Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 176: Bảy người tổ mắng chiến (length: 8322)

Đất liền.
Ngoại ô thành phố Willow.
Tang lễ đã kết thúc, cũng không biết nên nói ông trời nể tình hay là ông trời không để cho chút mặt mũi nào.
Dù sao, ngay lúc tang lễ vừa mới kết thúc, trời đổ mưa lớn, mưa rất lớn.
Giống như là đang thúc giục đội mai táng, bảo họ hoạt động xong thì tranh thủ thời gian tản đi, đừng có ở đây chắn mắt.
Có lẽ đại khái là như vậy đó.
...
Vốn dĩ nhộn nhịp những người thuộc đội chấp pháp tại nghĩa trang công cộng, chớp mắt cũng chỉ còn lại Milo một mình dắt ngựa đứng trơ trọi dưới một cây cổ thụ cực lớn.
Milo cũng không biết mình đã ngây người trước ngôi mộ kia bao lâu, dù sao khi hắn kết thúc việc nhìn linh hồn đã khuất thì trên nghĩa trang cơ bản không còn ai.
...
Cây trước mắt cành lá xum xuê rậm rạp, có thể giúp Milo ngăn lại chín phần mười cơn mưa.
Còn lại những giọt mưa lất phất, Milo cũng mặc kệ chúng rơi trên áo khoác.
Lúc này, hắn không biết rằng gương mặt của mình đã bị ai đó ở thuộc địa này khắc sâu vào tâm trí.
Milo chỉ biết là, sau khi đọc xong ký ức của những linh hồn đã khuất, hắn không hề cảm thấy cơ thể có chút khó chịu nào, nói cách khác, máu của phù thủy đỏ rất hiệu quả.
Nàng thực sự đã chữa trị di chứng Linh Thị của Milo.
Tóm lại, đây là một chuyện đáng để vui mừng.
Vậy tiếp theo, việc cần làm là phải hỏi han cẩn thận "Những vị đang ở đây" một chút.
...
Trên bầu trời sấm sét ầm ầm.
Mỗi khi có tia chớp xẹt qua không trung, Milo đều thấy được trên mặt đất trước mặt mình xuất hiện 7, 8 cái bóng.
Tạm thời mà nói, hắn vẫn chưa thể đối chiếu từng bóng với tên người trong trí nhớ.
Chỉ có một vài kẻ có dáng vẻ đặc biệt thì Milo có thể nhận ra.
Đầu tiên là chàng trai trẻ mặt để hai chòm râu tóc xoăn - "Ryan Garcia", nếu nhớ không lầm thì hình như hắn là một y tá kiêm dược sĩ, nhân vật này trong một đội chấp pháp nhỏ thì rất là quan trọng.
Tiếp theo là chuyên gia cận chiến "Jon Jones", đại lão Hắc này rất dễ nhận ra, vì tư liệu cho thấy chiều cao cơ thể của hắn gần 2 mét, dù chỉ là bóng, hắn cũng cao hơn những người khác hơn một cái đầu.
Người nghiện thuốc lá mà lão Theon gọi - "Will Romero" cũng dễ nhận ra, vì dù đã bị đày đến thế giới bóng, miệng hắn vẫn ngậm điếu thuốc, thậm chí cả khói thuốc và tàn thuốc cũng hiện rõ trong bóng.
Kẻ mang súng bắn tỉa chắc là "Robert Blake".
Vậy tên hơi gù lưng đứng bên cạnh hắn có lẽ là biệt động "Kane Goodman".
Còn hai người nữa, một trong số đó là trinh thám của tổ hình sự, gạt bỏ kẻ đeo kính "Henry" thì người còn lại chính là em trai của Charles ở Sở chấp pháp thành Tây - "Eric Winton", à.
Milo khẽ đếm, hóa ra hắn dường như nhận ra tất cả rồi.
Một việc thật kỳ lạ và hiếm hoi, hắc hắc.
...
Milo sờ mũi.
Thật lòng mà nói, nếu như đứng trước mặt hắn là một đám người sống sờ sờ, hắn sẽ cảm thấy thoải mái hơn chút.
Nhưng khi đối mặt với 7, 8 cái bóng, hắn nhất thời thật sự không biết phải mở đầu thế nào.
"Hay là ta cúi chào các ngươi trước vậy, dù sao hôm nay là ngày đưa tang các ngươi."
Lời này vừa thốt ra, Milo đã thấy ngay mấy cái bóng kia có động tác khoát tay khó chịu.
Tên bốn mắt Henry thậm chí còn giơ ngón giữa lên với hắn.
Rõ ràng, tuy Milo còn chưa quen lắm với đám này, nhưng trong mắt bọn họ, Milo là người quen cũ rồi.
Vì chiếc nhẫn môi giới đồng giới luôn được cất giữ trong Sở Chấp Pháp, nói cách khác, cả 7 người tổ bóng đều luôn ở trong Sở Chấp Pháp, suốt hơn một năm trời chưa từng rời đi, tất cả mọi thứ xảy ra ở Sở Chấp Pháp, họ đều ở trong góc quan sát lặng lẽ, không bỏ sót một chi tiết nào.
Vụ án Robben lúc trước, chính là Henry bốn mắt lao ra chạy một chút ngay trước mặt, khiến Milo thoáng thấy bóng hắn, vì vậy mới lần theo và tìm thấy con đường chạy trốn của Robben – đường ống thoát nước.
Về sau, khi Linh Thị của Milo tăng lên, hắn nhiều lần thấy những bóng đó trong Sở Chấp Pháp, thực chất đều là của nhóm 7 người trước mặt.
Trong hai tháng đầu sau khi mất tích, bọn họ đã dùng mọi thủ đoạn tệ hại để gây sự chú ý cho người ở thế giới thực.
Bọn họ hy vọng có ai đó thấy được mình, hoặc làm một vài động tác gì đó, dẫn lão Theon hoặc Rebecca đến điều tra rõ ngọn ngành vụ này.
Nhưng sự thật chứng minh, căn bản không ai thấy được họ cả.
Dần dà, không thấy hy vọng gì, 7 người cũng không giãy dụa nữa, bọn họ gần như chấp nhận số phận trở thành những hồn ma vĩnh viễn sống trong Sở Chấp Pháp.
Mãi đến khi Milo xuất hiện.
...
Trong 7 người tổ, có vẻ chỉ có viên chức nhỏ Eric Winton là tương đối rành ngôn ngữ của người câm điếc.
Dù sao, hắn là người đầu tiên nhảy ra khoa tay múa chân với Milo – "Ngươi có biết lúc Daisy bị móc mắt ngay bên cạnh ngươi, cả đám chúng ta đã cuống lên như thế nào không?"
Milo lần đầu biết rằng ngôn ngữ của người câm điếc có thể biểu đạt rõ ràng và chính xác như vậy ý nghĩa của sự luống cuống.
"Mẹ kiếp đừng có nhắc đến chuyện đó với bố mày!"
Bọn họ cuống, Milo còn cuống hơn.
Hắn vặn cả họng rồi chỉ vào những cái bóng trên mặt đất mắng ầm lên.
Nói đến ký ức tệ nhất của Milo mấy tháng nay thì đó là chuyện của Daisy, đó là một trải nghiệm khó có thể chấp nhận được.
Vì trong khoảng thời gian đó, Milo và Rebecca đã phải mất rất nhiều công sức mới tìm được Daisy.
Nhưng cuối cùng, Daisy vẫn phải chịu kết cục đó, là do sự sơ suất của hai người họ.
Cái cảm giác bỏ công sức lớn rồi quay đầu bị hắt cho một bãi phân như thế thật sự khó chịu.
...
Tiếng mắng của Milo vừa dứt, những cái bóng còn lại trên sàn nhà lập tức bắt đầu nóng nảy.
Mấy người hiểu sơ ngôn ngữ câm điếc thì bắt đầu rap, còn những ông già hơi đứng tuổi như Will thì giơ thẳng hai ngón giữa chĩa lên.
"Nhảy nhót cái gì, nếu không có bố mày, cả đời các ngươi sẽ phải mọt trong Sở Chấp Pháp ăn tro thôi, mẹ kiếp, vừa ra đã ghét người, có tin ông mày cho một phát tan xác không!"
Milo nghĩ lại thấy không đúng, không phải là lãng phí đạn xuống sàn sao.
...
Trận chửi bới giằng co không sai biệt lắm 10 phút mới hạ nhiệt.
Nguyên nhân chủ yếu là do phương thức giao tiếp của hai bên quá tốn sức.
Milo cảm thấy như mình đang diễn độc thoại, một mình đứng trong đống mồ mà mò mẫm, nếu như cảnh này bị người qua đường thấy thì có mà lên báo mất thôi.
Mà 7 người kia cũng đã sử dụng gần hết những ngôn ngữ chửi rủa bằng ký hiệu, giờ thuộc dạng kiệt sức rồi.
Sau khi hai bên bình tĩnh lại, Milo từ từ nói với viên chức nhỏ Charles:
"Lát nữa cậu dạy lại ngôn ngữ câm điếc cho mấy thằng nhóc kia, ta không muốn ngày nào cũng phải nói chuyện với mười cái ngón giữa."
Charles ra dấu "Đồng ý".
Milo gật gật đầu nói tiếp:
"Ta ở đây còn có một cô em gái rất giỏi, không những hiểu ngôn ngữ câm điếc mà còn hiểu một ít chữ viết cổ, rảnh rỗi thì cả bọn đi theo học hỏi đi..."
Milo quay đầu nhìn xung quanh.
Hắn chợt phát hiện, mình không thấy bóng của Maggie Green đâu.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận