Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 221: Cái này... (length: 7926)

"Điên rồi, mọi thứ đặc biệt đều điên rồi hết cả."
Trên bờ sông, những người mặc áo choàng đen đi đường, từng người một nối tiếp nhau xuống nước, cho đến khi bóng dáng hoàn toàn bị dòng kênh màu nâu bao phủ.
Đầu óc Yan chấn động, không từ ngữ nào diễn tả được.
"Mẹ nó, ta biết ngay hôm nay ra ngoài không phải ý kiến hay, rỗi hơi đi hóng hớt làm gì, khỉ thật, về nhà, về nhà."
Hắn không hề đứng lại ngăn cản những người liên tục lao xuống sông, vì trong khái niệm của Yan, xung quanh nhiều người như vậy đã gặp ma, hắn phải mau chóng rời khỏi đây, dù muốn cản cũng không thể nào cản được dòng người đông nghịt này.
"Đi thôi, đi thôi."
Yan kẹp Finn nhỏ dưới nách, tay kia túm lấy mắt cá chân Kang, như kéo giẻ lau, lôi cái thân thể nặng trịch về phía trước.
Nhưng chưa kịp đi được hai bước, Yan chợt khựng lại.
"Không đúng, nhà các ngươi còn hai người nữa?"
Hắn buông Kang, như đập bóng da vỗ mạnh vào mặt Finn nhỏ:
"Tỉnh, tỉnh đi đại soái ca, trong nhà các ngươi có phải cũng gặp chuyện không hay không? Xin đấy lúc này đừng ngủ, Milo với Emma đâu? Chẳng lẽ hai người họ cũng nhảy xuống sông rồi?"
"Trời ơi, mọi người làm sao vậy, hay là tại ta xui xẻo, mọi người thế này làm gì chứ."
Nhưng mặc cho Yan lay mạnh thế nào, Finn nhỏ và Kang đều không chút phản ứng, dù Yan có nhấc bổng Finn nhỏ lên lắc lư hai vòng cũng vô ích.
Hai cha con coi như chết giấc thật rồi.
...
"Chết tiệt, xong đời rồi."
Yan đứng trong mưa lớn, đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng giữa đám người áo đen đông đúc, hắn không thấy bóng dáng Emma và Milo.
"Nhất định nhảy xuống rồi, nhất định nhảy xuống rồi, đáng chết! Thảo! Sao ta biết bơi làm gì! Ta học mấy cái trò hề đó làm cái quái gì chứ! Thảo!"
Hắn dậm chân tại chỗ, bùn bắn lên làm hai cha con Kang và Finn nhỏ thành tượng đất.
"Thảo!"
Yan trông rất suy sụp.
Vừa gặp lại Aya đã chết, khó khăn lắm mới thoát được, giờ ngoảnh lại đã gặp một nhà Valrocan hành động điên dại.
Yan thật không muốn xuống nước tìm người.
Nếu như hắn không biết bơi, còn có lý do hợp lý để từ chối.
Nhưng mà con mẹ nó, hắn là nhà vô địch bơi lội ba lần liên tiếp ở trại giam.
Không ai thích hợp xuống nước cứu người hơn hắn.
Và đó chính là nỗi bực dọc của Yan.
"Thảo! Thảo! !"
Hắn trút giận bằng cách gào thét một hồi.
Sau đó lật đật lôi Kang và Finn nhỏ về phía một cửa hàng vắng người bên kia đường, để tránh hai gã này sặc chết trong vũng bùn ven đường.
Nhưng lại vừa hay như thế, hắn mới đi được hai bước đã thấy ở xa cuối đường xuất hiện một bóng người di chuyển nhanh hơn người khác.
Đầu tiên Yan còn tưởng mình cuối cùng cũng gặp được một người bình thường.
Nhưng vài giây sau hắn nhận ra, gã này chẳng có chút gì liên quan tới chữ "bình thường" cả.
Đây là một chấp pháp quan mặc áo khoác đen, không đeo mặt nạ, trên gương mặt tái nhợt có vô số mạch máu nổi lên gân guốc, có chỗ đã vỡ ra, khiến mặt gã loang lổ máu me.
Hắn chạy rất nhanh, nhanh hơn cả những người u mê trên phố, còn nhanh hơn tốc độ chạy nước rút của người bình thường, từ xa tít ở cuối phố đang lao đến chỗ Yan!
Nếu như Milo hay Rebecca ở đây, chắc chắn hai người sẽ nhận ra vị chấp pháp quan này chính là Rick của tổ kiểm nghiệm tầng hầm Chấp Pháp Sở.
Chính Rick là người phát hiện ra kim tiêm ở gót chân Aya.
Chính Rick đã phản biện khiến cuộc điều tra rẽ sang hướng khác, và đồng thời cũng đã chơi mất nửa cái mạng của mình.
Vì khi nghiên cứu chiếc kim dài đó, gã vô tình bị nó đâm trúng.
Giờ gã thuộc loại trạng thái nửa điên dại rồi.
Trong đầu gã, có hai suy nghĩ hoàn toàn độc lập đang giằng co, một là của chính Rick, một là của thứ đồ lạ hoắc xuất hiện hôm qua.
...
...
Yan dù là một tên khốn nạn, nhưng hắn là một tên khốn thông minh.
Thường thì thấy loại người mặt đầy máu, gào rú lao tới này, Yan đều sẽ chọn cách né trước, mặc kệ đối phương có nhắm vào mình hay không.
Hôm nay đã gặp quá nhiều chuyện quái lạ rồi.
Đảm bảo an toàn cho hai cha con Kang và Finn nhỏ xong, hắn phải tìm Emma và Milo hết mức có thể.
"Này, hai người họ đâu?"
Đang suy nghĩ, vừa kéo Kang và Finn nhỏ đến chỗ an toàn, ngoảnh đầu lại đã thấy, hai tượng đất biến đâu mất.
"Thảo."
Bên kia đường, Kang không biết từ lúc nào lại ôm Finn nhỏ, chậm chạp bước về phía bờ sông.
"Chưa dứt à!"
Yan vội đến phát cáu, xông tới giằng Finn nhỏ lại từ tay Kang.
"Mày muốn chết thì tự đi chết, đừng có kéo theo trẻ con làm gì!"
Vừa la hét, hắn vừa tung chân đá mạnh vào đầu gối Kang, khiến hắn mất thăng bằng, quỵ xuống đất.
Nhưng dù vậy, Kang vẫn không hề tỉnh lại.
...
Từ xa, Rick lao đến như một con chó hoang đứt xích.
Gã vừa chạy vừa gào thét: "Đừng mà! A a a a! ! !"
Nhưng chân thì không hề có dấu hiệu dừng lại, cứ thế lao sượt qua người Yan, đâm đầu xuống sông, tóe lên cột nước cao hơn hai mét.
Ùm! ! !
Lúc điên cuồng lướt qua Yan, Rick đã có một khoảnh khắc 2 giây giao tiếp bằng mắt với hắn.
Trong 2 giây ngắn ngủi ấy, Rick đã dốc toàn bộ sức lực có thể điều khiển, gào vào mặt Yan: "Ánh sáng! Nó sợ ánh sáng! Nhớ đấy!"
Cho đến khi Rick lao xuống dòng kênh, Yan vẫn chưa hoàn hồn.
"Cái gì mà ánh sáng gà?"
Hắn thiếu ngủ, còn uống rượu, lại dùng lá cây kỳ dị, vừa rồi lại gặp Aya đã chết, trong tiềm thức, Yan thấy đầu óc mình có vấn đề rồi, đơn giản coi gã Rick vừa lao tới như ảo giác.
Rick đã nhảy xuống kênh.
Yan nhìn ra bờ sông, cúi xuống dụi mắt, sau cơn mưa rào lại nhìn về phía ấy.
Lần này, hắn thấy có hàng chục người quần áo tả tơi đang chậm rãi trèo lên bờ.
"Hả?"
Sao lại bò lên rồi?
Chẳng phải là nhảy xuống sao?
Yan nghĩ mình nhìn lầm rồi, đưa tay lau mưa trên mặt.
Sự thật chứng minh, hắn không nhìn lầm.
Những người bò lên bờ là đám thủy thủ mặc đồng phục của công ty thương mại McMahon.
Người họ dính đầy rong rêu, bùn đất và một vài sợi dây thừng đứt đoạn, da thịt sưng vù, trắng bệch, biểu hiện hung tợn đến kinh hãi.
Sau khi bò lên bờ, ngay lập tức tất cả đều tập trung ánh mắt vào Yan.
...
Tim Yan như nhảy lên một nhịp.
"Thảo, ý gì đây? Lại nhắm vào ta?"
Phản ứng đầu tiên của hắn vẫn là bỏ chạy.
Nhưng lúc này, kéo theo cả Kang và Finn nhỏ, đừng nói chạy, đi cũng thấy khó.
Chuyên gia chạy trốn rốt cuộc đã gặp nan đề.
...
"Cái này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận