Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 421: Không nói cho ngươi (length: 10586)

Giáo Hội khiến Milo có một cảm giác khó nói nên lời, vừa muốn nói lại thôi.
Nhưng Milo không muốn lãng phí thời gian vào bọn họ.
Hắn đã biết từ chỗ Imnar về nguồn gốc của Hoàng Kim Luật, và lai lịch của cái gọi là tổ chức khế ước, những người này gánh vác và khai quật chính là một thứ từ thời đại văn minh trước đó.
Đó là một kỷ nguyên chính thức bị Chư Thần chôn vùi.
Sự kính sợ và khiếp sợ của Giáo Hội đối với Chư Thần cũng là thừa kế từ kỷ nguyên tan nát kia.
Nói thẳng ra, bọn họ đang nhìn toàn bộ hệ thống thượng vị giả thông qua những kiến thức và manh mối còn sót lại từ kỷ nguyên trước, mà tầm nhìn này thật hạn hẹp, dẫn đến việc bọn họ giữ thái độ tuyệt đối hèn mọn đối với mọi thứ không biết.
Cũng như những gì đã nói trong châm ngôn của Giáo Hội —— "Tầm nhìn của chúng ta còn chưa đủ rộng mở, sợ hãi Huyết của Cựu Thần".
Milo không biết đám học giả này đã đào được thứ gì từ sâu trong lòng đất, hắn cũng lười tranh cãi những giáo điều và quan niệm cổ hủ này, bất quá, Dilasha lại chọn con đường nổi dậy phản kháng vào thời điểm mấu chốt, sự liều lĩnh này của gã thực sự không hợp với các thành viên Giáo Hội khác.
Việc gã giết hình thể phân thân của Imnar tại thành Willow phiên bản, trên một mức độ nào đó có thể xem là hành vi phản giáo.
Dù sao cũng như Milo ném bom Glaki trước đó, bất cứ ai chọc giận thượng vị giả, trong mắt Giáo Hội đều bị xếp vào hạng tội nhân đại nghịch bất đạo.
Nhưng điều thú vị là, Dilasha rõ ràng hành động theo tiếng gọi nội tâm và gây ra tội lỗi, nhưng lại nhận được sự tán thành của Hoàng Kim Luật, sức mạnh gã phát ra trong thế giới phiên bản mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Mà vấn đề này chỉ có thể để nội bộ Giáo Hội và tổ chức khế ước tự mình đau đầu.
Rốt cuộc là bọn họ luôn hiểu lầm giáo lý Hoàng Kim Luật, hay bản thân Hoàng Kim Luật hàm chứa nhiều ý nghĩa khác nhau, điều này không đến lượt Milo quan tâm.
...
. . .
Trên đường trở về thành.
Enid ngủ say sưa cả quãng đường.
Milo nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao một cô gái đáng yêu như thế lại có thể chảy nước miếng không kiêng nể khi ngủ, nó trào ra như vỡ đê, ngăn cản cũng không được.
Nhưng Enid ngủ cũng tốt.
Vì những nội dung Milo và Yan thảo luận trên đường, rất khó giải thích cho nàng.
. . .
Đây có thể xem là cuộc trò chuyện nghiêm túc nhất giữa hai người bạn thân từ trước đến nay.
Trong nội dung nói chuyện hầu như không xuất hiện các chữ lá cây hay N, Yan hiếm khi không mở miệng trêu đùa.
Milo liếc đối phương một cái:
"Vậy ta coi như biết dạo này ngươi bận bịu cái gì rồi."
Yan khẽ nhướng mày, châm điếu thuốc hỏi: "Ý là ngươi muốn bắt ta sao?"
Milo nhún vai: "Muốn bắt thì cũng phải có một cái tội danh chứ."
"Phong cách làm việc của chấp pháp quan không phải lúc nào cũng rất tùy hứng sao, cái loại tội danh này có thể tùy ý thêm vào đấy." Yan lầm bầm.
"Nghe có vẻ như ngươi có ý kiến lớn à." Milo cười hắc hắc.
Hắn thấy ôm Enid một mạch về nội thành có chút mệt, bèn dứt khoát vác nàng lên vai, như vậy còn rảnh một tay để hoạt động.
"Có một chút thôi." Yan nhổ một ngụm khói lên trời.
Sau vài câu đối đáp qua loa, cả hai chìm vào im lặng trong giây lát.
Một lúc sau Milo mới hỏi lại:
"Thứ kia, ngươi có thể kiểm soát được không?"
"Ngươi nói cái này sao?" Yan lật tay, từ trong túi quần móc ra một khối tinh thể lấp lánh, đen bóng hình đa diện, trên đó còn phủ một ít đường vân đỏ sẫm.
Yan hoàn toàn không có ý giấu diếm, động tác đưa tay ra cứ tự nhiên như người ta phả khói vậy.
Ý gã là, cho dù giờ phút này Milo có lấy vật đó từ tay gã, gã cũng không có ý kiến gì.
Nhưng Milo chỉ liếc qua khối tinh thể tản ra ánh sáng thâm trầm trong tay Yan, sau đó tùy tiện xua tay: "Ngươi biết đó, ta xưa nay không có hứng thú với châu báu trang sức, nhưng gu thẩm mỹ của ngươi lần này thực sự kém quá."
Yan hơi nhướn mày, thấy Milo không có hứng thú, bèn bỏ tinh thể về lại túi quần, rít một hơi thuốc:
"... tại ngươi chê thôi."
"Ngươi đừng làm tuột tay là được." Milo bĩu môi.
"À phải rồi, còn một chuyện nữa." Yan như chợt nhớ ra gì đó, nói với Milo: "Nữ quỷ nhà Cainhurst bị ta giết rồi, tội mưu sát này có ghi nhận không?"
"Ngươi nói cặp song sinh Huyết tộc à." Milo bình thản hỏi ngược lại: "Bọn chúng chẳng phải đã lên đường về hang ổ rồi sao?"
Milo thật ra hiểu rõ những gì Yan đã làm trong thế giới phiên bản, nên lúc này thấy gã thản nhiên khai báo từng việc như vậy, hắn thấy buồn cười.
Mà Milo đối với gia tộc Huyết tộc chưa bao giờ có hảo cảm, đều là sinh vật bóng tối, trong mắt hắn Huyết tộc thậm chí còn thấp kém và ác liệt hơn cả những tên quỷ thi, đã không phải thứ gì tốt, giết rồi thì thôi, chẳng lẽ còn phải phát thưởng công dân tốt cho Yan hay sao.
"Cũng đúng." Yan nhún vai.
Milo vỗ vỗ mông Enid trên vai, xác nhận nàng vẫn đang ngủ say, rồi quay sang phân phó Yan:
"Nhớ quay lại xử lý luôn Klaus, nếu ngươi thấy phiền phức thì cứ để Dilasha làm, thằng nhãi đó ít nhiều cũng có vấn đề về tâm lý, thích nhất loại việc bẩn thỉu này."
"Rõ rồi rõ rồi." Yan giơ ngón tay cái lên ra dấu OK.
Sau đó gã lại cảm thán: "Đây là mánh khóe ngầm không ai biết của hệ thống chấp pháp sao? Về sau nhớ lại có khi ta lại gặp ác mộng."
Nhưng Milo lắc đầu:
"Không đến mức đó đâu, tin ta đi, sau này ngươi hồi tưởng lại sẽ chỉ nhớ những khoảnh khắc ấm áp tươi đẹp thôi, cái này trong tâm lý học gọi là... Gọi cái gì ấy nhỉ?"
"Hồi ức màu hồng." Yan không cần nghĩ ngợi bổ sung: "Nói đến, mỗi lần nhớ lại tuổi thơ, trong đầu ta toàn là hình bóng các chị gái nhà hàng xóm và mấy bà cô trẻ tuổi, chẳng có chút ấm áp tươi đẹp nào cả, thậm chí có phần nhạt nhẽo vô vị."
Milo lắc đầu nhấn mạnh: "Tình cảm ký thác, hiểu không, không phải mọi ký ức tươi đẹp đều liên quan đến chuyện đó."
"Đây là ngươi nghi ngờ tình cảm của ta với mấy em ở phòng hoan lạc đấy à?" Yan cũng lắc đầu.
"Tùy ngươi, lưu manh." Milo khoát tay, tỏ ý không muốn tiếp tục cái chủ đề vớ vẩn này nữa.
"Thôi được rồi, tùy ta vậy." Yan tiếp tục hút thuốc.
...
Hai người lại tiếp tục im lặng một đoạn đường, ngay lúc sắp vào khu thành Willow, Milo chợt nói với Yan: "Tuy có hơi sĩ diện, nhưng vẫn phải nói một tiếng cảm ơn thay nàng."
Hắn chỉ vào Enid đang được vác trên vai.
Yan khoát tay lẩm bẩm: "Thôi bỏ đi, lúc tỉnh dậy chắc gì nàng còn nhớ gì đâu, chuyện không ai nhớ coi như chưa từng xảy ra đi, hơn nữa, cha con với nhau mà khách sáo quá làm gì."
Đối với việc Yan thích lợi dụng ngôn từ, Milo đã quá quen thuộc: "Cũng đúng, của ta lớn thật."
Yan chỉ có thể thầm mắng:
"Đệt."
Sau khi vào thành, Yan vội vàng đi ca trực theo lệnh của lính canh thành.
Dù sao đã xảy ra náo loạn lớn như vậy, không ai rảnh như Milo, thân ở chức vụ quan trọng mà lại không làm gì cả.
. . .
Phòng xử lý công việc của tổ điều tra hình sự, Sở chấp pháp thành nam.
Milo ném Enid lên ghế dài trong văn phòng, tiện tay tìm tấm thảm đắp lên người nàng.
Nghĩ lại hắn cũng thấy có chút khó hiểu, dù sao tất cả mọi người ở thành Willow đều tỉnh lại vào sáng hôm sau, ngay cả những oan hồn đã chết trong lúc ngủ cũng đã trở lại, chỉ có Enid là ngủ một giấc đến giữa trưa vẫn không có ý tỉnh dậy.
Thậm chí, Milo còn về nhà một chuyến, xác nhận Emma và những người khác vẫn bình an, rồi quay lại Sở chấp pháp, Enid vẫn nằm dài trên bàn làm việc và ngáy o..o....
Hắn đến gần, véo hai má của Enid, cô nàng cũng có chút phản ứng, nhưng chỉ nhắm mắt lại hất tay Milo ra.
Mãi đến tận chiều hôm đó, khi Milo đang ngồi trên bậu cửa sổ ngơ ngẩn nhìn những đoàn người mặc áo đen nhộn nhịp trên đường phố thì Enid mới tỉnh.
Đây là ngày kỷ niệm đại dịch ôn dịch kết thúc, trên đường phố tràn ngập những người mặc đồ đen bó vải thi.
Milo quay đầu đánh giá một phen bộ đồ dạ hành của Enid, nó dễ dàng kích thích người ta phạm tội, cảm thán nói: "Nếu ngươi không tỉnh lại, chắc ta phải đi kiếm vải liệm bọc ngươi lại quá."
"Hả? Ta ngủ lâu lắm rồi sao?"
Trạng thái của Enid lúc này cũng giống như khi Milo mới tỉnh dậy trong rạp hát, hai con ngươi nhìn đâu cũng thất thần.
Nàng cứ ngồi ngẩn người trên bàn, ngơ ngác nhìn trần nhà, sau khi mất chừng ba bốn phút để nghi hoặc về nhân sinh, mới từ từ hoàn hồn, vươn vai rên rỉ:
"Ta đã có một giấc mơ, rất dài rất dài, siêu to lớn... Mơ mệt chết đi được, đau nhức khắp mình. . ."
Milo vẫn ngồi trên bậu cửa sổ đung đưa hai chân, lúc nghe Enid nói mơ, hắn như có điều suy nghĩ, nhưng cũng chỉ thuận miệng hỏi: "Có phải mơ thấy mình trộm ăn gì không?"
"Ta thấy ngươi cái nước miếng kia cứ chảy hoài không ngớt."
"Mới không phải!" Enid nhướng mày lên, rồi nhanh chóng túm lấy tấm thảm lau sạch cằm và cổ mấy cái dấu vết nhớp nháp.
"Vậy ngươi mơ thấy gì?" Milo chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Enid nhăn mặt cố nhớ lại.
"Ta mơ thấy..."
"Không nói cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận