Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 198: Dấu vết để lại khắp nơi có thể tìm ra (length: 8206)

Tiếp theo, hành động cơ bản vẫn giữ nguyên kế hoạch đã đề ra.
Chấp Pháp Sở, hai thành viên của đội hình sự chia ra hai ngả.
Milo theo dấu vết cái chết của Holloway, người đã được tuyên bố tử vong, để truy tìm manh mối.
Tất nhiên, lời giải thích công khai là để điều tra hành tung gần đây của hắn, làm rõ cụ thể hắn đã tiếp xúc với ai.
Nhưng với tư cách một Linh Thị Giả, tự nhiên không thể dùng phương pháp kém hiệu quả như vậy.
Ngay khi vừa rời khỏi Chấp Pháp Sở, việc đầu tiên Milo làm là tìm đến Giáo Hội Dilasha, nhưng không phải để mượn kho dữ liệu thông tin của Giáo Hội, mà là nhờ hắn một việc.
"Xác nhận lại một lần, ngươi muốn ta mau chóng sắp xếp tang lễ cho người chết?"
Sau khi nghe rõ yêu cầu của Milo, Dilasha vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì thông thường, chấp pháp quan rất ghét việc Giáo Hội xen vào điều tra của họ.
Những người như Dilasha, trong giới chấp pháp quan có một biệt danh không mấy dễ nghe, gọi là "con ruồi", bởi vì có một quy định bất thành văn: "Người sống thuộc Chấp Pháp Sở, người chết thuộc về Giáo Hội". Cứ ở đâu có người chết, người của Giáo Hội sẽ lần theo mùi vị tìm đến, gây khó chịu cho đám chấp pháp quan.
Vì vậy, việc Milo chủ động tìm đến tận cửa nhờ Giáo Hội nhanh chóng lo liệu tang lễ cho người chết là chuyện xưa nay hiếm có.
Không trách Dilasha lại ngạc nhiên đến vậy.
Đổi lại bất cứ ai cũng sẽ thấy ngạc nhiên.
Tuy vậy, Dilasha vẫn vui vẻ chấp nhận yêu cầu của Milo và thành kính đọc một câu châm ngôn của Giáo Hội:
"Sợ hãi Cựu Thần chi huyết."
Milo vỗ vai Dilasha, nói một câu mà có lẽ cả đời đối phương cũng không hiểu được:
"Nguyên lực sẽ luôn ở bên ngươi."
...
Sự thật là, nếu có thể chôn cất Aya · Ferguson, Holloway và những người này càng sớm càng tốt, thì sẽ rất có ích cho việc Milo phản bác các kiến nghị kia.
Hắn có thể dễ dàng biết được những gì người chết đã trải qua khi còn sống.
Nhưng mối nguy hiểm tiềm ẩn cũng rất rõ ràng, đó chính là việc những "Chó Săn" có thể tìm tới bất cứ lúc nào.
Phù Thủy Đỏ đã nói rất rõ, mỗi lần sử dụng Linh Thị lực, khoảng cách với Chó Săn sẽ rút ngắn lại một phần.
Đây cũng là vấn đề khiến Milo hiện tại đau đầu.
Hắn đang do dự...
...
Bên kia.
Lão Theon theo kế hoạch, đến bến cảng cùng với các cơ quan quản lý tàu thuyền ngược xuôi trên kênh đào để điều tra ghi chép đăng ký của đội thuyền.
Việc điều tra phá án và bắt giữ thường có một quá trình dài lê thê nhàm chán. Ở đây, sự dài dòng không phải về thời gian, mà là cảm giác chủ quan của người phá án khi cảm thấy nó quá dài.
Bởi vì phải hoàn thành rất nhiều công việc lặp đi lặp lại, ví dụ như hỏi đi hỏi lại cùng một câu hỏi với vô số người khác nhau, hoặc đọc đi đọc lại vô số hồ sơ.
Việc tìm ra một sợi chỉ dẫn đến chân tướng trong vô vàn đầu mối kia, khó khăn biết bao.
Công việc của chấp pháp quan không chỉ là chém giết, mà phần lớn thời gian đều là vất vả suy nghĩ.
Nhưng may thay, trời cao còn nhân từ, bởi vì manh mối dẫn đến chân tướng không bao giờ chỉ có một.
Giống như một thám tử nổi tiếng từng nói: "Dấu vết để lại khắp nơi, chỉ là thế nhân không màng đến mà thôi."
Nhiều khi, công việc lặp đi lặp lại nhàm chán chính là cách hữu hiệu nhất để tìm kiếm manh mối.
...
Trong hàng tá hồ sơ đăng ký tàu thuyền ngược xuôi, lão Theon đã đối chiếu tất cả các hồ sơ của các thuyền trên cảng, từ thượng lưu đến hạ lưu. Hắn kiểm tra lộ trình của gần như tất cả các thuyền, bao gồm cả sức chở, cơ quan tương ứng và tất cả các thông tin liên quan.
Đối với cỗ máy phá án này mà nói, hắn có thể làm việc suốt ngày đêm, ngoại trừ ăn uống ra thì chỉ có hai việc là điều tra và hút thuốc, cho nên dù công việc có lặp đi lặp lại đến đâu thì đối với lão Theon, chỉ cần có đủ thuốc lá thì không vấn đề gì cả.
Rất nhanh, hắn đã tìm ra một vài điểm bất thường…
À thực ra cũng không hẳn là nhanh, bởi vì khi lão Theon chuyển sự chú ý của mình khỏi những trang ghi chép đó thì trời đã tối mịt.
Một ngày trôi qua như vậy.
...
...
Trong đêm, Yan ngủ không yên.
Nói đúng hơn là, hắn căn bản không thể nào ngủ được.
Một cảm xúc khó tả như một chiếc chụp đè lên người hắn... hắn nằm trên giường, dù có đổi tư thế nào đi nữa cũng không tài nào dứt ra khỏi sự bồn chồn, thậm chí sau khi tu vài chén rượu mạnh, hắn còn tỉnh táo hơn.
Yan không biết rõ đó là loại cảm giác gì.
Đau buồn? Sợ hãi?
Hay là tự trách.
Hắn không thể nào biết.
Yan vốn chưa bao giờ là một cai ngục xứng đáng.
Có lẽ cai ngục chỉ là một lũ công chức vô công rồi nghề, hắn chỉ là theo đám đông tham gia vào sự nhốn nháo đó mà thôi.
Và hắn đã từng sống rất vui vẻ trong cuộc sống như vậy.
Người nhà coi hắn là đồ bỏ đi, nhưng gia cảnh sung túc giúp họ không ngại ngần nuôi một kẻ vô dụng.
Yan cũng rất thông minh, tuy luôn gây chuyện, nhưng chưa từng gây ra đại họa. Bất kể là ẩu đả hay là chơi gái, hắn luôn biết điểm dừng, biết rằng vượt quá giới hạn đó, người nhà sẽ không giúp hắn nữa.
Thậm chí hắn còn biết rằng thân phận và tài sản của mình không đủ để hắn đi đến những nơi như khu hưởng lạc kia, cho nên thực ra hắn không có ham muốn gì nhiều với nơi đó.
Cho dù trên miệng luôn lảm nhảm bảo Milo dẫn hắn đến khu hưởng lạc...
Nói một cách chuyên nghiệp hơn, thì hắn đã sống rất thành công và thoải mái trong cái vòng thoải mái của mình, và rất nhút nhát.
Trong mắt người ngoài, Yan có lẽ là một người phóng túng, không kiềm chế, nhưng kỳ thực hắn biết mình không phải vậy, hắn chỉ xem mình như một phế vật, giả vờ như không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Trong một chừng mực nào đó, một khi đã thành công thuyết phục bản thân, tin rằng mình thực sự không quan tâm đến bất cứ điều gì, thì cũng sẽ không sợ mất đi bất cứ điều gì.
Cho đến ngày hắn nhìn thấy khuôn mặt của Aya.
Khuôn mặt đã tái nhợt đến mức không còn giọt máu.
Lúc đó Yan không cảm thấy đau buồn, cũng không hề có sự căm hận hay phẫn nộ với hung thủ, thậm chí hắn còn cảm thấy chút may mắn.
May mắn rằng khi chết, mắt Aya đã nhắm lại.
Bởi vì đối với Yan lúc này mà nói, việc Aya mở mắt ra mới là điều mà hắn sợ hãi nhất.
...
Nhưng sau khi rời khỏi Chấp Pháp Sở, và sau khi nói lời tạm biệt với Milo.
Yan lại có một cảm giác kỳ lạ.
Hắn cảm thấy mình không nên rời khỏi Chấp Pháp Sở, hắn vô cùng bất an.
Mãi cho đến khi trở về nhà, nằm trên chiếc giường quen thuộc thoải mái lăn lộn vài tiếng, hắn mới giật mình nhận ra rằng, chỉ hai tiếng bị còng tay trong phòng thẩm vấn ở Chấp Pháp Sở là thời gian hắn cảm thấy an lòng.
Trong sâu thẳm tâm trí, hắn tiềm thức cho rằng mình có tội.
Cho dù Milo và những người khác trong Chấp Pháp Sở không hề xếp hắn vào diện tình nghi, nhưng Yan tự đưa mình lên giá hành hình.
...
"Không có gì đâu, không có gì đâu."
"Ta vốn là một kẻ nhát gan, chạy trốn là quy tắc của ta mà."
Yan ngồi trong phòng, dù hắn cố gắng tự an ủi bản thân đến mức nào đi nữa thì trong đầu cái giọng trách móc không ngừng của lương tâm vẫn lấn át tiếng nói tự an ủi kia.
Hắn vừa nhắm mắt lại, thì hình ảnh cái xác tàn tạ ở trên bến cầu, khuôn mặt lạnh băng không chút máu nào lại hiện ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận