ, thậm chí còn có chút gay gắt.
… Phong cách quần áo của người phụ nữ khá thời thượng, ít nhất so với kiểu phổ biến ở Willow thành bây giờ đã khác, ngoài việc còn chút ít phong cách trang sức thời Trung cổ kéo dài, thì đã hợp với xu hướng nóng bỏng và táo bạo bây giờ hơn, thắt lưng không phải kiểu thắt lưng hành xác thời Trung cổ, mà chỉ là dùng cách thắt để lộ đường cong cơ thể, phối hợp với quần dài đen bó sát và giày cao gót, nhìn vào thấy đôi chân dài chẳng kém gì con lai.
Nhưng Yan đứng đối diện cô nàng cũng chẳng hề kém cạnh, thằng này vốn có gương mặt ưa nhìn, thuộc kiểu có thể nổi tiếng ở cả khu phòng nhảy lầu váy lẫn tòa nhà hình tháp, đặc biệt là mái tóc màu xám trắng không giống ai, cùng với khí chất côn đồ tự nhiên, thêm nữa là nửa năm qua có vẻ cũng chăm chỉ luyện tập ở câu lạc bộ quyền anh, thể trạng của cả người đã khỏe khoắn hơn trước không ít.
“Ta thật sự không chịu được nữa rồi.” Gương mặt người phụ nữ lộ vẻ u sầu, đầy vẻ tủi thân và phiền muộn.
“Nói rõ đi.” Tuy Yan đã cố gắng kiểm soát vẻ mặt của mình, nhưng sự mong đợi vẫn lộ rõ ra ngoài.
Hắn châm điếu thuốc, nhưng vừa rít một hơi đã bị đối phương giật mất.
“Vì con em họ của ta.” Người phụ nữ nhả một làn khói bằng đôi môi đỏ mọng như ngọn lửa, ấm ức nói: “Đều là tại nó cả.” Yan bồn chồn hết nhìn đông lại nhìn tây, ứng phó nói: “Em họ? Tên gì nhỉ, Jessica hả? Cái con bé tháng trước bị ngã từ cầu thang quán rượu gãy chân ấy hả? Nó làm sao em?” Hắn thật sự không ngờ lại bị chặn lại ở chỗ này.
Theo nguyên tắc chỉ giao du xác thịt chứ không xâm nhập cuộc sống, Yan từ trước đến nay không thích bạn gái chủ động tham gia hay quấy rầy nhịp sống của hắn, đặc biệt là ở ngay trước cổng trường tiểu Finn như bây giờ mà chặn hắn.
Mịa, rõ ràng mình mới là cao thủ chặn cửa mới đúng chứ.
… Thế nhưng, bạn gái vẫn không ngừng than vãn: “Jessica muốn kết hôn rồi, nó mới tới Willow thành chưa đầy hai tháng.” Yan trợn mắt, lườm nguýt.
Với sự am hiểu tường tận về giống cái của mình, Yan biết rõ bạn gái lúc này phiền muộn, tủi thân, đau khổ, thậm chí là oán hận các loại cảm xúc tiêu cực, không phải vì chuyện em họ kết hôn, mà là vì em họ kết hôn trước nàng… Quả nhiên, mắt Yan còn chưa kịp liếc trở lại, bạn gái đã bắt đầu trút hết lòng gan ruột:
“Chúng ta bên nhau 3 tháng rồi, rốt cuộc anh có xem em là chuyện gì không…” “Sáng nay lúc thức dậy, em phát hiện trên mặt lại có thêm một nếp nhăn nữa…” “Anh thực sự nên có mặt lúc đó mà xem, khi Jessica không tiện đi lại thì bạn trai cô ấy đã chăm sóc cô ấy như thế nào…” “Ôi, em cảm thấy ở bên anh đúng là lãng phí thời gian…” “Bla bla bla bla bla…” “Cuối cùng cũng chịu xuất hiện.” Yan cuối cùng cũng tìm thấy cái bóng nhỏ đang nhảy nhót của tiểu Finn giữa đám trẻ con như gấu ở cổng trường.
Hắn vỗ vỗ vai bạn gái:
“Thôi được rồi em yêu, cũng trễ rồi em nên về nghỉ ngơi, chuyện còn lại chúng ta sẽ nói sau.” Yan vừa vỗ vai bạn gái vừa xoay người cô nàng, thuận tay đẩy, như thể chỉ muốn cô nàng biến mất khỏi tầm mắt của mình nhanh hơn.
Nhưng ngay sau đó hắn như chợt nhớ ra điều gì đó, lại đưa tay kéo người phụ nữ lại, lấy điếu thuốc trong miệng đối phương rồi rít lại:
“Về đi về đi, bái bai.” Hôn vội lên trán cô nàng một cái rồi vội vã chạy đi.
… Ngoài đường, Yan dẫn tiểu Finn đi bộ về phía nhà Valrocan.
“Sao cô xinh đẹp kia lại đá vào cột đèn vậy ạ, chân cô ấy không đau sao?” Finn ngẩng đầu tò mò hỏi Yan.
“Không biết, bọn mình là dân luyện quyền anh, đối với các thế đá không nghiên cứu.” Yan quay đầu lại liếc nhìn bạn gái đang giận dỗi, nhún vai như không có chuyện gì.
Lúc này, phía sau bọn họ bắt đầu truyền đến tiếng chửi rủa loạn xạ như tâm thần của bạn gái: “@# $% $#@#% ** ” “Cô ấy vừa nãy hình như gọi tên anh.” Finn lại ngẩng đầu lên.
“Có hả? Chắc chắn con nghe nhầm rồi.” Yan xoa đầu Finn: “Đi thôi đi thôi về nhà ăn cơm.” “Đúng rồi Nghiêm ca, hôm nay con đánh nhau với một tên đàn anh lớn hơn con hai lớp, anh đừng có nói cho ba với chị con biết nha.” Finn giơ nắm đấm lên múa may hai cái, ý nói mình thắng.
“Nói đùa gì vậy, sao có thể nói chứ, mà lỡ nói thì người bị mắng thảm nhất chắc chắn là anh chứ ai.” Yan nhếch miệng.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, xa xa bạn gái vẫn còn hùng hổ, sau đó lại cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình như đang suy nghĩ, hắn khẽ bẻ các ngón tay, khớp xương phát ra một loạt tiếng răng rắc.
Finn chẳng hề chú ý đến hành động của Yan, nó vẫn đang đắm mình trong niềm vui thắng trận: “Chiêu mà lần trước anh dạy cho con thật sự rất hay, chỉ cần nghĩ mọi cách làm nhục đối thủ, lúc hắn tức giận mất lý trí thì thắng bại đã nắm trong tay mình.” “Ôi chao không tệ nha, đúng ý đấy.” Yan gật gù, vô cùng hài lòng với biểu hiện của Finn: “Sự oán hận của đối thủ, chính là sức mạnh của chúng ta, hiểu không?” “Dạ dạ.” Finn không ngừng gật đầu: “Lần sau trước khi solo con sẽ nhả hai ngụm đờm vào mặt hắn.” “…” Thầy trò nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Nhưng ngay lúc hai người đang tíu tít đi bộ trên đường, một chiếc xe ngựa bỗng dưng hoảng loạn, hí lên một tiếng kéo dài, dựng hai chân trước lên rồi sau đó lao nhanh về phía Yan và Finn như điên cuồng!
“Thảo.” Chiếc xe ngựa lớn như vậy cứ vậy mất kiểm soát mà lao thẳng về phía hai người bọn họ.
Mặt Finn trắng bệch cả ra.
Những người đi đường ở hai bên vỉa hè nhìn thấy cảnh này đều kêu la hoảng hốt, có người thậm chí còn trực tiếp bịt mắt lại, vì không ai muốn tận mắt chứng kiến cảnh đứa bé bị xe ngựa cán nát máu me be bét cả.
… Rầm!
Ngay lúc tất cả mọi người đều nghĩ thảm kịch là không thể tránh khỏi.
Yan một bước nghiêng người che trước mặt Finn, tay trái đưa ra chống đỡ.
… Cuối cùng, con ngựa hoảng sợ hí lên một tiếng rồi ngã xuống ven đường.
Trên mặt đường, xe ngựa vỡ vụn, mảnh gỗ và những mảnh vụn văng tung tóe khắp nơi.
Hai bánh xe thì mỗi cái một nơi lăn ra thật xa mới dừng lại.
Chiếc xe ngựa như thể sắp cán nát hai người họ ra đất, đã bị đụng nát trong nháy mắt, tan hoang nát bét.
Finn thì không hề hấn gì, còn Yan thì cũng chỉ bị sượt rách ống tay áo.
Hắn bình tĩnh hơn tất cả mọi người.
Ngoài tiếng ngựa Zsshi...i-it... đang bị thương ra, hiện trường còn có tiếng hét thất thanh của đám phụ nữ và trẻ con.
Khi mọi người đã hoàn hồn lại, Yan đã nắm tay Finn đi ra giữa đường.
… “Sợ hết hồn.” Finn xem như là thần kinh thép rồi, gặp phải chuyện này mà đứa trẻ khác có khi khóc cả nửa tiếng ấy chứ, nhưng Finn chỉ vỗ ngực an ủi bảo tối nay phải ăn hai bát cơm bù lại.
“Nghiêm ca ngầu quá à, anh có thể tìm lúc nào đó phá tan phòng học của tụi con luôn được không.” “Thế thì không được, phá rồi thì anh trai của con sẽ đánh chết anh mất.” Yan lắc đầu.
“Đừng có sợ anh ấy, con cảm thấy anh đánh lại ảnh được mà, con tin anh!” Finn cười hớn hở nói.
“Xong rồi xong rồi.” Yan khoát khoát tay.
… Finn chạy nhảy tưng tửng phía trước Yan.
Còn Yan thì chỉ bình tĩnh quay đầu nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa tan tành trên đường phía sau, rồi lại liếc sang cô bạn gái đang đứng ở xa với ánh mắt đầy oán hận nhìn hắn.
Không ai chú ý, khóe môi Yan thoáng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn nhỏ giọng lặp lại câu nói đã nói với Finn trước đó:
“Oán hận là nguồn suối sức mạnh à…”
Đêm đó, Kang giữ Yan lại ăn tối.
Sau đêm đi săn, thái độ của cả nhà đối với Yan đã tốt hơn không ít, Finn thì khỏi phải nói, mấy kỹ xảo quyền anh Yan dạy hắn đã giúp hắn từ vị thế bị bắt nạt ở học viện chuyển sang phản công, xa hơn nữa là tranh giành vị trí trường bá rồi, nó sùng bái Yan hết mực.
Còn đối với ông bố Kang của Finn mà nói, có lẽ ông cảm thấy Yan tuy có tật xấu là tác phong sinh hoạt, nhưng chung quy vẫn là người có tâm địa lương thiện.
Mà cũng không thể trách người ta được, người ta vốn dĩ là thành phần tư sản, gia đình hiểu rõ là đang cho hắn vốn để ăn chơi, hơn nữa, thẻ khách VIP phòng hưởng thụ đỉnh cấp hay là Milo tặng cho hắn đây này...
...
Sau bữa tối được một nửa.
Milo rốt cuộc đã về, phía sau còn lếch thếch theo một kẻ ăn chực Enid.
Với tư cách là gia chủ, Kang cũng chẳng khác gì những ông bố lớn khác trong nhà, khi mọi người trong nhà đang quây quần bên bàn ăn cơm, ông lại cầm tờ báo trên tay, vừa đọc tin tức vừa nói chuyện lan man.
Miệng ngậm điếu thuốc, ông hờ hững lẩm bẩm: "Cái tay Khai Thang này có chút thú vị đấy..."
Nói xong ông hạ tờ báo xuống liếc nhìn Milo và Enid: "Hai ngươi không phải chấp pháp quan sao, trên báo viết các ngươi dung túng tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật kìa."
"Báo của tòa soạn nào thế?" Milo dừng thìa trên tay lại.
"Kèn nhật báo." Kang đáp.
Milo vỗ vai Enid:
"Ngày mai cô gửi cho bọn họ cái công văn, hỏi xem bọn họ còn muốn làm tiếp không."
Enid liên tục gật đầu: "Dạ dạ, được ạ."
Một bên, Finn tay cầm đùi gà to tướng, mồm đầy mỡ, nó nhìn Yan bên cạnh, tò mò hỏi:
"Nghiêm ca, anh cười gì vậy?"
"Ta? Không có mà, ta nhớ ra chuyện vui."
Bạn cần đăng nhập để bình luận