Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 38: Tới gần khảo hạch (length: 12395)

Đêm Vong Linh Tiết qua đi, Emma vẫn tự nhốt mình trên lầu, chân không bước ra khỏi nhà, nàng nói thân thể không thoải mái, lại dặn người nhà không cần quấy rầy, ngoài trừ ba bữa cơm xuống lầu, thời gian khác đều không thấy bóng dáng nàng.
Vốn dĩ thân thể nàng đã yếu, trải qua chuyện lần này ít nhiều cũng bị kinh hãi, người nhà cũng không nghĩ nhiều, chỉ đành để nàng nghỉ ngơi cho khỏe.
Mặc kệ Emma đang giở trò quỷ gì, Milo bên này thật sự không ổn.
Từ nghĩa địa trở về, hắn nằm li bì hai ngày, mặc kệ ngày hay đêm, đều lăn qua lộn lại trên giường, đầu đau như búa bổ, cơ bản không chạm giường nổi.
Nếu như trước khi nhìn thấy Robben, mức độ đau đầu là 1, thì hiện tại chắc chắn là 5.
Mũi cứ chảy máu ròng ròng, nôn mửa liên tục.
Milo nằm thẳng, lại cảm thấy mình như bị trói trên cáp treo, trời đất đảo lộn, tầm mắt lúc thì chói lóa ánh mặt trời, lúc lại âm u.
Kang tìm bác sĩ cho hắn, nhưng kiểm tra không ra kết quả gì.
Milo bị tra tấn sống dở chết dở hai ngày trong tình trạng này.
Mãi đến ngày thứ ba mới có chút khởi sắc.
. . .
"Anh hai, anh chưa chết à?"
Sáng sớm, Finn nhỏ ngồi bên bàn ăn gặm bánh mì thấy Milo lảo đảo từ trong phòng đi ra, rất ngạc nhiên.
"Ta chết rồi, ta giờ là ma." Milo đặt mông ngồi bệt xuống ghế sô pha, thở không ra hơi nói.
Bây giờ hắn chỉ có thể thở bằng miệng, hai ngày máu mũi chảy ồ ạt khô lại cứng ngắc bịt kín hai lỗ mũi.
Giờ hồi tưởng lại những lời mụ đồng áo đỏ đã nói vào đêm Vong Linh Tiết, Milo vẫn còn thấy sợ.
"Khi ngươi nhìn thấy đủ vong linh, ngươi sẽ có năng lực của chúng, sức mạnh, nhưng đồng thời ngươi cũng sẽ hoàn toàn quên mất cái nào mới là cuộc sống thật sự của mình, khiến ngươi rơi vào điên cuồng."
Điên cuồng hay không Milo không rõ, hắn chỉ cảm giác mình bị tước mất nửa cái mạng.
Quá mức mẹ nó khó nhằn.
Đây là di chứng của Kẻ Nhòm Ngó sao?
Theo như mụ đồng nói, nếu còn thêm vài lần như thế, Milo thật sự không chắc còn mạng sống.
Không dám, không dám.
Milo xoa xoa mi tâm, phát hiện vết thương trên mu bàn tay đã lên vảy.
"Chị hai sao rồi?" Hắn quay sang hỏi Finn nhỏ.
"Không biết ạ, chị không cho em lên lầu..." Finn nhỏ vô thức liếc nhìn hướng cầu thang, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em cũng muốn bị bệnh, như vậy có thể ngày nào cũng nằm ở nhà, không cần đi học."
"À đúng, nói nhiều vậy, coi chừng ba ngươi về đánh đó." Milo lườm một cái.
Vừa dứt lời, trên lầu đã vọng xuống một tiếng trầm đục - "Bộp!".
Kèm theo tiếng vỡ vụn của thủy tinh, nghe như có thứ gì nổ tung.
Hai anh em lập tức đứng bật dậy.
Đang định chạy lên lầu thì Emma từ trên vọng xuống: "Không sao, ly bị ngã thôi, không được lên."
Milo và Finn nhỏ nhìn nhau.
"Ngươi chắc chắn chị ấy không sao chứ?"
"Chị hai lúc ăn cơm trông có vẻ bình thường mà." Finn nhỏ vẻ mặt mờ mịt.
Đang nói giữa chừng, hắn ngửi thấy một mùi nồng nặc:
"Trời ơi, mùi gì vậy, khó ngửi quá!"
Mũi Milo bị bịt rồi, nhưng vẫn ngửi được cái mùi hóa chất hăng hắc, không chỉ khó ngửi mà hắn còn cảm thấy cổ họng và khí quản có chút đau rát.
"Sao trong nhà như xịt hơi độc vậy, mở cửa sổ ra mau."
. . .
Dưới lời cảnh cáo nghiêm khắc của Emma, hai người họ cuối cùng vẫn không lên lầu xem xét.
Sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng giục của Kang, Finn nhỏ liền đeo cặp sách lén đi.
Milo nửa nhắm mắt uể oải ngồi phịch trên ghế sofa, lắng nghe tiếng bước chân của Emma trên trần nhà.
Nhớ lại một cái liếc mắt nhìn phòng học của Emma, hắn thầm đoán nha đầu kia đang giở trò gì.
Trong phòng toàn là chai lọ cũ, còn cả dáng vẻ nàng nửa đêm trước bọc mấy lớp áo bông dày.
Thế nào cũng không giống đang học hành nghiêm chỉnh.
"Thôi, mặc kệ nàng."
Milo vuốt ve vết sẹo đã đóng vảy trên nắm tay, trong đầu vẫn thỉnh thoảng hiện lên những mảnh ký ức không thuộc về mình.
Cuộc sống ngắn ngủi của Carl Barnes đầy thảm khốc, hình ảnh máu me, đi kèm với vô số câu đố chiếm cứ lấy mọi suy nghĩ của Milo, khiến đầu hắn nhức như búa bổ.
Milo đã trầm mặc hồi lâu, vẻ mặt hơi phức tạp.
Dù lần này việc nhìn thấy khiến hắn đau đớn tột cùng, cộng thêm hai ngày nhịn ăn, hắn cũng không cảm thấy lựa chọn của mình sai lầm, so với những ký ức điên cuồng của Robben, những thông tin mà ký ức của Carl, một chấp pháp viên nằm vùng, mang lại rất có giá trị.
Trong đó liên quan đến nhiều thế lực phức tạp, từ hệ thống chấp pháp, Solomon, quý tộc, thậm chí còn có cả bóng dáng Giáo Hội.
Dù là Nero hay Rebecca, những gì họ miêu tả về Carl đều chỉ là một phần rất nông cạn.
Con người này quá phức tạp, đến mức Milo sau khi trải qua ký ức của hắn vẫn không thể đưa ra một khái quát tương đối phù hợp.
Điểm mấu chốt nhất là cái chết của Carl, chết quá kỳ quặc.
. . .
"Cốc cốc cốc."
Một chuỗi tiếng gõ cửa kéo Milo ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.
"Ai vậy?"
Hắn lảo đảo đi mở cửa, phát hiện ngoài cửa là con mèo hoang nhỏ Enid.
Nàng vẫn mặc đồng phục học sinh, sau lưng là túi sách nhỏ bằng da, thấy Milo mở cửa liền mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ tinh nghịch, vừa mở miệng đã là câu thoại quen thuộc của Finn nhỏ:
"Ngươi chưa chết à?"
"Vong Linh Tiết mới qua mấy ngày, không thể nói điều may mắn à." Milo quay người vào trong nhà.
"Emma? Ta nghe nói mấy hôm nay nàng không khỏe, ta đến thăm nàng nha."
Enid rất tự nhiên đi vào nhà, đóng cửa, ném túi sách nhỏ lên ghế sô pha.
Ngay khi nàng đang định đi lên lầu thì Emma đã xuất hiện dưới chân cầu thang.
"Ta không sao."
Sắc mặt nàng vẫn mệt mỏi như thường, hai đầu mày nhăn lại đầy vẻ mệt mỏi.
"Để ta xem xem, em Emma đáng thương của ta." Enid trực tiếp dùng tay nâng mặt Emma lên xoa bóp, quả là một bậc thầy xoa bóp mèo.
Trong nhà này chỉ có nàng dám làm thế với Emma.
Emma chỉ nhẹ nhàng gạt tay Enid ra, nói với nàng:
"Hai người im lặng một chút, ta đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm, đừng làm phiền ta nha, bữa trưa ta sẽ xuống."
Nói xong, nàng nhanh nhẹn đi lên lầu.
"Ngươi nghỉ học lâu như vậy mà vẫn phải tham gia kỳ thi sao? Hay là ta giúp ngươi xin hoãn thi nhé?" Enid hỏi.
"Hoãn thi thì cả năm học coi như bỏ phí, chỉ cần ta qua được kỳ thi có thể lên năm thứ tư, ta cũng không muốn năm sau thành đàn em của ngươi."
Emma nói xong câu đó liền quay về phòng.
"Cố lên nha bảo bối ~"
Enid vung hai tay lên không trung hét một tiếng.
"Tốt bảo bối." Milo ngồi phịch trên ghế sô pha, mặt dày mày dạn đáp lại.
Enid giận dữ trợn mắt, đi đến bên bàn ăn, không khách sáo cầm lấy một miếng bánh mì gặm, miệng vừa nhai vừa nói không rõ:
"Ngươi có cố cũng vô ích, còn một tuần nữa là đến kỳ thi chấp pháp, ta đưa ngươi tài liệu lần trước, có phải ngươi không xem gì hết?"
Nàng tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Milo, hai chiếc giày trực tiếp gác lên bàn nhỏ, ngồi theo tư thế phá hoại dây thắt lưng kinh điển.
"Còn một tuần nữa là thi sao."
Milo nhíu mày, nhưng trong giọng điệu không hề có chút gấp gáp nào.
"Ngươi thật là... Thôi được, muốn ngươi, một thường dân dựa vào học bù mà vượt qua kỳ thi quả là làm khó ngươi rồi, nên cố gắng học cho tốt một năm nha, thí sinh không đậu năm hai vẫn có cơ hội tham gia thi lần nữa, lần này xem như thi thử, thể nghiệm bầu không khí cũng không tệ."
Enid sau lần biết rõ nội tình của Milo thì cơ bản đã không hy vọng gì ở hắn, sinh viên chuyên ngành của họ cũng phải học đủ bốn năm mới có xác suất rất thấp qua được kỳ thi, người như Milo mà thi tay không thì cơ bản không có chuyện kỳ tích gì xảy ra.
"Vừa hay năm sau khi ta tốt nghiệp cũng sẽ tham gia kỳ thi chấp pháp, đến lúc đó chúng ta sẽ là thí sinh cùng khóa, có ngươi thì nghĩa là thứ hạng của ta sẽ tăng lên một bậc, hắc hắc hắc."
Enid nói xong liền cười ngốc nghếch như một tên ngốc.
"Ngươi giỏi nói chuyện quá ha." Milo một tay xoa huyệt thái dương, vẻ mặt cạn lời.
"Êy da ngươi coi như đi thể nghiệm một chút cũng được mà ~" Enid cười hì hì nói:
"Vòng thi viết ngươi cứ đi ngủ một giấc là được, hôm sau còn vòng thi tổng hợp, đến lúc đó ngươi còn có thể chạm vào vũ khí nóng được trang bị cho chấp pháp quan nữa đó, chắc ngươi chưa đụng súng bao giờ nhỉ? Có phải rất hưng phấn không! Hì hì."
"Còn có thi tổng hợp nữa sao?" Milo khẽ nhíu mày.
"Đúng vậy đó, sao ngươi lại không biết chuyện này." Enid lại đút thêm miếng bánh mì vào mồm, lẩm bẩm không rõ:
"Trước kia kỳ thi chấp pháp toàn là người bên quân đội tới thi, thi tổng hợp là phần thi quan trọng, vũ khí, chiến đấu, thể năng những..."
"Đây vốn là tiết mục chính nhưng về sau vì nâng cao tố chất đội ngũ chấp pháp mà vào đã thành cải cách khảo hạch, tất cả các cấp bậc chuyên nghiệp tương ứng học sinh của trường đều có thể tham gia, cho nên thi viết mới trở thành chủ yếu, thi tổng hợp là khảo hạch thứ cấp, thuộc về thêm điểm, dù sao học sinh đâu có ai biết sử dụng đao thương gì."
"Tất cả thí sinh đều được tham gia thi tổng hợp?" Milo ngược lại là lần đầu nghe nói chuyện này.
"Đương nhiên rồi... không chỉ thí sinh, chúng ta những... người chưa tốt nghiệp dự bị quân còn có thể đến sân huấn luyện chấp pháp đứng xem, cả ký túc xá tỷ muội chúng ta đã đăng ký rồi... nghĩ thôi đã thấy kích thích, đến lúc đó xem hơn một ngàn người các ngươi bắn súng ngắn, hì hì." Enid vung vẩy nắm tay nhỏ, có thể thấy nàng rất mong chờ ngày đó đến.
"Vây xem hơn ngàn người cùng nhau bắn. . ." Milo cảm thấy trán mình như bắt đầu đổ mồ hôi, thầm nghĩ, nha đầu này rốt cuộc có biết mình đang nói gì không. . .
"Vậy được, đến lúc đó ta bắn cho ngươi xem."
"Ai muốn xem ngươi chứ, chúng ta là xem học trưởng Colin thân yêu đó." Enid bĩu môi một tiếng: "Học trưởng Colin là người đứng đầu khóa chuyên nghiệp của chúng ta, là người đẹp trai nhất của cả học viện Nancy, không chỉ kiến thức lý luận vô địch, mà trong nhà lại là gia đình quân ngũ, từ nhỏ đã được huấn luyện, súng ống chiến đấu mọi thứ tinh thông, hắn là nam thần của tất cả nữ sinh trong học viện chúng ta, là người có hy vọng đoạt được hạng nhất trong kỳ thi khảo hạch lần này!"
Nói đến học trưởng Colin thân yêu, Enid tỏ ra rất hưng phấn, trên mặt đầy vẻ sùng bái, nếu không phải trong miệng có bánh mì chặn lại, có cảm giác như nước miếng cũng chảy ra.
"Đến lúc đó ta cho ngươi biết người nào là học trưởng Colin, ngươi phải học tập người ta cho tốt đó tiểu đệ đệ, cố gắng năm sau qua được khảo hạch."
Enid nhẹ nhàng vỗ vỗ kiểu tóc tổ gà của Milo.
Milo cười tủm tỉm nói:
"Được thôi, có thể cùng học trưởng Colin cùng nhau bắn súng ngắn, nghĩ đến đã thấy hưng phấn rồi."
"Ngươi mà còn giở giọng âm dương quái khí nữa xem?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận