Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Chương 85: Người thiết sụp đổ

Chương 85: Nhân vật sụp đổ
"Đừng có mà cười toe toét với ta."
Rebecca thần thái vô cùng chăm chú:
"Đây không phải kỳ thi chấp pháp, bia giấy trên sân huấn luyện sẽ không hoàn thủ, nhưng địch nhân thì có. Ngươi có thể giành được vị trí thứ nhất, không có nghĩa là đã có đủ tư cách cần thiết để xuất ngoại, trong công việc bên ngoài, bất luận thời gian địa điểm nào đều có thể có kẻ trốn trong bóng tối xả súng vào ngươi, nếu xem nhiệm vụ như trò đùa, ngươi sẽ c·hết rất thảm."
"Ta hiểu ý của ngươi."
Milo cũng nhận ra vẻ mặt nghiêm túc của Rebecca không hề mang nửa điểm ý tứ đùa giỡn nào.
"Yên tâm đi, ta coi như cái đuôi, ngươi đi đâu ta theo đó, tuyệt đối sẽ không làm bậy."
Hắn hiểu được lời cảnh cáo trịnh trọng này của Rebecca hoàn toàn xuất phát từ hảo ý.
Theo vụ án g·iết người hàng loạt của Robben trước kia, Milo đã có thể cảm nhận rõ ràng, người phụ nữ hung thần ác sát, lực sát thương cực mạnh trước mắt này thực ra thuộc loại trong nóng ngoài lạnh, ừm, nói chính xác là ngoài hung trong nóng.
"Lời cần nói ta cũng đã nói, cứ vậy đi."
Thái độ của Rebecca với Milo coi như thỏa mãn.
Bây giờ là đêm khuya, bên ngoài cửa sổ thủy tinh đen kịt một mảnh, không nhìn thấy gì cả.
Tuy bên tai vẫn có tiếng ầm ĩ của đường ray xe lửa cùng tiếng gió gào thét, nhưng tại căn phòng không mấy sáng sủa này, nhìn lâu những họa tiết trang trí đường cong mãnh liệt trên vách tường cũng sẽ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.
Rebecca và Milo tựa lưng vào thành xe lửa, co hai chân, đắp chiếc áo khoác đã cởi ra lên người, tranh thủ trước khi trời sáng có thể chợp mắt một lát.
Milo vừa chỉnh tư thế xong, đang định nhắm mắt, chợt nghe thấy giọng Rebecca bên cạnh:
"Không đúng, ta đều đã nói cho ngươi lai lịch của ta, để công bằng, ngươi cũng phải nói cho ta biết ngươi từ đâu đến."
"Hả?" Milo bỏ chiếc mũ đang che trên mặt, quay đầu lườm Rebecca một cái.
Người kia ôm đầu gối co rúm ở góc ghế, im lặng chờ Milo trả lời câu hỏi.
Đây là lần đầu Milo nhìn thấy Rebecca bày ra tư thế nhỏ bé như vậy của con gái.
Phải biết rằng, bình thường trong sinh hoạt hàng ngày của Rebecca, bất cứ lúc nào, động tác tứ chi của nàng đều toát lên một loại hào phóng cuồng dã, ngồi xuống một chỗ, liền cho người ta cảm giác nàng hận không thể gác chân lên đầu ngươi, hoàn toàn không thể dính dáng đến hai chữ thục nữ, đặt ở thời đại trước, đó là loại bị bắt vào trại cải tạo.
"Ngươi lạnh à?" Milo nhìn dáng vẻ cuộn tròn của Rebecca.
"Ngươi đừng có đánh trống lảng." Rebecca nhìn chằm chằm Milo.
Có thể thấy được nàng đối với lai lịch của Milo vẫn luôn "canh cánh trong lòng", có lẽ phải hồi tưởng lại vụ án g·iết người hàng loạt của Robben, khi nàng lần đầu thẩm vấn Milo.
Lúc đó nàng đã không tra được chi tiết của Milo, hồ sơ về Milo có thể tìm được ở thành Willow dừng lại ở năm năm trước, xa hơn nữa là trống rỗng, mãi cho đến khi Milo vào Chấp Pháp Sở, Rebecca vẫn không rõ lai lịch của hắn.
"Chuyện này thì liên quan gì đến công bằng..." Milo vẫn không hiểu mạch não của nàng.
"Đương nhiên là có, cái này gọi là cộng hưởng thông tin, ta đã nói cho ngươi ta là người đảo nhỏ nam hải, ngươi cũng phải nói cho ta biết ngươi từ đâu đến." Rebecca tỏ vẻ suy nghĩ của mình không có vấn đề gì.
"Mẹ sinh." Milo trợn mắt.
"Xì, không nói thì thôi." Rebecca kéo sụp vành mũ trên đầu xuống.
Milo đặt hai tay ra sau ót làm gối, nhìn chằm chằm đồ án đối xứng trên trần nhà suy nghĩ kỹ hồi lâu: "Nói thật, ta không nhớ rõ lắm."
"Không nhớ rõ? Ngươi rời nhà từ nhỏ à?"
"Không, chủ yếu là quá xa, khác biệt với ở đây quá lớn, ta đã sắp không nhớ rõ." Milo dùng ngón tay dụi mắt: "Chỗ chúng ta... Không có quý tộc, cũng không có Giáo Hội, à không đúng, giáo hội thì có, nhưng ở quê hương ta không thịnh hành thứ này, chúng ta không tin thần, so sánh ra thì, chúng ta tin Gatling gun hơn."
"Gatling gun?" Rebecca chưa từng nghe qua thứ này.
"Một loại có tốc độ bắn rất cao, lượng đạn rất lớn..."
"Ngươi đang nói chuyện cười nhạt à?"
"Ta không có."
...
Trong phòng im lặng hai phút.
Milo vừa nhắm mắt lại.
Rebecca lại một lần nữa lên tiếng:
"Vậy ngươi kể tiếp đi."
"Cái gì? Chuyện cười nhạt sao?" Milo xoa xoa mắt.
"Ờ... Kể chuyện quê hương ngươi ấy!" Rebecca trừng mắt lườm hắn một cái.
Milo xem xét ánh mắt hung thần ác sát của Rebecca: "Ngươi muốn nghe phương diện gì?"
"Chỗ các ngươi có món gì ngon?"
"Ta nhớ ra rồi, tổ quốc ta có một nơi sản sinh đủ loại nấm, trong đó một số sau khi ăn xong sẽ xuất hiện ảo giác, nghe nói là có thể nhìn thấy rất nhiều bé gái các loại."
"Cút! Ngủ."
...
...
Sáng ngày hôm sau.
Sau 13 tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, xe lửa cuối cùng cũng đến trạm cuối —— Caelid.
Khi Milo mang theo vali lảo đảo đi ra nhà ga, vẻ mệt mỏi trên mặt hắn còn nặng hơn gấp mấy lần so với trước khi ngủ hôm qua.
Nguyên nhân là, nữ thủ trưởng ngủ ở đối diện, lại nói mớ.
Đúng vậy, Rebecca sau khi ngủ say bắt đầu lầm bầm, suốt cả đêm không yên tĩnh.
Theo lý mà nói, Milo năm năm nay đã bị tiếng ngáy đêm khuya của lão Kang trong nhà huấn luyện đến bách độc bất xâm, mỗi ngày trong đêm đều ngủ cùng với tiếng động cơ hành tinh.
Nhưng nói mớ khác với ngáy.
Ngáy là có tiết tấu, biểu diễn có quy luật.
Nhưng nói mớ thì khác, ai có thể chịu được có người ở bên cạnh ngươi giật mình thon thót, lúc thì như một tiểu nữ sinh bị oan ức anh anh anh, lúc thì giọng đột nhiên cất cao ngao ngao gào bậy.
Milo cảm giác mình quay lại giai đoạn ác mộng trước kia.
Suốt cả đêm không được yên tĩnh, tay của hắn vẫn luôn đặt trên chuôi dao đồ tể ở bên hông, sợ Rebecca đột nhiên nhảy dựng lên cầm hai thanh hổ quỷ binh khí kia đập vào đầu mình.
Cũng may Rebecca chỉ là nói mớ, không phải mộng du.
Cả đêm Milo cũng không nhớ rõ nàng rốt cuộc lầm bầm những gì, chỉ nhớ rõ nàng dùng giọng khóc nức nở yếu ớt rất oan ức nói "Ta sau này không bao giờ... ăn nấm nữa 555" các loại.
Khiến cho Milo hơn nửa đêm không nhịn được cười.
...
"Ngươi sao lại hư nhược thế này?"
Rebecca tinh thần no đủ đi bên cạnh Milo, quay đầu vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt kia trông như túng dục quá độ.
"Ngươi không tự nhận ra sao?" Milo rũ mí mắt, bất đắc dĩ nhìn Rebecca.
"Cái gì cơ?" Rebecca chớp chớp đôi mắt to sáng ngời có thần.
"Xem ra ngươi thật sự không biết... Ta chỉ có một yêu cầu, lát nữa đến lữ quán, hai ta đêm nay phải ở riêng." Milo ngửa cổ ra sau, phát ra tiếng động răng rắc.
Rebecca vẻ mặt nhìn kẻ biến thái:
"Sao thế? Ngươi còn định cùng ta ở chung một phòng à?"
"Không đến mức, không đến mức đâu."
Milo cuống cuồng lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận