Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Chương 118: Nhân loại ngôn ngữ

**Chương 118: Ngôn ngữ của nhân loại**
Đến rồi!
Milo rất nhanh đã nhìn thấy phía trước một mảng rừng cây, rõ ràng là vật che đậy giả tạo.
Đó chính là cái bẫy mà Mogot đã nhắc đến.
Hắn dừng lại và hạ thấp người xuống khi cách cái bẫy khoảng bốn mét.
Nhưng ngay khi Milo vừa dừng lại, hai tay của quái vật đã tóm được chiếc áo khoác đen của hắn!
Milo dứt khoát lật người, để đối phương giật lấy áo khoác, trong lúc đối phương đang kéo, hắn đâm mạnh lưỡi dao xuyên qua áo khoác vào bụng đối phương!
Vụt!
Hắn không biết một dao kia cụ thể đâm vào bao sâu.
Nhưng quái vật phản ứng lại rất kịch liệt, Milo không kịp né tránh, bả vai trực tiếp bị móng vuốt đối phương xé rách một đường máu, áo sơ mi lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ.
Có điều hắn không hề né tránh, mà duy trì tư thế đó, một tay đỡ lấy cánh tay đang nện xuống của đối phương, liều mạng chống đỡ!
Răng rắc! !
Cái thân hình khổng lồ của con quái vật này lao tới trước, cứ như vậy bị Milo chặn đứng lại.
Nhưng đây không phải mục đích của Milo.
Điều hắn muốn làm là khi hình thành thế đối kháng, phải tạo ra một thế đứng mất cân bằng cho đối phương!
Bành! ! !
Hắn nắm chuôi dao, đột nhiên mạnh mẽ ấn xuống, loại bỏ toàn bộ lực lượng đang đối kháng với đối phương.
Hơn nữa đã sớm tụ lực, giẫm mạnh một cước vào cổ chân con quái vật.
Ngay tại lúc này!
Một động tác vật lộn cực kỳ khó đã được thực hiện.
Milo cứ thế mà kéo lệch thân hình khổng lồ của quái vật, khiến nó lao thẳng về phía trước, rơi vào cái bẫy mà Mogot đã đào trước đó.
Ầm ầm!
Những thực vật che đậy mặt đất lập tức sụp đổ.
Để lộ ra một cái bẫy tối đen như mực, xung quanh bẫy có vô số cọc gỗ nhọn hoắt chĩa xuống, cả cái bẫy giống như một cái miệng khổng lồ đầy gai ngược, thoáng cái cắn lấy thân hình quái vật.
Nó càng giãy giụa leo ra ngoài, những cọc gỗ gai ngược kia lại càng đâm sâu vào cơ thể nó.
"Ah! ! !"
Quái vật gào thét.
Một tay bóp lấy cổ họng Milo!
Nó lại muốn kéo Milo xuống cùng!
Milo hai tay nắm chặt lấy hai ngón tay của đối phương, liều mạng không có cách nào đẩy nó ra, cả người cứ như vậy bị từng bước kéo vào trong bẫy!
"Chết tiệt. . ."
Hắn nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt từ tái nhợt chuyển sang đỏ bừng, sau đó bắt đầu chuyển tím.
Đôi mắt sung huyết gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quỷ dị đang ngày càng gần mình.
Hắn bị túm đến trước mặt quái vật.
Bị mấy chục con mắt đồng thời nhìn chằm chằm.
Khuôn mặt quái vật tràn đầy vẻ dữ tợn, nó mở cái miệng rộng lộ ra một hàng răng đen.
Ngay khi Milo cho rằng quái vật muốn cắn vào đầu mình, hắn đột nhiên nghe thấy một âm thanh khiến da đầu mình run lên ——
"Đem nàng. . . Đem nàng trả lại cho ta! ! !"
Nó nói chuyện.
Hơn nữa còn là ngôn ngữ của nhân loại.
Toàn thân Milo chợt dựng tóc gáy.
Hắn thà tin rằng đây là một loài vật lai tạp có trí thông minh nhất định, cũng không muốn tin thứ này có thể nói tiếng người.
Chuyện này thật sự quá quỷ dị.
Nó đã lớn lên rất giống con người, lại còn hiểu được ngôn ngữ nhân loại? ! ! !
Ai đã dạy nó?
. . .
Milo nhìn khuôn mặt người tái nhợt, dữ tợn kia, hiện tại hắn không còn năng lực suy nghĩ ý nghĩa của những lời này nữa, bị bóp cổ họng khiến máu không thể cung cấp đủ cho não, làm thiếu dưỡng khí, khiến tầm nhìn Milo bắt đầu bị bóng tối thay thế.
Hắn vẫn ra sức chống cự, nhưng quái vật rõ ràng không có ý định buông tay.
Mấy chục con mắt mọc trên da đầu quái vật xoay chuyển, tất cả đều đang nhìn chằm chằm Milo.
Nhưng vào lúc này, trên sườn núi xa xa vang lên tiếng súng.
Viên đạn từ khẩu súng trường của Mogot xé toạc không khí và rừng cây, chuẩn xác xuyên thủng một con mắt trên đỉnh đầu quái vật.
Chất lỏng sền sệt nổ tung văng ra bốn phía.
Milo tận mắt chứng kiến những mô mềm dữ tợn mọc ra từ hốc mắt đầy máu thịt, những mô mềm này bao phủ hoàn toàn hốc mắt bị tổn thương, nhanh chóng ngừng nhúc nhích, đông đặc lại và bắt đầu... hình thành một lớp vỏ cứng giống như vảy hoặc xương.
Trong suốt quá trình này, quái vật đều nghiến chặt răng.
Có thể thấy nó cũng có cảm giác đau đớn rõ ràng.
Phanh! !
"Đem nàng trả lại cho ta!"
Nó tiếp tục gào thét với Milo đang ở gần trong gang tấc.
Lúc này, nửa thân thể của Milo đã bị kéo đến rìa bẫy.
Mogot ở trên sườn núi xa nhìn thấy cảnh này, tự nhiên không dám chậm trễ, hắn nhanh chóng nạp đạn rồi khai hỏa.
Phanh!
Một phát súng!
Phanh! !
Lại một phát súng nữa!
Không hổ là tay súng thiện xạ nổi tiếng ở thành Caelid, cho dù trong đêm khuya ở vùng núi hoang, không có một viên đạn nào trượt mục tiêu.
Trong vòng chưa đầy mười giây.
Năm, sáu con mắt trên đầu quái vật đã bị bắn nát, bị bao bọc bởi những vật chất kỳ lạ kia.
Cuối cùng, cơn đau dữ dội đã khiến quái vật buông tay.
Thân hình của nó đã bị vô số cọc gỗ nhọn đâm xuyên qua, cố định, mỗi một tấc lún xuống, lại có thêm một cọc gỗ đâm vào.
Thân hình quái vật vặn vẹo thành một hình thù vô cùng quỷ dị, một cánh tay của nó đã bị kẹt trong bẫy, tạm thời không thể cử động, nửa thân dưới thì đã hoàn toàn máu thịt lẫn lộn, do trong bẫy có những cọc gỗ này, mà phần thân dưới còn có thêm mấy cái bẫy thú bằng kim loại cỡ lớn, mỗi cái bẫy thú sau khi bị kích hoạt, đều gắt gao cắn vào tứ chi quái vật.
Nhưng cho dù trong tình huống này, quái vật vẫn gào lên—— "Đem nàng trả lại cho ta" .
. . .
Cuối cùng, nó vẫn hoàn toàn rơi vào sâu trong bẫy.
Milo ôm cổ, co quắp ngã xuống đất, không ngừng thở dốc, nếu quái vật chậm buông tay một giây, hắn đoán chừng mình sẽ nghẹt thở.
"Khụ! Khụ! Khụ. . ."
Vừa thở hổn hển, vừa mắng vào trong bẫy:
"Ta trả lại cái quỷ ấy. . ."
Lúc này, Mogot vẫn luôn chiếm cứ điểm cao cũng chạy tới, nhìn thấy Milo quỳ rạp trên mặt đất thở dốc, cũng thở phào một hơi:
"Nhóc con, ngươi vẫn còn sống."
Milo ngẩng đầu nhìn Mogot, mệt mỏi khoát tay, hắn tạm thời chỉ có thể liên tục há miệng thở, hoàn toàn không rảnh để nói chuyện với Mogot.
Mogot thì vẻ mặt hưng phấn nhìn vào sâu trong bẫy, hắn rất muốn xem bộ dạng của quái vật, nhưng lại không dám đến quá gần:
"Ta nói không sai chứ, là ma quỷ! Chúng ta săn được ma quỷ! !"
"Suýt nữa thì mất mạng, thảo nào." Milo nhe răng trợn mắt mắng một tiếng.
Hắn lảo đảo đứng dậy, nghĩ rằng nên thừa cơ giết chết, đang lo lắng nên ném một mồi lửa vào trong bẫy hay trực tiếp ném một lọ thủy tinh nhỏ, thì chợt phát hiện chiếc áo khoác bị kéo đi đã thành mảnh vụn, chiếc lọ thủy tinh cuối cùng đặt trong áo khoác cũng không biết đã đi đâu mất.
"Xui xẻo."
Milo tháo cà vạt nhét trong áo ra làm băng gạc, quấn hai vòng quanh vết thương trên vai.
Sau đó nhặt con dao mổ lợn của mình và cái ba lô của Walker lên.
Đang định quay lại rừng tìm khẩu súng lục ổ quay, thì chợt nghe thấy trong bẫy có động tĩnh gì đó.
Hắn dừng bước, quay lại nhìn thoáng qua.
. . .
Lúc này, ở sâu trong bẫy, những vết thương trên người quái vật đang điên cuồng mọc ra những mô mềm, những mô này giống như đang chuẩn bị một lực đẩy mạnh mẽ, có thể đẩy những cọc gỗ, bẫy thú đâm vào cơ thể quái vật, cuối cùng hình thành một lớp vỏ xương mới trên vết thương, có chỗ thì trực tiếp mọc thành gai xương.
Quái vật đã rơi vào hôn mê, nhưng với xu hướng này, xem chừng cái bẫy này thật sự không có cách nào hoàn toàn vây khốn nó.
"Giúp ta tìm một thứ, một cái lọ thủy tinh nhỏ màu nâu, trong vòng hai phút không tìm được, đề nghị của ta là rời khỏi đây."
"Đạn của chúng ta không thể xuyên thủng những mô trên da nó."
Milo hít sâu một hơi, thu con dao mổ lợn lại, nhanh chóng rút lui.
. . .
Cùng lúc đó, hướng thị trấn Ikem đột nhiên sáng lên ánh lửa.
Những tiếng ồn ào của con người truyền đến từ hướng đó, xen lẫn rất nhiều tiếng gào thét sợ hãi.
"Đây là. . ." Milo và Mogot nhất thời đều ngơ ngẩn.
"Chẳng lẽ, là những kẻ triều bái đã vào thị trấn sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận