Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 123: Phản hồi (length: 7762)

Nên đến hay là đã đến.
Trong suốt hành trình đi xuống, Milo tự nhận mình đã đưa ra những quyết định chiến đấu hết sức thận trọng, bởi vì hắn biết rõ tình trạng cơ thể mình không cho phép hắn hoạt động kịch liệt trong thời gian dài, sử dụng súng năng lượng là giải pháp tuyệt đối thay vì dùng dao.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không tránh khỏi kết cục ngã gục.
Tin tốt là, hắn ngã xuống trước khi Mogot đứng cạnh.
Tin xấu là, đầu óc Mogot có chút vấn đề.
...
Nếu không phải để cứu chữa di chứng của Người Thị Uy, Milo cũng không liều mạng quay trở lại núi hoang.
Điều thực sự khiến hắn kinh hãi không phải những kẻ sùng bái ăn thịt người hay lũ tạp chủng, mà chính là cái đầu không hiểu sao cứ rơi vào những ký ức của người chết, cùng với cơ thể không chấp nhận vận động cường độ cao này.
Nếu không giải quyết được di chứng này, Milo cảm thấy nửa đời sau của mình trên giường chỉ có thể đóng vai kẻ tàn phế, khục khục.
Tất nhiên đó vẫn là một kết quả chấp nhận được hơn.
À đúng, còn có một tin tốt, đó là áo bào đỏ của bà đồng đòi hỏi thánh lễ, hắn đã có trong tay.
Sau khi đội chấp pháp địa phương ở thị trấn nhỏ Ikem đã kiểm soát hoàn toàn tình hình, về cơ bản vụ án nguyền rủa kéo dài hơn một thế kỷ này coi như đã khép lại một cách không mấy trọn vẹn.
Đám người sùng bái sụp đổ.
Sau khi Milo mổ lấy phần tàn của cựu thần từ tế đàn, đám người sùng bái giống như đám người điên mất trí, chúng mất đi chỉ dẫn thì thầm, trở thành cái xác không hồn đúng nghĩa.
Và trước khi trời sáng, chúng đều đã tan vào cát bụi.
Còn cuộc vây bắt trong rừng cũng kết thúc khi những sinh vật tạp chủng bị tóm.
Khi người của Sở Chấp Pháp Caelid đến khu vực núi hoang, trong rừng chỉ còn lại một đống bừa bộn sau trận chiến.
Còn đám lửa lớn trong thị trấn thì mãi đến sáng ngày thứ hai mới được dập tắt hoàn toàn.
Khói dày đặc bay đến tận chân trời xa.
Trận chém giết giằng co suốt đêm khiến cho thị trấn nhỏ vốn đã rách nát lại càng tan hoang thành một bãi phế tích, những người sống sót còn đang sợ hãi, vẫn còn đắm chìm trong cảm giác kinh hoàng khi chạm trán với đám người sùng bái cuồng nộ đêm qua và rất lâu sau không thể nào phục hồi.
Khắp khu Ikem, chỉ có những đóa Thủy Tinh Lan ẩn mình trong cỏ dại ở khe núi hoang là vẫn lặng lẽ như xưa, trận chém giết đẫm máu trong đêm tối không gây ra bất kỳ xáo trộn nào với chúng.
...
Dù là Rebecca hay Milo, đều không ngờ rằng chuyến đi mà trên danh nghĩa là nhiệm vụ tuần tra lại tạo ra những gợn sóng lớn như vậy. Càng ngoài dự đoán mọi người chính là, những gợn sóng này lại chấm dứt một cách "qua loa" như vậy.
Milo tỉnh lại từ cơn hôn mê, khi mở mắt ra hắn phát hiện mình không còn ở giữa đống đổ nát của thị trấn nhỏ Ikem.
Lúc này, hắn nằm trên giường trong một căn phòng tiếp khách sạch sẽ tinh tươm.
Mình trần, vết thương trên vai đã được khâu lại và băng bó cẩn thận, túi đựng vũ khí được để trên tủ đầu giường.
Ngoài cảm giác đầu óc nặng nề và lỗ mũi đầy máu khô, Milo không thấy có bất cứ khó chịu rõ ràng nào khác.
Hắn ngồi dậy và bắt gặp Rebecca đang đứng cạnh cửa sổ phòng.
Nàng đang quay lưng về phía Milo, bình thản nhìn con đường ngoài cửa sổ.
"Là Mogot đưa ngươi về đây."
Nàng biết Milo đã tỉnh.
Nàng quay người ném một chiếc áo sơ mi sạch sẽ về phía Milo:
"Nếu không còn cảm giác khó chịu nào thì chúng ta phải lên đường quay về thôi."
"Vội thế sao?" Milo đón lấy áo sơ mi, đứng dậy: "Đây hẳn là nội thành Caelid mà, rốt cuộc tình hình ở thị trấn nhỏ thế nào rồi?"
"Thị trấn bị phong tỏa rồi, ngươi đã nằm 30 tiếng đồng hồ." Rebecca nhắc nhở.
"Lâu vậy sao?" Milo kéo quần lên một chút: "Thảo nào thấy khó chịu, ta phải đi giải quyết một chút."
...
...
10 phút trôi qua.
Hai người gặp nhau ở sảnh tiếp khách.
"Vậy rốt cuộc là tình hình thế nào? Bọn sùng bái ăn thịt người đâu? Đám người của bang Solomon bị bắt chưa? Mogot có sao không?" Milo ôm một ít bánh trà từ trong phòng lượm được, vừa nhét vào miệng vừa hỏi Rebecca.
Milo vốn cho rằng sau khi tỉnh lại sẽ phải đối mặt với một trận ác chiến.
Ai ngờ đâu, chuyến này hắn trực tiếp nằm ba mươi tiếng, gái tân đã thành đàn bà rồi.
Bây giờ điều đầu tiên hắn muốn biết là lũ tạp chủng rốt cuộc đã đi đâu.
Nhưng thật đáng tiếc...
Rebecca lắc đầu:
"Ta đã cùng quan chấp pháp địa phương đi điều tra khu vực xung quanh Ikem, không gặp lại con quái vật đó, những người khai thác mỏ của bang Solomon cũng đều biến mất, không một ai trong đám quái nhân xâm nhập vào thị trấn sống sót đến ngày hôm sau, bây giờ xác chết đều bị bộ phận kiểm nghiệm của hệ thống chấp pháp mang đi rồi, nhưng..."
"Nhưng cái gì?"
"Đội chấp pháp địa phương dường như không muốn tiết lộ quá nhiều tin tức cho chúng ta, ta vốn định ở lại Ikem tiếp tục theo dõi điều tra, nhưng bọn họ phong tỏa rồi nên cự tuyệt không cho ta vào."
"Không phải là rất thân thiện ha." Milo lẩm bẩm.
"Có thể bọn họ cảm thấy chúng ta gây chuyện đi, nhưng vì chúng ta lần này đang thực thi mệnh lệnh cấp cao nên quan chấp pháp Caelid không muốn truy cứu trách nhiệm, xem ra thái độ của bọn họ rất rõ ràng, đó là không muốn dính vào cái vũng nước đục của thị trấn Ikem, à đúng rồi, ta đã nói chuyện với Nero rồi, ý của hắn là chúng ta mau chóng phản hồi, hắn cần chúng ta nắm giữ tư liệu trực tiếp để báo cáo vụ việc, phía trên rất chú ý chuyện này." Rebecca ra hiệu cho Milo ăn nhanh lên chút.
"Vậy hệ thống chấp pháp cũng đâu có vững chắc như thép." Milo nói một câu mỉa mai.
Rebecca không đáp lại câu đó.
Nàng lại nói:
"Trang bị và hành lý của ngươi ta đều mang về cả rồi, nửa tiếng thu xếp một chút, không có vấn đề gì thì lên chuyến tàu gần nhất, bây giờ là năm giờ chiều, nếu thuận lợi thì trước trưa mai chúng ta có thể về đến thành Willow."
"Có vẻ như Nero thật sự rất gấp." Milo nhướn mày.
Hắn vô ý thức nhét những chiếc bánh quy còn lại trong đĩa vào miệng, quay người về phòng thu xếp trang bị hành lý.
Nhưng đột nhiên hắn lại hỏi Rebecca một câu:
"Mà này, họ của Nero là gì ấy nhỉ?"
"De La Pelle, có chuyện gì?" Rebecca không cần nghĩ ngợi đáp lại.
Nàng không hiểu câu hỏi kỳ lạ của Milo.
"À à, không có gì, tò mò thôi." Milo không hỏi thêm, chỉ suy tư gật đầu rồi quay về phòng.
...
Đợi đến khi hắn thu dọn xong hành lý và trang bị, đeo lên túi đựng vũ khí, xác nhận súng ổ quay và dao đồ tể không có vấn đề gì, mang theo hành lý xuống sảnh dưới nhà, hắn thấy bên cạnh Rebecca còn có một bóng dáng quen thuộc.
“...”.
Milo trợn tròn mắt.
Rebecca đưa tay xoa đầu cô bé bên cạnh, bình tĩnh giải thích với Milo:
"Quên chưa nói với ngươi, Kai sẽ đi cùng chúng ta trở về thành Willow."
Đứng bên cạnh Rebecca, chính là người sống sót — Kai…
Bạn cần đăng nhập để bình luận