Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 527: Mất nhất định vĩnh hằng (length: 7912)

Sau một loạt nghi lễ cúng bái, cầu nguyện hết sức trừu tượng, vị vua Kurans mặc áo bào buổi sớm cuối cùng cũng có cuộc trò chuyện thông thường với sứ giả đến từ Thần điện Luật pháp Hoàng Kim.
Cuộc trò chuyện diễn ra giữa một đình nghỉ mát nằm chính giữa nội viện lộ thiên, được lát bằng ngọc lục bảo lấp lánh.
Xung quanh những đất đai bao bọc, người ta trồng một số loài thực vật hoàn toàn xa lạ đối với Milo và Dilasha, những loại hoa cỏ này có thể phát ra một dạng năng lượng phóng xạ như ánh sáng lưu chuyển, bao bọc toàn bộ đình nhỏ ở giữa. Nó khiến thị giác, thính giác không thể thẩm thấu vào bên trong. Hơn nữa, trước khi hai bên trò chuyện tiến vào đình, vị sứ giả của Thần điện Luật pháp Hoàng Kim còn nói một câu "Xin thứ lỗi cho sự vẽ vời thêm chuyện của tại hạ".
Sau đó hắn nhẹ nhàng nâng pháp trượng lên, một vòng màn sáng mang đồ đằng hoàng kim bao phủ trên bầu trời hoa viên, xem như tăng thêm một lớp màng chắn nghe nhìn.
...
...
Ở đằng xa, Milo và Dilasha bị ngăn cách bởi khu vườn ngoài nội viện, nhìn nhau cười:
"Đúng là vẽ vời thêm chuyện."
Nếu như sứ giả Thần điện Luật pháp không làm trò này thì quả thật không dễ nghe lén cuộc đối thoại trong đình, dù là Milo, mượn hình hài Tế tự này cũng khó mà coi thường được ánh sáng lưu chuyển do những loài hoa cỏ kia phát ra. Nhưng quy tắc của Luật pháp Hoàng Kim, Milo đã quá quen thuộc, đối với Dilasha thì lại càng như vậy, hắn vốn dĩ được sự chúc phúc chính thống của Cây Hoàng Kim.
...
...
Dù sao cũng là người đến từ thế giới thanh tỉnh, vua Kurans vừa ngồi xuống vững vàng đã đi thẳng vào vấn đề, không có bất kỳ lời lẽ khách sáo nào: "Vậy thì, thưa công tước Mathdon thân mến, hoặc là Tế tự, ta tin rằng lần này ngài đến thăm không phải tay không chứ?"
Đúng như phỏng đoán trước đó, vị lão nhân được gọi là Mathdon, đã nghiền nát thân phận thành viên vương thất nổi, đồng thời lại là nhân viên thần chức của Thần điện Luật pháp.
"Lần này đương nhiên không có lý do gì để khiến ngài thất vọng nữa, bệ hạ." Mathdon áo bào màu vàng kim tóc bạc phơ vô cùng cung kính đáp lời.
Nhìn hai người có vẻ là bạn cũ.
Cho nên vua Kurans cũng hiểu khá rõ về thói quen nói chuyện của Mathdon.
Hắn dự đoán Mathdon sẽ nói gì tiếp theo.
"Nhưng mà?"
Mathdon: "Nhưng mà Thần điện hy vọng Os-Nargai có thể mở lại một lần truyền thuyết thông đạo, tốt nhất là phái binh sĩ bản địa tiến vào Cấm khu, như vậy chúng ta sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền toái không cần thiết..."
"Nguyên lai ngươi cũng biết làm vậy sẽ rất phiền toái?" Vua Kurans thản nhiên chất vấn: "Chẳng phải các ngươi vừa mới xông vào Cấm khu gây loạn lên sao? Hay là ta nhớ lầm? À đúng rồi, có chuyện này ta phải nhắc nhở ngươi, tất cả các giáo đoàn lớn và Thần điện chưa bao giờ nợ các tế phẩm phong ấn Cấm khu, cũng chưa từng ai như các ngươi, không một tiếng mời mà trực tiếp xâm nhập Cấm khu. Theo cổ pháp, trong trăm năm tới, ta không cần thiết mở truyền thuyết thông đạo cho các ngươi nữa, hiểu chưa?"
"Nhưng mà?" Rõ ràng Mathdon cũng hiểu rõ cách nói của vua Kurans, biết hắn sau khi mắng một trận như này nhất định sẽ có một cái "nhưng mà".
Vua Kurans ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không:
"Nhưng xét trên tình nghĩa hợp tác nhiều năm của chúng ta, nếu như Hoàng Kim Luật pháp có thể giúp ta giải quyết một số việc khẩn cấp, ta nghĩ, mở lại một lần truyền thuyết thông đạo cho các ngươi tiến vào Cấm khu cũng không phải là vấn đề gì lớn. Chỉ cần Chư Thần không có ý kiến, Os-Nargai đương nhiên cũng sẽ không có hai lời, dù sao, ta cũng chỉ là một kẻ làm việc bẩn thỉu cho các vị thần."
"Vậy sự việc khẩn cấp là?" Mathdon yên lặng chờ đợi.
"Chủ yếu là những năm gần đây dân di cư dũng mãnh đến Os-Nargai càng ngày càng nhiều, kho dự trữ thủy tinh tử vong ở thành Celephais đã không còn đủ nữa rồi."
"Thật vậy, ta cũng không nhớ rõ Celephais lúc mới xây dựng như thế nào nữa, bây giờ nơi đây tràn ngập quá nhiều khuôn mặt xa lạ." Mathdon hiểu chuyện mà khái, sau đó lại nói thêm:
"Muốn duy trì nhiều sinh linh như vậy trong trạng thái vĩnh hằng quả thật là một chuyện phiền toái, ý của Chư Thần vô thượng là biến nơi này thành cứ điểm, còn bệ hạ lại một tay xây dựng nó thành một cõi cực lạc Vĩnh hằng quốc độ, việc này đi ngược lại với ước nguyện ban đầu của Chư Thần, những năm gần đây sự oán hận của các giáo đoàn lớn ngày càng nhiều... Nhưng xin yên tâm, ý chí hoàng kim mãi mãi là bạn của Os-Nargai, lần này chúng ta đã mang đến..."
Mathdon giơ ba ngón tay lên nhỏ giọng nói:
"Từng này thủy tinh tử vong."
"Tốt, tốt lắm!" Vua Kurans liên tục nói mấy chữ "tốt".
"Chỉ cần thủy tinh nhập kho, ta sẽ lập tức sai người mở lại truyền thuyết thông đạo, các ngươi có thể tùy thời tiến vào sâu trong Cấm khu, lời khuyên duy nhất là, cố gắng đừng làm kinh động đến tai mắt của các giáo đình khác."
Có thể thấy vua Kurans rất phấn khích.
Nghĩ lại, vị quân vương cai trị quốc gia phồn hoa, hài hòa trên bề mặt này cũng không phải là không có bất kỳ nỗi muộn phiền nào, nói bóng gió không khó để nghe ra, ước nguyện ban đầu thành lập quốc gia Os-Nargai là để phong ấn Cấm khu, mà ngày nay việc duy trì đặc tính thời gian vĩnh hằng tại nơi này, là cần tiêu hao một loại "tế phẩm" nào đó, chính là thứ mà họ gọi là "thủy tinh tử vong".
Dường như vì một nguyên nhân nào đó, sự cân bằng vốn có giữa "vĩnh hằng" của Os-Nargai và "tĩnh mịch" của Cấm khu đã bị phá vỡ.
...
"Khi ta rời Cấm khu có cảm giác thấy phong ấn gì không?" Milo nhỏ giọng hỏi Dilasha.
Người kia mờ mịt lắc đầu, tỏ ý không hề có cảm giác gì.
Sự thật là, bọn họ đi ra khỏi Cấm khu, bay qua cứ điểm tiến vào Os-Nargai, đoạn đường này có thể nói là thông suốt, đừng nói là phong ấn, thậm chí không hề có bất kỳ binh sĩ nào ngăn cản hai người xa lạ đến thăm này.
Tóm lại là, nó mang đến cho người ta ảo giác có thể tự do ra vào Os-Nargai.
...
Milo và Dilasha chỉ biết, những viên thủy tinh đó hiện đang được cất giữ trong một nơi hẻo lánh nào đó trên thuyền đội của Thần điện Hoàng Kim tại cảng Celephais.
Về phần thủy tinh tử vong rốt cuộc là thứ gì, bằng việc nghe lén ở một bên thì chắc chắn là không thể nghe ra được lý do.
"Trưởng lão Thần điện kiêm thành viên vương thất phù không đích thân tiễn hàng, chắc chắn không phải là thứ đồ bỏ đi gì, phải không?"
"Suy nghĩ như vậy thì đúng rồi."
"Nhưng mục đích bọn họ vào Cấm khu chẳng phải là để tìm chúng ta sao? Sao lại phải vòng vo lớn như vậy? Phong ấn căn bản không hề tồn tại, chẳng lẽ Thần điện và dân di cư bên trong Cấm khu cũng không biết điều này sao?" Dilasha vô cùng không hiểu.
"Có lẽ phong ấn là có, chỉ là nó không có tác dụng đối với triệu hồi thể như chúng ta." Milo cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Nhưng thực tế là, đừng nói là phong ấn, chỉ những cứ điểm biên giới cao vút trong mây kia, đối với đám dân di cư yếu ớt mà nói đã là một rào cản không thể vượt qua.
Về phần tất cả đại giáo phái và Thần điện...
Sự cản trở giữa các vị Thần, có lẽ mới thật sự là phong ấn.
...
...
Hoàng hôn chưa buông xuống.
Còn Mathdon đến từ thành phù không thì đã ngồi vào cỗ xe ngựa trước của vua Kurans hướng đến vị trí đỗ thuyền vận chuyển thủy tinh tử vong.
Phía sau xe ngựa, cách đó không xa, hai bóng dáng đen tối vừa mới thay áo choàng đang lén la lén lút đi theo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận