Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 132: Feiniqi bản thảo (length: 9927)

"Valrocan, đúng không? Nếu ta nhớ không lầm, thật vui mừng khi gặp lại ngươi, nhất là khi nghe nói ngươi vừa hoàn thành công việc bên ngoài nhiệm vụ trở về."
Đây là câu đầu tiên mà quan chức Chấp Pháp Sở thành tây – Charles Winton nói khi nhìn thấy Milo.
Hắn rõ ràng là nhớ Milo, hơn nữa có vẻ rất quan tâm đến hắn.
Còn nguyên nhân cụ thể là gì, Milo không rõ lắm.
… Tòa nhà của Chấp Pháp Sở thành tây mới được xây dựng, so sánh thì có vẻ hoành tráng hơn Chấp Pháp Sở thành nam của Milo, hầu như không thấy nét cổ điển, mà phát triển theo phong cách thẩm mỹ tàn khốc của hệ thống chấp pháp đến cực hạn.
Đơn giản, lạnh lẽo, cự tuyệt người khác đến gần.
Đại khái đó là ấn tượng đầu tiên của Milo về Chấp Pháp Sở mới xây.
Tuy nhiên, so với phong cách kiến trúc và không khí nghiêm túc trang trọng cùng cảm giác áp bức, thì cà phê hạt đậu mà nơi này dùng để tiếp đãi khách lại cực kỳ thơm ngon. Milo không thích loại đồ uống phương Tây này, nhưng phải thừa nhận, trong một hai giây ngắn ngủi, hắn bị mê hoặc bởi mùi thơm của các loại hạt trong cà phê.
Tại văn phòng của Charles.
Milo đi thẳng vào vấn đề mà đưa ra bức thư mà Colin đã viết thay.
"Về cái gọi là danh sách mất tích, ta nghĩ ta có thể cần ngài giúp giải thích nghi vấn, thưa ngài quan chức chấp pháp."
Nhưng Charles không trả lời thẳng vấn đề của Milo.
Hai tay hắn đan vào nhau đặt trên bàn, bình tĩnh nhìn vào chỗ bả vai áo sơ mi của Milo bị vấy máu đỏ, rồi nói:
"Thực tế thì lẽ ra lá thư đó phải được đưa cho ngươi trước khi làm nhiệm vụ, nó không có ý gì đặc biệt, chỉ là muốn truyền đạt một điều... xem như lời nhắc nhở."
"Lời nhắc nhở loại gì?" Milo khẽ nhướng mày.
"Lời nhắc nhở thiện ý." Charles thản nhiên giải thích:
"Không biết ngươi có nghe nói không, hệ thống chấp pháp mỗi năm đều có rất nhiều đồng nghiệp mất tích bí ẩn khi xử lý vụ án, danh sách mất tích này là loại trừ những chấp pháp quan đã hy sinh vì nhiệm vụ một cách rõ ràng, ta muốn ngươi nên biết, những người đã chết kia, dù chết bằng cách nào, cuối cùng vũ khí chấp pháp của họ đều được tìm thấy, coi như đồ tùy táng, nhưng những người mất tích kia thì ngay cả một mảnh vải cũng không tìm thấy, càng không nói đến thi thể."
"Ngươi cho rằng ta có thể sẽ trở thành người mất tích trong khi làm nhiệm vụ?" Milo híp mắt.
"Ngươi có thể hiểu đây là sự quan tâm của hệ thống chấp pháp, dù sao hệ thống chấp pháp hàng năm vẫn không tránh khỏi tổn thất nhân viên trong quá trình thi hành công vụ, nhất là những nhân tài hiếm có như ngươi, chúng ta càng không mong có chuyện không hay xảy ra với ngươi quá sớm." Charles nói.
"Cảm ơn lời nhắc nhở thiện ý của ngài, nhưng ta vẫn cảm thấy, dụng ý của ngài không chỉ có thế." Milo lễ phép gật đầu.
"Cho nên ta mới nói ngươi là nhân tài hiếm có mà."
Charles phá ra cười khi nghe nửa câu sau của Milo, nụ cười làm cho hai nếp nhăn pháp lệnh trên mặt hắn lộ ra càng thêm sâu.
Sau khi ngừng cười, hắn nói tiếp với Milo:
"Có vẻ như cả Rebecca lẫn thanh tra đều không nhắc gì đến những chuyện này với ngươi, ta nghĩ ta cần phải nói chuyện với ngươi về tình hình của những người khác trong phòng làm việc hiện tại của ngươi, có lẽ ngươi rất tò mò về những người ở bộ phận hình sự của Chấp Pháp Sở thành nam đúng không?"
"Cấp trên của ta nói với ta rằng những người kia đang ra ngoài làm nhiệm vụ đặc biệt, để ta đoán xem, tên của bọn họ đều nằm trong danh sách mất tích?" Milo sờ vào chiếc tách cà phê bằng gốm sứ trong tay, bình tĩnh hỏi Charles.
"Tổng cộng có bảy người, bảy chấp pháp quan có kinh nghiệm dày dặn, được huấn luyện nghiêm chỉnh, trong số họ có người từng đến nhà ta uống rượu, tính ra, ta đã một năm không gặp lại họ."
Charles dùng ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn.
Không khó nhận ra, đây là một thói quen của hắn, vì chỗ gõ đã tróc hết cả lớp sơn mạ, để lộ gỗ thật ra ngoài.
"Rebecca và Nero chưa từng nhắc đến chuyện này, lão Theon cũng vậy, cho nên, không có gì bất ngờ thì nội dung trò chuyện của chúng ta bây giờ có lẽ đã liên quan đến cơ mật rồi, hơn nữa còn là nội dung cơ mật mà cấp bậc của ta không được tiếp xúc đến, đúng không?" Milo cười như chế nhạo: "Thưa ngài Charles, ngài hại ta và cả Colin đều vi phạm điều lệ của chấp pháp."
"Ngươi nói không sai, nhưng hãy kiên nhẫn nghe ta nói hết lý do, có lẽ ngươi sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta." Charles nhìn thẳng vào Milo.
"Xin mời." Milo chăm chú lắng nghe.
Charles hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
"Trong số bảy chấp pháp quan vốn dĩ phải cùng ngồi làm việc trong một văn phòng với ngươi, có một người là em trai ruột của ta, tên đầy đủ của nó là Eric Winton, em trai duy nhất của ta."
Milo gật đầu: "Ta đại khái hiểu ý của ngài rồi."
Charles bất lực nói: "Sự kiện mất tích đã bị cấp trên ra lệnh phong tỏa, gần như toàn bộ tài liệu đều nằm trong tay các quan chức chấp pháp thành nam, tức là trong tay Rebecca, người khác không có quyền hỏi đến, đây là nhận thức chung của tất cả các cấp cao, không ai biết bảy người kia đã đi làm nhiệm vụ gì, cũng không ai biết họ đã gặp phải chuyện gì… Với tư cách là chấp pháp quan, trách nhiệm của ta yêu cầu ta tuân thủ chỉ thị của cấp trên, nhưng với tư cách là anh trai, ta có quyền biết em trai mình đã gặp phải chuyện gì."
"Hợp lý." Milo lại gật đầu.
"Nhưng vì một lý do nào đó, tất cả các đơn yêu cầu điều tra của ta đều bị bác bỏ, ta đã bí mật liên lạc với cấp trên của ngươi, và vì vậy mà bị xử phạt, nhưng điều đó vẫn không ngăn cản được ta." Charles nhìn thẳng vào mắt Milo, trong mắt hắn không có chút ý bức hiếp nào, chỉ có sự thành khẩn.
"Ta cũng không yêu cầu gì quá đáng là ngươi có thể cung cấp cho ta sự giúp đỡ trực tiếp, ví dụ như việc đánh cắp tài liệu cơ mật thì ta sẽ không nói ra miệng, bởi vì làm vậy là đang đùa với việc bôi nhọ danh tiếng của ngươi, ta chỉ mong ngươi có thể hiểu rằng, giờ phút này ta không dùng thân phận của một quan chức chấp pháp để nói chuyện với ngươi, mà là dùng thân phận của một người anh trai."
"Ta muốn biết thêm...." Milo không biểu đạt rõ thái độ của mình.
"Về vụ án năm đó, ta biết rất ít." Charles ngây ngốc lắc đầu.
"Không, ta muốn nghe về em trai của ngươi Eric." Milo chỉnh lại.
"Eric sao... Thực ra mối quan hệ giữa ta và Eric không được hòa thuận cho lắm, điểm này có lẽ ngươi cũng đoán được, ta không sợ ngươi chê cười, nó là một người chính trực, còn ta thì không, ta cho rằng đó là nguyên nhân khiến chúng ta mãi mãi không thể hợp tác với nhau, nó nhỏ hơn ta 8 tuổi, cho rằng sự công bằng trong lương tri của con người là bất di bất dịch, còn một số hành vi của ta trước đây, theo nó thì có lẽ là đã xúc phạm đến cái thứ tín ngưỡng đó, cho nên chúng ta mỗi người một ngả."
Khi Charles nhắc đến em trai mình, trên gương mặt thô ráp của hắn hiếm khi lộ ra một chút hối hận phức tạp:
"Thế giới của Eric phân minh rõ ràng trắng đen, ánh mắt của nó không chứa nửa hạt cát, thật trùng hợp là ông trời đã ban cho nó tài năng và ý chí, nó vốn nên tạo ra những điều lớn lao trong hệ thống chấp pháp, chứ không phải biến mất một cách mơ hồ, ngu muội như vậy."
"Có thể." Milo gật đầu, rồi hỏi: "Với tư cách là quan chức chấp pháp cùng sống trong một thành phố, lẽ nào ngươi hoàn toàn không biết gì về nhiệm vụ mà hắn đi chấp hành trước đó sao? Dù chỉ là tin đồn thất thiệt?"
"《Bản thảo Feiniqi》." Charles dứt khoát nói:
"Đây là manh mối mà ta đã bỏ ra một số tiền lớn để mua từ những con đường khác, cũng là đầu mối duy nhất, về cuốn sách này có rất nhiều ý kiến khác nhau, thậm chí có người nói rằng đây chỉ là một thứ bịa đặt vô căn cứ, không có vật chất thực tế tồn tại, bởi vì bất kỳ một cơ sở thư viện nào của Willow cũng không có ghi chép về nó, nhưng năm đó đã thực sự xảy ra một số chuyện kỳ lạ rất kín đáo, là tin đồn lan truyền giữa sinh viên các trường đại học, trong những câu chuyện được kể còn hoang đường hơn cả trong tiểu thuyết."
"Là chuyện gì?" Milo nhíu mày.
Với tầm nhìn hiện tại của hắn, khả năng chấp nhận những sự kiện ly kỳ rùng rợn lại rất cao, không giống như người thường, vốn đã quen phân loại chúng là những câu chuyện hoang đường đơn thuần.
"Nghi thức cấm kị, người ta nói, trong bản thảo đó ghi lại một số phương pháp cấm kị có từ thời kỳ trước." Charles lắc đầu: "Ta không sợ ngươi chê cười, ta đã thật sự đi tìm hiểu những thứ đó, nhưng, phần lớn chỉ là một số vụ gây rối đáng xấu hổ do mấy đứa trẻ không hiểu chuyện làm ra để cầu ái, hoàn toàn không có bất kỳ giá trị tham khảo nào."
"Bản thảo Feiniqi, đúng không?" Milo ghi nhớ cái tên này.
Hắn lẩm bẩm: "Nếu quả thật chỉ là mấy đứa trẻ con không hiểu chuyện trêu ghẹo các nghi lễ tôn giáo, thì có lẽ đã không đến mức khiến Chấp Pháp Sở phải điều động bảy quan chức hình sự đi điều tra, đúng không? Chắc chắn trong chuyện này còn ẩn tình gì đó."
"Ta có thể thử hỏi thăm một chút, nhưng không thể hứa trước điều gì, xin ngài thông cảm."
"Nghe ngươi nói vậy thôi đã khiến ta rất hài lòng rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận