Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 103: Tự tiện hành động (length: 11349)

Milo cũng không biết nên khoa trương nàng hay là nên thương yêu nàng.
Cái gì gọi là tự mình chuốc lấy dây trói...
"Về thời điểm phát bệnh, ngươi hoàn toàn không có trí nhớ, hay là nói trong khoảng thời gian đó ngươi vẫn có cảm giác?"
"Có cảm giác." Kai rất khẳng định nói: "Ta có thể nhớ rõ hôm qua anh chị đều ở đây, các ngươi còn dùng chăn, mền giúp ta kê đầu."
"Vậy tại sao ngươi lại? À thì là, biến thành cái dạng kia?"
Milo cảm thấy rất kỳ quái, nếu có cảm giác và ý thức, vậy tại sao lại có những hành động điên cuồng như thế?
Tối qua Kai trông giống như một con thú hoang phát điên, trong mắt nàng hoàn toàn không có chút lý trí nào.
Kai rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Có lẽ rất khó diễn tả cho rõ, ta có thể nhớ rõ mọi chuyện khi phát bệnh, nhưng trong khoảng thời gian đó, trong đầu ta luôn có một giọng nói kỳ lạ, ta không biết giọng nói đó từ đâu tới, nhưng ta quả thực nghe được nó, nó cứ gọi ta, như thể nó rất muốn ta đi tìm nó, hơn nữa ta không thể nào khống chế được bản thân mình..."
Khi Kai nói những lời này, trên mặt không có chút sợ hãi nào, ngược lại, nàng đang cố gắng hồi tưởng lại.
"Thật đó, không hề nói dối, có một giọng nói rất kỳ lạ cứ bảo ta, ta cảm thấy rất lạnh, rất đói, trong đầu chỉ có một việc, chính là nhanh chóng đi đến nơi phát ra giọng nói kia, ta hoàn toàn không biết mình đang làm gì."
"Giọng nói?"
Milo nhíu mày.
Hắn rất chắc chắn, tối qua khi bốn đứa trẻ phát điên, xung quanh không có tiếng động lạ nào khác, nói cách khác, có một âm thanh nào đó chỉ có bọn chúng mới nghe thấy được.
Nhưng nó sẽ là gì chứ?
"Ngươi còn nhớ giọng nói đó như thế nào không?" Rebecca ân cần hỏi.
"Không nhớ." Kai mơ hồ lắc đầu, nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Ta chưa bao giờ thấy mẹ, nhưng ta cảm thấy giọng nói đó rất giống mẹ mình... Nói vậy có ngốc lắm không, nhưng thực sự là cảm giác đó."
Nét mặt nàng vô cùng chuyên chú và thành thật, đồng thời, trong ánh mắt nhìn Milo và Rebecca có chút cẩn trọng, dường như nàng rất không muốn người khác cho rằng mình nói dối.
"Ta tin ngươi." Milo mỉm cười nói.
...
Thời gian nói chuyện với Kai không dài.
Vì nàng không có nhiều thông tin hữu ích cung cấp cho họ.
Nàng rất hiểu chuyện, không mè nheo đòi Milo và Rebecca nói chuyện phiếm, mà sau khi nói hết những gì mình biết cho hai người xong, liền đi tìm Walker sửa cửa phòng.
...
Kai chỉ có một chút ký ức mơ hồ về hoàn cảnh xung quanh trong lúc phát bệnh, nhưng về những gì mình đã làm thì hoàn toàn không có một nhận thức rõ ràng nào.
"Nói cách khác, tất cả những hành động điên cuồng của nàng hoàn toàn xuất phát từ bản năng."
Sau khi Kai rời đi, Milo vẫn luôn suy nghĩ về những lời nàng nói.
"Có phải giống với tình huống của Mogot không? Hắn cũng nói mình nghe thấy tiếng người nói chuyện ở ngoài phòng." Rebecca hỏi.
"Không, không, không phải là một chuyện." Milo lắc đầu:
"Tình huống của Mogot là dựa vào sự chấp niệm của hắn đối với sự kiện Delamaine, hắn vì để cho hung thủ giết người chạy thoát, nên khi về già luôn bị ảo giác, cho rằng những người nhà Delamaine đã chết luôn đeo bám mình, trách móc hắn, đây có thể xem là lương tâm đang dày vò hắn."
"Nhưng tình huống của Kai, hôm qua ngươi cũng đã thấy, đâu chỉ đơn giản là ảo giác, mà cả ba đứa trẻ khác cũng có phản ứng sinh lý, toàn thân nổi những gân xanh và mạch máu, nhớ không?"
Milo chỉ vào trán rồi nói với Rebecca.
"Đây là lời của người Caelid, nguyền rủa?" Rebecca nhíu mày.
"Khó nói, nhưng ta cảm thấy, có khả năng bệnh trạng của bọn chúng giống với người nhà Delamaine 24 năm trước." Milo hắng giọng, nói tiếp: "Giống như Mogot đã nói, những người bị hại mất tích không hoàn toàn là bị bắt đi bằng vũ lực, mà còn bị lừa đến thị trấn Ikem, điều này chứng tỏ người nhà Delamaine lúc đó đầu óc vẫn tỉnh táo, đúng không? Nếu không thì làm sao mà lừa được người? Rồi ngươi còn nhớ những gì Kai đã nói, nàng bảo rằng khi phát bệnh, nàng vẫn có chút ý thức."
Rebecca im lặng nghe Milo phân tích.
Dù là người thần kinh bất ổn như nàng, sau khi được Milo phân tích từng lớp, cũng bắt đầu thấy rợn người.
Hãy thử nghĩ xem, nếu mười năm nay Kai không ngày nào cũng bị trói vào lúc mười giờ tối, có lẽ nàng cũng đã trở thành một trong những con quỷ ăn thịt người ở thị trấn Ikem rồi.
"Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán." Milo nhún vai: "Nhưng còn một chi tiết nữa, đừng quên, Walker đã từng nói, khi Freya bà nội trông nom lũ trẻ, Kai có mấy lần trong trạng thái không kiểm soát đã chạy vào núi hoang."
"Nhớ rồi." Rebecca gật đầu.
"Sau đó, nàng mới vừa nói rằng, nàng đã nghe được một giọng nói rất giống mẹ mình đang gọi nàng, nàng rất muốn tìm ra nơi phát ra giọng nói đó." Milo nói đến đây thì dừng lại.
Hắn và Rebecca vô thức quay đầu nhìn về phía đại lộ nhỏ của thị trấn, con đường đi thẳng về phía nam.
"Bất kể là nguyền rủa hay một loại bệnh di truyền nào đó liên quan đến huyết thống, tóm lại câu trả lời nằm ở ngọn núi kia, mà đó lại vừa đúng là khu vực khai thác mỏ của bang hội Solomon." Milo lấy ra từ trong túi chiếc giấy vẽ đầy những bông Thủy Tinh Lan, thần bí nói với Rebecca:
"Cho nên, ta cảm thấy phương hướng điều tra hiện tại đã rất rõ ràng, khi nào chúng ta vào núi hoang xem sao?"
Rebecca nghĩ ngợi, đột nhiên giật lấy tờ giấy trên tay Milo, nhìn chằm chằm vào những bức vẽ Thủy Tinh Lan một hồi lâu, cuối cùng mới nói với Milo:
"Có thể đi."
Milo lập tức đứng dậy, tinh thần vô cùng phấn chấn, không còn cảm giác suy sụp trước đó.
Nhưng câu nói tiếp theo của Rebecca lại khiến nét mặt hắn ỉu xìu:
"Ngươi ở lại đây chờ ta."
"Cái gì?" Milo dang hai tay: "Không phải chứ, ta phân tích cho ngươi cả buổi, rồi ngươi bỏ ta lại luôn?"
"Đã biết đó là địa bàn của bang hội Solomon, ta càng không thể mang ngươi đi mạo hiểm."
Giọng Rebecca vô cùng chắc chắn.
Nhưng thấy Milo vẻ mặt xoa đầu gãi tai, nàng lại nói thêm:
"Nero chọn ngươi đi cùng ta, là nhắm vào bộ óc của ngươi, ta cũng phải thừa nhận, không có ngươi thì chuyến đi này của ta căn bản không tìm được manh mối gì, nhưng ta rất rõ về năng lực của ngươi, nếu xâm nhập vào khu mỏ ta không cách nào đảm bảo an toàn cho ngươi... Thông cảm cho ta."
Tất cả những gì Rebecca nói trước đó Milo đều bỏ ngoài tai, chỉ có bốn chữ cuối cùng lại khiến hắn cảm thấy bất ngờ.
Đây không phải là kiểu câu mà bình thường nàng hay nói.
Nhưng rất nhanh Milo hiểu được ý Rebecca.
Nàng một mình đi vào núi hoang, là với tư cách bạn của Carl.
Tìm ra căn nguyên của cái chết của Carl, người không có bất cứ liên quan gì đến Milo, cái chết của Carl không cần Milo phải điều tra, nên Milo cũng không có nghĩa vụ mạo hiểm, nhưng Rebecca thì có.
Sở dĩ đến bây giờ, bang hội Solomon vẫn chưa động đến bọn họ, đơn giản chỉ vì cuộc điều tra của họ chưa chạm đến điểm mấu chốt.
Nhưng nếu tùy tiện vào khu mỏ thì rất khó nói.
. . .
"Ngươi như vậy có được xem là tự tiện hành động không?"
Milo lẩm bẩm.
Mục đích chuyến đi của hắn đương nhiên không phải để làm rõ nguyên nhân cái chết của Carl, theo ý Nero, hắn chỉ cần manh mối, không đòi hỏi phá án, tiến hành một vài điều tra đơn giản rồi quay về, Milo đương nhiên rất muốn vậy, coi như trả nợ cho lãnh đạo trực tiếp.
Nhưng tình hình bây giờ không còn giống trước.
Nếu Milo không phân tích sai thì trong núi hoang có chôn giấu những thứ hắn cần cho lễ thánh.
Chính xác mà nói, là thứ bà đồng đòi hỏi huyết và thịt.
Milo muốn được bà đồng chỉ dẫn, phá giải di chứng trên người, nhất định phải có được cái gọi là huyết và thịt, nếu không, hắn cũng không thể đảm bảo rằng mình có thể sẽ phát điên vào một ngày nào đó.
...
"Ta là thủ trưởng, ta quyết định."
Nhưng phản hồi của Rebecca lại rất cứng rắn, không cho phép một chút vòng vo nào.
"Vậy được, nói cho ta biết khái quát hướng điều tra của ngươi là gì đi, nhỡ đâu ngươi đi luôn thì ta còn có xác mà nhặt." Milo có chút bất đắc dĩ nói.
"Ta sẽ đi tìm Walker để lấy bản đồ địa hình vùng núi xung quanh." Rebecca gật đầu.
Nàng còn tin thật những gì Milo vừa nói.
Thật là chẳng chút sợ hãi.
...
Walker tìm cho họ một bản đồ giản lược về địa hình vùng núi xung quanh ở phòng làm việc của chấp pháp.
Rebecca theo lời khuyên của Walker, vẽ đại khái một lộ trình rõ ràng, đó là đến khu vực núi hoang phía nam đi một vòng, trái vào phải ra, đại loại như đi một đường vòng cung nhẹ trong núi, đoạn đường cũng không quá dài.
"Khoảng cách này trước khi trời tối ta sẽ trở lại, nếu không tìm được Thủy Tinh Lan thì ta sẽ về sớm hơn."
Rebecca đã chuẩn bị xuất phát.
Milo đem cái lộ trình kia ghi nhớ vào trong đầu mình, gật nhẹ đầu hai cái, không hề lên tiếng ngăn cản. Hắn biết mình không ngăn được cái bà điên này.
Ngược lại, Walker bên cạnh lại lo lắng thay cho bọn họ.
"Các ngươi chắc chắn muốn vào núi hoang đó chứ? Theo ý ta thì cứ đi quanh khu mỏ là được rồi, tuy rằng ta cũng không tin mấy chuyện ma quái, nhưng mà vùng núi hoang phía nam trong nhận thức của người Caelid thì vẫn luôn là một nơi rất tà quái."
"Không phải chúng ta muốn đi, là nàng đi." Milo sửa lại lỗi trong câu nói của Walker.
"Hả?" Walker nghe xong càng luống cuống: "Vậy càng nói, nếu trước khi trời tối ngươi chưa có về, ta sẽ lập tức chạy về thành gọi người tới cứu viện."
"Không nghiêm trọng đến vậy đâu."
Rebecca dù sao cũng chẳng hề sợ hãi, nàng quyết tâm phải vào núi hoang xem một lần, dù chỉ liếc qua cũng còn hơn là cứ thế qua loa đường dài trở về thành Willow. Đối với nàng mà nói, chuyện này hết sức quan trọng.
Điểm này Walker bọn họ không thể nào hiểu được.
Milo có lẽ hiểu được một chút...
Bạn cần đăng nhập để bình luận