Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 131: Mất tích danh sách (length: 7955)

"Rời khỏi tổng bộ chấp pháp, trên đường ta gặp một bà lão ăn xin, ta đưa cho bà ấy chút đồ ăn, bà ấy nói có người muốn truy sát ta, sau còn nói muốn thả chó cắn ta, cho nên trên đường bị trễ nải một chút thời gian, sự tình chính là như vậy."
Đây là Milo phản hồi với bộ phận chấp pháp nam sau khi bị Rebecca thẩm tra.
"Có độ tin cậy rất cao."
Đây là đánh giá của lão Theon.
"" (trợn mắt) Đây là phản ứng của Rebecca.
. . .
Văn phòng phòng điều tra hình sự.
"Nghe nói ngươi và Lão đại đều bị thương rồi, vậy mà không xin nghỉ ngơi?"
Lão Theon vẫn như thường lệ ngồi ở chỗ làm việc nhả khói phì phèo, chỉ vào bàn của Milo nói với hắn: "Mấy ngày ngươi làm nhiệm vụ, nhận được mấy lá thư."
"Ngươi cũng nói, Lão đại cũng bị thương rồi, nàng còn không nghỉ ngơi ta sao dám."
Milo nhìn mấy phong thư có ký tên trên bàn.
Trong đó mấy phong là từ danh sách của cơ quan thuế vụ cùng với ghi chép bảo hiểm, còn lại một phong đến từ bộ phận chấp pháp phía tây thành phố, ký tên là Colin Tịch Ngõa.
Chính là người hạng hai trong kỳ thi chấp pháp lần này, người có hàng vạn fan hâm mộ học viện khóa này.
Milo mở thư ra nhanh chóng lướt qua, ngẩng đầu nhìn lão Theon:
"Vì sao bộ phận chấp pháp miền tây lại mời gặp mặt ta?"
"Ngươi nói là Charles Winton?" Lão Theon nhướn mày.
"À đúng, khi đó hắn là giám khảo của ta." Milo gật đầu.
"Ta nghe nói lúc đó hắn rất muốn đưa ngươi vào bộ phận chấp pháp miền tây, vì chuyện này còn cãi nhau một trận với Rebecca." Lão Theon sờ cằm có bộ râu bạc trắng, lắc đầu: "Không rõ, theo ta thấy, các đồng nghiệp trong hệ thống chấp pháp nên giúp đỡ nhau là điều cần thiết, nhưng không cần phải quá thân thiết với Charles, người này có chút phức tạp."
"Ta hiểu rồi."
Milo nhét thư về phong bì.
Tiện tay mở những lá thư khác.
Nói đúng ra, cái này không thể tính là một lá thư, mà chỉ là một văn bản, trên bìa in hình cây Hoàng Kim.
Milo chưa mở ra cũng đoán được người viết thư là ai, dù sao ở Giáo hội hắn chỉ quen một người.
...
Chữ viết ngay ngắn ngay hàng trên trang giấy vô cùng ưu mỹ.
Giáo hội lại chủ Dilasha đơn giản bày tỏ lời mời với Milo, ý đại khái là, về chuyện đồ đằng lần trước còn có một vài chi tiết tỉ mỉ cần hiểu rõ thêm.
Theo ý của Dilasha lúc đó, hắn vẫn đang tìm kiếm tung tích của chiếc đồ đằng bị mất.
Lúc đó Milo còn nghi ngờ hắn có phải là bác sĩ đứng sau chỉ đạo những vụ giết người liên hoàn, nhưng giờ Milo cơ bản có thể khẳng định, Độ Nha không thể là Dilasha.
Bất quá, có thực sự liên quan đến nhau hay không còn cần quan sát thêm.
Vì thế với lời mời này, trong thời gian ngắn Milo cũng sẽ không có phản ứng.
Nếu như nói từ ba năm trước Độ Nha đã biết Linh Thị có thể thông qua Carl cận tử để đối thoại với hắn, vậy trong ba năm qua hắn chắc chắn vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Linh Thị này.
Việc Milo cần làm là giống như ta, ẩn mình.
Dù sao, bà đồng đã nói cách ở chung của những người Linh Thị – ngươi chết ta sống.
...
Lá thư cuối cùng là gia tộc Sherman gửi tới, bên trong không có văn bản gì mà chỉ có một tấm thẻ dát vàng được khảm một hoa văn đặc biệt (huy chương có hoa văn).
"Ồ, thẻ khách quý phòng hưởng lạc cao cấp, toàn Willow Thành chỉ có 20 người có được thứ này." Lão Theon mắt tinh lập tức nhận ra vật trong tay Milo.
"Yan có lẽ sẽ thích thứ này." Milo nhét tấm thẻ vào túi áo.
Sau đó sắp xếp lại đống giấy tờ trên bàn, hắn định nhét tất cả vào trong ngăn kéo.
Thò tay kéo ngăn kéo bên dưới, mới phát hiện ngăn kéo đã bị khóa, mà hắn lại quên chìa khóa ngăn kéo đã để đâu rồi.
Nếu không nhầm thì luôn để ở ống đựng bút, nhưng hiện tại ống đựng bút lại chẳng có gì.
"Ngươi từng thấy chìa khóa ngăn kéo của ta chưa?"
"Không có." Lão Theon hướng trần nhà nhả một làn khói đặc, thản nhiên trả lời.
...
Ngay lúc Milo bắt đầu tìm kiếm trên bàn, ánh mắt liếc xéo bỗng nhiên thấy một bóng đen kỳ lạ vụt qua ở dưới chân bàn, hắn vốn tưởng lão Theon đứng dậy đi lại trong phòng, ngẩng lên thì thấy lão Theon vẫn ngồi ở vị trí cũ.
Đang bực bội vì cái bóng đen vụt qua kia, hắn lại nhìn chăm chú.
"Ôi, hóa ra ở đây."
Chìa khóa ngăn kéo nằm ngay trên mặt đất ở bên chân bàn.
Có lẽ là lúc nào bị quẹt rơi từ trên bàn xuống.
Milo không nghĩ nhiều, xoay người nhặt chìa khóa lên, mở ngăn kéo, nhét tất cả những thứ lộn xộn trên bàn vào trong, nhắm mắt cho qua.
Sau khi thu dọn xong, Milo ngồi xuống chỗ, hắn không nhịn được liếc nhìn vị trí dưới chân bàn, đại khái đánh giá nguồn sáng chủ yếu trong văn phòng, nhưng nguồn sáng chiếu vị trí kia chủ yếu là ánh nắng mặt trời bên ngoài phản xạ trên kính tủ sách bên trong.
Nếu có vật gì đó làm góc bàn xuất hiện bóng đen thì phải là vật gì đó bay qua ở trong phòng làm việc, điều này không thể nào.
Nên Milo chỉ coi bóng đen thoáng thấy kia là mình hoa mắt.
Nhưng hoa mắt cũng là chuyện bình thường.
Hắn liên tục nằm ba mươi tiếng, sau đó lại gần hai mươi tiếng không hề chợp mắt, với lịch làm việc nghỉ ngơi thất thường như vậy, hắn có thấy cái gì lạ lùng cũng không đáng gì.
...
Còn lại buổi chiều ít ỏi, Milo định đi phòng điều trị thay thuốc vết thương ở vai, lại xin hai bộ đồng phục chấp pháp mới, chậm rãi thì cũng gần tan làm.
Nếu không phải vì vai có vết thương, Milo có lẽ đã chạy ra ngoài hai vòng xem máu của bà đồng rốt cuộc có tác dụng không, dù sao chuyện các di chứng trên cơ thể biến mất chỉ là cách bà đồng bao biện, Milo cần phải kiểm chứng lại một chút.
Nhưng, điều đáng nói là, hiện giờ Milo thật sự không có cảm giác đau đầu.
"Mong là bà ấy không lừa mình."
Nếu bà đồng là kẻ lừa đảo, Milo mong những chuyện bà ta nói về chó săn phía sau cũng là bịa đặt.
...
"Ta nghe nói gần đây ngươi đang để ý vụ án nào đó, có gì mà ta cần biết không?"
Milo hỏi lão Theon.
Theon liếc Milo, lầm bầm: "Thôi, ngươi cứ dưỡng thương đi đã, chuyện bên ta cũng không vội."
"Nghe nói là về những đồng nghiệp trong văn phòng chúng ta mà chưa từng gặp mặt?" Milo dò hỏi tiếp.
"Ngươi nghe ngóng nhanh đấy, Nero nói cho ngươi hay là Rebecca nói cho ngươi?" Lão Theon 'xùy' một tiếng.
"À, tình cờ nghe thấy thôi."
Milo lơ đi, thấy lão Theon không có ý định giải thích, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Hắn ngồi yên ở chỗ một lát, suy nghĩ trước sau một phen.
Cuối cùng vẫn quyết định tạm gác việc thay thuốc lại.
Mở ngăn kéo bàn một lần nữa, Milo lấy ra lá thư của chấp pháp quan Colin, nhìn kỹ địa chỉ được ghi trong thư, rồi ngẫm nghĩ một hồi, đeo mặt nạ rời khỏi văn phòng.
Không phải vì muốn tăng tiến tình cảm với đồng nghiệp.
Mà là vì cuối thư Colin nhắc đến một vài điều mà Milo không hiểu.
Bên trong có nhắc đến "đơn chính thức của chấp pháp bị mất tích" ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận