Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 11: Quỷ án (length: 17434)

"Nếu như ngươi cùng vị kia lão a di đêm nay không có việc gì thì bây giờ hãy cùng ta quay trở lại một chuyến Sở Chấp Pháp đi."
Rebecca nhàn nhạt nói.
Milo liếc nhìn Evelyn đang đứng sau quầy bar của tửu quán, đối với Rebecca nhún vai: "Vậy ta cứ giao việc sắp xếp cho ngươi."
"Dứt khoát vậy sao? Không đòi hỏi điều kiện gì à?" Rebecca hơi nhướn mày, có vẻ khá kinh ngạc khi Milo lại dễ dàng đồng ý hợp tác như vậy.
"Thứ của ta, muốn ngươi cũng chưa chắc có thể cho được."
Milo dang hai tay ra: "Vậy rốt cuộc có đi không đây?"
"Đi thôi."
Rebecca gật đầu.
"Đợi chút, lại chỉ có một con ngựa?"
Kết quả, trong vùng Willow lại xuất hiện một cảnh như vậy, một nữ chấp pháp quan cưỡi con tuấn mã, sau lưng là một nam nhân trẻ tuổi, tư thế của hắn rất không tự nhiên, hai tay không biết để đâu cho phải...
...
Tại cổng Sở Chấp Pháp.
Milo lại một lần nữa gặp phải bà lão điên mặc áo bào đỏ.
Hắn từng thấy người phụ nữ điên này vài lần trong mấy tháng tuần tra ở khu phố số 23 của Willow.
Trong thành phố không có nhiều người vô gia cư, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có, như những người điên kiểu này, chỉ cần bọn họ không làm gì gây nguy hiểm cho cư dân khác, cảnh vệ thành cũng sẽ không quan tâm đến họ.
Không ai biết người điên kiểu lang thang này từ đâu đến, xuất hiện từ lúc nào, dĩ nhiên, đến một ngày nào đó khi người điên chết cóng vì bệnh ở một góc nào đó trong thành phố, cũng sẽ không ai để ý tới bà ta.
Bà điên áo đỏ hàng ngày hay tìm một chỗ sạch sẽ bên đường, trải lên một tấm vải rách, quỳ xuống cầu nguyện, miệng lẩm bẩm những câu tối nghĩa khó hiểu.
Khi nhìn thấy Milo và Rebecca xuất hiện, bà ta đột nhiên lên giọng, tiếng nói khàn khàn nghe như đang cưa gỗ bằng dây thép, khiến da đầu người ta phải run lên, ngón tay khô quắt gầy guộc chỉ vào Milo và Rebecca:
"Tai họa, tai họa quấn thân... Các ngươi cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết, tất cả đều phải chết..."
...
"Bà ta lúc nào cũng bất lịch sự như vậy sao?"
Milo trêu chọc một câu.
Từ trước đến nay hắn không có hứng thú với mấy chuyện thần thần quỷ quái này, cho nên dù người điên có nói hắn sắp chết hay sắp phát tài, hắn cũng không quan tâm.
"Nghe nói bà ta biết xem bói, nếu có hứng thú thì xong việc ngươi có thể tìm bà ta nói chuyện riêng."
Rebecca cũng không có ý định tán gẫu, sau khi giao ngựa cho lính gác ở cổng Sở Chấp Pháp thì trực tiếp đi vào sảnh lớn.
Sở Chấp Pháp lúc này không náo nhiệt như lần Milo thấy trước đây, vào ngày xe ngựa của Daisy gặp nạn, vì đốc tra Nero đích thân xuất hiện nên toàn bộ chấp pháp quan của Sở đều phải ra quân, thậm chí cả những người đang nghỉ phép cũng bị gọi về làm việc.
Còn hôm nay thì vụ án quan trọng nhất đã kết thúc, cộng thêm trời đã khuya, nên bên trong Sở Chấp Pháp trừ sảnh và các vị trí trực ban của nhân viên ca đêm đang canh gác, thì những vị trí khác đều trống không.
Nhưng dù vậy, khi Milo bước vào cửa Sở Chấp Pháp vẫn bị yêu cầu đăng ký tên thật.
...
"Vắng vẻ quá."
Nhìn khu làm việc trống trơn, Milo nhỏ giọng trêu chọc một câu.
Hắn còn có nửa câu sau không dám nói ra miệng—— Vậy tối nay doanh thu của các phòng hưởng lạc nhất định rất tốt.
...
Ký túc xá bên trong Sở Chấp Pháp được bố trí vô cùng đơn giản.
Tầng trệt là khu văn phòng chung.
Từ tầng hai trở lên là những phòng riêng lẻ xếp hàng, ở giữa là một hành lang thẳng tắp, hai bên là các căn phòng được đánh số khác nhau.
Milo trước đây từng đi qua khu nhà tù ở cuối hành lang này.
Tòa nhà của Sở Chấp Pháp này đã xem như tương đối cũ kỹ ở nội thành, bất kể là phong cách kiến trúc hay cách bố trí đều có vấn đề về tuổi đời, rõ ràng nhất là thông gió tự nhiên không hợp lý, vì sau khi mỗi người tan ca đều khóa cửa phòng lại, vậy nên chỗ cửa sổ duy nhất của hành lang chỉ còn ở khu vực cầu thang, mà thời tiết Willow luôn âm u ẩm thấp, không khí trong các tầng của Sở Chấp Pháp trở nên ngột ngạt nặng nề.
Đối diện với khu nhà tù là một phòng họp mở.
Lúc này trên bàn tròn trong phòng họp chất đầy tài liệu văn bản, một số tài liệu thậm chí còn có mùi mốc meo, chỉ có trời mới biết Rebecca đã tìm được những thứ này từ đâu.
"Danh sách ca bệnh không khỏi trong kỳ ôn dịch", "Báo cáo nghiên cứu và thảo luận về Huyết Liệu thuật", "Sách ghi chép nhân viên hồi phục", "Danh sách nhân viên được điều trị bằng huyết liệu của Giáo Hội Hoàng Kim Thụ"....
Chỉ nhìn tên thôi cũng khiến người ta cảm thấy các tài liệu này đầy vi khuẩn đang chất đống trên bàn tròn.
"Vậy đây là cái gì mà ngươi đưa cho ta đây..."
Milo rút ra từ trong túi áo cái tài liệu mà Rebecca đã đưa cho hắn trước đó.
"Tài liệu của mấy vụ án giết người hàng loạt trước đó." Rebecca trả lời: "Gã chăn ngựa đã chết kia, làm ở Sở Chấp Pháp gần mười năm rồi, khoảng thời gian này ta đã tra rõ lai lịch của lão, lão ta ngoài cái tật thích uống rượu ra thì không có vấn đề gì khác, lão ta không thể nào là hung thủ."
"Nói đúng hơn thì lão là một trong những người bị hại rồi, vậy mà các ngươi lại gán cho lão ta là tội phạm." Milo cười lạnh một tiếng.
"Nero có áp lực của hắn, chuyện ở nơi thu nhận trong thung lũng ta đều nói hết cho hắn biết rồi, nhưng không còn cách nào, vụ án này nếu không khép lại thì có thể chúng ta sẽ bị đổi Thanh tra." Rebecca lắc đầu:
"Giáo Hội có người của họ ở khắp các cấp bậc, hạ nghị viện, thậm chí thượng nghị viện của các quý tộc thừa kế đều có những tín đồ sùng đạo, nếu như họ quyết tâm muốn khép lại vụ án thì ai cũng không ngăn được."
"Cho nên Nero muốn ngươi tìm đến ta cùng điều tra bí mật." Milo chính xác nắm bắt được thông tin mấu chốt ẩn giấu trong lời nói của Rebecca.
Hắn nghĩ: Nếu Nero muốn đề bạt mình lên làm người của Sở Chấp Pháp, thì hẳn là không thể để hắn ta mất chức, ít nhất là trước khi mình vượt qua kỳ kiểm tra, hắn hy vọng mình cùng Rebecca điều tra....ừm, vậy thì điều tra thêm xem sao.
"Ta không thể tìm bất cứ đồng nghiệp nào trong Sở Chấp Pháp." Rebecca bình thản nói thêm: "Tín đồ của Hoàng Kim Thụ lan rộng khắp cả nước, Sở Chấp Pháp cũng không ngoại lệ, ngươi là người được Nero chấp nhận, hơn nữa cũng đã chứng minh được năng lực của mình, mấu chốt nhất chính là... ngươi không hề có nửa điểm kính sợ với cái gọi là thần minh."
"Ta coi như là ngươi đang khen ta."
Milo nhếch miệng.
Trong lòng thì thầm: Vớ vẩn, lão tử đây là thanh niên duy vật được giáo dục chín năm bài bản đấy.
"Nhưng mà cứ thế công khai đưa ta về Sở Chấp Pháp như vậy, những người có trách nhiệm không đều biết hết sao?"
"Đàn ông bị ta áp giải vào Sở Chấp Pháp mỗi ngày còn nhiều hơn thế." Rebecca liếc Milo một cái.
Hình ảnh lần đầu tiên mình bị đối phương "bắt" hiện lên trong đầu Milo: "Nhìn ra rồi."
"Vậy chúng ta bắt đầu từ đâu?"
Hắn đổi chủ đề, hai tay chống nạnh, có chút đau đầu nhìn đống tài liệu trên bàn.
Rebecca chỉ vào căn phòng thứ hai từ phòng đầu tiên đi ra ở sau lưng Milo: "Bắt đầu từ chỗ đó."
"Có ý gì?" Milo có chút mơ hồ.
...
Dưới sự dẫn dắt của Rebecca, hắn gặp Daisy đang tạm thời được sắp xếp ở trong một phòng hồ sơ.
Đứa trẻ bất hạnh đau khổ mất cả cha lẫn mẹ, còn bị thiêu chết trong chính căn nhà mình, vừa mới sống sót sau tai nạn thì lại bị quái vật bắt đi, nếu không có Milo thì có lẽ trong một ngày cô bé phải chết đến hai lần.
Những chuyện kinh khủng này khiến cô bé thất thần, ngồi trên ghế làm việc trong phòng hồ sơ, ánh mắt ngơ ngác, thỉnh thoảng tay chân hơi run lên.
"Ừm...lạnh lắm sao?"
Rebecca cũng nhận ra sự bất thường của Daisy:
"Vừa nãy còn tốt mà, sao lại thành ra thế này?"
Cô cởi áo khoác của mình choàng lên người Daisy, rất dịu dàng vuốt trán cô bé: "Không phải là bị ốm chứ."
Phải biết rằng, nơi mà Daisy bị bắt đi lại chính là nơi thu nhận bệnh nhân của thời kỳ ôn dịch lớn....
Milo chợt phát hiện, Rebecca, vị chấp pháp quan lạnh lùng cả ngày, ăn nói không có nửa điểm cảm xúc, khi đối diện với trẻ con bỗng trở nên dịu dàng quan tâm đến lạ, ngay cả giọng điệu cũng trở nên mềm mại....
Đây là hào quang của tình mẫu tử sao?
"Mấy hôm nay con bé vẫn luôn ở bên Giáo Hội, Giáo Hội nói là đang tiến hành lễ rửa tội cho nó, hôm nay ta mới đón con bé về, về đến đây thì cứ như vậy, không nói gì cũng không chịu ăn, con bé nói muốn gặp sứ đồ mà thần linh phái tới để cứu nó, ta nghĩ mãi mới hiểu ra người mà con bé nói là ngươi." Rebecca nửa quỳ xuống đất, nắm hai tay của Daisy vào tay mình, dùng động tác để trấn an cảm xúc của Daisy.
"Sứ đồ của thần minh..." Milo lẩm bẩm.
Ngay lập tức nhớ lại, trước đây lúc hắn tìm thấy Daisy ở trong kho chứa, cô bé từng nói như vậy.
Theo phán đoán của Milo, gia đình của Daisy hẳn là những tín đồ trung thành của Hoàng Kim Luật Giáo Hội, nhớ không nhầm thì trong phòng hiện trường vụ án hắn từng thấy treo bức tranh Hoàng Kim Thụ trên tủ.
Hơn nữa, trước khi tìm thấy Daisy ở trong kho chứa, trong đầu hắn luôn văng vẳng những lời cầu xin mà hắn nghe được trong giấc mơ của Daisy.
Người sau khi trải qua chuyện kinh khủng tột độ, sẽ sinh ra sự ỷ lại tinh thần mãnh liệt vào người cứu mình.
Trong nền giáo dục tôn giáo mà Daisy tiếp nhận, thân phận của Milo cùng cái gọi là sứ đồ của thần hoàn toàn trái ngược nhau.
Lúc này, ánh mắt Daisy nhìn Milo tràn đầy một loại cảm xúc khó tả.
Nó giống hệt như ánh mắt khi Milo đẩy cửa hầm chứa hàng ra, đầy bất lực, sợ hãi, bi thương, thành kính, thậm chí là khát khao.
Dường như lúc này nàng đang chìm trong vũng bùn lầy, chậm chạp bị nước bùn nuốt chửng, đang mong Milo có thể đưa tay kéo nàng một cái.
Daisy cứ vậy không nói một lời, cắn môi, chăm chú nhìn Milo, khiến hắn bắt đầu thấy lạnh sống lưng.
Nàng giống như thật sự xem Milo là cái gọi là sứ đồ của thần.
Đây là sức mạnh của tư tưởng tôn giáo sao?
Milo chưa từng thấy ánh mắt nào như vậy, đặc biệt là từ một đứa trẻ phóng ra...
Trong chớp mắt, hắn dường như hiểu được tại sao những người được Giáo Hội cứu thoát khỏi đại dịch lại trở thành tín đồ của Cây Vàng.
...
...
Daisy vẫn im lặng.
Rebecca hết cách chỉ có thể để nàng nghỉ ngơi trong phòng hồ sơ trước.
Hai người ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Rebecca hận không thể treo ngược Milo lên rồi nhéo một trận:
"Chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Ta bảo ngươi đến gặp nó, là hy vọng ngươi có thể trấn an con bé, nó là người duy nhất sống sót trong 9 vụ án mạng, nếu còn manh mối quan trọng nào mà chúng ta chưa phát hiện ra, vậy chắc chắn là ở con bé..."
"Kết quả ngươi đặc biệt sao lại đứng ngây ra đó? Ngươi không có chút lòng trắc ẩn nào sao, dù sao cũng phải ôm nó một cái? Nó bảo nó chỉ muốn gặp ngươi ai, ngày đó ở trong hầm chứa hàng tìm được nó, không phải ngươi an ủi người giỏi lắm sao? Sao giờ không nói gì?"
Đúng vậy, suốt cả quá trình Milo chỉ ngơ ngác đứng bên cạnh, hoàn toàn không lại gần Daisy.
Bị Rebecca mắng cho một trận, Milo cũng rất bất lực:
"Ừm... chủ yếu là... quá kỳ quái cô hiểu không?"
Thực ra hắn cũng không biết phải giải thích thế nào về cảm giác quái dị trong lòng mình.
Ảm đạm đi về phía bàn hội nghị, trong đầu Milo cứ hiện lên ánh mắt thành kính mà hèn mọn của Daisy, không hiểu sao cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Chợt nhớ ra trong túi mình vẫn còn điếu thuốc Evelyn vừa ném cho, liền lấy ra châm, hút một hơi mạnh.
"Cũng rất kỳ lạ, ta không biết phải nói sao, quá thật, hơn nữa có chút quá méo mó cô không thấy sao?"
Milo không biết Rebecca có hiểu ý hắn không.
Hắn không thể chấp nhận được một sinh vật vốn phải ngang hàng với mình, lại dùng thái độ hèn mọn cầu xin hắn điều gì đó, chuyện này trái ngược với lý niệm, quan niệm mà hắn đã tiếp nhận trong quá trình phát triển.
"Ta nghĩ ngươi chắc uống rượu làm hỏng đầu óc rồi."
Rebecca lạnh lùng lắc đầu, cô không hề hiểu Milo muốn nói gì, coi hắn là một tên hỗn đản máu lạnh.
Nếu không vì mình đang bị thương, cô đã cho Milo ăn vài đấm để hắn tỉnh táo lại.
"Ở đây các cô có whisky không?"
Trong đầu Milo hiện lên vài ký ức không mấy tốt đẹp, trong chốc lát tâm trí trở về trạng thái khi mới đến thành Willow, không hiểu sao muốn uống chút gì đó cay the nơi cổ họng.
"Ngươi đang nói gì vậy?"
Rebecca liếc hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Milo cũng im lặng.
Sau đó, hai người chìm vào một khoảng im lặng rất dài.
Mỗi người tự sắp xếp lại tài liệu trên bàn, Milo có trách nhiệm liệt kê tất cả bệnh nhân có trong hồ sơ của thành Willow, Rebecca thì bắt đầu nghiên cứu tài liệu về Huyết Liệu thuật.
Theo phán đoán sơ bộ của cô, có lẽ cách Giáo Hội chấm dứt đại dịch không hề ngăn nắp, đẹp đẽ như vẻ bề ngoài, những thi thể bị phong tỏa trong hẻm núi đã nói lên điều này, nhưng điều cô cần hiểu rõ bây giờ là mục đích của việc Giáo Hội nhiều lần phá hoại hiện trường các vụ án liên hoàn, rốt cuộc Giáo Hội đang che giấu điều gì.
Trong gần 10 phút, Milo và Rebecca không hề nói chuyện với nhau.
Mãi đến khi bụng Milo phát ra tiếng "Ọt ọt~~".
Hắn ngẩng đầu nhìn Rebecca:
"Cái đó... dù sao thì cũng có đồ ăn chứ?"
Rebecca mắt vẫn tập trung vào tài liệu trong tay, thản nhiên đáp:
"Tầng dưới là nhà ăn, ngươi xuống đó hỏi xem sao."
Milo buông tài liệu, đi xuống lầu...
...
Mấy phút sau, hắn mang một nồi sữa bò nóng hổi trở về:
"Quỷ quái thật, bếp của các cô vẫn đang nấu, nhưng không có một bóng người, tự mình hâm một ít sữa bò."
Hắn tìm một cái cốc đổ ra, sau đó ngửa cổ uống ừng ực.
Rebecca liếc Milo một cái, một tay giật lấy cái nồi, tìm một chiếc bát sạch rồi quay người vào phòng hồ sơ của Daisy.
"Con bé lâu rồi chưa ăn gì, ít nhất cũng uống chút sữa bò đi~"
Giọng Rebecca dịu dàng từ trong phòng vọng ra.
Nhưng một giây sau, Milo chợt nghe thấy tiếng nồi sắt và cốc thủy tinh rơi xuống đất!
Hắn vội buông cốc, ba bước thành hai bước xông đến vị trí phòng hồ sơ.
"Sao vậy?!"
Cảnh tượng trong phòng khiến những chút hơi men cuối cùng còn sót lại trong đầu Milo tan biến hết.
Daisy lúc hơn 10 phút trước còn bình thường đang ngồi ở phòng hồ sơ, giờ lại nằm trong vũng máu.
Hai tay và hai chân cô bị trói chặt, trong miệng nhét đầy giấy hồ sơ.
Điều khiến người ta rùng mình nhất là...
Lúc này hốc mắt của cô rỗng tuếch, đôi mắt lúc nãy còn nhìn Milo chăm chăm đã biến mất không thấy đâu.
Máu tươi từ hốc mắt không ngừng tuôn ra, thấm ướt toàn bộ áo trên của Daisy.
...
"Mở ra!"
Rebecca một tay ôm lấy Daisy, xông thẳng về phía cầu thang, miệng hô lớn:
"Cậu chuẩn bị xe! Chúng ta đưa con bé đến bệnh viện!!"
...
Milo cuối cùng nhìn căn phòng hồ sơ chồng chất, vết máu trên sàn, cùng hành lang trống trơn bên ngoài, cau mày.
Ánh mắt, lại là đào ánh mắt.
Không có cửa sổ, không có người thứ tư nào xuất hiện, nhưng... ta và Rebecca vẫn luôn ở ngoài cửa mà.
...
Tất cả những chuyện quỷ dị này khiến Milo cảm thấy lạnh sống lưng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận