Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 72: Đầy cõi lòng cảm ơn địa chết đi (length: 11711)

"Ba giây đồng hồ sao, lời ta muốn nói hơi dài."
Milo liếc qua Emma bị Jonathan dùng súng chĩa vào đầu, đưa cho nàng một ánh mắt "Yên tâm", sau đó mới nói với Grace:
"Ta không biết kịp hay không, nhưng trước hãy nghe ta nói hết, sau khi nghe xong ngươi có lẽ còn gấp hơn ta, bởi vì..."
Thấy Milo đến nước này rồi vẫn còn lảm nhảm, Grace liền định để Jonathan nổ súng luôn.
Nhưng câu nói tiếp theo của Milo trực tiếp làm Grace giật mình.
"Bởi vì ta đã đưa di chúc cho Harrison rồi."
Nói xong câu đó, Milo im bặt, cứ vậy nhìn thẳng vào Grace, xem biểu cảm trên mặt nàng từ khinh miệt ban đầu chuyển thành ngẩn ngơ trong chốc lát, cuối cùng là một mớ kinh ngạc và phẫn nộ lẫn lộn.
"Ngươi nói cái gì?"
Hơi thở của Grace trở nên gấp gáp.
Milo liếc xuống vị trí bên dưới mình:
"Bỏ tay ra đi, ta sẽ từ từ nói cho ngươi."
"Phu nhân, thằng nhóc này đang dọa dẫm thôi, tôi đã điều tra rồi, hiện trường vụ án không có phát hiện di chúc, hắn không thể nào nắm giữ di chúc, cho dù có thì cũng không thể đưa cho Harrison được, cứ giết hết là xong." Jonathan mạnh tay dí súng vào thái dương của Emma.
"Chậm đã!"
Grace rụt tay về khỏi trước mặt Milo, trừng mắt nhìn Milo một cách lạnh lùng:
"Nói tiếp đi."
"Còn muốn ta nói tiếp ư?" Milo cười đểu:
"Ngươi không tranh thủ thời gian liên lạc với sát thủ của ngươi để quay về tìm Harrison sao? Chính ngươi đã nói hết rồi mà, Kang giờ này phải về nhà rồi, chứng tỏ sát thủ của ngươi đang chặn ở khu 23 đúng không? Nhưng mà, ngoài khu dân cư ở khu 23 còn có một văn phòng công chứng lớn nhất đấy nhé."
Milo liếc qua đồng hồ báo thức chính giữa đại sảnh:
"Bây giờ là 9 giờ 24 phút, Harrison sẽ bắt đầu làm việc vào 9 giờ sáng. Khi đến Ủy ban Kiểm tra, anh ta sẽ thấy trên bàn làm việc của mình có một phong bì chống nước, bên trong chứa di chúc mới được cha các ngươi ký. Ngay khi nhận được di chúc, anh ta sẽ lập tức đến văn phòng công chứng để công chứng. Lúc này chắc anh ta sắp đến nơi rồi."
"Ta biết ngươi luôn muốn ta giúp ngươi xử lý Harrison, nhưng thật trùng hợp, ta cũng rất muốn ngươi làm việc đó."
"Vậy nên, nói thế nào nhỉ? Thời gian của ngươi có vẻ không còn nhiều lắm."
...
"Đi..."
Sắc mặt của Grace đã thay đổi hoàn toàn.
Nàng không còn vẻ bình tĩnh trước kia nữa, tâm lý tức giận đến bùng nổ, các nếp nhăn trên mặt nàng cũng hiện ra hết cả.
"Nhanh đi thông báo cho bọn chúng!!! "
Những lời này, Grace gần như là gào lên.
Giọng nói the thé suýt chút nữa đâm thủng màng nhĩ của Milo.
Jonathan bên cạnh thu súng lại rồi phóng về phía máy điện thoại riêng ở bên cạnh đại sảnh.
Hắn nhanh chóng bật điện thoại, liên lạc với không biết đường dây ở khu nào, giọng điệu dồn dập kể lại thông tin mình vừa mới nghe được từ Milo.
...
Có thể thấy, sống chết của Milo không có ý nghĩa gì mấy với vị phu nhân Castor trước mắt này, cái nàng quan tâm thực sự chỉ là di chúc.
Nàng biết rõ, di chúc xác định Harrison có quyền kế thừa tước vị, một khi Edward đã chết, nếu di chúc này đến được tay Harrison, không quá một năm, quyền hành trong gia tộc Sherman sẽ hoàn toàn thuộc về Harrison, mà những tài sản hiện tại Grace nắm trong tay chẳng là gì cả.
Cho nên nàng mới không giết Milo ở bến sám hối, mà giữ đến tận bây giờ.
...
"Ta nói rồi đó, gấp lắm nha."
Có thể nói, tình thế đã xoay ngược 180 độ, người bị trói trên cột kia giờ đây lại thành người nắm quyền chủ động.
Nhưng người lập công lớn nhất lại là J đội lốt Yan.
Hôm qua, Milo đã giao cho Yan hai nhiệm vụ cuối cùng, thứ nhất là phải đến trường đón Finn bé nhỏ về nhà mình ngủ, thứ hai, là đưa di chúc gốc mà Milo đã lấy từ hiện trường vụ án đến hòm thư của Harrison tại ủy ban kiểm tra.
Đúng vậy, là bản gốc.
Milo đưa trực tiếp cho Yan.
Vì lúc đó anh đã suy tính ra, thời điểm Harrison nhận được tờ di chúc đó cũng chính là lúc hắn đi đời.
Còn Milo căn bản không cần nhúng tay vào hãm hại hay giết Harrison, chị gái hắn Grace rõ ràng có động cơ hoàn hảo hơn để ra tay.
Biết thời biết thế là xong việc.
Quả nhiên, đêm đó, anh và Emma đã bị sát thủ mà Grace phái tới vây giết.
Tất nhiên, trong kế hoạch ban đầu Milo không ngờ mình lại lật thuyền trong mương, ai có thể nghĩ đến đang đánh nhau giữa chừng thì lại đột ngột phát bệnh chứ.
May mắn là, những sự sắp đặt trước đó của anh không chỉ dùng để phá hoại, Milo rất rõ, dù bản thân đã khoác lên mình chiếc áo đen của chấp pháp quan, thì với tầng lớp quý tộc VIP vẫn tồn tại khoảng cách không thể vượt qua, điều anh cần làm nhất chính là tìm cách đề phòng, phòng ngừa mọi trường hợp lật xe có thể xảy ra, chẳng hạn như tình hình hiện tại.
...
...
Trên tháp chuông ở khu 23, cuộc phục kích còn chưa chính thức bắt đầu, một tiếng chuông điện thoại reo vang trong tai lão Theon và Eileen.
Eileen xuống lầu nghe điện thoại.
Sau đó, khẩu súng trường Whitworth kia liền thay đổi phương hướng, nhắm thẳng vào cổng lớn của văn phòng công chứng đối diện.
"Vì sao lại đột nhiên đổi mục tiêu?"
Lão Theon hỏi Eileen sau lưng.
"Làm việc của ngươi đi, đừng hỏi nhiều." Eileen không đáp.
...
Lúc này, một chiếc xe hơi phanh gấp trước cửa văn phòng công chứng.
Harrison trong lòng dự cảm được di chúc ở bên trong xe.
Tim anh ta đập nhanh như trống.
Sau những năm tháng lăn lộn trong gia tộc quý tộc và quan trường, anh đã có được một tâm tính ổn định cùng sự trầm tĩnh nhất định, rất ít chuyện có thể khiến tim anh ta đập nhanh đến như vậy.
Nhưng đây chắc chắn là lần kích động nhất từ trước đến giờ, đến nỗi bàn tay đang nắm cây gậy cũng có chút run rẩy.
Lần cảm xúc trào dâng như thế này trước đây, có lẽ phải truy về cái lần đầu tiên anh ta lén lút với chị dâu...
...
Đối với Harrison mà nói, khoảng thời gian này trải nghiệm cứ như tàu lượn siêu tốc.
Đầu tiên là “cháu trai ruột” Cillian gặp chuyện không may, sau đó chuyện xấu của mình lập tức bị vạch trần, Cillian vô ý giết chết Dylan, rồi sau đó bị điên.
Cuối cùng, khi cha mình sắp quyết định quyền sở hữu tước vị thì bị mưu sát.
Hàng loạt biến cố này làm cho Harrison cảm thấy mình đang từng bước sụp xuống địa ngục, không tìm ra bất cứ cách nào để đối phó.
Nhưng ngay vừa rồi, lúc nhìn rõ nội dung phong thư đặt trên bàn làm việc của mình, anh lại trở về từ địa ngục.
Những nỗi lo lắng và khổ sở đã đè nén trước đó lập tức tan thành mây khói.
Dylan đã chết, Edward đã chết, Cillian thì bị điên, sự ra đi của những người này trở nên chẳng có nghĩa lý gì.
Cuộc đời của Harrison chỉ mới chính thức bước vào con đường đúng đắn vào giây phút này.
Đợi đến khi anh bước vào thượng viện, ngồi vững vị trí tân bá tước, từng bước nắm trong tay quyền lực của gia tộc Sherman, thời gian làm những điều mình muốn sẽ chính thức bắt đầu.
...
Sở dĩ Harrison từ đầu đã gia nhập ủy ban kiểm sát chứ không chọn ở lại doanh nghiệp gia tộc, chính là bởi vì sự khát khao quyền lực trong lòng anh còn vượt qua cả tài phú, hơn nữa anh cũng nhận thức rõ, toàn bộ tài sản của gia tộc đều bắt nguồn từ thân phận quý tộc, anh cố hết sức muốn giành được sự tán thưởng của cha, nhưng đáng tiếc là anh không phải là con trưởng.
Đó là điều tiếc nuối lớn nhất của Harrison.
Anh chỉ có thể đợi cha anh tỉnh lại trong những năm tháng sống không còn nhiều, nhìn thấy tài năng của đứa con trai út này.
...
Hiện tại, tất cả đã như ý nguyện.
Tất cả những gì Harrison chờ đợi đều đã ở ngay trước mắt.
Anh hiện tại vẫn không biết rốt cuộc ai đã đưa tờ di chúc này lên bàn làm việc của mình, nhưng anh đã nghĩ kỹ phải báo đáp ân nhân này như thế nào.
Nửa đời còn lại, bất luận thế nào anh cũng phải tìm được người này, dùng quyền lực, tài sản của mình để đáp trả thật lớn cho người ấy.
Vì đối với Harrison, ân nhân thần bí này quả thực như cha mẹ tái sinh của anh vậy.
Anh chưa bao giờ nảy sinh tình cảm cảm ơn chân thành đến như vậy, ngay cả với cha mẹ ruột mình cũng không có cảm tình ấy.
...
Ngay khi xe dừng trước cửa, Harrison ôm trong lòng tâm trạng kích động, vội vàng đẩy cửa xe bước xuống.
Một chân vừa chạm đất, trên mặt còn đang treo nụ cười không thể nào kiềm chế thì từ xa phía tháp chuông vang lên một tiếng chuông trầm hùng, tiếp theo đó là một loạt tiếng gió rít ngày càng đến gần.
Ngay giây sau, phần mui xe đột ngột vỡ nát.
Cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc, ngọn lửa trong nháy mắt nuốt chửng chiếc xe hơi, bao gồm cả Harrison.
...
Nếu nói cuộc đời cứ lên xuống trồi sụt thì đối với Harrison mà nói, nó là trồi sụt, trồi sụt, trồi sụt… Lúc chết, anh vẫn đang ôm tờ di chúc trong túi áo, trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi rói, trong lòng ôm sự cảm kích vô tận với người lạ mặt kia.
Mang theo ước mơ vô hạn về tương lai, cả người Harrison bay lên khỏi mặt đất đến vị trí cao ba bốn mét, sau đó rơi xuống đống phế tích trong xe, bị lửa và khói đặc bao phủ, cháy kêu lách tách.
Thứ duy nhất còn sót lại là cây gậy bị sức ép của vụ nổ văng đi.
Trên đường, ngọn lửa vẫn hừng hực bùng cháy.
Vệ binh trên quảng trường gần đó gõ vang còi báo động.
Bên cạnh cửa hàng phụ nữ, tiếng thét chói tai của lũ trẻ vang lên khi chúng bỏ chạy tán loạn.
Lập tức cả đám hỗn loạn.
...
Trên tháp chuông, lão Theon thu khẩu súng trường lại, dùng tay áo khoác lau nhẹ những vết đen xám trên thân súng.
"Kết thúc rồi, đây là nhân mạng cuối cùng ta nợ nàng, hôm nay sẽ không nổ súng lần thứ hai."
Hắn đặt khẩu súng trường trở lại hộp súng, cẩn thận thu dọn đồ đạc của mình.
"Làm ngươi uất ức rồi."
Eileen cười lạnh một tiếng, quay người bước ra khỏi tầng cao nhất của tháp chuông.
...
Còn bên trang viên Sherman.
Kẻ nào đó vẫn còn đang ở trần truồng mà nói móc.
Milo nhìn Grace: "Không tính tìm cho ta cái quần nào để mặc vào sao?"
Sau đó lại nhìn Emma một chút: "Con nít nhìn lung tung cái gì, nhắm mắt lại!"
...
Lúc này điện báo thông báo, Harrison đã chết.
Sau khi cúp điện thoại, Jonathan khẽ gật đầu với Grace.
Cảm xúc của Grace cuối cùng cũng trở lại bình tĩnh.
Nàng chậm rãi ngồi xuống vị trí của mình:
"Ta nghĩ, vấn đề đã giải quyết rồi, hiện tại ngươi còn lời gì muốn nói không? Trước khi ta giết ngươi."
"Còn muốn giết ta?" Milo tặc lưỡi.
"Đúng." Grace nhún vai: "Ngươi biết quá nhiều chuyện, hơn nữa, ta cũng không có lý do gì để ngươi còn sống cả."
"Được, vậy à, quần áo của ta các ngươi đều lục soát rồi, nhưng ta nghĩ có lẽ các ngươi bỏ sót một thứ chưa kiểm tra."
Trên mặt Milo lộ ra một nụ cười nhếch mép:
"Đi xem cái mũ của ta đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận